Em chẳng thể nào biết được cảm giác của anh
Thế nên lại một ngày nữa em mỉm cười như thế khi ở bên anh
Nhưng anh lại chẳng thể nói được điều gì với em cả
Điều duy nhất anh có thể làm là ngắm nhìn em mà thôi
Ngày đầu tiên của kì nghỉ đông...
- “Thiệt tình, trời lạnh thế này mà bắt tập hợp từ sáng sớm làm gì không biết” – Joo đứng co ro trong góc tường nói
- “Ya... sao không ra đứng chung với mấy người kia đi, đứng một mình ở đây làm gì chứ?” – Chansung không biết từ đây đi tới đứng sát bên cạnh Joo
- “Có quên ai ngoài đó đâu... anh nói tôi vậy sao anh cũng đứng đây, sao không ra ngoài kia đi, có mấy cô đang phát điên vì anh ngoài đó kìa...” – Joo hất mặt ra phía sân nói
- “Ra đó có mà cho họ xé tôi ra à... thà đứng đây còn hơn...” – Chansung liếc nhìn ra bên ngoài sân nói
- “Anh đứng đây thì người bị họ xé là tôi đó...” – Joo khoanh tay lại nói
- “Sao cô không có chút nghĩa khí nào hết vậy?”
- “Ừ, thì tôi không có nghĩa khí đó... thì sao...” – Joo liếc sang nhìn Chansung rồi hứ một cái rõ to rồi đi sang một nơi khác...
- “Người ta phát điên vì tôi còn tôi thì phát điên vì cô đấy, cô có biết không vậy?” – Chansung lắc đầu nhìn theo Joo mà nói
--------------------------------------------------
Cả đám học sinh phải ngồi trên xe bus và đi cả đoạn đường dài mới có thể đến nơi tập huấn... bước xuống xe, mặt ai cũng bơ phờ vì mệt mỏi nhưng chưa kịp nghỉ ngơi thì thì đã bị Junsu và Fei tập họp lại
Cả hai lớp học được xếp đứng chung với nhau, còn hai vị giáo viên kia thì đứng trên bục cầm hai chiếc loa toa đùng hướng thẳng về phía đám học sinh phía dưới
- “Lý do vì sao hôm nay các em đến đây thì tất cả các em điều hiểu rõ cả rồi, nên bây giờ tôi sẽ nói cụ thể những việc các em phải làm trong đợt tập huấn này... Sẽ gồm có tất cả 3 nội dung và các em phải cố gắng hoàn thành nó trong vòng 1 tháng này...” – Fei nói với vẻ mặt nghiêm trọng - “Thứ nhất là...”
- “Vì ở đây chỉ có hai lớp nên 1 học sinh của lớp này sẽ phải chọn 1 học sinh của lớp kia để tạo thành 1 đội” – Trong khi Fei đang nói ngon lành thì Junsu chen vào nói
- “Thứ hai là...” – Vừa thấy Junsu nói xong thì Fei định nói tiếp
- “Sau khi tạo thành một đội thì hãy cùng nhau chọn một bài hát, rồi cả hai sẽ cùng lên kịch bản và tự quay một MV cho riêng mình. Học sinh lớp thanh nhạc sẽ phụ trách vai trò hát chính trong MV, còn học sinh lớp diễn xuất thì đương nhiên là đóng vai chính trong MV rồi... nói chung là hai người trong một đội phải cùng nhau hợp tác sao cho thật ăn ý để có thể hoàn thành MV cũng như bộc lộ hết khả năng của cả hai người” – Nhưng Junsu thì dường như không hề có ý định dừng lại
- “Và điều cuối cùng là...” – Cố nhẫn nhịn để nói tiếp điều thứ 3
- “Điều cuối cùng là...” – Nhưng Junsu lại tiếp tục chen vào
- “Anh để tôi nói được không vậy?” – Giờ đây thì thật sự đã quá mức chịu đựng của Fei nên cô qua sang lườm anh và nghiến răng nói
- “À, cô nói đi...” – Junsu cười cười bỏ cái loa xuống
- “Điều cuối cùng là... các em sẽ có 2 trên 4 tuần để lập đội và tìm ý tưởng, đương nhiên, trong 2 tuần này tôi và thầy Jung đây cũng sẽ rèn luyện thể lực cũng như các kỉ năng khác cho các em để các em có thể hoành thành MV một cách hoàn hảo nhất”
- “Và kết quả sẽ được công bố vào học kì mới của mùa xuân, các em nghe rõ hết rồi chứ?” – Junsu hét lớn qua loa
- “Sao mà nhiều thứ quá vậy không biết nữa...” – Joo thở dài nói - “Mà này anh...” – Rồi cô định quay sang hỏi ý Chansung như thế nào nhưng không biết anh lại đi đâu mất - “Đi đâu vậy trời?”
- “Bây giờ các em hãy nhận phòng của mình rồi nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ ngày mai các em hãy tiến hành việc chọn đồng đội của mình và...” – Trong khi đó Fei vẫn tiếp tục nói
- “Kèm theo đó sẽ là những bài tập rất khắc nghiệt đó, nên các em phải chuẩn bị tinh thần cho tốt vào đó...” – Và Junsu vẫn tiếp tục chen ngang
--------------------------------------------------
Tối hôm đó
- “Chết chắc rồi, biết tìm ai làm đồng đội đây chứ?” – Joo nằm trên giường than vãn... ngay lúc đó, IU gọi điện thoại đến
- “Joo à...” – IU mừng rở nói qua điện thoại
- “IUUUUUUUUUUUUU” – Joo nói với cái giọng như sắp khóc đến nơi
- “Sao vậy? Bộ tập huấn khó lắm sao mà nghe giọng cậu thảm thế...” – Bị giật mình vì giọng nói khác thường của Joo, IU hỏi
- “Không biết có thảm hay không nhưng mà chưa gì thì tớ đã thấy mình tiêu rồi” – Joo ngồi bật dậy và nói với cái giọng còn thê thảm hơn
- “Tại sao?”
- “Biết nói sao nhỉ? Yêu cầu của đợt tập huấn này là tìm 1 người đồng đội của lớp bên kia để tạo thành 1 nhóm rồi quay MV gì đó tùm lum hết... mà khổ nổi đến bạn trong lớp tớ còn không quen ai huống chi là người của lớp khác chứ”
- “Hay là... cậu hỏi Chansung oppa xem sao?” – Không biết là cố ý hay vô tình mà IU lại nhắc đến Chansung ngay lúc này
- “Cái gì? Cái tên ấy hả?” – Nghe IU nhắc đến tên Chansung, nỗi lo lắng của Joo dường như được gỡ bỏ
- “Dù gì thì anh ấy đã từng giúp cậu trong kì thi vừa rồi mà... không chừng anh ấy sẽ đồng ý đấy”
- “Làm sao mà tớ giành lại với cái dám con gái điên cuồng xung quanh chứ? Ngay khi mới thông báo là sẽ chọn đồng đội thì bọn chúng nháo nhào lên đòi tìm Chansung rồi...” – Nhưng khi nghĩ đến đám con gái ngoài kia thì Joo lại rùng mình
- “Vậy sao đây?”
- “A, phiền chết đi được…” – Joo lại nằm xuống giường rồi giãy nãy lên
- “Thôi, cậu xem thừ lớp đó có ai được không thì chọn đại đi, không thì tìm Chansung oppa đi, chứ hết cách rồi… Tớ đi làm việc nha, mẹ gọi rồi” – Đột nhiên giọng IU trở nên hối hả hơn
- “Uhm, tớ biết rồi, cậu làm việc vui vẻ nha…” – Joo cúp điện thoại một cách chán nản – “Không lẽ phải tìm anh ta thật sao?”
--------------------------------------------------
Cùng lúc đó tại dãy phòng ký túc xá của nam
Cốc cốc cốc
Junsu đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, bước ra mở cửa thì thấy Chansung lấm la lấm lét đứng trước cửa phòng…
- “Cậu đi đâu đây?” – Nheo mắt nhìn Chansung, Junsu hỏi với anh mắt khó chịu
- “Hì, thầy cho em xin chìa khóa phòng” – Chansung cười trừ nói
- “Sáng giờ cậu đi đâu mà không nhận chìa khóa phòng hả?”
- “Em phải đi trốn mà, chứ nếu sáng mà em còn ở đó thì chắc em chết trước rồi, bọn con gái bây giờ điên lắm…” – Chansung gãi đầu giải thích
- “Này, tôi nhắc cho cậu nhớ là cậu đến đây để chịu khổ đó, chứ không phải đây để hẹn hò đâu nghe chưa…” – Junsu dùng tay chỉ chỉ vào ngực Chansung
- “Em có hẹn hò đâu mà… Thầy đưa chìa khóa cho em nhanh đi” – Đưa đôi bàn tay về phía Junsu, Chansung bắt đầu xuống nước năn nỉ để có được chiếc chìa khóa, vì nếu không có nó thì coi như hôm nay anh ngủ ở ngoài chắc rồi
- “Không có” – Nhưng dù cho Chansung có làm thế nào đi chăng nữa thì Junsu vẫn trả lời với cái giọng lạnh tanh
- “Hả?”
- “Chìa khóa tôi không có giữ…” – Junsu lắc đầu nói
- “Sao thầy lại không giữ chứ?” – Chansung bắt đầu thở dài
- “Cô Fei giữ đấy, muốn lấy thì tự qua đó mà lấy…” – Junsu chỉ tay về phía dãy kí túc xá nữ
- “Hì… thầy à…” – Chansung vừa cười vừa khoác tay qua vai Junsu
- “Yah, bỏ ra đi, tôi không có thân với cậu vậy đâu…”
- “Thầy lấy dùm em được không? Chứ giờ sao em qua đó được?”
- “Đó là chuyện của cậu, không liên quan đến tôi đâu…” – Cánh cửa phòng của Junsu đóng xầm lại ngay trước mắt Chansung… Điều đó khiến cho Chansung muốn phát hỏa lên nhưng nghĩ đến việc Junsu là anh trai của Joo thì anh chẳng còn biết làm gì với ông thầy cà chớn này nữa rồi… Sau 1 hồi suy nghĩ thì lúc này Chansung mới chợt nhớ ra rằng Fei là chị họ của Wooyoung nhưng anh lại chẳng có số của cô nên đành gọi cho thằng bạn thân xin số vậy…
Sau khi biết được số điện thoại của Fei thì Chansung lập tức gọi để nhờ cô ấy mang chìa khóa ra bên ngoài giúp mình, nhưng gọi mãi mà Fai không chịu nhấc máy…
- “Đừng có giỡn nha, không phải ngủ rồi đấy chứ?” – Chansung đi tới đi lui trước khu vực ký túc xá của nữ… - “Chết chắc rồi…”
- “Hey” – Tiếng Joo không biết từ đâu vọng tới…
Chansung nhì xung quanh nhưng chẳng thể thấy cô nàng đâu cả…
- “Trên này này” – Giọng của Joo lại vang lên lần nữa… - “Anh làm gì dưới đó vậy hả?”
- “Ôi trời ơi, may thật đấy” – Chansung ngước lên phía tầng 1 và nhìn thấy Joo đang thò đầu ra cửa sổ
- “Cái gì?” – Do đứng dưới trời lạnh khá lâu nên giọng Chansung giờ đây yếu đi rất nhiều rồi, những lời anh nói Joo không hề nghe được thập chí là một chữ
Hết cách nên Chansung đành gọi điện thoại cho Joo
- “Gì thế?” – Joo bắt máy với vẻ mặt thích thú
- “Tôi không có chìa khóa vào phòng” – Chansung thều thào nói
- “Rồi sao?” – Joo đáp lại một câu lạnh tanh chẳng khác gì ông anh trai cô cả
- “Cái chìa khóa ấy do cô Fei giữ, nhưng tôi gọi cho cô ấy thì không được, cô có thể qua phòng cô ấy lấy hộ rồi đem ra đây cho tôi không?”
- “Nếu là người khác thì tôi lấy được, chứ ô Fei thì… tôi chịu thôi, hình như cô ấy không có thiện cảm với tôi… qua đó cô ấy cũng không thèm đưa đâu” – Joo lắc đâ nói
- “Haiz, cô cứ qua đó đi, rồi đưa điện thoại cho cô ấy, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy cho” – Chansung quay lưng lại nói
- “Được không đó?” – Hơi nghi ngờ với lời đề nghị của Chansung nhưng thấy anh đứng ngồi không yên dưới cái thời tiết lạnh giá thế kia thì cũng tội nên Joo đã rời khỏi phòng và đến phòng của Fei
- “Được mà, nhanh đi, tôi lạnh sắp chết rồi đây này”
- “Đang đi nè, chờ chút đi…”
Cốc cốc cốc
- “Cô Fei à…” – Joo lên tiếng gọi
- “Chuyện gì vậy?” – Fei mở cửa ra với một chiếc mặt nạ trên mặt khiến Joo giật mình, suýt nữa là rớt luôn cái điệm thoại xuống đất
- “À, cô nghe điện thoại đi ạ, có người tìm cô” – Joo đưa điện thoại cho Fei
- “Noona, em là Chansung đây, chị đưa cái chìa khóa phòng cho Joo hộ em với...”
- “Sáng giờ cậu làm gì mà không lấy chìa khóa phòng hả?” – Nghe thấy giọng Chansung, Fei hỏi
- “Đâu phải noona không biết em đẹp trai đáng yêu đến mức nào, sáng nay noona thông báo như thế, em mà còn ở đó thì bọn con gái không tranh nhau xâu xé em mới lạ đó...” – Chansung lại bắt đầu giở cái giọng playboy của mình ra
- “Cậu chỉ toàn viện cớ thôi...” – Nói xong Fei cúp máy – “Đưa cho thằng đó đi, thật là...”
- “Vâng, em cám ơn cô ạ” – Joo cúi đầu cám ơn Fei rồi quay lưng đi
- “Mà này...” – Khi Joo vừa đi được vài bước thì Fei lại gọi ngược về
- “Dạ?”
- “Đưa cho nó xong thì trở về phòng ngủ đấy, đừng có mà đi theo nó luôn đi” – Fei dặn dò
- “Dạ, em biết rồi” – Joo gật đầu
- “Làm gì mà lâu thế không biết nữa... đúng là cái thứ chân ngắn, đi cũng lâu hơn người ta” – Trong lúc đó thì Chansung đang ngồi co ro trên bậc cầu thang mà than vãn...
- “Anh lảm nhảm gì vậy hả?”
- “Sao cô lâu thế?” – Chan quay lại hỏi
- “Lâu là lâu cái gì? Thiệt tình...” – Vừa nói Joo vừa thảy chiếc chìa khóa về phía Chansung
- “Cám ơn nha...” – Nhận được chìa khóa, Chansung vui vẻ đứng dậy
- “Mà này...” – ĐỊnh quay lưng vào trong nhưng chợt Joo nhớ đến lời IU nói - “Hay là... cậu hỏi Chansung oppa xem sao?”
- “Gì hả?” – Chansung nheo mắt hỏi
- “À… không có gì, anh về cẩn thận đó” – Joo lắc đầu nói
- “Tưởng chuyện gì, vậy tôi về nhá, ngủ ngon” – Chansung gật đầu nói
- “Làm sao mở lời được đây chứ?” – Joo ủ rủ nói rồi trở vào trong
--------------------------------------------------
Sáng hôm sau
Keng keng keng…
- “Tất cả dậy hết cho tôi” – Bên dãy phòng kí túc xá nam, Junsu cầm hai cái nắp nồi gõ liên tục vào nhau trong khi đi một lượt quanh các phòng
Còn bên kí túc xá nữ, Fei cũng đang cầm một cái loa toa đùng đi dọc theo từng phòng mà hét lớn
- “Gì vậy? Mới 5 giờ sáng mà lại…” – Joo mệt mỏi nhìn vào chiếc đồng hồ…
- “Yah, gì thế này không biết…” – Chansung cũng bị “tiếng động lạ” của Junsu làm cho giật mình và ngã xuống sàn
- “TẤT CẢ DẬY HẾT ĐI…”
--------------------------------------------------
15 phút sau tại khu đất trống
- “Oáp~” – Những tiếng ngáp ngắn ngáp dài vang lên khắp không gian, giương mặt ai nấy đều rất mệt mỏi và chán chường
- “Các em hãy tỉnh ngủ hết đi, không phải hôm qua tôi đã kêu hãy ngủ sớm để hôm nay còn tập huấn nữa sao?” – Fei hét lớn lên
Nhưng mặc cho Fei có nói gì đi nữa thì những đứa trẻ khó bảo kia cũng vờ như không nghe thấy, người thì gãi đầu, người thì ngủ gật, người thì cứ ngáp lên ngáp xuống… trông họ thật sự rất là thê thảm…
- “Yah… cô cứ như vậy thì không được đâu” – Junsu quay sang nói nhỏ vói Fei
- “Vậy thì phải làm sao đây?” – Fei thở dài nói
- “Coi tôi nè…” – Nở một nụ cười, Junsu cần hai cái nắp nồi bản nãy đi thẳng xuống phía đám học sinh đang loi nhoi kia…
Keng keng keng keng keng… tiếng động in tai ấy vang lên khắp mọi nơi khiến cho ai nấy cũng giật bắn mình rồi dùng tay bịt lỗi tai lại…
- “Sao hả? Có phải ồn lắm đúng không?”
- “Dạ phải”
- “Vậy thì các em hãy vào hàng hết đi, đứng cho nghiêm túc và lắng nghe lời cô giáo Fei nói này…” – Hành động và lời nói của Junsu hoàn toàn có tác dụng với các học sinh, ai nấy sau khi bị tra tấn bởi tiếng nắp nồi in ỏi của Junsu đều đứng thẳng người và tập trung lắng nghe thông báo của Fei
- “Cám ơn anh” – Fei quay sang nói với Junsu
- “Chuyện nhỏ mà, không có gì đâu” – Junsu mỉm cười nói với Fei…
- “Uhm, bây giờ, việc đầu tiên là tôi sẽ điểm danh các em trước… số 1, Kim Minhyo…” – Fei bắt đầu buổi tập huấn bằng công việc điểm danh của mình – “Hwang Chansung… Hwang Chansung…” – Fei lập đi lập lại hai lần tên của Chansung nhưng không thấy ai trả lời… - “Cậu ta đâu rồi nhỉ?” – Fei nói
- “Làm sao tôi biết?” – Junsu dửng dưng nói
- “Yah, cậu ta là học sinh lớp anh đó…” – Fei nhăn mặt nói
- “Vậy là chắc còn ngủ rồi… Thôi, cô cho qua đi, lát tính sau, điểm danh cho hết đi” – Junsu giật lấy tờ giấy danh sách trên tay Fei rồi tiếp tục điểm danh – “Jung Minjoo… Jung… Min… Joo” – Junsu cố ý nhấn mạnh tên của Joo nhưng cũng không thấy ai trả lời… - “Cái con bé này…”
- “Hình như cũng không có ở đây rồi…” – Fei nhìn xuống dưới đám học sinh lắc đầu nói
- “Này, cô quản học sinh kiểu gì mà chúng nó không có ở đây thế hả?”
- “Chả phải học sinh của anh cũng không có sao?”
- “Thật là nhưng Joo nó là con gái mà…”
- “Thôi được rồi, anh điểm danh tiếp đi, tôi đi tìm hai đứa…”
- “Hwang Chansung có mặt ạ…”
- “Jung Minjoo có mặt ạ…” – Ngay lúc Fei định rời đi thì Joo và Chansung chạy đến
- “Hai em đi đâu mà giờ này mới đến vậy hả?” – Fei nhìn đồng hồ rồi hỏi Chansung và Fei
- “Dạ, em ngủ quên ạ…” – Joo lí nhí nói
- “Còn cậu?” – Junsu hỏi Chansung
- “Em cũng thế ạ…”
- “Thật là… cả hai đứa…”
- “Hai người đứng sang một bên đi, tôi sẽ “nói chuyện” với hai người sau” – Thế rồi Fei lại giật lấy tờ danh sách trên tay Junsu và tiếp tục điểm danh cho đến hết – “Bây giờ là 6 giờ đúng, lớp thanh nhạc, tất cả hãy chạy 5 vòng quanh sân này cho tôi, còn lớp diễn xuất thì hãy bắt đầu từng người từng người một đi qua cái cầu dây trên kia đi. Sau đó, đúng 7 giờ thì tất cả tập hợp lại chỗ này và bắt đầu thời gian chọn cặp cho mình”
- “Cái gì?”
- “Tất cả, nhanh lên, nếu không thì hình thức tập luyện cho ngày mai sẽ khó khăn hơn nhiều đó”
Nghe lời Junsu hù dọa như thế nên mọi người dù bất mãn cũng phải làm theo, trong khi đó Joo với Chansung thì hí hửng nhìn những người kia than vãn và la hét…
- “Vui lắm sao?” – Junsu bước lại gần phía Chansung và Joo…
- “Dạ không” – Joo nín cười nói
- “Đã đi trễ… giờ lại còn đứng cười người khác… hai đứa… có vẻ sung sướng thật đấy…” – Fei lườm sang phía Chansung
- “Noona à…”
- “Ở đây thì làm ơn gọi tôi là cô giáo đi cậu Hwang Chansung…” – Fei nghiêm mặt nói
- “Dạ vâng, cô giáo Fei…”
- “Cô là chị của cậu ta sao?” – Junsu quay sang hỏi Fei khi nghe Chansung gọi cô là noona
- “Không hẵn… mà anh hỏi làm gì? Chẳng phải anh cũng là anh trai của cô bé này sao?”
- “Ơ, sao cô biết?” – Junsu ngạc nghiên hỏi
- “Người ngu mới không biết hai người là anh em khi bản lý lịch của cả hai ghi chung một cái địa chỉ trong khi hai người cùng họ với nhau…” – Fei cười khẩy nói
- “À… mà cô xem lý lịch của tôi làm gì?”
- “Tình cờ thấy thôi”
- “Cô thật là… sao có thể tùy tiện xem bản lý lịch của người khác như thế chứ?”
- “Anh tưởng tôi muốn xem sao hả? Đã nói là tình cờ nhìn thấy rồi mà…” – Thế rồi không hiểu vì sao hai vị giáo viên ấy từ muốn trừng phạt học sinh của mình lại quay sang cãi nhau… thứa cơ hội đó, Chansung và Joo đã lén bỏ trốn khỏi nơi đó…
- “Đứng lại đi…” – Nhưng hành động của họ lại không thể nào qua khỏi con mắt của Junsu và Fei…
- “Thiệt tình… vậy hai người muốn sao đây?” – Chansung bực bội nói
- “Những người khác… không bị phạt mà còn phải tập luyện cực như vậy thì không lý nào người phạm lỗi như hai đứa lại có thể “nhẹ nhàng” hơn được… thế nên… giờ bắt chúng nó làm gì nhỉ?” – Junsu quay sang hỏi Fei
- “Anh thích nói mà, vậy thì nói cho đã đi…” – Fei khoanh tay lại nói
- “Nhưng giờ tôi lại chẳng nghỉ ra lý do gì phạt chúng nó cả...”
- “Vậy đi... không phải sáng nay mấy đứa kia dậy rất sớm sao? Tôi nghĩ chăn mền với đồ đạc chắc còn đang vất lung tung trong phòng đấy...”
- “Hiểu rồi, vậy làm phiền hai đứa, trong vòng 1 tiếng đồng hồ... hãy dọn dẹp phòng của tất cả mọi người, nhớ là phải quét lau luôn đấy... xong rồi tập trung về đây để bắt đầu chọn nhóm”
- “1 tiếng? Sao làm nổi chứ?”
- “Nếu như hai đứa không đi làm bây giờ thì chắc chắn sẽ không kịp đâu... đi mau lên...”
- “Dạ...” – Biết là không thể nào cãi lại ý của hai vị giáo viên kia nên Chansung và Joo đành làm theo ý của họ
Đương nhiên công việc dọn dọn lau chùi đối với Joo không khó chút nào nhưng còn Chansung thì... ai có tểh nghỉ 1 anh chàng playboy nổi tiếng đẹp trai và hào hoa nhất trường lại phải đi làm cái thứ công việc này chứ? Từ nhỏ đến lớn anh có làm những chuyện như thế này đâu, thế nên anh cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu nữa...
Joo thì cứ hí hoáy mà làm hết phòng này đến phòng khác, con Chansung thì lại lóng nga lóng ngóng… thậm chí anh còn làm nước đổ ra khắp sàn nhà…
- “Chết thật rồi… làm sao đây…” – Đến nước này thì anh chỉ còn cách cầu cứu cô bạn bên dãy kí túc xá kia mà thôi…
- “Chuyện gì vậy?” – Joo bắt máy hỏi
- “Bên đó… xong chưa vậy?”
- “Sắp xong rồi… còn anh?”
- “Tôi hả… 1 phòng cũng chưa xong…”
- “Cái gì? Anh giỡn với tôi chắc? Còn có 15 phút nữa mà giờ anh nói 1 phòng cũng chưa xong là sao?”
- “Chứ biết sao giờ? Tôi có rành mấy chuyện này đâu mà…”
- “Vậy anh gọi cho tôi làm gì?”
- “Xong bên đó qua đây giúp tôi nhé”
- “Cái gì?”
- “Thì coi như cô trả ơn tôi chuyện lần trước đi…”
- “Thiệt là, thôi được rồi, xong bên này tôi sẽ qua đó…”
Lát sau bên dãy kí túc xá nam
- “Trời đất ơi, bên này có lũ lụt hả?”
- “Hì, định lau nhà nhưng vô ý làm đổ cả thau nước ra sàn rồi…”
- “Anh tắm cho cái sàn nhà luôn thì có chứ ở đó mà lau…” – Joo nhìn sàn nhà lắc đầu rồi cũng bắt tay vào phụ giúp Chansung làm việc…
Thời gian dần trôi qua… đả quá thời gian quy định của Fei và Junsu đưa ra nhưng vẫn không thấy cả hai đến tập hợp, tất cả những người khác dù muốn dù không cũng đã chia nhóm xong hết rồi…
- “Sao hai đứa nó vẫn chưa ra nhỉ?”
- “Có phải việc nhiều quá làm không hết không?”
- “Làm gì có chứ?”
- “Uhm, thôi được rồi, vì bây giờ các em đã chia nhóm xong, nên bắt đầu từ bây giờ là thời gian cho các em tìm hiểu người bạn của mình, 2 tuần đầu của cuộc tập huấn ngoài thời gian huấn luyện và củng cố khả năng cho các em thì cũng là thời gian cho các em tìm hiểu nhau và bàn bạc với nhau về ý tưởng MV… hãy trân trọng nó vì 2 tuần không phải là thời gian dài đâu…”
- “Được rồi, giờ là thời gian tự do của các em, tối nay chúng ta sẽ có một hoạt động nhỏ, tập trung tại đây lúc 7:00 PM, nhớ đó”
- “Vâng”
Tại nhà bếp của kí túc xá…
- “Biết ngay là mò vào đây mà…” – Fei nhìn qua khung cửa sổ nói
- “Sao lại gục trên bàn mà ngủ thế kia chứ?” – Junsu định bước vào lay Joo dậy khi thấy cô đang gục ngủ trên bàn cùng Chansung
- “Thôi đi, chắc làm việc nhiều quá rồi…” – Fei nói
- “Nhưng cũng đâu thể để hai đứa nó ngủ như vậy được?” – Junsu định vào trong kêu hai người đó dậy
- “15 phút sau vào kêu chúng nó dậy là được mà…” – Fei vừa nói vừa lấy tờ danh sách ra và đánh dấu vào đó
- “Gì vậy?” – Junsu nhìn vào tờ giấy hỏi
- “Thì hai đứa nó là một đội”
- “Không được, Joo không thể…”
- “Không thể gì chứ? Chứ anh thấy còn đội nào à? Vậy đi…” – Fei gấp tờ giấy lại rồi bỏ đi
- “Này cô…” |