|
CHAP 4: Part 2
Sáng hôm sau, tôi thức dậy thì đã thấy Ji Yeon đang nấu ăn, vừa thấy tôi ngo ngoe ngồi dậy, Ji Yeon liền mếu máo nói:
"Ji Eun à,khét 3 cái trứng rồi đấy,huhu,xuống giúp mình coi"
"Ủa,ai nói không đi chơi ở nhà canh tớ vậy ta".
"Yah,lẹ đi khét nữa bây giờ".
"Biết rồi,biết rồi xuống đây" - tôi chiên cho cậu ấy 2 miếng trứng hình trái tim sau đó đi làm vệ sinh cá nhân.
Nhìn cậu ấy cắm cúi ngồi sắp xếp thức ăn vào hộp khiến tôi ngứa cả tay nhưng cậu ấy không cho mà nói:"Ngoài chiên trứng ra thì cậu không được đụng vào đồ của tớ,để tớ tự làm lấy".Thôi thì cho cô ấy ngồi làm và tôi chợt nhớ tới cuộc hẹn của mình và Wooyoung, nhưng đã 6h30 rồi Ji Yeon vẫn ngồi đây làm sao mà mình chuẩn bị kịp, nào là thay đồ, làm tóc, trang điểm nhẹ, còn làm cơm hộp."Cậu không đi làm à,thay đồ đi,tớ để cái quần trên móc treo trong phòng tắm rồi đấy" - cô ấy nói như vậy chắc không nghi ngờ gì nữa,hehe,vậy mình cũng thay đồ là vừa. Hôm nay,tôi mặc chiếc áo cặp với Wooyoung mà hôm bữa cậu ấy bỏ vào cặp tôi lúc còn ở trại và để lại lời nhắn: "Cái này mặc lúc tớ và cậu đi chơi lần đầu tiên đấy nhé!". Tôi mặc chiếc áo này với chiếc quần ngắn lộ rõ được đôi chân thon nhỏ của tôi. Để tóc xõa ngang vai và 1 chiếc mũ lưỡi trai cũng là mũ cặp.Vừa thay xong ra thì Ji Yeon đã đi mất tăm và để lại lời nhắn:"Yah,đi làm về thì ngủ trước đi nhé,chắc 8h tớ mới về".Thế là tôi hăng hái làm cơm hộp, cũng là 2 miếng trứng hình trái tim,vài hột đậu Hà Lan, 1 phần cơm nhỏ, còn lại là rau xanh, tôi thích ăn rau mà. Rồi tôi vui vẻ khóa cửa và xỏ vào đôi giày bót da để thấp ,trông cũng ổn đấy nhỉ.7h30,chắc Ji Yeon đã đi rồi,vì sợ trễ hẹn nên tôi ngồi xe buýt đi đến trường.Vì nhà cũng xa trường, mà chiếc xe buýt vô duyên hết xăng giữa chừng nên phải dừng lại mua xăng, thế là trễ 15ph.
Vừa bước xuống xe, thấy Wooyoung đang dựa vào chiếc xe màu vàng từ đằng xa, tôi liền kêu to:"Wooyoung à".Cậu ta nghe được nhưng vẫn không quay lại, chắc là đang giận lắm đây, tôi tiến lại gần, cậu ấy quay lại với vẻ mặt hầm hầm làm tôi phát sợ, bỗng thay đổi sắc mặt ngay lập tức rồi cậu ấy nhìn tôi với vẻ kì lạ, rồi mặt đỏ lên ,cậu ta quay mặt lại và nói:"Sao giờ này cậu mới tới, tớ chờ cậu lâu lắm rồi biết không?".Dường như câu nói đã giảm được phân nửa độ nóng, nếu lúc nãy không quay lại nhìn tôi chắc câu nói này còn nghiêm trọng hơn đấy. "Mà tại sao nhìn mình cậu ấy lại đổi sắc vậy?" - tôi tự hỏi rồi tôi trả lời lại Wooyoung:"À,là thế này,......." - rồi tôi kể hết cho cậu ấy nghe. Lúc này,cơn giận của Wooyoung mới thực sự được giải tỏa, cậu ấy mở cửa xe đẩy tôi vào chỗ ngồi, thắt dây an toàn cho tôi rồi lái xe đi. Suốt dọc đường đi, cậu ấy nói chuyện mà không ngó qua tôi 1 lần, bực mình tôi liền đưa ra ý kiến:"Yah,mắt cậu chỉ nhìn được phía trước thôi hả,tớ bực rồi đó!"
"Tớ đang lái xe mà" - cậu ấy nói cũng không liếc qua tôi.
Bực mình, tôi kêu:"Dừng lại,tớ hết muốn đi chơi nữa rồi" - nói rồi tôi tháo dây an toàn ngay lúc xe đang chạy, định mở cửa xe nhảy xuống thì Wooyoung nói:"Từ từ!".Rồi cậu ấy chầm chậm dừng xe lại sợ tôi té. Tôi một mạch bước xuống xe khi nó chưa dừng hẳn,Wooyoung từ sau chạy lại nắm lấy tay tôi:"Cậu hiểu lầm rồi,ý tớ không phải vậy đâu".
"Chứ là gì?" - tôi bực bội quay lại.
"Tại vì....tại vì.....hôm nay cậu đẹp quá.tớ...tớ sợ mình đỏ mặt nên không dám nhìn thôi!".
Khi nghe xong thì tôi trố mắt lên nhìn Wooyoung, cậu ấy liền chạy ra phía sau, đẩy tôi trở về xe."Đi thôi,hết giận nha", lúc này đây tôi mới đỏ mặt, không biết nói gì hết.
"Sao vậy?Sao cậu không nói chuyện với tớ nữa?Còn giận hả?" - Wooyoung cất tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.
"À tại.....tại tớ không có chuyện nói thôi. ".
“Mà cái túi nãy giờ cậu để trên xe tớ là gì thế,lúc nãy giận cậu còn để lại đây nữa đó".
"Là cơm hộp của tụi mình".
"Hả?Cậu làm á?Chắc ngon lắm,biết vậy lúc nãy cho cậu đi luôn, tớ ôm hết 2 hộp mà ăn,hihi".
"Hứ,vậy cậu cho tớ xuống".
"Thôi giỡn mà,đừng giận nữa " - nói rồi Wooyoung nắm tay tôi, tôi lại đỏ mặt tập 2 còn Wooyoung mạnh dạn hết sức. Từ câu nói lúc nãy mà thay đổi hẳn, tôi bây giờ ngồi im thin thít, không dám động đậy, còn Wooyoung thì huyên thuyên suốt cả chặng đường. Đến một vườn đào nhỏ, cậu ta cho xe vào bãi rồi xuống mở cửa cho tôi, tôi bây giờ mới hào hứng trở lại vì tôi thích đào, tôi cầm 2 hộp cơm trên tay thì Wooyoung giật lại "Để tớ".Một tay cầm cái túi, lưng đeo ba lô còn tay kia phải nắm tay tôi giống như sợ tôi bị lạc vậy nhưng như vậy tôi lại rất thích. Chúng tôi dựng lều tại 1 cây đào nhỏ, sau khi sắp xếp đồ đạc vào thì cậu ta chạy đi mướn xe đạp đôi, tôi thì ở đây ngắm nhìn những cánh hoa đào đang rơi.Wooyoung dắt chiếc xe lại,chúng tôi chạy dạo quanh hồ nước,những hàng đào cứ rũ những cánh hoa hồng thắm lên tóc tôi.Chúng tôi dựng xe tại một góc cây rồi ngồi trên chiếc ghế đá gần đó. "Cậu thích đào lắm à?" - Wooyoung hỏi tôi.
Tôi dựa vào vai cậu ấy rồi nói:"Cậu biết không? Đào với tớ là bạn thân đấy,ở nhà tớ dưới quê có 1 cây đào to ơi là to gấp 3,4 lần cây này nè!" - tôi vừa nói vùa diễn tả bằng hành động tay trông rất buồn cười.Wooyoung cũng không nhịn nổi vừa cười vừa hỏi tiếp:"Nhưng sao là bạn được?".
"Mỗi lúc bùn hay vui tớ đều ra cây đào ấy để tâm sự và nó cũng là nơi tớ được nhìn thấy cuối cùng khi bắt đầu lên sống tại Seoul,cậu biết không tớ và Ji Yeon đã từng có 1 thời gắn bó với cây đào ấy đấy!".
"Vậy cậu và Ji Yeon đã quen với nhau từ trước chứ không phải lên đây mới gặp à?".
"Ừ,hồi đó tớ và cậu ấy còn hơn cả chị em ruột đấy,nhưng mà lúc ấy còn nhỏ lắm,tớ chỉ nhớ vậy thôi".Chợt 1 cánh hoa đào từ đâu rơi xuống đặt ngay vào mái tóc óng mượt của tôi,Wooyoung thấy vậy lấy tay gỡ xún và đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi.Nụ hôn này giống như đánh dấu tôi là của cậu ấy và nó cứ giữ mãi nét trong sáng của tuổi học trò.
Sau đó,chúng tôi đạp xe chạy vòng quanh rồi trở về cái lều bé nhỏ, nhăm nhi bữa trưa rồi ra về."Tớ dẫn cậu đến nơi này,chờ nhé!" - nói rồi Wooyoung vào lấy xe.
Kì này tôi ra hàng ghế sau, nằm dài trên đó để ngủ.
"Ji Eun à,đến nơi rồi,có dậy mau không?" - tôi nghe tiếng Wooyoung liền giật mình tỉnh dậy nhưng không chịu đi ra ngoài.
"Thôi làm biếng lắm!" .
"Làm biếng đúng không,đừng trách tớ nhé!" - nói rồi Wooyoung bước xuống, mở cửa xe sau ra và chui vào, bế xốc tôi trên tay, giống như tôi là em bé vậy.
"Yah,thả tớ xuống " - tôi cố gắng vùng vẫy nhưng không được, sợ nếu thả ra là mông tôi sẽ đáp đất đấy.
"Tại cậu làm biếng, được ẵm sướng quá còn gì?".
"Cậu muốn gì?".
"Muốn hành hạ cậu,hehe".
"Yah,tớ quánh cậu thật đấy".
"Tớ có võ mà".
"Ờ thì......thôi mà thả tớ xuống ,người ta nhìn thấy bây giờ”.
"Kệ họ,chúng ta đang quen mà" .
"Yah!" .
"Biết rồi,biết rồi,cô ngốc ạ!" - nói rồi Wooyoung thả tôi xuống.Vừa đáp đất an toàn, tôi lấy chân mình đạp chân cậu ta và nói: "Tớ không ngốc đâu nhé!" rồi chạy về phía trước. Bỗng tôi đứng khựng lại trước 1 căn nhà biệt thự to lớn ,có cả hồ bơi, sân thể thao mà không có người."A,bắt được cậu rồi" - Wooyoung chạy lại và ôm eo tôi từ phía sau.Tôi nghiêm mặt hoảng hốt : "Cậu dẫn tớ đến đây làm gì vậy?".Thấy bộ mặt tôi như vậy,Wooyoung liền bật cười thành tiếng:"Haha,cậu đang nghĩ gì vậy,tưởng mình làm gì cậu à,ngốc quá,đây là nhà mình", "À,ra vậy" - tôi trở về bình thường rồi mở cửa bước vào,Wooyoung cứ lẽo đẽo phía sau mà hỏi mãi:"Lúc nãy cậu nghĩ gì thế,nói cho tớ biết được không,haha".Tôi thì đỏ cả mặt cứ thế mà bước về phía trước cho đến lúc 1 bà lão từ trong cánh cửa đằng kia bước ra, đầu tóc bạc, đôi mắt cứ nhìn về phía tôi như mất hồn, cứ thế bà ấy đi lại và nắm lấy tay tôi bằng đôi tay lạnh ngắt. Hốt hoảng,tôi quay ra phía sau và ôm chặt lấy Wooyoung rồi mếu máo:" Ma,ma đấy,về thôi" .
"Không phải ma,là người ở nhà tớ đấy,đừng sợ!" - Wooyoung vừa nói vừa vuốt ve tôi để tôi không còn sợ nữa. Bỗng bà ta cất tiếng ồm ồm:"Cậu chủ về đấy à,còn đây là ai?" - bà ta nói rồi quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt sắc lạnh. Tôi cứ níu lấy cánh tay Wooyoung không buông được."À,cháu mới về,đây là bạn cháu,bà đừng làm vậy,cô ấy sợ đấy!". Nghe Wooyoung nói vậy, bà ta "hiền hậu" được một chút, rồi cậu ấy dắt tôi lên lầu, bà ta cũng theo, làm tôi phải nắm chặt người cậu ấy không buông, Wooyoung nhìn tôi như vậy cứ cười mãi."Cậu cười gì chứ,người ta sợ thật mà" .
"Haha, “người ta” ở dưới quê mà vậy đó hả?" .
"Mệt quá, kêu bà ta xuống đi, không tớ đi về đấy!" .
"Biết rồi" - rồi Wooyoung quay ra phía sau bảo bà ta:"Cháu vào phòng,bà xuống được rồi ạ" ,
"Vâng thưa cậu chủ" - rồi bà ta đi xuống,lúc này tôi mới an tâm mà buông tay Wooyoung ra "Sao thế, không nắm nữa đi, tớ muốn vậy mà" - Woo bày đặt nũng nịu nữa chứ làm tôi nổi cả da gà nhưng tôi cũng níu lấy cậu ấy như lúc nãy rồi cả 2 bước vào phòng cậu ấy .
"Woa,phòng cậu nhìu sách thật,tưởng vậy mà Wooyoung nhà ta chăm học nhỉ" - tôi ngạc nhiên trước căn phòng ngăn nắp và sạch sẽ của cậu ấy.
"Cậu nhìn tớ vậy thôi,chứ tớ được nhìu bằng cấp lắm đấy"- cậu ấy chỉ tay và những tấm bằng khen được lồng khung kính treo khắp nhà
"Ờ đúng rồi hen,lúc đầu nhìn cậu tớ tưởng lưu manh không đấy!" .
"Thôi cậu ngồi đây đi,tớ đi lấy bánh với nước" .
"Thôi đừng đi" - tôi níu Wooyoung lại, làm mặt cún con.
"Sợ à?Hỳ,không sao đâu,cậu cứ ngồi yên đây là được chứ gì" - lúc này tôi mới chịu buông tay Wooyoung ra.
Một lúc sau,khi cậu ấy vừa ra khỏi,cảm thấy ớn lạnh sống lưng,tôi cũng chạy theo, nhưng lúc nãy Woo đi hướng nào nhỉ, bếp chắc là dưới cầu thang,thế là tôi leo xún nhưng không thấy cậu ấy đâu cả,tôi từ từ bước lại căn phòng có hình ông đầu bếp, chắc là đây.Tôi mở cửa bước vào : "Wooyoung à,hết hồn chưa?" nhưng chẳng có ai mà đây là phòng bình thường chứ không phải bếp, tôi đi vào trong và thấy tấm hình để trên bàn "Á,sao lại có ba của mình trong đây,mà tấm hình này giống hệt trong album hình nhà mình, mà tấm hình ở nhà sao bị gạch chéo ngay mặt cái ông này nhỉ?" - tôi suy nghĩ, rồi chợt một bàn tay lạnh ngắt của ai đó chạm vào vai tôi "Cô gái trẻ,vào đây làm gì?".Tôi hét toáng lên:"Á......." rồi ngất đi.
|
|