|
Tôi đi bộ đến công viên gần trường. Chỗ này đã được sửa sang lại đẹp hơn trước, nhưng về căn bản thì vẫn là một nơi trong sáng và trông vô cùng hạnh phúc.
Tôi ngồi một mình ở xích đu gỗ, gót chân đẩy nhẹ để đưa cơ thể đung đưa trong gió. Những làn gió khẽ vuốt nhẹ đôi mắt tôi. Thật sự rất yên bình.
‘Đẩy cho tớ nhé.’ Sueji hào hứng ngồi thụp xuống xích đu.
‘Còn lâu. Cậu nặng chết được!’ Tôi bĩu môi.
‘Mwoy!!!’ Cô ấy phụng phịu, cố tỏ ra vẻ dễ thương của một đứa trẻ. Cơ mà tôi thấy nó trông kì cục chết đi được!
‘Được rồi được rồi. Đẩy thì đẩy.’
Hai bàn tay tôi đặt lên vai Sueji, tôi kéo nhẹ cô ấy và băng ghế xích đu ra sau rồi đẩy về phía trước. Sueji cười khúc khích như một cô bé nhỏ đang vui sướng vì được chăm bẵm vậy. Tiếng cười của cô ấy hòa vào gió, khiến tôi cảm nhận được vị ngọt của nắng hơn bao giờ hết.
Đó là mùi hương của Sueji. Mùi của nắng.
Một đôi nam sinh nữ sinh đi ngang qua tôi. Cô bé đi trước có vẻ giận dỗi và bực tức chuyện gì đó, trong khi cậu trai đi sau thì cuống quýt không biết nói gì để làm hòa.
Đáng yêu thật!
Tình cảm tuổi trẻ là như thế. Ấu trĩ, nhưng vẫn ngọt như kẹo vậy.
‘Sueji-ah!’ Cuối cùng tôi cũng bắt được cô ấy.
‘Mwo? Cậu có gì muốn nói sao?’ Sueji nhìn tôi lạnh nhạt.
‘Cậu giận chuyện gì chứ? Tớ không làm gì sai cả.’
‘Phải rồi, chẳng có gì sai cả. Cậu ân cần với Jiyeon như thế cũng có gì không đúng đâu mà.’ Cô ấy mỉa mai.
‘Không phải như cậu nghĩ đâu, Sueji-ah! Cô ấy không biết gì về bóng rổ cả, tớ chỉ muốn giúp đỡ chút thôi.’
‘Giúp đỡ? Cậu tử tế thật. Vậy thì cậu cứ tiếp tục làm người tốt như vậy nữa đi.’ Sueji mím chặt môi sau câu nói đó, rồi quay vội đi.
Tôi chặn ngang đường cô ấy.
‘Nhưng, tại sao cậu lại giận chứ? Cậu giận chuyện gì?’
‘Đồ ngốc!’
‘Mwo?’
‘Cậu ngốc đến thế sao?’ Tôi có thể thấy được những giọt nước trên mi mắt Sueji, nhưng chúng không chảy ào ra, mà cứ ứ đọng ở đó.
‘Sueji-ah…’
‘Tớ thích cậu! Tớ thích cậu, Myungsoo-ah.’
‘Tớ thích cậu, Kangjun-ah!’
Cậu bé ngẩn người vì lời tỏ tình quá đường đột của cô bạn. Nhìn khuôn mặt ngây ra của cậu ta kìa. Tôi cá chắc trong lòng cậu bé ấy đang thổn thức vì hạnh phúc, nhưng đôi mắt vẫn không giấu nổi sự ngạc nhiên vì tình cảm đến quá bất ngờ.
Tôi về nhà với tâm trạng hạnh phúc đến sắp tắt thở mà chết luôn vậy.
‘Tớ thích cậu!’
Câu nói đó khiến tôi cứ tủm tỉm cười như một tên điên trên suốt quãng đường. Tôi dừng chân trước khóm hoa lưu ly của Sueji đã trồng ở phía đầu ngã tư. Chúng vẫn còn rất tươi và tỏa sáng giữa khói bụi của xe cộ. Có lẽ không ngày nào cô ấy quên đến chăm sóc cho mấy bông hoa này cả.
‘Con về rồi ạ.’ Tôi bước vào nhà với cảm giác vô cùng hào hứng.
Nhưng trái với những gì tôi nghĩ khi chuẩn bị mở cửa ra, mẹ tôi không ở đó chuẩn bị bữa ăn tối, mà lại là những người hàng xóm đang lo lắng nhìn nhau.
‘Myungsoo-ah, cuối cùng cháu cũng đã về.’ Bác Han, người ở cạnh nhà tôi, thở phào khi thấy tôi xuất hiện.
‘Sao mọi người lại ở đây ạ?’ Tôi ngơ ngác nhìn họ. Còn họ thì lại ái ngại nhìn tôi.
‘Aigooo… Myungsoo-ah… Phải làm sao bây giờ?’ Bác Han nắm lấy tay tôi, nói như sắp bật khóc.
‘Mẹ cháu…’ Một người hàng xóm khác lên tiếng thay. ‘Mẹ cháu hôm nay đã ho ra rất nhiều máu, rồi ngất xỉu trước phòng trà. Bà ấy vừa được đưa đến bệnh viện. Cháu mau đến đi.’
Tai tôi như ù lên, cảm giác kiểu có một cái cối xay lúa đang quay ù ù vào vậy. Tôi cứ nghĩ rằng ở đây đang có động đất, mọi thứ rung chuyển, mờ ảo, màu đen kì lạ như đang nuốt chửng lấy tôi luôn vậy.
Điểm đến tiếp theo của tôi là trạm tàu điện ngầm chuyến dài. Bây giờ không phải là giờ cao điểm nên ở đây rất vắng khách.
‘Chuyến tàu 205E1 chuẩn bị vào bến. Quý khách vui lòng đứng sau vạch vàng.’
Tôi bỗng thấy lòng nôn nao một cảm giác thật khó tả. Mọi thứ như một déjà-vu vậy, thật quen thuộc, nhưng vẫn rất đỗi mới lạ đối với tôi lúc này.
Chúng tôi đi cạnh nhau, bàn tay nắm chặt nhưng không một ai nói với ai câu nào. Tôi cũng không rõ vì sao mình lại yên lặng như thế, mặc dù trong lòng thì có vô vàn những điều muốn nói với cô ấy.
Chỉ một lát nữa, tôi sẽ không thể nắm tay Sueji như thế này nữa. Tôi sẽ chuyển nhà đến Seoul để mẹ có điều kiện chữa trị căn bệnh lao lực đã đến giai đoạn nguy hiểm. Điều đó cũng có nghĩa tôi sẽ không thể ở bên Sueji như thế này nữa.
‘Cậu không có gì để nói sao?’ Sueji là người đầu tiên ngượng ngùng mở lời.
‘Ừm… cậu… giữ sức khỏe nhé.’ Tôi cảm thấy cổ họng mình khô ran.
‘Ừm. Nhưng… chỉ có vậy thôi sao?’
‘Cậu… à… nhớ chăm sóc mấy bông lưu ly đó. Dạo này trời bắt đầu lạnh rồi.’
‘Tất nhiên rồi… Còn gì nữa không?’
‘Sueji-ah.’ Tôi bất ngờ đổi giọng.
Cô ấy yên lặng chờ đợi.
‘Tớ…’
‘Chuyến tàu 13M10 chuẩn bị khởi hành trong 5 phút nữa. Xin mời quý khách của chuyến tàu này nhanh chóng đến cửa.’
‘Là tàu của cậu đó.’ Sueji nhắc.
‘Ừm. Đúng vậy.’ Tôi đeo balo lên vai.
‘Tạm biệt, Myunggie.’ Sueji cười, dù tự nguyện hay miễn cưỡng thì nụ cười của cô ấy vẫn rất xinh đẹp.
‘Chào cậu.’
Tôi nhìn cô ấy lần cuối cùng, rồi quay lưng bước về phía cửa.
Bước chân tôi nặng nề khó tả, trong lòng nóng bừng lên như có lửa đốt. Nước mắt đã thực sự rơi rồi. Những giọt đắng, mặn, nghẹn ngào rơi từ mi mắt tôi.
Và rồi… không chờ một điều gì khác nữa, tôi ngoảnh đầu lại phía sau lưng mình.
Sueji vẫn đứng đấy, lặng lẽ nhìn tôi.
Đôi chân như nhẹ tênh, không còn cảm giác nặng nhọc nữa, như một điều không thể không làm, chúng chạy nhanh hết sức về phía Sueji. Tôi ôm chặt lấy cô bé ấy vào lòng mình. Bàn tay siết chặt hơn lên bờ vai Sueji. Mũi tôi vùi sâu vào mái tóc rực rỡ mùi nắng ấy.
Cô ấy cũng dang tay ôm chặt lấy tôi. Chặt đến mức tôi thấy nghẹt thở, nhưng tôi không thấy điều đó phiền chút nào. Trái lại, nó ấm áp và ngọt ngào vô cùng.
Tôi cảm nhận được lồng ngực mình nóng lên vì nước mắt của Sueji. Tôi khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc cô ấy.
‘Đừng khóc, Bae Sueji. Mạnh mẽ lên! Cậu phải thật sự mạnh mẽ! Chỉ như vậy tớ mới yên tâm được.’ Tôi áp lòng bàn tay lên má Sueji, lau khô những giọt nước mắt vương trên khuôn mặt đó.
‘Myungsoo-ah…’ Sueji không ngừng khóc, mà còn bật ra thành tiếng.
‘Tớ yêu cậu.’ Cuối cùng những từ ấy cũng thốt lên, được thốt lên từ một thằng tồi như tôi.
‘Myungsoo…’ Cô ấy nức nở trong nước mắt.
‘Tớ yêu cậu. Tớ yêu cậu! Và đây là lần đầu tớ nói câu này.’
Sueji không trả lời, nhưng tôi nghĩ cô ấy đã nghe rất rõ những lời thổ lộ của tôi.
‘Cậu sẽ mạnh mẽ mà, đúng không?’ Tôi nâng khuôn mặt cô ấy ngước cao lên, để chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau.
‘Tớ sẽ mạnh mẽ, sẽ tự bảo vệ bản thân.’ Sueji gật đầu, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Môi chúng tôi chạm vào nhau.
Khoảnh khắc đó chỉ khoảng hơn 5 giây, nhưng tim tôi đã thực sự ngừng đập trong khoảnh khắc ít ỏi đó.
Mối tình đầu. Nụ hôn đầu. Hạnh phúc đầu.
Tôi đứng như bất động, nhìn chuyến tàu bắt đầu chuyển động.
Nhanh dần.
Nhanh dần.
Nhanh dần.
Rồi lao vút đi.
Hình ảnh cô bé ấy vừa khóc vừa chạy theo chuyến tàu đang tàn nhẫn rời đi không bao giờ nhạt đi dù chỉ một ít trong lòng tôi. Đôi mắt ướt đẫm của cô ấy… thực sự làm tôi đau như cắt.
‘Myungsoo?’
Tôi quay lại.
Một lần nữa, hệt như lần đầu, tim tôi ngừng đập.
‘Sueji…?’
Cô ấy, dù không rõ đây là mơ hay thực, đang hiện lên trước mắt tôi. Xinh đẹp. Trong sáng. Và vẫn nguyên vẹn mùi hương của nắng.
***
‘Cậu trông vẫn ổn.’ Tôi đưa cô ấy lon café rồi ngồi xuống băng ghế đá. Chúng tôi giữ một khoảnh cách khá xa với nhau.
‘Tất nhiên. Cậu đang làm công việc gì thế?’ Cô ấy mỉm cười.
‘Kiến trúc sư.’
Cô ấy cười rạng rỡ khi nghe thấy điều đó. Tôi vẫn còn nhớ như in Sueji đã từng bảo rằng mẫu người lí tưởng của mình là một kiến trúc sư vì cô ấy luôn ao ước sống trong một ngôi nhà như trong những câu chuyện công chúa hoàng tử.
‘Còn cậu?’ Tôi hỏi lại.
‘Trợ lí cho một tên CEO trẻ tuổi đáng ghét!’ Cô ấy vừa kể vừa nghiến két hai hàm răng lại với nhau. Tôi cũng đủ hiểu anh chàng đó làm Sueji khó chịu đến mức nào.
‘Cậu vẫn độc thân sao?’
‘Ừ. Đại khái là thế.’ Sueji gãi đầu, cười trừ.
‘Mười năm rồi, cậu vẫn không thay đổi gì.’
‘Già hơn. Xấu hơn nữa.’ Cô ấy bĩu môi.
Tôi bật cười thành tiếng vì tính cách trẻ con của cô ấy vẫn chẳng thay đổi chút nào.
‘Còn cậu? Cậu thế nào rồi?’
‘Tớ vẫn ổn.’ Tôi trả lời.
‘Không. Ý tớ là… cậu đã kết hôn chưa?’
‘Vẫn chưa.’
Cô ấy quay sang nhìn tôi ngay lập tức. Hiện lên ở khóe mắt tôi là nụ cười bất ngờ của Sueji.
‘Chủ nhật tuần này, tớ sẽ tổ chức hôn lễ.’
Tôi nén chặt những ngón tay lên lon café. Không hiểu vì sao, lòng tôi bỗng dưng như bị thiêu đốt khi nói ra câu nói đó.
‘Vậy sao? Hai ngày nữa thôi à?’ Sueji gật gù, nhưng khuôn mặt cô ấy biến sắc hẳn. ‘Chúc mừng nhé.’
Cô ấy mỉm cười. Tôi cũng không rõ nụ cười đó liệu có thật lòng hay không.
‘Cảm ơn.’ Tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười. Và nụ cười của tôi hoàn toàn không thật lòng.
‘Tớ nên tặng quà gì cho cậu đây? Vợ cậu thích thứ gì? À mà đúng rồi, vợ cậu như thế nào? Làm nghề gì? Đẹp lắm phải không?’
‘Cô ấy tên Son Naeun, rất xinh đẹp và nữ tính. Cô ấy là giáo viên mầm non.’
‘Woah! Tuyệt thật! Naeun sao? Tên nghe dễ thương quá. Cậu không định mời tớ sao? Dù gì tớ cũng là lớp trưởng của cậu.’ Sueji huých tay vào mạn sườn tôi.
‘Chắc chắn rồi. Đó là lí do tớ về Gwangju mà.’
‘Vậy ra cậu về đây là để…’
‘Để tìm cậu, Bae Sueji.’
Nếu bạn viết điều quan trọng nhất của cuộc đời lên một tờ giấy, nó có thể sẽ bị rách mất và bạn sẽ đánh mất điều quan trọng đó. Nếu bạn viết nó lên cát, nó có thể sẽ bị sóng biển cuốn trôi đi mất, và bạn sẽ không giữ được điều quan trọng đó.
Nhưng nếu bạn cất giữ những kỉ niệm ở trong tim, sẽ chẳng có ai mang nó đi đâu được cả.
Tôi muốn có thật nhiều với Sueji những kỉ niệm đẹp. Đó là tất cả những gì có thể giải thích tại sao tôi về lại Gwangju này.
|
Rate
-
Xem tất cả
|