|
Chap 5: Yêu Nữ
Sae và Kyo ở chung một mái nhà nhưng luôn dè chừng nhau. Kế hoạch C của Kyo lại được lập ra. Kyo lén lút đến phòng Sae đang ở, ngó vào bên trong theo dõi xem Sae đang làm gì để suy nghĩ ra phương án mới.
Trên giường, Sae nằm ngắm nghía con búp bê gỗ của mình. Tay cô nhẹ nhàng vuốt nó như vô cùng nâng niu, yêu quý. Bên cạnh là một bộ quần áo Hanbok, tuy nó được gấp lại nhưng Kyo có thể thấy nó rất đẹp. Khác xa với những bộ Hanbok mà cô thường thấy.
“Quái lạ, con nhỏ này coi con búp bê gỗ như báu vật, vậy sao trước đó lại vất ra đường để mình vấp phải nhỉ? Còn bộ hanbok kỳ lạ nữa…”_Kyo suy nghĩ
Sae cảm giác có gì đó. Cô liếc nhìn ra cửa. Kyo vội rút người trốn ánh mắt ấy. Sae lạnh lùng hướng sự chú ý trở lại con búp bê của mình. Cô nhớ được hai món quà của ba mẹ tự tay làm cho cô.
*Đây chính là bản chất thật của Sae, một ma cà rồng không thuần chủng. Cô là nửa ma quỷ nửa yêu lại mang dòng máu con người nên hoàn toàn không sống bằng máu, năng lực hùng mạnh khiến các ma quỷ khác phải khiếp nhường. Còn nhớ nửa năm trước, Sae đã quay trở lại thế giới ngược, là một yêu hùng mạnh nhất từ xưa đến nay, ra tay sát hại Hoàng Hậu, Hoàng Thượng, cùng các vị vương gia, con cháu hoàng tộc lớn bé. Toàn thể triều đình đẫm trong biển máu. Sae điều khiển được tấm gương thực tại ảo. Cô không nhớ hay lưu luyến gì cái thế giới ấy, chỉ biết rằng phải trở về giết sạch bọn vương quyền. Bởi chúng thiếu nợ cô rất nhiều, phải đòi lại tất cả. Duy chỉ có điều Sae bứt rứt trong lòng là cô không có cách nào tìm ra tên thái tử. Tên ấy đã biến mất không chút dấu tích. Ngày nào hắn chưa chết thì mối hận của cô vẫn chưa trả xong. Cho đến tận cùng thế giới, cô phải tìm ra hắn, và bây giờ cô vẫn không ngừng truy đuổi.*
Kyo đi ra ngoài mua ít đồ, sẵn để đầu óc thoải mái tìm kế mới. Vừa đi cô vừa suy nghĩ “Quý con búp bê như vậy, được, ta sẽ lợi dụng điểm đó, coi chuyến này thoát được ta không, con nhỏ quỷ quyệt”. Đang suy nghĩ Kyo va vào một người đi hướng ngược lại. Cô té ngã, người ấy níu được tay cô. Kyo ngẩn mặt lên. Là Il Woo, anh chàng hàng xóm đẹp trai bí ẩn của cô và Jae Joong. Sở dĩ gọi là như vậy vì không ai biết gì nhiều về Il Woo. Bản thân anh em nhà Jae với Il Woo là bạn bè lâu năm nhưng họ cũng không biết. Kyo gật đầu mỉm cười “cám ơn anh”. Il Woo chỉ gật đầu đáp trả rồi bỏ đi. Bước được mấy bước, Il Woo bỗng quay đầu lại:
- Kyo này! Nhà Jae Joong hình như có cô gái nào lạ thì phải, nhưng mà nhìn rất giống…
- Kyo (ấp úng): Ờ thì, là Sae đó. Mà dài dòng lắm. Hôm nào anh hỏi Dong Hae đi.
- Ừm (Il Woo hơi ngạc nhiên rồi gật đầu lần nữa và bỏ đi)
- Kyo (thở dài): Haizzz….lại thêm một người kỳ lạ.
Kyo mua đồ trở về nhà. Sae đang ngồi trên thảm cỏ ngoài sân cùng Dong Hae. Trông thấy Kyo, Dong Hae chạy đến mang giúp đồ vào nhà. Kyo rãnh tay nên đến ngồi xuống cạnh Sae.
- Kyo (Thở hắt ra): Haizzz…Cô nguy hiểm nhỉ! Nhiều khi không biết ngày ấy kéo cô về là đúng hay sai nữa. Tự nhiên bất giác lúc đó thấy cô tôi mừng quýnh, chả nghĩ ngợi được gì.
…..
- Kyo: Nói thật đi, cô là ai.
- Sae: Ma quỷ.
- Kyo: Nè, đừng có hù tôi nha, tôi sợ ma lắm à.
- Sae: Vậy tránh xa ra, đừng giở trò.
- Kyo: Cái gì? Ai giờ trò với ai?
- Sae: Nhà cô bên cạnh, sao không ở, cả ngày cô ở đây, tối mới chịu về ngủ, không chán sao.
- Kyo: Nè, cô về nhà này là nhờ tôi, giờ chủ nhà không lên tiếng cô dám đuổi khéo tôi sao. Muốn chết hả.
- Sae (vô cảm đứng dậy): Tôi nguy hiểm hơn cô nghĩ. Nên cô hãy cẩn thận, đừng gần gũi tôi quá. Tôi chỉ cố nói với cô như thế (Sae bỏ đi vào nhà)
- Kyo (lầm bầm): Gruu…đúng là đồ đáng ghét, tôi sẽ chứng minh được cô là ai.
Trong nhà…
Dong Hae đang nấu ăn. Sae đứng khoanh tay tựa vào tường nhìn anh. Dong Hae ngẩng mặt mỉm cười. Sae mỉm cười đáp trả, lòng cô chợt thấy ấm áp. Không biết lý do gì khiến Sae lại cảm thấy quý mến Dong Hae đặc biệt như vậy.
Kyo nhìn Sae, càng nhìn càng thấy ghét. Cô đã nghĩ ra kế lấy máu Sae lần nữa. Nhất quá tam, lần này chắc chắn phải thành công.
Kyo lén lút, rón rén vào phòng Sae lấy trộm con búp bê gỗ. Kế hoạch như sau:
*Kyo sẽ lấy con búp bê đặt lên phía trên cao giá sách của Jae Joong vờ như mượn con búp bê làm vật trang trí. Sae mất sẽ đi tìm, sau đó phát hiện ra con búp bê tuốt trên cao, phản ứng của một con người bình thường là bắt ghế và leo lên lấy. Kyo sẽ thiết kế cho con búp bê ấy đứng hơi nghiên ra bên ngoài không thăng bằng, bằng cách kê dưới chân nó một viên bi. Chỉ cần Sae vừa chạm tay vào, viên bi lăn đi và *Bum*, Sae lãnh trọn cú rơi. Con búp bê gỗ rơi vào đầu chắc chắn sẽ xịt máu. Búp bê thì không thể coi là vũ khí hay dao kéo được. Lại không phải do Kyo ra tay mà chỉ gián tiếp thực hiện, cái chính là tự Sae leo lên lấy nên mới thế. Hoàn hảo. Kyo cười sặc sụa vì thích cái cách ấy, người ta gọi kế này là gậy ông đập lưng ông.*
Nghĩ là làm…Kyo tiến hành.
Sae như Kyo đã dự tính, vào phòng không còn trông thấy con búp bê, cô hốt hoảng đi tìm.
- Sae: Anh Dong Hae, anh có thấy đâu không?
- Dong Hae: Anh không biết, để anh tìm phụ em…
- Kyo: Thôi đi, anh đang nấu ăn mà.
- Dong Hae: Không sao.
- Sae: Tự em tìm được rồi (liếc nhìn Kyo, *ngẫm nghĩ*: lại giở trò gì đây, không tìm được thì chết với tôi)
Và rồi Sae cũng nhìn thấy nó đang được dùng làm vật trang trí trong phòng Jae Joong…
“Thật là…”. Sae bắt ghế leo lên lấy. Kyo khoanh tay nhìn, mắt chớp chớp chờ đợi cười đắc ý. Đúng y chang như cô đã nghĩ. Chuyến này chạy đâu cho thoát Sae ơi.
“Khoan đã”_Dong Hae xuất hiện. Kyo trợn mắt.
- Sae leo xuống đi, để anh lấy cho.
- Sae: Thôi em lấy được rồi.
- DH: Con gái ai lại leo trèo thế. Để anh (mỉm cười dịu dàng)
Sae gật đầu, leo xuống.
“Thôi chết rồi!” Kyo cắn nắm tay.
*Bốp***. Con búp bê đã nhắm thẳng trán Dong Hae mà rơi tự do. Dong Hae ôm đầu…
Sae vội chạy đến bên anh. “Anh không sao chứ, đưa em xem”. Dong Hae buông tay ra. “Máu, anh chảy máu rồi nè”. Kyo một lần nữa, lại bài cũ, cầm chiếc khăn đến gần anh, mặt tội nghiệp hết sức có thể. Kyo đưa chiếc khăn cho Dong Hae “Em rất tiếc, thôi phần anh coi như cũng đã xong”.
- KYO!!! (Dong Hae hét lên) (Đau quá anh không la gì nổi nữa)
Kyo chạy mất. Sae nhìn theo bóng Kyo. Cô đã bắt đầu nổi giận.
Sae chấm thuốc và cẩn thận dán băng keo lên trán Dong Hae. Dong Hae nhìn cô, trong khoảnh khắc mặt 2 người gần nhau đến mức có thể cảm nhận được hơi thở. Dong Hae chớp chớp mắt ngượng ngùng gỡ tay Sae xuống. Sae nhìn anh, cô cũng buông tay. Sae chẳng có cảm giác gì ngoài cảm giác gần gũi, còn Dong Hae thì đỏ mặt. Anh không quen con gái quá ân cần với mình như thế, vã lại Sae này cũng không phải là em ruột anh. Không thể…
Kyo bị trừng phạt bằng cách phải nấu ăn cho cả nhà trong 1 tháng, thay cả phần Dong Hae, Seung Ho và Jae Joong. Seung Ho cứ mỗi lúc nhìn trán Dong Hae băng keo dán, nhìn gương mặt tội nghiệp rụt rè của Kyo là nhịn cười không nổi. Jae Joong thì sau một lúc quát Kyo cũng nhoẽn miệng cười. Thật là không thể chịu nổi. Nhà có 2 cô gái lập tức trở thành cái chợ với hàng đống vấn đề.
Suốt bữa ăn hôm đó Sae và Kyo liếc nhìn nhau. Kyo định bụng sẽ ra tay một lần nữa, lần này đích thân cô sẽ hành xử thô bạo, không cho cô ả quỷ quyệt kia thoát nữa. Sae cũng định bụng sẽ cho Kyo một bài học. Không dọa cô ta chắc cô ta không biết lúc nào nên dừng lại.
Sau bữa ăn, hai cô gái lấy lý do lên sân thượng hóng mát với nhau thực chất là đi giải quyết mọi chuyện, sân thượng với lan can gỗ cao khoảng 2 tầng lầu.
- Sae (bằng một động tác nhanh đè Kyo vào tường, trấn tay ngang cổ Kyo): Đủ rồi, tôi đã bảo thế nào, tránh xa tôi ra, vì cô mà bao nhiêu người bị tổn thương.
- Kyo: Tất cả cũng tại cô, cô quỷ quyệt xấu xa mà còn nói ngược hả.
- Sae: Cô không chết không sợ sao. (buông tay, quay đi ra hướng lang can) Đừng có đùa với lửa nữa.
- Kyo (lao đến bên Sae): Cô tưởng tôi sợ cô à.
Kyo vốn dĩ học Karatedo từ nhỏ nên không sợ lời hù dọa của cô gái này. Kyo phải dạy cho cô ta một bài học để bớt kiểu tự tin phách lối. Sae khiến Kyo thật bất ngờ khi trong chớp mắt, tránh đòn một cách nhanh chóng. Cả hai bắt đầu lao vào đánh nhau. Sae cứ ra tay, rồi lại nương tay. Kyo đỡ đòn rồi tấn côn. Cả hai cứ thế quần nhau suốt một buổi, cuối cùng họ cũng chịu ngưng lại lấy sức, Kyo thở hổn hền “Cô cũng học võ sao, Sae trước đây không biết. Quả thật…quá khác biệt. Cô chết chắc”. Sae lạnh lùng không đáp trả. Kyo dùng hết sức lao vào Sae đá cú cuối cùng dứt điểm hạ gục đối phương. Sae xoay người né. Kyo đá trúng vào thành lan can gỗ.
*CẠCH* *RẮC*. Lan can gãy, Kyo mất đà rơi xuống theo. Sae giật mình với tay Kyo, nhanh như cắt Sae chộp được cô gái. Sae và Kyo cùng rơi xuống từ sân thượng. Kyo nghĩ mình với Sae chuyến này chắc toi mạng rồi, nhắm chặt mắt, Kyo chờ đợi cú tiếp đất. Sae nhanh níu lấy áo Kyo kéo cô hướng lên trên, Sae rơi xuống trước chịu cú tiếp đất mạnh còn Kyo thì ngã chồng lên cô.
*RẮC**BỊCH*
Một âm thanh lớn phát ra từ ngoài sân, Jae Joong, Dong Hae, Seung Ho hốt hoảng chạy ra xem. Trông thấy Kyo, Sae nằm trên đất, những mãnh gỗ vụn từ lan can gãy vung vải xung quanh. Cả ba như bị sét đánh, tái mặt, sững sờ. Jae Joong, Dong Hae vội lao đến bên cạnh Kyo, Sae, trong khi Seung Ho gọi cho xe cứu thương.
Bệnh viện…
Kyo đã tỉnh, cô không sao chỉ bị thương trên trán do Sae đỡ cho cô. Kyo nhìn Jae Joong lo lắng. Cô cảm thấy ân hận. Dù mình mẩy ê ẩm, Kyo vẫn cố ngồi dậy, đi đến bên anh, choàng tay ôm cổ anh. Jae Joong gỡ tay Kyo ra. Anh đang rất giận vì hai cô gái. Lúc đưa 2 người vào bệnh viện, Jae Joong gần như phát điên vì cảnh xảy ra cho em gái trước đây ám ảnh trong đầu anh.
Hai người sau đó đến phòng Sae đang được chăm sóc. Họ cùng Dong Hae, Seung Ho ngồi chờ bên ngoài. May mắn là ít ra Kyo không sao. Dong Hae giận Kyo, không nói một câu nào. Seung Ho cũng lặng lẽ, mắt long lanh. Cảm giác chờ đợi Sae lúc này, y như cảm giác đợi chờ Sae 1 năm trước. Họ sợ mình phải một lần nữa thất vọng, choáng váng…
Cánh cửa hé mở. Vị bác sĩ xuất hiện, mọi người lao đến, nhưng họ im bặt, thật kỳ lạ, không thể tin được vào mắt mình. Theo sau ông là Sae. Sae đang bước đi bình thường chỉ với một miếng băng quấn quanh đầu. Khác hẳn với cảnh trước đó bất tỉnh người đầy máu.
Vị bác sĩ cũng như mọi người, trước đó cũng đã ngạc nhiên tột độ. Sae khi được đưa vào bệnh viện, tình hình có vẻ rất xấu nhưng sau đó, khi chụp phim thì xương cô hoàn toàn lành lặn. Không chút thương tích, đầu cũng không vấn đề gì ngoại trừ một vết thương khâu ngoài da. Là một kỳ tích hay do Sae quá may mắn.
Mọi người dù thắc mắc đến thế nào thì cũng nhẹ nhõm vì Sae đã tai qua nạn khỏi. Kyo nhận ra Sae không phải là người xấu, khi ấy nếu muốn trả đũa Kyo, Sae đã không lao theo, rồi không đỡ, chịu nạn thay cho Kyo. Nếu không có Sae giờ này chắc có lẽ Kyo thê thảm rồi. May mà Sae cũng không sao, bình an, khỏe mạnh.
Thật ra bởi Sae mang một cơ thể bất tử nên cô mới có thể an lành như vậy. Biết mình không thể chết, còn cô gái bên cạnh mình thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện nên Sae đã dùng thân mình cứu Kyo. Kyo là người tốt tuy có hơi độc mồm độc miệng, nhưng hết lòng vì những người xung quanh, Sae không thể khoanh tay đứng nhìn. Dù là ma quỷ nhưng bản năng trong Sae không hề thay đổi.
1 ngày sau…
Cả năm người rời khỏi bệnh viện sau khi Kyo, Sae được kiểm tra hoàn toản ổn định và được xuất viện về nhà. Kyo lấy lý do quên đồ để quay lại gặp bác sĩ. Nhờ ông ấy lấy giúp mẫu máu của Sae mang đi thử. Qua chuyện này, Kyo càng phải xem, Sae rốt cuộc là ai. Càng lúc càng kỳ bí.
***
1 tuần sau đó…
Sae tháo băng trên đầu mình ra. Thật ra vết thương đã liền ngay lập tức nhưng không muốn mọi người thắc mắc quá nhiều cô đã phải mang thứ vướng víu ấy. Cuối cùng cũng được giải thoát khỏi nó. Vừa gỡ được ra, Sae gãi gãi đầu mình. Dong Hae vào phòng định đưa quần áo mới anh vừa mua cho cô thấy thế tròn mắt. Đầu Sae không có lấy một dấu tích chứng tỏ từng bị thương, sao lại thế, cô còn gãi một cách thô bạo nữa. Mới một tuần thôi mà…
- DH (ấp úng): Đầu…đầu của em…
- Sae (cười): Đầu em bình thường. Như anh thấy đấy.
- DH: Lý nào lại như thế?
- Sae (nháy mắt): Từ từ anh sẽ hiểu thôi…
Sae bỏ đi ra ngoài phòng. Cô đến sát bên cửa sổ, nơi yêu thích, nhìn ra mảnh vườn phía bên dưới. Sau khi hai cô gái ngã, ba chàng trai đã thay bải cỏ bằng những luống hoa mặt trời xinh đẹp. Sae nhìn những bông hoa đong đưa trong gió sớm, cô mỉm cười. Dong Hae nhìn nụ cười của Sae, phút chốc tim anh rung động.
Đột nhiên, ánh mắt Sae dừng lại khi trông thấy một chàng trai. Chàng trai khôi ngô, ánh mắt lấp lánh, gương mặt sáng ngời lẩn khuất sau những đóa hướng dương…Vô thức, Sae vội rời khỏi ô cửa, chạy ra đuổi theo bóng chàng trai. Cô cũng không biết tại sao mình lại làm thế. Dong Hae chạy theo sau Sae.
Chàng trai đó là Il Woo. Sae đuổi theo anh ta, anh ta đi đến cuối con phố thì mất dấu. Sae loay hoay, bối rối nhìn quanh tìm kiếm. Cô không biết đó chính là anh chàng hàng xóm đẹp trai. Dong Hae đã bắt kịp Sae, vội nắm lấy tay cô.
- Chuyện gì thế Sae?
- Sae: Em vừa trông thấy một người. Một người rất đặc biệt.
- DH: Anh không để ý thấy, người quen sao?
- Sae: Em không biết, chỉ cảm thấy rất quan trọng, và đau ở đây khi nhìn thấy người đó (Sae đập tay lên tim mình).
Nước mắt cô đột nhiên trào ra. Sae đưa tay quệt lấy giọt lệ ấy rồi nhìn nó. 1 năm rồi, cô không biết thế nào gọi là khóc. Vậy mà khi trông thấy người ấy, mắt cô lại hoen ướt. Sao lại thế?
- DH (kéo tay Sae, ngã vào lòng mình, anh ôm cô): Đừng lo. Anh sẽ giúp em!
****
Từ hôm vô tình nhìn thấy người con trai lạ mặt, ngày nào Sae cũng ra ngoài, cô hy vọng có thể gặp lại bóng dáng ấy. Sae phải làm rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Tại sao người ấy với Sae lại có cảm giác như thế.
Sae tập hợp tất cả các ma cà rồng trẻ, tay sai của mình lại, ra lệnh cho chúng đi tìm người như cô tả. Sae không ngờ rằng, người ngỡ xa tít chân trời lại gần ngay trước mặt.
****
Sae không ở nhà. Ba chàng trai đang ngồi bàn chuyện thì Kyo về tới. Hớt hơ hớt hải, cô lao vào hét toáng lên khiến mọi người giật cả mình. Kyo vừa đến trung tâm xét nghiệm ADN lấy kết quả những mẫu máu về.
- Kyo: Có kết quả ADN rồi!
- Jae Joong (cau có): Tưởng em bỏ cuộc, thì ra em…
- Kyo: Khoan đã anh, em biết em sai rồi. Nhưng anh phải nghe em nói trước đã.
- Seung Ho (tò mò): Thế nào, Kyo?
- Dong Hae: Em nói đi! Anh đang chờ đây. Rốt cuộc là chuyện gì mà em lại hớt ha hớt hải thế.
- Kyo: Các anh phải bình tĩnh nghe em nói nhé!
- Jae Joong: Được rồi…
- Kyo (ấp úng): Thật ra…thì…Sae này không có huyết thống gì với các anh cả. Hoàn toàn không phải là anh em.
……
- Kyo (tiếp lời): Em đến đó và phát hiện ra các anh đã từng được thử ADN ở đó.
- 3 chàng trai: Sao lại có chuyện đó?
- Kyo: Bình tĩnh nghe em nói đã. Sae trước đây cũng đã từng thử. Kết quả là…Dong Hae và Sae không phải là anh em ruột.
- Dong Hae: Cái gì!!! Em nói gì vậy hả?
- Jae Joong: Cái này không phải chuyện để em đùa giỡn đâu.
- Seung Ho: Kyo, không được nói bừa nhé. Sao Sae và Dong Hae lại không phải là anh em ruột được.
- Kyo: Em khẳng định. Các anh với Dong Hae là anh em cùng cha. Còn các anh với Sae là anh em cùng mẹ.
- Dong Hae (say xẩm): Sao chứ??????
- Jae Joong: Nếu nói vậy, không lẽ…Dong Hae là con của ba với người đàn bà khác trong khi Sae là con riêng của mẹ với người đàn ông khác. Vậy nên, giữa Dong Hae và Sae hoàn toàn không có huyết thống.
- Kyo: Chính xác.
- Dong Hae (mắt long lanh): Không thể nào??
- Kyo: Đó hoàn toàn là sự thật. Em đã xem kỹ kết quả.
Dong Hae sau một lúc im lặng. Anh nhẹ giọng “Em nói Sae có thử, vậy con bé có biết không?”
- Kyo: Chính Sae đã hỏi kỹ bác sĩ xét nghiệm đó.
- Seung Ho: Vậy là chị ấy biết tất cả.
- Jae Joong: Con bé đã im lặng không nói!
Kyo nhẹ gật đầu công nhận.
- Seung Ho: Tại sao lại oái ăm như vậy? Ba mẹ chúng ta không yêu nhau thì thôi, sao lại có thể trả thù nhau như thế.
- Kyo: Chắc họ không nghĩ đến lúc chúng ta biết chuyện thì sẽ thế nào…
- Jae Joong: Thật tàn nhẫn. Quá đáng!
- Kyo: À mà còn 1 chuyện nữa, Sae hiện tại, máu của cô ấy rất lạ. Lạnh hơn máu người thường, có gì đó không ổn mà không ai có thể hiểu hay giải thích cặn kẽ được.
……….
Dong Hae không chờ nghe thêm nữa, anh lẳng lặng đi vào phòng đóng sầm cửa lại. Dong Hae cảm thấy mọi thứ tối sầm trước mắt. Lừa dối, tất cả đều là lừa dối. Ba mẹ, họ đã che dấu anh sự thật suốt ngần ấy năm, cả Sae nữa. Cô em gái từ bé lúc nào cũng nghĩ cho anh, luôn bên anh, vậy mà lại chẳng phải là em ruột của anh. Sae biết sự thật, vậy mà cũng giấu anh.
Jae Joong, Seung Ho suốt cả ngày hôm đó ngồi lặng đi trên ghế. Họ không nói lấy nửa lời. Kyo bối rối, không biết cô đã nói ra điều đáng lẽ phải cân nhắc kỹ có nên nói hay không, là đúng hay sai?
****
Kyo vào phòng Sae lục lọi, cô muốn tìm quyển nhật ký của Sae trước đây. Có lẽ, tìm ra nguyên nhân vì sao Sae biết lại im lặng sẽ tốt cho mọi người. Dong Hae không ray rứt nữa thì Jae Joong mới có thể vui lên được. Nhìn Jae Joong khó xử, buồn bã cùng Dong Hae thế này, thật Kyo không yên lòng. Tất cả cũng là lỗi tại cô, cô đã lôi ra tấm bi kịch gia đình này, khơi dậy nỗi đau của anh em họ.
Nhưng…
Kyo không có cách nào tìm thấy. Cô bới tung mọi thứ lên. Đúng lúc Sae trở về.
- Sae: Cô làm gì đó?
- Kyo: Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn tìm một thứ của em gái Jae Joong trước đây.
- Sae: Thứ gì???
- Kyo: Quyển nhật ký!
- Sae: Tại sao????
Kyo lần đầu tiên cảm thấy gần gũi Sae, mặc kệ kết quả xét nghiệm thế nào, cô đến bên ngồi cạnh Sae, cô kể đầu đuôi câu chuyện cho Sae nghe. Về gia đình Jae Joong, về sự thật mà mọi người vừa mới biết.
Sae im lặng, cô đứng dậy bắt đầu tìm cùng Kyo. Cô không nói lời nào nhưng đáp trả bằng hành động. Sae cảm thấy mình là một người trong gia đình này rồi thì cũng cần phải làm gì đó.
Cuối cùng hai cô gái cũng tìm ra được quyển nhật ký ấy. Sae dùng cảm giác của mình để tìm ra nó.
Lật quyển nhật ký ra đọc, Kyo hoàn toàn đúng. Sae trước kia đã viết tất cả mọi chuyện trong đó. Mừng rỡ, Kyo cầm quyển nhật ký định lao đi tìm Jae Joong nhưng Sae đã giật lấy nó. Kyo đang bất ngờ chớp chớp mắt thì Sae lên tiếng “Phải đưa nó cho Dong Hae, anh Dong Hae đáng được biết”. Sae cầm nó đi thẳng đến phòng Dong Hae.
Cô gõ cửa, Dong Hae im lặng không trả lời, cũng không ra mở. Sae cúi người nhét vào phía dưới cửa.
*Anh Dong Hae, em đây, anh phải xem cái này, sự thật mà anh đáng được biết* |
|