|
Tác giả |
Đăng lúc 9-7-2014 20:57:53
|
Xem tất
CHAP 3
Thấn thoát lại ba tháng trôi qua, thật nhanh cho những người bận rộn, nhưng quá dài cho những người ở không…
Ba tháng trước thời gian đối với Hyun Joong không dài nhưng bây giờ sao mà nó dài lê thê thế, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, không đi đâu tự dưng thấy chán, lại không biết làm gì, bởi anh đang bị thương… bị thương tích đầy mình thì anh không sợ, nhưng bị ai đó thương thì anh cảm thấy sợ… và anh đang nhận lấy sự cảm thấy sợ đó vào mình… từ lúc anh tỉnh lại, như một con người bình thường ở bệnh viện, anh trở nên yếu đuối, như con người thực thụ, chẳng hiểu sao anh thích được như thế này, có người quan tâm, thế là anh cứ làm biếng, chẳng sử dụng năng lực để làm bất cứ điều gì kể cả trị thương, để anh được có một ai đó quan tâm lo lắng, thế thôi…
Hwang Bo sau lần đó, cô như chết đi sống lại, mọi nỗi đau đều vơi đi bởi cô đã biết khóc, không giữ lại một cảm xúc gì đó trong lòng nữa, cô cảm thấy mình thật buồn cười, bỏ phí quá nhiều thời gian cho một việc không đâu, thật cứ như bị ma đánh, mê muội làm chuyện điên rồ, dở hơi đấy… Từ bé đến giờ, là cô tự mình lớn lên trong mọi thứ, sao cái khoảng thời gian đó cô lại không thể tự mình nhỉ… cô cảm thấy hối hận, để cô chỉ biết dồn hết sức mình để làm tốt cái việc mà cô gọi là trả ơn, cho người có quyền quyết định sự sống chết của cô, chẳng biết từ bao giờ, cô chợt quên mất, bên cạnh mình có thần chết, cô chỉ thấy đó là cậu nhóc thật dễ thương mà thôi, nhưng cậu nhóc này trầm tính, ít nói, ít cười mặc dù cô đã đùa vui để tạo không khí, cái khoảng cách vô hình nào đó khiến cô chẳng thể làm tốt công việc ngoại giao xuất sắc của mình, để rồi cô cũng tự dưng nhụt trí, chẳng muốn mở lòng mình ra nữa, có lẽ suy nghĩ của hai người khác nhau, ừ mà đúng rồi, có thể nói theo những gì bên ngoài thì nhóc nhỏ hơn cô, nhưng nếu thật sự thì nhóc lớn hơn cô chắc là nhiều lắm, nhưng ở cái nhân gian này thì chỉ có thể nhìn bên ngoài mà thôi, để cô biết càng nên giữ ý hơn…
Hyun Joong dọn cơm lên bàn, anh nhìn lên đồng hồ trên tường, thường đúng vào 6h chiều là Hwang Bo về đến nhà, nhưng bây giờ đã là 6h30’ anh lấy lồng đậy thức ăn lại, rồi đi ra cửa đứng… ngóng, chẳng biết là ngóng gì, chắc là như người ta nói là ngóng mẹ về chợ đây, Hwang Bo đã trở lại cuộc sống bình thường, mà còn lạc quan nữa, cô hay cười, nụ cười của cô đẹp… đẹp lắm, rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, có cả sự ấm áp, soi rọi cái bóng tối của anh, anh rất muốn được nhìn mãi, nhưng như thế thì có vẻ không tốt cho lắm, cô đi làm, anh ở nhà, chẳng biết làm gì nên tìm việc nhà để làm, dù gì ở đây cũng phải nên góp một chút sức, tự dưng anh trở thành một con người bình thường, biết ăn uống ngủ nghỉ, anh không muốn mình phải ở chơi không như thế này, tổng cộng là 6 tháng, cũng gọi là nữa năm, nữa năm anh học không ít mọi thứ nơi trần gian, đã đến lúc anh về rồi khi mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, biết rõ Hwang Bo không bao giờ làm sai nữa, nhưng anh không muốn về, anh muốn lưu lại một thời gian, chỉ để gì… để gì thì chỉ có trời mới biết… anh mỉm cười một mình… tự dưng mỉm cười một mình…
Hwang Bo nhấn ga cho chiếc xe đua của mình lao nhanh trên đường về nhà, tự dưng biết có người lo lắng, thế mà không thể nhắn gởi, tự dưng cô căm thù cái gọi là điện thoại, nó trở nên vô dụng giữa cô và nhóc, cô ước mình trở về thời xa xưa, cô được ở nhà bên nhóc mà thôi… ngẫm nghĩ lại dù trong lúc công việc chất như núi, cô vẫn có thể suy ra bằng sự thông minh của mình, rõ ràng biết những việc làm của nhóc chỉ là vì công việc nơi địa phủ, mà địa phủ đối với cô bây giờ sao gần gũi và thân thương quá, bởi từ cái con người đấy đem lại cho cô, cô không thể nào quên được có người dám hy sinh vì mình, có người lo cho sự an toàn của mình, có người thấu hiểu được nỗi đau của mình, có phải là cô quá thông minh nên cũng chỉ nghĩ ra đó như là để lừa dối bản thân mình, cô lại bắt đầu biết mơ mộng, một giấc mơ mà cô không nên mơ, không có quyền mơ.
Trái tim Hwang Bo rung lên khi từ đằng xa cô thấy… dáng nhóc cao cao bước qua bước lại trước cửa nhà cô với những nghĩ suy gì đó, cô cho xe chạy chậm lại, để có thể kéo dài cái giây phút này, cái hình ảnh này, ở nhóc tự dưng cô thấy phát ra một tia sáng lấp lánh, cuốn lấy cô, làm lòng cô ấm lại, và tự dưng làm trái tim cô đập nhịp bất ổn, mọi thứ đã trở lại như cũ, cũng là lúc như cũ chưa từng có gì xảy ra sao… không, làm sao coi như không có gì bởi mọi thứ đã qua đó lại khắc sâu trong tâm trí cô thế này, và cái hình dáng thân thương kia nữa, từ bao giờ nó lại hiện hữu trong trái tim cô… cô quá đủ lớn để biết thế nào là rung động vì yêu… quá đủ lớn để biết thế nào là yêu một mình, một lần rồi, cô không có trong tầm tay dù cô đã bỏ ra rất nhiều, và một lần này nữa, thì cô biết chắc không thể có dù cô có làm gì đi chăng nữa, nhưng cô cũng muốn được một lần đưa tay ra để nắm giữ… cô là dân làm ăn chuyên nghiệp, cô không muốn buông cái cơ hội này, cái cơ hội cùng mọi cảm xúc, nó đang đến, từ từ… từ từ… gặm nhấm trái tim cô.
Hyun Joong khựng bước khi anh thấy ánh đèn xe hơi, anh khẽ đưa tay lên che đi cái ánh sáng đang đập vào mắt, hiện tại anh chỉ thấy một cái bóng màu đen đang bước tới bên anh… rồi cái bóng đen đấy dần hiện hữu, cùng nụ cười dịu dàng… anh ngước nhìn trời khẽ buông ý nghĩ so sánh… Hwang Bo đẹp như ánh trăng đêm nay, nồng ấm và dịu dàng… đã biết bao nhiêu lần anh nhận ra cái đẹp thực sự của cô rồi, để anh chỉ biết tự nói với mình…
“ Em thật đẹp!”
Câu mà anh biết chắc không bao giờ anh có thể nói ra đấy…
Hwang Bo bước từng bước chân tự tin đến bên nhóc, nhưng lòng cô chẳng có chút tự tin gì, ngày mai khi mặt trời thức giấc, biết đâu đó cô chẳng còn được nhìn thấy người con trai này đứng đó, như cuối con đường đang chờ đón cô, một ý nghĩ xẹt qua cái đầu thông minh cùng nghề nghiệp của mình, cô mỉm cười, khi nghĩ ra được một kế sách vẹn toàn để giữ lấy người con trai đấy bên mình rồi…
Hyun Joong bước lên trước mở cửa cho Hwang Bo.
Hwang Bo mỉm cười cúi đầu lịch sự.
-“ Cảm ơn, cậu thấy trong người thế nào rồi!?”
-“ Tốt!”
Hyun Joong chỉ đáp gọn bởi câu hỏi của Hwang Bo khiến anh hiểu đã đến lúc anh phải về, nơi địa phủ tối tăm chỉ có mình anh cô độc, đám thần chết, quỷ sai, oan hồn, thậm chí những linh hồn tội lỗi, chẳng ai thèm chơi với anh cả, để đêm đêm một mình trong phòng, dõi mắt ra cái cửa sổ tìm kiếm một khoảng trời ước mơ, không có… làm gì có khoảng trời nào để gọi là ước mơ… từ lâu rồi nó đã không có… Hyun Joong đưa tay khép cửa lại.
-“ Cô ăn trước nhé, tôi đói!”
Anh không gọi Hwang Bo bằng chị khi cô gọi anh là cậu, là nhóc… nhóc sao, trong lòng Hwang Bo, mình là nhóc sao…
-“ Cậu đói thì ăn trước đi, đợi tôi làm gì?”
Hwang Bo buộc miệng, nhưng cô chợt cảm thấy có chút hối hận, câu nói này chỉ là do cô thật sự quan tâm đến cái đói của Hyun Joong thôi, chứ không hề có ý dỗi hờn hay bỏ mặc.
Hyun Joong bước đến bàn, anh kéo ghế ngồi xuống, thinh lặng ăn, tự dưng cảm thấy hờn dỗi…
Hwang Bo bước nhanh về phòng, cô đưa tay khép cửa, nhưng không chặt, cô bước tới một tay vịn lấy cửa, mở ra he hé, đưa mắt vào khe nhỏ nhìn ra ngoài… với góc nhìn này cô chỉ thấy một nữa bên mặt của Hyun Joong, nhưng cô thích vì nhìn như thế này cô có cảm giác được quyền ngắm nhìn Hyun Joong nhiều hơn, chẳng có gì ngoài đôi mắt khẽ cụp xuống, sóng mũi cao, miệng nhai thức ăn chậm rãi, bất giác cô khẽ lùi bước bởi cô đang có ý tạp niệm trong đầu từ cái đôi môi màu hồng hồng kia… cô quay đi… truyền dịch phải đến chục chai chứ ít gì, sao không hồng hào được, cô xoay người lấy lưng khép chặt cửa, cô ngẩng lên, đưa mắt nhìn vào khoảng không trước mặt, sao cái khoảnh khắc này cô cảm thấy cô độc thế, cô bước lại giường, thả mình xuống… khép mắt lại… nữa muốn, nữa không… thật khó nghĩ.
Hwang Bo nằm ngữa lên, lại đưa mắt nhìn vào khoảng không… đã có lý do nhưng sao lại khó nói thế này… cô bật ngồi dậy như tính cô muôn thuở, đã muốn thì phải làm có vậy thôi, cô bước lại bàn viết lên nội dung đòi bồi thường của mình, chẳng cần biết kết quả ra sao, kết quả ra sao thì đây cũng là câu trả lời mà cô muốn biết nhất, để cô có thể bước tiếp con đường đời như thế nào mà thôi…
Hwang Bo đi ra, cô đặt tờ giấy trắng lớn trên bàn, nhưng chỉ có vỏn vẹn một câu ngắn… cô hạ giọng, đặt trước mặt Hyun Joong.
-“ Đây là điều kiện tôi muốn cậu bồi thường!”
Hyun Joong ngưng lại, nhưng anh không buông chén cơm xuống, vẫn cầm trên tay anh xoay đầu nhìn vào cái tờ giấy trắng to kế bên anh nhưng chỉ có vài từ:
“ Se duyên cho tôi ”
Vừa đọc bằng mắt xong thì miệng anh cũng phun ra đám cơm trong miệng… bởi giật mình… anh ngước lên, chỉ để nhận lấy đôi mày nhíu lại, đôi mắt màu nâu đen khẽ cụp xuống cùng cái xoay người dứt khoát.
Cử chỉ và hành động của Hyun Joong tự dưng làm cho Hwang Bo cảm thấy bị tổn thương, cô không kìm chế được cảm xúc của mình như muôn thuở trước Hyun Joong, chỉ duy nhất trước Hyun Joong, có lẽ cô biết Hyun Joong thấu hiểu cô quá nhiều rồi, để mọi động tác giả dối chỉ là ảo, nên cô không thèm giữ nữa.
Hyun Joong vội đứng bật dậy, anh đã nhìn thấy thái độ của Hwang Bo và biết đó là gì, anh lên tiếng như chỉ để đính chính cho cô hiểu, anh gọi và bước theo:
-“ Hwang Bo!”
Hwang Bo chợt dừng bước, cô rất biết cho người khác cơ hội để làm cho mọi mối quan hệ trở nên tốt đẹp.
-“ Tôi… không phải…”
Hyun Joong ngập ngừng bởi chính anh cũng không thể lý giải những gì vừa rồi thì sao có thể giải thích cho Hwang Bo hiểu nhỉ.
-“ Là tôi…”
Anh vẫn chưa thể tìm ra lời nào cho thích hợp, anh đành nói:
-“ Được rồi, tôi sẽ làm cho cô!”
Rồi anh bước đến bàn cầm tờ giấy lên.
-“ Có cần phải ký vào làm tin không?”
Hwang Bo xoay người lại.
-“ Không!”
Hyun Joong cũng xoay người nhìn… Hwang Bo ngẩng lên… mắt đối mắt, trao đi cái nhìn thật sâu, chỉ có tiếng nói trong lòng đang được biến chuyển thành ngôn ngữ cảm xúc, bộc phát từ con người này, trao cho con người kia…
Hwang Bo khẽ nở nụ cười chỉ để nhận lấy…
Hyun Joong tự dưng không thể từ chối được cái nụ cười thân thiện như chào đón đấy, khiến anh đáp lại…
Hwang Bo khẽ bối rối, cô chưa từng biết bối rối trước một ai, nhưng cô đang bối rối bởi nụ cười của Hyun Joong… thật, chỉ có thể khẳng định… Hyun Joong rất gần gũi và ấm áp… khiến cô chỉ thấy được sự thân thương.
--
Ba tháng trôi qua, như mọi lần chỉ có ba tháng trôi qua, trôi qua…
Hyun Joong đã đi làm, anh học cách sống của người nhân gian, của người hiện đại, để làm một việc quen thuộc ở địa phủ, anh đã làm đúng công việc mà từ lâu lâu rồi địa phủ đã làm, đó là thần chết se duyên để bồi thường cho Hwang Bo như cô yêu cầu… chính anh lẫn cô đều hiểu, chẳng có cái lỗi lầm nào của anh để phải có cái khoản bồi thường nào ở đây, nhưng tự dưng anh thích được chiều chuộng người phụ nữ này, dù cái điều kiện đó khiến anh cảm thấy đắng lòng, anh dần dần cảm nhận được những việc làm của đám thần chết 80ers thật là khó khăn.
Hwang Bo sắp xếp cho Hyun Joong một công việc ở công ty mình, biết rằng Hyun Joong không thích nhưng hiện tại cô không thể làm khác hơn, cứ để nhóc làm cho quen, khi có kinh nghiệm rồi nhóc muốn đi làm nơi đâu thì làm, chẳng biết ai se duyên cho ai, mà từ lúc nhóc vào công ty cô, thì ngày nào cũng có người đến thì thầm vào tai cô, chị Hwang Bo à, se duyên cho em làm em gái chị nhé, cô làm gì có em trai, nhưng rồi cô cũng hiểu… em trai mà mọi người đòi là ai… cô thở ra mỗi khi ở một mình, cô không muốn giữ nhóc bên mình nữa, thấy nhóc hòa nhã với mọi người tự dưng cô muốn tống cổ nhóc về âm phủ, ngay và luôn, để cô khỏi cảm thấy chướng mắt, để cô không cảm thấy hờn ghen… nhóc đã làm gì chị thế này… thật nhóc đã làm gì chị thế này…
Hyun Joong vì giao thiệp để giữ tốt tác phong là người mà Hwang Bo giới thiệu vào công ty, nên anh phải hòa nhã với mọi người, mặc dù anh chẳng thích cho lắm, tự dưng Hwang Bo càng lúc càng rời bỏ anh, khiến anh cảm thấy buồn, từ trước đến giờ chỉ có Hwang Bo quan tâm đến anh mà thôi, nhưng bây giờ cô đang tìm cách xa lánh, phải chăng cô đang dỗi hờn. Vì gì? Anh thông minh để muốn ý nghĩ đó của anh trở thành sự thật, nhưng cũng thông minh để hiểu cái sự thật đấy không được quyền xảy ra… anh bắt đầu đi chơi với đám đàn ông trong công ty, đối tác chỉ để tìm một người đàn ông thực sự xứng đôi với Hwang Bo, để làm tròn lời hứa của mình, nhưng ai Hwang Bo cũng chỉ giao tiếp một lần rồi từ chối, nhiều lúc khiến cho Hyun Joong cảm thấy chút bực bội, chút thinh thích, chút hài lòng, anh mẫu thuẫn trong những cuộc se duyên đó, thật… anh chỉ có cảm xúc bên Hwang Bo mà thôi…
Hwang Bo đồng ý có những cuộc hẹn mà cô biết chắc không có kết quả, nhưng nếu từ chối thì Hyun Joong sẽ dừng lại ngay công việc này, có khi cậu ta còn giao cho người khác, đám thần chết có kinh nghiệm hơn se duyên cho cô, không… cứ như thế này, để Hyun Joong phải tìm mãi, để Hyun Joong bên cô mãi mà thôi… chẳng có gì gọi là xấu xa khi cô muốn giữ bên mình, người mình yêu thương.
--
Ba tháng lần thứ tư trôi qua.
Cái đám đàn ông mà Hyun Joong được tiếp xúc đã hết, nhưng vẫn chưa có người nào vừa ý Hwang Bo, mà cũng chẳng vừa ý anh, tự bao giờ không biết anh đã mắc chứng nhiều chuyện, dòm ngó chồng tương lai của Hwang Bo, cuộc đời của Hwang Bo là tự do cô quyết định, sao anh xen vào làm gì? Mà lạ à! Cuộc đời Hwang Bo phải tự Hwang Bo chọn chứ sao lại giao cho anh, anh bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ sao nghĩ đến độ tại sao lại phải se duyên, tình của ai thì tự tìm lấy, con người quả là yếu đuối, không gặp mối tình như ý khi chọn lầm, thì cứ đổ thừa tại ông trời đấy, se duyên lầm, rồi mai đây, địa phủ anh cũng có phần bị đổ lỗi, nhưng mà không, có lẽ là có rồi. Nhưng việc đã hứa thì phải làm cho trót, mặc dù càng lúc anh càng chẳng muốn làm công việc này, anh phải mở rộng việc giao tiếp, vậy anh phải ra ngoài làm việc khác.
Hyun Joong ngồi xuống một cái ghế đá nơi công viên, khi anh vừa chạy hai vòng lớn, anh tựa người ra ghế, ngước nhìn bầu trời màu sáng, anh đã quen rồi, không bị chói mắt như cái ngày đầu tiên nữa, biết rõ mình thích như thế này, có khoảng không rộng lớn để mà nhìn ngắm, để mà nghĩ suy… dù chỉ là những ý nghĩ vớ vẩn, bởi chỉ như thế này anh mới cảm thấy con người anh tràn đầy năng lượng, tâm hồn anh thảnh thơi, thế gian này thật đẹp, nhưng con người thì thật lạ kỳ…
Hyun Joong đưa mắt nhìn những con người kỳ lạ, thì đập vào mắt anh là tên đàn ông phía xa kia… đang chạy bộ, dáng gầy gầy cao cao quen thuộc… anh bật ngồi thẳng lại, gặp người quen nơi trần gian này quả là khó, từ khi anh rời địa phủ đến đây, giữa rừng người mênh mông, anh chẳng thấy ai quen cả, rõ ràng Bạch Diện phán quan nói đám thần chết rất nhiều việc cơ mà, đúng là bọn hắn kỳ thị, phân biệt giai cấp, đến đây cũng không thèm chơi với anh, không thèm ghé thăm anh, khi biết rõ anh đang ở đây, nhưng bây giờ… anh chờ đợi, cái cảm giác này thật thích… tên đó đang chạy đến gần anh… gần… gần nữa… vừa qua anh, anh nhảy lên, đưa tay vòng qua cổ hắn và gọi lớn.
-“ Ah… Jae Joong!”
Kim Jong Dae đang chạy bộ cho bài tập thể dục buổi sáng trong công viên như mọi ngày thì tự dưng đâu đó nhào ra một tên bá cổ siết chặt khiến anh không thể thở, anh xoay người cố gắng thoát khỏi cái vòng tay đó chỉ để nhìn thấy một tên con trai trạc bằng anh, hắn đang cười, rạng rỡ dưới ánh nắng sớm mai của mặt trời, ánh nắng vàng nhẹ lấp lánh xuyên qua kẽ lá soi rọi trên khuôn mắt hắn, khiến nụ cười hắn thật sáng, nhưng anh chẳng hiểu hắn đang gọi ai, có lẽ hắn lầm, anh tỏ thái độ hòa nhã như công việc của mình, kéo tay tên lạ hoắc đó ra khỏi cổ của mình.
-“ Anh nhìn lầm người ah!”
Hyun Joong tự dưng sững người, ừ… Jae Joong nói đúng, anh đã lấy đi ký ức của hắn, thì làm gì hắn biết đến anh là ai, nhìn hắn có vẻ hạnh phúc với những gì hắn đã chọn nhỉ, thật hắn đang hạnh phúc ở nơi đây sao?
Jong Dae cúi đầu chào rồi lại tiếp tục con đường chạy bộ của mình, cứ bị hù kiểu này chắc tổn thọ, không anh còn rất nhiều việc làm, không thể chết sớm. Nhưng anh chợt khựng lại, sững người khi thấy trước mặt anh tên lạ hoắc đang đứng sừng sững, hắn từ đâu ra thế, anh không biết, nhưng anh biết một điều, chỉ nên chạy, bởi chẳng hiểu sao trong anh lại bảo mình như thế, thế là anh xoay người chạy…
Huyn Joong theo bản năng chỉ muốn gặp Jae Joong trò chuyện một chút, nhưng hắn chạy mất, khiến anh bực bội đuổi theo… miệng thì gọi lớn:
-“ Jae Joong… Jae Joong…”
Thật tâm Jong Dae muốn dừng lại bước chân của mình, nhưng không hiểu sao cái bản năng của anh hiện tại chỉ biết co giò dùng hết sức chạy nhanh hơn mà thôi, rõ ràng tên lạ hoắc nhầm người bởi hắn cứ gọi ai đó mà…
Một người chạy trước, một người đuổi theo sao, con đường nơi công viên có dấu mòn bởi bốn cái chân dài cho thời gian trôi qua, nắng đã lên đến đỉnh đầu.
Jong Dae dừng bước, anh gập người thở trong nhịp ngắt quãng, mệt… mệt quá… chưa bao giờ anh phải chạy cả mấy tiếng đồng hồ như thế này, rõ ràng tên khùng kia không buông tha cho anh, mà sao hắn khỏe thế nhỉ, nhìn hắn kìa mặt không biến sắc.
Hyun Joong chẳng biết sao, rõ ràng mình có thể dùng năng lực, nhưng lại thích cứ đuổi theo như những người bình thường, nhìn Jae Joong thở dốc anh cảm thấy hài lòng cho việc anh đã biết trêu ghẹo kẻ khác.
Jong Dae đưa tay ra, đình chiến… anh lết ra cái ghế đá bên lề thả mình xuống, duỗi tay chân ngữa cổ nhìn trời tìm hơi thở sâu để lấy lại sự bình tĩnh.
Hyun Joong bước đến, đứng trước tầm nhìn của Jae Joong chỉ để nhận lấy câu ngập ngừng.
-“ Anh… anh muốn gì… ở tôi?”
Hyun Joong mỉm cười ngồi xuống không trả lời mà hỏi:
-“ Mệt chưa?”
Bất giác Jong Dae gật đầu, đáp:
-“ Mệt!”
-“ Bây giờ thì không chạy nữa chứ?”
-“ Không!”
-“ Chúng ta có thể nói chuyện chứ?”
-“ Được!”
Hyun Joong hài lòng tựa người ra ghế vì anh biết câu chuyện anh sắp nói đây rất dài.
Jong Dae ngồi thở và nhận lấy chữ được chữ mất, mà dù có nhận lấy hết thì anh cũng chẳng thể hiểu tên khùng kia nói gì… nhưng hiện tại anh không thể muốn rời đi là rời đi.
Sau hằng giờ thao thao bất tuyệt tìm lại kỷ niệm ngày xưa, Hyun Joong chỉ nhận lấy đôi mắt tròn của Jae Joong, cùng lời nói trong đôi mắt đấy… thằng khùng… Jae Joong dám nói, à không dám nghĩ anh khùng ư, anh lại chợt nhớ, nên buông một câu:
-“ Ngươi có muốn lấy lại ký ức của mình không?”
Jong Dae như nãy giờ gật cái đầu xuống cho xong chuyện.
Khiến cho Hyun Joong đưa tay lên.
-“ Vì ngươi mà ta phá lệ đấy, mai mốt có về địa phủ không được nói ra cho ai biết đó!”
Vẫn như cũ Jong Dae gật đầu xuống, thì cũng là lúc anh không dám ngẩng đầu lên nữa, mọi thứ trong tích tắc nạp nhanh vào đầu anh, để bây giờ anh đã hiểu rõ tên khùng… à không, Vua bóng tối nãy giờ nói gì với anh… và anh cũng biết Jae Joong là ai…
Hyun Joong thấy Jae Joong không ngẩng lên nữa, anh ngạc nhiên, chẳng lẽ lâu quá không dùng năng lực nên làm sai chổ nào chăng, anh gọi:
-“ Jae Joong!”
Jong Dae à không Jae Joong giật mình ngẩng lên, cái gương mặt quen thuộc của Vua bóng tối đây mà, Jae Joong gượng cười:
-“ Xin lỗi ngài, tôi… thần…”
Hyun Joong bật cười khi thấy Jae Joong đã được phục hồi ký ức.
-“ Thôi, nơi đây chẳng phải địa phủ, xưng hô bình thường hiện đại được rồi!”
Jae Joong như mở cờ trong bụng, khi hồi phục ký ức cũng là lúc anh biết nãy giờ Vua bóng tối trêu ghẹo mình, bắt mình chạy mấy vòng mệt muốn đứt hơi, anh đáp liền:
-“ Vậy anh lớn hơn cậu, cậu phải gọi anh là anh!”
Hyun Joong tròn mắt nhưng cũng gật đầu, thì nghe tiếp:
-“ Cậu làm gì ở đây thế?”
-“ Làm việc!”
-“ Việc gì?”
-“ Se duyên!”
Jae Joong ngã người bật cười ngặt nghẽo trong cái nhìn gượng ngùng của Hyun Joong.
Hyun Joong lên tiếng giải thích.
-“ Việc nhiều quá, hay anh về đó giúp tôi một tay nhé!”
Jae Joong sững người nín cười.
-“ Cậu cho anh đi rồi mà!”
Hyun Joong nghe thế nên tiếp:
-“ Trông anh có vẻ hài lòng nhỉ?”
-“ Ừ, anh đang hạnh phúc, chúng ta đi uống cái gì đó đi!”
-“ Ừ!”
--
Một giờ sau, trong quán cà phê yên tĩnh, hai người mãi mê cùng tìm lại những kỷ niệm ngày xưa cho bằng hết, rồi lại nói đến việc hiện đại… ôi ai nói chỉ phụ nữ mới nhiều chuyện, nãy giờ hai ông tám với nhau không biết bao nhiêu thứ… Jae Joong hạ giọng hỏi vào chủ đề chính:
-“ Vậy chắc cậu có gì đặc biệt muốn nói với anh à?”
Hyun Joong cảm thấy Jae Joong đã thay đổi thật sự rồi, ngày trước hắn như người vô tình, chẳng thèm để ý đến ai, nhưng bây giờ đã khác, nãy giờ quá hợp trong mọi thứ nên anh chẳng thèm tìm ý nói khéo nữa, cứ huỵch toẹt ra như những tên đàn ông nói chuyện với nhau.
-“ Anh tìm cho tôi một công việc được không?”
-“ Cậu muốn anh tìm việc gì cho cậu?”
Jae Joong tự dưng cảm thấy đầy phấn khích bởi anh cũng có ích cho Vua bóng tối chứ bộ.
-“ Công việc nào được tiếp xúc với nhiều người, để tôi có thể tìm đối tượng cho công việc se duyên đấy mà. Một công việc không gò bó giờ giấc, tiền lương không thành vấn đề!”
Jae Joong nghe xong, dùng một phút để suy nghĩ.
-“ Ah, có… anh biết có một công việc như thế, mà còn dễ xin nữa kìa!”
Hyun Joong vui mừng chồm người đến.
-“ Việc gì?”
-“ Nhân viên bảo hiểm!”
Jae Joong đáp gọn.
-“ Được gặp nhiều mọi đối tượng, được lựa chọn đối tượng muốn gặp, không gò bó giờ giấc, muốn làm bao giờ thì làm, sáng trưa chiều tối, dễ xin, tự do, muốn làm thì làm, nghỉ thì nghỉ!”
Rồi sau đó Jae Joong giải thích cái công việc mà mình giới thiệu cho Vua bóng tối nghe…
Thời gian lại trôi qua…
Nghe xong Hyun Joong chỉ biết nghệch mặt ra buông một câu không cảm xúc.
-“ Anh chơi tôi à?”
Jae Joong nhíu mày, Vua bóng tối nói thế nghĩa là gì, thì nghe tiếp:
-“ Tôi, Vua bóng tối, hiện tại kiêm thêm việc thần chết se duyên, gánh vác việc của những tên thần chết như anh buông bỏ trách nhiệm để đi theo ái tình đó, là thần chết anh bảo tôi đi bán bảo hiểm nhân thọ là sao?”
Nghe đến đó thì Jae Joong đã hiểu, anh bật cười nghiêng ngã, trong tiếng tiếp của Hyun Joong.
-“ Anh đây còn cười như thế, thì cả đám thần, quỷ nơi địa phủ cũng cười tôi hâm áh!”
Jae Joong không dừng lại được, nhưng vẫn cố buông lời.
-“ Anh không nghĩ sâu sa như thế, nhưng dù có là hâm thì cũng phải làm thôi cậu ạ!”
Hyun Joong nhíu mày… thật đúng đó chứ, có hâm thì cũng phải làm thôi… vì đâu có cái việc nào hay hơn trong lúc này, nên anh đành gật đầu.
-“ Okay!”
Jae Joong ngồi thẳng lại, nín cười gật cái đầu xuống.
-“ Vậy hẹn nhau ở đây đúng 7h sáng mai nhé, anh dẫn cậu đi làm, vì anh đang làm việc đó!”
Hyun Joong nhíu mày, nhưng cũng gật đầu:
-“ Okay!”
Có tiếng chuông điện thoại, Jae Joong thò tay vào túi.
-“ Cậu đợi anh một chút, anh nghe điện thoại!”
Hyun Joong gật đầu, anh nhìn Jae Joong, hắn đã thật sự thay đổi, hắn mỉm cười khi đang nghe ai nói gì đó, nụ cười thật sâu, ánh mắt hắn sáng không có chút gì u buồn như lúc xưa, hắn gật đầu rồi buông điện thoại xuống.
Jae Joong vội đứng lên, nói nhanh:
-“ Vậy cứ như hẹn nhé, anh phải về đây, vợ anh gọi!”
Hyun Joong nhìn theo, hắn đi ngang qua quầy dừng bước trả tiền, rồi bước nhanh rời khỏi quán. Hyun Joong cũng đứng lên, anh bước lững thững trên đường, trời chuyển màu xám bởi những đám mây đen, anh ngước nhìn trời, đưa tay nhìn đồng hồ… 2h trưa… anh đã đi từ sáng đến giờ… một cuộc gặp gỡ thật vui vẻ, nhưng cái để lại sâu nhất trong lòng anh hiện tại là câu nói cuối của Jae Joong… vợ… anh cũng muốn như thế… có vợ gọi, có vợ lo lắng… hình ảnh Hwang Bo chợt hiện lên trước mặt anh, anh lắc đầu từ chối… cái hình ảnh đó chợt di chuyển, đến bên anh, bước song song bên anh, khiến anh chỉ muốn đưa tay ra, nắm lấy, giữ chặt bên mình không buông, và anh cảm nhận có vợ là như thế nào.
|
|