|
Chap Cuối: Nước Mắt Đổi Lấy Nụ Cười
Vội quay bước để người chẳng thấy anh buồn. Nhìn em khóc anh càng đau nhiều hơn. Để cho em bình yên để cho em niềm vui, vậy nên anh phải quay bước ra đi.
Rồi ngày mai chẳng còn có anh bên cạnh. Đường khuya vắng sẽ có ai gần bên em, sẽ cho em niềm vui sẽ cho em nhiều hơn, cười lên nhé anh chúc em yên bình.
Dù anh đau nhiều lắm nhưng anh sẽ luôn mỉm cười, sẽ chúc cho em được yên vui bên người, được hạnh phúc mãi mãi được bên ai suốt đời, chẳng bao giờ lo lắng hay buồn đau.
Còn riêng anh sẽ cố...anh sẽ cố quên đi người. Nước mắt anh rơi đổi lấy cho em nụ cười, cười khi em hạnh phúc cười khi đã có người cho em hạnh phúc nhiều hơn khi ở bên anh.
Part 1:
Il Woo gặp lại Sae vào một ngày giữa thu, khi ấy đã là nửa năm sau ngày Sae mất tích ở thế giới thật. Cô đang mặc trên người bộ hanbok, đặc trưng của thế giới đảo ngược, Sae nở nụ cười, có lẽ là nụ cười lạnh lẽo nhất Il Woo từng biết. Nụ cười của Sae nhưng không thật sự là Sae. Sae cười trước cái chết của những con người ích kỷ, độc ác. Sae cười khi bàn tay cô nhuốm máu. Vẫn người con gái ấy, khuôn mặt ấy, dáng vẻ ấy nhưng thật xa lạ…
Từ ngày đó, Il Woo hiểu ra anh phải mang Sae trở lại. Phải làm cho cô có thể cười như ngày xưa. Sae xứng đáng được hạnh phúc dù cho cô có làm gì đi nữa. Anh tuyệt đối không hận cô, cách tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra là đưa Sae về với gia đình, mà “gia đình” chính là Jae Joong, Dong Hae, Seung Ho thế giới thực mà anh quen biết…họ trong sáng, họ lương thiện chắc chắn Sae sẽ tìm lại được bản thân.
***
Con búp bê gỗ nằm giữa đường khiến Kyo vấp té, sau đó tương ngộ cùng Sae chính là sự sắp đặt của Il Woo. Il Woo đã trộm con búp bê, đặt nó ngay lúc Kyo chạy như bay đến.
Người trong bộ đồ đen che kín mặt dõi theo Sae qua ô cửa nhà Jae Joong, rồi quay lưng biến mất khi cô phát hiện cũng chính là anh. Il Woo muốn chắc chắn rằng Sae thật sự cảm thấy gần gũi khi ở lại ngôi nhà này, cùng những con người quen thuộc dù không nhớ họ là ai. Anh hy vọng anh làm đúng.
Il Woo luôn tin trái tim Sae sẽ mách bảo, sẽ dẫn lối cô nhận ra ba người anh em, dù giờ đây họ không thực sự là anh em ruột của nhau nữa.
Il Woo đã đúng, Sae dần lấy lại nụ cười, sống như một con người chứ không như một yêu nữ đầy đau thương lạnh lùng, cô đơn trước đó. Il Woo vẫn dõi theo Sae từng bước, từng bước. Lần va chạm Kyo trên phố, Il Woo đã định hỏi thật nhiều về cuộc sống của Sae, nhưng rồi lại thôi. Nghĩ mình nên để Sae bắt đầu một cuộc sống khác. Một cuộc sống mới mà không có mình…anh lặng lẽ bỏ đi.
Il Woo thật không ngờ đến hai chữ “duyên phận”, chỉ vì một lần xuất hiện ngắm nhìn những đóa hoa mặt trời Dong Hae, Jae Joong vừa mới trồng cho hai cô gái. Sae đã bắt gặp anh, và từ hôm đó luôn tìm kiếm hình bóng anh.
Anh vui mừng khi góc nào đó trong ký ức, trong trái tim, Sae vẫn nghĩ về anh, nhưng vui mừng bao nhiêu anh lại xót xa bấy nhiêu “Quên anh có lẽ sẽ tốt hơn, nên quên…phải…nên quên đi tất cả…”. Lòng mâu thuẫn…hai cảm giác đan xen…Il Woo trở thành một người trầm lặng, lạnh lùng trước Sae.
Cũng vì đuổi theo bóng dáng Il Woo mà Sae đụng độ nữ pháp sư, sư phụ anh, người đã truy tìm Sae ráo riết kể từ ngày Đức Vua và Hoàng Hậu bị sát hại.
Il Woo biết cô đi theo, dùng mọi cách anh cố tình tránh mặt cô.
Lúc Sae đánh nhau cùng sư phụ, Il Woo đã quay trở lại. Anh không thể bỏ mặc Sae khi biết cô có thể gặp nguy hiểm.
Chính Il Woo là người tạo ra ánh sáng làm Sae lóa mắt, cứu sư phụ. Anh dù hận bà cách mấy nhưng ơn dạy dỗ từ ngày bé, anh chưa từng quên. Il Woo không thể khoanh tay ngó lơ nhìn bà ta chết.
Nhưng…
Cuối cùng thì bà ta vẫn chết do vết thương Sae gây ra quá nặng.
Tội lỗi bà ta gây ra, cùng ba mẹ anh khiến thế giới đảo ngược lâm vào cảnh tan thương, tiếng khóc ngất trời. Cuối cùng họ đều phải trả giá, chịu nghiệp báo do chính mình tạo dựng. Nghĩ lại bản thân mình, Il Woo cười vô cảm *sao mình vẫn chưa chết*. Ông trời sao quá nhân từ với anh bởi chung quy nguồn căn của tất cả mọi chuyện là do anh mà ra. Anh không nên được sinh ra. Tạo nên cảnh tan thương cho thế giới phép thuật, cho gia đình Sae, hại tất cả những người thân yêu bên cạnh thậm chí gián tiếp gây ra mối họa diệt thân cho ba mẹ.
Thời gian trôi qua…
Il Woo thay vì tìm lý do để sống tiếp, anh tìm lý do khiến mình chưa thể chết. Anh cần phải bảo vệ con người trước lũ ma quỷ lộng hành dưới bàn tay của Sae, đồng thời bảo vệ Sae…tìm cho Sae một người yêu cô như anh đã yêu cô. Một người có thể vì Sae mà làm tất cả, thậm chí có phải bỏ cả tính mạng. Như thế anh mới yên tâm ra đi, giao Sae lại…
Và…lựa chọn của anh chính là Dong Hae.
*Phải! sẽ chẳng có ai hơn Dong Hae, dù là ở thế giới nào thì Dong Hae vẫn là người tốt với Sae nhất, có thể mang lại cho Sae hạnh phúc viên mãn*
Cuộc đời quả chẳng có gì hoàn mỹ. Càng sắp đặt, số phận càng đưa đẩy điều ngược lại.
Sae giao đấu với nữ pháp sư, vô tình cô cũng bị tiêu bạc tổn thương. Il Woo sau đó mới phát hiện ra bởi vết máu dính trên tiêu kiếm. Biết Sae là yêu, bị khắc tinh tổn thương chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Il Woo không thể trốn tránh cô nữa, anh lập tức đến nhà Jae Joong. Tìm một lý do chính đáng gặp Sae.
Quả thật, anh nhìn thấy cánh tay Sae đang băng bó, gương mặt Dong Hae vô cùng lo lắng. Il Woo còn lo lắng gấp ngàn lần, anh biết Sae sẽ nguy mất. Bất giác Sae vấp ngã khi vội đến bên anh bởi nhận ra anh…người giống hệt hôn phu mình, đỡ lấy cô, cô ngã vào lòng. Đối diện Sae ở khoản cách gần thế, bao nhiêu ký ức, tình cảm dồn nén trong tim vỡ òa, Il Woo vội bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, bỏ mặc Sae khi cô đã mường tượng ra anh và gọi tên Il Woo.
Anh không phải con người kỳ lạ đi chẳng thèm nói lời nào rồi sáng sớm hôm sau lại đến như Kyo vẫn nghĩ mà là anh đi tìm thuốc cho Sae. Chỉ có loại hoa quý trên núi cấm ở thế giới đảo ngược mới chữa được vết thương trên cơ thể yêu bất tử do tiêu bạc gây ra. Và còn một thứ nguyên liệu chính nữa là máu của con người, máu của một tấm lòng yêu thương thật sự. Il Woo không ngần ngại dùng máu của chính mình. Đó là lý do sáng hôm sau Il Woo đến nhà Jae Joong với sắc diện trông có phần mệt mỏi dù vẫn nở nụ cười tươi. Anh đã đi suốt đêm hôm đó. Lọ thuốc anh đưa cho Dong Hae chế lên vết thương nơi tay Sae không phải là thuốc gia truyền như anh đã nói, mà đó là lọ thuốc được sắc từ tình yêu chân thành, mồ hôi và cả máu của Il Woo.
Sae đã hoàn toàn khỏe mạnh sau đó, dù trước đó sốt li bì suốt cả đêm. Il Woo vui mừng trong thầm lặng, không ai biết được anh đã làm những gì.
Nhiều lần nhìn Sae bên Dong Hae, tim Il Woo đau thắt nhưng anh vẫn cố mỉm cười, cố lạnh lùng làm ra vẻ không quen biết Sae, không quan tâm Sae. Anh tin, một lúc nào đó Sae sẽ hiểu cho lòng anh, thông cảm cho suy nghĩ và chọn lựa của anh. Chỉ cần Sae vui vẻ bên Dong Hae, thỉ Il Woo thấy sự hy sinh của mình là xứng đáng. Nước mắt của anh sẽ đổi lấy nụ cười cho người con gái anh yêu nhất.
Nhưng trái lại điều Il Woo mong muốn…
Sae đã rung động trước anh một lần nữa. Ánh mắt của Sae nhìn anh không thể che giấu được cảm xúc. Il Woo biết cứ thế tiếp diễn nó sẽ lại là bi kịch một khi cô nhận ra thân thế thật sự của anh. *Chết*…phải chi cái chết có thể kết thúc tất cả, xóa nhòa mọi thứ thì tốt quá. Il Woo chỉ biết lạnh lùng hết mức có thể. Mong rằng Sae từ từ sẽ quên anh.
Vậy mà…vào cái ngày định mệnh, ngày Kyo bày trò với Jae Joong. Nhìn Sae bên Jae Joong, biết Sae không yêu anh ấy nhưng cố tình làm như thế Il Woo không thể chịu đựng được, đó có thể gọi là chút ghen tuông nhưng cái chính Il Woo không muốn Sae đùa giỡn với tình yêu. Nếu là với Dong Hae, có lẽ Il Woo đã không bộc phát để rồi nói ra hết những lời chất chứa trong tim mình.
Kyo muốn anh phải cõng, anh cáu lên cũng bởi xưa nay người duy nhất anh cõng là Sae. Cô bé nhỏ với bông hoa bồ công anh trên tay, giọng hát vui tươi, nụ cười ấm áp. Hình ảnh ấy luôn hiện hữu trong anh. Và rồi cô bé biến mất, cô bé hay cười đã không còn trên thế gian nữa, bị kịch nối tiếp bi kịch, Il Woo không bao giờ muốn cõng bất kỳ ai khác. Với anh, việc đó gắn liền với kỷ niệm, với ký ức đau thương…
****
Tình yêu thì không có sai hoặc đúng, chỉ cần trái tim rung động…
Il Woo biết anh trở lại bên Sae là sai, yêu cô một lần nữa cũng sai. Sae bên Dong Hae là đúng, yêu anh ấy cũng đúng, nhưng tình yêu vốn không có lý lẽ, con tim luôn được lập trình theo nhịp đập riêng của nó. Hai trái tim, hai tâm hồn bất chấp mọi thứ lại tìm về bên nhau, yêu nhau một lần nữa.
Cõng Sae trên lưng, cùng ngắm hoa đăng…khoảnh khắc ấy Il Woo đã rất hạnh phúc. Hạnh phúc thật sự. Dù nó quá ngắn ngủi…
***********
Quay trở lại hiện thực…
Il Woo vung kiếm bạc lên…
- (cười nhạt) Hôm nay chúng ta giải quyết hết ân oán nhé. Em hận thái tử. Anh lại là thái tử.
- (quát) Tại sao? Tại sao lại làm thế với tôi.
Tiếng sét lớn giáng xuống, cơn mưa rào đổ ập bất chợt, hai con người hữu duyên nhưng vô phận lại lao vào nhau. Nước mưa xóa nhòa đi mọi thứ, kể cả những giọt nước mắt.
Cách đó một khoảng xa…bước chân vội vã của các chàng trai cô gái chợt dừng lại.
- Kyo: Chuyện gì vậy? Dong Hae, sao không chạy tiếp.
- (lắc đầu) Không được. Tôi phải quay lại.
- Hyang Ki: Anh quay lại thì sẽ chết chắc đấy. Vừa rồi chị ấy chẳng phải đã đặt chúng ta vào nguy hiểm, làm mồi cho lũ ma cà rồng sao?
- DH: Không! Có chuyện gì đó không đúng ở đây.
- Jae Joong: Anh cũng không tin lắm. Con bé thời gian qua đối với chúng ta là chân thành. Nếu muốn bắt đi làm mồi cho lũ ma cà rồng thì đâu cần phải đợi đến bây giờ.
- Seung Ho: Lẽ nào là..còn nguyên do khác…
- Jae Joong (mắt sáng lên): Suy nghĩ kỹ lại vừa rồi xem, khoảnh khắc chúng ta gặp nguy là ai đã tới…
- Il Woo!! (Kyo, Hyang Ki đồng thanh)
- Jae Joong: Đúng rồi, là Il Woo.
- DH: Sae lúc đó rất lạ, không có biểu hiện gì là ngạc nhiên cả.
- (đồng thanh) Vậy là cô ấy đã biết trước, cố tình làm thế, bắt chúng ta làm mồi nhữ Il Woo đến.
- Kyo: Hèn gì mà lúc ấy nhiều lần bọn ma cà rồng đã có cơ hội cắn cổ em nhưng chúng không làm, toàn hù dọa là chính.
Dong Hae không nói không rằng, quay đầu lại chạy như bay. Cả bọn sau đó cũng chạy theo. Sae ngay từ đầu đã không có ý định tổn thương họ, cho nên việc họ có mặt ở đó hay không cũng không còn quan trọng nữa.
“Sae lại định giở trò ngu ngốc gì đây, cô ấy yêu Il Woo, ai biết được Sae sẽ làm chuyện dại dột gì khi biết Il Woo là kẻ thù đang tìm kiếm”. Nghĩ đến chuyện đó thôi mà lòng Dong Hae như lửa đốt. Với bản tính của Sae chắc sẽ có chuyện không hay xảy ra…tim Dong Hae đau thắt lại.
Dong Hae vô thức chạy dưới cơn mưa. Nước mưa cũng xóa nhòa đi tất cả, giọt nước mắt vô vọng…
Trở lại sân thượng…
Cơn mưa mỗi lúc một to hơn. Il Woo và Sae ướt sũng trong mưa nhưng không có ý định dừng lại
Ánh sáng từ tiêu bạc và lửa từ con dao găm ma quái va chạm vào nhau văng tứ tung. Il Woo đánh hết sức bởi anh muốn Sae cũng dùng hết sức để đánh trả anh, ít ra Il Woo sẽ danh chính ngôn thuận chết trong trận chiến.
Lũ ma cà rồng, ma sói sợ hãi trước hai năng lực bất phàm ấy nên tuyệt nhiên không dám bén mảng. Chỉ đến khi mọi người quay trở lại cả hai mới chịu ngừng tay.
- DH: Sae, Il Woo ngừng tay đi, đừng đối phó nhau nữa, cả hai đều không được tổn thương.
- Sae (cười nhạt): Anh quay lại làm gì? Không sợ chết à.
- IW: Tại sao không rời khỏi đây?
- JJ: Em có thật sẽ giết bọn anh không? Nếu có thể thì chúng ta cùng chết!
- Sae (lại nụ cười vô cảm): Tại sao?
- Kyo: Vì chúng ta là một gia đình.
- Sae: Gia đình? Tôi không phải là gia đình của các anh, tôi còn chẳng phải là người nữa là. Mọi người làm thế có đáng không?
- Kyo: Đáng chứ. Buông tay đi! Đừng tổn thương Il Woo. Cô biết cô làm thế thì tim cô cũng chết mà.
- Sae: Im đi, cô thì biết gì?
- Hyang Ki: Chị Kyo nói đúng đó chị, chị đừng cố chấp nữa.
- JJ: Cả hai buông tay đi.
Il Woo (cười nhìn Dong Hae): *Ở thế giới khác, anh đã nhờ tôi chăm sóc cô ấy, ở thế giới này tôi phải nhờ anh rồi, hãy chăm sóc cô ấy thay tôi nhé*. Dù không biểu đạt bằng lời nói nhưng ánh mắt của Il Woo thể hiện tất cả.
Dong Hae mắt long lanh, chưa kịp phản ứng. Il Woo lao vào Sae với đòn kết thúc. Sae xoay người né, ánh mắt giận dữ, lửa rực đỏ trong đôi mắt ấy. Sae đỡ lấy kiếm bạc, bằng một động tác nhanh như làn gió, lướt nhẹ trong cơn mưa hất kiếm bạc sang bên.
Đừng tổn thương Il Woo, Sae chị tỉnh táo lại đi_Tiếng Seung Ho hét lên
Đừng mà Sae, buông Il Woo ra_Kyo, Hyang Ki đồng loạt gọi lớn.
Em đừng tổn thương người em yêu thương nhất, tỉnh lại ngay đi_Jae Joong giọng ra lệnh
Dong Hae càng đanh thép hơn_Sae, hãy bình tĩnh, suy nghĩ lại đi…
Sae bỏ lơ lời mọi người, Xoay dao găm trên tay, Sae nhắm vào nơi trái tim của Il Woo. Cô đâm xuống:
ĐỪNG MÀ!!!_tiếng mọi người hét lên, trong khi Il Woo thì nhắm mắt, mỉm cười.
Mọi người được một phen hốt hoảng thật sự nhưng Sae đã dừng tay. Mũi dao chỉ cách tim Il Woo vài phân. Sae quay đầu lại nhìn mọi người, trong màn mưa không ai nhận ra cô khóc hay cười.
- Mọi người nghĩ tôi sẽ giết anh ấy thật sao?
Quay lại nhìn Il Woo
- Vì sao tôi lại không thể ra tay? Tôi hận anh lừa dối tôi, hận anh đã khoanh tay để ba mẹ anh giết cả nhà tôi, hận anh phản bội lại lòng tin của gia đình tôi, nhưng tôi vẫn không thể giết được anh. Giữa tôi và anh đã từng có tình yêu. Nhưng giờ đây nó là thù hận, không thể vừa yêu, vừa hận, cũng không thể giải quyết tất cả, chi bằng chúng ta kết thúc ở đây.
Tiếng sét giáng xuống, lửa bao quanh hai con người. Con dao găm ma quỷ rung lên, hai hốc mắt của hình đầu lâu trên dao găm bắt đầu đỏ rực. Đó chính là do cô đã nói không thể giết Il Woo. Sae biết lời nguyền đã bắt đầu ứng nghiệm.
Cô đã từng thề một khi hoán đổi linh hồn cho quỷ dữ, chỉ cần cô tha mạng cho bất cứ ai trong gia đình hoàng tộc, dù là người mang dòng máu huyết thống ít nhất thì cô sẽ trả giá lại bằng chính mạng sống của mình. Huống hồ Il Woo lại là thái tử…
Kyo, Hyang Ki, Jae Joong, Dong Hae, Seung Ho cuống cuồng dập ngọn lửa ngăn cách giữa họ và hai con người kia. Nhưng càng dập lửa càng cháy lớn. Kỳ lạ là trong cơn mưa to, ngọn lửa cháy một cách bất diệt.
Sae nhìn Il Woo, một lần nữa, cô thở mạnh, phì cười trong nước mắt hòa mưa:
- Dù thế nào thì tôi cũng phải chết. Vậy nên để kết thúc tất cả, để ngươi tôi yêu bình an, để xóa sạch hận thù, chúng ta chia tay ở đây thôi.
Sae chộp lấy tay Il Woo đang cầm tiêu kiếm bạc, khắc tinh của yêu nhắm thẳng vào tim mình.
ĐỪNG!!!_Mọi người hét lên.
SAE À!!_Dong Hae bàng hoàng.
Nhưng…
*Phập* lưỡi kiếm đâm xuyên vào người, Il Woo đã lao vào đứng chắn dùng thân mình đỡ lấy.
Sae đứng hình, máu Il Woo bắt đầu tuôn ra, Sae cảm thấy một nỗi đau còn hơn cả cái chết xâm chiếm con tim ngỡ như vô tri vô giác bởi hận thù. Bất giác cô đưa tay, đỡ lấy Il Woo khi anh gục xuống. Đặt anh nằm trên đất, tựa đầu vào lòng, nhìn Il Woo trong vòng tay, nước mắt Sae nóng hổi trong cơn mưa lạnh:
Il Woo đưa tay lau giọt nước mắt của Sae mà anh có thể nhận ra được.
- Đừng khóc, Dong Hae sẽ luôn chờ đợi em. Em bây giờ có thể xóa sạch mọi hận thù rồi. Hãy trở lại là chính em. Cô nhóc ngày xưa thật trong sáng.
Sae (chết lặng, nước mắt cứ rơi)
- (lấy trong người ra con búp bê gỗ và quyển sách của Dong Hae đã viết cho Sae) Cái này là kỷ niệm, em dù thế nào cũng đừng từ bỏ tình yêu thương mọi người dành cho mình.
- (chết lặng): Những thứ này…chẳng phải ngày ấy đã nằm trong biển lửa rồi sao.
- (cười ấm áp, nói một cách khó khăn) Uổng công anh giữ ngôi nhà nguyên vẹn, sạch sẽ vì nghĩ có ngày em sẽ trở về, thật không ngờ em lại đốt nó.
- Anh đã lao vào lửa chỉ để lấy những thứ này thôi sao?
- Ừm, khi em vừa quay lưng đi. Anh biết…có ngày em sẽ nghĩ lại, và sẽ hối tiếc vì đánh mất chúng. Chúng quan trọng với em, đáng để anh làm thế.
- Thì ra…người bảo vệ ngôi nhà là anh. Anh…
- (phì cười) Đồ ngốc!
Il Woo nắm lấy tay Sae một lần nữa, kéo tay cô, anh lấy ra đôi nhẫn ngọc phỉ thúy mà anh luôn mang theo bên mình, đôi nhẫn anh đã mất cả ngày trong kho báu vật hoàng cung để tìm với ý định dùng cho lễ thành thân giữa anh và Sae. Nhưng rất tiếc nó không có dịp để dùng đến. Đeo cả hai chiếc vào tay Sae, Il Woo thì thầm giọng yếu đi:
- Món quà cuối cùng anh tặng em, em hãy giữ nó, một chiếc trao cho Dong Hae. Không ai yêu em hơn cậu ấy đâu…Anh xin lỗi, lúc em ở trong rừng hét trong đau đớn, anh nghe thấy nhưng đã cố nhủ tim mình đừng đau, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Nhưng coi bộ không ổn rồi…em sẽ chỉ ổn khi anh không còn tồn tại. Em phải hạnh phúc và cười thật nhiều sau khi anh đi đấy. (mỉm cười thật tươi, nụ cười sáng hơn cà tia nắng, đôi mắt long lanh ngấn lệ, vì sao đêm vừa lu mờ)
Nói rồi Il Woo nhắm mắt, ngã đầu vào lòng Sae. Khoảnh khắc ấy, giọt nước mặt từ khóe mắt Il Woo tuôn ra lăn dài xuống gương mặt đẹp đến trăng đêm phải nhún nhường. Cơn mưa cuốn trôi, xóa tan đi mọi thứ…
Thái tử cuối cùng đã thật sự chết trong bàn tay của một “yêu” hùng mạnh nhất như lời sấm truyển kể từ khi ngài sinh ra.
Sae vuốt gương mặt chàng trai ấy, tiếng khóc không bật ra mà uất nghẹn lại. Chỉ một cảm giác đau và vô thần, Sae ôm lấy Il Woo trong nuối tiếc.
Lửa bao quanh họ chợt tắt, vì Sae đã giết được thái tử nên lời nguyền của cô không buộc cô phải chết nữa. Đúng là Il Woo đã dùng nước mắt của mình để đổi lấy nụ cười cho Sae.
Mọi người chợt nhận ra Il Woo đã ra đi trong vòng tay Sae, họ lao đến. Ngay lúc ấy, Sae bình thản, dùng năng lực đánh bay cán thanh kiếm trên người Il Woo, hôn anh, đeo chiếc nhẫn còn lại vào tay Il Woo và ôm chặt anh vào lòng.
Thanh kiếm không còn cán nên như một con dao hai lưỡi. Một đầu ghim vào Il Woo, còn đầu khác cũng ghim mạnh vào Sae khi cô ôm sát anh vào mình. Vì là kiếm bạc khắc tinh của “yêu” nên Sae tổn thương nhanh chóng. Nhưng cô mỉm cười thay vì tỏ ra đau đớn. Tay vẫn ôm chặt Il Woo, Sae thì thầm:
- Tình yêu thì không có sai hoặc đúng. Dù biết yêu anh là sai nhưng em không thể chọn lựa khác đi. Đừng lo Il Woo, nơi ấy anh sẽ gặp lại em ngay thôi.
|
|