|
Tác giả |
Đăng lúc 23-8-2014 22:26:18
|
Xem tất
[Short fic | K+] Ngày xưa chúng ta quen nhau như thế... | JaerinSmile | Eric - Shin Hyesyung - Park Choong Jae (Jun Jin) - Bo Geun | Update Chap 6 END
Note : In nghiêng là hiện tại in thẳng là quá khứ
Chap 6 :
- Vậy là papa cháu dùng tiền sản xuất album để cứu appa ạ? - Choong Jae ngồi khoanh chân trên giường chăm chú nghe câu chuyện tình sử của papa và appa mình.
- Đúng đó con, khi đó - Người đàn ông ngồi đối diện Choong Jae vì cậu bé bám theo quấy rầy cả ngày nên đành phải bán đứng Eric và Hyesyung mà kể lại chuyện xưa cho thằng bé 5 tuổi.
--
- Bo Geun à, chuyện anh dặn cậu sao rồi? - Eric vừa bước vào cửa phòng giám đốc, thấy quản lí của mình đang ngồi trong đó liền vội hỏi.
- Anh, anh phải giải thích cho em, nếu không em không làm. Chuyện này không phải chuyện đùa. - Bo Geun phát bực vì sếp của mình, tính khí thay đổi thất thường. - Nếu anh cần tiền em có thể cho anh mượn, không đủ em có thể hỏi giúp anh.
- Không đủ đâu, cũng không kịp. Anh thực sự cần tiền, RẤT GẤP. - Anh hét lên với Bo Geun. Đủ để cho cậu cảm thấy mức độ quan trọng của việc này.
- Ít ra anh cũng phải nói cho em. - Bo Geun yếu ớt lên tiếng, bây giờ Eric... có chút đáng sợ.
Anh thở dài đầy mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, khẽ nhắm mắt lại. Một lát sau mới cất tiếng :
- Anh cần tiền cứu Hyesyung.
Bo Geun yên lặng, không hỏi thêm gì nữa. Người ta yêu... chẳng phải đều điên cuồng như vậy sao?
- Anh muốn thế nào?
- Hủy tất cả kế hoạch của album, nếu những khoản chi rồi nếu lấy lại được thì lấy còn không thì thôi. Anh sẽ cố gắng lo thêm. Đổ tiền vào sản xuất album nên tiền ở ngân hàng anh cũng không còn nhiều. Tiền của công ty cũng vừa đầu tư cho 1 nhóm nhạc debut, không còn nhiều để có thể vay. Còn nhà cậu tìm được người chưa?
- Sao có thể nhanh vậy? Anh cần bao nhiêu?
- 3 tỉ won.
- Hả? Kiếm đâu ra ngay bây giờ 3 tỉ won?
Eric im lặng không nói, có lẽ Bo Geun sẽ nghĩ anh điên, đến anh bây giờ nghĩ lại còn không ngờ mình có thể đông ý ngay lập tức với cái giá đó. Nhưng cho anh chọn lại thì anh vẫn sẽ làm vậy, không cần biết có đáng hay không, chỉ cần vì Hyesyung anh tuyệt đối sẽ không hối hận.
- Anh giải thích cụ thể cho em biết đi - Bo Geun cần phải biết chuyện gì xảy ra, cậu tin Eric sẽ không chọn lầm người, nhưng chỉ gặp Hyesung chưa đến 10 lần.
Eric đành phải kể sự thật cho Bo Geun, kể tất cả.
Nghe xong Bo Geun chỉ biết thở dài. Một lát sau cậu chợt nghĩ ra gì đó :
- Anh, anh nói chỉ có Hyesung là giả gái nên không thể tiếp khách, còn các cô gái khác vẫn tiếp khách?
- Ừ
- Vậy là động mại dâm sao?
- Nói thừa - Anh chán nản ngả lưng xuống ghế.
- Vậy là phạm pháp rồi.
Cậu lẩm bẩm rồi đến gần Eric thì thầm :
- Anh, hay mình báo cảnh sát đi.
- Cậu điên sao? - Eric bật dậy quát
- Anh ngồi xuống em giải thích cho anh nghe. - Eric tức giận quay mặt đi. Bo Geun kiên trì nói :
- Bọn chúng làm vậy không phải là tống tiền anh sao? Như vậy là thêm một tội nữa. Anh có dám đảm bảo anh đưa tiền bọn chúng sẽ thả Hyesyung ra không? - Thấy Eric có vẻ xuôi xuôi, cậu kéo anh ngồi xuống cạnh mình rồi tiếp tục giải thích
- Cho dù có thả ra thì chắc chắn sau này sẽ tiếp tục làm phiền hai người, hơn nữa anh lại là người nổi tiếng, chắc chắn bọn chúng sẽ lấy quá khứ của Hyesyung ra uy hiếp anh nữa. Vậy anh nên báo cảnh sát là hơn. Giải quyết tận gốc.
- Vậy còn Hyesyung? Không phải cậu ấy cũng sẽ chịu tội sao? - Báo cảnh sát là việc anh không hề nghĩ tới, anh chỉ nghĩ làm sao cứu Hyesyung ra khỏi đó.
- Ầy, tội ở người cầm đầu thôi, những người như Hyesyung cùng lắm chỉ bị cảnh cáo hoặc giam vài tháng. Với lại Hyesyung đâu có mua bán dâm, cậu ấy chỉ tiếp rượu khách thôi. Chắc chắn tội sẽ không nặng.
Eric lại chìm vào im lặng, cách này sẽ giải quyết được vấn đề tiền bạc ngay lúc này, lại tránh được hậu họa về sau, nhưng còn tương lai của Hyesyung.
- Anh còn suy nghĩ gì nữa? Không phải anh nói Hyesyung trên người đầy vết thương sao? Còn đợi đến bao giờ? - Bo Geun sốt ruột nhìn anh.
Một lát sau, tại đồn cảnh sát.
- Cảm ơn anh đã thông báo, chúng tôi sẽ tiếp nhận và lên kế hoạch triển khai ngay. - Người cảnh sát sắp xếp lại giấy tờ sau khi ghi chép thông tin Eric trình báo rồi đứng lên thì bị anh gọi giật lại.
- Phải cứu được Hyesyng. - Đôi mắt anh giờ đây không còn gì ngoài sự lo lắng. Bo Geun cũng cảm nhận được đôi bàn tay của người ngồi cạnh mình đan vào nhau để trên đùi kia đang run lên.
Người cảnh sát vỗ vai anh nói :
- Chúng tôi sẽ đặc biệt lưu ý người này.- Rồi quay đi.
Eric và Bo Geun ngồi ở hàng ghế chờ một lát, bỗng có người mặc quân phục tới vỗ vai anh nói :
- Chúng tôi chuẩn bị xuất phát, nếu được anh có thể dẫn đường cho chúng tôi không?
Anh không suy nghĩ gì mà lập tức đồng ý, anh quay sang phía Bo Geun :
- Cậu về trước đi, anh sẽ gọi điện cho cậu.
Không để Bo Geun kịp trả lời, anh đã theo bước chân người cảnh sát đi về phía một căn phòng. Để lại đằng sau lưng anh ánh mắt lo lắng.
Nửa tiếng sau, 5 chiếc xe cảnh sát dừng lại trước căn nhà mà chỉ cách đây vài tiếng anh vừa bước ra. Như được dặn từ trước anh ngồi lại trong xe đề phòng phía bên kia có thể biết anh là người chỉ điểm sẽ gây trở ngại cho anh. Ngoại trừ anh, tất cả cảnh sát đều tiến nhanh về phía trong căn nhà. Vì chỉ là quét ổ mại dâm nên hầu như vũ khí không được trang bị tốt nhất, điều này khiến anh có chút lo lắng.
Vài giây sau bên trong căn nhà trở nên ồn ào, kéo dài đến 15 phút sau, đến cả chục tên hai tay bị còng được cảnh sát đưa ra tống cổ vào trong xe. Anh đứng ngồi không yên, trong lòng như có lửa đốt. Đành mặc kệ lời dặn dò mà mở cửa xe chạy vào nhà bỏ ngoài tai tiếng ai đó hét anh quay lại.
Anh chạy thẳng lên căn phòng đó, cửa mở toang, nhưng không có ai. Anh chạy xuống tầng dưới túm lấy một người bất kì mà anh gặp hỏi cậu đang ở đâu. Không ai thấy cậu.
Anh nghĩ rằng cảnh sát đã cứu cậu ra nên lại chạy ra cổng nơi 5 chiếc xe đỗ, kiểm tra từng chiếc, rất nhiều cô gái và mấy tên bảo kê anh từng nhìn thấy ở trong xe. Chỉ không có cậu.
Lúc này chỉ huy chuyên án thấy anh liền lôi anh vào xe rồi đống sầm cửa lại. Anh lo lắng nhìn ra cửa sổ xe. Rút cuộc cậu ở đâu?
Anh ngồi trong xe nhìn từng người được đưa ra. Vẫn không thấy cậu.
Cho tới khi kết thúc, bà má mì cũng bị giải ra xe. Cảnh sát thông báo không còn ai trong nhà, người chỉ huy ra lệnh cho 6 người đi tìm xung quanh trong phạm vi 20km xem còn ai trốn thoát không. Đến lúc này, cậu... hoàn toàn mất tích.
--
Đêm hôm đó, anh ngồi ở sở cảnh chờ lấy khẩu cung những người vừa bắt được, cũng có thêm người vị đưa về. Đến rạng sáng, anh vừa chợp mắt trên ghế chờ thì chú cảnh sát lúc trước đã ghi chép tường trình của anh đánh thức anh, vừa mở mắt ra anh đã vội hỏi :
- Có ...
Chưa kịp nói hết chú cảnh sát kia đã lắc đầu. Không ai biết gì về vị trí của cậu. Kể cả kẻ cầm đầu là má mì và những tay chân thân cận của bà cũng nói vốn dĩ Hyesyung hở căn phòng đó nhưng không biết tại sao cảnh sát không tìm thấy.
Anh thở dài úp mặt vào tay, ngồi như vậy rất lâu. Chú cảnh sát khuyên anh nên về, có thông tin gì về cậu sẽ thông báo cho anh ngay. Anh vẫn không yên tâm nên ngồi thêm một lát rồi về.
Anh lất điện thoại ra xem giờ thì thấy rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn của Bo Geun.
Tin nhắn 1 : "Anh, sao rồi anh? Anh Hyesyung sao rồi?"
Tin nhắn 2 : "Anh, dù có thế nào anh cũng mau gọi điện cho em"
Tin nhắn 3 : "Anh, mau trả lời em."
Tin nhắn 4, 5, 6, 7 .. tất cả đều là Bo Geun nói anh mau trả lời cậu, nói cho cậu biết tình hình.
Anh định gọi lại cho cậu thì có tin nhắn đến, từ Bo Geun :
"Anh Hyesyung đang ở nhà em, anh tới nhanh."
Eric nhét vội điện thoại vào túi, chạy ra xe lái như điên trên đường. Nhận được không biết bao nhiêu lời quát tháo từ người đi đường, anh không quan tâm, anh còn hận không thể bay luôn tới đó. Dừng lại trước cửa chung cư nơi Bo Geun ở, anh vội đến nỗi không đỗ xe vào bãi mà để luôn trước cổng, chạy qua người bảo vệ đang định tới nhắc nhở anh.
Vừa đúng lúc thang máy xuống, anh không chờ người bên trong đi ra đã vội đi vào bấm số. Tới tầng 8, thang máy mở ra, anh nhìn về phía nhà Bo Geun đã thấy cậu sốt ruột đi đi lại lại trước cửa. Anh vừa chạy tới vừa hỏi :
- Hyesyung sao rồi? Sao cậu ấy lại ở đây?
Bo Geun không trả lời anh mà kéo anh vào trong phòng cậu :
- Nói sau đi anh, đưa anh Hyesyung vào bệnh viện trước, anh ấy sốt cao lắm. Em gọi cấp cứu người ta nói hết xe, xong sẽ lập tức đến nhưng giờ vẫn chưa thấy.
Nói xong đã dừng chân trước cửa phòng, anh mở ra thấy cậu đang nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch, thở một cách khó khăn. Anh vội bế cậu lên, quá xúc động mà hét lên với Bo Geun :
- Mau xuống xe, xe anh để ngoài cổng.
Lại một lần nữa anh hận không thể bay ngay tới bệnh viện mà vẫn phải lái xe hết tốc độ trên đường.
Tới bệnh viện, cậu được đưa ngay tới phòng cấp cứu, anh thì sốt ruột đứng trước cửa phòng chờ, Bo Geun thì đang cố gắng ... giải thích với cảnh sát giao thông.
Đèn phòng cấp cứu tắt, cửa phòng bật mở, anh vội vàng đứng dậy nhìn lướt qua gương mặt trắng bệch trên băng-ca các y tá đẩy đi rồi chạy về phía bác sĩ gấp gáp hỏi :
- Cậu ấy sao rồi bác sĩ?
- Không sao rồi, chỉ bị kiệt sức, cần ở lại viện vài hôm theo dõi. Mời anh theo y tá làm thủ tục nhập viện - Bác sĩ nói rồi cúi đầu chào anh liền đi.
Đúng lúc này Bo Geun chạy lại hỏi :
- Ra rồi hả anh? Không sao chứ?
- Bị kiệt sức, cần ở lại bệnh viện vài ngày. - Eric thở hắt ra, trong lòng nhẹ nhàng hơn một chút - Còn phía cảnh sát sao rồi?
- Cũng xong rồi, vì đưa người cấp cứu nên họ bỏ qua.
- Vậy anh đi làm thủ tục nhập viện cho Hyesyung, cậu vất vả rồi, về nhà nghỉ ngơi đi. - Anh vỗ vai Bo Geun rồi quay đi.
- Em ở lại cùng anh. - Bo Geun gọi với theo nhưng Eric có lẽ không nghe thấy. Đúng rồi, bây giờ anh còn có thể nhìn thấy gì, nghe thấy gì ngoài Hyesyung? Ôi tình yêu.
Đi về tới nửa đường cậu mới nhớ ra mình còn chưa giải thích với Eric tại sao gặp được Hyesyung.
Hyesyung khẽ mở mắt, ánh sáng chói làm cậu phải chớp mấy lần mới có thể quen. Cậu nhìn quanh căn phòng để xem mình ở đâu, ánh mắt cậu dừng lại ở chai truyền trên đầu giường, có lẽ cậu đang ở bệnh viện.
Đột nhiên cậu thấy cổ họng khô rát, định ngồi dậy với lấy bình nước ở chiếc tủ cạnh giường thì cậu cảm nhận được bàn tay mình không thể cử động được. Sợ hãi nhìn xuống, rồi cậu bất giác nhẹ nhàng mỉm cười.
Mái tóc ngắn bù xù của ai đó đang gối lên tay cậu, dùng ngón chân cũng đoán ra người này là ai. Dù cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng lúc này lòng cậu ấm áp lạ.
Cậu lấy bàn tay còn lại vuốt vuốt những sợi tóc lộn xộn trên đầu ai đó, có lẽ anh đang mệt lắm, làm vậy mà anh cũng không tỉnh. Cậu chăm chú nhìn anh đến quên đi mọi thứ. Cho đến lúc cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Bo Geun bước vào cậu mới vội rụt tay lại.
- Anh Hyesyung, anh tỉnh rồi sao? - Bo Geun quá xúc động mà hét lên.
Hyesyung vội vàng đưa ngón trỏ lên miệng ra tiếng lại. Nhưng con người đang ngủ gà ngủ gật kia vẫn bị đánh thức, mắt nhắm mắt mở ngơ ngác nhìn xung quanh. Lúc nhìn Hyesyung mới giật mình mở to mắt hét cũng không kém Bo Geun lúc nãy :
- Em tỉnh rồi?
Hyesyung không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn anh. Bo Geun bị không đành lòng bị lãng quên bên hắng giọng mấy lần mới có người chú ý .
- Em mang đồ ăn vào cho hai anh. - Cậu giơ túi đồ lên đặt lên bàn.
Eric gật đầu rồi quay sang Hyesyung :
- Em không thấy đau ở đâu chứ?
Cậu lắc đầu rồi vội hỏi :
- Sao em lại ở đây?
- Em bị kiệt sức, anh và Bo Geun đưa em đến đây. Em ngủ như vậy cũng gần một ngày rồi.
- Sao em lại bị kiệt sức? - Hình như cậu quên không ít chuyện.
- Anh không nhớ gì trước đó sao? - Bo Geun đang xếp đồ ăn ra bàn liền bay vào hỏi.
Hyesyung yên lặng một lát rồi lắc đầu. Bo Geun thở dài kể lại chuyện lúc đó, Bo Geun tới công ty, trên đường đi gặp một đám đông chỉ trỏ, cậu ngó qua thì thấy có người nằm ngất, dáng người rất quen, tới lúc có chú nâng người đó dậy thì cậu nhận ra đó là Hyesyung, hốt hoảng chạy tới lay, mọi người xung quanh thấy cậu gọi tên người bị ngất biết là người thân liền khuyên cậu đưa Hyesyung tới bệnh viện. Nhưng gọi xe cấp cứu thì hết xe, dọc con đường này cấm xe cộ nên không có chiếc taxi nào. Cậu đành nhờ vài người cùng mình đưa Hyesyung về nhà mình cách đó không xa rồi gọi cho Eric.
- Sau đó thì anh Eric đưa anh tới bệnh viện, anh bị kiệt sức nên phải ở viện tĩnh dưỡng.
Đến giờ Eric cũng mới được nghe, trước đó chỉ lo cho sức khỏe của Hyesyung. Anh vội quay sang hỏi :
- Sao em lại ở đó? Anh báo cảnh sát nhưng lúc họ tới không tìm thấy em.
- Anh báo cảnh sát sao? - Cậu ngạc nhiên đến nỗi mắt mở lớn.
Eric cúi đầu xuống, cảm giác như mình vừa phạm một tội vô cùng lớn, có phải anh không nên làm vậy không?
- Biết vậy em chờ thêm chút nữa rồi.
Eric bị câu nói tiếp theo của cậu làm cho ngu người, vậy nghĩa là sao?
- Lúc đó 2 tên bảo kê đang cãi nhau tới suýt đánh nhau, em trốn ra ngoài. Em định tới công ty nhưng sợ bọn chúng tìm được, lại nhớ số điện thoại của anh nên không mượn điện thoại gọi được, em đành trốn bọn chúng trước rồi tìm anh sau. Chuyện sau đó em không nhớ gì nữa.
Cả ba người quay ra nhìn nhau, phì cười. May mắn thật.
Hôm sau cảnh sát tới lấy lời khai của cậu, thỉnh thoảng cậu liếc ra cửa bắt gặp ánh mắt lo lắng của Eric nhìn vào trong qua ô cửa kính. Tim cậu dường như sắp nổ tung vì chứa quá nhiều hạnh phúc ấy.
Khi cảnh sát đi cậu ra ngoài tìm Eric, nhưng anh không còn ở ngoài cửa. Cậu định đi ra ngoài khuôn viên tìm, vừa bước tới góc rẽ cậu nghe thấy tiếng Bo Geun nói rất nhỏ, cậu khựng lại, nội dung những lời cậu nghe được khiến cậu cảm thấy vừa muốn nghe lại vừa muốn quay đầu chạy về phòng :
- Anh, hôm em gặp được anh Hyesyung là các vị đồng chủ tịch gọi tới. Hôm trước em vội đưa anh Hyesyung đi nên hôm nay mới đến gặp họ được. Họ muốn hỏi gần đây anh đang làm gì, không chú tâm tới việc công ty, hỏi ra việc chuẩn bị cho album cũng không đâu vào đâu, họ rất bực tức, nói muốn gặp anh, em nói gần đây nhà anh có người bị bệnh nên anh khá bận.
- Cám ơn cậu, phần còn lại anh sẽ tự giải quyết.
Eric cùng Bo Geun nói vài câu nữa rồi anh đi về phòng Hyesyung, thấy cậu đang ngồi trên giường, vẻ mặt cho thấy rõ ràng cậu đang buồn. Không phải lúc nãy cảnh sát nói rằng cậu sẽ bị gì đó chứ? Anh vội tới nắm tay cậu hỏi :
- Sao vậy? Cảnh sát nói gì với em?
Cậu ngước lên nhìn anh, đôi mắt hằn lên vài tia đỏ, giọng nói cậu dường như mắc nghẹn :
- Em xin lỗi.
- Đừng xin lỗi, mau nói cho anh có chuyện gì? Em phải chịu phạt gì sao?
Cậu cắn môi liên tục lắc đầu. Eric càng sốt ruột
- Vậy nói cho anh có chuyện gì.
- Lúc nãy em có nghe anh và Bo Geun nói chuyện. - Hyesyung ấp úng mãi mới có thể nói.
Eric thở phào nhẹ nhõm xoa đầu cậu :
- Không phải lỗi tại em.
- Nhưng đúng là vì em mà.
Thấy Hyesyung sắp khóc đến nơi, trong đầu anh nẩy ra ý định :
- Đúng, đúng là vì em.
Trong lòng Hyesyung đã tự trách mình nhưng khi chính miệng anh nói vậy, cậu đau lòng quá đi.
Eric cười rồi trước khi cậu kịp khóc thì anh đã chặn trước :
- Vậy nên em phải chịu trách nhiệm, làm cho anh 2 việc.
- Lại trao đổi nữa sao - Hyesyung dụi mắt lau đi giọt nước nóng hổi đang trực rơi xuống.
- Đúng vậy.
- Là việc gì? Có phải sẽ giúp anh không bị mắng nữa không?
Eric chợt đứng hình, sao cậu đột nhiên … dễ thương vậy?
Thấy anh không trả lời cậu túm tay anh lay lấy lay để. Anh hoàn hồn nhìn cậu :
- Không những giúp cho công việc của anh mà còn giúp cho cuộc sống sau này của anh.
- Thật?
- Thật.
- Là 2 việc gì?
- Thứ nhất, em sẽ debut làm ca sĩ của công ty anh.
- Hả? Lại làm ca sĩ nữa? Lần này tuyệt đối không được. - Cậu xua tay như xua vịt.
- Nghe anh nói này - Anh nắm lấy tay cậu đợi cậu bình tĩnh lại. - Nếu anh dẫn về một ca sĩ mới chắc chắn mấy ông chú kia sẽ quên đi chuyện của anh.
- Nhưng vẫn không được, album của anh…
- Anh sẽ hủy album.
- Không được.
- Sao mà không được, anh vốn là CEO, rapper không phải là nghề chính của anh. Hơn nữa mấy ông chú kia chỉ nghĩ tới lợi nhuận thu về sau album, anh sẽ lấy số tiền hủy album để đầu tư vào cho em debut.
- Nhưng…
- Không được từ chối, không phải tại em mà anh bị mắng sao?
Hyesyung thở dài, cậu chưa từng nghĩ cuộc đời mình sẽ thay đổi đột ngột chỉ trong vài ngày như vậy.
- Còn việc thứ 2. - Dù vậy cậu cũng đành nghe theo anh, cậu biết anh làm tất cả đều là cho cậu.
- Việc này em phải đồng ý trước anh mới nói. - Eric mỉm cười gian manh
Hyesyung thấy lạnh sống lưng.
- Không phải việc gì xấu chứ?
- Em từ đầu đến cuối đều nghi ngờ nhân phẩm của anh. - Eric phụng phịu vờ giận dỗi nói.
Đương nhiên trong lòng Hyesyung bị lay động vì vẻ trẻ con của anh, liền bán thân mình không suy nghĩ :
- Em không có nghi ngờ, anh nói đi, em đồng ý.
Eric đạt được mục đích nhanh chóng lộ ra bộ mặt thật cười khoái trá. Trên trán Hyesyung rơi xuống 3 vạch đen. Đợi đến khi Eric cười xong bèn nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn trước mặt cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu nói :
- Hứa với anh, em sẽ ở bên anh cả đời.
Thịch.
Tim cậu hình như vừa dừng lại một nhịp. Có phải vì vậy mà máu không lên đến tai nên cậu nghe nhầm không?
- Em lúc nãy đồng ý rồi, không thể rút lại.
- Anh… vừa rồi giống như cầu hôn em.
- Có thể coi là vậy.
- Tại sao không phải là vậy mà lại là có thể.
- Vì anh và em không thể đường đường chính chính mà kết hôn, dù vậy anh muốn ở bên em cả đời. Được không?
Hyesyung nhìn vào mắt anh, không có một tia nào là giả dối, trong mắt anh… đều là hình bóng của cậu. Cậu cúi đầu che đi nụ cười hạnh phúc.
- Anh không cho em từ chối còn gì.
Nhìn vẻ thẹn thùng của cậu, Eric thật sự muốn ôm lấy cậu, ôm chặt đến mức cậu có thể dính luôn vào người anh, cả anh và cậu hòa làm một. Anh nâng mặt cậu lên nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn.
- Anh yêu em.
Lời nói tan trong những nụ hôn hạnh phúc.
--
Đúng như anh nói, Eric dẫn Hyesyung tới giới thiệu với Hội đồng quản trị với danh nghĩa là ca sĩ anh muốn cho ra mắt, mấy ông chú đó cười còn không mở được mắt khi kiểm tra cậu tại chỗ, trước khi đi còn vỗ vào lưng anh đến sụm lưng khen anh có con mắt tinh tường mà quên hẳn chuyện ban đầu muốn nói với anh.
Vài tháng sau cậu debut rất nhanh chóng sau khi bài hát Hello and Goodbye được tung ra, cậu nhận được rất nhiều sự ủng hộ và liên tục có những bài hit.
Nhưng có một việc khiến cậu hạnh phúc hơn nữa. Khi cậu thu âm, có một người luôn đứng mỉm cười nhìn cậu. Khi cậu bước xuống từ sân khấu, trong cánh gà có một người đợi cậu. Khi cậu về nhà, có bữa cơm chờ cậu.
Có lẽ vẫn không đủ, nếu như cậu chỉ dùng cả đời này để nói : Eric, em yêu anh.
--
- Yahhhhhh! KIM DONG WANNNNNNNN! Cậu lại đầu độc con tôi cái gì thế? - Hyesyung định gọi 2 chú cháu xuống ăn cơm mà thấy tên bạn chết tiệt kia đang kể tình sử của mình và Eric cho đứa con 5 tuổi nghe liền nộ khí xung thiên mà xông vào
- Choong Jae à cứu chúuuuuuuuuuuuu.
……………………………………………….
Hạnh phúc … đôi khi chỉ cần một ánh nhìn.
Hạnh phúc… đôi khi nó đến không lãng mạn như ta tưởng tượng
Hạnh phúc… đôi khi đến bất chợt khiến trái tim ta không ngừng lay động
Hạnh phúc… phải biết nắm giữ
END FIC
Lời nói cuối : Tính ém hàng nhưng hơn 1 tuần hoặc hơn nữa em không thể online máy tính nên tung luôn
Cảm ơn reader đã ủng hộ em đến chap cuối cùng
Em sẽ cố gắng sửa đổi những lỗi đã mắc phải và cho ra fic sau hay hơn
Cảm ơn mọi người |
Rate
-
Xem tất cả
|