|
Thanh Linh (phiên bản 3)
Có một mùa đông không thể phai mờ trong kí ức.
Mùa đông đó vô cùng khắc nghiệt, một vùng đất phồn hoa chìm trong mưa tuyết vần vũ, trở nên tiêu điều trong cái lạnh cắt da cắt thịt.
Mùa đông đó, một gia đình dắt nhau rời khỏi quê hương với hi vọng tìm thấy con đường sinh tồn.
Mùa đông đó, một cô bé trơ mắt nhìn những người thân thuộc cùng dòng máu đi mãi, đi mãi cho đến khi trở thành chấm nhỏ phía chân trời. Tay chân lạnh cóng không thể cử động, cô bé chỉ có thể nằm lại mặc cho gió tuyết vùi dập, tự sinh tự diệt.
Mùa đông đó, cô bé mới có bảy tuổi.
oOo
Cha, nương, đại ca, nhị tỷ, tứ ca, vì sao bỏ con lại một mình? Tôi đã tự hỏi câu này hàng trăm hàng ngàn lần lúc ở cánh đồng hoang vu nọ, ngay cả khi chỉ còn sót lại chút ý thức cuối cùng tôi vẫn không thể chấp nhận được sự thật: tôi đã bị bỏ rơi.
Tỉnh dậy sau cơn mê dài đầy mộng mị, tôi ngạc nhiên khi thấy mình nằm trong một căn phòng nhỏ chứ không phải giữa lớp tuyết buốt giá.
Chăn đệm ấm áp đến vậy nhưng sao tôi lại cảm thấy lạnh lẽo thế này?
Lạnh, lạnh quá!
Cái rét lạnh từ trái tim thấm từng chút từng chút ra toàn bộ cơ thể. Cuộn tròn thành một đống trên giường, cả người mệt mỏi trống rỗng, tôi thẫn thờ lắng nghe tiếng gió ào ào đập vào cánh cửa sổ đóng kín.
“Kẹt” một tiếng, cửa phòng đột nhiên mở ra, một cậu bé chừng mười tuổi mặc quần áo kiểu đạo sĩ bưng khay thuốc tiến vào.
“Tỉnh rồi sao?”
“…” Tôi im lặng không nói gì.
“Có muốn uống chút nước không?”
Cổ họng vừa khô vừa nóng rát, tôi khẽ gật đầu. Làn nước ấm áp nhẹ nhàng thấm ướt bờ môi khô nẻ, trôi qua miệng lưỡi đắng ngắt, mũi dường như còn ngửi thấy hương mai nhẹ nhàng trên đôi bàn tay bé nhỏ.
Hương mai?! Hình như trong lúc hôn mê, thi thoảng tôi có cảm thấy một bàn tay nhỏ nhắn nào đó sờ lên mặt tôi mang theo hương mai thoang thoảng.
Bàn tay vương mùi mai thanh khiết của cậu bé áp lên trán tôi, chất giọng trẻ con nhưng vẫn có vài phần nghiêm nghị cất tiếng: “Cuối cùng cũng hạ sốt rồi. Ăn chút cháo rồi uống thuốc nào!”
Tôi hơi ngẩn người rồi khẽ lắc đầu, quả thực tôi cảm thấy vô cùng chán nản chẳng muốn ăn uống. Không nhìn cậu bé nữa, tôi hơi nghiêng đầu nhìn chăm chăm vào cánh cửa sổ đã khép chặt.
Cậu bé lặng yên nhìn tôi, một lúc sau bước ra mở toang cửa sổ. Ánh mặt trời chói lọi rọi vào căn phòng khiến tôi phải nheo mắt lại mới nhìn rõ được. Bầu trời trong vắt một màu xanh lam dìu dịu, xa xa mấy cây mai đỏ nở rộ tạo thành đám mây hồng bồng bềnh. “Trông muội có vẻ hơi buồn nhỉ! Đừng lo, bệnh sẽ mau khỏi thôi. Mà muội thích hoa mai không? Đợi muội khỏe lại, huynh sẽ dẫn muội đến Mai viên chơi, nơi đó lúc nào cũng có hoa nở, đẹp vô cùng!”
Làn gió khẽ phất phơ tà áo bạch lam, ánh sáng chiếu nghiêng lên người cậu bé, khóe môi khẽ cong lên tạo thành nụ cười dịu dàng làm bừng sáng cả khuôn mặt. Cậu bé đứng đó, cả thân hình được bao phủ trong những tia nắng mặt trời hiếm hoi của mùa đông, rực rỡ đến lóa mắt, ấm áp đến tận tâm can.
Nụ cười ấy, khung cảnh ấy đã in sâu vào trái tim tôi không thể nào xóa nhòa.
oOo
Cậu bé tên Trọng Hoa. Hóa ra ngày đó chính là Trọng Hoa và sư phụ - Thủy Liên đạo cô đã cứu tôi một mạng. Tôi chẳng còn nơi nào để đi nên xin ở lại Lưu Ba học đạo. Đạo cô Thủy Liên đồng ý nhận tôi làm đệ tử, người còn đặt cho tôi cái tên Thanh Linh.
Từ đấy, tôi có một cái tên mới, một mái nhà mới, và một vị sư huynh.
...
“Linh Nhi, muội ngoan ngoãn uống thuốc đi, đừng nhõng nhẽo nữa. Thuốc đắng dã tật, uống vào sẽ mau khỏi bệnh!”
“Linh Nhi, tay muội bị hàn khí làm thương tổn, dùng lụa tuy không tốn lực như dùng kiếm nhưng phải cẩn thận.”
“Linh Nhi, huynh đã giảng cho muội cả buổi tối mà muội không nhớ được chút gì là sao? Phải cố gắng lên!”
“Linh Nhi...”
…
Chẳng có đứa trẻ nào trên núi Lưu Ba trạc tuổi tôi và Trọng Hoa nên tôi vô tình trở thành cái đuôi luôn bám theo sư huynh.
Trọng Hoa chỉ hơn tôi hai tuổi, cao hơn tôi một cái đầu nhưng tôi cảm giác huynh ấy còn lớn hơn tôi nhiều lắm. Thông minh mẫn tiệp, đạo pháp cao thâm, cả người toát ra khí tức lạnh lùng, trầm ổn rất hiếm gặp ở độ tuổi nhỏ như vậy. Tôi vô cùng ngưỡng mộ.
Quãng thời gian thủa niên thiếu ấy mới đẹp làm sao, ngày ngày được kề cận bên Trọng Hoa. Biết bản thân ngu ngốc luôn bị tụt lại phía sau, tôi bèn nỗ lực gấp bội, chăm chỉ tu luyện với sư huynh, được huynh ấy chỉ dạy từng chút một.
Giá như... giá như được ở bên Trọng Hoa trọn kiếp này thì thật tốt biết bao.
oOo
Tháng năm chảy trôi, tôi đã trưởng thành nhưng nỗi đau bị vứt bỏ năm ấy tạo ra vết thương lòng không thể lành lại được.
Mùa đông thứ mười một tôi ở Lưu Ba, sư phụ gọi tôi cùng ra ngoài có việc. Khi về gần đến nhà, tôi phát hiện một tiểu lang yêu [1] đang nằm thoi thóp trong bụi rậm, lớp lông trắng mong manh vấy những vệt máu khô đỏ thẫm càng làm nổi bật những vết cào rách da thịt trên cơ thể nhỏ bé, hơi thở đứt quãng như có như không. Thấy động, đôi mắt xanh lục hé ra nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập bao kinh hoàng, sợ hãi, đớn đau, lại có chút khẩn cầu hy vọng.
[1] Lang yêu: yêu quái sói.
Hình ảnh mùa đông năm nào bỗng hiện ra trước mắt, trái tim tôi nhức nhối khôn nguôi.
Sau khi xác định xung quanh không còn con yêu quái nào khác, tôi cẩn thận tới gần xem xét vết thương của tiểu lang yêu. Không chỉ bị thương ngoài da mà nội thương cũng nghiêm trọng, nếu không cứu chữa ngay sẽ không còn hy vọng sống sót.
Tôi quay đầu nhìn sư phụ, dẫu tôi có lòng thương xót nhưng dù sao nó cũng là yêu quái, không thể tùy tiện ra tay cứu vớt. “Sư phụ, tiểu lang yêu bị thương rất nặng nên mới bị bỏ ở nơi này. Nó tuy là yêu quái nhưng còn nhỏ như vậy, lại bị thương nặng như thế... Con… con muốn giúp nó…”
Dường như sư phụ cũng hiểu tâm ý của tôi, người cười hiền từ, “Tiểu lang yêu này thật đáng thương! Linh Nhi, con mang nó về Lưu Ba đi.”
Tôi vui mừng, cẩn thận ôm tiểu lang yêu trở về song chẳng thể ngờ tai họa từ đây mà ra.
Bánh xe số phận đã bắt đầu quay.
oOo
Trọng Hoa càng lớn càng trở nên nghiêm nghị, lạnh lùng, trầm ổn, cũng ít cười hơn. Tôi chẳng được ở bên chàng nhiều như lúc nhỏ. Một phần vì Trọng Hoa tiếp nhận vị trí thủ tọa đệ tử [2] của Lưu Ba nên bận bịu hơn trước, phần khác là do tôi phải chăm sóc tiểu lang yêu kia.
[2] Thủ tọa đệ tử: người đứng đầu chúng đệ tử, quyền lực dưới Chưởng môn và các trưởng lão.
Tiểu lang yêu tên Hô Di, sư phụ đã thu nhận nó ở lại. Dù cơ thể còn rất yếu ớt nhưng Hô Di lúc nào cũng đề phòng cảnh giác, luôn nhe răng gầm gừ với những người tới gần nó, thậm chí còn cắn lại nếu cảm thấy không an toàn, không cho ai động vào người trừ tôi và sư phụ. Trong môn phái dấy lên không ít dị nghị vì quyết định của sư phụ, thế nên tôi buộc phải dọn ra ở riêng một tiểu viện để dạy dỗ nhóc con này.
Nhờ được chăm sóc tận tình nên các vết thương của Hô Di đã lành lại nhanh chóng, đó cũng là lúc những tháng ngày yên bình của tôi kết thúc. Hô Di hiện nguyên hình là một tiểu lang yêu tinh ranh, nghịch ngợm. Nó rất thích trốn trong những tàng mai ở Mai viên, đợi tôi tới gần thì rung mạnh cây để hoa thi nhau rụng xuống người. Cánh hoa đỏ thắm vương đầy lên mái tóc và quần áo giũ sao cũng không sạch, tôi trừng mắt liếc Hô Di, còn nó thì cười hì hì rất chi là vui vẻ rồi nhảy sang mấy cây bên cạnh. Theo từng bước chân Hô Di chuyền từ cây này sang cây khác, hoa mai rơi liên tục tạo thành những cơn mưa hoa đỏ rực kéo dài mãi, dường như không bao giờ dứt.
Sau một thời gian dài ở Lưu Ba, tính xấu của Hô Di chẳng thấy được sửa đổi chút nào. Có mặt tôi thì Hô Di còn ngoan ngoãn tu luyện một chút, chỉ cần tôi ra ngoài là nó lại trốn đi chơi lung tung khắp núi, chọc phá các sư huynh sư đệ khác. Bị đánh cho thương tích đầy mình làm tôi phải tốn công chữa trị không nói làm gì, còn trưng ra gương mặt rơm rớm nước mắt, ngây thơ vô tội làm tôi mủi lòng không nỡ xuống tay trách phạt nặng nề, chỉ đành cảnh cáo nó rồi muối mặt đi xin lỗi người ta. Chưa hết, tôi còn bị Trọng Hoa gọi ra nhắc nhở riêng, thật là xấu hổ!
Ở mãi với nhóc con phá phách ấy khiến tôi buồn bực vô cùng, tôi bèn nói khéo với sư phụ để khỏi phải trông chừng Hô Di nữa.
“Con muốn chuyên tâm tu luyện thật à? Hay là do bất lực không dạy bảo được Hô Di?” Sư phụ tủm tỉm cười nhìn tôi.
Bị nói trúng tim đen, hai má tôi chắc hẳn đã đỏ bừng, tôi lúng túng đáp lại: “Con... là con bất tài… để… để nhóc con ấy gây ra nhiều chuyện như thế…”
Sư phụ nghĩ một lúc rồi nói: “Hô Di còn nhỏ, ham chơi là chuyện bình thường, từ từ dạy bảo lớn lên sẽ hiểu chuyện hơn. Tiểu lang yêu này chỉ luôn quấn quýt bên con mà không tiếp xúc với những người khác, giờ con lại không muốn ở với nó nữa, nó sẽ rất cô đơn đấy, con đành lòng sao?”
Tôi cúi đầu, cắn môi ngập ngừng. “Con… nhóc con ấy sẽ sớm trưởng thành… Còn có sư phụ ở đây nữa mà, sao nó cô đơn được chứ, có phải chia tay vĩnh viễn đâu…”
Sư phụ thở dài. “Nếu con không thích ta cũng không cưỡng cầu. Nhóc con Hô Di này để ta dạy dỗ cũng được.” Ngừng một chút, người lại tiếp: “Linh Nhi... Năm xưa con còn thơ dại lại chẳng có nơi nào nương tựa, ta mới đồng ý để con ở lại. Nay, con đã đủ lông đủ cánh rồi, nếu con thích đi đâu thì hãy đi tới đó.”
Tôi sững sờ không tin nổi vội vàng lên tiếng: “Sư phụ, người nói vậy là có ý gì? Người… người muốn đuổi con đi sao? Con đã làm sai chuyện gì hay người thấy con ngu đần không xứng ở lại Lưu Ba?”
“Không phải vậy! Chỉ là, ta nghĩ cho tương lai của con thôi, ta không nỡ nhìn một cô nương xinh đẹp như con cứ ở mãi nơi này. Lấy một phu quân tốt, sinh con đẻ cái, sống an ổn đến đầu bạc răng long không phải là hạnh phúc của mọi thiếu nữ trên đời hay sao?” Sư phụ dứt lời, tôi thấy rõ trong ánh mắt của người tràn đầy yêu thương và quan tâm lo lắng.
Tôi quỳ xuống trước sư phụ, dập đầu ba cái rồi khẽ khàng thưa: “Sư phụ, năm ấy khi con không còn ai thân thích, người đã thu nhận con, từ đó con luôn coi người là cha là mẹ, Lưu Ba là nhà của con, thực sự con không nỡ rời đi. Ơn cứu mạng không gì báo đáp, nghĩa sư đồ con mãi khắc ghi, xin người hãy cho con ở lại Lưu Ba đến hết đời.”
Sư phụ trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng người nâng tôi dậy, khẽ xoa đầu tôi như hồi còn bé tôi làm sai chuyện nào đó. Người nói, giọng hơi có chút bất lực: “Đều trưởng thành cả rồi… Con đã quyết ý thì ta cũng không khuyên con nữa. Mệnh kiếp đã định, sau này đừng hối hận vì những lời hôm nay.”
Hối hận ư? Không bao giờ! Tôi đã nguyện ước sẽ mãi ở bên sư phụ, Trọng Hoa và cả Lưu Ba đến trọn kiếp này. Vĩnh viễn không bao giờ thay đổi!
oOo
Lưu Ba là tất cả của tôi, là mái nhà chở che, là tình thương của sư phụ, là tình yêu tôi dành cho Trọng Hoa.
Bế quan tu luyện mong pháp lực tăng tiến để bảo vệ Lưu Ba, vậy mà khi Lưu Ba gặp kiếp nạn tôi lại không hề hay biết, lúc quay về Lưu Ba chẳng còn như trước, nguyên khí bị tổn thương cực lớn không nói, đến sư phụ cũng không còn. Lòng tôi quặn thắt, người phụ nữ hiền dịu từng cưu mang, chăm sóc tôi nay đã mất.
Nhưng tôi càng xót xa hơn khi biết kiếp nạn này là do Hô Di gây ra, sư phụ vì yêu hắn, muốn cứu hắn mà bị trừng phạt.
Tôi vô cùng đau khổ, nếu năm xưa không cứu Hô Di thì sư phụ sẽ không phạm sai lầm để dẫn đến kết cục ngày hôm nay. Tôi hận lũ yêu quái, càng hận chính bản thân mình.
Trọng Hoa được các trưởng lão ủng hộ nhậm chức Chưởng môn, ra lệnh nhốt Hô Di vào đáy Linh hồ Thiên Tỏa tháp, lại dùng hình phạt tỏa hồn [3] với sư phụ, giam giữ hồn phách người nơi Vạn Cách lâu.
[3] Tỏa hồn: hình phạt giữ lại hồn phách, khiến quỷ sai không thể câu hồn, khiến linh hồn lưu lại thế gian, cho đến khi sức sống khô kiệt mà chết.
Một đài cao, một vực sâu, cả đời này Hô Di và sư phụ chẳng còn cơ hội gặp lại nhau.
Tôi chưa bao giờ thấy một Trọng Hoa tàn nhẫn, lạnh lùng đến vậy. Giam cầm, hành hạ Hô Di là đúng nhưng sao lại làm vậy với sư phụ? Dù gì sư phụ cũng đã dạy dỗ chàng từ nhỏ đến lớn, người cũng đã chết rồi, sao chàng còn giam giữ không cho linh hồn sư phụ nhập luân hồi?
Tôi vẫn giữ mãi câu hỏi đó trong lòng cho tới một đêm tình cờ bắt gặp Trọng Hoa nơi Mai viên.
Nhờ kết giới phép thuật bao quanh Mai viên, hoa mai luôn luôn khoe sắc đúng độ đẹp nhất, hương thơm thanh khiết lan tỏa bốn phương. Tuyết trắng, mai đỏ tạo thành khung cảnh diễm lệ say đắm lòng người.
Cả vườn mai rộng như thế chỉ có mình Trọng Hoa đơn độc. Lưng quay lại phía tôi, trước mặt chàng là một bức họa, bút mực rơi lung tung cạnh mấy vò rượu rỗng, hẳn là vừa vẽ xong. Dường như chàng đang say, cơ thể lảo đảo đứng không vững, bàn tay vuốt nhẹ lên bức họa, giọng nói mơ hồ xót xa khẽ lẩm bẩm câu được câu chăng: “Sư phụ... Vì sao... Vì sao lại nảy sinh tình cảm với Hô Di?”
Tôi chợt rùng mình chấn động, nhìn kỹ gương mặt của thiếu nữ áo trắng trong tranh, bóng dáng đó chẳng phải là sư phụ hay sao? Không lẽ…
Tất cả những lời nói, hành động của Trọng Hoa với sư phụ trong những năm qua đều có vẻ bình thường nhưng lúc này tôi lại thấy không bình thường chút nào. Tình cảm của chàng, thái độ của chàng đối với việc sư phụ yêu chiều Hô Di, rồi cả hình phạt tàn nhẫn dành cho sư phụ… hết thảy đều vượt quá tình cảm sư đồ bình thường.
Trọng Hoa có tình riêng với sư phụ!
Lòng tôi bỗng trào lên nỗi cay đắng chua xót. Trọng Hoa có tình riêng với sư phụ...
Nước mắt tôi lặng lẽ tuôn rơi. Thì ra, trong những năm qua, người mà Trọng Hoa luôn đặt trong tâm khảm là sư phụ.
Có lúc nào chàng nhận ra tình cảm tôi dành cho chàng hay không?
oOo
Hơn hai mươi năm sau, tôi lại bắt gặp một Trọng Hoa say khướt ở vườn mai đỏ. Nếu Trọng Hoa của hơn hai mươi năm trước say rồi tỉnh thì Trọng Hoa của hơn hai mươi năm sau chìm đắm mãi trong hơi men, chẳng buồn quan tâm đến chuyện gì.
Sau trận đại chiến với yêu quái hai năm trước, Trọng Hoa suy sụp hẳn, linh hồn của sư phụ cuối cùng cũng được giải thoát đi đầu thai nhưng Lưu Ba đã bắt đầu suy yếu nhanh chóng.
“Sư huynh, con yêu vật đó không đáng để huynh phải tự đày đọa bản thân mình, huynh đừng như vậy nữa. Huynh hãy nghĩ cho Lưu Ba có được không? Muội xin huynh đó, Lưu Ba cần huynh!”
“Muội về đi. Ta muốn ở lại nơi này. Tam Sinh không phải là yêu vật… Là ta đã giết nàng ấy! Là lỗi của ta, nàng ấy chỉ cố cứu mạng Trường An…”
Lỗi của chàng ư? Nếu truy xét nguyên do đến tận cùng, tất cả đều là lỗi tại tôi mới đúng. Tại tôi đem yêu vật tên Tam Sinh về núi, tại tôi không đủ sức giết nó để nó giải thoát cho lang yêu Hô Di, để Hô Di gọi cả bầy yêu quái tiến đánh Lưu Ba.
Tôi đã cố sửa chữa sai lầm, tìm mọi cách hòng xoay chuyển tình hình nhưng vô ích. Lưu Ba đang dần đến hồi diệt vong.
Còn Trọng Hoa… Từng ấy năm không thể xóa nhòa hình bóng của sư phụ, ngược lại càng in sâu vào tâm trí của chàng hơn khi yêu vật Tam Sinh kia lại có gương mặt giống hệt sư phụ. Tôi hận con yêu vật đó bởi tôi không bao giờ có được vị trí nào trong trái tim chàng. Tôi yêu Trọng Hoa và tôi chẳng muốn chàng phải chịu đựng thêm nhiều đau khổ, cũng chẳng đành lòng nhìn chàng trở thành một bóng ma vật vờ trong Mai viên.
Nếu đã không thể làm gì để cứu vãn, tôi đành kết thúc tất cả.
Kiếm này chém xuống, là yêu là hận đều tan biến, giải thoát cho chàng cũng là giải thoát cho tôi.
Máu loang trên áo bào bạch lam của Trọng Hoa như những đóa mai đỏ rực kiều diễm, rồi từng bông từng bông nở rộ trên nền tuyết trắng tinh khôi.
Nhìn khóe miệng cong cong trên thân thể từ từ lạnh giá của Trọng Hoa, tôi bỗng bật khóc nức nở, cuối cùng còn được thấy lại nụ cười của chàng, thật là tốt. Đi đi, chàng hãy đi đi, bước vào luân hồi và tìm kiếm người yêu đích thực của mình!
Tôi lau nước mắt lặng ngắm khung cảnh xung quanh. Lưu Ba của tôi.
Kiếm này đâm vào tim, là tôi xin tạ lỗi với Lưu Ba.
Lưu Ba, mái nhà thân thương chở che tôi từ thủa ấu thơ, vậy mà tôi không bảo vệ được nó, lại còn bao lần là nguyên nhân làm hại. Sư phụ đã ra đi từ lâu, Trọng Hoa cũng đi rồi, hãy để tôi ích kỷ lần cuối ra đi trước, tôi thực sự sẽ không chịu đựng nổi khi phải chứng kiến Lưu Ba sụp đổ.
Tôi ngã xuống đất, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Những hình ảnh xưa cũ phủi bụi thời gian bỗng hiện lên trong tâm trí, là nụ cười ấm áp của cậu bé năm nào, là ánh mắt hiền từ đầy thương yêu của sư phụ, là tiểu lang yêu Hô Di tinh nghịch nấp trong tàng mai tạo nên cơn mưa hoa...
Đúng rồi, là mưa hoa mai! Tôi khẽ mỉm cười nhìn muôn ngàn cánh mai đỏ rực rỡ đang phiêu tán khắp không gian.
Gió nâng cánh hoa bay lên bầu trời xanh thẳm, bay mãi...
~THE END~ |
|