|
CHƯƠNG 3
Nhìn thấy người con gái đứng trước cửa căn phòng của Vĩnh Kỳ, Dĩ Tường không khỏi nghi ngờ những gì đang in vào trong mắt hắn. Là Chúc Linh Đan, người con gái luôn theo sau hắn, luôn chờ đợi hắn ngày xưa…
Bây giờ cô ta đã là vợ của Lương Vĩnh Kỳ rồi hay sao?
Và cô ta đã có con với hắn?
Đột nhiên, khóe môi của Dĩ Tường cong lên đầy lộ liễu…
“Ha…haha…Lương Vĩnh Kỳ, mày có phải là một thằng đàn ông ngớ ngẩn không vậy, hay là vì mày quá yêu cô ta nên mới độ lượng đến thế?”
Tràng cười đầy mai mỉa của Dĩ Tường trơ trọi vang lên trong sự ngỡ ngàng của Linh Đan và nỗi bất an của Vĩnh Kỳ. Mã Dĩ Tường sau đó nhanh chóng áp sát người đàn ông mà hắn cho là kẻ thù, thì thầm một cách phỉnh phờ vào tai anh ta.
“Mày yêu Chúc Linh Đan phải không?”
Vĩnh Kỳ nhíu mày.
“Thằng bé đó là đứa con của mày? Và mày hạnh phúc với gia đình nhỏ của mày nhỉ?”
Một ngọn lửa dần âm ỉ bùng lên ở bên trong, khiến đôi bàn tay anh siết chặt.
“Nhưng mày có biết, cô ta chỉ là một chiếc áo cũ đã bị tao vứt đi không? Đêm đầu tiên của cô ta cũng là…cho tao đấy!”
Một người như Lương Vĩnh Kỳ thực sự sẽ nổi giận sao?
- Linh Đan, em mang Tiểu An sang phòng khác đợi, được chứ?
- Vâng - Chúc Linh Đan hướng ánh nhìn bối rối về phía Vĩnh Kỳ khi cô nghe thấy anh gọi, thần trí cô lúc này gần như đã mụ mị đi rồi, nên những điều cô có thể tự chủ được chỉ là làm theo lời Vĩnh Kỳ mà thôi.
Và khi bóng dáng người con gái bế theo đứa trẻ đã rời khỏi căn phòng, thần thái của Lương Vĩnh Kỳ mới trở nên quyết liệt.
BỐP!
Lần này, người ngã xuống là Mã Dĩ Tường.
Vịn lấy cạnh của chiếc bàn gần đó, đôi mắt hắn mở to, hoang dại vì xen lẫn giữa thảng thốt và những khoái trá. Mã Dĩ Tường thảng thốt khi Vĩnh Kỳ đánh ngã hắn, nhưng càng khoái trá hơn vì anh ta không kiềm chế được mà đánh hắn.
- Đánh hay đấy, đánh giỏi lắm! Mày đánh tao bởi vì tao đã nói trúng tâm tư của mày! Mày tức giận bởi vì cô ta đã qua tay tao, có đúng không?
Hắn lại bật cười, vì ít nhất hắn đã thắng Vĩnh Kỳ trên phương diện ấy, người con gái của thằng ngốc đó chẳng qua cũng chỉ là thứ đồ chơi hỏng hóc mà hắn không cần dùng tới nữa. Lương Vĩnh Kỳ mãi mãi vẫn chỉ là một kẻ đến sau mà thôi!
Mã Dĩ Tường cứ thế cười ngây dại, không nhận ra bản thân hắn đang dần trở nên thấp hèn đến mức nào...
Vĩnh Kỳ nắm chặt hai tay, chứng kiến vẻ ngạo nghễ đắc thắng của Dĩ Tường, nhưng sau đó đôi tay anh lại nới lỏng, đôi mày thanh tú cũng dần giãn ra.
Bước đến trước mặt kẻ đang cười nhạo mình, Vĩnh Kỳ đột ngột mỉm cười, nụ cười trấn tĩnh ấy thổi bay hết tất cả những hoang mang vừa hiện lên trong ánh mắt của chính anh.
- Xin lỗi, Mã Thiếu Gia. Là do tôi nhất thời nóng nảy, cậu hãy bỏ qua nhé.
Anh chìa tay về phía trước, cố ý đỡ hắn dậy.
- Những điều vừa rồi cậu nói tôi đều biết cả, nhưng tôi không phải giận vì mình là người thứ hai đâu.
Trước khi Mã Dĩ Tường kịp phản ứng lại, Vĩnh Kỳ liền không ngừng tay sửa sang lại quần áo cho hắn, thắt lại chiếc cà vạt trên cổ hắn đã bị sốc xếch.
- Tôi chỉ không muốn Linh Đan bị tổn thương, nếu cô ấy nghe được những lời mà cậu vừa nói thôi.
Dĩ Tường đột nhiên cảm thấy khó thở khi chiếc cà vạt của hắn bị gút mạnh. Khốn kiếp, Lương Vĩnh Kỳ định làm gì với cái thái độ thản nhiên đấy chứ?
- Linh Đan là người tôi yêu nhất trong cuộc đời này, tôi muốn bảo vệ cô ấy, vì thế tôi có thể làm mọi thứ để những kẻ khiến cô ấy đau khổ phải biến mất!
Lương Vĩnh Kỳ nhếch môi, vẻ nghiêm nghị biến mất, hoàn hảo thay vào đó là biểu tình sắc lạnh mà có lẽ Linh Đan cũng chưa từng nhìn thấy ở anh ta, và sẽ không ai cả, ngoại trừ Mã Dĩ Tường.
- Mày đang hù dọa tao đấy à? Khiến tao phải biến mất? Mày có thể sao? - Dĩ Tường lắp bắp, cổ họng hắn run lên, nhưng vẫn âm ngoan nhìn vào Vĩnh Kỳ như thách thức.
- Một Thiên Tinh hùng mạnh tôi cũng có thể, huống hồ một Mã Dĩ Tường?
- Mày…
- Đủ rồi.
Từ đằng sau lưng Dĩ Tường, âm thanh run rẩy đầy nhẫn nhịn của Chúc Linh Đan đột ngột cất lên.
*
Em chỉ là một cô gái rất đơn giản mà thôi.
Thứ em cần…chỉ là một chút ấm lòng.
Em cũng chỉ là một cô gái đơn giản thôi
Nên em không thể hiểu được, trái tim anh bị mê hoặc bởi điều gì?
…
Chiều về, nắng cũng thôi gắt gỏng, bầu trời trở nên xanh thẳm và trong veo. Gió thu lành lạnh, lộng thổi trên mái tóc của người con gái. Gió vô tình lắm đấy, chẳng cần biết lòng người đang vui hay buồn, gió cứ miên man như ý nó thích mà thôi.
Đối với Linh Đan, người đàn ông ngồi bên cạnh cô trên chiếc ghế đá này cũng vô tình, vô định, giống như ngọn gió kia vậy.
- Cô có điều gì muốn nói với tôi? - Mã Dĩ Tường hững hờ lên tiếng, hắn cũng không ngờ Chúc Linh Đan muốn gặp riêng hắn, và càng không nghĩ Vĩnh Kỳ sẽ chấp nhận yêu cầu đó.
Hắn không hiểu, thật sự không hiểu, sự cao thượng bất chấp tất cả của Lương Vĩnh Kỳ chính là cái mà người ta vẫn thường gọi là tình yêu thật sự hay sao? Nếu đúng, hắn xin cam đoan với Chúa rằng hắn chẳng cần có một tình yêu như thế.
Vì hắn mãi mãi không thể hy sinh quá nhiều cho bất kỳ ai.
- Anh thật ích kỷ đấy, anh có biết không?
Chúc Linh Đan nghiêng đầu, buông một câu nhẹ hẫng, từng lời nói của cô như muốn được gửi theo gió, để gió cuốn mất vào không trung. Có lẽ, đây lần đầu tiên nhưng cũng là lần cuối cùng cô dành cho anh một lời oán trách.
Từ 5 năm trước, Linh Đan chưa bao giờ trách móc Dĩ Tường vì những tổn thương mà cô phải chịu đựng. Tất cả là do anh quá ích kỷ nên không nhận ra, hay vì cô quá tài giỏi trong việc che giấu hết mọi cảm xúc? Đôi khi, cô thật sự cũng không thể phân biệt rõ ràng ai đúng, ai sai trong câu chuyện ngày xưa. Nhưng Linh Đan biết, nếu cô cứ cứng đầu, tiếp tục ở bên cạnh Dĩ Tường, cô sẽ không thể có được những giây phút bình yên trong tâm hồn mình.
Đó là lý do cô chọn cách từ bỏ…
Dĩ Tường, hắn mang biểu tình không nóng không lạnh nhìn thẳng vào Linh Đan. Người con gái thường theo đuôi hắn ngày xưa đã có ít nhiều thay đổi. Cô đẹp hơn, mặn mà và trầm tĩnh hơn, cũng như cách cô đối diện với hắn đã không còn bối rối hay e ấp mà bình thản hơn nhiều lắm. Hắn chợt phải thừa nhận: Thời gian đúng là liều thuốc tốt nhất để làm thay đổi một con người.
- Tôi có thể hỏi anh một điều không?
- Có điều gì cô cần biết ở tôi nữa chứ?
- Tôi luôn muốn biết…ngày hôm đó, khi tôi muốn tất cả mọi chuyện đều chấm dứt…khi tôi rời khỏi, anh thật sự không hề bận tâm đến ư?
-…
Một lần nữa, ánh mắt của Dĩ Tường dán chặt trên khuôn mặt của Linh Đan, hắn nhìn thấy ở cô đang hiện diện một kì vọng mơ hồ.
Im lặng. Sự im lặng đột ngột của Mã Dĩ Tường khiến không gian chung quanh hai người trở nên nặng trĩu.
Rốt cuộc, câu trả lời của hắn sẽ là…?
- Không!
Tiếng “không” từ môi hắn phát ra, cũng là lúc trong ánh mắt của Linh Đan có thứ gì đó đổ vỡ. Nhưng xen lẫn vào những nỗi khắc khoải đó, lại là một thứ hoài nghi.
Cảm giác này là gì đây?
Nó có thực sự tổn thương, đau đớn như cô đã từng lo âu?
Nó có đủ tàn nhẫn để nhấn chìm cô xuống vực sâu hay không?
Khi đâu đó trong tim cô, đã nhìn thấy chút ánh nắng của một nụ cười…
Bên cạnh cô gái, không hiểu vì nguyên nhân gì, Mã Dĩ Tường lặng lẽ quay mặt đi, hắn cảm thấy lồng ngực mình khó chịu khi phải quan sát những biểu tình trong đôi mắt của Chúc Linh Đan. Từ bao giờ, đôi mắt tròn lúng liếng, trong veo ấy lại chất chứa nhiều nỗi buồn đến thế? Hay bởi vì trước đây, hắn rất ít khi thật sự nhìn thẳng vào mắt cô, để bây giờ hắn mới ngỡ ngàng nhận ra điều đó? Chết tiệt, hắn nguyền rủa cái cảm giác bức bối này.
- Cô không còn gì để nói nữa phải không?
Hắn đứng bật dậy, cố gằn giọng hòng che đậy những cảm xúc đang dần biến đổi bên trong tâm khảm, nhưng ánh mắt vẫn tránh né gương mặt xinh đẹp kia. Chính vì thế, hắn không hề nhìn thấy một nụ cười thoảng nhẹ vừa hiện diện trên môi cô gái ấy.
- Bây giờ thì tôi đã hiểu rồi.
Linh Đan cũng từ từ đứng dậy, giống như Mã Dĩ Tường, cô không nhìn thẳng vào hắn mà ánh mắt lại đang trìu mến hướng về hai bóng hình vô cùng quen thuộc – Vĩnh Kỳ và Tiểu An.
Vĩnh Kỳ, chàng trai dắt theo đứa con bé nhỏ của mình xuất hiện ở bên kia đường. Cái cách anh đứng đó, nhìn cô bằng cái nhìn mang theo cả hối lỗi và bi thương khiến trái tim Linh Đan trong một chốc, cô cảm thấy có ai đó đang bóp nghẹt nó.
Một xúc cảm bất chợt vỡ òa, trôi theo giọt nước mắt, lăn tròn trên đôi gò má ửng hồng.
Đã bao giờ cô nhận ra, anh luôn chỉ nhìn về cô, một mình cô mà thôi?
Đã bao giờ cô nhận ra, anh yêu thương cô nhiều đến thế, tổn thương vì cô nhiều đến thế?
Đã bao giờ cô nhận ra, anh trở nên quen thuộc trong cuộc đời cô biết chừng nào?
Lương Vĩnh Kỳ, người con trai đó, đã bao giờ cô nhận ra…rằng cô cần anh?
Cuối cùng thì câu hỏi do chính cô đặt ra, Chúc Linh Đan cũng đã tìm được câu trả lời.
Cô – yêu – anh.
- Dĩ Tường, hãy để tôi nói cho anh biết một chuyện.
Nụ cười như đóa hoa linh lan hé nụ đó, giọng nói trong vắt như tiếng phong linh, ánh nhìn rạng ngời hạnh phúc của Chúc Linh Đan, có lẽ mãi mãi sau này, Mã Dĩ Tường sẽ không bao giờ quên.
Dù tất cả mọi chuyện đều đã quá muộn…
*
Vĩnh Kỳ vẫn đứng ở bên kia đường, anh không thể nào tiếp tục cất bước, một cảm giác hối lỗi ghê gớm đang trào dâng, và cả nỗi sợ hãi từ rất mơ hồ dần dần thành hình rõ rệt, những cảm xúc này đang làm cho anh không thở nổi.
Anh đã hứa sẽ đợi cô trở về, nhưng cuối cùng anh lại kéo Tiểu An chạy đến nơi này, rất rõ ràng, Lương Vĩnh Kỳ không hề cao thượng như anh tưởng.
Trái tim con người chẳng phải rất nhỏ nhoi…
Bản chất của tình yêu chẳng phải càng ích kỷ…
Anh cũng chỉ là một người ích kỷ với tình cảm của chính mình, anh lo sợ sẽ mất đi người con gái đó.
Anh không muốn điều ấy!
Anh - cần - cô.
- Mẹ! - Tiểu An bi bô hét lên, vui mừng khi thấy Linh Đan vẫy tay từ bên kia đường. Trước khi Vĩnh Kỳ kịp phản ứng lại, đứa trẻ đã vùng ra khỏi tay anh, òa chạy về phía mẹ nó.
Giữa con đường tấp nập xe cộ ngược xuôi, một chiếc ô tô đang dần trên đà lấn tới.
- Tiểu An, không được!
Linh Đan kinh hoàng thét lên, cô sững sờ trước chiếc xe dường như không thể thắng lại trong giờ phút đó, khi Tiểu An chỉ còn cách cô hơn mười bước chân.
- Tiểu An!
Và cô chỉ kịp nhìn thấy, bóng chiếc áo khoác trắng của Vĩnh Kỳ vội vã lao đến bên thằng bé.
Không…tất cả dừng lại đi…không…
Rầm!
Tiếng va chạm mạnh mẽ xé toạc không gian, cả tiếng của cơ thể ai đó bị sức ép từ chiếc xe hung hăng ném xuống đất dội thẳng vào màng nhĩ của Linh Đan.
- Vĩnh Kỳ! Tiểu An!
Cô gái bật khóc, không còn màng đến chuyện gì nữa, cô lao mình ra giữa con đường đang bị vây kín bởi đám đông, cố đưa ánh mắt tìm kiếm hai người mình thương yêu nhất.
Và ngỡ ngàng.
Người vừa ôm lấy Tiểu An, chính là Mã Dĩ Tường.
Hắn giữ chặt Tiểu An trong lòng mình, trong khi toàn thân bê bết máu, đôi mắt hắn nhắm nghiền, bờ môi tím tái bấu chặt vào nhau biểu lộ sự đau đớn từ thân xác đến cùng cực.
Ở bên cạnh, Vĩnh Kỳ chỉ bị xây xát nhẹ, anh muốn cứu Tiểu An, nhưng khoảng cách giữa anh và nó quá xa, và anh không ngờ Mã Dĩ Tường cuối cùng cũng lao đến cứu thằng bé, hắn đã kịp che chắn cho con trai của…
Thật mỉa mai.
- Chết tiệt, vì sao tôi lại tin lời cô kia chứ?
Mã Dĩ Tường buông Tiểu An ra, hắn mệt mỏi với thân thể đau buốt rã rời, trên môi hắn, câu nói nghe sao lại chua chát đến thế.
Thế giới xung quanh hắn bắt đầu quay vòng, đôi chân hắn mất dần cảm giác, âm thanh của tiếng còi xe cấp cứu lởn vởn hư hư thực thực, hàng mi mắt đột ngột nặng trĩu, thôi thúc hắn chìm vào trong cơn mê man đầy mộng mị.
“ Đứa bé đó chính là con ruột của anh.”
*
Hai năm sau.
- Tiểu An, hôm nay cố lên con nhé!
Linh Đan đội chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ lên đầu con trai mình, cô mỉm cười rạng rỡ cổ vũ nó, vì hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu An vào lớp một.
- Tiểu An phải ngoan, nghe lời cô giáo, biết không?
- Vâng, ba!
Đứa trẻ nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng nhỏ xíu xinh xinh, nó vươn tay ôm lấy người đàn ông đứng bên cạnh mẹ nó, kéo gương mặt anh xuống gần và hôn lên má anh.
- Con yêu ba, ba Vĩnh Kỳ!
Chàng trai đó, gương mặt anh tuấn hiền hậu càng sáng bừng hơn bởi nụ cười viên mãn nở trên môi. Anh ôm lấy đứa con trai bé bỏng, nói nhỏ vào tai nó.
- Ba cũng yêu con, nhưng đừng để cho mẹ biết nhé, vì mẹ sẽ ganh tị với ba con mình đấy!
- Con rõ ạ!
Tiểu An đưa tay lên trán, vẻ mặt nghiêm nghị của nó không khỏi làm cho Linh Đan phải bật cười, khi cô ngắm nhìn hai cha con bọn họ. Dù rất thích nhìn cả hai người chơi đùa, nhưng cô cũng đành nhắc nhở Tiểu An khi tiếng chuông vào học đã vang lên rộn rã.
- Tiểu An, khi cô giáo hỏi tên, con có nhớ phải trả lời cô thế nào không?
- Con biết, con tên là Lương Vĩnh An, tên giống với ba Vĩnh Kỳ.
- Giỏi lắm! Vậy Tiểu An ngoan vào học đi nhé!
- Vâng, chào ba mẹ.
Chúc Linh Đan đứng bên ngoài cổng trường, cô nắm lấy tay Vĩnh Kỳ, nhìn theo cho đến khi Tiểu An đã cùng các bạn nhỏ khác vào trong lớp học. Cô mỉm cười, thấy vui vì cuộc sống bình yên đến lạ.
- Cảm ơn em, Linh Đan.
Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng xiết lấy những ngón tay người vợ đang đan vào tay anh, trong đôi mắt anh, cô nhìn thấy được sự cảm kích, cái nắm tay của anh sao mà quá đỗi thân thương với cô.
- Vì điều gì? – Cô hỏi anh, hai mắt tròn xoe.
- Vì đã để cho anh làm ba của Tiểu An.
- Ngốc quá, nó vốn là con của anh mà!
-…
Trước sự im lặng của Vĩnh Kỳ, Linh Đan biết anh còn cảm thấy áy náy nhiều lắm, khi trước đây, anh thậm chí còn hỏi liệu cô có muốn đặt tên con là Dĩ An hay không, nhưng rồi, cô vẫn lựa chọn, đứa trẻ đó sẽ mãi mãi là con của anh, là Lương Vĩnh An, con trai của Lương Vĩnh Kỳ, cũng là người cuối cùng cô chọn lựa, cô sẽ đi cùng anh cho đến hết cuộc đời này.
- Tiểu An là con ruột của ai không quan trọng, quan trọng là nó rất thương và cần anh, trong mắt của Tiểu An, có lẽ nó sẽ không chấp nhận ai khác làm ba của nó ngoài anh đâu, Vĩnh Kỳ.
Anh cười, bất ngờ choàng tay ôm lấy cô, hôn lên mái tóc cô còn vương mùi nắng. Những lời anh thì thầm, khiến cho đôi mắt cô ánh lên một niềm vui lấp lánh.
- Và anh cũng không chấp nhận ai ngoài anh làm ba của Vĩnh An đâu, em biết không?
Bởi vì anh đã bước qua cái ranh giới mong manh trong trái tim em rồi.
Trạm cuối của tình yêu, có khi sẽ là những yêu thương và hi vọng, là vị tha và che chở, để mang những tâm hồn bị thương tổn xích lại gần nhau hơn.
- The End - |
|