|
Tác giả |
Đăng lúc 29-6-2014 19:02:19
|
Xem tất
Chap 4 : Phát bệnh
- Tại vì tớ thích cậu….
Cả ngày hôm ấy, Kris cứ nghĩ mãi đến câu nói của Ji Eun. Cảm giác tội lỗi xâm chiếm lấy anh. Anh thấy nhớ dáng người bé nhỏ ngày ngày cứ đi đằng sau anh, an ủi anh khi anh gặp chuyện buồn. Luôn luôn mỉm cười với anh. Anh cảm thấy mình thật là tệ.
Thoắt một cái, mùa xuân đã đến rồi. Hoa anh đào nở rộ khắp mọi nơi làm cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu. Nó vẫn cứ rảo bước trên con đường đó đến trường, chỉ khác là thiếu anh. Lâu lắm rồi, nó chưa đi cùng anh trên con đường này. Từ sau khi nó thổ lộ với anh, anh và nó hầu như là không gặp mặt nhau chứ đừng nói là đi chung. Nó nhớ lắm, những cử chỉ ân cần của anh dành cho nó, những câu lo lắng hỏi han của anh mỗi khi nó hắt xì hơi hay bị chảy máu mũi.
Đi vào trường, nó nhìn thấy anh tay trong tay với Yura, lòng nó đau như cắt. Nhưng, nó có thể làm gì bây giờ đây. Khi nó chả là gì đối với anh cả…
Lên lớp, vẫn như mọi khi. Mọi người trong lớp xa lánh nó, nhìn nó bằng ánh mắt khinh bỉ. Nó quen rồi, trái tim nó từ lâu như thể đã chai sạn rồi. Ngồi vào chỗ của mình, chiếc bàn đầy những dòng chữ độc địa chĩa thẳng vào nó mỗi lúc một nhiều, nó biết thế. Nó không biết bao nhiêu lần nguyền rủa mình, một đứa con gái không thể nào tệ hại hơn nữa này. Nhưng, có thay đổi được gì đâu. Mọi người cũng chẳng ai yêu nó, chẳng ai quan tâm đến nó…
Hôm nay, đến tổ nó trực nhật. Vậy mà, cuối giờ mọi người bỏ về hết. Chỉ còn lại nó thôi.
Thở dài, nó bắt tay vào làm việc. Lau được nửa lớp thì đột nhiên nó thấy chóng mặt vô cùng, máu từ trong mũi nó bắt đầu chảy ra. Nó bắt đầu cảm thấy vô cùng sợ hãi, chẳng lẽ nó lại dễ mệt mỏi như thế này sao, bình thường nó khoẻ lắm cơ mà.
Mồ hôi nó bắt đầu vã ra như tắm. Nó cố gắng lau hết cái lớp này. Xong xuôi hết, nó cố gắng bước từng bước để trở về nhà. Nhưng, nó bất ngờ ngã khuỵ xuống và ngất đi, xung quanh nó bây giờ chỉ toàn là màu đen.
Nó mơ thấy một giấc mơ vô cùng kinh khủng. Trong giấc mơ đó, anh quay lưng lại với nó. Mặc cho nó gọi tên anh, anh vẫn bước đi. Nó cố đuổi theo, nhưng đôi chân nó không thể di chuyển. Nó đưa tay ra, cố tóm lấy anh, nhưng bàn tay nó không thể với tới. Và anh cứ thế đi khuất dần, khuất dần rồi nó không nhìn thấy anh đâu nữa. Nó gục xuống, chỉ biết gọi tên anh trong vô thức….
Mở mắt ra, sộc ngay vào mũi nó là mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Ngồi dậy rồi nhìn quanh. Nó nhận ra đây là bệnh viện. Bên cạnh nó có một người phụ nữ xinh đẹp đang lắp bình truyền nước lên cho nó. Nhìn thấy nó tỉnh dậy, cô ấy nói :
- Cháu tỉnh rồi sao ?
Ji Eun ngạc nhiên, cô ấy nói tiếp :
- Cháu bị ngất ở trường, bác bảo vệ nhìn thấy rồi đưa cháu tới đây.
Ji Eun cảm thấy lo lắng vô cùng, giọng nó run run hỏi cô ấy :
- Cô ơi, cô có thể cho cháu biết cháu bị làm sao không hả cô…
Cô y tá chỉ nhìn nó rồi lắc đầu, nói rằng nó phải hỏi bác sĩ thì mới biết được. Nghe thấy vậy, nó vực dậy. Đầu óc nó vẫn còn quay như chong chóng, đôi chân của nó bước đi loạng choạng, suýt nữa thì nó ngã. Tim của nó đập nhanh hơn. Nó hồi hộp bước vào phòng của bác sĩ…
Trong phòng, một người đàn ông nghiêm nghị, khuôn mặt không một chút cảm xúc, đang ngồi cắm cúi lọ mọ gõ tài liệu lên máy tính. Nhìn thấy Ji Eun, ông dừng công việc của mình lại và hỏi :
- Tên của cháu là gì ?
Giật mình, nó trả lời :
- Dạ, là … Ji Eun … Lee Ji Eun… ạ…
Ông ấy có vẻ bất ngờ khi nghe thấy tên nó. Ông ấy đột nhiên nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Ji Eun rồi lên tiếng :
- Bác sẽ nói bệnh tình của cháu cho cháu nghe, nhưng cháu phải thật là bình tĩnh nghe chưa.
Nghe câu nói ấy của bác sĩ, Ji Eun hiểu được phần nào tính nghiêm trọng về bệnh tình của nó. Bây giờ nó cảm thấy sợ vô cùng, đôi vai nó run lên, đôi môi nó mấp máy từng chữ :
- Vâng…vâ..ng…ạ
Bác sĩ nắm chặt tay của nó hơn, ông nói :
- Cháu…cơ thể của cháu bị bệnh….bệnh máu trắng…
Bác sĩ vừa dứt lời, nó cứng họng, không nói được câu gì nữa. Nó cảm thấy bất ngờ, không thể xác định được đây là mơ hay thực đây. Nó không khóc, một chút cũng không. Nó chỉ cảm thấy sững sờ, sụp đổ. Mọi thứ bây giờ, tình yêu của nó, tuổi thanh xuân của nó, tương lai của nó. Bắt đầu từ hôm nay, nó sẽ được tính theo ngày ư ? Nó làm sao có thể chấp nhận sự thật này được đây. Còn..người mẹ của nó thì sao. Nếu trên thế gian này không có nó, mẹ nó sẽ sống thế nào đây.
- Máu trắng ư…có chắc không hả bác..cháu nghĩ có sự nhầm lẫn ở đây…
Bác ấy thở dài, nói :
- Đây mới chỉ là giai đoạn đầu thôi, nếu cháu cố gắng. Cháu có thể sống một thời gian dài…
Nó bàng hoàng. Có thể sống một thời gian dài ư, nghĩa là….nếu nó không cố gắng…nó có thể sẽ chết….chết ư ? Nó vẫn yêu cuộc đời này lắm mà, ông trời ơi, con có làm nên tội nên tình gì đâu, tại sao người lại cứ thích ruồng bỏ con ra khỏi thế giới này vậy...
Với những suy nghĩ như thế, nó như thể là một người mất hồn vậy. Bác sĩ nói :
- Cháu…hãy quý trọng.. từng giây phút khi mà mình vẫn còn ở đây…để nếu mà lỡ cháu phải ra đi đột ngột… thì sẽ không hối hận…
Bác sĩ nói câu ấy, trong lòng Ji Eun đau điếng. Mọi cảm xúc của nó như thể vỡ oà. Nó ôm chầm lấy bác sĩ và khóc. Thấy Ji Eun như vậy, bác sĩ cũng không thể làm gì được. Chỉ biết vỗ vai an ủi nó…
Tối muộn, nó trở về nhà. Nó thấy mẹ nó đang đứng trước cửa nhà. Nhìn thấy nó, mẹ nó chạy đến ôm chầm nó vào lòng. Nó cảm thấy hơi ấm của người mẹ nó từ từ truyền sang cho nó, dù chỉ một chút như vậy thôi, trong lòng nó cảm thấy ấm áp hơn…
Bước vào nhà, mẹ nó hỏi tại sao về muộn thế. Nó chỉ lấy đại một lý do là bị kẹt ở trong trường vì bác bảo vệ khoá cửa nên về muộn, chứ nó không có đủ dũng cảm để nói nó bị bệnh, và có thể rời xa mẹ nó bất cứ lúc nào. Làm sao nó có thể nói như vậy với người mẹ yêu quý của nó chứ….
Ngày hôm sau, nó vẫn đến trường như mọi khi.Trường học hôm nay cảnh vật cũng chả có gì thay đổi, chỉ khác là, bầu không khí nhộn nhịp tại trường khác hẳn mọi ngày. Vì, ngày mai là ngày mà buổi Showcase quy mô lớn sẽ diễn ra. Mọi người ai cũng hào hứng chuẩn bị này nọ. Chỉ riêng nó là ngồi một chỗ thôi. Một phần vì tâm trạng nó bây giờ không được tốt lắm. Với lại, tiết mục của nó, nó chuẩn bị với Kris mà. Thế mà bây giờ cậu ấy như vậy đấy, đành phải hát một mình thôi…
Tiếng trống hết giờ vang lên, nó bước xuống dưới sân trường, để hít thở một chút không khí trong lành. Tình cờ, nó nhìn thấy Woohyun đang bị một lũ côn đồ vây kín, nó nghĩ đó là chuyện chẳng lành nên định làm lơ đi, nó không thích dính líu một chút gì rắc rối thêm nữa. Nhưng, trong lòng nó cảm thấy day dứt, thâm tâm nó không cho phép nó làm lơ đi như thế. Nghĩ ngợi một lúc, nó nảy sinh ra một kế. Nó đứng nấp vào bờ tường gần đó, hét to :
- Bác bảo vệ ơi, ở đây có đánh nhau này!!!
Nghe thấy thế, đúng như dự đoán của Ji Eun, bọn họ bỏ chạy hết. Từ trong bức tường nó chạy ra phía Woohyun đang co ro vì sợ hãi ở góc tường kia, nó hỏi :
- Cậu không sao chứ ?
Woohyun nhìn thấy Ji Eun rồi ngạc nhiên một lúc, sau dó nói :
- Tớ không sao…cảm ơn cậu..
Ji Eun chỉ nở một nụ cười nhẹ rồi đi mất. Từ lúc ấy, Woohyun bắt đầu có suy nghĩ khác về nó :
- Mình trêu chọc cậu ấy nhiều như vậy mà cậu ấy vẫn giúp mình ư, mình thật có lỗi với bạn ấy quá…
Trở lại với Ji Eun, bước chân của nó vô thức đưa nó xuống thư viện. Không phải nó xuống để đọc sách. Chỉ đơn giản là nó muốn tìm một nơi yên tĩnh để trốn tránh cuộc sống sô bồ này thôi. Và, nó thiếp đi lúc nào không biết.
Nó ngủ, vậy mà đôi mắt nó lại thấm đẫm nước mắt. Từ xa, một hình bóng quen thuộc tiến lại gần phía nó và ngồi xuống bên cạnh nó…
- Cậu thật sự rất ngốc ngếch đó, Ji Eun…
-End Chap 4-
|
|