|
CHAPTER 5
Bốn tháng thấm thoát trôi qua, mọi công việc bận rộn cuốn lấy Hyangki... cô trở về sống những ngày với quyết tâm phấn đấy như muôn thuở bởi chưa trở thành hiện thực… à, không gần rồi… bộ sưu tập Xuân Hè của cô được giám đốc Mihi khen ngợi, mặc dù hắn không làm người đại diện, cô vui khi thấy những bộ mẫu của mình được tung ra thị trường mà không bị xé lẻ, lạc lõng, lủng củng… thật, bây giờ giám đốc Mihi mới khẳng định tài năng hèn mọn của cô… giám đốc hứa, kỷ niệm thành lập công ty lần này, bộ sưu tập của cô sẽ chính thức ra mắt trên sàn diễn, và giám đốc sẽ công bố công lao của cô trong công ty bấy lâu nay.
Gần đây, cô chuẩn bị ráo riết cho bộ sưu tập Thu… cô chọn chủ đề là “Sự im lặng của Mùa Thu”, giám đốc Mihi rất phấn khởi khi nghe sơ qua ý tưởng của cô và những mẫu vẽ phác thảo, cô cảm thấy hài lòng cho mọi thứ… bên Seungho cô bình yên không lo nghĩ về bất cứ điều gì, nhưng thật với Seungho chỉ có thể dừng lại nơi tình bạn, cô không muốn cặp bồ khi sự nghiệp bắt đầu phát triển… vì cô yếu đuối, chỉ biết làm gì thì chỉ làm một thứ mà thôi. Anh bạn cũng có sự nghiệp riêng, mọi thứ tạm chấm dứt… chia tay cho tình bạn… thật là vớ vẩn và tức cười… Hyangki lao nhanh ra ngoài, ôi… công việc, công việc… nhưng không thể không đưa tiễn bạn.
Bên cô bạn hồn nhiên 4 tháng nay, nhưng Seungho luôn hiểu rõ tình cảm của mình… thật cô vô tư hồn nhiên đến mức khiến anh buồn lòng, nhưng không thể nào ép buộc cô… anh thích cô, nhưng phải nói chưa là sâu đậm đến yêu, nhưng anh biết nếu cứ bên cô, anh sẽ yêu mà thôi, tình cảm đối với anh đơn giản, anh không muốn mọi thứ phức tạp bởi cuộc sống từ bé đến lớn anh đã gánh vác nhiều lo âu, anh thường nghĩ và muốn nói với cô những câu đầy sự quan tâm như thế này: Anh có thể chăm sóc cho em suốt đời, sao em cứ phải một mình vất vả… ừ, mà tại em cứng đầu lì lợm, đôi lúc rất tự tin, thậm chí cao ngạo… để anh chỉ biết thinh lặng làm nhiều việc cho em mà không cần em đền đáp.
Anh phải về rồi, không thể ở đây, ở đây sự nghiệp của anh không thể tiến triển, như em không muốn rời đi nơi này, chúng ta đều giống nhau, chưa nghĩ đến tình riêng, nhưng có thể hẹn ước… em lại không thích thề ước gì với anh, em quan trọng hóa cái trách nhiệm làm gì, chỉ cần ta tin tưởng nhau là đủ… vậy cũng không, thôi thì… có lẽ chúng ta cần thời gian để hiểu biết nhiều hơn cho cuộc sống đôi lứa… anh bằng lòng rời đi, không có em bên cạnh…
Seungho ngẩng nhìn lần cuối… em vô tình quá, phút cuối tiễn anh cũng không, chỉ là vài câu chào hỏi qua điện thoại, làm gì thì làm em cũng phải giữ gìn sức khỏe của mình đấy. Anh quay đi… bằng lòng cho mọi thứ.
Hyangki chạy vội vào trong sân bay… thật em vô tình với anh lắm lắm, nhưng xin lỗi anh, em chẳng cần phải giải thích vì em biết anh hiểu em còn hơn bản thân em, nếu mai này chúng ta có gặp lại, là bạn hay là người yêu thì để cho trời quyết định nhé… em xấu xa lấy ông trời ra mà viện cớ từ chối anh… thật xấu xa…
-“ Seungho!”
Hyangki gọi lớn khi thấy dáng ai đó lững thững bước đi, chẳng cần thấy khuôn mặt thoảng nét u buồn, cô cũng biết từ lúc quen cô, anh buồn nhiều hơn là vui vẻ…
Seungho quay lại… thấy Hyangki từ xa chạy đến, cô giang rộng vòng tay… thật… không thể nào ghét em, cứ như đứa con nít đấy… anh đứng đợi, vòng tay của em, như con đòi mẹ… anh là ba được không? Không… em chỉ coi anh là mẹ…
Hyangki tự nhiên nhào đến ôm chặt lấy Seungho cho lời tạm biệt… thân thương…
Seungho khẽ nở nụ cười… đưa tay lên vuốt mái tóc rối bù xù của cô… tội nghiệp em… công việc nhiều đến thế sao…
-“ Chào em, em giữ gìn sức khỏe!”
Hyangki buông tay, cảm thấy sóng mũi cay cay, cố gắng…
-“ Anh cũng thế nhé!”
-“ Khi nào đến Seoul thì báo anh ra đón, chúng ta vẫn liên lạc với nhau nhé!”
Seungho đưa tay lên làm dấu điện thoại đặt vào tai… mỉm cười…
Trái tim Hyangki rung lên… thật sao em lại có thể từ chối một con người hoàn hảo như anh chứ… là em không xứng đáng à…
-“ Cảm ơn anh… rất rất nhiều…”
Hyangki lại nhào đến với những xúc động…
Seungho lại đưa tay lên vỗ nhẹ lên vai Hyangki an ủi…
-“ Được rồi… em về với công việc đi!”
Seungho đẩy nhẹ Hyangki ra, đưa tay lên vẫy rồi quay bước… mọi thứ thật đơn giản, như ý anh hằng mong muốn rồi còn gì… cảm ơn em những ngày tháng qua… anh sẽ giữ lại để làm kỷ niệm… anh không thích phải ép buộc… chưa từng nhấc lên, để nói phải buông xuống… chúc em luôn hạnh phúc… anh mỉm cười, vẫn như muôn thuở, với đôi mắt buồn…
Hyangki đứng lặng nhìn theo, chờ đợi… nhưng không có cái quay đầu nhìn lại với ánh mắt xa xăm buồn man mác của Seungho… xin lỗi anh… em không muốn phải dối anh trong tất cả mọi thứ… thật lòng, cảm ơn anh rất nhiều…
Trong góc bên phải… Jiyong đứng lặng nhìn Hyangki… qua cái kính râm… hình dáng em mờ mờ có màu nâu cũ kỹ… không… 4 tháng qua, lúc nào trong bóng tối của anh chỉ có em hiện diện… về đây… để chỉ được thấy cảnh này thôi sao… em chia tay với bạn trai à, sao em không khóc, thật nhiều đi, để anh có thể viện cái cớ đó bước tới… cho em mượn bờ vai nhỏ… nhỏ thôi nhưng cũng đủ để em tựa vào đấy… sao em không gìn giữ, người ta đáng trân trọng lắm đấy… con bé ngốc…
Hyangki không còn thấy Seungho nữa cô mới quay về với… công việc… cô chạy thật nhanh… tối nay… trời sao cái ngày lễ thành lập công ty không được dời vào tối tháng sau chứ…
Đón taxi, không thể tiết kiệm… cô bước nhanh ra khỏi cửa khi thấy có taxi đến, nhưng không kịp khi thấy dáng hai người phía sau cô bước nhanh lên trước như dành lấy taxi đó, cô khựng lại… cái dáng quen thuộc… cùng với ai đó… ngồi vào xe, khiến cô không thể nhầm lẫn… khiến cô chỉ biết nghẹn lời nhìn theo… tức tối…
Ngồi trên taxi cùng Kyungmi, Jiyong ngước nhìn vào kính chiếu hậu… thấy Hyangki nhìn theo chiếc xe mà anh vừa mới cố ý dành lấy… chỉ để gì… để em thấy anh, đang đi cùng ai đó… để em tức tối luôn nghĩ đến anh… để em hờn, ghen… có không… anh muốn biết là có không… mà thôi…
Hyangki lại lao vào công ty như tên bắn, lại nhào vào công việc, ôm lấy nó… ôi, đây là tình yêu duy nhất của cô khiến cô phải dành lấy, trân trọng nâng niu… là thế… đã bảo chỉ cần ước mơ rồi có ngày sẽ trở thành hiện thực… một vài giờ đồng hồ trôi qua…
--
Chưa bao giờ Hyangki cảm thấy mình cẩu thả như hôm nay, về nhà tắm vội thay đại bộ đồ rồi lại lao đến khách sạn SimSon, nơi tổ chức buổi lễ kỷ niệm thành lập công ty và có việc chính là buổi biểu diễn bộ sưu tập của cô… ước mơ này, kế hoạch này từ lâu đã được cô hình dung ra sắp xếp, nhưng khi đối diện với thực tế nó lại không như ý cô, bao giờ cũng thế nói thì dễ, làm thì khó… thì sao, khó bao nhiêu cô cũng bắt mình phải hoàn thành… cô ra phía sau, vẫn chỉ 20 mẫu… nhưng sao cái hậu trường này đông người thế, khiến cô cảm thấy khó thở, hồi hộp… cô lại làm việc, không thể để sơ suất.
-“ Hyangki!”
Tiếng giám đốc Mihi gọi quen thuộc, cô chạy ra thì giám đốc Mihi bước vào, với đôi mày nhíu lại, nhưng chỉ thoáng qua… cô nghe…
-“ Sắp đến giờ rồi đấy, mọi thứ xong xuôi rồi chứ?”
-“ Dạ, gần xong rồi!”
-“ À, chị quên nói với em hai bộ chính để cho Jiyong và Kyungmi mặc nhé!”
Hyangki muốn đứng hình… là sao, rõ ràng lúc đầu giám đốc Mihi nói cho cô tự chọn người mặc mẫu chính kia mà…
Mihi nhìn thấy sự không bằng lòng của Hyangki, cô biết con bé đó nó nghĩ gì, cô cười an ủi…
-“ Cứ như thế đi! Chị đã đưa cho bọn họ rồi!”
Hyangki chẳng muốn nhận nụ cười từ giám đốc, chẳng muốn nghe cái giọng hạ xuống lịch sự, vì chẳng bao giờ cô có cái cảm giác đó cả, chỉ là ra lệnh, ra lệnh mà thôi, cô gượng cười đáp lại, gật đầu miễn cưỡng.
-“ Nhưng phải giữ nguyên bộ cho em đấy, chị đã hứa!”
Mihi cười gật đầu…
-“ Okay, mọi quyền hạn là của em, chị chỉ có mong muốn đó thôi, cố gắng nhé, chị phải ra ngoài tiếp khách!”
Mihi đi nhanh ra… chuyện này cứ để hai người giải quyết, cái gì chứ cái chuyện này thì cô rõ hơn ai hết, Jiyong chuyên môn xé lẻ thiết kế của Hyangki, nhưng Hyangki không thể làm gì được, cái con bé đấy cố chấp, rõ ràng Jiyong làm sao cũng đạt cả, nhưng nó lại không chịu, mà nó không làm gì được, thế mới ức chế, còn Jiyong, ai không biết thằng nhóc tài giỏi đó có biệt danh là “cuồng” chứ… bây giờ không phải là lúc cô ra mặt giải quyết mọi thứ, cô là người lớn chỉ để làm chuyện lớn.
Hyangki đưa mắt nhìn về căn phòng đóng kín cửa, cô biết chắc cái con người khác lạ đang trong đấy, cùng mẫu chính của cô… hắn thì cô biết rõ rồi, còn Kyungmi thì cô phải kiểm tra… cô bước đến…
Vừa đặt tay lên ổ khóa chưa kịp xoay thì cánh cửa khẽ mở ra, cùng tiếng nói bên trong vọng ra thật rõ… cô buông tay nhích tới nhìn qua khe cửa, mặc kệ mất lịch sự là gì… cô đang tức tối… nghe giọng con gái…
-“ Em về đây là vì theo anh thôi, anh nghĩ nơi đây xứng đáng để em đứng, cái bộ đồ này xứng đáng để em khoát lên người, cái sàn bé tí đó xứng đáng để em bước à?”
-“ Tôi chỉ chuyển lời qua sự nhờ cậy của chị Mihi!”
-“ Anh vô trách nhiệm!”
-“ Cô nói gì, trách nhiệm, tôi chỉ chuyển lời, còn việc ký hay không là do cô và giám đốc Mihi chứ sao lại đặt để cái trách nhiệm gì đó lên tôi!”
-“ Anh đừng nghĩ mình tài giỏi, mà lên mặt với em!”
-“ Mệt hơi, cô làm hay không thì cô đi nói với chị Mihi đấy!”
-“ Anh đáng ghét!”
-“ Ừh, cứ thế đi!”
Cô gái mang tên Kyungmi bước đến ôm lấy Jiyong.
-“ Sao anh lạnh lùng với em chứ?”
Jiyong đẩy cô ta ra…
-“ Buông tôi ra!”
-“ Em có thể cho anh mọi thứ mà anh muốn!”
Jiyong ngồi xuống ghế, bình thản.
-“ Vậy cho tôi tất cả mọi thứ, trừ cô ra!”
-“ Anh… anh…”
-“ Tôi muốn yên tĩnh!”
Jiyong hạ giọng, Kyungmi quay đi bước đến ngồi ở một ghế khác, lầm bầm.
-“ Anh đáng ghét, không hiểu sao em lại thích anh, ba mẹ em bảo, nếu cuối tháng này em không dẫn bạn trai về thì ba mẹ sẽ chọn cho em!”
Thinh lặng… tiếng tiếp của cô ta…
-“ Anh đi cùng em đi, giả thôi cũng được!”
-“ Cô bỏ tiền ra thuê tôi à?”
-“ Em không nghĩ thế, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau!”
-“ Ai là bạn của cô, chúng ta không cùng giai cấp!”
-“ Em có tỏ ý khinh miệt anh đâu!”
-“ Ừh, mọi thứ là do tôi tự nghĩ, được chưa!”
-“ Hyangki!”
Tiếng ai đó gọi làm cô chợt nhớ, cô quay bước thật nhanh…
-“ Sắp đến giờ rồi, kiểm tra lại mọi thứ đi em!”
Tiếng anh Lee trong khâu sắp xếp chương trình… Hyangki vỗ tay tập hợp các người mẫu lại… kiểm tra, dặn dò, cô đưa mắt nhìn về phía cánh cửa… có hai mẫu chính…
-“ Ai đó làm ơn gọi hai người đó ra dùm em!”
Cô bắt chước giọng điệu của giám đốc Mihi lịch sự, nhưng hàm ý ra lệnh… một người chạy vào, sau đó 3 người đi ra…
Giám đốc Mihi quay trở vào, thật không yên tâm, lỡ như chúng đánh nhau thì sao…
-“ Hyangki xong chưa?”
Hyangki quay ra, thấy giám đốc Mihi không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh mình…
-“ Chị đâu có chọn lầm!”
Tiếng giám đốc Mihi rót vào tai Hyangki, cô biết giám đốc nói ý gì khi nhìn thấy 2 mẫu chính của cô lững thững bước ra không sức sống… không lầm à… tự dưng máu nóng trong cô sôi lên… sùng sục như dòng nham thạch… khi thấy hắn lại mặc sai thiết kế của cô… cái áo sơmi màu đen bên trong cùng bộ đâu, sao hắn không mặc vào, cô bước nhanh đến đứng trước mặt hắn, chặn đầu… dõng dạc…
-“ Anh mặc sai thiết kế của tôi!”
Lần đầu tiên cô mới dám thốt ra câu đấy trước hắn, câu nói mà cô đã ước ao từ lâu.
Jiyong khẽ khựng lại bởi con bé đáng ghét, trông nó thật xấu xí, đầu tóc rối bù xù, quần áo xộc xệch cho công việc vất vả ư… không… hai mắt tròn tròn đen láy của nó hôm nay long lanh, long lanh.
-“ Thì sao!”
Anh ngang ngược như mọi lần…
-“ Với tôi, như thế này mới đúng phong cách!”
Hyangki nén lòng lại khi thấy hắn ngông, còn cố chấp, tiếp:
-“ Anh mặc lại, còn không thì cởi ra!”
Jiyong nghe xong thì tự dưng thấy hứng thú, nên cố tình trêu ghẹo, xem nó có bản lĩnh tới đâu…
Mọi người thinh lặng như tờ, thật họ cũng muốn xem, nhất là Dae, khi cô cũng phụ một tay cho cô bé Hyangki đàn em của mình trong việc này… cô yêu Jiyong bao nhiêu thì hận anh bấy nhiêu, nhưng thật cô không làm gì được Jiyong cả, chỉ biết ôm nỗi tức tối, đau lòng vào mình, một mình đau khổ mà thôi, bởi Jiyong rất ngông, cuồng, và vô tình.
-“ Cô thích thì cô tự cởi đi!”
-“ Anh thách tôi!”
-“ Ừh!”
Thật nhanh Hyangki đưa tay lên… cả đám tròn mắt… cô tự cởi bộ đồ trên người Jiyong… Jiyong khẽ khựng lại, với chút bối rối… nhưng anh không phản kháng bởi Hyangki rất chuyên nghiệp…
Trong phút chốc, như cái chớp mắt, Hyangki đã cởi áo bên ngoài của Jiyong ra, đây là thiết kế của cô, cô chăm chút từng chút một, sao cô không hiểu rõ hơn bất cứ ai chứ, Hyangki lại đưa tay lên… cái áo hắn đang mặc cô cũng hiểu rõ là mẫu gì, để cô cũng biết rõ phải cởi ra sao…
*Rẹc…*
Cả đám người trong phòng chợt co rúm người lại, cứ như là chính mình bị lột đồ bởi tiếng xé vải… nhưng ai cũng thấy phấn khích… thật không thể ngờ con bé Hyangki hiền lành dễ thương đấy, ai ai cũng đều có chung một ý nghĩ, tự tìm lỗi của mình rằng: lúc trước mình có từng ăn hiếp nó không nhỉ…
Jiyong cố giữ bình tĩnh, thật trong lúc này đây, không hiểu sao toàn thân anh nóng lên… đâu phải anh chưa từng bị đám bồ cởi đồ anh ra, nhưng thật không có ai đem cho anh cái cảm giác phấn khích cao độ này…
Hyangki quay đi, cô cảm thấy bối rối, nhưng cố nén lòng… ngày hôm nay là của tôi toàn quyền quyết định, là chủ, anh phải nghe theo… cô bước đến lấy mẫu áo của mình, đem đến bên Jiyong, cô mặc vào cho Jiyong, sau đó mặc áo ngoài vào… rồi quay đi thật nhanh buông một câu khẳng định đe dọa…
-“ May cho anh là anh mặc đúng quần mẫu đấy!”
Hyangki bước đến bên giám đốc Mihi, cô nở nụ cười xã giao…
-“ Giám đốc, mọi thứ đã xong xuôi!”
-“ Ờh…”
Giám đốc Mihi chỉ biết thốt lên như thế, cô nói với anh Lee.
-“ Bắt đầu đi!”
Mọi người tản ra đi làm việc của mình…
Hyangki lại bước nhanh đến bên Jiyong, cô đưa tay lên, không cần nói, lấy cái mắt kính trên mặt Jiyong ra.
-“ Yêu cầu anh tôn trọng công sức của người khác!”
Cô cầm luôn cái kính râm đi ra ngoài, đáng lý ra cô phải ở trong đây, nhưng có thách ai đó cũng không dám làm loạn mẫu của cô nữa, và cô cảm thấy chút mắc cở nên muốn trốn tránh…
Đứng trong góc khuất của khán phòng, đèn tắt hết, cô bình tâm tận hưởng thành quả của mình… tận hưởng sự im lặng của mùa thu…
Tiếng người đọc lời dẫn vang lên trầm ấm…
-“ Thu… của những chiếc lá vàng rơi, của những cơn gió nhẹ, mang nỗi buồn man mác, thấm đẫm vào lòng của những kẻ cô đơn… một chút luyến tiếc cho những cuộc tình vừa qua, một cuộc tình chưa đến… duyên hay nợ… không cần phải hỏi, chỉ nên im lặng, hưởng thụ, lắng nghe, mọi khoảnh khắc của mùa thu nồng nàn…”
Trái tim Hyangki rung lên… khi thấy Jiyong bước ra cùng Kyungmi… hắn… thật tuyệt vời trong mẫu chính… “Đêm đen”… của cô, không một tì vết, cùng tiếng vỗ tay tán thưởng…
-“ Xin mời nhà thiết kế trẻ Hyangki!”
Hyangki như không tin vào tai mình… cô đã làm được ư, và thật đã đi hơn nữa chặng đường mơ ước… ánh đèn chói lóa rọi thẳng vào cô khiến cô có chút bối rối… ngập ngừng bước tới… vinh quang…
Jiyong bị chói mắt bởi những ánh đèn của sàn catwalk, nhưng anh vẫn thấy rõ… con bé đáng ghét với đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, đôi mắt tròn đen láy long lanh, nó run rẩy bước tới, gương mặt không dấu đi được xúc động, khiến anh chỉ muốn bước xuống nắm lấy bàn tay ấy, dẫn nó bước đi… tại sao, rõ ràng trông thật xấu xí, nhưng lại khiến anh muốn ngắm nhìn… rõ ràng đó là điều anh chán ghét, nhưng sao anh lại muốn nhận lấy…
Hyangki thinh lặng đứng nhìn khán phòng… không lớn cũng không nhỏ, cô xúc động trước những tràng vỗ tay… không biết nói gì cả, cô chỉ biết cúi đầu đáp lí nhí…
-“ Cảm ơn, xin cảm ơn!”
Jiyong đứng kế bên, theo nguyên tắc nhà tạo mẫu đứng giữa hai mẫu chính, có thế thôi, nhưng anh nghe được trái tim mình đập liên hồi… bởi cái con sư tử lúc nãy mà bây giờ đây như con mèo mướp… anh khẽ giật mình khi…
Hyangki quay qua, chẳng biết theo quán tính, hay cảm xúc gì đó đưa tay lên rồi vòng tay qua cổ Jiyong… ôm lấy hắn… thật cô đang xúc động… lắm lắm…
Những người trong công ty và người mẫu lúc nãy chứng kiến một chuyện lạ, bây giờ chứng kiến thêm một chuyện lạ nữa…
Hyangki giật mình buông tay, khi cô vừa nghe được trái tim ai đó đập thật mạnh… cô đứng thẳng lại, cúi đầu chào một lần nữa rồi đi vào… cùng đám người mẫu…
Mọi người lần lượt đến chúc mừng cô, cùng cái ôm thân thương… cô đáp lại khi đã lấy lại được sự bình tĩnh… mọi người chuẩn bị thay đồ để dự tiệc…
Giám đốc Mihi ôm chặt lấy Hyangki…
-“ Cảm ơn em rất nhiều!”
Hyangki đáp lại…
-“ Em cảm ơn giám đốc mới đúng!”
Giám đốc Mihi buông tay bật cười…
-“ Chúng ta sẽ vẫn là hợp tác vui vẻ nhé!”
Hyangki gật đầu, Mihi ghé tai Hyangki như mọi lần…
-“ Mẫu chính là em cố tình thiết kế cho Jiyong đó à?”
Hyangki gượng cười… Mihi tiếp:
-“ Nhìn kìa!”
Cô nhìn theo ánh mắt Mihi… thấy Jiyong đứng trong góc nhìn về phía cô và giám đốc với đôi mắt sâu màu nâu…
-“ Thật tuyệt mỹ!”
Cô lại cười bối rối…
-“ Nhanh thay đồ rồi ra dự tiệc em nhé!”
Rồi giám đốc Mihi đi ra… cô đứng lặng người nhìn Jiyong, nhận lấy sự không bằng lòng của hắn…
Jiyong bước nhanh đến… cố làm ra vẻ lạnh lùng như muôn thuở… anh dừng lại trước Hyangki… đón nhận ánh mắt màu đen tuyền… bây giờ thì anh hiểu, tại sao con bé luôn nhìn anh với ánh mắt không bằng lòng rồi, anh đưa tay lên…
Hyangki khẽ bối rối khi Jiyong đưa tay đến trước ngực của cô… cô nhìn xuống… thật nhanh cái bàn tay với những ngón tay linh hoạt lấy lại cái mắt kính khi cô gài trên cổ áo mình… nơi ngực bởi cô đang mặc áo chemise không gài sát nút cổ… cô khẽ rùng mình khi hắn để những ngón tay như cố tình chạm vào da thịt cô…
Jiyong quay đi thật nhanh, anh đeo cái mắt kính vào, che dấu những cảm xúc trong mắt khi đầu ngón tay anh chạm vào da thịt Hyangki… cái cảm giác thoáng qua, nhưng như có luồng điện mạnh truyền từ đó… nơi da thịt mềm mại… ấm… mát… như lụa…
Hyangki chạy vào phòng thay đồ, cô đóng cửa, đưa tay chặn lên ngực, soi mình trong gương… đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, xấu xí hơn là cái mặt trắng hồng mọi lần của cô bây giờ nó còn đỏ hơn cả lửa… cô thay đồ, ra ngoài cột lại mái tóc cho gọn gẽ… đứng lên… thật… không thể ra ngoài như thế này… cô ngồi vào bàn trang điểm… nhẹ… để che đi mọi thứ cảm xúc…
--
Những bàn tiệc được được xếp sát tường bởi là tiệc cocktail… cô bước đến nhìn, khi cảm thấy đói và khát, nhưng chỉ là bánh ngọt và rượu… bánh kem… cô nhìn đủ loại… chocolate đen, cô tìm kiếm… chỉ còn một cái duy nhất trên cái dĩa khổng lồ, cô bước nhanh đến, nhưng khựng lại, bởi ai đó nhanh hơn cô… cô ngẩng nhìn, hắn… mỉm cười đón nhận cái nhìn của cô với cái bánh chocolate đen trên cái dĩa của hắn…
Cô quay đi… tự dưng cảm thấy giận dỗi… sao hắn lại thích trêu ghẹo cô thế, không có thì thôi… tìm cái khác, cô đang đói, thì gì cũng có thể bỏ vào miệng mà… nhưng thật lòng cô rất thích cái bánh đó… không sao, cô đưa ly rượu lên nhấp môi đi ra ngoài balcon… buồn… chỉ là bánh thôi mà cô còn không muốn chọn cái nào khác ngoài cái mình thích, thì tình yêu bắt cô phải chọn như thế nào… để bây giờ cô đang đói, thứ tình yêu mà cô biết chắc có nhiều cay đắng hơn là hạnh phúc đó sao không đến với cô… điều mà cô thích, người mà cô thích không dành cho cô… đắng lắm đấy… hắn như cái bánh chocolate đen bắt mắt, bên ngoài là màu đen… huyền bí, khiến cô muốn khám phá, để biết rõ bên trong nó trắng mềm thơm ngon chỉ muốn nuốt trọn như thế nào… cô rùng mình… mình đang nghĩ đi đâu đấy, thật là xấu xa, lòng đầy tà niệm… cô đưa ly rượu lên môi… cảm giác… cay… nồng… mà ăn cùng bánh chocolate đen thì thật thích, còn thích hơn cả uống cà phê… sao cô lại thích màu đen, thích những gì tối tăm thế này…
Cô ngẩng nhìn trời… chẳng có một vì sao nào lấp lánh, nhưng thật bầu trời đêm nay có một màu đen tuyền thật đẹp… thật muốn ngắm nhìn, chìm đắm vào đấy, bay cùng đêm tối với những ước mơ… cô muốn bay cùng hắn, đến nơi nào mà hắn thích… không bao giờ, chẳng phải là: hắn không thích lúc nào đám con gái kè kè bên hắn quản lý hắn sao… cô thở ra với những nỗi buồn, cảm thấy thật cô độc, mai cô sẽ làm gì? Vẽ nên những ước mơ, và bây giờ đây có sẽ có ước mơ gì nữa… tìm đi, tìm nào… cố tình bắt mình tìm, để có việc làm, để khỏi phải bị ế…
Jiyong cầm dĩa bánh trên tay mình, anh từng nghe con bé đáng ghét rất thích ăn bánh chocolate đen, để anh phải giành cho nó, nhưng thấy nó anh lại muốn trêu ghẹo, không cho nó ăn, bé xin anh đi… rằng: “ Em thích ăn mọi thứ, có màu đen… kể cả ăn anh!”… Anh đang nghĩ gì thế này… chỉ là cái bánh sao anh có thể nghĩ ngợi lung tung thế không biết… thật xấu xa… nhưng anh rất muốn bé ăn mọi thứ từ anh, để anh biết bé cần anh… như món ăn khi đói, như hơi thở khi trái tim ai nghẹn lại vì anh… trước bé, anh suy nghĩ rất nhiều… bé mạnh mẽ… không, bé rất mong manh, yếu đuối, chẳng qua là bé giỏi giữ cảm xúc của mình trước mọi sóng gió cuộc đời thôi… bé có bằng lòng cùng anh bước vào thế giới của anh, cái thế giới mà chỉ có một màu đen tối không? Không, anh không nên làm việc ác, rủ rê bé vào, nhuộm lấy sự trinh trắng của bé, không nên cướp đi ước mơ, sự hồn nhiên… anh không cần điều đó, anh cần một tình yêu chân thật, để làm gì… để anh muốn nếm trải trước khi anh không có quyền làm gì bởi lời hứa, bởi số phận của mình, bởi con đường mà anh biết chắc mình sẽ phải đi…
Jiyong bước đến thật nhẹ, đặt cái dĩa bánh lên lan can…
Hyangki quay qua… khi cô ngửi được mùi thơm, nhìn thấy cái bánh bên cạnh mình, cô ngẩng lên, nhìn Jiyong… chỉ thấy cái kính râm to trên khuôn mặt nhỏ… cô quay đi… trả thù cô sao… ừ, được, thật lúc nãy mình cũng hơi quá đáng, nhưng tại anh đấy…
Jiyong thinh lặng nhìn lên trời… đợi… em nói đi… đòi ăn đấy… tự nhiên như ngày nào đó trong quán cà phê, sao em có thể gần gũi với tên đó, còn anh thì không…
Hyangki cố gắng giữ im lặng, nếu cô lên tiếng, hắn nhường cái bánh cho cô chứ… thật là phí phạm, không ăn thì đem phơi gió làm gì… nhưng nếu như cô lên tiếng rồi hắn cũng không cho thì sao, xấu hổ lắm… thật không biết hắn nghĩ gì, đã vậy lúc nào cũng lạnh lùng khó gần, còn từ chối không cho phép ai đọc cảm xúc của mình… thôi, nhịn đi, tốt hơn… trong đó thiếu gì bánh khác, đói một bữa, hai bữa, cũng sẽ trở thành thói quen thôi…
Em thật cứng đầu lì lợm… bàn tay em run run kể cái bụng đang kêu sột soạt của em… khiến anh buộc miệng…
-“ Ăn đi!”
Hyangki tròn mắt, nhưng tự nhiên như người điên, cô kéo nhanh cái dĩa về phía mình, cầm lên, đi ra xích đu nơi balcon ngồi xuống, xử đẹp cái bánh không cần giữ ý tứ…
Jiyong xoay người tựa vào lan can nhìn Hyangki… trong phút chốc anh chưa kịp định hình thì thấy Hyangki đã xử xong cái bánh, đột nhiên anh rùng mình, cái cảm giác chỉ cần anh dâng tới miệng em chắc em cũng sẽ xử anh trong phút chốc mà thôi… anh quay đi… tự dưng biết xấu hổ…
Hyangki ngẩng nhìn… chỉ thấy dáng phía sau ai đó đang chồm người tựa vào lan can… cái dáng đáng ghét… nhìn góc độ nào cũng không thể từ chối… cô lùi lại như tựa vào xích đu để lấy đà, cho cái xích đu này bay lên cao đưa cô biến mất bởi cái ý nghĩ xấu xa lại len lỏi trong đầu… không đâu, là lỗi của hắn đang quyến rũ cô… anh đừng làm thế nhé… dừng ngay mọi thứ, nếu không… mặc cho tôi chết hay anh chết… đấy… Jiyong…
Jiyong quay lại… thấy Hyangki đang nhìn anh với ánh mắt thật sâu… cái miệng em dính đầy kem màu đen, mái tóc rối của em vẫn rối khi được cột lại rồi, em đang mặc cái đầm màu trắng ngắn… chân em xoải dài như đang chuẩn bị lấy đà đu cái xích đu mà chỉ để ngồi… vào phút giây này đây, anh chỉ muốn lao đến… chiếm đoạt… hưởng thụ mùi vị đăng đắng của chocolate đen từ đôi môi, sự ngọt ngào hương vị thơm tho của mùi bánh trong khoan miệng em… bắt em đền lại cái áo màu trắng lúc nãy của anh… bằng chính cái áo em đang mặc… đòi lại mọi sự công bằng… em đã thấy hết anh nhưng anh chưa thấy em… trả lại cho anh, anh là người thù dai, nhỏ mọn thậm chí ích kỷ đấy… anh bước đến… lên giọng…
-“ Hình như tôi chưa chúc mừng em!”
Jiyong kéo mạnh tay Hyangki đứng lên, để cô đối diện với anh…
Hyangki bất ngờ không biết phản kháng…
Thật nhanh Jiyong cúi xuống bắt đầu cái ham muốn thứ nhất của mình… rồi thứ hai…
Hyangki buông tay, cái dĩa rớt xuống nghe xoảng, nhưng chẳng làm ai đó giật mình… cô đón nhận nụ hôn đầu đời từ cái con người mà cô ghét cay đắng… cô bối rối, nhưng không thể làm chủ, bởi đôi môi đấy mạnh mẽ như tỏ rõ… em là của anh… phải… em là của anh… anh nhận chứ…
Jiyong dừng lại… anh rời môi khỏi Hyangki… cái cảm giác với mùi vị thật lạ… anh muốn một lần nữa thử lại, để xem nó là vị gì… anh cúi xuống… thật từ từ… em đừng từ chối… cho anh mọi thứ từ em, vì dù anh có tiền bạc của cải chất như núi đi chăng nữa, thì cũng không bao giờ anh đem đến trước em để mua lấy em, như những người phụ nữ đến với anh, chỉ biết lấy tiền ra, mua lấy những thứ mình thích… anh chưa từng được trân trọng… vậy anh đối với em thế nào… đừng như họ… anh xin em…
Hyangki khẽ khép mắt lại khi thấy Jiyong lại cúi xuống… cô đón nhận đôi môi ai đó đang run rẩy chạm thật nhẹ vào môi cô… em không có của cải vật chất để mua lấy anh, như những người khác, chỉ có cái tình cảm chân thật từ trái tim mình… anh có bằng lòng nhận lấy không… em sẽ cho anh trái tim em, khi anh từng nói anh không có trái tim yêu nào nữa… em xin anh… nhận lấy, nó đơn giản, không sắc màu, không cầu kỳ có thể nói là không giá trị với ai đó, nhưng với em nó rất ấm áp đấy… thử anh nhé…
--
Sự im lặng của mùa thu, là im lặng hưởng thụ cảm giác nồng nàn từ đôi môi, với những con người cô đơn, luyến tiếc một cuộc tình vừa qua, hay chỉ mới bắt đầu… không duyên, không nợ… đơn giản, chỉ cần mình muốn làm thì không có gì là không làm được… đó là cách nghĩ của những người thuộc cung sư tử… mạnh mẽ, tự tin, cao ngạo, thậm chí là cố chấp… lao vào bóng đêm đen, cùng nhau khám phá… mọi thứ…
|
|