|
CHAPTER 1
Ngẩng nhìn con dốc trước mặt, Hyangki bước chậm rãi… đã bao lần, bao ngày cô đi trên con đường này… đến quen thuộc, nhưng sao cô vẫn cảm thấy khó khăn khi phải ngày ngày đối diện với nó… đó là con đường của cuộc đời cô, khi cô tự lựa chọn cho mình… con dốc cao mà bất cứ vào lúc nào, giờ nào cũng chỉ có sự vắng lặng, không một bóng người, khiến cô biết, chẳng ai thích đi con đường này…
Cô đưa mắt nhìn trời… bầu trời chuyển dần sang màu tối, bởi đêm về… chẳng có hoàng hôn, chỉ có gió hanh hanh cho một ngày tháng 8… tháng 8 cuối hè ư… cô không muốn biết rõ nữa, vì cái công việc của cô luôn bắt mình phải đi trước thời gian, là stylist 2 năm, mọi thứ chưa là gì cả giữa cái thành phố Daegu rộng lớn, chẳng nơi đâu khiến cho cô cảm thấy thích và gần gũi như ở đây, khoảng thời gian này thời tiết không dễ chịu cho lắm, tháng 8 có cái nhiệt độ nóng nhất trong năm, để cô cảm thấy khó chịu ư? Không… khí hậu chẳng bao giờ ảnh hưởng đến bản thân cô, dù trong trời mùa đông có tuyết vẫn bước chân một mình đi về.
Cô cười nhẹ cho những suy nghĩ của mình… mọi thứ do mình lựa chọn, dù không vừa ý thì ít ra cũng nên tự mình an ủi mình, khi không có bạn trai để an ủi… cô bật cười… trước mắt cô bây giờ không là tình cảm, mà là công việc, 20 tuổi, không quá lớn để phải học tìm tình yêu, muộn một chút, chậm một chút, nhưng chắc… đó là cách nghĩ và cách sống của cô trong mọi thứ… công việc hiện tại khiến cô rất đau đầu rồi, không nên tìm tòi cái khác nữa…
Cuộc đời này là gì? Bao lần cô tự hỏi, và chẳng muốn trả lời, quá rõ rồi, nó như thời trang theo mùa… cứ phải luôn luôn mới, sáng tạo… tại sao cô lại chọn công việc thiết kế, đơn giản vì thích… ngay từ bé cô nghĩ, chỉ có quần áo, mới không thể rời xa nhau, luôn là một cặp, cái suy nghĩ cù lần ấy vẫn còn mãi trong tận sâu ký ức của cô, nhưng cô đã cố dấu nó đi rồi, mắc cỡ vì những suy nghĩ trẻ con ư… không… chính vì đời khiến cô phải chôn dấu cái suy nghĩ vớ vẩn đó… mà thật từ trước đến giờ có ai khẳng định suy nghĩ đó của cô là vớ vẩn, là trẻ con, là cù lần đâu, là tại cô, cũng tự suy ra mà thôi… cô cố gắng học hỏi thật nhiều những kinh nghiệm quý báu của những người đi trước, mà chỉ có thể mua được bằng thời gian, cố thay đổi cách suy nghĩ cứng đầu cố chấp của mình… để được gì… lập trường của cô bỏ cô đi mất, không thèm ở với cô nữa, khiến cô vốn dĩ là con người cô đơn, càng cô đơn hơn… không thể thay đổi bởi đời có một thứ còn mạnh mẽ vô tình hơn cả sự vô tình của cô… tiền… lâu lâu cô ngồi bên bàn vẽ cắn viết chì… suy nghĩ về tiền… rồi cô lại vớ vẩn vẽ nên tiền, đủ loại… cắt ra rồi xếp vào tủ cẩn thận, từng cọc lớn… cái việc điên rồ đấy tự dưng cô bỏ mất một ngày để làm…
Trong những lúc cô cảm thấy buồn, cô đều lấy ra, nhìn… rồi bật cười… mắt cay cay… cất vào tủ, thế là cô hết buồn… cô chẳng bị điên đâu, có chăng chỉ là hơi thất thường… nhưng có thất thường cách mấy cũng không thất thường bằng hắn… cái con người ỷ mình nổi tiếng ép buộc cô trong mọi thứ… khiến cô thù… hận… hắn ư? Thật ra thì hắn chẳng làm gì cô cả… cô lại vô trách nhiệm đổ thừa cho cái con người nhìn… ừ mà cô có bao giờ nhìn hắn với ánh mắt quan sát đâu mà để biết mắt mũi hắn ra sao… nhưng chỉ cần thấy cái dáng hắn thoáng qua là cô nhận ra liền…
Lên tới đỉnh dốc Hyangki dừng lại một chút, thở… theo thói quen, nhìn trời bao la… người ta nói những nhà văn, nhà thiết kế thường hay mơ mộng hơn người khác, cô không biết, cô chỉ biết mình thích thả hồn lên những đám mây bềnh bồng… tìm ý tưởng sáng tạo…
Hyangki khựng lại cái ý tưởng mới đang hình thành trong đầu cho bộ sưu tập Xuân Hè khi cảm nhận được cái dáng ai đó, chỉ cần thoáng qua là cô nhận ra liền… cô dời mắt khỏi bầu trời màu tối… nhìn… một màu đen xì lướt qua… tối tăm, đen đủi, báo hiệu điềm gỡ… chút ngạc nhiên, à không thật ngạc nhiên, cô mở to mắt khi không thể nghĩ ra… hắn… cô đưa mắt từ trên đỉnh đầu xuống gót chân hắn, chỉ là từ đằng sau lưng, cô khẽ nhíu mày… không thể nào… mặt hắn thì cô không rõ, chứ dáng hắn thì cô rõ mồn một dù có quấn bao nhiêu lớp đi nữa… đen thui… không giống phong cách của hắn… những bước chân hắn bước nhanh xuống con dốc…
Jiyong khẽ khựng lại, nhưng chỉ là thoáng qua, khi anh vừa lướt qua ai đó… quen quen… nhưng hiện tại anh rất gấp nên anh bước nhanh xuống con dốc, anh ghét con đường này, nó vắng ngắt không một bóng người, khiến anh cảm thấy lạc lõng cô đơn, khi anh đã quen với sự ồn ào náo nhiệt, thậm chí không một phút giây nào anh cho phép bản thân mình ở trong sự im lặng… anh sợ… điều gì, thì anh biết rõ, rõ đến mức khiến anh phải cố dấu nó tận vào đáy lòng, nhét nó vào góc xó, niêm phong… cấm ai khơi dậy… anh sẵn sàng giết người đó… anh giơ tay nhìn đồng hồ, cái xe tự nhiên bị hư, làm anh trễ giờ, không thể trễ giờ cho việc viếng tang lễ… anh nhìn xuống người mình… chỉ một màu đen, anh thở ra… chẳng có gì làm anh cảm thấy hài lòng mặc dù nụ cười luôn trên môi anh… giả… dối… chính anh tự lừa dối mình, cũng chính anh biết rõ điều đó… thôi… quên đi, cứ trong cái khoảng không vắng lặng như tờ là anh lại nghĩ đến nỗi đau của chính mình, anh hát khẽ một khúc nhạc như muốn khuấy động cái không khí tĩnh lặng… xì, chán… anh lấy điện thoại ra, rồi lại cất vào… anh đang làm gì thế này, vớ vẩn… cái khoảng thời gian này nên suy nghĩ những câu thoại tốt đẹp để chia buồn chứ, anh bắt mình nghĩ khác đi, nhưng chẳng nghĩ được gì cho hết con đường dốc.
Hyangki bước phía sau một cách chậm rãi với sự khó chịu, cũng là hắn, sao lúc nào hắn cũng làm cô bực bội thế này không biết, cô lại đưa mắt nhìn bầu trời về đêm, tìm cảm giác cũ cho bộ sưu tập Xuân Hè… mất sạch… do hắn đấy… cô lại đổ thừa, thật không thể nghĩ khác đi, rõ ràng là tại hắn cơ mà…cô rẽ ngả khác thì cũng là cái dáng hắn mất dần trước mặt…
--
Hyangki đưa tay đẩy căn phòng nhỏ có màu hồng nhạt đầy ước mơ, nó được cô chọn cho ngày đầu tiên ra đời lập nghiệp vào cái tuổi 16… quá sớm ư… chẳng biết, chỉ biết cô muốn rời khỏi gia đình càng sớm càng tốt, đơn giản vậy thôi… vất vả bao nhiêu bên ngoài cô cũng có thể chịu, bắt mình chịu, còn hơn ở nhà… đầy đủ… à không, chẳng đầy đủ trong tất cả mọi thứ, một không gian nhỏ của riêng cô… bất khả xâm phạm… hiện tại, cô không muốn giao du với bất cứ một ai, mất thời gian. Cô lấy đồ bước vào phòng tắm… trời vẫn nóng khi đêm về, cái tháng 8 có gió hanh hanh này khiến cô thích.
Tắm xong, Hyangki nhìn đồng hồ… 7h tối, cô ngồi vào bàn, lấy giấy ra để vẽ, thường cô ăn tối vào lúc 8h, nói là ăn tối chứ cô thường ăn gì đó, thức ăn mua sẵn bên ngoài, hoặc một gói mì là xong, cô cẩu thả trong việc ăn uống, còn gì nhỉ… cầm cây viết chì lên, đặt vào giấy, cô hí hoáy… cô vội buông viết xuống khi trên giấy, cái dáng sau lưng của… hắn… cô bực bội vò nát quăng vào góc phòng… nhưng nghĩ lại, nên đứng lên đến góc phòng lượm rồi đến thùng rác bỏ vào… cô ra ngoài, cái phòng ngoài nhỏ bé vừa là bếp, là phòng ăn, luôn cả phòng khách, cô nấu gói mì, đứng ăn tại chổ. Xong… cô đi ra ngoài đi dạo, thói quen của cô… cô bước vào con đường dốc… chỉ có những con đường dốc… con đường vắng lặng với ánh đèn đường màu vàng tôi tối…
-“ Cướp… cướp…”
Hyangki vừa quay qua theo quán tính thì cô nghe tiếng gió lao vút qua… cô nhìn… khựng lại khi thấy cái dáng… hắn lại vút qua, khiến cô khựng lại mọi quán tính, thói quen… như pho tượng… vô dụng… khi thật cô là người hữu dụng.
Nãy giờ Jiyong mãi đuổi theo tên cướp, giật mất điện thoại của anh qua mấy con đường dốc, nhưng thật không tài nào anh đuổi kịp khi tên cướp và anh cách nhau có vài bước sải chân… cái cảm giác mình là người vô dụng lại hiện hữu trong lòng anh, khiến anh bực bội, khó chịu, tức tối… nhưng chẳng biết sao tự dưng anh lại cảm thấy cái con người kia mới là người đáng ghét, rõ ràng có thể chặn đầu tên cướp cho anh, nhưng… ừ, mà phải, cô ta chứ không là anh ta… con gái, phụ nữ, đàn bà đều sợ cướp mà, sao anh trách người ta được chứ… anh quay đầu, nhìn… xem… đó là ai… con gái, trong khoảng tối mờ của ánh đèn đường… cái màu vàng như không có sức sống, úa… tàn… mệt mỏi… anh vẫn thấy là một cô gái… sao quen quen…
Hyangki thấy hắn quay lại nhìn mình, dưới ánh đèn mờ cô vẫn thấy rõ có đôi mày nhíu lại, khó chịu, không bằng lòng, cứ như cô là tòng phạm của tên cướp, không giúp hắn… tại hắn đấy… cô lại đổ thừa… cô đưa chân lên, tháo chiếc giày của mình ra… nhắm… phóng… tên cướp lãnh trọn, té xuống… thật cô là người hữu dụng cơ mà…
Jiyong mừng rỡ lao đến… bằng một động tác gọn, anh dùng đầu gối chắn ngang ngực tên cướp, nhưng anh khựng lại, cái nón trên đầu tên cướp rớt ra… anh vội rút chân lại khi thấy một ông già… đôi mắt màu tối với những vết chân chim trên khuôn mặt nhăn nheo, gầy guộc… anh bối rối… nhưng cũng kịp giật lại cái điện thoại trên tay… ông lão… ông ta bật dậy, lao xuống con dốc, để anh lại… với những cái cảm xúc xót xa thoảng qua trong tim…
Hyangki bước đến… từ từ… chẳng phải vội, vẫn như phong cách của cô, khi cô thấy rõ mọi chuyện, nhưng không hiểu cho lắm, mà chẳng cần phải hiểu rõ, hắn đã lấy lại được điện thoại, đó là chuyện chính, xong… để cô khỏi phải bị oan ức bởi ánh mắt như trách móc của hắn… cô bước đến… gần bên hắn, rồi qua hắn, chỉ để lượm chiếc giày… bình thản… cô cố giữ vẻ bình thản khi trong lòng cô lại bắt đầu tức tối… tự dưng kỳ cục… tại sao lại có cướp chứ…
Jiyong ngẩng nhìn khi anh vừa kiểm tra xong điện thoại của mình, không bị hư hại gì cả… cái dáng quen quen trước mắt đi xuống con dốc, anh đứng lên bước theo sau… thật, quen lắm nhưng sao anh không tài nào nhận ra nhỉ, nhưng anh chắc cô ta không phải trong đám bồ của anh… không thể, anh không thích loại con gái này… dễ thương, đáng yêu, dịu dàng à… không, anh chỉ thấy loại con gái đấy là ngớ ngẩn, nhõng nhẽo, cứng nhắc mà thôi… anh không thích đóa hoa đồng nội, anh thích những bông hồng rực rỡ… ghét của nào trời sẽ trao của đấy sao… sao cũng được, trời có trao anh cũng quyết không nhận… ừ, mà anh đang nghĩ gì thế này… vớ vẩn, anh rẽ qua con đường khác, lấy điện thoại ra, hẹn… không, hôm nay anh muốn một mình… một mình…
--
Jiyong cầm ly Champagne trên tay, đứng nhìn ra khoảng trời rộng lớn trước mặt qua tấm kính… căn phòng khách sang trọng đầy đủ tiện nghi, nhưng đêm nay vắng lặng, không như mọi hôm… tai anh vẫn văng vẳng tiếng cười nói quen thuộc của đám bạn… tự hỏi lòng, sao hôm nay anh lại muốn một mình yên tĩnh… để nghĩ gì… sinh nhật ư… sắp đến sinh nhật anh… cái ngày mà anh chỉ muốn trong 24 tiếng đồng hồ cho một ngày đó không được thiếu đi tiếng cười, để anh thường suy nghĩ lên chương trình cho ngày sinh nhật của mình… lâu rồi, cái sinh nhật… anh quay đi… không nghĩ, anh mà tự lôi ra, anh cũng sẽ tự giết mình đấy…
Anh bước qua phòng nghỉ bên cạnh, nằm xuống trường kỷ… nhìn trời… bầu trời rõ hơn bởi loại kính đặc biệt, anh thấy có một… hai vì sao lấp lánh, cái bầu trời có màu xám xanh này quen quen, nhưng sao anh không nhớ… chưa già đã lẩm cẩm à… ừ, nghĩ như thế tốt hơn, anh mệt mỏi nhắm mắt… tiếng ai đó vang lên bên tai… chỉ là tiếng khóc nức nở… chỉ có một màu đen tối khiến anh không thể thấy đâu để mà bước tới, để mà thoát ra… anh đưa đôi tay yếu đuối… quờ quạng tìm lối… chỉ là cái bức tường lạnh ngắt khi bàn tay anh chạm vào, lần mò cho cái thời gian dài thăm thẳm… cũng chỉ là một sự lạnh lẽo… trái tim cứ se thắt lại, nó khiến cho anh nghẹn ngào tất cả mọi ngôn từ… cho anh chỉ biết gục xuống, nhận lấy… cảm thấy sự vô dụng của mình… tự an ủi bản thân… 8 tuổi… nó còn nhỏ quá mà, nhưng không… cái 8 tuổi đấy đã khiến nó trưởng thành trong tất cả mọi thứ… lời hứa hay tiếng khóc… lúc đó nó chọn lời hứa, khi nó không còn chịu đựng được cái tiếng nỉ non nức nở, từ cái tiếng đấy nó chỉ cảm nhận được khó chịu, đau lòng… tại sao… nếu bây giờ cho anh chọn lại, anh cũng sẽ trọn lời hứa… mãi mãi là thế… quyết không hối hận.
Hyangki nhìn trời qua cái cửa sổ nhỏ, vậy là tối nay cứ ngồi không nhìn trời tìm cảm hứng, nhưng thật không có cảm hứng gì cả, cô thích khoảng không tĩnh lặng cho tất cả mọi thứ, cô ghét sự ồn ào náo nhiệt, nó khiến cô đau đầu, khiến cô có cảm giác tủi thân… 8 tuổi, đã tự biết nhốt mình trong phòng kín, từ chối mọi thứ… lời khen tặng, ngọt ngào giả tạo, đầy sự nịnh bợ… những nụ cười chỉ có sự châm chọc, đừng nghĩ nó là con nít thì nó không biết gì, rồi cái khoảng không của nó cũng bị chiếm dụng, khiến nó chỉ biết tìm một khoảng trời khác cho riêng mình, rời xa bỏ lại mọi thứ, bằng hai bàn tay trắng, cứng đầu cố chấp lựa chọn, để đến khi nó nhắm mắt lại, nó cũng quyết không hối hận.
Một đêm tháng 8… có hai con người cô đơn đang nhìn trời, với những suy nghĩ tự kỷ… an ủi cho con tim yếu đuối đã từng biết tổn thương là gì… sợ… từ chối… nhưng vì cái bản tính cố chấp nên tự dối lòng… cao ngạo… để cố lấp đi những gì thiếu sót của bản thân… che đậy… bởi cái tính thẳng thắn luôn dành cho mọi người, nhưng không tự dành cho bản thân mình, chẳng ai hiểu mình bằng chính mình, để phải… giả dối… cứ giả dối.
--
Thứ hai, đầu tuần hay cuối tuần? Đối với người Công giáo thì đây không phải là ngày đầu tuần, chỉ là ngày thứ hai trong tuần… thật nó mang tên là thứ hai cơ mà… nghĩ vớ vẩn… Hyangki lại tự mắng mình… sao cũng được, tự mình mắng mình thì sao cũng được. Cô ôm chồng hồ sơ đến phòng giám đốc Mihi, làm cái chuyện chẳng phải của cô, ngay từ đầu, cô chẳng nhớ chính xác công việc của mình là gì nữa, chỉ biết cô là người bận rộn… mặc kệ, làm đến bở hơi tai, để khỏi nghĩ ngợi lung tung, khi không vừa ý trong mọi thứ, cố gắng mỉm cười hòa đồng, để không ai phải ghét bỏ, để mọi người nhớ có mình tồn tại… thì sao chứ… thì cứ để bị ăn hiếp khi nhỏ nhất cho mọi thứ ở nơi đây à, cứ như thế có lẽ an lòng chấp nhận hơn… dể cho qua hơn.
Trong phòng giám đốc Mihi, Jiyong ngồi ngay cái ghế bành ở giữa phòng… anh vừa lôi nó ra đây, ngồi chính giữa, trung tâm, như cái cách làm người của anh, luôn luôn là điểm giữa, điểm chính, để mọi người có thể nhìn thấy… để mọi người biết anh luôn hiện hữu, dù có lên tới mặt trăng thì anh vẫn chọn điểm giữa, thậm chí có ở núi lửa, anh cũng sẽ chọn điểm giữa là miệng núi lửa để xuất hiện… nghĩ vớ vẩn… anh tự mắng mình, nhưng chỉ mình anh quyền đó thôi nhé… cái công việc người mẫu ở đây chẳng biết thích hay chán nữa, không cần nghĩ, cứ theo trình tự như trái đất đang quay, nụ cười luôn nở trên môi bởi cái hình tượng của mình, để hòa đồng, gần gũi à… ừ, cứ như thế, dể chấp nhận cho qua hơn.
Hyangki khựng lại khi trước mắt mình… giữa phòng, có cái ghế xoay tròn khiến cô nhìn theo chóng cả mặt… hắn… chỉ có hắn mới có những cử chỉ cách làm khác người ấy… cô vội rùng mình khi vừa thoát ra khỏi cái ma lực vòng tròn, cảm thấy khẽ choáng…
Jiyong ngừng lại, khi anh thấy… một cô gái… quen quen… anh lục lọi ký ức… à, tối hôm thứ năm trong tuần trước… cướp… à mà hình như anh chưa cám ơn cô ta.
Hyangki thản nhiên bước vào đặt đống hồ sơ lên bàn khi không có giám đốc Mihi trong phòng, cô thản nhiên như không có hắn hiện diện.
Jiyong nhìn theo mọi cử chỉ hành động của cô gái… mất lịch sự… rõ ràng có người ở đây, nhưng cô ta như không thấy, đừng nói với anh là cô ta không nghe, không nói luôn nhé, anh lên tiếng, hạ giọng thiện cảm…
-“ Chào cô, tôi là Jiyong, cảm ơn cô về buổi tối thứ năm bắt cướp!”
Anh lịch sự…
Hyangki đã nghe, và đã biết, cần gì hắn nhắc, cái nhíu mày của hắn khiến cô tức tối thêm trong đêm đó mà, nó làm cô chẳng quên… cô quay qua, đối diện, thản nhiên…
-“ Không có chi!”
Rồi cô cúi đầu chào, xoay người thật nhanh đi ra…
Jiyong mỉm cười, nụ cười bên khóe môi… từ trước đến giờ, đối diện với anh chỉ có hai loại con gái, một: mê đắm không kìm chế tấn công, hai: làm ra vẻ lạnh lùng, ngó lơ để người ta chú ý… anh ghét cái loại hai, mặc dù loại một khiến anh luôn cảm thấy phiền phức, mệt mỏi…
-“ Hyangki, hồ sơ đâu em?”
Giám đốc Mihi vừa bước vào đụng phải cô đi ra thì đã có câu hỏi đó, Hyangki đưa tay chỉ lên bàn, cô không muốn trở vào, vì sẽ có việc khác dành cho cô, nhưng không kịp nữa… giám đốc Mihi nổi tiếng là thích sai người khác, không… chẳng có người khác nào ở đây, chỉ là sai cô, trong tất cả mọi thứ…
-“ Em xuống phòng may mặc lấy mẫu Giáng Sinh lên đây!”
Hyangki khẽ quay đi, chẳng thèm lịch sự đáp lại hay trao cho giám đốc Mihi cái gật đầu, cô đi nhanh ra ngoài.
Bước trên hành lang, cô lẩm bẩm một mình, những điều vớ vẩn… sao cô không thể bỏ cái công việc đáng ghét này chứ… mà bỏ thì làm gì… đi bán chợ trời… nhông nhông ngoài đường, mặc ai chỉ chỏ, hợp với cái tên cho công việc hơn là làm ở đây, không hợp bất cứ một điều gì cả, cô cúi xuống, dáng điệu chấp nhận, thở ra não nề… có những thứ trên thế gian không thể cưỡng cầu… đáng ghét… sao những lúc rảnh rỗi, cô chỉ tìm những lời an ủi mình rồi học thuộc, để tự nói vớ vẩn thế này…
--
Hyangki đẩy mạnh cái giá có treo những mẫu mùa đông dành cho đêm Giáng Sinh năm nay vào phòng giám đốc trong tiếng cười của giám đốc Mihi và hắn… hai người lúc nào cũng vui vẻ, không… nguyên cái công ty này ai cũng vui trừ cô ra…
-“ Cảm ơn Hyangki! Làm ơn!”
Giám đốc hạ giọng, nhưng cô chỉ thấy đó là mệnh lệnh… cô đẩy giá đồ đến trước mặt hắn… cho hắn chọn… như mọi lần ư… cô ghét nhất là cái giai đoạn này đấy, nó khiến cô không thể kìm chế, thường thì cô tìm cớ lẩn tránh, và như mọi hôm, cô quay đi buông một câu quen thuộc…
-“ Em…”
Nhưng giám đốc Mihi đã chặn lời cô…
-“ Đợi Jiyong chọn xong, em đem trả lại cho phòng may mặc dùm chị!”
Cô nghẹn lời bước ra ghế salon kê sát tường ngồi đợi, cố gắng hít một hơi thật sâu… để kìm chế…
Jiyong đứng lên, như mọi lần… làm công việc quen thuộc, anh đưa mắt lướt một vòng… nhanh chóng chọn lựa theo bản năng của mình… bây giờ thì anh nhớ cô gái rồi, khi nhìn thấy cô ta đẩy cái giá đồ, nhưng mọi lần cô ta đi mất, nên anh chẳng để ý, còn hôm nay, tự dưng anh thấy lành lạnh như có ai đang lườm nguýt mình… anh ngẩng nhìn về dãy ghế kê sát tường… quả là không sai… một cô gái, ừ không con bé thì đúng hơn, với mái tóc bồng được cột lại, hai mắt nó đen láy tròn tròn, nhìn thẳng vào anh, miệng nó khẽ mím lại như đang kìm chế… gì nhỉ… tự dưng anh thấy lạnh sống lưng khi ánh mắt nó đang đặt để lên thân thể anh không rời… nó nhìn đi đâu thế kia… anh xoay đi, rồi tự dưng lại nghĩ… trời, nó vừa nhìn thấy đằng trước, cho nó nhìn luôn đằng sau à…
Hyangki cố gắng kìm lòng khi thấy hắn như mọi lần, xé lẻ thiết kế của cô… rõ ràng chúng là một cặp không thể tách rời, nhưng lúc nào hắn cũng tách chúng ra mà mặc, khiến cô cảm thấy mới đầu đau lòng, sau đó tự ái, sau nữa tức tối… và chẳng biết từ bao giờ cô cảm thấy thù, hận hắn… nhưng không thể làm gì được hắn, những thiết kế của cô được chọn lên mẫu với điều kiện, cô không được ra mặt, vì cô còn quá trẻ lại là tay ngang chưa có bằng cấp, sẽ ảnh hưởng đến công ty, chịu không, dĩ nhiên lúc đó cô tò mò muốn biết thực lực của mình thế nào nên chịu liền, rồi sau đó giám đốc Mihi lại phán… thời trang là trào lưu, không có người đại diện mặc giới thiệu, mọi người không biết đến, ừ thì là như vậy cô có nói gì đâu, nhưng cái con người giới thiệu đấy tự nhiên phá hết bộ sưu tập của cô, cô là ai? Vô danh, vậy có mắt nhìn đời bằng con người có danh tiếng không, giám đốc bắt cô tự trả lời, rồi tự nhận, tự giết chết mình… hy sinh cho sự nghiệp, cô an ủi mình như thế đấy, chỉ có thế mới khiến cô nín lặng, không thể cho đi, nhưng nhận điều hạnh phúc thì bao nhiêu cũng có thể nhận được, đằng này… chỉ toàn là nỗi bực tức nghẹn ngào, thậm chí phũ phàng quá đỗi, khiến cô có khi nhắm mắt lại cô cũng không thể quên được nhân dáng hắn… người mẫu ư, hắn chưa đủ tiêu chuẩn với hình thể số đo, nhưng chẳng hiểu sao những bộ đồ hắn mặc đều bán chạy như tôm tươi… cô muốn giết hắn… chính hắn khiến cô dẹp bỏ mọi suy nghĩ về cách làm người cho mọi thứ ứng xử trong cuộc sống, hắn khiến cô bỏ đi lập trường, tự tin, bản lĩnh của mình, chấp nhận làm kẻ thua, kẻ đứng sau, bóng tối… và cũng chỉ là bóng tối, cô thích nhốt mình trong phòng kín thì sao, thì không có nghĩa là ai đó được quyền xua đuổi cô vào bóng tối đâu nhé…
Jiyong giả như bước qua bước lại, nhưng cái đôi mắt tròn tròn đen láy đó như cái camera hiện đại bậc nhất không rời khỏi tầm ngắm… bắn ư… hỏa tiển được nạp vào, đang chỉ chờ khắc phóng ra, khi mục tiêu không thể trốn thoát… cái con bé đấy đang nghĩ gì nhỉ, lần đầu tiên anh không thể đoán tâm ý của người đối diện… khi nó không chạm mắt với anh… không lẽ… tự dưng anh lại thấy lạnh nơi sống lưng… anh bước nhanh qua cái giá đồ, buông một câu không cảm xúc…
-“ Xong rồi chị Mihi!”
Hyangki vừa nghe xong liền thật nhanh đứng lên kéo giá đồ đi mất khỏi để ai đó phải ra lệnh, kéo ra ngoài, cô quay vào đóng cửa phòng giám đốc lại, chỉ là mượn cớ… cô lại dừng ánh mắt trên người hắn… tức tối…
Jiyong quay ra, chẳng biết vì gì… anh nhận lấy đôi mắt tròn đen có hai cái tên lửa được phóng ra, tự dưng anh đưa tay lên như che chắn trên thân thể mình…
Cánh cửa khép lại… cho tất cả mọi thứ, mọi cảm xúc, mọi suy nghĩ.
Đẩy giá đồ trên hành lang, cô nhìn… rời rạc, lủng củng, thiếu thốn, không hoàn hảo… là do hắn, chính hắn… chỉ có hắn mới có thể ăn mặc như thế, còn những người khác thì không, thế thì, những thứ còn lại này sẽ dành cho ai, cho cái thùng rác ư, sao lại nhẫn tâm đem công sức của cô bỏ vào thùng rác vậy… buồn, thảm, sầu, tức, bực… hỏi thế sao cô không thù, hận hắn chứ…
Vừa mới trả lại giá đồ cho phòng may mặc xong, Hyangki bước trên hành lang về chổ của mình, như không có sức sống… thật buồn quá… tiếng chuông điện thoại cầm tay, cô lấy ra từ túi áo mình, số giám đốc Mihi hiển thị, lại chuyện gì nữa đây? Giám đốc chẳng bao giờ trực tiếp gọi vào máy của cô…
-“ Hyangki à, em lên phòng chụp ảnh chị nhờ em chút việc!”
Ôi, lúc nào cũng như lịch sự đấy, nhưng sao cô chẳng thấy lịch sự chút nào… công việc đó không là của cô cơ mà…
--
Hyangki bước vào phòng chụp ảnh, bước đến chổ giám đốc với bước chân như vô hồn… cố gắng nghĩ như thế đi… giám đốc Mihi đứng đó mỉm cười chiêm ngưỡng… ai thì rõ rồi… hắn đang chụp quảng cáo cho bộ sưu tập Giáng Sinh… cô chưa kịp lên tiếng thì nghe cái giọng đầy lịch sự vang lên bên tai… nho nhỏ…
-“ Jiyong nói: mẫu 5a đổi qua màu Crimson, mẫu 4c đổi qua màu Olive Drab!”
Ôi… cô lắng nghe, cố nạp vào não… giai đoạn này là cô phát huy mạnh nhất về bản năng của mình, giám đốc có dặn dò gì cô đều nhớ rõ, vì cô còn phải hoạt động thêm cái cảm xúc trong tim… Jiyong… Jiyong… Jiyong… hắn có giỏi thì hắn tự vẽ luôn đi…
-“ Có nghe gì không? Hyangki!”
Tiếng giám đốc Mihi nhắc nhở, cô gật đầu như một cái máy, lập lại nguyên văn, trong đôi mắt tròn xoe của giám đốc.
-“ Hyangki đúng là có trí nhớ tốt nhỉ!”
Câu khen ngợi của giám đốc Mihi khiến cho cô chỉ cảm thấy cay đắng… tốt… dĩ nhiên… những gì liên quan đến hắn cô phải nhớ kỹ… vì quân tử trả thù 10 năm chưa muộn mà.
Hyangki đưa mắt nhìn cái con người nổi tiếng với phong cách thời trang thuộc hàng đỉnh… đỉnh gì nhỉ… đỉnh núi lửa, ước gì, hắn bị thiêu chết…
Jiyong nhìn thấy trong góc tối của căn phòng chụp ảnh… vẫn đôi mắt đen tròn đặt để lên thân anh, với những suy nghĩ gì đó mà anh không thể biết… hình như là… anh khẽ rùng mình… không thể nghĩ… biến thái…
Hyangki mỉm cười bên khóe môi… cô vừa nghĩ ra bộ sưu tập Xuân Hè mới như thế nào rồi, cô quay qua hạ giọng lịch sự mỉm cười…
-“ Xong rồi phải không giám đốc, em đi làm việc nhé, vừa có ý tưởng cho bộ sưu tập mới!”
Giám đốc Mihi gật đầu chứ không nhìn cô, Hyangki nhìn thấy nụ cười tươi rói của giám đốc trao cho hắn… Jiyong… cô nhìn qua hắn… hắn cũng cười đáp lại giám đốc… hai người cứ cười đi… hạnh phúc nhỉ… chẳng bao giờ biết cảm nhận của người khác… đáng ghét như nhau, mà cô phải phụ thuộc vào. Cô bước trên hành lang, rồi một ngày nào đó, cô sẽ đường đường chính chính ngồi chỉ tay năm ngón sai bảo mọi người giữ đúng phong cách thiết kế của cô, mặc cho nó kỳ dị thế nào đi chăng nữa…
Jiyong mặc dù đang làm việc, nhưng anh vẫn có thể nhận biết con bé đấy vừa ra khỏi phòng chụp ảnh, với nụ cười đầy ý đồ bên khóe môi… con gái gì mà cười gian phải biết… tự dưng anh mỉm cười một mình, cảm thấy chút thích thú… bé muốn thịt anh ư… được, anh đợi nhé… chẳng cần biết lý do khác, vì con gái vây lấy anh chung quy chỉ có một chữ “đắm”, nhưng đến với anh thì mỗi người có cái cách riêng… trò chơi mới… sinh nhật… anh biết mình có trò gì mới cho sinh nhật của mình rồi… anh mỉm cười bên khóe môi… gian không kém gì con bé… thậm chí là hơn nữa kìa…
|
|