|
Chap 5 Mười Tám Năm .
Ngủ một mach đến chiều hôm sau thì anh tĩnh dậy,cơn đau đầu ùa về,anh đưa tay xoa xoa vầng thái dương. Đột nhiên bên ngoài cửa mở ra,rất nhiều người đi vào để chuẩn bị phục vụ cho anh.Nhưng đều bị đuổi ra,anh luôn tự một mình chăm sóc lấy bản thân.Mười năm qua ,cậu duy nhất là người được chạm vào anh .Anh rất mẫn cảm, những ai chạm vào anh đều cho anh cảm giác dơ bẩn,vì thế anh luôn giữ khoảng cách .Cậu luôn là ngoại lệ ,anh như thằng ngốc cũng là do ngoại lệ như cậu ban cho,nhưng anh rất vui vẻ vì đã quen biết cậu, những lúc bản thân anh không biết mình tồn tại trên thế gian này vì việc gì ,thì cậu chính là điều duy nhất giúp anh vượt qua cơn khủng hoảng.
*Reng *-điện thoại anh reo,đầu dây bên đó chính là Kihyun,em họ của anh .
” alô?”
”hyung,về rồi ư ? Em đang ở Seoul, có rãnh đi ra nói chuyện.Mười năm rồi không gặp,thằng em này nhớ hyung nhiều lắm !”-làm nũng
Cau mày suy nghĩ ,anh quyết đinh gặp em họ mình,bởi anh muốn biết chút tin tức về cậu từ em họ,hy vong dù chỉ là một tin tức nhỏ nhất .
”ở đâu ?”-nói ngắn gọn .
*****
*cà phê RUSH*
Anh trong chiếc áo khoác bomber màu lính bạc,bên trong vẫn là chiếc áo thun có nón màu đen,đội nón lên ,anh nửa che nửa lộ phần khuôn mặt của mình,tạo một cảm giác vừa lạnh,vừa ngầu,làm người ta sợ hãi .Nhưng vẫn ngoái đầu nhìn anh một cách say sưa .Anh như thế sớm khiến cậu em của mình nhận không ra,nếu anh không bắt chuyện trước,cậu em họ của anh nào biết anh là anh của mười năm trước.
Anh trong trí nhớ của cậu tuy trầm lặng,tàn nhẫn nhưng ít ra khí tức xung quanh vẫn cho biết anh là một con người.Thế mà bặt vô âm tính mười năm,anh của bây giờ chẳng khác nào một ác ma địa ngục* -cô độc -lạnh lẽo *,nhưng cậucũng phải công nhận rằng anh của cậu bây giờ rất đàn ông,rất cool .
”trở về nhà đi hyung !”
Ngã mình ra ghế,cười nhếch môi rồi đưa tay châm lửa cho điếu thuốc vừa lấy ra từ hộp ,thả một làn khói mập mờ ảo ảo bay lượn xung quanh,anh phiêu theo nó như chính cuộc đời của anh .Quay về ?anh có thể quay về sao ?bàn tay này đã bị váy bẩn thì còn có thể quay về?Huống hồ quay về ở nơi đó ai sẽ đợi anh ?cha anh ?hay mẹ anh ?
”mày đừng nói lời thừa nữa,tao ở đây sống rất tốt,nói với ngoại và dì đừng lo!”
Suy nghĩ gì đó,rồi từ trong túi áo lấy ra tấm sec,anh ký tên vào đó rồi thảy cho em họ của mình,con số thì anh không đề ,anh bảo cậu muốn bao nhiêu thì đề vào đó. Một nửa cho cậu,còn lại cho dì và ngoại,đó là cách đền đáp mấy năm đó họ cưu mang và đối xử rất tốt với anh,mặc cho xuất thân dơ bẩn của anh. Em họ anh không chịu lấy,cứ muốn anh quay về,nhưng anh có thể quay về sao ?anh nói anh không về.Ngày đó ra đi anh đã hoàn toàn cắt đứt toàn bộ,dù sau này có thế nào thì tất cả đều là người xa lạ,anh không còn là anh ,cháu trai gia đình họ Shin.
”cất đi nếu mày còn coi tao là hyung!”
”nhưng.”
”nói nhiều quá, anh mày nóng rồi đó?”-nhẹ nhàng phun ra từng chữ với khí lạnh bức người.
Kihyun sợ hãi với cái khí thế áp đảo ấy,cậu nhanh cất tấm phiếu vào trong người , lúc sau anh có hỏi cậu về cậu nhóc ,mà theo cậu là nó rất có ý nghĩa với anh .Nhưng tiếc thay cậu cũng chẳng biết tí gì về nó ,điều duy nhất cậu biết rằng thằng bé hình như không còn ở GwangJu, biết sao trả lời đó ,trả lời xong thì cũng phắn nhanh nhất có thể .Anh bần thần với câu trả lời của em họ về nhóc của anh,qua một khoảng thời gian anh mới rời khỏi quán cà phê RUSH.
Anh là một người mê tốc độ thích cảm giác mát lạnh đến từ chiếc mô tô ,dường như xe hơi là quá rộng với một kẻ cô độc luôn thích một mình nhu anh, nên trong mười năm nay chiến mã của anh là chiếc mô tô màu đen,một màu tối tăm như chính con người anh.
Chay một mạch đi ra biển ,dừng xe ,Anh thả mình nằm xuống,để cơn lạnh cùng những cơn sóng bao quanh lấy thân thể này .Ngước mặt nhìn bầu trời xanh ngắn kia , tự do anh không thấy ,hy vọng anh không thấy ,tương lai anh cũng không thấy ,thứ anh thấy duy nhất chính là hình dáng của cậu lần đầu khi anh gặp, xinh đẹp và lạnh lùng.Nhưng lại khiến trái tim đông cứng vì lạnh của anh cảm thấy ấm áp .Anh đưa bàn tay ra khoảng không trước mặt như muốn chạm vào khuôn mặt mơ hồ ảo ảnh của cậu .
Chạm lấy,bắt lấy .tất cả mọi cố gắng của anh , đổi lại chỉ bắt được hư không . Cậu chẳng còn ở lại Gwangju,anh và cậu thật sự không còn và không thể gặp lại nhau rồi,đoạn tình duyên này có lẽ phải đứt thật rồi.Nghĩ đến thế dù có chuẩn bị bao lâu đi nữa,trái tim anh cũng vẫn không thoát khỏi cơn đau đớn.Anh cảm thấy hối hận quá, nếu như năm đó mặc kệ bắt cóc cậu đi,có phải trái tim này đỡ khó chịu hơn không ?
Lấy điện thoại ra ,anh nhấn nút gọi vào số quen thuộc, trên màn hình hiện lên cái tên *Shownu*
” gì thế Wonho?”
”hyungnim, em sẽ đi Hồng Kông !”
”tại sao quyết định đột ngột thế?chú mới về mà?”
”anh còn nhớ không ? Em đã từng nói hàng tốt về đó ,em muốn qua tham khảo ,nếu có thể em muốn lấy được công thức chế biến ra loại hàng tốt nhất từ xã đoàn Star!”
”nhưng mày phải bán mạng ít nhất năm năm đó,xã đoàn Star không phải dạng vừa đâu !”
”em có gì phải sợ,sẵn em sẽ tìm thêm mối buôn bán lô vũ khí lớn từ trung đông đến luôn,bên đó là một thi trường hội tụ tất cả, nếu em không đi thì bỏ lỡ cơ hội tốt cho băng nhóm chúng ta !”
”nhưng anh sợ chú mày !.”
Wonho cười gượng tiếp lời :” nếu em còn ở đây nữa em sẽ nhớ nhóc ấy đến chết mất,em đã từng nói em sẽ không bán trái tim mình cho bất cứ ai,nhưng làm sao đây khi em lỡ bán cho nhóc ấy !”
”Wonho!”-ngập ngừng lâu lắm ,Shownu đại ca mới lên tiếng
”vâng hyung !”
”nhất định chú phải trở về !”
”cám ơn hyung,đặt vé sớm nhất vào ngày mai cho em anh nhá !!! Em muốn đi ngay , Nơi này em nên bỏ nó ra đi một thời gian !“
”anh biết rồi,có lẽ như thế sẽ tốt cho chú !”
... Tút.Tút..Tút *Cúp máy *
Năm 2013 -Tháng bảy, trời đã bắt đầu se lạnh, còn có chút mưa rào nhẹ . Ngày hôm anh xuất ngũ ,chính thức trở về,cậu đeo ba lô đi đến trại tập trung một cách lặng lẽ chẳng cần ai đưa tiễn.Ngày anh cô độc kéo chiếc vali xanh nhạt giữa sân bay quốc tế Incheon để đi Hồng Kông,cậu ở trong trai đã được hai ngày,đang dần thích nghi với cuộc sống mới.Chạy bộ xung quanh sân tập giữa cái nắng trưa ,cậu ngước nhìn bầu trời,đôi mắt đen long lanh của cậu liền thấy một chiếc máy bay xoẹt ngang qua .
Cậu khựng lại,đôi mắt của cậu không thể hiểu vì sao không có cách nào để ánh nhìn rời khỏi chiếc máy bay đó ,trái tim cậu không buồn nhưng không hề vui,nó mang cho cậu một nỗi niềm trống trải.Dường như cậu đã quên đi một điều vô cùng quan trọng .
”Hyungwon!”-bạn nhập ngũ chung hỏi thăm khi thấy cậu cứ như người mất hồn
”?” -cậu vẫn còn đang mơ màng .
”bệnh sao ?”
Cậu lắc đầu,rồi sau đó tiếp tục chạy,mặc dù khuôn chân mày cứ thay nhau cau giãn,cau giãn liên hồi .Trên máy bay ,Wonho nhẹ nhàng gỡ mắt kính ra,chỗ ngồi của anh sát ngay cửa sổ ,quay ngoắt ra ngoài,nhìn bầu trời xanh ,anh thở dài thốt ra hai từ :” tạm biệt “
Lần này rời khỏi Hàn Quốc,anh đi một chuyến đi dài đến tám năm, anh là người của Monsta X gởi qua để hợp tác mối làm ăn giữa hai bên .Trong những đầu đến Hồng Kông điều anh phải học chính là bắn súng ,ở Hàn anh chỉ dùng loại súng ngắn, qua đây anh được đại ca của xã đoàn thuê người dạy cho cách dùng súng dài và thậm chí cả lựu đạn và cách đánh trận,anh rất thông minh,chỉ trong một năm ,anh trở thành tay súng thiện xạ nhất xã đoàn Star .
Trong một lần chơi đánh trận giả ở tân giới ,đại ca xã đoàn đã đứng quan sát một bên,có vẻ lão rất hài lòng năng lực chiến thần mà lão mời về .Trong hơn mười năm qua lão đều nghe tiếng của anh,nổi danh cầm từ năm mười ba tuổi là một chiến thần chưa biết chịu thua là gì,mười bốn tuổi cùng đại ca lên Seoul,trong hai năm khiến băng nhóm tép riu Monsta X trở thành băng nhóm hùng mạnh nhất đất nước Kim Chi ấy .
Nhiều lần gởi thư mời anh qua với cái già không nhỏ,còn hứa cho anh tham gia những trận giao dich và chiến đấu về mối làm ăn về mặt hàng béo bở "ma tuý tổng hợp " ,đúng lĩnh vực của anh .Mời suốt mấy năm ròng rã ,cuối cùng lão cũng mời được anh qua bên này giúp sức với chi phí không hề rẽ .
Năm 2014 -Một năm cậu nhập ngũ ,còn anh hoàn thành tương tác tất cả những gì mình phải học,anh được đại ca dẫn vào xã đoàn chính thức giới thiệu anh em chú bác.Rất nhiều nhiều người có vẻ không thích một đứa ngoại quốc như anh xuất hiện ở đây,và bọn chúng hình như cũng không hề tin lấy tài năng của anh :
”đại ca !anh không lầm chứ?hắn được sao ,nhìn ẻo lả thế kia ?”
Lão đinh mở miệng,thì anh rút súng bắn một phát lên trần nhà không chút kiêng nể,sau đó cởi chiếc mũ của áo khoác xuống,để lộ hoàn toàn khuôn mặt sát khí của mình.Ở thế lực ngầm này,nếu mình không đưa ra tài năng của mình,thì chính là không có cơ hội đạp những ai khinh thường mình xuống .Ánh mắt lạnh ,cùng khí tức bức người, thêm đôi mắt được kẻ viền đậm.Anh cho người khác cảm giác chính là một thiên thần biến thành một ác ma.*Thiên thần sa ngã * đep đẽ nhưng đáng sợ.Anh chính là làm chủ khí tức xung quanh mình .
Rất nhiều khẩu súng của đàn em của tên vừa nói ra câu tin tưởng anh ,nhếc môi cười khẩy ,anh tuyên chiến :” muốn biết thế lực của tôi ra sao ,anh có thể cùng tôi đọ súng,coi ai bị bắn mà vẫn đứng im !”-nháy mắt mị hoặc đến nổi cả da gà .
“mày tưởng tao không dám hả thằng Hàn quốc?”-hắn lên tiếng đáp trả, từ sau quần rút ngay khẩu sùng chỉa thẳng vào mặt anh, cả hai mặt đối mặt chẳng chút ngao ngán.Các chú bác cũng đồng ý với lời thách đấu này, bởi vì Star không thể đặt vào tay không có năng lực và người ngoài.Nhưng về vấn đề người ngoài có thể loại trừ,vì mối quan hệ hợp tác giao ban giữa hai băng nhóm.Nhưng về năng lực thì cần phải kiểm tra một chút .
Căn cứ - nơi các anh chi em trong xã đoàn hội họp để bàn giao việc làm ăn, rồi đưa ra những cách có lợi nhất, được xây theo phong cách nhà cổ trung quốc, nó là một dang lối kiến trúc tổng thể hình chữ U, các cột trụ của các tường thành đều bằng gỗ lim loại thương hang.Ở đây quyền quyết định nằm ở các chú bác lớn tuổi.Nhưng thực lực nắm quyền chi phối là người đứng đầu xã đoàn do chính các chú bác bầu vào chiếc ghế tối cao đầy gánh nặng nhưng quyền lực vô bến .
Và anh lẫn kẻ xem thường năng lực anh chuẩn bị thi đấu ở sân trước của căn nhà. Nòng đạn được cả hai lên một cách nhanh gọn ,xung quanh chính là mọi người trong xã đoàn .Hắn kẻ đối đầu với anh cười đểu rồi chọc khẽ anh :
” bây giờ hối hận còn kịp !”
* hừ *-anh chỉ có cười khinh bỉ .
Bốc thăm và anh là người đứng im đầu tiên để cho hắn bắn.Hắn cầm cái thăm trong tay miệng cười ngoắt nghẻo không dừng lại,còn anh vẫn là bộ dạng lạnh lùng chẳng thèm quan tâm,anh cởi áo khoác bên ngoài xuống,trên người chỉ là một áo thun trắng mỏng,còn hơi cũ ,có một chút rách và chiếc quần jeans ngã màu rách te tua ,trước ngực vẫn là sợi dây chuyền hình chiếc khoá treo lủng lẳng .Mái tóc nhuộm khói bạc trước khi đi ,bao nhiêu đó đủ làm cho anh trở nên nổi bật bởi không gian lạnh của cái chết bao quanh lấy anh .Cái khí tức từ con người anh toát ra khiến không ít người ở đây phải lạnh sống lưng.
Đứng im lặng và kiên định,ánh mắt đen xoáy vào đối phương,khí tức bức ra là một cỗ ngạo khí cao ngút trời .Không phải tự nhiên anh có thể leo lên được vị trí cao ở băng Monstar X,tất cả đều là có năng lực thật sự ,cùng với cái đầu không sợ chết.Bên kia đối phương khi lúc bắt đầu thì hăng hái tự tin và còn ngạo ,nhưng qua một thời gian chọc khe khích tướng mà anh vẫn bình tĩnh,còn nhìn hắn bằng đôi mắt đen xoáy y,hắn đã dần cảm thấy sợ hãi vô cùng .
*cầm súng *-đưa lên trực diện mặt đối mặt với anh .
một..haiba ...do dự rất lâu để khiến anh tự mình nhận thua, nhưng ngay cả phản ứng anh cũng chẳng có,nói chi đến mở miệng nhận thua,là hắn quá nghĩ nhiều rồi .Dứt khoát bắn,hắn tin anh chỉ làm vẻ ,chỉ cần đạn bay đến anh sẽ tránh, nào ngờ anh không hề tránh, viên đạn cứ thế nghiễm nhiên bay trúng vàovai phải của anh.Thật lạ là khi viên đạn cắm sau vào bờ vai ,anh chỉ hơi cau mày lại,sau đó tất cả đều trở lại bình thường,dù rằng bờ vai ấy không ngừng chảy rất nhiều máu .
Anh khẽ liếc nhìn vết thương,rồi nhoẻn miệng hoạ ra nụ cười mị hoặc chúng sinh :” giờ thì đến anh rồi đúng không ?anh cũng nên đứng vào chỗ tôi mới công bằng ! ”-anh rõ ràng nói rất bình thường ,nhưng hắn lại run lẩy bẩy .Hắn chần chừ ,hắn bất động,đại của xã đoàn Star ra lệnh hắn phải thực hiện giao kèo :
”Alin !”
Hắn chậm chạp bước vào đúng vị trí của anh,hắn nhìn anh chẳng khác nào hắn đang nhìn thấy quái vật ,hắn sợ hãi dù cố gắng trấn tĩnh cỡ nào,cuối cùng hắn khuỵ xuống nhân thua,từ đó anh được nâng cao địa vị trong xã đoàn,chính thức trở thành trợ thủ cho đại ca của xã đoàn .Mọi người cũng tin anh là một chiến thần,một quái vật và cũng là một ác ma đội lốt thiên thần .
Năm tháng lại trôi qua thêm một năm,cậu xuất ngũ trong cái giá rét của tuyết.Nhưng lạ thay cái lạnh này chẳng hề lạnh như trái tim của cậu đang lạnh vì một điều gì đó mà cậu đã quên .Ở Hồng Kông không hề có tuyết,nhưng không khí mùa đông,lễ hội thì cũng không khác gì Hàn Quốc .Giữa lễ hội giáng sinh,anh cùng đồng bọn thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm,cướp đi số hàng giao dich của bọn Hà Lan và bang Búa sắt
2015 -Tân giới Cửu Long
Trên con đường lớn,có một chiếc xe đang ra sức trốn thoát hai ba chiếc xe đằng sau, một người đàn ông đeo mặt nạ,tay cầm súng AK dài lớn đang nã đạn vào những chiếc xe đằng sau .Và người đàn ông đó cũng phải tránh né từ những viên đạn dội ngược lại .Họ cứ thế rượt đuổi trong làn đạn qua hết mười mấy con đường ,cho đến khi trốn thoát ở một rừng rậm ngoại thành .Chiếc xe là loại xe ăn cắp với biển số xe giả,sau khi tẩu thoát với lượng hàng trắng ngon từ bọn Hà Lan .Những người trong xe nhảy xuống ,trong xe gồm một quái xế lái xe ,một người dò đường và hai người phụ trách thiện xạ .
Ngọn lửa bốc lên cao ,nó mạnh mẽ quật chiếc xe giữa vòng xoáy của biển lửa ,bao trọn rồi nuốt lấy . Sau khi chứng cứ duy nhất bi huỷ , người đàn ông đó cùng mọi người từ từ tháo gỡ chiếc mặt nạ ra ,tay thiện xa bắn súng AK điêu luyện lúc nãy không phải ai người nào khác mà chính là anh .
*****
Cậu vừa xuất ngũ được vài ngày,đang cùng bạn bè tụ họp ăn thịt nướng thì được một người giới thiệu và đưa cho cậu tấm danh thiếp :
”cậu rất phù hợp với tiêu chí công ty chúng tôi đề ra, không biết cậu có thể bớt chúng thời gian vào ngày mai đến công ty S.E.S để casting thử ?”
Người đưa danh thiếp cho cậu chính là tổng giám đốc phát triển tài năng,cậu cầm lấy danh thiếp,rồi gật gật đầu,cậu nghĩ đi đến cũng không mất gì, thế rồi nhất quyết đồng ý luôn.Hôm sau đi tới casting,cậu nhanh chóng được chọn bởi khuôn mặt tựa như thiên thần,cộng thêm đôi mắt của cậu lúc nhìn gì đó cực kỳ thu hút đối phương.Cậu chính thức ký hợp đồng và debut làm viên với vai trò diễn viên thần tượng làm bước đệm .
Tác Phẩm đầu tiên của cậu chính là Hoa Sau Ánh Mặt Trời , kể về *một người đã đánh mất thứ quan trọng của mình mà bản thân không nhận ra,trở thành một con người lạc lõng,cũng may thay cuối cùng nhân vật nam chính cũng tìm được thứ mình đã đánh mất .*
Ngày khai máy cho bộ phim cũng đã đinh xong ,chỉ chờ nhân vật trong bộ phim được casting hết là có thể bấm máy .Lễ ra mắt đoàn làm phim,chính thức cúng tổ nghề để xin phép bắt đầu quay là khoảng ba tháng sau ngày cậu nhận được dự án, đó là vào một ngày đầu tháng 5,khoảng thời gian tuyệt đẹp để quay phim.Bộ phim được quay xong và đóng máy là vào khoảng tháng 9.Tuyết lúc này cũng bắt đầu rơi .Phim của cậu nhanh chóng trở nên hot ,bởi kich bản tuyệt vời,cùng diễn viên quá xuất sắc .
Lúc giao lưu cùng fan cậu cũng kể ra rằng mình giống với nam nhân vật chính đến 90 % ,nên không quá khó để hoá thân vào .Từ một thần tương nổi tiếng qua bộ phim Hoa Sau Ánh Mặt Trời ,và nhiều tác phẩm hay khác,cậu nhanh chóng trở thành nghệ sĩ đáng chú ý ,từ lĩnh vực phim truyền hình,cậu thăng tiến lên lĩnh vực phim điện ảnh .Mấy bộ phim điện ảnh của cậu gặt hái rất nhiều thành công,danh tiếng liền bắt đầu bay xa ra khỏi biên giới đất nước kim chi,vương tới Nhật,Trung và thậm chí nhiều nước châu á khác .
Khổ nỗi ,dù cậu có thành một diễn viên xuất sắc nhất đại Hàn ,và tẫm cỡ Châu Á,mọi nơi trên thế giới đều cập nhật và chiếu các cuộc phỏng vấn liên quan đến cậu.Nhưng anh ở Hồng Kông lại chưa mộtlần nghe tin tức về cậu, không phải vì ở đó không thịnh phim Hàn mà là có chiếu nhưng anh lại không thèm để ý quan tâm,dù rất nhiều lần anh đi ngang qua nó .Một lần đang đang ngồi ăn thì đằng sau bàn anh có hai thanh niên đang mở điện thoai xem thông tin về cậu.
Anh chỉ chăm chú ăn rồi thở phì phào điếu thuốc,mặc cho ai đó cứ luôn khen cậu ,dường như tai anh từ sớm đã không còn nghe bất cứ điều gì, đôi mắt anh cũng chỉ còn tồn động lại khoảng không của chất trắng ,tiền, gái mại dâm súng,máu và chết chóc .
Mãi đến năm 2021-khi anh đã là một người đàn ông ba mươi bốn tuổi,cái tuổi không còn gì là nhỏ,có thể nói là đi gần hết một phần ba cuộc đời ,anh rời xứ sở xa hoa của tội phạm quốc tế,chính thức lên đường trở về cố hương sau khoảng thời gian dài .Ngày lên máy bay ,anh vẫn chọn chỗ cánh cửa sổ để ngắm bầu trời xanh tự do và cô đơn kia .Vận mệnh trêu đùa, trên chuyến bay ấy còn có cậu, người mà suốt mười tám năm vẫn luôn ngự trị trái tim anh .
Cậu là độc dược đã cắm sâu trong trái tim của anh ,chỉ có điều sau tám năm sống ở nơi đất khách,anh có thể luyện được cách kìm hãm cơn đau khi nhớ về cậu . Suốt chừng ấy năm,anh vẫn không hề yêu lấy bản thân mình, nơi nguy hiểm anh xung phong đi làm,cơn lạnh đầu mùa đông dù ở Hàn hay là Hồng Kông anh vẫn ăn mặc mỏng manh,để cái rét xé toạt tấm thân cô độc này .Chỉ có cách hành hạ thân thể này,anh mới cảm thấy dễ chịu nơi trái tim.
Anh nhìn ra cửa sổ ,còn cậu ở dãy bên kia thì đang đọc sách ,nhiều năm qua,cậu dần dần rất thích đọc sách ,dù nó có hay hay dở cậu vẫn đọc như một thói quen ,cậu chẳng cho mình rãnh lúc nào.Bởi vì khi không làm gì,tim cậu có một cảm giác trống trải đến đáng sợ ,điều đó làm cậu khổng hiểu, và cậu sợ cảm giác đó .
Sân bay quốc tế Incheon-
Máy bay đáp xuống,anh ở đầu cửa nên anh đi xuống trước cậu một khoảng thời gian ngắn ,anh vô làm thủ tục lấy hành lý trước cậu .Anh đứng ở quầy số một ,thì cậu ở quầy số ba ,anh và cậu chỉ cách nhau một quầy và một người.Chưa lúc nào mà anh và cậu gần nhau như thế,nhưng một lần nữa cả anh lẫn cậu lại vô duyên với nhau ,khi anh rời đi quẹo trái,cậu rời đi quẹo phải .Lúc rời khỏi nơi cách ly là cậu ra trước anh,nhưng vây quanh cậu rất nhiều fan xin chữ ký và chụp hình .Họ hô tên cậu :” Chae Hyungwon !”
Anh từ sau đi lên và lướt qua cậu,trực tiếp ngồi lên chiếc xe hơi màu đỏ của Minhyuk,chiến hữu nhiều năm của mình .Anh sau khi bỏ hết hành lý mình ra cốp sau thì nhanh đi lên trước ngồi .
”đã lâu không gặp ,Wonho hyung !”
”cậu sống tốt chứ ?”
”mọi người vẫn tốt,đại ca rất nhớ anh đó !”
”tôi biết rồi !”
Xe rất nhanh lăn bánh,nó chạy lướt qua dòng người đang vây quanh cậu,anh có nhìn thấy ,nhưng cái anh thấy là những tấm bảng ghi tên được fan lắc lư .Anh thấy được chính là nhờ sự chú ý tinh mắt của Minhyuk,khi mà cậu đột nhiên hét lên :
”ể có ngôi sao kìa ,có lẽ anh đi cùng với ngôi sao không chừng đó !”
Anh liếc nhìn thấy cảnh tượng đó,rồi lạnh lùng quay đầu đi ,anh không hề biết người anh thương nhớ suốt mười tám năm đã và đang đứng đó .Sau khi anh rời đi không bao lâu,thì quản lý ở Hàn của cậu cũng có mặt,họ nhanh chóng giải vây cho cậu ,đưa cậu ra xe .Trước khi lên xe,cậu quay người cuối chào 90 độ.
” chào mọi người ,hẹn gặp lại !”
***** |
|