|
Tác giả |
Đăng lúc 14-12-2013 01:12:02
|
Xem tất
CHƯƠNG II: Chuyên gia tình yêu.
Tiếng chuông báo thức reo vang… Nhất Vũ thò tay ra từ tấm chăn dày… mò mẫm cái tủ nhỏ bên cạnh giường… trống… không… nhưng vẫn tiếng chuông reo vang sát bên cạnh… anh giở chăn ra… đập vào mắt anh… một vật trắng xóa điểm tô màu đỏ, bộ não có tốc độ ánh sáng của anh khẳng định… ông già Noel… anh cười một mình, nằm mơ ban ngày, đúng là nằm mơ ban ngày… chẳng còn nghe tiếng chuông báo thức nên anh lại kéo chăn trùm kín đầu… đêm qua anh có ngủ đâu, vì công việc…
Nhất Vũ từ từ co mình lại, đưa hai tay bịt chặt hai tai… khi tiếng chuông lại vang lên… không, anh mệt lắm, mặc kệ cái đồng hồ, mày cứ ở đó mà la hét tí mày hết hơi tao mới làm thịt mày… nghĩ thế nên anh nhất quyết không để thua nó, xem ai lì hơn ai…
Dần dần anh cảm thấy khó thở, mệt mỏi… nặng lòng… mà hình như không phải tiếng kêu từ cái đồng hồ, mà là tiếng kêu réo vang từ cái chuông đồng cầm tay, anh thở ra bực bội… thua mày đấy… anh giở chăn ra… đồng thời đưa tay mò mẫm… khẽ khựng lại, anh mở mắt khi bàn tay anh chạm vào… gì?… gì nhỉ… anh buông tay, trước mắt anh… ông già Noel ư?... một lần nữa anh đưa tay lên, khẳng định… mềm mềm… nong nóng… dính dính…
Chim bực bội bởi cái bàn tay có thái độ thiếu đứng đắn quờ quạng trên mặt cô, hắn nghĩ hắn đang nằm mơ và đang cố khẳng định sao, là thật đấy. Bản thân cô cũng đang muốn mình nằm mơ đây, vừa nãy đang nghĩ làm sao tìm đến hắn, thì… trong tích tắc trước mặt là màu đen, mở mắt ra đã thấy cái cảnh này, lịch sự gọi hắn dậy, nhưng hắn không thèm để ý, kiên nhẫn lại một lần nữa gọi hắn, để bây giờ, bị hắn sàm sỡ như thế này đây, cô kéo mạnh tay hắn ra khỏi khuôn mặt mình… tằng hắng lấy hơi…
Nhất Vũ bừng tỉnh khi biết không thể là giấc mơ bởi anh vừa cảm nhận có hơi người… mất lịch sự, sao ông lại phà hơi vào mặt tôi thế này… anh bắt đầu công việc quen thuộc… bằng cái giọng lịch thiệp, nhã nhặn…
-“ Ông là ai? Ông già Noel à? Hình như tôi không có điều ước gì trong lễ Giáng Sinh năm nào cả!”
-“ Tại sao?”
Đôi mày Nhất Vũ khẽ nhíu lại, nhưng vẫn lịch sự tiếp:
-“ Vì tôi tin những thứ do bản thân mình làm ra mới có giá trị!”
-“ Có những thứ không thể tự mình làm được trong phút chốc!”
Nhất Vũ bắt đầu cảm thấy lòng đầy nghi vấn, nhưng vẫn giữ thái độ đúng mực bởi hình tượng của anh.
-“ Bản thân chúng ta cần phải biết đâu là đủ, không nên quá cầu toàn!”
-“ Con người vốn tham lam, không bao giờ cho là đủ!”
-“ Nhưng tôi không nằm trong số con người đó!”
Chim bắt đầu bực bội, hắn đang mơ màng còn không dụ được hắn ước, thế thì khi hắn tỉnh táo sao có thể… cha chơi con… giây phút này Chim chỉ nghĩ được như thế… cô tiếp tục nhã nhặn, đối đáp với hắn…
-“ Cho rằng ngươi không tham lam, nhưng có những thứ ngươi thật sự cần!”
Nhất Vũ cảm thấy có gì mờ ám trong chuyện này, anh vẫn thản nhiên nhưng có chút cương quyết, bởi nãy giờ anh nghe cái giọng nói mang giống cái.
-“ Xin lỗi ông, ông có thể cho tôi biết ông thuộc giới tính nào không?”
Chim ngạc nhiên khi hắn hỏi như thế, cô đáp gọn:
-“ Nữ!”
Để nhận lấy nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt hắn cùng ánh mắt dò xét, nghe hắn tiếp:
-“ Dù là gì đi nữa ông có thể rời khỏi thân thể tôi được không?”
Chim chợt nhớ nên nhìn lại mình… cô đang giữ chặt hắn ở trên giường… cô vội ngồi dậy lùi lại…
Nhất Vũ vừa thoát được cái cảnh xâm phạm, anh ngồi bật dậy, lùi lên trên thành giường, mắt không rời ông già Noel mang giới tính nữ… với cái nhìn đề phòng… anh đã tỉnh hẳn…
-“ Xin lỗi ông nhé, thật tôi không có ước gì cả, cảm ơn ông đã dành sự ưu ái cho tôi, tôi xin nhượng quyền này cho người khác!”
-“ Không! Đây có phải là chuyện từ thiện đâu mà nhường, ngươi phải ước!”
Nhất Vũ ngạc nhiên… hắn… khùng ư… sao hắn vào được đây… ôi, cái công việc của anh thật khổ, nhưng chỉ có riêng bản thân anh biết… và phải để giữ hình tượng anh lại tiếp tục nhẫn nại nhã nhặn nhịn… anh lại bắt đầu theo thói quen công việc.
-“ Có nhiều chuyện không như ý trong cuộc đời, tôi có thể giúp ông đưa ra vài ý kiến, cái tình yêu nơi thế gian thật nhiều màu sắc và cảm xúc, để trái tim ta lắng đọng chọn sắc màu nào, cảm xúc nào là do bản thân ta có thể quyết định!”
Chim nhíu mày, chẳng hiểu hắn nói gì, thôi thì bắt chước cha vào thẳng vấn đề, cô đưa tay ra lịch sự…
-“ Chào Đinh Nhất Vũ, ta là Chim… à không Phượng Hoàng… ta đến đây cho ngươi một điều ước, trong vòng 24 tiếng, ngươi hãy suy nghĩ, và 24 tiếng ta sẽ bên cạnh ngươi để giám sát, ngươi đừng nghĩ có thể chạy trốn, hứa suông gì gì đó, nói thật ta là người không có kiên nhẫn đâu nhé!”
Chim dậm thêm một câu đe dọa… chỉ thấy đôi mày nhíu lại nhưng chỉ thoáng qua…
Nhất Vũ nghĩ… thôi rồi… có thằng điên từ trên trời rơi xuống… cái não có tốc độ ánh sáng của anh đáp trả, quá quen thuộc rồi…
-“ Thế… đấy là ông già Noel thật ư?
Cái gật đầu.
-“ Thế… đấy thuộc giới tính nữ à?”
Cũng cái gật đầu.
-“ Thế sao đấy có râu?”
Chim chợt nhớ nên đưa tay lên cằm, cô bực bội kéo chòm râu giả xuống, phô trương gương mặt của mình ra…
-“ Ta là con gái, haha!”
Chim khẳng định với hai nốt nhạc vui vẻ.
-“ Ta… thế đấy đã xưng ta thì sao còn bảo là con gái?”
-“ Không thì là gì?”
Chim ngạc nhiên tò mò. Nghe tiếp:
-“ Nếu đấy đã xưng ta thì phải tự nhận mình là ông, ừ không là bà già Noel!”
Chim gật gù… hắn nói đúng nhỉ… Ta… là bề trên mà… nhưng cô cũng có cái não với tốc độ ánh sáng…
-“ Ngươi… bảo ta già à?
Chim quay phắt nhìn thẳng hắn… đôi mày hắn khẽ nhíu lại, không có nỗi lo sợ, chỉ bình thản…
Nhất Vũ cảm thấy bắt đầu khó chịu, não anh đang hoạt động, làm sao tống khứ tên điên này bằng cách tốt đẹp nhất, bởi hình tượng của anh… cái hình tượng đáng ghét mà chỉ có mình anh biết… anh đón nhận cái nhìn có hình viên đạn nhưng không bao giờ được bắn ra, anh đứng dậy rời khỏi giường, tiếp:
-“ Okay, tôi sẽ suy nghĩ về điều ước, cảm ơn bà già Noel đã dành sự ưu ái cho tôi!”
-“ Suy nghĩ? Cũng được, dù gì cha cũng nói trong vòng 24 tiếng, ngươi cứ từ từ suy nghĩ đi, bởi ngươi chẳng muốn ước, ta thì lại có hàng ngàn điều ước, hey… đời là thế đấy!”
-“ Bà không cần bên tôi đâu…”
-“ Gì?????”
Chim chặn lời hắn.
-“ Cha bảo ta bên ngươi mà!”
-“ Cha nào thế?”
-“ Cha ta là ông già Noel!”
Chim hãnh diện giới thiệu…
Nhất Vũ quay người nhìn.
-“ Thế thì bà, ông… không thể là hai cha con, mà phải là hai vợ chồng!”
-“ Áh, ngươi nói hỗn!”
-“ Tôi nói theo quy tắt thôi, nếu con thì phải gọi là công chúa Tuyết chẳng hạn!”
Chim nhíu mày nheo mắt lườm nguýt.
-“ Ngươi đừng hòng bẫy ta, ngươi nói thế để ta nhận mình là công chúa Tuyết, rồi sau đó ngươi khẳng định, công chúa Tuyết phải đi bên cạnh ông già Noel, ngươi đuổi ta về, chưa hết ngươi còn có thể khẳng định thêm nữa là, công chúa Tuyết chỉ biết làm màu cho ông già Noel, không có khả năng thực hiện điều ước, kaka… ngươi thấy ta thông minh không?”
Chim tự hào bởi cái đầu siêu việt của mình.
Nhất Vũ nghĩ… chính xác… mấy tên khùng thường có bộ não khác người, ah… mà trừ anh ra… anh bình thường, nhưng đang phải không bình thường trước bà khùng này, anh đổi chiến thuật.
-“ Tôi chỉ nói theo những gì mình thấy trước mắt thôi!”
Chim bước lên trước, soi mình trong cái gương lớn…
-“ Áh…!”
Cô la lên, thật hắn nói quả không sai, cha chơi con… tại sao chứ, nhưng bây giờ không phải là lúc tính với cha mà là với hắn, cô xoay người bằng một chân bước lùi làm điểm đẩy, chân còn lại trụ vững làm điểm gốc, đồng thời đưa tay lên cao vòng tay cong qua đầu nắm lấy cái nón kéo ra, hất mái tóc dài bồng bềnh của mình, cùng cái xoay người 360 độ, với thời gian cho cảnh quay chậm nhất có thể, tiếc là không có nhạc nền… thật tiếc… trong cái nhìn ngây người của hắn…
-“ Áh… Tuyết rơi trong nhà!”
* Phịch*
Chim đang bay bỗng rớt xuống vì mũi tên có bốn chữ ngắn gọn mà đủ để cô hiểu rõ.
-“ Mấy ngày rồi bà không gội đầu hả bà già Noel?”
*Tủm*
Lọt xuống hồ nước, Chim chỉ biết xếp cánh lại… nhưng vốn dĩ có bản tính không chịu thiệt, Chim chống chế…
-“ Thôi, ta vào thẳng vấn đề, nói gì cũng không bằng nói thật, sòng phẳng với nhau, ngay từ khi ta nhập cuộc, ta biết đó là chuyện không thể tin, chính ta đây mà còn cho rằng mình bị khùng khi lao vào cuộc chơi này, cha ta, ông già Noel cho ta một điều ước cho bản thân mình, nhưng ông dụ dỗ ta ước những điều ta chưa muốn ước, hiện tại ta chỉ muốn làm người nổi tiếng mà không có anti-fan, như ngươi vậy, cha bảo không nên, rồi bảo ta đến bên ngươi để cảm nhận xem đó có phải là điều ta thật sự muốn ước không, ông cho ta 24 tiếng và vì ta là con gái của ông nên điều ước đi kèm theo điều kiện, ngươi phải ước trước ta, nếu ngươi không ước, ta sẽ không có, tại sao ta lại phải phụ thuộc vào ngươi…”
Chim không kìm lòng được nữa, máu điên đang nổi lên, cô sấn sổ bước tới…
-“ Ngươi là ai chứ? Đừng tưởng mình đẹp trai…”
Chim buộc miệng, nhưng vội ngưng lại ngước nhìn hắn… định hình, kiểm nghiệm… khẽ choáng… chống chế…
-“ Ừ, mà ngươi cũng được đấy!”
Rồi lại lên giọng, trở về tâm trạng cũ.
-“ Đừng tưởng ngươi cao ráo…”
Chim nhìn quanh… may quá, cô bước nhanh đến đuôi giường khi thấy cái đôn đặt nơi đấy, cô kéo, nhưng nó quá nặng, cô lại chạy đến bên hắn, kéo hắn lại gần cái đôn…
-“ Ngươi ra đây chúng ta nói chuyện!”
Nhất Vũ miễn cưỡng bước theo.
Chim nhảy lên cái đôn đứng… kaka… bây giờ thì cô hết mỏi cổ rồi…
Nhất Vũ nhìn… bà già điên trước mặt… anh bắt đầu cảm thấy tức cười, nhưng từ lâu rồi, anh chẳng biết cười vì cảm xúc nữa, những nụ cười của anh đã được não bộ lưu vào chức năng phản xạ cho công việc của anh…
-“ Ta lập lại lần cuối, thứ nhất, ta sẽ ở bên cạnh ngươi trong vòng 24 tiếng, đừng hòng dùng cách gì dụ dỗ ta, ta là người có lập trường cứng rắn, thứ hai người không được gọi ta là bà già Noel và nhìn ta với cái ánh mắt khinh thường ấy, thứ ba ngươi phải ước, gì cũng được, một cây kẹo mút chẳng hạn!”
Nhất Vũ bình thản.
-“ Thế không gọi bà là bà già Noel thì gọi là gì?”
Chim mỉm cười tự giới thiệu.
-“ Ta là Chim Phượng Hoàng!”
Đồng thời cô đưa tay lên cởi bỏ bộ y phục màu đỏ trên người.
Nhất Vũ bước lùi lại…
-“ Bà làm gì đó, ai cho bà tự ý cởi đồ trong phòng tôi!”
Nhưng vừa lùi hai bước thì Nhất Vũ bước nhanh tới, kéo tay Chim bước xuống khỏi cái đôn.
Chim vụt tay ra, bực bội…
-“ Cái thế giới này là gì không biết, nãy giờ nóng muốn chết!”
Chim thản nhiên…
Nhất Vũ nhìn thấy một người con gái trong một cái đầm dài màu trắng thướt tha…
-“ Bà mà là Phượng Hoàng, bà thuộc loại Chim cánh cụt thì có!”
-“ Áh…”
Chim la lên, nhưng chợt nghĩ… ừ, hắn nói đúng đấy, cô ở Nam cực, nơi đó chỉ có chim cánh cụt, hơn nữa cô có thích làm Phượng Hoàng đâu, cô gật gù…
-“ Ta thích tên đó, cứ như vậy đi!”
Nhất Vũ quay đi.
-“ Thôi, đã hết giờ cho quy tắc công việc, mời bà cánh cụt ra khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Chim tròn mắt.
-“ Cái… gì? Cảnh sát? Ngươi hù ta hả…”
Chim ngưng nói khi thấy hắn bước đến bên điện thoại, hắn nhấc ống nghe, quay số… Chim bối rối, cô chưa từng gặp trường hợp này… đừng nghĩ hôm nay ta mới ra đời thì hiếp đáp ta…
Nhất Vũ chỉ dự định áp đảo tinh thần bà khùng để bà ta tự ý rời khỏi nhà anh thôi, chứ thật anh không muốn rắc rối… bao năm qua công anh tạo dựng hình tượng tốt đẹp cho bản thân mình, với cái vỏ bọc chắc chắn nhất, không còn gì có thể làm anh tổn thương một lần nữa… mãi mãi không… anh nhìn thấy bà khùng chạy loanh quanh trong phòng, rồi… anh khựng lại buông tay, không tin vào mắt mình… đứng hình mặc dù ống nghe rớt xuống đúng vào bàn chân phải của anh…
Chim gãi đầu bức tóc khi không biết bây giờ nên làm gì, cô không muốn mình bị áp giải, cô sợ điều đó, vì điều đó khiến cho cô thấy mình đầy tội lỗi, nó làm cô đau đớn, khiến cô sống lại với những thương tổn mà cô không có tội lỗi gì nhưng cũng phải gánh lấy, cô nghĩ… ước gì mình có thể bay khỏi nơi này…
-“ Áh!”
Chim la lên khi cái đầu cô cụng phải trần nhà… cô nhìn xuống… hắn đang đứng đó ngước nhìn cô với đôi mắt mở to hết cỡ… là lạ và quen quen à nhe…
Cái não có tốc độ ánh sáng của Nhất Vũ đã định hình được chuyện gì đang xảy ra, anh đã thấy không ít điều lạ, mà không… nói đúng ra con người anh đã trở nên vô cảm trong tất cả mọi thứ, nhưng đây là cơ hội… anh ngã xuống sàn, nhắm mắt… xỉu…
Chim nhìn quanh, cô biết bay ư… chợt nhớ đến lời cha nói… khả năng đặc biệt của con ư…
Chim bước nhẹ đến bên người đàn ông nằm dưới đất, cô làm hắn sợ đến ngất à… có lý nào, ừ mà… những gì lúc nãy xảy ra trên người cô, cô còn ngạc nhiên và sợ nữa mà…
Nhất Vũ lắng nghe tiếng bước chân thật nhẹ, gần… gần hơn nữa… chỉ cần trong nhà anh, mọi thứ anh có thể nghe thấy chính xác không cần nhìn… chỉ vì anh quá quen thuộc với sự im lặng, bóng tối và cô đơn…
Chim ngồi nhìn gương mặt sáng với đôi mắt nhắm, cô đưa ngón trỏ mình đặt vào mũi, có hơi thở thật nhẹ… cô lay hắn…
-“ Nè… nè…”
Nhưng không có phản ứng gì cả, Chim nhíu mày suy nghĩ… làm sao để hắn tỉnh, cô chợt nhớ, cô cúi xuống đưa môi đến sát… sát hơn nữa…
Nhất Vũ mặc dù nhắm mắt nhưng anh vẫn cảm nhận được hơi thở của bà khùng trên khuôn mặt anh… hả… hô hấp nhân tạo ư… cái bà khùng không biết cấp cứu lại bày đặt làm bác sĩ… hay là… có gì mờ ám, thật có gì mờ ám trong chuyện này, khiến anh không thể nghĩ khác đi… bản thân anh từ trước đến giờ có biết bao nhiêu mỹ nhân theo đuổi, người đẹp si mê, nhưng anh vẫn giữ tốt hình tượng, cũng đã bao lần anh thừa sức ứng phó với đám con gái mê muội, sẵn sàng làm mọi việc chỉ để tiếp cận anh, ừ mà không bà ta biết bay, đích thị là chim, không thể nào, anh không làm gì tội lỗi, chỉ là có chút tội khi từ chối tình riêng của vài trăm người mà thôi… có lý nào là ma, là yêu quái… cũng mê đắm anh chứ… không được, nụ hôn đầu không thể trao cho con ma, mà lại là con ma bị khùng… anh bật dậy…
Chim té bật ngữa ra đất khi hắn ngồi dậy bất ngờ, cô đưa tay ụp lên mắt khi cái mũi của hắn đập vào mắt cô… cô nhìn hắn với sự tức tối trong con mắt còn lại…
Nhận thấy thái độ của bà khùng, Nhất Vũ biết cảnh sát vô dụng, bây giờ chỉ có thể chấp nhận rồi tính tiếp, anh mau chóng giải quyết mọi vấn đề, anh đưa tay ra…
-“ Chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Chim buông tay… rồi đưa tay ra đáp lại… hắn thay đổi sau cú ngất, hắn thật biết làm việc chóng vánh, thế thì tốt, cô đáp lại:
-“ Làm việc vui vẻ!”
Nhất Vũ liền tiếp:
-“ Điều kiện của tôi rất đơn giản, tôi sẵn sàng để bà ở lại bên tôi trong vòng 24 tiếng, nhưng tôi còn phải ra ngoài làm việc, để danh chính ngôn thuận với sự xuất hiện của bà, bà sẽ là cận vệ cho tôi, à không cận vệ, kiêm tài xế, đầu bếp, hầu phòng…”
-“ Ngừng…”
Chim chặn lời Nhất Vũ…
-“ Ngươi nói thế chẳng khác nào bảo ta làm nô lệ của ngươi, mặc ngươi sai bảo? Còn tệ hơn cả Oshin?”
Nhất Vũ gật đầu.
-“ Chính xác, chứ chẳng lẽ nói với mọi người bà là phu nhân của tôi, bà biết hình tượng…"
-“ Thôi, cũng được, dẹp cái hình tượng của ngươi đi, sao cũng được!”
Chim đứng lên, ngẩng mặt nhìn trời, quyết tâm…
-“ Chỉ vì hàng ngàn điều ước sau 24 tiếng nữa, nên ta sẽ nhịn ngươi thôi đấy!”
-“ Cái gì cũng phải có cái giá của nó, bà hiểu thế thì tốt!”
Bàn tay siết chặt lấy bàn tay… khẳng định một hợp đồng… nụ cười giả tạo trên hai đôi môi, không cần che đi những âm mưu từ đáy mắt…
Tôi… sẽ đàng hoàng đuổi bà đi, rời khỏi cuộc sống vốn bình lặng của tôi, cuộc sống mà tôi không muốn ai chen chân vào, à không, không muốn ai ngó mắt vào… bằng cách dành cho bà sự tự nguyện… hahaha…
Ta… sẽ làm cho ngươi ước một điều ước trước 12h trưa mai, mặc ngươi hành hạ thế nào, vì quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, ta sẽ trở lại trả cho ngươi với những gì ngươi sắp dành cho ta… kakaka…
Tiếng cười đầy những âm mưu gian trá vang lên trong căn phòng rộng lớn màu trắng từ hai con người với cái đầu có bộ não siêu việt, nhưng trái tim thuần khiết…
|
|