|
ANH
CHƯƠNG II
Như mọi ngày mặc dù không còn có Mi Hwa bên cạnh, Il Woo vẫn lặng lẽ đi làm, nhưng đi ra khỏi nhà khoảng 100m thì anh mới chợt nhớ đến Soo Hwa, anh vội quay lại… sao anh lại đãng trí và vô tình thế này… con bé mới đến, lại nhận được tin không tốt, anh phải xem nó ra sao mới đi làm chứ, anh ngẩng nhìn trời… mới đêm qua hứa với em Mi Hwa, thì sáng nay anh lại quên mất, thật anh không thể tha đúng không… xin lỗi em nhé… anh bật cười nhẹ, tự cười chính mình trong buổi sớm mai…
Il Woo thản nhiên đưa tay đẩy cửa phòng… thật là anh vô tình hay anh thật sự xem Soo Hwa như em gái… anh chỉ thấy Soo Hwa nằm úp trên giường, mặt dụi vào đống mền gối như muốn che đi tất cả… anh bước đến nhè nhẹ, nghe được hơi thở sâu nhưng thật nặng. Anh đưa tay lên, thản nhiên lật Soo Hwa nằm lại ngay ngắn, đúng là bé con, nó trở mình lầm bầm điều gì đó rồi lại say giấc nồng, nó mệt cho cả quãng đường dài, mọi thứ bắt đầu thay đổi rồi bé nhóc ạ.
Il Woo bước ra, khép cửa lại… anh yên lòng đi làm… từ nhà anh đến trạm đón xe bus mất 5’, đường đi xe mất 15’… gần thôi, cái thư viện lớn mang tên Wisdom mà anh đã làm ở đó rất lâu… lâu là bao nhiêu nhỉ, chỉ biết anh thích công việc thủ thư đó, sáng sớm đi quanh quẩn dạo một vòng trong thư viện vắng lặng, cái không khí lành lạnh vì sự tĩnh lặng để giữ quy tắc cho thư viện, cùng làn gió man mát bên ngoài sân viên lớn thổi vào, giữ lại hơi lạnh của một buổi sáng sớm sương chưa tan.
Rồi trong những trưa hè thì ánh nắng nóng cùng gió hanh cũng đem vào cái khoảng không trắng toát này luồng hơi nóng có chút ẩm thấp, nhưng cái không khí đó cũng bị máy điều hòa nhiệt độ giữ lại… để anh biết bên ngoài kia thế giới ồn ào… mùa hè năng động đã đến, nhưng anh vẫn như bất động nơi đây, ngồi nơi cái bàn cũng là màu trắng quen thuộc, nhìn xung quanh, nhìn những người đọc sách, tìm sách, mượn sách… anh rất yêu quý sách… sách dạy cho chúng ta nhiều điều hiểu biết trong mọi lĩnh vực… anh gần như đã đọc hết toàn bộ sách trong đây rồi đấy chứ… để làm gì… để anh biết đời phải xảy ra như thế, để biết chấp nhận không cưỡng cầu mọi thứ đến gọi là làm biếng…
Mi Hwa đã nói như thế, ngay từ lúc đầu cô nhìn anh, cô đã diễn tả rằng… bước vào đây, trong không gian tĩnh lặng, đưa mắt nhìn mọi thứ đều bất động, kể cả tên đàn ông chưa già mà đã như cụ, hắn chẳng thèm nhìn ai nếu người đó không ôm một chồng sách, để cô thấy có chút bất ngờ bởi cái pho tượng, à không bởi con người bằng máy được cài sẵn chương trình mang nhiệm vụ của một thủ thư.
Tìm chổ ngồi lý tưởng, chỉ để nhìn tên đàn ông có gương mặt sáng, vầng trán cao đầy sự thông minh, nhưng không một nụ cười trên môi, chỉ có sự lạnh lùng cùng ánh mắt hờ hững… riết rồi theo thói quen hay gì chẳng biết, đáng lý ra cô đến đây để tìm sách học thêm, nhưng từ bao giờ cô đến đây để ngắm anh… rõ ràng cái bảng tên đó sẳn sàng trong mọi lúc để cô buông tiếng gọi, nhưng cô không thèm, bởi người ta đang có thèm để ý đến cô đâu…
Nếu hôm đó cô không thông minh thì chắc suốt đời cô chẳng được người ta để ý, sách thật quan trọng với người ta hơn cả, để cô dùng nó mà bắt cầu nối với anh… làm quen… xã giao… trò chuyện… bắt nhịp sở thích của anh thì cô phải dành tất cả thời gian rảnh rỗi của mình cho việc đọc những loại sách mà anh thích nói đến, chỉ để có cớ được nói cùng anh, mặc dù cô chẳng muốn đọc chút nào…
Những lúc cô mệt mỏi, cô muốn buông tay, rằng dù gì mình cũng là phận gái, sao lại nhọc công đi cua trai thế này, còn anh vô tình lạnh lùng như sách… khiến cô lỡ nhấc lên rồi không thể bỏ xuống liền vì nặng lắm… nặng lòng với anh cho những nghĩ suy trao đổi cùng anh trong cuộc sống, để cô biết rõ người đàn ông lý tưởng của cô ở đây, nơi này, để cô phải dòm trước ngó sau canh chừng không để mất… Nếu cô không ốm, không đến thư viện một tuần thì anh chẳng biết là thiếu mất cô anh không còn quen nữa, để anh mới tìm đến… để cô mới tỏ lòng mình…
Il Woo bật cười nhẹ… Mi Hwa đã kể rõ quá trình cua anh như thế, rồi bắt anh học đến thuộc lòng, anh nhớ mà, anh đã quen rồi, nếu như em viết ra thành sách thì anh đọc càng nhanh hơn, nhớ hơn… em thích viết sách, nhưng cái quan trọng hơn đối với là em phải nối nghiệp cha, cha mẹ em mất sớm, trong một tai nạn xe cộ cho những muộn phiền bởi kinh doanh nhà hàng xuống dốc, để lại cho em cô em gái nhỏ hơn em 5 tuổi, chẳng còn gia sản gì, em vất vả giữa đời nuôi em gái nên em nghỉ học xin việc làm, mọi ước mơ em đều bỏ hết, duy chỉ có việc hứa với cha mẹ là em giữ lại cho bản thân mình mà thôi, em đến thư viện để học thêm, đọc thêm, tìm hiểu thêm về việc kinh doanh nhà hàng, nhưng đến đây em bị anh dẫn lạc lối… rõ ràng là anh ngồi yên một chổ mà, nhưng em nhất quyết phán như thế thì anh chỉ biết nghe như thế, anh phải đền cho em bằng cách đọc hết sách kinh doanh rồi nói cho em nghe…
Il Woo lại bật cười nhẹ… phạt gì dễ thế… anh đã ngồi hằng đêm bên em, chỉ mình anh nói, đền cho những ngày anh thinh lặng không nhìn em trong ba tháng, khi em đến thư việc chỉ để ngắm nhìn anh… Rồi có lúc em lấy cái gương lớn, bắt anh soi mình… để anh biết anh lạnh lùng tàn nhẫn đến như thế nào… anh chỉ biết làm theo, vì từ bao giờ chẳng biết người nắm giữ trái tim lại là em… em có nụ cười dịu dàng ấm áp nhưng em cũng rất ít cười, chẳng bao giờ thấy em khóc, có chăng em chỉ nhăn mặt cáu gắt vài câu khi mệt mỏi, muộn phiền… em mạnh mẽ quá… để anh cảm thấy anh cần em, cho cuộc sống lặng lẽ một mình của anh…
Chúng ta đều mồ côi, đều có những ước mơ là cần phải có một gia đình ấm áp, chúng ta đã cùng nhau tạo dựng bằng chính đôi bàn tay của chúng ta, nhưng chưa đến đâu thì em đã buông bỏ, khiến giờ anh không biết anh có nên tiếp tục không? Không có em bên anh, anh không muốn làm gì nữa, cứ như thế này, như ngày em chưa đến, tĩnh lặng trôi qua từng ngày tháng trong đời để đi hết một kiếp người, không rung động, không có cảm xúc, không muộn phiền vì yêu thương…
--
Soo Hwa mệt mỏi ngồi dậy cho giấc ngủ dài, toàn là ác mộng… Cô đứng lên, bước đến cái gương nơi tủ áo soi mình… Bắt đầu từ đây là một cuộc sống mới à… tự dưng chẳng quen, thôi hay là về nhà thôi, nơi thân thương chẳng có nhiều việc, chẳng có nhịp sống ồn ào… để bình yên với những gì đã xảy ra quá bất ngờ.
Từng giọt nước trong mắt cô rơi xuống, ngày ấy cha mẹ ra đi, cũng bất ngờ đến nỗi cô không thể chấp nhận, những ngày điên loạn đó chị đã bên cạnh giúp cô vượt qua, giờ đây thì sao… chị lại bắt chước cha mẹ ra đi quá bất ngờ, ai sẽ bên cạnh cô, không… người xa lạ ư… chị biết em chẳng bao giờ giao du với ai cơ mà, đùng một cái chị ra đi, để em lại với cái người gọi là… anh hai… là thế nào…
Soo Hwa khụy xuống, tự dưng đầu óc choáng váng, chẳng biết gì nữa…
--
Chiều… Il Woo đi làm về thì thấy nhà cửa tĩnh lặng quá, anh bước nhanh đến căn phòng của Soo Hwa, thì chỉ thấy Soo Hwa nằm dưới sàn, nhìn dáng nằm thì biết con bé ngất, anh vội đem nó đến bệnh viện…
--
Một tuần trong bệnh viện với đủ loại dịch truyền, con bé mất sức cho mọi thứ, nhìn nó cứ nằm khép mắt lặng yên như chết… khiến anh thấy đau lòng quá, mà càng nhìn thì anh như càng thấy Mi Hwa, bé con giống hệt em… mắt nè, mũi nè, miệng nữa, cái gương mặt xinh xinh của em đấy, nằm lặng yên chỉ muốn ngủ… mệt mỏi và cả làm biếng… nhưng em ngày ấy chẳng bao giờ biết nhõng nhẽo cả, sao những gì em không có lại có trong con bé nhóc này thế… từng nghe em nói chỉ có hai chị em, cái điệu bộ này thì em yêu chìu bé nhóc quá đấy…
--
Một tuần nữa trôi qua, ở nhà… Soo Hwa chẳng muốn làm gì, chỉ muốn nằm dài trên giường có anh Il Woo hầu hạ, anh chu đáo quá, như chị vậy? Là anh ở chung với chị nên lây tính chị hay vì anh giống tính chị để chị và anh cùng là một đôi, đôi lúc em cảm thấy ganh tị với chị quá, nơi đây giữa thành phố rộng lớn chị không hề lạc lỏng bởi có anh Il Woo bên cạnh, còn nơi đó, căn nhà nhỏ với những con đường quen thuộc em vẫn lạc lỏng bước, khi chỉ có một mình…
Chị quen anh bao nhiêu lâu rồi? Hai người tiến tới đến bao nhiêu rồi…? Em muốn biết, nhưng giờ chưa phải lúc đúng không? Giờ đây em chỉ muốn hưởng thụ… thôi thì chị đã không làm trọn lời hứa chăm sóc cho em thì anh Il Woo phải thay chị vậy, ai biểu anh ấy thương chị, mà anh ấy vì thương chị nên chăm sóc cho em, hay anh ấy cũng thương em…
Soo Hwa trườn người trên giường, cô nhích đến gương, soi mình… ai cũng nói hai chị em mình như sinh đôi, vậy em có giống chị không? Nhất là trong mắt anh Il Woo đấy…
--
Il Woo đem tô cháo đến tận phòng cho Soo Hwa… con bé nhõng nhẽo phải biết, nhưng anh thích chìu, vì từ trước đến giờ anh chẳng được yêu chìu ai, kể cả Mi Hwa… anh thấy con nhóc đang soi mình trong gương với đôi mày nhíu lại, nó như em mỗi lần suy nghĩ là hay nhìn mình trong gương, em tìm gì trong đấy, một con người khác đúng không… anh lên giọng như quen thuộc trong hai tuần qua, như quen thuộc với Mi Hwa…
-“ Dậy đi bé nhóc, làm biếng quá đi, chị bé mà biết thì đánh đòn bé đó!”
Soo Hwa ngóc đầu lên, đáng lý ra cô sẽ dậy nếu anh không nhắc đến chị, anh nhắc đến chị luôn, để em vẫn cảm thấy buồn, và mệt…
Il Woo đặt tô cháo lên bàn, anh bước đến…
-“ Bé bao nhiêu tuổi rồi?”
-“ Không biết!”
Soo Hwa đáp lại với sự chán chường.
Il Woo thản nhiên ngồi xuống giường kéo tay Soo Hwa dậy.
-“ Anh cho bé nghỉ ngơi thêm ngày hôm nay thôi đấy, đừng thấy anh chìu thì cứ nhõng nhẽo với anh nhé!”
-“ Vậy anh chìu nó làm gì?”
Vẫn thế Soo Hwa đáp.
Il Woo đã kéo được Soo Hwa dậy.
-“ Trời ơi, bé là con gái mà, không ý tứ gì hết!”
-“ Anh cứ gọi nó là bé nên nó phải làm bé thôi!”
Il Woo bật cười đứng lên kéo tay Soo Hwa đứng lên.
-“ Đi rửa mặt mèo!”
Soo Hwa bật cười nhẹ tỉnh hẳn, cô lùi lại rời khỏi tay Il Woo đang giữ mình. Cô nhìn mình trong gương. Suy nghĩ… mặt mình có lấm lem gì đâu nhỉ, thì cô thấy Il Woo phía sau cô… anh cao lớn trong gương, với gương mặt sáng, tóc anh vuốt cao để lộ vầng trán thông minh, đôi mày anh khẽ nhíu lại, mắt anh đang đối mắt với cô trong gương, anh cúi xuống thấp nói vào tai cô…
-“ Có một con mèo mướp làm biếng trong nhà này ah!”
Soo Hwa quay lại… cô chỉ nhận được… nụ cười rạng rỡ của người đàn ông đứng trước mặt.
Il Woo quay đi, anh bước nhanh ra ngoài…
-“ Anh phải đi làm, nhóc ăn cháo rồi đi chơi đi!”
Soo Hwa nhìn theo… sao anh đi vội vã thế… cô đi ra ngoài, rửa mặt…
Il Woo bước nhanh trên đường… trái tim anh khẽ se thắt… anh vừa thấy ánh mắt của Mi Hwa nhìn anh, một ánh mắt trao đi lời cảm ơn chân thành như những lúc anh giúp đỡ cô một việc gì đó… nó khiến cho lòng anh dậy sóng…
Soo Hwa biết đã đến lúc cô không được nghỉ ngơi nữa, cô sẽ làm gì ở đây, trước mắt cô phải đi một vòng cho quen đã…
--
Một tháng trôi qua.
Soo Hwa chỉ ở nhà dọn dẹp, nấu cơm… nếu nói về tài của hai chị em thì cô có khiếu về nhà hàng hơn, như nấu ăn, pha thức uống, kể cả việc kinh doanh, bản thân cô nữa muốn nữa không bước đi con đường sự nghiệp của cha mẹ, bởi nó khiến cho cô nhớ đến những ngày hạnh phúc ngắn ngủi, lúc đó cô cũng đã được 10 tuổi rồi, những kỷ niệm cô có bên cha mẹ và chị đâu phải là ít, cô đủ tuổi để lưu nó lại trong ký ức không thể nào quên đi được, một tháng qua cô lang thang trong những giờ rảnh rỗi, thật sự cô chưa biết phải làm gì, mọi thứ đều mờ mịt trước mắt, cô cần chị để soi đường dẫn lối cho cô, nhưng chị không còn, chỉ còn anh… anh hai thì sao… anh hai thấy cô khỏe nên bỏ mặc cô mất rồi.
--
Il Woo không trông chừng Soo Hwa nữa, anh muốn để con bé tự nhiên làm quen mọi thứ, bởi cứ theo lo lắng thì sẽ không tốt… không tốt cho rất nhiều thứ, mà biết con bé có hiểu không, nhất là em đấy Mi Hwa em có hiểu không… thật xem nó như em gái, anh có thể, nhưng biết nó có đồng ý nhận anh hai này không… chúng ta chưa có gì, chỉ là lời giao ước, để anh cảm thấy khó xử trong mọi thứ, thật em giao nó cho anh đúng không? Toàn quyền anh quyết định chứ gì? Vậy anh sẽ quyết định, nhưng mỗi lần anh nhìn nó thì anh chẳng muốn ép nó làm gì cả em à, nó vẫn thế, lẳng lặng, một mình, buồn hiu khép lòng lại cho mọi thứ… khiến anh nghĩ nó cần một thời gian nữa mới có thể vượt qua… ngày ngày nó đi đâu chẳng biết, chỉ biết khi nó về, nó càng nhốt mình trong phòng hơn… có lẽ anh phải có cuộc nói chuyện thẳng thắn với nó như người trong nhà nhỉ…
Nghĩ thế Il Woo hẹn Soo Hwa ở nhà cho cái giờ ăn cơm gia đình ngắn ngủi mà từ một tháng qua bữa có bữa không giữa anh và Soo Hwa.
--
Soo Hwa nghe anh Il Woo nói có chuyện muốn nói với mình, chờ anh về đừng đi đâu, nên cô chuẩn bị một bữa cơm có chút đặc biệt hơn thường ngày, biết rõ mình đã làm phiền người lạ… Một tháng qua cô biết thêm đôi chút về giữa chị và anh… chưa có gì cả, cái đám cưới dự định cũng dành cho 6 tháng tới, không ngờ chị ra đi đột ngột nên mọi thứ như chưa trở lại… tai nạn giao thông thì thật chẳng ai ngờ, ai muốn cả, chị đi làm về muộn bởi tăng ca nên mới xảy ra cớ sự sao… không, là trời kêu ai nấy dạ, như chị từng nói để an ủi cô cho cái ngày cha mẹ cũng nhận lấy tai nạn đấy.
Đôi lúc cô ngẫm nghĩ hỏi trời… phần số của gia đình cô tử vì tai nạn giao thông sao, rồi một ngày nào đó, cô bước trên đường, dòng xe nào sẽ lấy đi sinh mạng cô, con đường nào sẽ là nơi cô ngã xuống, rùng mình khi nghĩ đến, nhưng đau lòng bởi những người thân mất đi… cô chợt thấy có chút hoảng loạn… anh cũng đi làm về khuya… không… đừng nghĩ đừng nghĩ, nghĩ đến những điều xui xẻo thì không nên nghĩ làm gì, để một tháng qua, dù nhốt mình trong phòng tắt đèn… anh nghĩ là em đã ngủ rồi ư… chưa… vì em lo lắng cho anh… người thân từ trên trời rơi xuống, người thân mà em muốn nhận lấy cho quãng đời còn lại một mình của mình…
Muốn nói với anh thật nhiều, nhưng anh có vẻ mệt mỏi, thôi thì để anh nghỉ ngơi, dù gì mất chị, anh cũng biết đau đớn, vì… chị là người yêu mà lại… người yêu… để làm gì… để san sẻ cho nhau những lúc cần thiết… em không nghĩ là thế… người yêu đối với em là… vì em yêu người ấy có vậy thôi, yêu đến mức ngây dại, có lúc điên cuồng đến không thể làm chủ được cả bản thân mình, nhưng em sợ lắm, vì em biết mình khó có thể nắm bắt được một thứ gì đó trong tay, nhất là tình yêu vĩ đại, để em không dám mở lòng ra, chỉ biết chờ đợi có một ngày nào đó người em yêu bước đến, gõ cửa trái tim của em…
Tiếng khóa cửa nghe lách cách, anh đã về… Soo Hwa đứng bật dậy có chút vui mừng khi thấy anh bình yên mà hằng đêm cô chỉ có thể hiện trong bóng tối, anh chưa từng biết, không cần biết, đối với cô như thế cũng đã đủ rồi…
Il Woo vừa bước vào nhà thì thấy Soo Hwa ở sẵn đó, nhận lấy ánh mắt thật sâu… trái tim anh rung nhẹ, hình ảnh Mi Hwa lại hiện hữu, anh vội quay đi, khẽ bối rối…
Soo Hwa nhìn thấy anh Il Woo nhìn mình, nhưng chỉ là thoáng qua, nhưng cô không thể nào không nhận thấy có ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt anh, một đôi mắt một mí không lớn, nhưng cũng đủ để chứa những cảm xúc chân thành… cô không rời mắt khỏi anh… anh có gì để chị yêu nhỉ, tự dưng tò mò muốn biết…
Il Woo cảm thấy bối rối hơn, bởi con bé Soo Hwa đang nhìn anh một cách gọi là đắm đuối… nó nhìn gì ở anh thế… sao nó nhìn anh như thế? Rồi tự dưng trái tim anh đập mạnh, hồi hộp còn hơn lần đầu tiên anh nhận thấy Mi Hwa nhìn anh trong thư viện… anh bắt mình phải tự khẳng định, so sánh dù đó là một ý nghĩ khiếm nhã… anh chỉ muốn thốt lên rằng…
“ Mi Hwa à, con nhóc của em có vẻ dạn dĩ hơn em nữa đấy”
Soo Hwa xoay đầu theo bước chân của Il Woo… người đàn ông chị yêu, chị chọn để sống suốt đời là đây sao… dáng anh cao lớn đủ sức che chở chị trước giông bão của cuộc đời, gương mặt sáng với vầng trán rộng biểu hiện sự thông minh, ánh nhìn sâu sắc hoàn toàn hiểu rõ mọi thứ để dẫn dắt chị bước đi không bị lạc lối, sóng mũi cao, đôi môi màu mận rất ít khi cười, giờ đây Soo Hwa chỉ muốn hỏi anh rằng:
-“ Có phải em phiền phức lắm không?”
Il Woo lên tiếng, phá tan sự tinh lặng bởi cái nhìn như xuyên suốt của con bé dành cho anh…
-“ Đợi anh chút, anh tắm rồi ra liền!”
Thật ra Il Woo chẳng cần phải tắm vội như thế, nhưng hiện tại anh cảm thấy nóng trong người, anh cần một chút không khí lạnh để lấy lại nhiệt độ bình thường cho thân nhiệt anh…
Đứng dưới dòng nước mát lạnh dù giờ đã là mùa mưa, Il Woo đưa ký ức mình về với những ngày hạnh phúc có Mi Hwa ở bên… những kỷ niệm nhỏ nhưng tràn đầy tiếng cười… cô ấy sống bằng cảm xúc, lúc vui, buồn lẫn lộn khiến anh từ trước đến giờ lạnh băng như tượng đá cũng phải hòa theo… em đem đến cho đời anh những chuỗi ánh sáng nhỏ nhoi nhưng ấm áp, rồi em đi, em cũng mang ánh sáng đấy theo… Il Woo thở ra… tại sao anh lại cảm thấy nuối tiếc trong cái giây phút này mà không phải lúc nhìn thấy Mi Hwa nhắm mắt trong vòng tay anh nhỉ… Hiện tại anh có nhiều việc cần làm, và việc quan trọng nhất vẫn là giữ lời hứa với em, lo lắng và chăm sóc cho em gái em đến khi nó trưởng thành… anh đi thay đồ rồi đi ra…
Il Woo bước từng bước thật nhẹ, khi thấy Soo Hwa đang ngồi lặng nơi góc nhà, bó gối đặt cằm, nhìn mông lung vào khoảng không vô tận trước mặt… nó đang nghĩ gì thế, có những thứ nó nghĩ mà anh không tài nào nhận biết, như em Mi Hwa… nó trông có vẻ khó gần hơn em, nó khép lòng lại là vì gì… đã hơn hai tháng qua rồi, nó vẫn còn nhớ thương em nhiều đến mức không muốn làm gì hay sao… anh lên giọng tằng hắng, như báo cho Soo Hwa biết…
Soo Hwa nghe tiếng anh Il Woo, cô ngước lên, chỉ thấy cái nhân dáng cao lớn trước mặt cô, trong áo sơmi trắng giản dị nhưng lại khiến cho gương mặt anh sáng ngời, cô đứng lên, từ từ bởi tự dưng trái tim cô đập loạn… bối rối:
-“ Ăn… cơm được rồi phải không anh?”
Il Woo khẽ nhíu mày, bởi cái từ nó gọi anh bằng “anh” lại không giống như ngôi thứ mà anh muốn, anh nở một nụ cười nhẹ, bởi dù gì dạy con nít lớn cũng nên dùng thái độ mềm mỏng sẽ tốt hơn:
-“ Soo Hwa à…”
Soo Hwa là tên em… nhưng thật Soo Hwa như không còn biết đó là tên mình nữa, bởi giờ đây lòng cô chợt rộn lên, khi thấy nụ cười nhẹ, chỉ có bên khóe môi anh, cùng cái giọng thật êm ái gọi tên cô, khiến cô thích… nhận lấy ánh mắt sâu của anh một cách trực diện, cô không tài nào rời đi khỏi ánh mắt đấy, nó như có ma lực cuốn lấy cô… vẫn cái giọng nghe thật êm tai…
-“ Anh và chị Mi Hwa mặc dù chưa đám cưới, nhưng… anh và chị ấy như đã là vợ chồng, vậy… em có thể thêm vào từ ‘hai’ sau ‘anh’ như em từng gọi chị Mi Hwa là chị hai không?”
Lời đề nghị thật nhẹ nhàng nhưng lại có sự khiếm nhã trong đấy, khẳng định vị trí của anh trong em à… Il Woo… giờ đây em chỉ muốn gọi anh như thế, dẹp bỏ đi cả từ “anh” luôn đấy, nhưng nghĩ đó lại không đáp đó, Soo Hwa lẳng lặng gật cái đầu xuống.
-“ Dạ, anh… hai!”
Il Woo thở phào nhẹ nhỏm, vậy con bé cũng không thuộc loại như mấy con nhóc ngày này khó dạy, khó bảo, anh cười:
-“ Cảm ơn em!”
Lần này thì không thể chối bỏ nữa, Soo Hwa tưởng chừng như không biết lớn lại có thể khẳng định rõ… trái tim mình đập rối loạn, hơi thở như nghẹn lại, đầu óc cô thấy choáng váng bởi nụ cười rạng rỡ của anh… hai… Il Woo… thoắt chốc, cái đầu làm biếng khi phải nghĩ suy mọi thứ, tự nhiên hiện hữu sự khẳng định chắc chắn câu cùng cảm giác: “ Tiếng sét ái tình” Và cũng từ cái đầu ấy… sự thông minh xuất hiện đột xuất… chỉ mình ta thì có lợi ích gì…
Il Woo ngồi vào bàn ăn thấp cùng với Soo Hwa ngồi đối diện, anh định bụng ăn xong rồi nói, vì thường có câu: “ Trời đánh tránh miếng ăn” nên anh nói:
-“ Chúng ta ăn cơm xong rồi mới nói chuyện!”
Soo Hwa lắc đầu, giờ đây cô không muốn ăn, anh nói đi, sớm rồi em giả bộ có việc, em chẳng muốn ngồi cùng ăn với anh trong sự thinh lặng, chỉ có tiếng nhai cơm cũng đủ khiến lòng em thấy bối rối rồi… lần đầu tiên em có cảm giác này… với anh hai… chồng của chị em… thế thì sao có thể tiếp diễn, sao có thể tha thứ… giờ đây em muốn đi ra ngoài kia, tìm một khoảng không khí tươi mát… vì nơi đây ngột ngạt quá, cái tương lai không có ánh sáng rõ ràng trước mắt, em cũng đủ trí khôn để biết nó mờ mịt đen tối như thế nào, càng khẳng định rằng em chỉ là con bé yếu đuối, không có ai thương, không bao giờ có được thứ mình yêu quý…
-“ Không sao, anh cứ nói đi, vì anh có bao thời gian, anh còn phải đi làm nữa mà!”
-“ À… anh nghỉ ít cũng không sao, anh quen rồi!”
-“ À… ừ… em cũng có chút việc đó mà…”
Il Woo khẽ nhíu mày… mới đây giờ khác, con bé cứng đầu ép anh nói vì thật sự muốn nghe sao, anh đặt chén cơm xuống, buông đũa, rồi đặt hai tay lên gối khi anh đang khép vòng chân, trịnh trọng.
-“ Em… đi học nhé!”
Soo Hwa có chút ngạc nhiên thì nghe tiếp:
-“ Anh sẽ lo cho em ăn học đến nơi đến chốn!”
Soo Hwa không đáp lại, cô thinh lặng chờ đợi tiếp ý muốn của anh hai, chồng chị…
-“ Anh nghĩ nếu có điều kiện thì tuổi em nên đi học tốt hơn là đi làm!”
Đến câu này thì Soo Hwa gật đầu mình xuống, gượng cười chấp nhận, bởi tự dưng cô chẳng thể từ chối ý muốn của anh trong âm điệu như khẳng định quả quyết… anh thật biết hạ lệnh cho em vợ của anh, làm theo ý muốn của anh rể mà…
-“ Vậy sáng mai anh đi đăng ký cho em, chiều về em chuẩn bị sẵn, anh đi làm về là đưa em đi mua đồ dùng cần thiết, rồi chúng ta ra ngoài ăn luôn, em khỏi phải nấu cơm nhé!”
“Nhé” của anh với âm lên chứa đầy sự mãn nguyện vui tươi, anh như ý nên anh vui, anh cười… trao cho em nụ cười sáng mà vừa mới đây em biết mình đã chết… và trong cái phút giây này em cũng biết rõ, nếu em muốn nhận được sự yêu thương của anh, thì em phải nghe lời anh cho mọi thứ mà anh tự quyết định… ai là em gái của anh để anh tự quyết định cho nó chứ… là Soo Hwa… chị và anh đã bắt em nhốt lại… trong thế giới của hai người, mà giờ đây em lại có cảm giác mình là người thứ ba… thừa thãi…
Soo Hwa cúi xuống… cô nghẹn lại trong từng muỗng cơm nhỏ, nghẹn lại trong những âm điệu vui tươi của anh nói về cái kế hoạch dành cho em gái… học… học… tuổi của em là tuổi con nít, phải học hành chứ không phải tuổi để yêu đương… phải không anh…
Một buổi bên nhau tràn đầy những cảm xúc… đến nhanh cũng đi nhanh, nhưng Soo Hwa biết rõ, từ đây nó sẽ dần khắc sâu trong trái tim nhỏ bé của mình, một trái tim với tình yêu đầu đời đã nhận lấy thương tổn…
|
|