|
CHAP 5: Part 1:
Tôi mở mắt ra và thấy Wooyoung ngồi kế bên,tay nắm chặt tay tôi:
"Cậu thấy trong người thế nào rồi,có khát không? Tớ đi lấy nước cho cậu nhé!" - Woo ân cần hỏi han tôi .
"Thôi đừng đi nữa mà, tớ sợ lắm, có khát tớ cũng không cho cậu đi" - tôi ghì tay Wooyoung lại.
"Ngoan nào, 1 tí thôi, bà ấy không làm gì cậu đâu" - tôi lại một lần nữa "thả" Wooyoung đi, nhưng không sao, cậu ấy về rất lẹ.
"Ngồi dậy uống nước nào" - Woo lấy tay đỡ lấy người tôi. Uống xong 1 ngụm tôi liền hỏi:
"Nhà cậu mướn người ở như vậy, ai dám vào nữa, sao không đuổi đi?" .
"Tớ kể cậu nghe, hồi đó lúc tớ còn nhỏ, bà ta không có như vậy, vẫn như những người bình thường thôi, nhưng kể từ lúc mẹ tớ mất lúc tớ 6 tuổi, bà ta trở thành như thế ,ai cũng nói bà ấy bị mẹ tớ nhập nhưng tớ là người hiểu rõ mà, vì vậy tớ sống với bà ấy từ lúc đó đến giờ" .
"Thế, ba cậu?".
"Ba tớ qua Mỹ định cư, chứ nếu ở nhà thì không thể chịu nổi".
"Vậy ra, ba cậu và bà ấy rất thương mẹ cậu".
"Đúng vậy, mẹ tớ là một cô gái đẹp, dịu hiền, sống rất tốt với mọi người nên bà người ở khi mẹ tớ mất không chịu đi mà cứ ở phòng mẹ dọn dẹp lau chùi không cần trả lương, chỉ cần đủ ăn lo cho mẹ tớ đươc rồi, với lại bà ấy cũng không có họ hàng thân thích nên tớ giữ bà ấy ở lại, bà rất ngại người lạ nên đối với cậu như vậy đấy!" .
"Thì ra là vậy ,mà đừng nói là phòng lúc nãy.......là phòng ........của mẹ cậu nha".
"Ừm, thì đúng là vậy ,nhưng cậu đừng sợ, không có ma đâu" - tôi vớ lấy tay Wooyoung để không sợ nữa thì bỗng cánh cửa mở ra, bà ấy xuất hiện, tôi vội lếch lại, ôm Woo chặt cứng, cậu ấy thì cứ để vậy.
"Cậu chủ, tôi đem bánh lên, cô cậu ăn vui vẻ, mà cho tôi xin lỗi nhé, cô gái trẻ à!" - bà ấy vừa nói vừa chạm vào vai tôi làm tôi ôm Woo chặt hơn thế nữa nhưng vẫn nói để bà ấy mau chóng đi ra ngoài:
"Dạ....dạ...không có gì đâu ạ!" - rồi bà ấy bỏ tay ra khỏi người tôi và bước ra khỏi phòng,lúc này tôi mới thả lỏng Woo ra.
"Làm gì ôm tớ cứng ngắt thế, sợ vậy à?" .
"Ừm, tới giờ vẫn còn sợ nè!".
"Lại đây" - nói rồi Woo ôm tôi vào lòng: "Cứ thế đi, chừng nào hết sợ thì nói".
"Mà Woo à, tại sao cái hình ở trước phòng đó lại có hình ông đầu bếp, tớ tưởng cậu lấy bánh chỗ đó nên mới đi vào?" .
"À, mẹ tớ hồi xưa làm đầu bếp, ba tớ gặp mẹ tớ lúc 2 người cùng nhau thi nấu ăn tại một vùng quê nào đó".
"Cho tớ hỏi thêm 1 câu nữa nhé!".
Woo cười trước vẻ ngây thơ của tôi rồi nói: "Ừ, hỏi gì hỏi đi, miễn sao cậu không sợ nhà tớ nữa được rồi" .
"Cái tấm hình để trên bàn, trong phòng đó đó,là ai vậy?" .
"Hình ba tớ" .
"Với ai nữa?".
"Ba tớ kể lúc thi nấu ăn ở đó, gặp được cậu bạn đó và họ trơ thành bạn thân" .
"Hả? Bạn thân?" .
"Ừ,sao thế?".
Nếu mà là bạn thân thì tại sao ba mình lại gạch chéo mặt của ông ấy nhỉ, ghét ba Wooyoung đến thế sao, mà giữa họ đã xảy ra chiện gì thế?
"Ji Eun à, cậu sao vậy?" .
"À, không sao" - nói rồi tôi rời khỏi người Wooyoung .
"Hết sợ rồi à?" .
"Ừm".
Thực ra thì tôi đang suy nghĩ về hai bức ảnh ấy,một người thì vẫn giữ ảnh nguyên vẹn,còn người kia thì lại ghét người này,là chuyện gì thế nhỉ. Chợt nhìn lên đồng hồ: "Hả,7h30 rồi".
"Có chuyện gấp à?".
"Ji Yeon.....Ji Yeon sắp về rồi!Chở tớ về nhà, kẻo bị phát hiện".Tôi vội vàng bước xuống nhưng cũng là lúc bà ta bước lên, thế là tôi quay đầu lại chạy lên phòng, mở cửa ra và la toáng lên: "Á....". Woo đang thay đồ. Cậu ấy quay mặt lại và thấy tôi đang đứng đó rồi nói: "Cậu chờ tớ 1 tí ở dưới không được sao? Tự dưng lại chạy lên, may là tớ đang thay áo thôi đấy, mắt cậu có bị gì tớ không chịu trách nhiệm đâu đấy!" - vừa nói Woo vừa mặc chiếc áo mới vào.Tôi thì vừa lấy tay che mặt vừa nói: "Tớ.....tại gặp bà ấy nên tớ chạy lên chứ bộ". Nghe tiếng mở cửa từ phía sau, ngay lập tức “ba chân bốn cẳng” tôi bay thẳng lại Wooyoung và nấp đằng sau.
"À, tôi lại làm cô sợ à, tôi xin lỗi, tôi chỉ định mang nước lên thêm cho 2 người thôi, mà hình như cậu sắp đưa cô ấy về, vậy 2 người đi đi kẻo tối nguy hiểm lắm ” - bà ấy khào khào nói. Lúc này tôi mới ló đầu ra "Bọn cháu về ạ!" .
"Mốt đến chơi nữa nhé!" - bà ta đã trở nên thân thiện hơn.
"Dạ vâng ạ!".
Rồi bà ấy mở cửa cho tôi và Wooyoung bước ra
Vào trong xe, Woo nói:
"Ji Eun" .
"Hả?".
"Cậu hay thật đấy, từ trước tới giờ không ai dám tới nhà tớ vì bà ấy đấy, kể cả JB, tớ tưởng cậu cũng thế!" .
"Lúc đầu thì tớ rất là sợ luôn, nhưng không hiểu sao lúc nãy thấy bà ấy thân thiện như vậy và tớ muốn tới nữa" .
"Tớ thấy cậu giống mẹ tớ rồi đấy, chắc là bà ấy cũng tưởng vậy" .
"Yah, lái xe mau đi, chỉ còn có 10ph nữa thôi đấy" .
"Dạ vâng ạ".
"Yah, không giỡn nữa đâu đấy" .
"Biết rồi".
Nói rồi Woo lái xe như bay về khu nhà trọ của tôi. Woo xuống xe mở cửa và hôn nhẹ lên môi tôi rồi nói: "Vào nhà cẩn thận, tối nay ngủ mơ về tớ nhé, hôm nay tớ thực sự rất vui, cảm ơn cậu, honey yêu" - nói rồi Woo vuốt má tôi và đi vào trong xe.Tôi vô cùng ngạc nhiên, đờ người ra nhưng cũng cúi người xuống nói vọng vào: "Cậu cũng thế, đi đường cẩn thận". Tôi chờ cho chiếc xe đi ra khỏi tầm mắt thì quay đầu vào, mặt đỏ ửng. Đến lúc này tôi mới nhận ra mình trễ 5ph, vừa bước vào ,một ánh mắt rực lửa quay lại nhìn tôi: "Yah,cậu đi đâu thế, tớ về lúc 7h30, đáng lẽ công việc phải kết thúc lúc 5h chiều rồi chứ, có biết tớ phải ăn mì gói không thế, khai thật, mau!" .
"Thì tớ làm thêm 3 tiếng nữa mà" - rồi Ji Yeon đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt tôi nói: "Cậu xạo quá rồi đó, tớ thấy hết rồi" .
"Hả? Thấy rồi à? Tụi mình chỉ đi chơi 1 ngày thôi mà" .- tôi lúng túng
"À,vậy là có đi chơi, cậu bị dụ mà khai rồi" .
"Yah, ừ thì hẹn hò, có gì đâu, giống cậu và JB thôi".
"Vào trong tắm rồi ra ăn mì với tớ?" .
"Vậy ra cậu chưa ăn à?".
"Sợ cậu giống như lúc trước nên ngồi chờ muốn sốt ruột, có đi đâu cũng phải gọi tớ 1 tiếng chứ".
"Cậu đúng là bạn tốt, tớ biết rồi, lần sau không dám nữa, vào tắm ngay đây ạ!".
Hai chúng tôi ngồi ăn mì rồi mỗi đứa về “nhà” nấy. Một tin nhắn từ trong điện thoại tôi:"Ji Eun à, ba tớ ngày mai sẽ về, sáng mai tớ qua chở cậu ra sân bay và ra mắt “ba chồng” nhé, 7h tớ có mặt, không được ngủ nướng đâu quan trọng lắm đấy, ngủ ngon, honey yêu". Dù chỉ đọc qua tin nhắn thôi nhưng tôi cũng đủ cảm nhận được rằng Wooyoung đang rất vui vì đã không gặp ba rất lâu rồi. Tôi lật đật bay xuống chỗ Ji Yeon, kêu cô ấy dậy và cho coi dòng tin nhắn này.
"Honey với chả honey, thân thiết nhỉ" .
"Yah, tớ cho cậu coi không phải để cậu nói mấy cái đó" .
"Chứ không phải cậu khoe bồ cậu được hơn bồ tớ à?" .
"Không phải, mà là kêu cậu chuẩn bị cho tớ bộ đồ nào vừa ý ấy" .
"Á, muốn làm con dâu nhà người ta rồi đây" .
"Yah, tớ còn nhỏ, chưa tới mức đó đâu, mệt cậu quá, lẹ đi" .
"Biết rồi mà cô nương".
Nói xong Ji Yeon lục đục trong tủ tìm quần áo cho tôi. Cuối cùng,cô ấy lấy ra ba bộ và bảo tôi mặc thử cho cô ấy coi. Tôi thay bộ thứ nhất, bộ này tuy rất đẹp nhưng khi kéo lên thì nó hở dưới,mà kéo xuống dưới thì nó lại hở phần trên.Vậy là tôi không chịu mặc, dù Ji Yeon ép, tôi cũng cương quyết không mặc. Tới bộ thứ hai, cái bộ đầm gì mà dài thườn thượt, tới mắt cá chân cơ, vậy thì làm sao thoải mái và năng động được. Cuối cùng,bộ thứ ba tôi rất vừa ý, chiếc áo sơ mi tay ngắn màu hồng được bỏ vào chiếc váy màu kem ngay ngắn, cộng thêm chiếc túi kẻ sọc nâu, mái tóc dài mượt, đôi guốc không cao lắm. Coi như tạm ổn, tôi cũng cảm ơn Ji Yeon rối rít rồi thay bộ đồ ra để đi ngủ và cũng không quên chỉnh đồng hồ báo thức lúc 6h.
Sáng sớm, khi chuông đồng hồ reo lên thì cũng là lúc tôi thức dậy, làm vệ sinh cá nhân xong xuôi thì tôi thay ngay bộ đồ hôm qua mới chọn vào rồi ăn sáng trong khi Ji Yeon vẫn đang ngủ. Tôi ra ngoài mà cũng không quên để lại lời nhắn:"Tớ không biết đi tới chừng nào nữa, cậu tự lo lấy nhé. Mà khi thức dậy thì hãy ăn áng đi nhé, đừng để bụng đói như mọi bữa,
thức ăn ngay trên bàn, bye, bestfriend"
Tôi vừa ra thì chiếc xe màu vàng ấy chạy tới, kì này tôi tự mở cửa bước vào ngồi. Wooyoung lại quay mặt đi chỗ khác. Mà tôi đã nhận ra 1 điều ở Wooyoung. mỗi lúc đỏ mặt thì cậu ấy liền đánh trống lảng và quay mặt đi chỗ khác , cũng không dám nói chuyện.Vì vậy, tôi cũng ngồi im.
"Sao cậu không hỏi tớ sao không nói chuyện với cậu nữa?" .
"Tớ biết ngay câu trả lời nên không hỏi" .
"Nhưng tớ lại muốn nghe" .
"Thôi lái xe đi, mà Wooyoung này, cậu biết người chụp hình chung với ba cậu là ai không?" .
"Không, mà cậu biết à?" .
"Ừm, đó là...ba tớ" .
"Thật hả? Vậy chuyện chúng ta quen nhau cũng trở nên dễ dàng rồi!" .
"Không dễ vậy đâu, tớ có linh cảm xấu, à mà ngày mai tớ về quê, cậu đi không?".
"Gia đình người yêu mà không đi sao được, phải chào hỏi chớ, hihi" .
"Cái tên Wooyoung này, lo lái xe đi" - tôi đỏ cả mặt rồi giục Wooyoung.
Đến sân bay, tôi và Wooyoung ngồi đợi, bỗng từ phía trong phòng kính có 1 người đàn ông cao to, đeo mắt kính cứ nhìn vào chúng tôi, tôi lay Woo dậy vì cậu ấy đang dựa vào vai tôi mà ngủ, chắc hôm qua cậu ấy không ngủ được
"Wooyoung à, cái ông kia sao cứ nhìn chúng ta hoài kìa, có phải ba cậu không vậy?".- tôi giục Wooyoung.
Wooyoung dụi mắt rồi đứng bật dậy: "Ba, con Wooyoung nè!" - rồi Wooyoung chạy lại ôm ba mình mà quên cả tôi, nhưng tôi hiểu cảm giác đó mà, rồi tôi từ từ đi lại: "Cháu chào bác ạ!" - tôi lễ phép chào người lớn tuổi.
"Ai vậy con?" - ông ấy hỏi vẻ ngạc nhiên .
"Dạ là bạn ạ!" - Woo ngại ngùng đáp
"À, bạn gái à? Chúng ta về, trên đường đi nói chuyện sau!"- ông ấy sống bên Mỹ quen rồi nên lối sống cũng không
bị bó buộc, thoải mái, bới vậy khi Woo giới thiệu tôi, sắc mặt ông ấy rất ư là bình thường . Rồi Woo nhanh chóng chộp lấy cái vali và đi lấy xe. Tôi và ông ấy đứng đợi, tôi không dám nói chuyện, rồi cuối cùng, ông ấy cũng hỏi: "Cháu tên gì, bao nhiêu tuổi, học trường nào vậy?" .
"Dạ cháu tên là Ji Eun, cháu bằng tuổi Wooyoung và bọn cháu đang học cùng trường" .
"Cháu là bạn gái nó đúng không?" .
"Dạ" - tôi cúi mặt xún đáp.
"Wooyoung ra rồi ,chúng ta đi thôi cháu" - nói rồi ông ấy kéo tay tôi đi giống hệt Woo vậy, trông ông ấy rất gần gũi, vậy sao ba tôi lại ghét ông ấy. Nhất định ngày mai tôi phải hỏi cho ra lẽ. Trên đường đi, 2 cha con họ nói chuyện rồi cười đùa vui vẻ, ông ấy nói chuyện với tôi giống như người thân trong gia đình vậy, tôi cũng thấy rất vui.
"Ba à, Ji Eun nấu ăn ngon và hát hay lắm đấy, lát nữa cô ấy sẽ nấu cho chúng ta ăn" .- Wooyoung nói rất là tự nhiên
"Ơ sao lại.....dạ...cháu sẽ làm ạ!".Cái tên Wooyoung trời đánh, tự nhiên đem người ta ra làm osin chứ, tôi là đương sự mà còn không biết nữa bởi vì hắn có nói cho tôi tiếng nào đâu, kệ nấu đại vậy.Về trước cửa nhà, Woo chạy lại mở cửa sau ra cho tôi và ba cậu ấy đi ra.
"Ồ,ông chủ về rồi" - bà người ở hôm qua đã thay đổi 360 độ, không còn như "hồn ma" nữa
“Ừ,cô dẫn Ji Eun vào bếp rồi nấu 1 bữa ngon ra nhé!" - nói rồi ông đẩy tôi ra phía trước. Yah, cái ông này, định cho tôi làm người ở nhà ông à, không dám đâu, tôi chỉ nấu cho ông bữa nay thôi nhé. Nhưng mà Wooyoung rất dễ thương, cậu ấy nói: "Để tớ phụ cậu", chắc cậu ấy không coi thường phụ nữ thời nay đâu, dám à, hehe. Rồi cả hai chúng tôi quậy tưng cả cái bếp, bà người ở chỉ biết đứng đó mà cười, đây là lần đâu tiên tôi thấy bà ấy vui thế cơ đấy.
"Xong rồi, mời ba xuống ăn cơm" - Wooyoung vui vẻ gọi ba xuống .
Nào là những món ngon: kimbap, kimchi, canh rong biển.......Tất cả đều rất ngon nhưng vẫn mang nét truyền thống của Hàn
Quốc. "Là Ji Eun nấu hết đấy ba, con chỉ vào quậy thôi" - Wooyoung nhanh nhảu nói như con nít, lần đầu tôi thấy cậu ấy như vậy, chắc là không gặp ba mình lâu lắm rồi, thảo nào lúc sáng ngủ say sưa .
"Vậy con làm chồng được rồi đấy ,biết phụ giúp vợ là 1 việc nên làm mà, phải không cháu" - bác ấy nói rồi quay sang nhìn tôi. Tôi đang ăn thì tự dưng bị hỏi liền nói:
"Dạ? Dạ...cháu không biết ạ!" - tôi ngượng chín cả mặt.
"Ba à, mai con về nhà Ji Eun dưới Busan chơi, ba đi không, sẵn hai bên gia đình gặp mặt nhau luôn" .
"Busan á?" - ông ấy ngạc nhiên.
"Không được" - tôi và ông ấy cùng cất giọng. Tôi thì sợ ông ấy gặp ba tôi thì chết mất, chắc ông ấy cũng nghĩ nếu gặp ba tôi ở đó thì chết, vậy nên 2 người mới nói cùng lúc như vậy.
"Cả 2 người sao vậy? Mới quen mà đã vậy, ba định delete con trai mình à, mà có chuyện gì vậy ba?" - cậu ấy hỏi ba rồi quay sang tôi : "Sao vậy Ji Eun?".
Chắc cậu ấy không hiểu gi đâu, tôi cũng sẽ kím một cơ hội nào đó để nói cho Wooyoung biết những khúc mắt trong lòng
nhưng không phải là lúc này.
"À,không có gì đâu" - ông ấy nói.
"Tớ cũng thế!" - tôi đáp.
Rồi cả ba cắm cúi ăn, Wooyoung đã đi mua bia cho cả 2 cha, chỉ còn tôi và ông ấy ngồi trên phòng khách, còn bà người ở thì đang làm gì đó .
"Sao lúc nãy con không cho bác xuống Busan, có chuyện gì à?" .
"Dạ? Không phải là không cho ạ, tại cháu chưa nói gì với ba cháu cả nên mới vậy".
"Thì ra là vậy?" .
"Mà tại sao bác lại không mún xún Busan ạ?" – tôi làm liều hỏi đại, nhỡ tìm ra được manh mối nào thì sao.
"Ta sợ gặp lại một người bạn, ông ấy dường như rất hận ta".
Vậy là suy nghĩ của mình là đúng ,ba hận ông ấy, vậy tại sao chứ, phải gỡ bỏ mối nghi ngờ này mới được.
"Bác có thể kể cho cháu nghe chuyện gì không?" .
"À, chắc không được đâu cháu ạ, chuyện này chỉ mình bác biết thôi, xin lỗi cháu nhé!" .
"Dạ không có gì đâu,cháu chỉ tiếc là không chia sẽ nỗi bùn với bác được thôi" - hứ, cái ông này kín miệng dữ ha.
"Woo quen cháu đúng là phước ba đời của nó" .
"Dạ chắc không đến nỗi vậy đâu ạ, à, Wooyoung về rồi, cháu cũng xin phép về cho hai người trò chuyện, lâu không gặp mà" .
"Vậy cháu về cẩn thận" .- ông ấy nhìn tôi nói với vẻ lo lắng rồi quay sang Wooyoung
"À, con chở Ji Eun về đi rồi cha con ta hãy nói chuyện, để con gái đi một mình ba không yên tâm" .
"Ba không nói con cũng tự làm mà, hihi" - Nói rồi Wooyoung chở tôi về, trên đường đi cậu ấy hỏi tôi rất nhìu:
"Ji Eun à, lúc nãy, lúc đang ăn ấy, có chuyện gì giấu tớ à?".
"Không có đâu, tại tớ chưa nói gì cho ba tớ hết nên việc ba cậu xuống thì thấy hơi kì, đúng không?" .
"Ừ, cũng đúng" .
"Thôi tới đây được rồi, vào trong khó quay xe ra lắm, mai phải đi sớm đó nên không được uống nhìu, hại sức khỏe lắm đấy, về cẩn thận" - tôi bước xuống và nói với Woo.
"Ừm biết rồi, không uống nhiều đâu, cậu cũng ngủ sớm rồi gọi về cho gia đình biết trước đi, bye, honey yêu" .
"Biết rồi, bye bye!".
Tôi từ từ đi vào trong và xâu chuỗi lại mọi chuyện, ba mình và ba Wooyoung nghiêm trọng đến mức đó sao, vậy cũng ảnh hưởng tới chúng tôi rồi, phải giải quyết làm sao đây. Vừa bước vào, Ji Yeon liền hỏi: "Ủa sao cậu về sớm thế, mới 2h trưa thôi mà" .
"Hai cha con đang nhậu nên tớ về, mà mai tớ về quê, cậu ở nhà một mình không sao chứ?" .
"Hả? Sao không nói sớm, mà cậu tưởng tớ là con nít à, tớ ở một mình quen rồi, có gì tớ đi chơi với JB lun, hehe" .
"Ừm sao cũng được, miễn sao cậu ổn là được rồi, thôi tớ đi chuẩn bị hành lí ”.
Tôi đi dạo quanh các shop mua quà về cho mấy đứa nhỏ trong xóm và mua cho ba mẹ những bộ đồ mới. Tối đến, tôi cũng dọn xong đồ đạc và lên giường ngủ.
Khi con gà gáy báo hiệu trời bắt đầu sáng, tôi thức dậy, làm vệ sinh cá nhân, thay đồ và mặc chiếc áo khoác lông dày vì trời rất lạnh, tôi đứng ngoài cửa chờ Woo tới. Ánh đèn từ phía xa làm chói mắt tôi, Woo đã tới, tôi leo lên xe và la lên:
"Yah,sao cậu muộn thế, 5h rồi đấy, kiểu này về chắc trễ mất" .
"Cậu không nên khinh thường tài nghệ lái xe của tớ đâu đấy!".
Nói xong cậu ấy lao nhanh về phía trước làm tôi mém tí bật ngửa ra đằng sau.Sau 2 tiếng đồng hồ, chúng tôi đã gần về đến nơi.Mọi lần khi ngồi xe thì tôi luôn ngủ vì sợ say xe nhưng hôm nay được về quê thì tôi hào hứng không kể xiết.
|
|