Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Bacham72
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Shortfic] [Shortfic | MA] Bad Guy | Bacham72 | Jung Yunho - Kim Jaejoong - GD - Jung Il Woo - Fictional Girl| Completed

[Lấy địa chỉ]
41#
 Tác giả| Đăng lúc 13-3-2014 19:56:15 | Chỉ xem của tác giả

NGƯỜI TÌNH


CHAPTER 3




Hyangki ngồi tại bàn vẽ nguệch ngoạc… sao hôm nay giám đốc Mihi không sai bảo cô việc gì vậy trời… cô ngẩng nhìn quanh, cái thế giới nhỏ bé đầy ắp tiếng cười tự dưng hôm nay trở nên vắng lặng, rõ ràng có nhiều người trước mắt đấy thôi, cô đưa tay lên ngoáy lỗ tai mình, thiếu máu não có bị điếc không nhỉ?

Cô lại cúi xuống… vẽ nguệch ngoạc, rồi chẳng bao lâu cô lại ngẩng lên, nhìn quanh… ôi chẳng cần soi gương cô cũng tự biết mình đang trông như thế nào… y như mấy người bán hàng ngoài chợ ngồi không ngáp ruồi bởi ế ẩm… ừ, là thế đấy! Sao hôm nay cô bị ế vậy trời? Cô bật cười nhỏ cho cái suy nghĩ vớ vẩn của mình… nụ cười tắt trên môi, khi cô thấy có đôi mắt… nhìn mình… Jiyong…

Hyangki chợt nhớ đến tối qua nên đứng lên tiến lại phía Jiyong, bởi hắn cứ đứng lặng yên ngay cửa nhìn cô, hắn đang trách móc cô khi hôm qua cô thất hứa sao? Giữa cô và hắn chẳng có thứ tình bạn, để mà gọi là bạn bè lỗi hẹn nên giận hờn, chỉ qua là cô đã không làm hắn vừa lòng, khi không đáp ứng được trò chơi mới của hắn, biết rõ hắn chỉ mời cô đến để trêu ghẹo cô, nhưng vì cách làm người chuyện gì ra chuyện đó của cô khiến cô bước đến hạ giọng:

-“ Xin lỗi anh…”

Nhưng cô không tiếp nữa khi hắn quay đi, thật nhanh… bước trên hành lang… cô thấy hắn đi về phía thang máy, cô bước vội theo… để làm gì, giải quyết cho xong khi cô không muốn dây dưa rắc rối, còn vài từ thôi, hắn cũng không thèm nghe… cô bước vào thang máy cùng hắn, hắn đưa tay nhấn nút… tầng thượng…

Jiyong biết rõ mình đang làm gì, nhưng không biết lý do tại sao mình làm thế, rõ ràng lúc nãy dự định làm ra vẻ lạnh lùng, như chẳng có gì xảy ra, bình thường, nhưng khi thấy con bé ngồi ở bàn suy nghĩ gì đó rồi cười một mình, tự dưng anh cảm thấy không hài lòng, khó chịu… cái cảm giác này đến từ sự dỗi hờn… anh hiểu… anh luôn hiểu bản thân mình, cũng như hiểu đám con gái quanh anh, thật nó đang sung sướng khi tối qua cho anh leo cây à…

--

Sân thượng đầy gió, có nắng nhẹ, trời trong… Jiyong đứng lặng gần lan can nhìn ra phía trước…

Làm cho Hyangki chỉ biết đứng ở phía sau cho lỗi nhỏ của mình… cô không muốn bước tới, cứ như thế này dễ rời đi hơn khi đã nói xong… cái dáng đứng của hắn khiến cho cô biết, hắn sẵn sàng nghe cô giải thích, không cần phải giải thích khi chẳng liên quan đến nhau, cô hạ giọng:

-“ Xin lỗi anh, hôm qua tôi bận việc!”

Rồi cô quay đi, không cần phải đợi câu trả lời… “Không có chi!”

Như cô từng nói…

Jiyong nghĩ… chỉ đơn giản có thế thôi sao… bé kiệm lời thế, không như đám con gái từng bên anh, mỗi khi làm cho anh bực mình, và càng bực mình hơn khi đám con gái đấy cứ năn nỉ ỉ ôi, léo nhéo bên tai anh… anh quay lại… sững người… cái sân thượng rộng lớn chỉ có gió, có nắng nhẹ… anh khẽ lùi lại… cái cảm giác vừa như bị mất đi thứ gì đó hiện hữu trong lòng anh… anh bước nhanh, nhưng vội quay lại… anh trở lại nơi lan can, đưa mắt nhìn ra khoảng không trước mặt… chỉ thấy gió thổi… mọi thứ bay đi… nhưng không thổi bay mất cái cảm giác hụt hẫng trong lòng anh hiện giờ…

--

Hyangki trở về phòng làm việc, cô cảm thấy chút choáng, khung cảnh vừa tối sầm trong tích tắc… hiện tại cô chỉ mong đến cuối giờ chiều để đi lấy kết quả… từ trước đến giờ, cô không bị choáng như thế này, hay là do cô ăn uống hời hợt khiến sức khỏe cô giảm sút… mong là vậy… cô chỉ có một mình, không ai chăm sóc, nên cô phải biết tự giữ sức khỏe của mình chứ.

Công việc lại cuốn lấy cô… hết bị ế rồi… giám đốc Mihi vừa về công ty khi lúc nãy có việc phải ra ngoài… cô lại vui vẻ làm cái công việc không phải của mình, đến mệt bở hơi tai để không cần phải suy nghĩ vớ vẩn…

--

Hyangki lao nhanh ra khỏi công ty khi quá 20 phút cho giờ về… cô chạy thẳng đến bệnh viện… nếu như trong người cô có bệnh gì đó, thì cô sẽ phải bước tiếp con đường này một mình như thế nào? Không! Bao nhiêu ước mơ chưa hoàn thành, nhất là cái ước mơ thứ nhất quan trọng đấy, cô thở ra nhiều lần, nhưng không làm vơi đi sự lo lắng…

Jiyong đứng nhìn theo… con bé đi đâu mà chạy trối chết thế kia… tò mò… anh đi lấy xe, theo nó khi biết chắc là nó đi hướng đó. Ngồi trong xe,  anh đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm… nó kia rồi, vẫn cắm đầu cắm cổ chạy… nó làm thế chi cho mệt hơi nhỉ… ngốc, không đón xe, sao cứ thích đi bộ, chạy bộ để làm gì… đáng đời và còn đáng ghét… khi nó làm cho anh cảm thấy mệt hơi vì nó… anh nhấn ga để chặn đầu nó, cho nó quá giang, nhưng anh đã thấy nó quẹo vào… bệnh viện… anh vào theo…

Hyangki chạy thẳng đến phòng kết quả, nhận hồ sơ với trái tim đập liên hồi, vì quãng đường chạy bộ và vì lo lắng… ngồi tròn mắt nghe bác sĩ giao hồ sơ giảng một bài nhỏ…

Sau khi đậu xe xong, Jiyong vào bệnh viện… tìm kiếm… không thấy dáng con bé trong bất cứ một ngóc ngách nào… nó biến nhanh thế không biết…

Hyangki như muốn nhảy chân chim trên cái hành làng rộng của bệnh viện… thật… cô mừng hết lớn, phải làm gì đó, một bữa tiệc tự đãi mình chẳng hạn, cho cái kết quả không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cần phải điều độ trong mọi sinh hoạt… bác sĩ đã bảo như thế… thôi thì làm theo lời bác sĩ vậy, để mai này quên đi rồi lại tính sau, cái con người cứng đầu là thế đấy.

Vừa qua ngả rẽ Hyangki đụng phải người… cô bối rối nhanh miệng…

-“ Xin lỗi!”

Ngẩng nhìn… ah… cô lại nhanh miệng…

-“ Anh bác sĩ!”

Seungho ra về, vừa đi qua ngã rẽ thì anh đụng phải cô gái lúc sáng, anh mỉm cười hạ giọng:

-“ Tôi chưa là bác sĩ!”

Hyangki tròn mắt, Seungho tiếp tục:

-“ Chỉ mới là thực tập sinh, kết quả của cô thế nào?”

Hyangki chợt thấy ấm lòng, nhận nụ cười gần gũi từ bác… à không, là thực tập sinh có cái giọng trầm ấm, chẳng hiểu sao cô cảm nhận được sự thân thương nên đáp liền.

-“ Không sao cả, mừng quá!”

Seungho bật cười nhẹ trước cô gái hồn nhiên chân thật.

-“ Chúc mừng cô, nhưng cô phải điều độ trong mọi sinh hoạt đấy!”

Anh buộc miệng theo thói quen trong tiếng cười lớn của Hyangki.

-“ Cô cười gì thế?”

Hyangki vội che miệng, lắc đầu…

-“ Anh sẽ là một bác sĩ tốt!”

-“ Cảm ơn cô!”

Hyangki lại mỉm cười gật đầu.

-“ Cảm ơn anh, chào anh!”

Seungho đáp lại.

-“ Chào cô!”

Hai người bước song song với nhau khi hai người đều ra về.

Seungho rẽ trái lấy xe, Hyangki đi thẳng ra ngoài… cô nhìn quanh khi phải đến siêu thị mua đồ… trạm xe bus thì bên hướng nào nhỉ, cô đang phân vân thì nghe tiếng còi xe phía sau mình… vội nhớ nên đi lên lề, cô nghe…

-“ Cô đợi xe à?”

Cái giọng nói vẫn ấm dù âm thanh lên.

Hyangki gật đầu nhưng lại trả lời.

-“ Tôi đang đón xe bus!”

Seungho ngạc nhiên và tức cười tắp xe vào lề.

-“ Cô đi đâu? Tôi cho cô quá giang!”

Hyangki tự nhiên gật đầu liền.

-“ Cảm ơn anh!”

Seungho chồm người mở cửa xe, Hyangki ngồi vào…

-“ Cô muốn đi đâu?”

-“ Cho tôi đến siêu thị, có thuận đường của anh không?”

Seungho gật đầu.

-“ Rất thuận, tôi cũng đi siêu thị, trùng hợp nhỉ?”

Hyangki khẽ bối rối cúi xuống, mỉm cười… từ trước đến giờ chẳng bao giờ cô nhận được sự trùng hợp này.

Seungho mặc dù nhìn phía trước lái xe, nhưng anh vẫn thấy cô gái bên cạnh mình thật dễ thương bởi nụ cười mắc cở… cô gái ấy bao nhiêu tuổi nhỉ, chắc nhỏ hơn anh… mà chắc không, bởi anh già trước tuổi… anh bật cười nhẹ cho suy nghĩ của mình… về đây thực tập được một tháng, anh chẳng có bạn, cái bệnh viện đầy người nhưng toàn là người lớn tuổi hơn, để anh chỉ biết hằng ngày làm việc rồi về chung cư nhốt mình đọc sách, chẳng đi đâu… mặc dù từ trước đến giờ anh lớn lên có một mình, nhưng mỗi năm vào ngày sinh nhật dù không ít thì nhiều cũng có bạn đến chúc mừng, nhưng cái sinh nhật lần này buồn quá… mới ngày hôm kia chứ mấy, khiến anh chẳng thèm làm gì, chỉ biết ngồi nhìn khoảng không vắng lặng…

Jiyong vẫn lái xe theo chiếc xe màu xám trắng trước mặt… con bé đáng ghét vào bệnh viện chỉ để hẹn hò à… cái thằng kia là bồ của nó ư, nhìn nó leo lên xe, rồi cười rạng rỡ thì biết rõ rồi còn gì… cái thằng đấy có gì hơn anh nhỉ… tò mò… nên anh vẫn đi theo…

--

Trong siêu thị, Seungho và Hyangki sánh bước bên nhau cùng mua đồ như những người bạn đã quen thân từ lâu, bởi tính cách cho những con người cởi mở dễ gần… cùng trao đổi khi hợp về sở thích…

Cả hai chợt dừng lại trước tủ bánh… chấm trúng cái ổ bánh sinh nhật có phủ chocolate, nhưng cả hai bối rối bởi hai trái tim màu đỏ được làm bằng bông đường lồng vào nhau… ổ bánh sinh nhật tình nhân…

Seungho nghĩ… mời bạn dự sinh nhật muộn, lại là ổ bánh này thì bạn sẽ nghĩ gì nhỉ, anh đưa mắt khắp tủ kính, chỉ một cái duy nhất.

Hyangki nghĩ… mua cho hắn ổ bánh sinh nhật để xin lỗi, nhưng cái ổ bánh này thì hắn nghĩ gì nhỉ, còn nghĩ gì nữa, cô đang nghĩ gì thì hắn nghĩ thế thôi, rồi để hắn có cơ hội trêu ghẹo cô à… còn lâu, mặc kệ hắn, hắn thiếu gì bạn, đêm qua chắc hắn nhận cả núi quà, thiếu quà của cô thì chẳng chết…

Jiyong đứng xa xa, nhưng anh vẫn thấy rõ… hai cái con người nhí nhố nãy giờ đang đứng trước tủ bánh… tự dưng anh khó chịu… làm như không ai biết hai người đang cặp bồ, có cần phải tỏ vẻ khắng khít bên nhau không… châu đầu vào để làm gì, sao không thì thầm với nhau luôn đi… mà thì thầm chuyện gì nhỉ… mọi lần đám bồ anh thì thầm vào tai anh chỉ 3 từ “Em yêu anh!” đám con gái, phụ nữ chỉ biết thì thầm điều đó khi tụi nó cứ giả vờ mắc cở… chán…

Hyangki ngẩng lên cười nhẹ nhìn thấy trong đôi mắt của bạn mới câu hỏi, cô trả lời liền, nhưng hạ giọng bởi người bán hàng đang đi đến…

-“ Bánh kem ngon!”

Seungho cũng hạ giọng.

-“ Ừ, ngon thật!”

Jiyong sững người, trái tim anh chợt nghẹn lại… rõ ràng… không thể lầm lẫn bởi anh thấy cái âm tiết có 3 từ, từ miệng con bé đấy thốt ra, rồi từ tên đấy đáp lại… khi anh không thể nghe, nhưng anh không nhìn lầm… nếu là anh thì anh sẽ đáp lại như thế nào… có lúc anh thinh lặng, có lúc anh chỉ thốt ra một từ: “Chán!” có khi anh thốt ra hai từ: “ Biến đi!” nhưng hình như anh chưa từng thốt ra 3 từ đại loại như: “Anh cũng vậy!” hoặc “Nghe không rõ” để người anh thật lòng yêu thương lập lại, và nhất là: “Anh yêu em!”…

Jiyong vội quay đầu bước đi, từ chối cái hình ảnh ngọt ngào của ai kia, từ chối cái cảm giác đang hiện hữu trong tim… cảm giác gì thì anh biết rất rõ… tại sao lại như thế, hiện tại anh chỉ muốn dối lòng… dối lòng mình mà thôi… anh cần sự tỉnh táo, nên rẽ qua khu ăn uống, anh cần một tách cà phê đậm đặc để bình tâm tỉnh trí, chứ anh không ra về…

--

Seungho xách ổ bánh cùng Hyangki bước vào quán cà phê… xử tại chổ… cả hai thèm lắm rồi bởi cái mùi thơm thật ngọt ngào quyến rũ… hai người lựa góc khuất để lát tha hồ tự nhiên xử lý cái ổ bánh hai tấc… ngồi xuống gọi cà phê, ăn bánh kem và uống cà phê, ôi thích thật mặc dù cái bánh phủ đầy chocolate…

Hyangki cắm nến… Seungho thắp rồi thổi, cầu nguyện cho cái ngày sinh nhật muộn nhưng vui vẻ này…

Hyangki ngồi nhìn người bạn mới… bạn bằng tuổi nhưng bạn chững chạc hơn nhiều, đặc biệt bạn có đôi lông mày rậm, đôi mắt có cái nhìn xa xăm, gương mặt phảng phất nỗi buồn, nhưng nụ cười lại khác hẳn… rạng rỡ ấm áp… thật bên bạn từ nãy đến giờ cô cảm thấy thật gần gũi, thân thương… như một người thân để cô chỉ muốn được nhõng nhẽo với bạn mà thôi…

Seungho mở mắt, bắt gặp đôi mắt tròn tròn đen láy với cái nhìn sâu lắng, cái mũi thon thon, đôi môi cũng nhỏ nhưng thật dễ thương khi cười rạng rỡ… hồn nhiên vui tươi, là cái cảm giác anh nhận được từ bạn, bạn bằng tuổi nhưng bạn còn như con nít lắm lắm… khiến anh cảm thấy mình lớn thật lớn, tự dưng muốn bảo vệ bạn… nên anh tự ý đổi cách xưng hô:

-“ Em hát bài chúc sinh nhật cho anh đi!”

Seungho tự nhiên như Hyangki.

Hyangki gật đầu liền, chẳng làm ra vẻ mắc cở gì cả, vì đối với cô tình bạn phải chân thành với nhau. Cô cất tiếng:

Happy birthday to you, happy birthday to you…


Nơi cái bàn cuối trong góc khuất… cũng là cái bàn kê sát liền kề, Jiyong đưa tay lên bịt hai tai buộc miệng…

-“ Hát dở ẹc!”

Nhưng anh vội bỏ tay ra… nghiêng đầu ngóng… lắng nghe… nghĩ… nó hát dở tệ thì anh phải nghe cho rõ để biết nó hát sai ở đâu mà để chỉ nó chứ… có vậy thôi… anh tự bảo lòng… yên tâm nghe, nhận lấy cái giọng trong veo đấy… khiến anh có cảm giác ấm áp… bất chợt anh mỉm cười… nghe tiếp:

-“ Ngon quá anh nhỉ?

-“ Ừh! Ngon nhưng hơi ngọt! Tiếc quá không phải là chocolate đen!”

-“ Em cũng thích loại chocolate đen hơn!”

-“ Vậy lần sau chúng ta chọn bánh chocolate đen nhé, anh biết có một tiệm bánh rất ngon!”

-“ Được đấy, em thích quá!”

-“ Anh cũng vậy?”

-“ Em thích ăn kem nữa!”

-“ Vậy ngày mai chúng ta đi ăn kem, nhưng phải giữ điều độ đấy!”

-“ Dạ, tuân lệnh bác sĩ!”

Jiyong ngồi thẳng lại… bác sĩ… thằng đó là bác sĩ ư… chán… quen với hắn thì lúc nào cũng bị quản lý đấy bé đáng ghét à… anh đưa tách cà phê lên miệng, nhấp môi… ừ, mà liên quan gì đến anh… anh vội bỏ xuống, sao nguội lạnh và đắng thế này… anh đứng lên… anh muốn ăn kem…

Jiyong lái xe chầm chậm trên đường mắt nhìn xung quanh, tìm… quán kem… kia rồi… anh cho xe tắp vào lề… nhưng anh chỉ ngồi trong xe nhìn về phía quán kem… anh muốn đi ăn kem với con bé đáng ghét… anh lái xe đi… tự dưng kỳ cục… anh lấy điện thoại… bạn gái anh thiếu gì, chỉ cần anh lên tiếng… anh buông điện thoại… anh không muốn đi cùng đám con gái chỉ biết ồn ào… anh cảm thấy mệt mỏi… về nhà thôi…

--

Jiyong đứng lặng bên cửa sổ lớn nhìn ra bầu trời đêm… những ngày tháng trôi qua thật buồn chán… tìm mọi cảm giác vui vẻ thật sự chưa bao giờ có, những tiếng cười giả tạo không bao giờ đem đến hạnh phúc… những quan hệ hơn cả là bạn bè… sao mọi người đến với anh chỉ có thể trao cho anh cái tình yêu vội vã, chỉ có ham muốn xác thịt … chẳng có quá quá trình của một tình yêu chân thật, những hờn giận của đôi lứa…

Thế thì sao… con đường mà anh phải bước là thế… anh ghét tay nắm tay trên đường lang thang, anh ghét ngồi trong phòng chiếu phim mà chỉ biết có nhìn nhau, vẫn tay nắm lấy tay, anh không thích ngồi thinh lặng trong công viên vắng người khi tối về ngắm sao trời hay hoa rơi, vẫn tay nắm tay… anh ghét phải đưa người con gái anh yêu về, rồi bịn rịn đứng trước cửa nhà ngó nhau, tay nắm tay không rời… anh đưa bàn tay mình lên nhìn… những điều anh ghét không bao giờ xảy ra với anh… sao thế… sao không xảy ra, để anh còn biết nó đáng ghét đến mức độ nào chứ… để anh không thể kìm lòng nhận lấy… chỉ muốn nhận lấy mọi điều đáng ghét từ người con gái nào đó có thể làm trái tim anh lỗi nhịp, không thể kìm chế mọi cảm xúc, mọi hành động… cũng như không thể làm chủ được bản thân, khiến anh biết hờn giận vô cớ, khiến anh cảm thấy vui sướng quá độ, khiến anh cần người ấy trong mỗi lúc, mọi nơi, mỗi giờ, mỗi khắc… chỉ muốn có người đó bên cạnh, suốt suốt đời…

Mà thôi, tìm kiếm làm gì… còn nhiều chuyện anh chưa làm xong, anh không thể tự do lựa chọn những cái mà mình mong mỏi… lời hứa… cuộc đời này anh sống đến ngày hôm nay chỉ là vì một lời hứa… bằng nhân cách của một người đàn ông trưởng thành, không cho phép mình bội phản… thế thì cứ thế, đi con đường mà từ lâu rồi anh đã đi… quên… em…


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

42#
 Tác giả| Đăng lúc 14-3-2014 19:51:58 | Chỉ xem của tác giả
CHAPTER 4




Hyangki như mọi ngày vẫn ôm chồng hồ sơ đi ra đi vào phòng giám đốc Mihi, nghe nói hôm nay hắn đến chụp ảnh bổ sung cho bộ sưu tập Đông. Cô giả vờ quên đem thứ này, thứ kia, để cứ đi ra đi vào… nhưng chẳng thấy hắn đâu cả, hắn như biến mất trên đời. Một tháng qua, tự dưng cô thấy nhớ nhớ hắn sao đấy, hắn giận dai thế… đàn ông con trai thật không ra đàn ông con trai…

Jiyong bước vào phòng giám đốc Mihi chợt khựng bước khi thấy con bé đáng ghét đứng lặng trong phòng giám đốc Mihi, bên cửa sổ, nó đang kéo mành lên… để làm gì chứ… anh vội giơ tay lên theo quán tính… chói… theo bản năng anh lên tiếng:

-“ Buông mành xuống!”

Hyangki khẽ giật mình bởi tiếng nói lớn, giọng điệu ra lệnh của… hắn thì phải… cô quay lại buông tay, đúng là hắn… hắn đứng nơi cửa nhìn cô với ánh mắt không hài lòng.

Jiyong bước vào phòng lấy mắt kính ra, đeo vào, anh kéo cái ghế bành ra giữa phòng, ngồi xuống.

Hyangki bước lại bàn làm việc, cô lấy hồ sơ đi ra khi thấy cái núi lửa đang xuất hiện giữa phòng, nhưng lại nghĩ… đây có phải là phòng của hắn đâu nhỉ? Hơn nữa hắn có phải là sếp của cô đâu, sao nạt nộ cô chứ… nhưng tốt hơn là tránh đi, bởi cô biết mình không nên đùa với nham thạch, nó sẽ thiêu chết cô… cô gật đầu chào lịch sự rồi đi nhanh ra…

-“ Nè!”

Hyangki theo quán tính khựng lại, nhưng lại bước đi…

-“ Cô kia!”

Cô vẫn bước đi, ra khỏi cửa thì cô khựng lại.

-“ Hyangki!”

Rõ ràng hắn biết tên cô nhưng hắn không thèm gọi, nhưng muộn rồi.

Jiyong hét lên khi thấy con bé đáng ghét như cố tình tránh mặt anh, không coi anh ra gì…

-“ Em đứng lại đó cho tôi!”

Hyangki khẽ rụt người lại bởi cái giọng hét có âm thanh lớn còn hơn loa phóng thanh như xuyên thủng màng nhĩ cô… cô bực bội… anh bảo tôi đứng lại thì tôi phải đứng lại sao… cô bước nhanh hơn, gần như chạy…

Jiyong bực bội xoay cái ghế quay đi, khi anh thấy con bé chạy mất, không thèm nghe… ước muốn của anh…

--

Trong phòng chụp hình… Jiyong làm việc chuyên nghiệp với sự tức giận trong đáy lòng, chỉ mong mau xong sớm để anh đi tìm con bé đáng ghét… thanh toán nó…

Phía bên ngoài Hyangki đứng thinh lặng… cô muốn bước đến… tìm đôi mắt giận dỗi của ai đó khiến cô thấy không an lòng… muốn một lần nữa nói lời xin lỗi, một lần nghe cái âm thanh rõ mồn một rót vào tai cô, cúi đầu nhận lỗi trước ai đó… tự dưng kỳ cục… tự dưng muốn thấy người ta cười, muốn người ta vui, muốn người ta trêu ghẹo… cô chạy nhanh… trốn tránh… rõ ràng biết với người ta là không thể nào xảy ra, rõ ràng biết với người ta, sẽ chỉ là sự đùa giỡn… rõ ràng biết người ta với mình là kẻ thù của nhau… chẳng biết từ bao giờ chỉ muốn nhìn gương mặt sáng của ai đó, nhìn đôi mắt như hờn như trách, như chờ đợi… trao cho cô… chỉ mình cô…

--

Một ngày làm việc thật tĩnh lặng trôi qua… Hyangki ôm đống mẫu vải bước về phía phòng kho, giám đốc Mihi ra lệnh cho cô hai tuần nữa phải giao bộ Xuân Hè, vậy ít nhất hai tháng nữa cô mới lại thấy hắn.

Hyangki thở ra… hắn có phải là ánh sáng đâu mà cô cần thấy mỗi khi đêm về, hắn có phải là không khí đâu để cô cần để thở, hắn có phải làm món ăn dinh dưỡng đâu để cô cần bồi bổ cho cái sức khỏe hiện giờ của mình, hắn có phải là nước ngọt ngon và mát đâu để cô giải tỏa cơn khát…

Hyangki mở tủ nhét đống vải mẫu vào, mặc kệ nó lộn xộn… ghét, việc này chẳng phải cô làm, sao lúc nào cô phải nán lại để làm nốt việc của tất cả mọi con người luôn viện cớ bận rộn vì cái việc riêng, nên đều dồn cái việc chung cho cô chứ… cô không có gia đình, con cái, cô rảnh… cô không có bạn trai, bồ bịch hẹn hò, cô rảnh… cô không có cái công việc tính toán mà không thể để đến ngày mai vì muộn cho mọi thứ, như thanh toán lương, thanh toán với ngân hàng cho những gia hạn cấp bách, để cô rảnh sao…

Như thế này mới đáng sợ chứ, cô không có chồng để phải hầu hạ bữa cơm tối… không có nhà to lớn để dọn dẹp… ừ, mà phải đấy, mọi thứ cô đều không có để cô rảnh rỗi đi hầu cả thiên hạ à… mình là gì trong cái công ty nhỏ bé này, còn nhỏ hơn cả mọi cái nhỏ bé của công ty, thế thì cứ phải chấp nhận đi… không phản kháng, không có quyền hạn gì… học hỏi đi cô bé, như thế tốt hơn khi cô có được kinh nghiệm quý báu, mà chỉ có thời gian mới có thể mua được những kinh nghiệm ấy. Cô muốn khóc với cay đắng, mệt mỏi… không ai chia sẻ… sao cũng được, đã bảo con đường mình chọn không có sự hối hận cơ mà. Cô đóng cửa tủ lại, bước ra nhưng chợt lùi lại khi nghe có tiếng bước chân nhanh vào… cô bước qua những cái kệ lớn nhìn ra cửa…

Thiết kế Dae bước vào, cô ta chỉ lớn hơn Hyangki 3 tuổi, nhưng là thiết kế có danh tiếng và là thiết kế quan trọng nhất trong công ty, xinh đẹp, giàu có, tài năng, khiến bao nhiêu chàng trai theo đuổi, nhưng cô ta chỉ xem sự nghiệp là quan trọng nhất.

Hyangki khẽ lùi lại vài bước, tìm chổ kín đáo hơn khi thấy Jiyong đi theo phía sau, à không chị Dae đang nắm tay Jiyong lôi hắn vào, hắn miễn cưỡng à, nhìn cái nhân dáng hắn hiện giờ như có vẻ miễn cưỡng, đôi mắt hắn được che đi bởi cái mắt kính…

-“ Em không cho anh đi đâu?”

Hyangki nghe chị Dae lên giọng, còn Jiyong chỉ im lặng. Dae tiếp:

-“ Chúng ta đã giao ước, anh làm gì cũng phải nói cho em biết!”

-“ Lúc nào?”

Jiyong lên tiếng, vẫn miễn cưỡng có chút bực bội.

-“ Lúc anh và em, trên giường!”

-“ Thế em không biết khi đàn ông lên giường họ có thể hứa mọi thứ sao?

-“ Nhưng em tin anh không như thế!”

-“ Cảm ơn em tin tưởng tôi, và tôi nói cho em biết, tôi cũng như những tên đàn ông khác thôi!”

-“ Không, anh khác!”

-“ Em tự tin như thế thì sao? Và cũng tự tin nghĩ rằng tôi thuộc về em chắc!”

-“ Em không nghĩ đó là sự ràng buộc, chỉ là quan tâm chia sẻ!”

-“ Em là gì mà đòi chia sẻ với tôi!”

-“ Mọi thứ em đều cho anh, vậy em không có quyền đó sao?”

-“ Cho tôi, em cướp mọi thứ từ tôi thì có!”

-“ Em có đầy đủ mọi thứ trên đời…”

-“ Kể cả tôi thì trọn vẹn chứ gì?”

-“ Sao anh cứ nghĩ là em muốn quản lý anh!”

-“ Không thế thì gì? Mọi việc làm của tôi đều bắt tôi báo cáo với em!”

-“ Anh không hiểu em!”

-“ Ừh, thì là thế đấy, cần gì phải hiểu nhau, chơi với nhau vui, thỏa mãn là đủ rồi!”

-“ Anh… anh…”

-“ Anh gì… ngay từ đầu em cũng hiểu rõ cách sống của tôi mà, chúng ta đã chia tay từ lâu rồi, em níu kéo chẳng có ích gì đâu!”

-“ Em không xứng đáng với anh sao?”

-“ Không… là tôi không xứng với em!”

-“ Anh đáng ghét!”

-“ Tôi mong câu đấy của em!”

-“ Jiyong!”

Bước chân quay đi, cùng cái xoay lưng lạnh lùng… Dae chạy đến… Jiyong khựng lại bởi cái ôm từ đằng sau…

-“ Em xin lỗi… em sẽ không dò hỏi anh bất cứ điều gì nữa, nhưng cho em đi cùng anh!”

Hyangki nắm chặt hai tay lại với nhau… hắn đi… đâu vậy… như là xa cách… như không bao giờ trở về… để Dae níu kéo à… hai người từng cặp bồ, rồi chia tay… sao không ai biết vậy… Dae thật kín đáo…

-“ Buông tay!”

Giọng dứt khoát, nhưng chỉ có cái lắc đầu…

-“ Một lần nữa thôi, em xin anh!”

-“ Em biết tôi ghét điều đó mà, níu kéo, van xin, khóc lóc, nhõng nhẽo!”

-“ Phải! Em biết!”

Dae buông tay bước đến đứng đối diện với Jiyong…

-“ Từ lúc em đến với anh, em có thể hiện điều đó không?”

-“ Không, nhưng em còn quá đáng hơn!”

-“ Chẳng lẽ mọi thứ chúng ta từng trao cho nhau không để lại trong lòng anh chút cảm giác nào sao?”

-“ Có chứ! Sao không, nhớ rõ nữa là đằng khác!”

Dae lùi bước, Jiyong tiến lên… mặc dù trên khuôn mặt hắn là cái kính râm to, nhưng Hyangki cảm nhận được ánh mắt không hài lòng, cái dáng khó chịu bất mãn, cảm xúc giận dữ… từ con người hắn…

-“ Trước khi chiếm đoạt ai từng hứa, chỉ như thế này thôi với em là đủ, chỉ mong được cùng anh ân ái, anh cho em sự ngọt ngào, từ nụ hôn, từ thể xác, rằng em yêu anh, nhưng lời nói dối trái hẳn với hành động, ai tấn công tôi không chút dè dặt, ai tìm đôi môi nhạt nhẽo không có tình yêu, ai tìm thể xác vô cảm… là em…”

-“ Vì… anh thụ động… vì em thật lòng yêu anh…”

-“ Thế lúc đó em có thỏa mãn không?”

-“ Có… chính vì có nên em không muốn dừng lại!”

-“ Xin lỗi em nhé, đó là bản năng đàn ông của tôi, ngoài ra không còn có cảm giác gì khác!”

-“ Anh tìm gì giữa những cuộc tình chớp nhoáng, mãi mãi sẽ không có, không bao giờ có cái tình yêu chân thật, chẳng ai ngoài em ra có thể cho anh mọi thứ anh muốn!”

-“ Vậy tôi nên nghĩ và chấp nhận, làm trai bao của em đúng không?”

-“ Em… em…”

-“ Tiền đâu, đem ra, quăng vào mặt tôi, rồi để tôi xem, có đủ để tôi quỳ dưới chân em đáp ứng nhu cầu xác thịt của em không? Ừ, được đi… nhưng chỉ là xác thịt thôi, đừng đòi cả trái tim của tôi… nó không có trong đây… không có trong đây em có biết không?”

Jiyong chỉ tay vào ngực, rồi quay đi…

Hyangki khẽ giật mình khi Dae lao tới, đẩy Jiyong lùi lại… cô bối rối quay đi khi thấy Dae đặt môi lên môi Jiyong như quyết chiếm đoạt…

Jiyong đẩy Dae ra…

-“ Khoan đã! Em trả cho tôi bao nhiêu?”

Dae nhào tới…

-“ Bao nhiêu cũng được, dù bằng cả tính mạng này!”

-“ Em không là đàn ông, không được hứa suông trước khi làm tình đấy!”

-“ Okay, anh yêu!”

Hyangki quay đi, cô bước nhanh vào góc khi không thể đi ra bởi cái lối nhỏ có hai con người đang… cô đưa tay bịt tai lại… nhưng không cản được cái âm thanh của những cái kệ lớn lung lay như ai đó đang muốn kéo đổ… những hơi thở ngắt quãng vội vã tìm kiếm… cô ngẩng nhìn tìm phòng kín, tìm bóng đêm để nhốt mình… từ chối mọi cám dỗ, mọi nụ cười châm chọc… chỉ để thấy hai con người không một mảnh vải che thân đang quấn chặt lấy nhau… thì sao… cứ như xem phim người lớn, cô đủ tuổi rồi mà, nhưng không… cái nhân dáng đấy dù có quấn bao nhiêu lớp cô cũng nhận ra, thì bây giờ nguyên thủy sao cô không nhận ra chứ… Jiyong đáng ghét… ừ, cô với hắn là kẻ thù, đáng ghét cơ mà… khung cảnh trước mắt sao không nhòe đi bởi nước của mắt, mà cô với hắn có gì đâu để mình phải khóc… rõ ràng biết cách sống của hắn ra sao, bình thường quá… như hai con người đang làm cái chuyện bình thường ở nơi chốn thật bình thường, nhưng sao lại không đem cho cô cái cảm giác bình thường thế này… cái âm thanh rên rỉ rõ mồn một rót vào tai… cô ước thiếu máu não để không thấy gì nữa, thiếu máu não để trở nên câm điếc, để khỏi phải nghe tiếng ai đó…

-“ Jiyong, đừng làm thế, đừng trêu em, em muốn lắm rồi… Jiyong…”

-“ Tôi chỉ muốn như thế này thôi!”

-“ Em không thích anh dùng tay!”

-“ Sao em nóng tính thế, lát sẽ có khoái cảm ngay thôi!”

-“ Ưmmm…”

-“ Ai đang rên rỉ đấy?”

-“ Anh… anh… dừng lại Jiyong, em muốn cậu nhỏ của anh!”

-“ Xin lỗi em, nó không muốn!”

-“ Anh nói dối!”

-“ Ừh, là nó đang muốn, nhưng tôi không cho phép nó chạm vào em!”

-“ Vì… vì sao?”

-“ Vì nó hư hỏng, phải phạt nó…”

-“ Em muốn xem nó hư hỏng như thế nào, để em trừng phạt nó cho anh…”

Hyangki rùng mình, vô thức cô bước đến… chỉ để thấy khuôn mặt thật sáng của ai đó ngước lên cao… đôi môi hé mở… âm thanh nho nhỏ trầm ấm phát ra…

-“ Em… Dae…”

Chẳng thấy Dae đâu… à không… cô không dám nhìn xuống dưới, nhưng cô biết Dae đang ở đó… trừng phạt cậu nhỏ…

-“ Áh………”

Hyangki hét lớn khi không thể nào kìm lòng được nữa, cô lao nhanh ra ngoài… trốn tránh hay từ bỏ… ghê tởm hay đau đớn… cô không cần biết… cô muốn mình mất hết mọi cảm giác…

Dae cùng Jiyong bật ra hai bên khi không có một người từ trong lao ra cùng tiếng thét…

Dae đứng lên ngơ ngác không hiểu… Jiyong kéo cái mắt kính xuống… không thể lầm lẫn… con bé đáng ghét… anh nhìn vào trong… nó đã ở đó… bao lâu rồi, từ lúc đầu khi anh chưa vào đây sao, nhưng anh không thể suy nghĩ tiếp bởi đôi môi chiếm đoạt của Dae lại đặt lên môi anh cùng thân thể mềm ấm, khiến anh không thể từ chối ôm trọn trong vòng tay… bước những bước tiếp… với công việc tồi tệ của mình… chỉ vì giữ trọn một lời hứa… không hối hận…

--

Hyangki chạy nhanh trên những con dốc với trái tim nghẹn lại, hơi thở ngắt quãng… cái cảm giác đau nhói nơi trái tim hiện hữu… tại sao… tại sao… cô chỉ muốn thời gian quay trở lại, cô sẽ quăng đại đám vải mẫu vào, không cần suy nghĩ, để kịp bước ra rời khỏi đấy trước khi hai con người kia bước vào, vì cô biết chắc thiếu máu não không dẫn đến việc bị điếc… không liên quan đến cô… không liên quan đến cô…

Hyangki ngã gục xuống giường, ụp mặt vào gối, bật khóc nức nở… ai đã ăn hiếp cô… hắn… ai đã khiến cô thấy đau nhói nơi trái tim thế này… hắn… ai làm cô không thể kìm lòng với hận thù… hắn… có gì đâu chứ… có… đôi mắt biết nói, rằng em đã làm anh đau lòng… anh không là gì trong mắt em… anh làm lỗi gì để em vô tình thế… không, vớ vẩn, là cô tự suy ra, mơ hồ cảm nhận… chỉ mình cô duy nhất… hắn đáng ghét lắm lắm, chính hắn phá vỡ mọi suy nghĩ của cô, hắn khiến cô biết bất cứ những suy nghĩ nào của mình cũng là sai trái, chỉ có hắn đúng trong tất cả mọi thứ… để chẳng biết từ bao giờ… cô lại thấy và cho là hắn đúng, không sai… cô bật dậy mở tủ… lôi ra những cọc tiền… em có rất nhiều tiền, nhưng không có giá trị, để em muốn một lần quăng vào mặt anh cũng không thể…

-“ Jiyong đáng ghét… Jiyong đáng ghét!”

Để cô chỉ biết lẩm bẩm một mình cùng những giọt nước mắt tủi thân… hắn chẳng làm gì cô cả… chẳng làm gì… chỉ là tại cô… như những người con gái bên cạnh hắn… say mê hắn… cô lại gục xuống giường… ôm cái gối vào lòng… lành lạnh… phải, cứ như thế… tốt hơn…

--

Jiyong ngồi thinh lặng trong góc phòng tắm với nước xối xả… nhìn những ánh sáng long lanh tỏa ra bụi mờ… anh đưa tay ra hứng… lạnh… bàn tay anh đỏ ửng lên… lạnh… em thấy hết rồi, đó là cuộc sống của anh… em sẽ nghĩ gì… nghĩ gì thì anh cũng không thể biết, vì ngày mai anh đi rồi, anh về Seoul có việc, muốn chào tạm biệt em, nhưng không thể… anh muốn thấy nụ cười rạng rỡ, dù chỉ để thỏa mãn sự đắc thắng bởi em châm chọc anh… muốn em ngó lơ để anh chú ý… cái trình cua trai của em thật làm cho anh chán ghét, nhưng anh lại cần, vì anh chán những trò cũ mèm khi đám con gái lúc nào cũng vây lấy anh sao… ừ, cứ nghĩ như thế đi… để anh cứ muốn dối lòng, để cái đầu này không cho trái tim lạc đâu đó trở về với cái tình yêu chân thật nữa…

Em chẳng là gì cả… chỉ là một con bé chạy việc trong một công ty nhỏ… nhà cao cửa rộng… không… danh phận quý giá… không… không tiền của… thì lấy gì quăng vào mặt anh để anh phục vụ em nhỉ… tại sao… chẳng có tại sao gì cả, con đường chúng ta đi khác nhau, kể cái không khí, hơi thở, nhịp đập sự sống… đều hoàn toàn cách xa nhau… cứ bình yên ở nơi mà nó được sinh ra, không thể thức thời đua đòi, thì sẽ không có những tổn thương…

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

43#
 Tác giả| Đăng lúc 15-3-2014 20:09:15 | Chỉ xem của tác giả
CHAPTER 5




Bốn tháng thấm thoát trôi qua, mọi công việc bận rộn cuốn lấy Hyangki... cô trở về sống những ngày với quyết tâm phấn đấy như muôn thuở bởi chưa trở thành hiện thực… à, không gần rồi… bộ sưu tập Xuân Hè của cô được giám đốc Mihi khen ngợi, mặc dù hắn không làm người đại diện, cô vui khi thấy những bộ mẫu của mình được tung ra thị trường mà không bị xé lẻ, lạc lõng, lủng củng… thật, bây giờ giám đốc Mihi mới khẳng định tài năng hèn mọn của cô… giám đốc hứa, kỷ niệm thành lập công ty lần này, bộ sưu tập của cô sẽ chính thức ra mắt trên sàn diễn, và giám đốc sẽ công bố công lao của cô trong công ty bấy lâu nay.

Gần đây, cô chuẩn bị ráo riết cho bộ sưu tập Thu… cô chọn chủ đề là “Sự im lặng của Mùa Thu”, giám đốc Mihi rất phấn khởi khi nghe sơ qua ý tưởng của cô và những mẫu vẽ phác thảo, cô cảm thấy hài lòng cho mọi thứ… bên Seungho cô bình yên không lo nghĩ về bất cứ điều gì, nhưng thật với Seungho chỉ có thể dừng lại nơi tình bạn, cô không muốn cặp bồ khi sự nghiệp bắt đầu phát triển… vì cô yếu đuối, chỉ biết làm gì thì chỉ làm một thứ mà thôi. Anh bạn cũng có sự nghiệp riêng, mọi thứ tạm chấm dứt… chia tay cho tình bạn… thật là vớ vẩn và tức cười… Hyangki lao nhanh ra ngoài, ôi… công việc, công việc… nhưng không thể không đưa tiễn bạn.

Bên cô bạn hồn nhiên 4 tháng nay, nhưng Seungho luôn hiểu rõ tình cảm của mình… thật cô vô tư hồn nhiên đến mức khiến anh buồn lòng, nhưng không thể nào ép buộc cô… anh thích cô, nhưng phải nói chưa là sâu đậm đến yêu, nhưng anh biết nếu cứ bên cô, anh sẽ yêu mà thôi, tình cảm đối với anh đơn giản, anh không muốn mọi thứ phức tạp bởi cuộc sống từ bé đến lớn anh đã gánh vác nhiều lo âu, anh thường nghĩ và muốn nói với cô những câu đầy sự quan tâm như thế này: Anh có thể chăm sóc cho em suốt đời, sao em cứ phải một mình vất vả… ừ, mà tại em cứng đầu lì lợm, đôi lúc rất tự tin, thậm chí cao ngạo… để anh chỉ biết thinh lặng làm nhiều việc cho em mà không cần em đền đáp.

Anh phải về rồi, không thể ở đây, ở đây sự nghiệp của anh không thể tiến triển, như em không muốn rời đi nơi này, chúng ta đều giống nhau, chưa nghĩ đến tình riêng, nhưng có thể hẹn ước… em lại không thích thề ước gì với anh, em quan trọng hóa cái trách nhiệm làm gì, chỉ cần ta tin tưởng nhau là đủ… vậy cũng không, thôi thì… có lẽ chúng ta cần thời gian để hiểu biết nhiều hơn cho cuộc sống đôi lứa… anh bằng lòng rời đi, không có em bên cạnh…

Seungho ngẩng nhìn lần cuối… em vô tình quá, phút cuối tiễn anh cũng không, chỉ là vài câu chào hỏi qua điện thoại, làm gì thì làm em cũng phải giữ gìn sức khỏe của mình đấy. Anh quay đi… bằng lòng cho mọi thứ.

Hyangki chạy vội vào trong sân bay… thật em vô tình với anh lắm lắm, nhưng xin lỗi anh, em chẳng cần phải giải thích vì em biết anh hiểu em còn hơn bản thân em, nếu mai này chúng ta có gặp lại, là bạn hay là người yêu thì để cho trời quyết định nhé… em xấu xa lấy ông trời ra mà viện cớ từ chối anh… thật xấu xa…

-“ Seungho!”

Hyangki gọi lớn khi thấy dáng ai đó lững thững bước đi, chẳng cần thấy khuôn mặt thoảng nét u buồn, cô cũng biết từ lúc quen cô, anh buồn nhiều hơn là vui vẻ…

Seungho quay lại… thấy Hyangki từ xa chạy đến, cô giang rộng vòng tay… thật… không thể nào ghét em, cứ như đứa con nít đấy… anh đứng đợi, vòng tay của em, như con đòi mẹ… anh là ba được không? Không… em chỉ coi anh là mẹ…

Hyangki tự nhiên nhào đến ôm chặt lấy Seungho cho lời tạm biệt… thân thương…

Seungho khẽ nở nụ cười… đưa tay lên vuốt mái tóc rối bù xù của cô… tội nghiệp em… công việc nhiều đến thế sao…

-“ Chào em, em giữ gìn sức khỏe!”

Hyangki buông tay, cảm thấy sóng mũi cay cay, cố gắng…

-“ Anh cũng thế nhé!”

-“ Khi nào đến Seoul thì báo anh ra đón, chúng ta vẫn liên lạc với nhau nhé!”

Seungho đưa tay lên làm dấu điện thoại đặt vào tai… mỉm cười…

Trái tim Hyangki rung lên… thật sao em lại có thể từ chối một con người hoàn hảo như anh chứ… là em không xứng đáng à…

-“ Cảm ơn anh… rất rất nhiều…”

Hyangki lại nhào đến với những xúc động…

Seungho lại đưa tay lên vỗ nhẹ lên vai Hyangki an ủi…

-“ Được rồi… em về với công việc đi!”

Seungho đẩy nhẹ Hyangki ra, đưa tay lên vẫy rồi quay bước… mọi thứ thật đơn giản, như ý anh hằng mong muốn rồi còn gì… cảm ơn em những ngày tháng qua… anh sẽ giữ lại để làm kỷ niệm… anh không thích phải ép buộc… chưa từng nhấc lên, để nói phải buông xuống… chúc em luôn hạnh phúc… anh mỉm cười, vẫn như muôn thuở, với đôi mắt buồn…

Hyangki đứng lặng nhìn theo, chờ đợi… nhưng không có cái quay đầu nhìn lại với ánh mắt xa xăm buồn man mác của Seungho… xin lỗi anh… em không muốn phải dối anh trong tất cả mọi thứ… thật lòng, cảm ơn anh rất nhiều…

Trong góc bên phải… Jiyong đứng lặng nhìn Hyangki… qua cái kính râm… hình dáng em mờ mờ có màu nâu cũ kỹ… không… 4 tháng qua, lúc nào trong bóng tối của anh chỉ có em hiện diện… về đây… để chỉ được thấy cảnh này thôi sao… em chia tay với bạn trai à, sao em không khóc, thật nhiều đi, để anh có thể viện cái cớ đó bước tới… cho em mượn bờ vai nhỏ… nhỏ thôi nhưng cũng đủ để em tựa vào đấy… sao em không gìn giữ, người ta đáng trân trọng lắm đấy… con bé ngốc…

Hyangki không còn thấy Seungho nữa cô mới quay về với… công việc… cô chạy thật nhanh… tối nay… trời sao cái ngày lễ thành lập công ty không được dời vào tối tháng sau chứ…

Đón taxi, không thể tiết kiệm… cô bước nhanh ra khỏi cửa khi thấy có taxi đến, nhưng không kịp khi thấy dáng hai người phía sau cô bước nhanh lên trước như dành lấy taxi đó, cô khựng lại… cái dáng quen thuộc… cùng với ai đó… ngồi vào xe, khiến cô không thể nhầm lẫn… khiến cô chỉ biết nghẹn lời nhìn theo… tức tối…

Ngồi trên taxi cùng Kyungmi, Jiyong ngước nhìn vào kính chiếu hậu… thấy Hyangki nhìn theo chiếc xe mà anh vừa mới cố ý dành lấy… chỉ để gì… để em thấy anh, đang đi cùng ai đó… để em tức tối luôn nghĩ đến anh… để em hờn, ghen… có không… anh muốn biết là có không… mà thôi…

Hyangki lại lao vào công ty như tên bắn, lại nhào vào công việc, ôm lấy nó… ôi, đây là tình yêu duy nhất của cô khiến cô phải dành lấy, trân trọng nâng niu… là thế… đã bảo chỉ cần ước mơ rồi có ngày sẽ trở thành hiện thực… một vài giờ đồng hồ trôi qua…

--

Chưa bao giờ Hyangki cảm thấy mình cẩu thả như hôm nay, về nhà tắm vội thay đại bộ đồ rồi lại lao đến khách sạn SimSon, nơi tổ chức buổi lễ kỷ niệm thành lập công ty và có việc chính là buổi biểu diễn bộ sưu tập của cô… ước mơ này, kế hoạch này từ lâu đã được cô hình dung ra sắp xếp, nhưng khi đối diện với thực tế nó lại không như ý cô, bao giờ cũng thế nói thì dễ, làm thì khó… thì sao, khó bao nhiêu cô cũng bắt mình phải hoàn thành… cô ra phía sau, vẫn chỉ 20 mẫu… nhưng sao cái hậu trường này đông người thế, khiến cô cảm thấy khó thở, hồi hộp… cô lại làm việc, không thể để sơ suất.

-“ Hyangki!”

Tiếng giám đốc Mihi gọi quen thuộc, cô chạy ra thì giám đốc Mihi bước vào, với đôi mày nhíu lại, nhưng chỉ thoáng qua… cô nghe…

-“ Sắp đến giờ rồi đấy, mọi thứ xong xuôi rồi chứ?”

-“ Dạ, gần xong rồi!”

-“ À, chị quên nói với em hai bộ chính để cho Jiyong và Kyungmi mặc nhé!”

Hyangki muốn đứng hình… là sao, rõ ràng lúc đầu giám đốc Mihi nói cho cô tự chọn người mặc mẫu chính kia mà…

Mihi nhìn thấy sự không bằng lòng của Hyangki, cô biết con bé đó nó nghĩ gì, cô cười an ủi…

-“ Cứ như thế đi! Chị đã đưa cho bọn họ rồi!”

Hyangki chẳng muốn nhận nụ cười từ giám đốc, chẳng muốn nghe cái giọng hạ xuống lịch sự, vì chẳng bao giờ cô có cái cảm giác đó cả, chỉ là ra lệnh, ra lệnh mà thôi, cô gượng cười đáp lại, gật đầu miễn cưỡng.

-“ Nhưng phải giữ nguyên bộ cho em đấy, chị đã hứa!”

Mihi cười gật đầu…

-“ Okay, mọi quyền hạn là của em, chị chỉ có mong muốn đó thôi, cố gắng nhé, chị phải ra ngoài tiếp khách!”

Mihi đi nhanh ra… chuyện này cứ để hai người giải quyết, cái gì chứ cái chuyện này thì cô rõ hơn ai hết, Jiyong chuyên môn xé lẻ thiết kế của Hyangki, nhưng Hyangki không thể làm gì được, cái con bé đấy cố chấp, rõ ràng Jiyong làm sao cũng đạt cả, nhưng nó lại không chịu, mà nó không làm gì được, thế mới ức chế, còn Jiyong, ai không biết thằng nhóc tài giỏi đó có biệt danh là “cuồng” chứ… bây giờ không phải là lúc cô ra mặt giải quyết mọi thứ, cô là người lớn chỉ để làm chuyện lớn.

Hyangki đưa mắt nhìn về căn phòng đóng kín cửa, cô biết chắc cái con người khác lạ đang trong đấy, cùng mẫu chính của cô… hắn thì cô biết rõ rồi, còn Kyungmi thì cô phải kiểm tra… cô bước đến…

Vừa đặt tay lên ổ khóa chưa kịp xoay thì cánh cửa khẽ mở ra, cùng tiếng nói bên trong vọng ra thật rõ… cô buông tay nhích tới nhìn qua khe cửa, mặc kệ mất lịch sự là gì… cô đang tức tối… nghe giọng con gái…

-“ Em về đây là vì theo anh thôi, anh nghĩ nơi đây xứng đáng để em đứng, cái bộ đồ này xứng đáng để em khoát lên người, cái sàn bé tí đó xứng đáng để em bước à?”

-“ Tôi chỉ chuyển lời qua sự nhờ cậy của chị Mihi!”

-“ Anh vô trách nhiệm!”

-“ Cô nói gì, trách nhiệm, tôi chỉ chuyển lời, còn việc ký hay không là do cô và giám đốc Mihi chứ sao lại đặt để cái trách nhiệm gì đó lên tôi!”

-“ Anh đừng nghĩ mình tài giỏi, mà lên mặt với em!”

-“ Mệt hơi, cô làm hay không thì cô đi nói với chị Mihi đấy!”

-“ Anh đáng ghét!”

-“ Ừh, cứ thế đi!”

Cô gái mang tên Kyungmi bước đến ôm lấy Jiyong.

-“ Sao anh lạnh lùng với em chứ?”

Jiyong đẩy cô ta ra…

-“ Buông tôi ra!”

-“ Em có thể cho anh mọi thứ mà anh muốn!”

Jiyong ngồi xuống ghế, bình thản.

-“ Vậy cho tôi tất cả mọi thứ, trừ cô ra!”

-“ Anh… anh…”

-“ Tôi muốn yên tĩnh!”

Jiyong hạ giọng, Kyungmi quay đi bước đến ngồi ở một ghế khác, lầm bầm.

-“ Anh đáng ghét, không hiểu sao em lại thích anh, ba mẹ em bảo, nếu cuối tháng này em không dẫn bạn trai về thì ba mẹ sẽ chọn cho em!”

Thinh lặng… tiếng tiếp của cô ta…

-“ Anh đi cùng em đi, giả thôi cũng được!”

-“ Cô bỏ tiền ra thuê tôi à?”

-“ Em không nghĩ thế, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau!”

-“ Ai là bạn của cô, chúng ta không cùng giai cấp!”

-“ Em có tỏ ý khinh miệt anh đâu!”

-“ Ừh, mọi thứ là do tôi tự nghĩ, được chưa!”

-“ Hyangki!”

Tiếng ai đó gọi làm cô chợt nhớ, cô quay bước thật nhanh…

-“ Sắp đến giờ rồi, kiểm tra lại mọi thứ đi em!”

Tiếng anh Lee trong khâu sắp xếp chương trình… Hyangki vỗ tay tập hợp các người mẫu lại… kiểm tra, dặn dò, cô đưa mắt nhìn về phía cánh cửa… có hai mẫu chính…

-“ Ai đó làm ơn gọi hai người đó ra dùm em!”

Cô bắt chước giọng điệu của giám đốc Mihi lịch sự, nhưng hàm ý ra lệnh… một người chạy vào, sau đó 3 người đi ra…

Giám đốc Mihi quay trở vào, thật không yên tâm, lỡ như chúng đánh nhau thì sao…

-“ Hyangki xong chưa?”

Hyangki quay ra, thấy giám đốc Mihi không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh mình…

-“ Chị đâu có chọn lầm!”

Tiếng giám đốc Mihi rót vào tai Hyangki, cô biết giám đốc nói ý gì khi nhìn thấy 2 mẫu chính của cô lững thững bước ra không sức sống… không lầm à… tự dưng máu nóng trong cô sôi lên… sùng sục như dòng nham thạch… khi thấy hắn lại mặc sai thiết kế của cô… cái áo sơmi màu đen bên trong cùng bộ đâu, sao hắn không mặc vào, cô bước nhanh đến đứng trước mặt hắn, chặn đầu… dõng dạc…

-“ Anh mặc sai thiết kế của tôi!”

Lần đầu tiên cô mới dám thốt ra câu đấy trước hắn, câu nói mà cô đã ước ao từ lâu.

Jiyong khẽ khựng lại bởi con bé đáng ghét, trông nó thật xấu xí, đầu tóc rối bù xù, quần áo xộc xệch cho công việc vất vả ư… không… hai mắt tròn tròn đen láy của nó hôm nay long lanh, long lanh.

-“ Thì sao!”

Anh ngang ngược như mọi lần…

-“ Với tôi, như thế này mới đúng phong cách!”

Hyangki nén lòng lại khi thấy hắn ngông, còn cố chấp, tiếp:

-“ Anh mặc lại, còn không thì cởi ra!”

Jiyong nghe xong thì tự dưng thấy hứng thú, nên cố tình trêu ghẹo, xem nó có bản lĩnh tới đâu…

Mọi người thinh lặng như tờ, thật họ cũng muốn xem, nhất là Dae, khi cô cũng phụ một tay cho cô bé Hyangki đàn em của mình trong việc này… cô yêu Jiyong bao nhiêu thì hận anh bấy nhiêu, nhưng thật cô không làm gì được Jiyong cả, chỉ biết ôm nỗi tức tối, đau lòng vào mình, một mình đau khổ mà thôi, bởi Jiyong rất ngông, cuồng, và vô tình.

-“ Cô thích thì cô tự cởi đi!”

-“ Anh thách tôi!”

-“ Ừh!”

Thật nhanh Hyangki đưa tay lên… cả đám tròn mắt… cô tự cởi bộ đồ trên người Jiyong… Jiyong khẽ khựng lại, với chút bối rối… nhưng anh không phản kháng bởi Hyangki rất chuyên nghiệp…

Trong phút chốc, như cái chớp mắt, Hyangki đã cởi áo bên ngoài của Jiyong ra, đây là thiết kế của cô, cô chăm chút từng chút một, sao cô không hiểu rõ hơn bất cứ ai chứ, Hyangki lại đưa tay lên… cái áo hắn đang mặc cô cũng hiểu rõ là mẫu gì, để cô cũng biết rõ phải cởi ra sao…

*Rẹc…*

Cả đám người trong phòng chợt co rúm người lại, cứ như là chính mình bị lột đồ bởi tiếng xé vải… nhưng ai cũng thấy phấn khích… thật không thể ngờ con bé Hyangki hiền lành dễ thương đấy, ai ai cũng đều có chung một ý nghĩ, tự tìm lỗi của mình rằng: lúc trước mình có từng ăn hiếp nó không nhỉ…

Jiyong cố giữ bình tĩnh, thật trong lúc này đây, không hiểu sao toàn thân anh nóng lên… đâu phải anh chưa từng bị đám bồ cởi đồ anh ra, nhưng thật không có ai đem cho anh cái cảm giác phấn khích cao độ này…

Hyangki quay đi, cô cảm thấy bối rối, nhưng cố nén lòng… ngày hôm nay là của tôi toàn quyền quyết định, là chủ, anh phải nghe theo… cô bước đến lấy mẫu áo của mình, đem đến bên Jiyong, cô mặc vào cho Jiyong, sau đó mặc áo ngoài vào… rồi quay đi thật nhanh buông một câu khẳng định đe dọa…

-“ May cho anh là anh mặc đúng quần mẫu đấy!”

Hyangki bước đến bên giám đốc Mihi, cô nở nụ cười xã giao…

-“ Giám đốc, mọi thứ đã xong xuôi!”

-“ Ờh…”

Giám đốc Mihi chỉ biết thốt lên như thế, cô nói với anh Lee.

-“ Bắt đầu đi!”

Mọi người tản ra đi làm việc của mình…

Hyangki lại bước nhanh đến bên Jiyong, cô đưa tay lên, không cần nói, lấy cái mắt kính trên mặt Jiyong ra.

-“ Yêu cầu anh tôn trọng công sức của người khác!”

Cô cầm luôn cái kính râm đi ra ngoài, đáng lý ra cô phải ở trong đây, nhưng có thách ai đó cũng không dám làm loạn mẫu của cô nữa, và cô cảm thấy chút mắc cở nên muốn trốn tránh…

Đứng trong góc khuất của khán phòng, đèn tắt hết, cô bình tâm tận hưởng thành quả của mình… tận hưởng sự im lặng của mùa thu…

Tiếng người đọc lời dẫn vang lên trầm ấm…

-“ Thu… của những chiếc lá vàng rơi, của những cơn gió nhẹ, mang nỗi buồn man mác, thấm đẫm vào lòng của những kẻ cô đơn… một chút luyến tiếc cho những cuộc tình vừa qua, một cuộc tình chưa đến… duyên hay nợ… không cần phải hỏi, chỉ nên im lặng, hưởng thụ, lắng nghe, mọi khoảnh khắc của mùa thu nồng nàn…”

Trái tim Hyangki rung lên… khi thấy Jiyong bước ra cùng Kyungmi… hắn… thật tuyệt vời trong mẫu chính… “Đêm đen”… của cô, không một tì vết, cùng tiếng vỗ tay tán thưởng…

-“ Xin mời nhà thiết kế trẻ Hyangki!”

Hyangki như không tin vào tai mình… cô đã làm được ư, và thật đã đi hơn nữa chặng đường mơ ước… ánh đèn chói lóa rọi thẳng vào cô khiến cô có chút bối rối… ngập ngừng bước tới… vinh quang…

Jiyong bị chói mắt bởi những ánh đèn của sàn catwalk, nhưng anh vẫn thấy rõ… con bé đáng ghét với đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, đôi mắt tròn đen láy long lanh, nó run rẩy bước tới, gương mặt không dấu đi được xúc động, khiến anh chỉ muốn bước xuống nắm lấy bàn tay ấy, dẫn nó bước đi… tại sao, rõ ràng trông thật xấu xí, nhưng lại khiến anh muốn ngắm nhìn… rõ ràng đó là điều anh chán ghét, nhưng sao anh lại muốn nhận lấy…

Hyangki thinh lặng đứng nhìn khán phòng… không lớn cũng không nhỏ, cô xúc động trước những tràng vỗ tay… không biết nói gì cả, cô chỉ biết cúi đầu đáp lí nhí…

-“ Cảm ơn, xin cảm ơn!”

Jiyong đứng kế bên, theo nguyên tắc nhà tạo mẫu đứng giữa hai mẫu chính, có thế thôi, nhưng anh nghe được trái tim mình đập liên hồi… bởi cái con sư tử lúc nãy mà bây giờ đây như con mèo mướp… anh khẽ giật mình khi…

Hyangki quay qua, chẳng biết theo quán tính, hay cảm xúc gì đó đưa tay lên rồi vòng tay qua cổ Jiyong… ôm lấy hắn… thật cô đang xúc động… lắm lắm…

Những người trong công ty và người mẫu lúc nãy chứng kiến một chuyện lạ, bây giờ chứng kiến thêm một chuyện lạ nữa…

Hyangki giật mình buông tay, khi cô vừa nghe được trái tim ai đó đập thật mạnh… cô đứng thẳng lại, cúi đầu chào một lần nữa rồi đi vào… cùng đám người mẫu…

Mọi người lần lượt đến chúc mừng cô, cùng cái ôm thân thương… cô đáp lại khi đã lấy lại được sự bình tĩnh… mọi người chuẩn bị thay đồ để dự tiệc…

Giám đốc Mihi ôm chặt lấy Hyangki…

-“ Cảm ơn em rất nhiều!”

Hyangki đáp lại…

-“ Em cảm ơn giám đốc mới đúng!”

Giám đốc Mihi buông tay bật cười…

-“ Chúng ta sẽ vẫn là hợp tác vui vẻ nhé!”

Hyangki gật đầu, Mihi ghé tai Hyangki như mọi lần…

-“ Mẫu chính là em cố tình thiết kế cho Jiyong đó à?”

Hyangki gượng cười… Mihi tiếp:

-“ Nhìn kìa!”

Cô nhìn theo ánh mắt Mihi… thấy Jiyong đứng trong góc nhìn về phía cô và giám đốc với đôi mắt sâu màu nâu…

-“ Thật tuyệt mỹ!”

Cô lại cười bối rối…

-“ Nhanh thay đồ rồi ra dự tiệc em nhé!”

Rồi giám đốc Mihi đi ra… cô đứng lặng người nhìn Jiyong, nhận lấy sự không bằng lòng của hắn…

Jiyong bước nhanh đến… cố làm ra vẻ lạnh lùng như muôn thuở… anh dừng lại trước Hyangki… đón nhận ánh mắt màu đen tuyền… bây giờ thì anh hiểu, tại sao con bé luôn nhìn anh với ánh mắt không bằng lòng rồi, anh đưa tay lên…

Hyangki khẽ bối rối khi Jiyong đưa tay đến trước ngực của cô… cô nhìn xuống… thật nhanh cái bàn tay với những ngón tay linh hoạt lấy lại cái mắt kính khi cô gài trên cổ áo mình… nơi ngực bởi cô đang mặc áo chemise không gài sát nút cổ… cô khẽ rùng mình khi hắn để những ngón tay như cố tình chạm vào da thịt cô…

Jiyong quay đi thật nhanh, anh đeo cái mắt kính vào, che dấu những cảm xúc trong mắt khi đầu ngón tay anh chạm vào da thịt Hyangki… cái cảm giác thoáng qua, nhưng như có luồng điện mạnh truyền từ đó… nơi da thịt mềm mại… ấm… mát… như lụa…

Hyangki chạy vào phòng thay đồ, cô đóng cửa, đưa tay chặn lên ngực, soi mình trong gương… đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, xấu xí hơn là cái mặt trắng hồng mọi lần của cô bây giờ nó còn đỏ hơn cả lửa… cô thay đồ, ra ngoài cột lại mái tóc cho gọn gẽ… đứng lên… thật… không thể ra ngoài như thế này… cô ngồi vào bàn trang điểm… nhẹ… để che đi mọi thứ cảm xúc…

--

Những bàn tiệc được được xếp sát tường bởi là tiệc cocktail… cô bước đến nhìn, khi cảm thấy đói và khát, nhưng chỉ là bánh ngọt và rượu… bánh kem… cô nhìn đủ loại… chocolate đen, cô tìm kiếm… chỉ còn một cái duy nhất trên cái dĩa khổng lồ, cô bước nhanh đến, nhưng khựng lại, bởi ai đó nhanh hơn cô… cô ngẩng nhìn, hắn… mỉm cười đón nhận cái nhìn của cô với cái bánh chocolate đen trên cái dĩa của hắn…

Cô quay đi… tự dưng cảm thấy giận dỗi… sao hắn lại thích trêu ghẹo cô thế, không có thì thôi… tìm cái khác, cô đang đói, thì gì cũng có thể bỏ vào miệng mà… nhưng thật lòng cô rất thích cái bánh đó… không sao, cô đưa ly rượu lên nhấp môi đi ra ngoài balcon… buồn… chỉ là bánh thôi mà cô còn không muốn chọn cái nào khác ngoài cái mình thích, thì tình yêu bắt cô phải chọn như thế nào… để bây giờ cô đang đói, thứ tình yêu mà cô biết chắc có nhiều cay đắng hơn là hạnh phúc đó sao không đến với cô… điều mà cô thích, người mà cô thích không dành cho cô… đắng lắm đấy… hắn như cái bánh chocolate đen bắt mắt, bên ngoài là màu đen… huyền bí, khiến cô muốn khám phá, để biết rõ bên trong nó trắng mềm thơm ngon chỉ muốn nuốt trọn như thế nào… cô rùng mình… mình đang nghĩ đi đâu đấy, thật là xấu xa, lòng đầy tà niệm… cô đưa ly rượu lên môi… cảm giác… cay… nồng… mà ăn cùng bánh chocolate đen thì thật thích, còn thích hơn cả uống cà phê… sao cô lại thích màu đen, thích những gì tối tăm thế này…

Cô ngẩng nhìn trời… chẳng có một vì sao nào lấp lánh, nhưng thật bầu trời đêm nay có một màu đen tuyền thật đẹp… thật muốn ngắm nhìn, chìm đắm vào đấy, bay cùng đêm tối với những ước mơ… cô muốn bay cùng hắn, đến nơi nào mà hắn thích… không bao giờ, chẳng phải là: hắn không thích lúc nào đám con gái kè kè bên hắn quản lý hắn sao… cô thở ra với những nỗi buồn, cảm thấy thật cô độc, mai cô sẽ làm gì? Vẽ nên những ước mơ, và bây giờ đây có sẽ có ước mơ gì nữa… tìm đi, tìm nào… cố tình bắt mình tìm, để có việc làm, để khỏi phải bị ế…

Jiyong cầm dĩa bánh trên tay mình, anh từng nghe con bé đáng ghét rất thích ăn bánh chocolate đen, để anh phải giành cho nó, nhưng thấy nó anh lại muốn trêu ghẹo, không cho nó ăn, bé xin anh đi… rằng: “ Em thích ăn mọi thứ, có màu đen… kể cả ăn anh!”… Anh đang nghĩ gì thế này… chỉ là cái bánh sao anh có thể nghĩ ngợi lung tung thế không biết… thật xấu xa… nhưng anh rất muốn bé ăn mọi thứ từ anh, để anh biết bé cần anh… như món ăn khi đói, như hơi thở khi trái tim ai nghẹn lại vì anh… trước bé, anh suy nghĩ rất nhiều… bé mạnh mẽ… không, bé rất mong manh, yếu đuối, chẳng qua là bé giỏi giữ cảm xúc của mình trước mọi sóng gió cuộc đời thôi… bé có bằng lòng cùng anh bước vào thế giới của anh, cái thế giới mà chỉ có một màu đen tối không? Không, anh không nên làm việc ác, rủ rê bé vào, nhuộm lấy sự trinh trắng của bé, không nên cướp đi ước mơ, sự hồn nhiên… anh không cần điều đó, anh cần một tình yêu chân thật, để làm gì… để anh muốn nếm trải trước khi anh không có quyền làm gì bởi lời hứa, bởi số phận của mình, bởi con đường mà anh biết chắc mình sẽ phải đi…

Jiyong bước đến thật nhẹ, đặt cái dĩa bánh lên lan can…

Hyangki quay qua… khi cô ngửi được mùi thơm, nhìn thấy cái bánh bên cạnh mình, cô ngẩng lên, nhìn Jiyong… chỉ thấy cái kính râm to trên khuôn mặt nhỏ… cô quay đi… trả thù cô sao… ừ, được, thật lúc nãy mình cũng hơi quá đáng, nhưng tại anh đấy…

Jiyong thinh lặng nhìn lên trời… đợi… em nói đi… đòi ăn đấy… tự nhiên như ngày nào đó trong quán cà phê, sao em có thể gần gũi với tên đó, còn anh thì không…

Hyangki cố gắng giữ im lặng, nếu cô lên tiếng, hắn nhường cái bánh cho cô chứ… thật là phí phạm, không ăn thì đem phơi gió làm gì… nhưng nếu như cô lên tiếng rồi hắn cũng không cho thì sao, xấu hổ lắm… thật không biết hắn nghĩ gì, đã vậy lúc nào cũng lạnh lùng khó gần, còn từ chối không cho phép ai đọc cảm xúc của mình… thôi, nhịn đi, tốt hơn… trong đó thiếu gì bánh khác, đói một bữa, hai bữa, cũng sẽ trở thành thói quen thôi…

Em thật cứng đầu lì lợm… bàn tay em run run kể cái bụng đang kêu sột soạt của em… khiến anh buộc miệng…

-“ Ăn đi!”

Hyangki tròn mắt, nhưng tự nhiên như người điên, cô kéo nhanh cái dĩa về phía mình, cầm lên, đi ra xích đu nơi balcon ngồi xuống, xử đẹp cái bánh không cần giữ ý tứ…

Jiyong xoay người tựa vào lan can nhìn Hyangki… trong phút chốc anh chưa kịp định hình thì thấy Hyangki đã xử xong cái bánh, đột nhiên anh rùng mình, cái cảm giác chỉ cần anh dâng tới miệng em chắc em cũng sẽ xử anh trong phút chốc mà thôi… anh quay đi… tự dưng biết xấu hổ…

Hyangki ngẩng nhìn… chỉ thấy dáng phía sau ai đó đang chồm người tựa vào lan can… cái dáng đáng ghét… nhìn góc độ nào cũng không thể từ chối… cô lùi lại như tựa vào xích đu để lấy đà, cho cái xích đu này bay lên cao đưa cô biến mất bởi cái ý nghĩ xấu xa lại len lỏi trong đầu… không đâu, là lỗi của hắn đang quyến rũ cô… anh đừng làm thế nhé… dừng ngay mọi thứ, nếu không… mặc cho tôi chết hay anh chết… đấy… Jiyong…

Jiyong quay lại… thấy Hyangki đang nhìn anh với ánh mắt thật sâu… cái miệng em dính đầy kem màu đen, mái tóc rối của em vẫn rối khi được cột lại rồi, em đang mặc cái đầm màu trắng ngắn… chân em xoải dài như đang chuẩn bị lấy đà đu cái xích đu mà chỉ để ngồi… vào phút giây này đây, anh chỉ muốn lao đến… chiếm đoạt… hưởng thụ mùi vị đăng đắng của chocolate đen từ đôi môi, sự ngọt ngào hương vị thơm tho của mùi bánh trong khoan miệng em… bắt em đền lại cái áo màu trắng lúc nãy của anh… bằng chính cái áo em đang mặc… đòi lại mọi sự công bằng… em đã thấy hết anh nhưng anh chưa thấy em… trả lại cho anh, anh là người thù dai, nhỏ mọn thậm chí ích kỷ đấy… anh bước đến… lên giọng…

-“ Hình như tôi chưa chúc mừng em!”

Jiyong kéo mạnh tay Hyangki đứng lên, để cô đối diện với anh…

Hyangki bất ngờ không biết phản kháng…

Thật nhanh Jiyong cúi xuống bắt đầu cái ham muốn thứ nhất của mình… rồi thứ hai…

Hyangki buông tay, cái dĩa rớt xuống nghe xoảng, nhưng chẳng làm ai đó giật mình… cô đón nhận nụ hôn đầu đời từ cái con người mà cô ghét cay đắng… cô bối rối, nhưng không thể làm chủ, bởi đôi môi đấy mạnh mẽ như tỏ rõ… em là của anh… phải… em là của anh… anh nhận chứ…

Jiyong dừng lại… anh rời môi khỏi Hyangki… cái cảm giác với mùi vị thật lạ… anh muốn một lần nữa thử lại, để xem nó là vị gì… anh cúi xuống… thật từ từ… em đừng từ chối… cho anh mọi thứ từ em, vì dù anh có tiền bạc của cải chất như núi đi chăng nữa, thì cũng không bao giờ anh đem đến trước em để mua lấy em, như những người phụ nữ đến với anh, chỉ biết lấy tiền ra, mua lấy những thứ mình thích… anh chưa từng được trân trọng… vậy anh đối với em thế nào… đừng như họ… anh xin em…

Hyangki khẽ khép mắt lại khi thấy Jiyong lại cúi xuống… cô đón nhận đôi môi ai đó đang run rẩy chạm thật nhẹ vào môi cô… em không có của cải vật chất để mua lấy anh, như những người khác, chỉ có cái tình cảm chân thật từ trái tim mình… anh có bằng lòng nhận lấy không… em sẽ cho anh trái tim em, khi anh từng nói anh không có trái tim yêu nào nữa… em xin anh… nhận lấy, nó đơn giản, không sắc màu, không cầu kỳ có thể nói là không giá trị với ai đó, nhưng với em nó rất ấm áp đấy… thử anh nhé…

--

Sự im lặng của mùa thu, là im lặng hưởng thụ cảm giác nồng nàn từ đôi môi, với những con người cô đơn, luyến tiếc một cuộc tình vừa qua, hay chỉ mới bắt đầu… không duyên, không nợ… đơn giản, chỉ cần mình muốn làm thì không có gì là không làm được… đó là cách nghĩ của những người thuộc cung sư tử… mạnh mẽ, tự tin, cao ngạo, thậm chí là cố chấp… lao vào bóng đêm đen, cùng nhau khám phá… mọi thứ…
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

44#
 Tác giả| Đăng lúc 15-3-2014 20:22:06 | Chỉ xem của tác giả
CHAPTER 6


Thời gian trôi qua, công việc lại cuốn lấy Hyangki, từ cái tối hôm đấy cô không có một giấc ngủ ngon… lúc trước đã luôn có sự bực tức mỗi khi nghĩ đến hắn… bây giờ có thêm nỗi buồn… đơn giản quá, cô biết rõ mà, nhưng sao lòng cô cứ nghẹn lại… chỉ là lời chúc mừng của hắn đối với cô, hắn thản nhiên lạnh lùng giải thích như thế sau khi chiếm đoạt nụ hôn đầu đời của cô… với hắn thì bình thường, nhưng với cô không thể đơn giản, nhưng hắn không cần nghĩ đến cảm xúc của cô… hắn lại biến mất… cô không làm gì được hắn… hỏi sao cô có giấc ngủ bình yên…

Jiyong không thể vượt qua chính mình… từ Hyangki anh nhận được tình cảm chân thành cao quý, khiến anh biết mình không xứng đáng được nhận lấy, không muốn phá vỡ điều tuyệt đẹp từ cô, biết chắc anh sẽ làm cô tổn thương, chỉ là mới bắt đầu… quên đi… dù buồn… dù phải chạy trốn…

--

Mùa thu lại đến à… không, những ngày tháng buồn cứ trôi qua… sinh nhật năm nay cũng chỉ là một mình… vẫn là một tối tĩnh lặng ngồi ngước nhìn bầu trời qua cái cửa sổ nhỏ, suy nghĩ mông lung, ước ao… nhưng năm nay Hyangki biết có thêm… nỗi nhớ… về một người… cái bánh chocolate phủ một màu đen thơm ngọt ngào, chỉ mình cô hưởng thụ… lặng lẽ quá… tự dưng lòng se thắt lại, đau đau nhói nhói nơi trái tim, nghẹn ngào hơi thở… sao cô lại nhận lấy cái cảm giác khó chịu này trong ngày sinh nhật của mình chứ… cô nhìn lên lịch, đứng dậy, đưa tay xé bỏ… vò nát… cái ngày đáng lý ra phải thích, phải yêu… ngày mai lại là một ngày bình thường phải trôi qua… ừ, thì thế đi…

Jiyong chạy nhanh lên con dốc vắng tanh… anh đưa tay nhìn đồng hồ… gần hết một ngày, nếu anh không bị bệnh vô lý, không phải vào viện truyền dịch, anh sẽ không phải đến muộn như thế này… sinh nhật em… không thể chúc mừng… để rồi sinh nhật anh, em cũng không thèm chúc mừng đúng không… anh chưa từng bỏ ra thì không thể được quyền nhận lại à… Jiyong đưa tay lên vịn ngực, cúi xuống khẽ đau nhói nơi trái tim… anh ngẩng nhìn… căn nhà nhỏ màu xanh xanh trên con dốc kia… cái ánh sáng trong đó vụt tắt… anh quay đi cảm thấy hụt hẫng… khi đã qua một ngày mới… muộn… chưa bao giờ anh để muộn bất cứ một điều gì… nhưng bây giờ, thật là vô dụng… lại bước vào con đường dốc vắng tanh… về thôi…

--

Hyangki đến công ty bằng một ngày mới… bắt đầu một khởi đầu mới… bắt đầu từ hôm nay mình chỉ nên nghĩ đến công việc, công việc… nhưng cái khởi đầu đó tan biến khi cô bước vào thang máy có Jiyong… một mình Jiyong…

Jiyong đến công ty, còn hai bộ sưu tập nữa là anh hết hợp đồng với công ty Michi, và anh về hẳn Seoul, mẹ anh vẫn để ở đây, anh yên tâm tin tưởng như cái ngày ấy đưa mẹ đến đây… còn nhiều việc cần làm trước mắt… nhưng mọi ý nghĩ đó tan biến khi anh thấy Hyangki bước vào thang máy…

Cái thang máy được đi lên đến chổ cần đến, nhưng không đưa hai con người đến nơi họ muốn đến…

Hyangki bước ra trước, cô như không hề quen biết, như mất trí quên đi cái con người đáng ghét vô trách nhiệm…

Jiyong bước theo sau, dáng em lạnh lùng không ngó mắt đến anh… làm anh lại cảm thấy tủi thân sao đấy… sao anh lại có cái cảm giác đấy chỉ với riêng em, mình em duy nhất…

Công việc của ai nấy làm… cuộc sống hiện đại này là như thế…

--

Giữa thế giới rộng lớn này có những thứ luôn được phân chia ra làm hai… con trai-con gái… đàn ông-phụ nữ… đêm-ngày… sáng-tối… nhưng có được phân biệt rõ ràng thế nào thì cũng phải luôn luôn là một đôi đi với nhau…

Nơi con đường dốc vắng tanh, có một người đi trước cố gắng bước với đôi chân mệt mỏi, giữ trong lòng mọi ước mơ, mong mỏi hoàn thành, không ai chia sẻ, biết chấp nhận bởi sự lựa chọn của riêng bản thân mình không hối hận, luôn tự hỏi… đâu muốn đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong đường đời này có một người bên cạnh, sánh bước… không cần chia sẻ… chỉ là một bóng dáng ai đó… thinh lặng… cũng nhận lấy… để biết bên đời này mình không là người lẻ loi cô đơn…

Cũng nơi con đường dốc vắng tanh, có một người đi sau… cố gắng bước đi nhận lấy mọi điều đau đớn… không thể chia sẻ, giữ trong lòng mọi ước mơ dù biết chắc không bao giờ trở thành hiện thực… chẳng dám mơ ước gì, chỉ mong con đường tối tăm này, con đường mà chỉ có một màu đen tối, không thể thấy gì, nhưng cũng chỉ muốn nghe… hởi thở nhịp đập của trái tim, để biết mình còn hiện hữu, không lạc lỏng cô đơn… bên đời…

Thời gian cứ vô tình trôi qua… khoảng cách giữa hai con người cô đơn là bao nhiêu… sao cái sự tự tin, cao ngạo đâu mất rồi… chỉ là sự thinh lặng… trao cho nhau… vì thật lòng yêu người hơn bản thân mình ư… chưa từng… chưa từng mà…

Đến ngã ba… nơi chấm dứt mọi thứ… nơi dừng lại mọi cái cảm xúc… vô tình… hai con người hai hướng đi… không thể cùng nhau tìm một con đường mới… ao ước một phép lạ… không…

Chỉ muốn bước vào, cái thế giới chỉ có bóng đêm đầy tối tăm… em không là ánh sáng, cũng chỉ là một màu đen trong căn phòng kín… em thích điều ấy… Hyangki quay đầu chạy nhanh…

Đón nhận cái ánh sáng chói lòa khiến anh không thể thấy rõ con đường mới phía trước mắt, anh vẫn muốn, dù có làm em đau đớn tổn thương, nhưng như muôn thuở anh sẽ nhận cho cả em… bởi anh cần em… Jiyong quay đầu chạy nhanh…

Mắt trong mắt trao cho nhau, nơi ngã ba quen thuộc, có hình dáng ai cũng quen thuộc bước lại gần bên nhau, xóa đi mọi khoảng cách… tay nắm chặt tay… cùng nhau giữ chặt mọi ước mơ… cùng nhau làm nên tình yêu chân thật…

--

Trong căn phòng nhỏ màu hồng… tối…

Có giọng trầm nhưng lại mang sự ra lệnh cao ngạo…

-“ Bật đèn lên, anh muốn thấy mọi thứ từ em!”

Giọng trong veo nhưng đầy sự tự tin đáp lại:

-“ Không!”

-“ Em chơi ăn gian!”

-“ Ừh, thì sao?”

-“ Thì anh cũng chơi ăn gian đấy nhé!”

-“ Nhà của em, quyền là của em!”

-“ Vậy qua nhà anh!”

-“ Muộn rồi!”

*Tách*

Ánh sáng màu vàng lan tỏa khắp căn phòng nhỏ…

Jiyong đưa mắt nhìn quanh… tất cả đều là màu hồng, dưới ánh đèn vàng, màu hồng trở nên thật nồng nàn… anh nhìn thấy Hyangki bên cạnh mình với đầu tóc rối, quần áo xộc xệch, hai mắt đen tròn long lanh… cái hình ảnh này khiến anh không thể kìm lòng… anh nhào tới… tự nhiên không cần giữ gì nữa…

Hyangki né qua thật nhanh… cô đưa tay lên, gỡ cái mắt kính trên khuôn mặt sáng ra… hạ giọng…

-“ Nói cho em biết là anh chỉ trêu ghẹo em thôi đúng không?”

Jiyong không thể nhúc nhích bởi Hyangki đã dùng tay chận nơi ngực anh, khóa tay anh… Hyangki biết kungfu à… anh cũng hạ giọng:

-“ Ừh!”

Trái tim Hyangki rung lên khi cô thấy cái ánh mắt màu nâu đó long lanh… cô tiếp:

-“ Trước khi bắt đầu em có điều kiện!”

-“ Chẳng phải em cũng biết rõ là đàn ông chỉ hứa suông khi trên giường thôi à?”

-“ Vậy xuống đất!”

Hyangki kéo mạnh… Jiyong bật dậy phản kháng, phút chốc anh đã ôm Hyangki vào lòng, bật cười…

-“ Em khiêu khích anh ư?”

-“ Em muốn một chút rõ ràng!”

Jiyong siết chặt vòng tay… trái tim anh se lại… xúc động…

Hyangki tiếp:

-“ Người lên tiếng từ bỏ sẽ là em! Một tháng, đủ để phá kỷ lục…”

Nhưng Hyangki không thể nói gì nữa, khi Jiyong đã bịt miệng cô lại bằng đôi môi… cô đẩy Jiyong ra…

-“ Em chưa nói xong!”

Jiyong buông tay… anh ngã người ra giường, chống một tay gác đầu lên, gật gù.

-“ Okay, em nói đi!”

Hyangki lặng người trước cái dáng đáng ghét không thể từ chối.

-“ Trong vòng một tháng, anh không được biến mất quá một ngày!”

-“ Còn gì nữa?”

-“ Chỉ bao nhiêu đó!”

-“ Em biết anh không thích bị quản lý cơ mà!”

-“ Quản lý đối với em là nhốt anh lại, không cho anh đi đâu, đó là quan tâm!”

-“ Thế em có tiền không?”

Hyangki run rẩy bởi nhận lấy cái giọng đấy chợt run rẩy… được rồi, em biết mọi thứ từ anh… không cần phải tỏ rõ… không gì đau đớn bằng tự mình khơi lên vết thương của chính mình… cảm ơn anh… không cần giải thích bằng sự cay đắng…

Jiyong cố gắng… em biết về anh bao nhiêu, anh không cần hỏi, anh chỉ biết đến với em bằng sự chân thật, không giả dối, bày tỏ con người anh, cuộc sống của anh… không phải muốn em thông cảm, không cần em chia sẻ, chỉ để em lựa chọn… chấp nhận hay không mà thôi…

Hyangki gật đầu…

-“ Có!”

Như lời nói từ trái tim cô, em chấp nhận không hề hối hận…

-“ Vậy lấy ra đi, xem em có bao nhiêu!”

Như lời nói từ trái tim anh… đừng thiệt thòi như thế, anh không xứng đáng, cho anh biết anh ở vị trí nào trong cuộc sống này…

Hyangki bước lại tủ, mở ra… cầm lấy bước đến trước mặt Jiyong… dù anh ở vị trí nào trong cuộc sống, nhưng trong lòng em, anh là một người đáng để em trân trọng yêu thương, đơn giản có thế thôi… cô tung tay… những tờ giấy có hình tiền bay lả tả phủ đầy cái giường màu hồng nhỏ bé của cô… có người cô yêu thương, với đôi mắt màu nâu long lanh, ngôn từ nghẹn lại với những cảm xúc nghẹn ngào không thể dấu đi, không thể làm ra vẻ lạnh lùng như muôn thuở…

Jiyong bật dậy… lao đến kéo Hyangki ngã xuống giường… anh chồm lên người cô… nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen long lanh… từng giọt nước trong mắt anh rơi xuống… đọng lại trên má người con gái yêu anh hơn bản thân mình…

Hyangki run rẩy đưa tay lên… hứng những giọt nước nóng hổi từ đôi mắt sâu với những đau đớn tuôn trào…

Jiyong nắm lấy bàn tay ấm, thật em hiểu anh còn hơn anh nghĩ… nghĩ về anh còn nhiều hơn anh nghĩ… tình yêu của em quá sâu sắc để mai này dù có gì xảy ra, anh cũng sẽ không thể quên em…

Hyangki mỉm cười… anh yên lòng đến với em rồi chứ, yên lòng dẹp bỏ mọi ý tưởng ngốc nghếch là không xứng đáng với em rồi chứ… chẳng ai có quyền để nói thế nào là xứng và không xứng… bản thân chúng ta chỉ là một con người bình thường, đều có lỗi lầm, đều không làm chủ bản thân mình, sao không đơn giản, chỉ cần yêu nhau, cần nhau là đủ… đừng ngại ngùng nghĩ khác đi… mệt mỏi lắm… em không muốn anh phải gánh trên vai bao điều mệt mỏi nữa, không biết chia sẻ cùng anh, chỉ là đem đến cho anh những giây phút bình yên, ngọt ngào bên em, để anh biết trong cái bóng đêm của mình, vẫn còn có em… không rời bỏ anh…

Jiyong cúi xuống…

-“ Cảm ơn em!”

Hyangki nhận lấy… cảm nhận tình yêu từ đôi môi luôn buông lời lạnh lùng… đáp lại… tìm kiếm trái tim yêu thương đã mất từ đâu đó… gọi tiếng đập thức giấc… cô xoay người… đưa tay lên…

*Tách*

Jiyong khẽ giật mình bởi tiếng động của công tắc… anh khẽ run rẩy, bởi cái bóng đêm bao trùm… nghẹn lời… không thấy gì trước mắt, anh lắng nghe theo thói quen… chỉ để nhận lấy hơi thở khẽ khàng bên tai, tiếng thì thầm trầm ấm…

-“ Em yêu anh!”

Trái tim anh se lại… anh sẽ đáp như thế nào, anh lại run rẩy…

-“ Nghe không rõ…!”

-“ Em yêu anh!”

-“ Thật… anh nghe không rõ!”

-“ Thật… là em yêu anh… Jiyong!”

Jiyong tìm lấy bàn tay Hyangki… anh nhẹ nhàng đan những ngón tay mình vào bàn tay cô… đặt để lên làn da của cô…

Hyangki cảm nhận bàn tay Jiyong đang run rẩy đặt lên bàn tay của cô… lướt trên thân thể cô… cô nhẹ nhàng rút tay mình ra, nắm lấy tay Jiyong, đưa đường dẫn lối cho anh… trong bóng đêm đen này em sẽ bên anh, gần sát bên anh không rời, để anh tự tìm kiếm cùng với em…

Jiyong cảm nhận bàn tay ấm áp của Hyangki lướt trên thân thể lạnh giá của anh… như ánh sáng dịu dàng thắp sáng bóng đêm đen… soi đường dẫn lối cho anh bước đến khung trời yêu thương… anh xoay người, đổi thế chủ động… anh chạm tay vào… cảm nhận làn da mềm mại… như tấm lụa phất phơ trước gió… tìm kiếm như mãi mãi không muốn mất đi, không muốn rời bỏ… trân trọng từng khoảnh khắc…

Hyangki khẽ run rẩy… không thể từ chối, bởi bàn tay Jiyong đang nhẹ nhàng khơi dậy những cảm xúc đê mê… tìm lại cái cảm giác của phòng kín, không một tiếng động giả dối mà cô luôn chối từ… thật chỉ có cảm xúc chân thật… để bây giờ cô có thể khẳng định, sự lựa chọn của mình là không sai lầm…

Ngọn lửa tình yêu rực cháy từ trái tim gần gũi trái tim, da thịt chạm sát vào nhau… để hòa thành một… để biết rằng trong cái đêm đen, bóng tối vẫn có nhau… để lắng nghe hơi thở thật sâu cùng những khoái cảm…

Jiyong đưa tay xuống… chạm vào nơi sâu kín nhất…

Hyangki khẽ bối rối, theo phản ứng tự nhiên cô khép chân lại, khiến cho…

Jiyong rút tay về… em chưa từng ư… anh tìm môi cô, cho em cái khoảng không gian cảm nhận nhé… thật từ từ Jiyong chỉ chạm môi mình với môi Hyangki.

Hyangki đón nhận đôi môi của Jiyong… cùng đầu lưỡi của anh lướt nhẹ qua lại trên bờ môi cô… cô run rẩy bởi đôi môi đấy dần di chuyển qua cạnh hàm cô… rồi đến cổ… cô khẽ ngước mặt lên… đón nhận…

Jiyong di chuyển môi xuống cổ Hyangki, anh đưa lưỡi ra lướt nhanh qua gáy cô, bàn tay anh lùa vào mái tóc rối của cô… xoay đầu cô qua bên…

Hyangki khẽ rụt người lại bởi cái lưỡi của Jiyong đang dạo trên gáy của cô… cảm giác nhột nhưng lại khiến cô cảm thấy thích thú, bàn tay anh đang di chuyển xuống tấm lưng của cô, vuốt nhẹ dọc theo sống lưng, khiến cô rùng mình vòng tay ôm lấy Jiyong…

Jiyong dừng lại… khoảng 3 giây, anh cúi xuống ngậm vành tai của Hyangki trong miệng…

Hyangki lại rụt người lại vì nhột, nhưng liền sau đó là cái cảm giác đê mê bởi lưỡi của Jiyong đang xoáy vào lỗ tai cô… khiến cô bật ra tiếng…

-“ Jiyong…”

Để nhận lại giọng nói thật gần…

-“ Anh đây!”

-“ Anh…”

-“ Anh sao…?”

-“ Em…”

Hyangki bối rối trong tiếng cười nhỏ của Jiyong…

-“ Anh biết rồi… anh yêu em!”

Jiyong đưa lưỡi mình vào khoang miệng Hyangki… anh đưa tay lướt nhanh trên thân thể cô, nhưng tuyệt đối không chạm vào những phần nhạy cảm… anh muốn lấy đi mọi thứ từ em… cho anh nhé… không hối hận đúng không… không ép buộc, càng không vì tò mò…

Hyangki không thể làm khác hơn, Jiyong… thật anh biết rồi sao… thật anh biết những gì mà em mong muốn, rất biết cách yêu em… khiến em chỉ biết hòa cùng một nhịp với anh… hơi thở như nghẹn lại nhưng vẫn trao cho anh mọi thứ như anh muốn…

Jiyong vẫn không rời môi khỏi môi Hyangki, đồng thời anh di chuyển tay đến bụng Hyangki, áp chặt vào nơi lỗ rốn giữ yên…

Hyangki cảm nhận bàn tay lành lạnh đặt nơi bụng cô… cái bàn tay đó nằm yên lặng cho đến khi cô cảm nhận nó ấm dần lên… rồi nó dần di chuyển xuống…

Jiyong rút nhanh lưỡi của mình về, anh không quên nút mạnh…

Hyangki bất ngờ khi theo bản năng dẫn bước của Jiyong, thoáng chốc cái lưỡi của cô nằm trong khoang miệng của anh…

Jiyong ngậm chặt lưỡi Hyangki trong vòm miệng của mình, như muốn lấy đi không bao giờ trả lại khiến cho…

Hyangki bất ngờ, nhưng bất ngờ hơn là cái bàn tay ấm đó đang chạm vào nơi sâu kín của cô… cô lại khép chặt chân, nhưng lần này Jiyong không rút tay về nữa…

Cái khép chân của Hyangki khiến cho bàn tay Jioyng như dính chặt không rời… anh di chuyển môi mình xuống đầu ngực Hyangki…

Hyangki khẽ co người lại, cô bối rối, thật trong cái bóng đêm đen không thể thấy được gì này, cô vẫn cảm thấy ngại ngùng sao đấy… cô đưa tay lên… chỉ để chạm vào… đầu Jiyong…

Jiyong đưa một tay giữ lấy tay Hyangki, đồng thời đưa chân mình vào giữa hai chân đang khép chặt của Hyangki tách chân của cô ra… được rồi… em yên tâm, anh sẽ cố gắng không làm em đau…

Hyangki vô thức từ từ dang rộng chân, cảm nhận những ngón tay của Jiyong nhẹ nhàng như tìm kiếm, mở lối…

Jiyong nhận lấy từ nơi sâu kín nhất lời mời gọi… thật trong cái bóng tối này anh không thể thấy khuôn mặt em với những xúc cảm, nhưng nghe được từng nhịp đập vội vã của trái tim em, từng hơi thở thật sâu của em, từng cử động của thân thể nguyên thủy… để anh biết những điều mà em muốn… từ anh… đã đến lúc chúng ta rút ngắn cái khoảng cách đấy em…

Hyangki lại nhận lấy đôi môi của Jiyong trên mắt mình, cảm nhận bàn tay ươn ướt của anh nắm chặt lấy tay cô, hai bàn tay lại đan chặt vào nhau, cảm nhận toàn thân anh chạm vào toàn thân cô…

Jiyong khẽ nhích người, anh áp chặt phần thân dưới của mình, từ từ đưa cậu nhỏ của mình đến… chỉ là khởi đầu cho sự va chạm…

Hyangki khẽ run rẩy… chỉ là sự va chạm bên ngoài, cũng khiến cô có chút lo lắng…

Jiyong lại dùng miệng ngậm lấy vành tai của Hyangki… anh đặt ngón tay mình lên môi cô, vuốt nhẹ như thầm bảo…

Anh… vào nhé…

Hyangki khẽ hé miệng, đưa lưỡi ra chạm vào đầu ngón tay Jiyong đáp lại…

Em đã chuẩn bị đón nhận…

Jiyong đẩy chân Hyangki lên, đồng thời thật nhanh bất ngờ tiến vào…

Hyangki giật mình khẽ oằn người lại bởi cô cảm thấy đau… Jiyong đáng ghét… cô chỉ nghĩ được điều đó, thật những ý nghĩ không cùng với những cảm giác, hiện tại cô chỉ cảm thấy có tức tưởi… chút gì đó dỗi hờn…

Đau… anh làm em đau…

Hyangki rút tay ra khỏi tay Jiyong, đưa hai tay bấu chặt lấy hai vai Jiyong… cảm nhận thứ cảm giác khi khoảng trống được lấp đầy, căn phòng kín từ trước đến giờ chỉ có mình em tồn tại, nhưng bây giờ anh đã đến…

Jiyong giữ nguyên phần hạ thể, anh biết vừa rồi mình đã làm cho Hyangki đau đớn, anh vội vã cúi xuống hôn lên mắt Hyangki như lời xin lỗi…

Xin lỗi đã làm em đau!”

Cũng là lúc anh không thể kìm chế được cái cảm xúc hạnh phúc… từ nơi sâu kín của cô… cho anh biết, bắt đầu từ bây giờ trở đi, giữa anh và cô không còn một khoảng cách nào nữa cả… bởi không ai khác mà chính anh đã phá vỡ bức tường ngăn cách đó…

Thật… anh đã làm em đau đớn… cái khoảng không gian riêng tư nhất của em cũng đã bị anh chiếm dụng, nhưng cũng thật… trong tâm em chỉ muốn anh là người đầu tiên bước đến, khám phá thế giới của em… không giữ lại gì cho mình em cả… thinh lặng lắng nghe… rồi cũng cảm nhận khoảng không của anh…

Jiyong rời môi xuống cổ Hyangki, khẽ nhích người… anh rút cậu nhỏ ra, rồi lại tiến tới… thật từ từ, anh hôn lên thùy tai Hyangki… nhẹ nhàng khám phá sự tinh khiết của cô… con đường tình này dành cho anh… đầu tiên dành cho anh… nhận lấy nỗi đau từ đôi môi cô bật ra… anh dừng lại, đưa tay lên… vuốt ve trấn an cô… hạ giọng:

-“ Nếu em muốn dừng lại, cứ nói với anh!”

Hyangki nhắm chặt mắt khẽ lắc đầu… chịu đựng…

Jiyong lại nhích người tới, tiếp tục tạo cảm giác ma sát…

Hyangki thả lỏng người, đón nhận sự va chạm dịu dàng giữa cậu nhỏ và cô bé… cái cảm giác đau đớn dần biến mất… hưởng thụ khoái cảm…

Cứ như anh muốn… là được…

Hyangki đưa tay vòng qua người Jiyong, ôm lấy Jiyong… cùng nơi sâu kín đấy bắt đầu ôm chặt cậu nhỏ… nhận lấy… mọi ý muốn của anh cùng hạnh phúc của anh đang trao cho cô…

Jiyong tăng nhịp dần khi anh cảm nhận được hơi thở thật sâu của Hyangki, thân thể cô mềm ra đón nhận… rồi hòa cùng anh… một nhịp bước đến yêu thương…

Người ta thường nói, bóng đêm đi cùng tội lỗi… hay tội lỗi đi cùng bóng đêm nhỉ… không cần biết… chỉ biết giờ đây hai trái tim không còn biết giữ chặt những cảm xúc… chỉ có cái bản năng nguyên thủy… không dối lòng, trao cho nhau… vòng tay siết chặt lấy nhau… cùng nhau bước đến cảm xúc thăng hoa… cùng chia sẻ sự sung sướng của ân ái xác thịt…

Trong bóng đêm… trong phòng kín… lửa tình rực cháy sáng, tuôn trào như dòng nham thạch, đốt cháy cái cảm giác lạnh giá của hai con người cô đơn.

--

Một tháng trôi qua…

Hyangki trở về với những ngày tháng lặng lẽ… một mình…

Jiyong trở về với cuộc sống chính của mình ở Seoul.

Dưới một bầu trời, nhưng ở hai phương xa cách… họ luôn nghĩ về nhau… mãi mãi sẽ chỉ là tình nhân… giữ lại mọi kỷ niệm đẹp nhất trong đời, để theo đuổi những ước mơ riêng… bởi ai cũng tôn trọng cái trách nhiệm của bản thân mình với cuộc sống… làm thế để được gì… để không có những thương tổn bởi giao ước.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

45#
Đăng lúc 15-3-2014 23:37:09 | Chỉ xem của tác giả
em mới đoc đến chương 7 câu chuyện 2 và cảnh nóng hết chương 9


em thấy jae ko hề thấy ghét

rất đáng yêu ,đúng tà mị ,đúng người em thích


cảnh nóng tuy với em vẫn ko hề thấy nóng nhưng mà đoc cứ cười thui,trời a ,con gái con lứa mà kêu đừng rút ra em muốn có con với anh,coi có iu ko chứ
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

46#
 Tác giả| Đăng lúc 16-3-2014 00:39:18 | Chỉ xem của tác giả
kyoluvjj gửi lúc 15-3-2014 11:37 PM
em mới đoc đến chương 7 câu chuyện 2 và cảnh nóng hết chương 9


Kyo đi chơi về rồi sao?

Lại làm ss "tẩu hỏa nhập ma" đọc đến chap 7, cảnh nóng hết chap 9. Là sao????????

Vậy là Kyo chưa xem hết câu chuyện 2 à?

Vậy ai đi cùng với ss đây trời???

Con gái như thế thì coi có yêu không chứ?

Yêu thật đấy ^^

Chỉ có hắn là tồi tệ thôi

há há  *cái này là bắt chước Kyo nhé*

Cảm ơn Kyo!


Ps: Tiếp đi Kyo, còn chap cuối thôi mà...
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

47#
 Tác giả| Đăng lúc 16-3-2014 19:46:47 | Chỉ xem của tác giả
NGƯỜI TÌNH



CHAPTER 7


Thấm thoát hai năm trôi qua… Hyangki trở về nhà… ở Seoul, cô tự tin với hành trang mang theo là con đường sự nghiệp của riêng mình, mặc dù không xán lạn, nhưng cũng đủ để ai đó công nhận… cô chọn đúng vào cái ngày sinh nhật thứ 24 của mình, tự tin rằng mình đã làm được trước 25 tuổi…

Đứng trước cửa nhà, mà từ lâu cô như không còn nhớ nữa, cô nhìn quanh tìm về kỷ niệm… chẳng có gì cả… đều là những điều không như ý. Hyangki đưa tay nhấn chuông… trong phút chốc cô nhìn thấy quản gia Hyeon từ trong nhà chạy vội ra, đôi chân xiêu vẹo… trái tim cô se thắt… tự dưng cô cảm thấy sự vô tình của mình.

Cánh cửa rộng mở, cô nhào đến trong vòng tay run rẩy yếu đuối bởi thời gian luôn lấy đi sức khỏe tuổi thanh xuân của một con người.

-“ Tiểu thư Hyangki!”

Hyangki gật đầu xúc động siết chặt vòng tay.

-“ Dạ, con là Hyangki đây!”

Quản gia Hyeon đẩy cô tiểu thư của mình ra nhìn ngắm… buông lời ngập ngừng bởi xúc động…

-“ Tiểu thư đã lớn chừng này sao?”

Hyangki gật đầu mỉm cười.

-“ Con già rồi đấy!”

-“ Bậy nè, tiểu thư càng lớn càng xinh đẹp y hệt bà chủ!”

Hyangki khẽ khựng lại, cô bước nhanh vào nhà kéo theo quản gia Hyeon.

-“ Con đói, con muốn ăn gì đó!”

-“ Để tôi xuống bếp liền!”

-“ Con cảm ơn!”

-“ Phòng của tiểu thư vẫn giữ nguyên, bà chủ ra lệnh như thế!”

-“ Vậy à!”

Hyangki lao nhanh lên lầu… xông thẳng vào cái phòng của mình… sáng quá, cô đưa tay lên che mắt khi không quen… cô nhào đến cái giường rộng lớn, tìm mùi quen thuộc rồi bật cười cho sự ngớ nhẩn của mình, cô đứng dậy bước đến tấm kính lớn trong phòng soi rõ dáng mình… chỉ một tháng bên Jiyong, cô trưởng thành cả thể xác lẫn tâm hồn… cô mỉm cười… hiện tại rất hài lòng cho mọi thứ… con người ta xinh đẹp là nhờ thế. Cô đưa tay mở tủ… những bộ quần áo năm cô 16 còn y nguyên, cô bật cười cảm thấy chút ấm áp, thật con vô tình quá… mẹ… mẹ ơi… cô mở valy ra, khi biết rõ vào giờ này mẹ ở công ty, với mẹ, công việc là trên hết, hơn cả cô, để mẹ cho cô đi hoang mấy năm trời vì sự cứng đầu cố chấp của mình… cô thừa hưởng điều đấy từ mẹ đó…

Bước vào phòng tắm cô hưởng thụ cảm giác của sự xa hoa, rồi bật cười cho ý nghĩ trẻ con ngày ấy… nhắm mắt lại… nghĩ… cô sẽ ở đây bao lâu, sẽ ở lại đây mãi, không rời đi nữa, vì cô đã đạt được ước mơ của riêng bản thân mình rồi, bây giờ chỉ nên làm một việc duy nhất, trả ơn mà thôi… cô ra ngoài, khi đói, khi mẹ gần về… không thể để mẹ thấy con gái của mẹ cẩu thả, cô chọn cái đầm màu coral dịu, tạo vẻ thanh thoát… cột tóc lại, trang điểm sơ nhẹ … Hyangki ngẩng nhìn ra cửa khi có tiếng động…

-“ Tiểu thư Hyangki, món ăn đã được dọn lên!”

Hyangki bật cười.

-“ Quản gia Hyeon không còn thương con nữa, sao lại khách sáo với con như thế này!”

Hyangki kéo quản gia vào lòng, ôm chặt…

Quản gia Hyeon gật đầu nhẹ.

-“ Tiểu thư lớn thật rồi!”

Cô buông tay nhìn xuống người mình…

-“ Dạ!”

Cô bước nhanh ra ngoài kéo theo quản gia Hyeon.

-“ Mẹ con mấy giờ mới tan sở? Có còn tăng ca không?”

-“ Không!”

Hyangki ngạc nhiên, lên giọng:

-“ Vậy à, mẹ không ham việc nữa sao?”

-“ Bà chủ không được khỏe, hai năm trước bà ốm một trận!”

Hyangki khựng bước quay nhìn quản gia Hyeon.

-“ Bà không cho con biết!”

-“ Là bà chủ không muốn, bà chủ nói không làm phiền con!”

Trái tim Hyangki nhói lên đau buốt, cô khỏa lấp…

-“ Con đợi mẹ về cùng ăn!”

-“ Nhưng tiểu thư bảo đói mà!”

-“ Không sao, đợi một chút cũng không sao!”

Hyangki cùng quản gia bước vào phòng ăn… vẫn như xưa, sơn hào hải vị cho mỗi bữa ăn sao…

-“ Là tại vì tiểu thư về nhà, cần ăn mừng thôi! Hơn nữa hôm nay là sinh nhật của tiểu thư!”

Quản gia Hyeon đáp lại suy nghĩ của Hyangki… bà nhận được từ cô sự xúc động, bà hạ giọng:

-“ Chúc tiểu thư sinh nhật vui vẻ!”

Hyangki lại ôm chầm quản gia Hyeon.

-“ Con cảm ơn!”

Rồi cô mỉm cười bước nhanh qua nhà bếp…

-“ Chắc mẹ giận con lắm, để con làm món gì đó xin lỗi mẹ vậy?”

Cô mở tủ lạnh lấy ra mọi thứ cần thiết…

-“ Bên ngoài con học được rất nhiều điều! Bà cứ đi làm việc khác đi, để con tự nhiên được rồi!”

Quản gia Hyeon gật đầu đi ra…

Hyangki bắt tay vào việc… làm bánh… dù gì hôm nay cũng là sinh nhật của con mà, con muốn có mẹ chúc mừng cho tất cả mọi thứ… cô chợt khựng tay khi nghe tiếng của quản gia Hyeon bên phòng ăn…

-“ Bà chủ… bà chủ, tiểu thư về rồi!”

Hyangki buông tay chạy ra… trong phòng ăn… cô thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng đó nhìn cô với sự lạnh lùng, buông một câu cũng thật lạnh lùng…

-“ Chịu về rồi sao?”

Nhưng Hyangki chẳng để lòng bởi cô biết mẹ sẽ giận dỗi như thế, cô lao đến… khựng bước nhận lấy…

*Chát*

Cái âm thanh cùng cảm giác đau rát trên má, cô lùi lại như muốn té ngã…

-“ Đừng đụng vào tôi!”

Hyangki run rẩy đưa tay lên chạm vào má… không thể tin… khung cảnh khẽ nhòe đi… nghẹn lời không biết nên phải làm gì…

-“ Mẹ à, con đã liên lạc với công ty LA rồi, tối nay con đi thế mẹ!”

Hyangki ngẩng nhìn ra cửa phòng ăn, bởi cái câu lạ lẫm nhưng được thốt ra bằng cái giọng trầm ấm quen quen… cô sững người… không thể nhìn lầm… dáng ai đó mà cô không thể quên cùng gương mặt sáng với cái kính râm trên khuôn mặt… Jiyong…

Jiyong vừa bước vào phòng ăn, anh cũng chợt khựng lại… trước mặt anh… không thể nhầm lẫn… dáng em đứng giữa phòng, đôi mắt màu đen tuyền long lanh… từ đấy hai hàng lệ tuôn rơi, em buông tay… trên má em… cái dấu tay của ai đó in vào đỏ thẫm… Hyangki…

Hyangki lao nhanh ra ngoài, cô chạy nhanh lên lầu, về phòng… đóng sầm cửa, khóa trái, đưa tay tắt hết đèn… nhốt mình trong phòng kín, như năm cô 8 tuổi…

Jiyong chỉ biết đứng lặng nhìn theo… anh nghe tiếng của quản gia Hyeon kêu lớn…

-“ Tiểu thư, tiểu thư!”

-“ Mặc kệ nó!”

Tiếng của mẹ Hea, quản gia Hyeon đưa mắt nhìn theo ngập ngừng bởi phải nghe lời chủ.

Hea bước tới buông mình xuống ghế.

-“ Con gái hư đốn, bỏ nhà đi bao nhiêu năm trời, không cần biết mẹ ra sao, tôi không cần thứ con gái đấy, Jiyong, con ăn đi, để lát còn đi họp mặt!”

Jiyong bước tới, anh ngồi vào bàn ăn, nghe lệnh của mẹ Hea nhưng không thể nào nuốt trôi… bao nhiêu câu hỏi trong lòng, không biết nên hỏi ai… nhưng anh lo lắng nhất là Hyangki… với những cảm xúc đau đớn… của mẹ… cho em… mẹ em… là mẹ anh… mẹ anh… có con gái là em à… sao anh không biết… em là tiểu thư… con nhà giàu à…

--

Jiyong đứng trước gương chuẩn bị đi dự họp mặt thế mẹ như lời đã hứa với mẹ, chẳng yên lòng bởi Hyangki đang nhốt mình trong phòng, cái căn phòng cuối dãy mà mẹ Hea không cho anh bước lại gần, anh chẳng bao giờ thắc mắc những gì mẹ Hea bảo anh làm, ngay từ lúc anh từ cõi chết trở về, anh đã tự nguyện hứa sẽ nghe và làm theo mẹ Hea trong mọi thứ, trả cho mẹ với những gì mẹ đã đem đến cho anh…

Jiyong bước ra khỏi phòng, đưa mắt nhìn về căn phòng cuối dãy có cánh cửa đóng im lìm… anh bước đến thật nhẹ… nhìn quanh, yên tâm khi mẹ không ra ngoài, áp tai vào nghe ngóng… trái tim anh se thắt… bởi tiếng nức nở từ trong đấy phát ra… thật nhỏ… thật nhỏ… anh đưa tay lên ổ khóa cửa… cứng ngắt không thể xoay… anh lùi lại, quay đầu bước nhanh… anh không thể không đi, thôi thì đi sớm về sớm… với em…

--

Trong căn phòng kín, chỉ có tiếng nức nở nghẹn ngào của chính mình, Hyangki tìm đến cái góc ngày xưa, vẫn cảm giác đó, lạnh khi lưng cô tựa vào, cô bó gối dõi mắt trong bóng đêm đen… mẹ… không còn thương con nữa… mẹ không cần con gái… vì mẹ có ai đó là con của mẹ rồi ư… thế là thế nào… bao năm qua, cô không về, vì cô sợ mẹ sẽ nhìn cô bằng ánh mắt vô tình ấy, ai không biết sự vô tình của mẹ, dành cho cô, và cả ba… ngày ba ra đi, không một lời trân trối, chỉ nắm chặt tay cô, bàn tay nhỏ nhoi không thể giữ ba lại, bên cô để yêu thương cô, ông nhìn quanh tìm kiếm… mẹ, cô biết… cô biết mà, mẹ mắc bận việc, dự tiệc tùng thâu đêm chỉ để giao tiếp, làm mọi thứ duy trì cái gia sản của ba, để khỏi phải bị mang tiếng phá hỏng vì không biết giữ gìn… mẹ đã bảo với cô như thế, trình bày như thế… mẹ cần gì gánh vác trách nhiệm đó… ba mày với mày sao mà giống nhau thế, chỉ biết ngồi đó ăn, rồi chơi, rồi mơ mộng…

Rồi để mẹ biết cô không là kẻ vô dụng, cô đã khẳng định điều đó, nhưng rồi mẹ không thích… cô chán ghét mẹ, viện cớ công việc, gia tài, cô ghét cái gia tài to lớn để phải giữ gìn này… ghét những lời xã giao bởi những công việc làm, bạn bè của mẹ… ghét sự ồn ào náo nhiệt bởi những buổi họp mặt… ghét đời dối trá, cười nói với nhau, nhưng trong bụng ghét bỏ nhau, để cô chỉ biết nhốt mình trong bóng tối, từ chối cái ánh sáng rực rỡ, màu mè chỉ để che đậy… phải bóng tối, chỉ là một màu tối để cô khỏi phải thấy gì cả, để mọi màu sắc của cuộc sống không lừa gạt được bản thân cô, để cô không lạc vào cái sắc màu đầy mê hoặc đó…

--

Hea ngồi thinh lặng trong bóng đêm… từ lúc cô bước vào nhà này, làm vợ… chẳng ai biết nỗi đau của cô, bởi danh phận thấp kém chỉ khiến cho hai cái người mà cô gọi là ba mẹ chồng không yêu thương… chồng có thì sao, yêu thương cô nhiều thì sao, cũng không thể cãi lời ba mẹ, dù cô có đúng thì cũng chẳng dám lên tiếng binh vực cô… chồng, nhút nhát trong mọi thứ để cô bị oan ức, khiến cô phải bộc lộ bản năng của con người, nhưng con bé Hyangki không bao giờ hiểu, nó lớn lên trong sự đầy đủ vật chất, thì lấy gì biết thế nào là khổ, chỉ biết yêu ba hơn mẹ, người mang nặng đẻ đau, nó thật ngây thơ đến ngốc nghếch, ừ mà mới đầu cô cũng chỉ nghĩ để nó như thế hồn nhiên chứ đừng như cô, rồi nó giận dỗi nhốt mình trong phòng… thinh lặng biểu tình, cô ghét điều đó, nó y hệt như ba nó, chẳng phản kháng mạnh mẽ, để khiến cô cảm thấy mình không là gì của hai con người mà suốt đời cô, cô nghĩ mình sẽ gắn liền không tách rời…

Trách cô không thương ba nó, chỉ lo công việc, nhưng trong một gia đình, ba không biết lo thì mẹ phải lo thôi, đơn giản quá mà, cho con cuộc sống tốt đẹp nhất, nhưng con từ chối, được thôi, cái con bé cứng đầu lì lợm y hệt cô, nó cần phải mở mắt ra để nhìn đâu là đúng là sai, để cô đau lòng cũng ráng buông tay cho đời dạy dỗ nó, chỉ để được gì… không một dòng tin nhắn hỏi thăm, trong lòng nó cô chẳng hiện hữu nữa, để ngày ngày cô nhốt mình trong phòng tối, bắt chước nó cảm nhận, rồi đau đớn nhận lấy, nhưng cô đã quen nhận lấy rồi, để từ bao giờ trái tim cô trở nên giá băng…

Người ta không là con do mẹ sinh ra, nhưng người ta còn ngoan hơn con đấy, không bao giờ làm mẹ phiền lòng bất cứ điều gì, vậy con nói cho mẹ biết đi, mẹ nên yêu ai thương ai nhiều hơn, sự nghiệp của con ư, mẹ đâu cần cái sự nghiệp gì của con, chưa từng bắt con phải làm bất cứ điều gì, chỉ là tự ý con nghĩ vớ vẩn, tìm cách chạy trốn mọi đau thương, để mẹ lại với đau thương, con nghĩ ba mất đi, mẹ sung sướng lắm sao… sao con chỉ biết nỗi đau của riêng bản thân con thế này…

--

Jiyong cũng nhốt mình trong phòng… một bên là mẹ mà anh thật lòng trân trọng, một bên là em anh thật lòng yêu thương, anh biết lo cho ai bây giờ, thôi thì chia sẻ bằng cách này vậy… nhốt mình… anh sợ cái bóng đêm đen này lắm… em có hiểu không… không, anh chưa từng tỏ rõ với em thì làm sao em hiểu… anh đã từng nói, cấm ai khơi dậy, anh sẽ giết người đó, nhưng em đang khiến anh phải khơi lại… đây là cuộc sống của anh, với một lời hứa duy nhất mà anh dành cả đời này làm cho trọn… cái cảm giác khát, đói, dần dần chết gục, hơi thở nghẹn lại yếu ớt gần như lịm tắt… chết từ từ… không thể làm anh quên, nhưng đau đớn nhất là thấy người mà mình yêu thương nhất từ bỏ mình, quên đi mình… đáng sợ lắm… đáng sợ lắm… nếu như không có mẹ Hea đưa tay ra thì giờ đây anh chẳng thể lớn lên như thế này, mẹ Hea đã sinh anh ra lần nữa, cho anh đến với thế giới mà anh muốn tiếp tục, không muốn từ chối… thì bảo sao anh lại không nghe theo…

Một đêm trôi qua không ngủ…

--

Sáng… Jiyong đến công ty với mẹ Hea như thường lệ, chỉ có sự im lặng giữa hai con người mọi lần luôn luôn có nhưng trao đổi thú vị, ai cũng có một ý nghĩ riêng, không thể nói…

Đến công ty rồi mỗi người một công việc, nhưng không ai làm được việc gì cả… bởi lo lắng cho người mà mình thật sự yêu thương…

Ở nhà, như ngày thơ bé… Hyangki vẫn nhốt mình trong phòng…

Quản gia Hyeon nhìn cánh cửa màu trắng đóng im lìm quen thuộc… cứ nghĩ con bé đã trưởng thành, ai ngờ nó vẫn thế, đúng là mẹ nào con đấy, cứng đầu lì lợm như nhau, cái chùm chìa khóa phòng còn đấy, nhưng bà không dám sử dụng, vì đến cả cuối đời này bà cũng không thể quên được sự nổi giận của cả hai con sư tử… nhưng từ hôm qua đến giờ con bé chưa ăn gì, hơn nữa nó lại bảo đói… bà xuống nhà… điện thoại cho thiếu gia Jiyong…

Jiyong trong lòng bà cũng như trong lòng bà chủ, đều yêu thương, cái thằng nhóc đó khiến bà luôn vui, không bao giờ nó cho bà gọi nó thiếu gia, rất biết cách lễ phép yêu thương kính trọng người lớn tuổi, chỉ có nó mới dám mở cánh cửa đó, bà biết, vì nó hiểu như thế nào là bị nhốt lại trong bóng đêm, nhớ ngày ấy, lần đầu tiên gặp nó ở bệnh viện, bà không thể quên khuôn mặt trắng bệch, thân thể gầy còm khi nó mới chết đi sống lại, mẹ nó với bà chủ là bạn thân, vì công việc nên mỗi người xa cách, đến khi gặp lại nhau thì người bạn của bà chủ không còn nhận ra ai nữa, kể cả đứa con trai của mình, chẳng biết điều gì đã xảy ra cho cái gia đình ấy, thằng bé bị nhốt trong phòng không biết đã bao lâu, nó đã bị bỏ đói bao lâu, thật tội nghiệp, bà chủ đã nuôi nấng nó… cũng phải mất 3 năm nó mới trở lại bình thường, chấp nhận cuộc sống… bà chủ đón nó về đây ở hẳn khi tiểu thư đã tự ý bỏ nhà ra đi, và cũng thật tội nghiệp, cuộc sống mà một lần nữa bà chủ đem đến cho nó, khiến nó chỉ biết sống vì bà chủ, chưa từng được sống cho bản thân mình… còn bà chủ, vô tình thật, mà đến con gái mình còn vô tình huống hồ gì con người ta… điều gì đã khiến bà chủ trở nên lạnh lùng, cũng là vì cái gia đình này đặt để lên bà chủ cái trách nhiệm quá lớn… mỗi người đều có một hoàn cảnh, nhưng thật trong cuộc sống này có nhiều hướng để giải quyết mọi điều sao cho tốt đẹp nhất cơ mà… nhưng với những con người tự tin, cố chấp chỉ biết mình là đúng thì chỉ khiến cho những người bên cạnh đau khổ mà thôi…

--

Jiyong về nhà trong giờ nghỉ trưa vì lo lắng, lại nhận được điện của quản gia Hyeon… anh đi thẳng đến căn phòng cuối, đút chìa khóa vào ổ từ tay quản gia Hyeon với những lời báo trước… một lần nữa xem em nóng giận như thế nào… anh khẽ khựng lại… cái không khí ngột ngạt của bóng đêm ào tới phủ lấy toàn bộ con người anh… anh cố bước vào… đưa tay lên công tắc, rồi nhìn thẳng vào góc phòng… biết ngay mà, chỉ có những người từng trải qua mới biết rõ cái cảm giác này… anh bước đến… ngồi xuống… nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay người con gái đang ngồi bó gối gục mặt như bất động… cái thân hình nhỏ bé đó ngã ra trong vòng tay của anh, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở như không còn…

Jiyong vội bế Hyangki lên, đem lại giường… toàn thân cô lạnh toát, anh ngồi xuống giường đỡ cô dậy ôm chặt lấy cô…

-“ Hyangki… Hyangki…”

Quản gia Hyeon nãy giờ cũng theo Jiyong vào phòng, thấy cảnh này bà chỉ thấy đau lòng…

-“ Gọi cấp cứu cho con…”

Jiyong không nói hết câu khi thấy cánh tay mềm yếu đấy đang đưa lên, ngăn anh… anh nhìn… đôi mắt khẽ mở ra, he hé, cùng cái lắc đầu nhẹ…

-“ Em đói…”

Tiếng nói khều khào… quản gia Hyeon nghe thế vội quay đi…

-“ Tôi đi lấy cháo!”

Rồi bà đi nhanh ra…

-“ Anh đưa em đi bệnh viện!”

-“ Không…”

-“ Bây giờ không phải là lúc để nhõng nhẽo!”

-“ Không… em không sao…”

Jiyong ôm chặt lấy Hyangki… thinh lặng…

Hyangki khẽ nhắm mắt lại… áp tai vào khuôn ngực Jiyong, lắng nghe trái tim anh đập lỗi nhịp… cô mỉm cười khi cảm thấy ấm áp… chính cái cảm giác này, tiếng động này trong mỗi đêm của một tháng anh và cô bên nhau… không thể quên, cứ nghĩ sẽ không bao giờ có lại được… nhưng bây giờ gặp lại anh ở đây… thật… không gì sung sướng cho bằng…

Jiyong đặt Hyangki ngồi lưng tựa vào thành giường, anh ngồi kế bên đút từng muỗng cháo cho cô…

Hyangki mỉm cười nhìn Jiyong…

-“ Anh là con trai của mẹ em à?”

Jiyong nhíu mày nghiêm chỉnh.

-“ Bây giờ không phải lúc để đùa!”

-“ Em không đùa!”

Jiyong dừng tay, nhìn thẳng vào mắt Hyangki.

-“ Em là tiểu thư, con nhà giàu à?”

Hyangki lắc đầu.

-“ Mẹ không nhận em nữa!”

-“ Tại em hư!”

Hyangki gượng cười.

-“ Phải, nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra!”

-“ Hai năm trước mẹ bị bệnh rất nặng, ba tháng mẹ trong bệnh viện, lần đó anh phải chăm sóc cho mẹ nên không về Daegu được, ba tháng đó mẹ thinh lặng, lúc nào cũng nhìn ra cửa như ngóng trông ai đó, anh không biết, hỏi quản gia Hyeon thì mẹ không cho phép bà nói, anh không muốn mẹ phiền lòng vì anh bất cứ điều gì nên không hỏi nữa!”

-“ Còn anh?”

-“ Anh bình thường!”

-“ Em muốn biết sao anh trở thành con trai của mẹ em, từ bao giờ, sao em không biết!”

Jiyong quay đi đứng lên.

-“ Để hôm nào rảnh, anh sẽ kể cho em nghe!”

-“ Hôm nay em rảnh!”

-“ Nhưng anh không!”

Giọng điệu cương quyết có chút lạnh lùng, cùng cái xoay lưng, bước chân xoải nhanh ra khỏi phòng… cánh cửa màu trắng khép lại, sau cái dáng thân quen đó… anh không bao giờ cho phép em hiểu rõ nỗi đau của anh… trong lòng anh, em là gì… chỉ như là những người tình của anh, thích thì chơi, có cảm giác thì chơi, như vậy thôi, cần gì cái lý lịch, vì có phải là vợ chồng đâu… Hyangki nằm xuống giường kéo chăn trùm kín đầu… cô cảm thấy xót xa hụt hẫng… những giọt nước trong mắt lại rơi…

Mẹ có anh là con ngoan rồi, nên mẹ không cần đứa con gái hư này… không ngoan thì người ta ghét bỏ, bình thường quá mà, lỗi là tại nó không ngoan… phải em không ngoan ngoãn cho mọi thứ, ai không yếu lòng, sao em không nghĩ ra, một lời nhắn hỏi thăm mẹ sao em cũng không thể dành cho mẹ, em ích kỷ quá, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình… không như anh, biết nghĩ cho em, cho mẹ… em muốn biết mọi thứ để một lần đau, một lần thôi, nhưng anh lại khiến em đau đớn mãi…
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

48#
Đăng lúc 16-3-2014 23:56:12 | Chỉ xem của tác giả
Ss ơi em đã đọc xong rồi, cảm xúc của em... bây giờ là... rối rối làm sao á
Em đang... mơ ước một điều kỳ diệu cho cái kết thúc của câu chuyện này (em không dám nghĩ đến cái tên "Người tình" luôn)
Câu chuyện làm em bị bất ngờ nhiều chỗ (thành công nhá tại em hay đoán trước mà lại thường đoán trúng kekeke). Tiến độ của 2 người nhanh chóng vánh luôn, càng chuẩn bởi vì sư tử là thế, hiểu rõ trái tim mình hơn ai hết chỉ là nói ra hay im lặng mà thôi. Thời gian trong đây thể nào cũng nhanh hơn cỗ máy của Mèo Ú cho mà xem một tháng trôi qua chỉ là một dòng chữ "Một tháng trôi qua…" ha ha (em đùa thôi) nhưng đó là điều bất ngờ thứ nhất của em, em nghĩ tác giả sẽ nhắc nhiều đến một tháng này và sẽ tạo ra nhiều kỷ niệm hơn, một tháng này sẽ khiến tình cảm của họ trở nên sâu đậm, gắn bó, những nổi đau sau này sẽ chính vì nó mà trở nên sâu hơn. Em vẫn... đang suy ngẫm về dụng ý của tác giả. Bất ngờ thứ 2 chính là Jiyong và mẹ Hea (em đang suy nghĩ về dụng ý của bất ngờ thứ nhất), em không biết diễn tả cảm giác của Hyangki lúc Yong bước vào nhà và gọi mẹ mình là mẹ như thế nào nhưng có lẽ nó đã bị chi phối bởi cái tát. Hic em bị sốc lúc đó.
Ss ơi tình hình là dạo này đầu óc em có vẻ đen tối hơn hay sao ý, đọc cái đoạn MA em thấy nó nhẹ nhàng lắm ke ke ke đã thế mà ss chỉ cho con bé Hyangki đó nó đứng dòm người tình nó với chị kia thì có sao đâu ha ha (Đùa tiếp chứ em hiểu tiếng thét đó vì sao mà phát ra). Em thích cái màu đen u tối và cái màn đêm trong câu chuyện này. Vì em thật sự thích màu đen. Em đang tự hỏi phải chăng ss cũng như thế?
Tháng 8 đối với em vốn đã đặc biệt, câu chuyện này làm nó trở nên đặc biệt hơn, chính là những con người cùng chung một "định mệnh" (em không biết dùng từ gì ở đây cho thích hợp nữa) và chỉ họ mới hiểu được những suy nghĩ của nhau. Cùng chung một thế giới mà chỉ họ với nhau, người khác khó lòng hiểu được. Và điểm chung nữa là họ hay tự kỷ với những suy nghĩ "ngốc nghếch" của mình.

P/s: Đây là cái comt thứ hai em viết trong đêm nay rồi đó ss, thật là máu của em chính thức đến não vì sao? Vì em đã viết và nó đã mất chỉ vì một ngón tay hậu đậu của em.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

49#
 Tác giả| Đăng lúc 17-3-2014 08:59:56 | Chỉ xem của tác giả
myhuong gửi lúc 16-3-2014 11:56 PM
Ss ơi em đã đọc xong rồi, cảm xúc của em... bây giờ là... rối rối làm sao á
Em đang ...

Đoạn Ps của em làm ss lại cảm thấy nhớ đến cái chap 10 của fic “Định mệnh”. Đến bây giờ ss vẫn không thấy yên lòng vì tiếc nuối. Cái cảm giác của em ss rất hiểu rõ. Đôi lúc một đoạn văn ngắn, cũng những từ ngữ đấy, nhưng chỉ cần đổi qua lại, ý nghĩa sẽ phải khác đi.

Hoàn hảo nhất đối với ss không phải ngôn từ hoa mỹ, mà là được viết ra bằng cảm xúc lúc đấy… và cái cảm xúc đó của ss bị bay mất chỉ với một cú lick bởi *con chuột đáng ghét*, hihi. Trở về vấn đề chính nhé ^^

Sự trôi qua, tiến độ chóng vánh này mới khiến cho hai con người đấy cảm thấy không thể đủ cho mọi thứ, và như em đã biết, cái đám sư tử ấy, mỗi khi chưa đạt thỏa lòng ước nguyện thì không bao giờ muốn dừng lại, hihi.

Nên ss không nói sâu về một tháng ngắn ngủi đấy, một phần cái tính cách của sư tử cũng mau chán khi mọi thứ có thể đạt dể dàng, như tính cách của Jiyong với những cô bạn gái lúc trước.

Về phần MA, Hyangki tinh khiết, nên không thể hơn, hìhì…

Mức độ MA sẽ tùy thuộc vào tính cách và hoàn cảnh của nhân vật.

Jiyong là người đàn ông biết nghĩ, biết yêu thương là như thế nào.

Cái tồi tệ của hắn là xem người mình yêu thật lòng như đám người tình mà thôi, hắn có cái xấu xa riêng theo cách của hắn.

Nói chung thì mỗi gã tồi trong series này đều có một cái xấu xa, tồi tệ, hư hỏng theo cách riêng của bản thân mà au đã tạo hình, chọn lựa tính cách và hoàn cảnh nhân vật.

Cũng chẳng còn dài, chỉ 2 chap, thôi nhận lấy điều tồi tệ từ hắn nhé. *cố đem về… cất vào lòng, giữ chặt lấy… để yêu thương… chứ biết sao bây giờ…*

Hai con người này nói đúng ra không phải là định mệnh, mà là cùng một cảm giác, cùng một suy nghĩ, và cùng thuộc cung Leo.

Cả hai con người đấy thuộc về bóng đêm, và bóng đêm thì đầy dẫy những tà niệm, haha…

Thích nhỉ khi có người làm cho mình trở nên ngốc nghếch.

Không dám nghĩ đến hai từ “Người tình” à? Ồ, tại lúc đó em gọi hắn là người tình… *hihi, đổ thừa*. Nhưng thật, hai từ “Người tình” này đem lại rất nhiều cảm hứng cho au viết nên câu chuyện này đấy.

Cảm ơn Em!


Ps: Ss thích màu đen và cam, thích số 8, thích phá cách cho mọi lễ giáo ràng buộc, nổi loạn phá bỏ mọi rào cản, nhưng đặc biệt không phá giới nhé.

Bình luận

Cố lên em nhé ^^  Đăng lúc 18-3-2014 05:57 PM
màu vàng thì cũng có nhiều độ đậm nhạt đẹp, nhưng pha với đen thì hơi chói, còn đỏ mà pha với đen thì hết sảy ^^  Đăng lúc 18-3-2014 05:57 PM
chính sánh của ss là sẽ đình công, hì. sau câu chuyện 4, ss sẽ nghỉ dài hạn, hihi  Đăng lúc 18-3-2014 05:54 PM
khi nào ss xong thì nhớ post cho em coi với nhá, hic...em đang phấn đấu giảm cân để có thể mặc tất cả những thứ mà em thích đây kakaka  Đăng lúc 17-3-2014 09:21 PM
thỉnh thoảng thì có cái màu đỏ Jiyong thích, năm nay em lại hợp với màu vàng chứ lúc trước em ghét màu vàng nhất trong tất cả.  Đăng lúc 17-3-2014 09:20 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

50#
 Tác giả| Đăng lúc 17-3-2014 18:36:48 | Chỉ xem của tác giả
CHAPTER 8


Ba ngày trôi qua, Hea yên tâm khi có thằng nhóc Jiyong chăm sóc cho con bé Hyangki, dù gì chúng nó dể gần nhau hơn, không cần cô nói, bao giờ nó cũng hiểu cô muốn gì để làm theo, con trai của người bạn thân ngoan ngoãn như thế đấy, Cho-hee và cô là bạn hàng xóm thân thiết, bên nhau lớn lên không rời, còn thân hơn hai chị em, đến khi mỗi người đi lấy chồng có gia đình riêng thì mất liên lạc, bận rộn với cuốc sống, nhưng lúc cô đau buồn nhất là lúc cô mất đi ba của Hyangki, cô mới tìm bạn, đến khi tìm được, chỉ thấy người bạn mà ngày xưa yêu đời lạc quan hơn cô rũ rượi trên giường, như không còn sự sống, từ đó bạn không biết gì nữa.

Bạn có một con trai, bạn yêu nó đến nỗi giữ gìn nó cẩn thận, cất vào phòng khóa kín, để đến khi cô biết thì đứa con trai đó cũng như chỉ là cái xác… không bao giờ cô quên được… cái thân thể mềm oặt trong tay cô, không nhịp đập không hơi thở… bác sĩ nói chỉ cần nữa giờ đồng hồ nữa thì nó không còn trên thế gian, chỉ vì một cái bệnh rất đơn giản, suy nhược… bác sĩ còn trách móc cô sao lại nhẫn tâm bỏ đói con mình… lúc đó cô chỉ biết cười cay đắng, nhìn bạn cô quên mất nỗi đau của riêng mình, chăm sóc nuôi nấng nó, đưa nó trở về với cuộc sống, không phải là cô cao cả, mà là vì đứa con gái của cô từ bỏ cô… hụt hẫng tìm cảm giác từ con người ta, thật con người ta ngoan ngoãn bao nhiêu thì con của mình hư hỏng bấy nhiêu, ừ, mà tại vì mình, chỉ lo công việc không dạy dỗ nó.

Kinh nghiệm một lần nên cô dạy dỗ con người ta thật đàng hoàng, nhưng con trai của người ta cũng không gọi là hoàn hảo, bởi cái tính tình thất thường của nó dành cho cả thiên hạ, bác sĩ nói đó là ảnh hưởng tâm lý, cần thời gian dài chữa trị… rồi công việc lại cuốn lấy cô, để cô quên mất chữa trị cái bệnh đấy cho con trai của người ta mà từ lúc đó nó đã gọi cô là mẹ… thật với con ruột, con nuôi, cô cũng không làm trọn bổn phận người mẹ, thì bây giờ cô nên nhận lấy hậu quả, không nên trách ai, trước Hyangki, cô chẳng bao giờ kìm lòng với cái tính nóng nãy của mình… cô đưa tay lên, chưa bao giờ cô đánh ai cả, lần đầu tiên cô đánh nó, sao mình mạnh tay thế này, ừ, mình là thế, đâu phải được sinh ra là tiểu thư để phải dịu dàng trong mọi thứ…

Jiyong bước vào phòng làm việc của mẹ… anh bước lại bên mẹ, giữ im lặng như mọi lần, mỗi lần mẹ suy nghĩ gì đó mẹ nói đừng làm phiền mẹ, nhưng cũng đừng bỏ mẹ đi, cứ như thế, bên cạnh mẹ… nhìn mẹ, để mẹ biết mẹ còn có người quan tâm… thì ra mẹ có con gái, thì ra mẹ vô tình quá… thì ra mẹ… mà thôi, anh không có quyền gì để trách mẹ cả.

Hea ngẩng lên… ngước nhìn Jiyong…

Jiyong bước đến hạ giọng:

-“ Em ấy không sao!”

Hea cố đứng lên với trái tim khẽ đau nhói, bước lại salon kê sát tường…

Jiyong bước tới đỡ mẹ.

-“ Hay là mẹ về nhà nghỉ đi!”

Hea lắc đầu.

-“ Mẹ không sao!”

Hai người ra ghế ngồi, Hea lại nhìn Jiyong… thằng bé với gương mặt sáng, thật thân thương…

Jiyong mỉm cười với mẹ…

Hea lại thấy đau nhói nơi trái tim… Hyangki chưa từng cười với cô như thế, cô hạ giọng:

-“ Con Hyangki đó cứng đầu lì lợm lắm đấy, con đừng chọc nó giận nhe, nó sẽ không bỏ qua đâu, như mẹ… chỉ vì không đến kịp lúc ba nó hấp hối khiến nó tự nhốt mình trong phòng không thèm gặp mẹ, không coi là có mẹ, cho đến khi nó đủ tuổi 16 là nó bỏ nhà đi hoang, viện cớ cái sự nghiệp, mọi thứ mẹ làm ra để cho nó, nhưng nó nói nó không cần, tự nó có thể làm ra bằng sức mình, nó không biết cảm xúc của mẹ, nó khiến mẹ đau lòng lắm, mẹ không muốn nhắc đến, nhưng hôm nay nó về, nó lại khơi lên những nỗi đau trong lòng mẹ, mẹ chưa từng đánh ai cả, chỉ nó, nó xứng đáng bị đánh phải không? Jiyong!”

Jiyong khẽ gật đầu với trái tim cũng se lại…

-“ Dạ!”

-“ Con trai ngoan của mẹ!”

-“ Dạ, con biết mình phải làm gì rồi, chiều nay về mẹ sẽ không thấy con gái hư của mẹ nữa!”

Jiyong đứng lên vẻ dứt khoát… đi nhanh ra cửa… Hea vội gọi:

-“ Jiyong!”

Jiyong quay lại bật cười…

-“ Mẹ có thể dối lòng, nhưng không thể dối con, con về chăm sóc con gái hư cho mẹ, mẹ cũng nên giữ sức khỏe đấy!”

Jiyong bật cười đi nhanh ra. Hea nhìn theo…

-“ Thật mẹ không lầm khi nhận con!”

Jiyong lái xe thẳng về nhà, giờ phút này đây anh chỉ muốn bên em cho cái khoảng cách hai năm qua đầy nhớ thương… cứ như thế này thôi, nhìn thấy em trong mỗi giờ mỗi khắc cho cái khoảng thời gian ngắn ngủi mà anh sắp phải làm trọn lời hứa của mình… là đủ… là đủ…

Hyangki đứng dậy vươn vai… bắt đầu cuộc sống mới, sau khi bắt quản gia Hyeon kể hết mọi chuyện về mẹ, về Jiyong cho bao năm qua… cô đã hiểu và cảm thấy mình thật yếu đuối, không xứng đáng sống trong cuộc sống có quá nhiều điều khó khăn, yếu đuối không thể đối đầu, cô không còn bé nữa… không thể ích kỷ, lì lợm… cô nhìn ra sân viên rộng với buổi chiều có gió mát… có Jiyong đang bước vào từ đằng xa, cái dáng đấy thật không thể từ chối, chỉ muốn lao đến giữ lấy, ôm trọn trong vòng tay mặc ai đó không thích, không bằng lòng… bây giờ thì cô hiểu sao đám phụ nữ quanh anh cứ nhào vào anh, khiến anh mệt mỏi ư… em cũng muốn một lần khiến anh mệt mỏi vì em…

Jiyong đã nhìn thấy Hyangki bên cửa sổ trong phòng nhìn mình… em chấp nhận chịu đối diện rồi à… thì ra em hư như thế… dạy dỗ em, anh thay mẹ dạy dỗ em nhé, mặc mẹ cảnh cáo, ừ, mà anh từng chọc em giận rồi, và cũng tự nhận lấy hậu quả rồi còn gì… anh bật cười khi nhớ lại cái ngày lễ thành lập công ty Michi, em giận vì anh luôn phá hỏng bộ sưu tập của em… cái con bé đáng ghét không làm gì được anh, đến khi nó làm được rồi thì nó làm như thế đấy, khiến anh say đắm, khiến anh hạnh phúc không thể quên… khiến anh luyến tiếc không muốn buông bỏ, cũng bắt mình phải buông bỏ… cái trình cua trai của em thật chán ghét… và anh cứ muốn nhận lấy sự chán ghét đó… để anh chấp nhận mọi thứ dành cho mình… can tâm nhận lấy, không bực dọc từ chối đổ thừa cho số phận nữa…

Jiyong đưa tay lên ra hiệu.

Hyangki chạy ra khỏi phòng khi thấy hiệu lệnh của Jiyong…

Nơi bậc thềm cửa, hai người đứng nhìn nhau… lặng thinh…

Chỉ có tiếng gió của tháng 8 thổi nhè nhẹ… làm tung mái tóc của ai đó bù xù, quần áo xộc xệch…

Sao anh vô tình thế nhỉ, cái thế giới mà em bắt mình nhận lấy là màu đen, vậy mà anh cũng chỉ đem đến cho em một màu đen, chưa từng khẳng định rằng sẽ chia sẻ cùng em…

Dưới ánh hoàng hôn, soi rõ dáng ai đó đứng lặng với cái kính râm trên khuôn mặt sáng… không thể nhìn đời bởi sự chói lòa…

Sao em vô tình không hiểu nhỉ… cái thế giới đen tối của anh, chưa từng quen với cái ánh sáng, sao em bắt anh phải nhận lấy, cho rằng như thế là đã chia sẻ cùng anh…

Jiyong cùng Hyangki bước nhanh đến… môi tìm môi… cho những ngày xa cách, cho những điều không hiểu bây giờ đã tỏ rõ… trao cho nhau lời xin lỗi, lời nhớ thương…

Quản gia Hyeon đứng trong phòng khách nhìn ra ngoài… bà sững người… vậy là sao nhỉ… nếu như thấy chuyện này… bà chủ sẽ có ý nghĩ như thế nào…

--

Trong cái phòng ăn rộng lớn, quản gia Hyeon đứng hầu bên cạnh như mọi lần, nhưng hôm nay có đầy đủ một gia đình… sự thinh lặng bao trùm phòng ăn, chỉ có tiếng đũa muỗng kêu leng keng… bà chủ ngồi giữa, Hyangki ngồi bên trái, Jiyong ngồi bên phải… lúc nãy bà nghe hai đứa trẻ đối đáp với nhau:

-“ Em là con ruột của mẹ, sao em ngồi bên trái mà không phải bên phải, ai cho phép anh dành mẹ của em!”

-“ Em hư hỏng phải phạt em!”

Rồi tiếng cười rộn ràng của hai đứa trẻ quên hết mọi nỗi đau khi bên nhau…

-“ Em hung hăng quá, dám đánh anh trai của mình, em ngồi bên trái là đúng rồi, trái tim mẹ bên trái mà!”

Để không chỉ có Hyangki mà quản gia Hyeon lặng người đi với những xúc cảm… Jiyong thật là người đàn ông chu đáo…

Hea thinh lặng làm ra vẻ lạnh lùng… nhưng thật trong lòng cô không mong mỏi gì hơn, con gái cô ngoan ngoãn như con mèo mướp, cô nhìn qua Jiyong… trao lời cảm ơn trong mắt…

--

Jiyong cầm tách trà nhét vào tay Hyangki rồi đẩy cô vào phòng mẹ… Hyangki quay nhìn bối rối… trái tim Jiyong rung lên… em thật đáng yêu… anh ra hiệu nghiêm mặt, đưa tay khép cửa lại… nhưng anh không rời đi, lại còn áp tai vào nghe ngóng, vì tò mò… nghe được:

-“ Con mời mẹ uống trà!”

Tiếng Hyangki…

-“ Tôi không khát!”

Tiếng mẹ Hea.

-“ Lát mẹ sẽ khát!”

-“ Lát thì nguội mất rồi!”

-“ Con sẽ hâm nóng lại!”

-“ Thì cũng là trà cũ!”

-“ Con sẽ lấy tách mới!”

-“ Cái thằng Jiyong lấy cho cô thôi!”

-“ Con sẽ tự tay lấy!”

-“ Làm được mới nói đấy!”

-“ Dạ, con làm được, con xin lỗi mẹ!”

-“ Khoan hẵng nói lời đó đi!”

-“ Dạ!”

-“ Anh trai cô ngoan hơn cô nhiều!”

-“ Anh ấy không phải là anh trai con!”

-“ Nhưng tôi nhận nó rồi!”

-“ Dạ, với mẹ là thế, nhưng con thì không!”

-“ Lại cãi bướng!”

-“ Dạ không, mẹ uống trà!”

-“ Nóng quá vậy?”

-“ Để con thổi!”

-“ Để tôi uống nước miếng của cô à?”

-“ Con cũng do mẹ sinh ra mà thôi!”

-“ Cô còn nhớ điều đó sao?”

-“ Sao con không nhớ?”

Jiyong quay đi… về phòng… anh nằm xuống giường… với mẹ chúng con mãi mãi là anh em đúng không… dạ… mãi mãi như ý mẹ muốn.

Hyangki đi ra, cô vui mừng vì mẹ đã tha thứ, cô đi tìm Jiyong… nhà nhiều phòng quá, cô biết anh ở phòng nào nhỉ, cô bước đến mở cửa từng phòng… nhà cao cửa rộng sao mà lạnh lẽo quá… tay cô khựng lại bởi căn phòng khóa trái, cô đưa tay gõ cửa…

-“ Jiyong!”

Jiyong bên trong nghe tiếng Hyangki, anh nói vọng ra…

-“ Anh mệt!”

Hyangki lùi lại quay đầu… trái tim cô khẽ nhói lên… cô về phòng mình…

--

Một tháng trôi qua… nhà có tiếng cười của hai đứa trẻ, làm cho hai người già vui lây… nhưng hai người già đấy chẳng biết, ngoài mặt là thế thôi, chúng đúng là tuổi trẻ tài cao, đóng kịch còn hay hơn người đi trước…

Đêm đêm với khoảng cách thật gần, chúng chỉ biết thinh lặng lắng nghe trái tim mình cùng trái tim người ấy đập lỗi nhịp, cùng đau thương…

Như lời hứa với mẹ Hea, Jiyong luôn bước đi con đường mà mẹ muốn, cũng như sắp xếp sẵn cho anh… mặc kệ cảm giác của ai kia…

Hyangki cũng thế, vì lời hứa với mẹ là ngoan ngoãn, nên cô cũng thinh lặng bước đi con đường của mình…

Giờ đây chẳng còn mắt trong mắt nhìn nhau, vì sợ lòng không thể kìm chế, cái tính cách nổi loạn trong hai con sư tử đấy chỉ trực chờ có một ngày nổi lên… chỉ là… trước một con sư tử cái già cỗi mà chúng thật lòng yêu thương, chúng cũng chưa dám làm gì sai trái mà thôi…
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách