Em chỉ mong rằng mình có thể ở bên anh như một người bạn
Nhưng trái tim đầy nước mắt này của em
Lúc nào cũng chỉ có mỗi mình anh mà thôi
1 khoảng thời gian sau
- “Junho à” – Taecyeon gọi Junho khi cả hai đang cùng trên xe đi đến một địa điểm quay CF
- “Hử?” – Junho trả lời trong khi mắt vẫn dán chặt vào cuốn sổ thời gian biểu trên tay
- “Hôm nay, sau khi quay CF này thì còn lịch trình gì khác không?”
- “Còn, một đống đây này… nào là chụp hình cho tạp chí K, rồi còn phải ghé qua khách sạn B.E.G xem qua sàn catwalk để chuẩn bị cho ngày mai nữa…” – Junho đọc một hơi các sự kiện khiến Taecyeon bị choáng
- “Cậu muốn giết tôi hay sao mà nhận nhiều việc thế hả?” – Taecyeon cằn nhằn Junho
- “Vậy cậu muốn thất nghiệp đúng không?” – Bỏ cuốn sổ trên tay xuống, Junho quay sang nhìn Taecyeon với ánh mắt hình viên đạn
- “Cái đó thì…” – Taecyeon ngập ngừng nói với Junho - “Không phải là như vậy nhưng mà việc nhiều quá, cậu cũng phải cho tớ nghỉ ngơi chứ…”
- “Đi mà hỏi Khun hyeong ấy, anh ấy là chủ tịch, tớ chỉ làm việc theo yêu cầu của anh ấy thôi” – Junho lắc đầu nói
- “Junho độc ác, ông anh trai độc ác…” – Taecyeon bắt đầu thầm rủa Junho và Nichkhun
- “Thôi làm ơn đừng có rủa tôi nữa mà… ai bảo lúc trước cậu cà chớn quá làm gì, giờ Khun hyeong bắt làm bù là phải rồi còn cằn nhằn gì nữa…” – Dù cho taecyeon có làm gì đi nữa thì Junho vẫn giữ vững cái tin thần thép của mình… chắc có lẽ sau một khoàng thời gian dài bị Taecyeon đàn áp thì giờ đây Junho đã luyện tập cho mình được khá nhiều thứ kể cả việc “dạy đời” Taecyeon
- “Yah, cậu…” – Taecyeon ngồi thẳng dậy quát lớn
- “Sao?” – Nhưng Junho cũng chỉ liếc sang và nói 1 chữ rất nhẹ nhàng để hỏi lại
- “Đáng ghét” – Biết bản thân không thể làm gì được Junho nữa rồi nên Taecyeon đành ngoan ngoãn im lặng
Nhưng điều đó lại khiến cho Junho cảm thấy hơi lạ vì nếu như theo thường ngày thì diễn biến tiếp theo của cuộc nói chuyện giữa anh và Taecyeon sẽ là cậu ta luôn nhảy ra khỏi xe và trốn đi chứ đâu ngoan ngoãn chịu ngồi im thế này…
Không lẽ Taecyeon đã thật sự thay đổi… nhưng… vì điều gì mà thay đổi đến mức này chứ? Đó luôn là câu hỏi trong đầu Junho dạo gần đây…
--------------------------------------------------
Trong khi đó thì ở một nơi khác, cũng có một người đang cằn nhằn
- “Vic à, dạo này em sao vậy?” – Kahi hỏi trong khi Victoria đang tập chạy trên máy tập thể dục
- “Sao là sao ạ?” – Vừa thở dốc Vic vừa hỏi ngược lại Kahi
- “Chị thấy em dạo này rất ít đến công ty, công việc thì cứ làm liên tục, em đang tránh mặt Khun hay sao?”
Nghe Kahi nhắc đến Nichkhun thì sắc mặt Victoria đột nhiên thay đổi hẳn, cô dừng chiếc máy tập chạy lạ rồi bỏ sang chiếc bàn kế bân cầm ly nước lên uống một ngụm sau đó nói với Kahi
- “Anh ấy không tin em… những chuyện em làm anh ấy không bao giờ hiểu”
- “Có chuyện gì à?” – Kahi đứng khoanh tay hỏi
- “Anh ấy ghen với Heechul, mặc dù em đã nói nhiều lần với anh ấy là giữa em và Heechul hoàn toàn không có gì vậy mà anh ấy chẳng chịu tin” – Victoria ngồi xuống ghế và lắc đầu nói
- “Khun nó yêu em nên nó mới thế… vả lại… em có bao giờ nghĩ là Nichkhun nó trở nên như thế cũng một phần là do em không?” – Kahi nghiêng đầu hỏi Victoria
- “Em… tại sao lại là em chứ?”
- “Em có bao giờ nói ra những chuyện mình suy nghĩ trong đầu cho Nichkhun biết không hay là lúc nào em cũng tự nghĩ rồi tự mình làm? Còn nữa, chị biết là em không muốn người ta biết mối quan hệ của em với Nichkhun nhưng em cũng đâu cần lằm quá lên như thế, trước mặt người khác thì lúc nào cũng vui vẻ nói cười nhưng khi đối diện với Nichkhun thì em lại làm mặt lạnh… em có biết là cả công ty bây giờ đang dồn ầm lên là em với Khun có xích mích không? Em không thể đối xử với Khun bình thường như cái cách em đối xử với những người khác trong công ty sao?”
- “Vậy ý chị nói là em sai sao?” – Sau khi nhe những lời nói của Kahi,Vic mới chợt nhận ra vài điều gì đó
- “Em không sai nhưng hãy mở lòng ra chút đi Victoria à, có chuyện gì cứ nói thẳng ra với Khunnie, lúc ấy nó sẽ hiểu cho em và chuyện hai đứa sẽ dễ dàng hơn, chứ nếu em mà cứ tiếp tục như thế này thì chị không chắc là Khun nó sẽ còn có thể ở bên cạnh em đâu…”
- “Em hiểu rồi… nhưng từ hôm đó tới nay anh ấy có thèm gọi điện thoại hay nhắn tin cho em đâu?” – Vic ủ rủ nói
- “Mấy hôm trước Khun nó bị tai nạn xe, điện thoại rơi mất trong lúc đó rồi…” – Kahi thở dài nói
- “Tai… tai nạn xe? Sao em không nghe nói gì vậy?” – Vic hốt hoảng khi nghe Kahi nói Khun bị tai nạn xe
- “Nó không cho chị nói với em…”
- “Vậy anh ấy có sao không?” – Vic lo lắng hỏi
- “Cái đó thì…” – Kahi bỗng ngập ngừng nói
- “Nichkhun bị gì rồi, eonni, chị nói cho em nghe đi…”
- “Khunnie…”
- “Thôi chị ở nhà nha, em đi đây chút” – Do không chịu nỗi thái độ chần chừ ấp a ấp úng của Kahi nên Vic chạy như bay vào phòng thay đồ rồi chạy nhanh ra khỏi cửa
- “Vic à…” – Kahi cố gọi theo nhưng vẫn không kịp với tốc độ của Victoria… Đến lúc này thì Kahi chỉ biết lắc đầu bó tay với cái tình yêu của bọn trẻ này thôi…
--------------------------------------------------
Trường đại học quốc gia Seoul
- “Này, Joo à… có tin mới này…” – IU hớt hơ hớt hải chạy vào trong lớp nói với Joo
- “Tin gì?” – Joo bỏ cuốn sách xuống và ngạc nhiên hỏi
- “Nghe nói hôm nay sẽ có một giáo viên mới đến lớp mình đó” – IU vui vẻ nói
- “Sao cậu biết?” – Nheo mắt lại nhìn IU, Joo cảm thấy khó hiểu sao đột nhiên dạo này IU biết được nhiều thứ như thế
- “Younggie mới nói cho tớ nghe mà” – IU cười rất tươi nói
- “Younggie?”
-“À… là là Saeyoung ấy, cậu ấy mới đi nghe lóm về được” – Biết mình vừa nói hớ nên IU vội nói đại tên một người nào đó
- “Vậy sao?” – Nhưng Joo thì dường như không quan tâm lắm đến những chuyện này… - “Mà này… dạo này tớ thấy cậu lạ lắm đó…” – Vì chuyện của cô bạn thân của cô mới là điều khiến cho cô tò mò hơn
- “Hả? Lạ… lạ là sao?” – IU ấp úng nói
- “Rất thường xuyên đi học muộn, ra về thì chạy ra khỏi lớp nhanh hơn cả tốc độ của ánh sáng, tớ rủ đi chơi cũng không đi… Lí do…” – Joo bắt đầu tra khảo IU
- “À, do của hàng nhà tớ dạo này… hơi bận…”
- “Bận đến mức vậy sao? Nhà cậu… không có chuyện gì chứ?”
- “Điên quá đi, không có gì đâu, chỉ là do mới có vài sản phẩm mới nên hơi bận thôi…”
- “Vậy à?”
- “Mà cậu… Ơ, giáo viên vào rồi…” – IU định lãng sang chuyện khác thì bất ngờ giáo viên mới vào
Nhưng vị giáo viên mới này có vẻ như hơi kì lạ… vì việc đầu tiên cô ấy làm khi bước vào lớp không phải là chào hỏi mọi người mà là dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn sơ lượt qua một vòng quanh lớp… rồi đột nhiên… ánh mắt khiến người khác rùng mình ấy dừng lại vài giây ngay vị trí của Joo và IU…
- “Này, có phải cô ấy… đang nhìn mình không?” – IU thầm hỏi Joo
- “Chắc vậy…”
- “Chào các em, tên của tôi là Fei, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ phụ trách giảng dạy phần biểu cảm diễn xuất cho các em… Trước khi đến lớp này, tôi có xem qua băng ghi hình của các em khi thi năng khiếu vào trường này cũng như các băng trong các kì thi gần đây… Phải nói sao nhỉ? Có chút thất vọng đấy, vì theo tôi được biết lớp các bạn là lớp đứng đầu về khả năng diễn xuất nhưng tôi nhận thấy rằng có hơn 10 người không thật sự như vậy…”
- “Cô ấy nói gì vậy? Ý cô ấy là sao chứ?” – IU nói thầm
- “Cho nên, tôi đã lọc ra một danh sách, danh sách này bao gồm các học sinh mà tôi thấy thật sự không hề có khả năng… yên tâm đi, tôi sẽ không loại các bạn ra khỏi lớp đâu, chỉ là, những người có tên trong danh sách này phải chịu một khóa huấn luyện đặc biệt trong vòng một tháng… Mục dích của khóa huấn luyện này là mong những người có tên sẽ được cãi thiện những khuyết điểm của mình, nếu như sau khóa huấn luyện này mà các em vẫn không thể tiến bộ hơn thì… Goodbye” – Một nụ cười nhếch mép của Fei khiến cho tất cả học sinh trong lớp đều đứng tim… ai nấy đều hồi hợp lo sợ rằng mình sẽ có tên trong cái “danh sách đen” ấy…
- “Sao không nghe Younggie nói về chuyện này nhỉ?” – IU lầm bầm nói trong miệng
- “Cậu làm như Saeyoung có thiên lý nhãn không bằng, làm sao mà cậu ấy nghe hết được chứ?” – Joo ngây thơ nói
- “À… cũng phải” – IU cười trừ nói
Và thế rồi những tên có trong danh sách tập huấn lần lượt được Fei đọc to lên trước lớp, cuối cùng chỉ còn lại một cái tên duy nhất…
- “Và người cuối cùng là…” – Fei chậm rãi nói
- “Cầu trờ đừng là con…” – IU chấp tay lại cầu nguyện
- “Không phải là cậu đâu mà… đừng có lo…” – Joo nắm chặt tay IU an ủi
- “Jung… Min… Joo”
- “Yeah, không phải tớ, Joo à… không phải… ơ mà… cô ấy vừa đọc tên ai vậy? Sao lại là cậu chứ?” – IU reo lên vui mừng nhưng chưa đầy 3 giây sau cô lại trở về trạng thái ngạc nhiên vì cái tên mà cô giáo kia đọc lên lại là tên của Joo
- “Thưa cô, hình như có nhầm lẫn gì phải không ạ?” – Joo đưa tay lên hỏi
- “Em có ý kiến gì sao?” – Fei hỏi ngược lại Joo
- “Tại sao tên em lại có trong danh sách ấy chứ?” – Joo thắc mắc
- “Vậy tại sao em nghĩ tên em lại không thể có trong này” – Fei bước đến chỗ Joo đang đứng
- “Ai cũng biết rằng em là học sinh giỏi nhất lớp này mà… vậy sao…”
- “Phải, em đúng là giỏi nhất lớp, nhưng chỉ về mặt lý thuyết cũng như khiến thức xã hội thôi, khả năng biểu cảm của em không hề có…”
- “Cái đó em biết, nhưng dạo gần đây em cũng đã cải thiện nhiều rồi, đợt thi lần trước em còn được điểm A mà”
- “Vậy sao? Em nghĩ em đạt được điểm A là do chính thực lực của em sao?” – Fei nhấn mạnh hỏi Joo
- “Sao ạ?”
- “Tự xem lại bản thân mình đi” – Fei mỉm cười nghiên đầu nói với Joo – “Thông báo chính thức về chuyến tập huấn lát nữa sẽ được dán ngoài bản thông báo, các em học xong thì có thể xem được rồi…”
Đến lúc này Joo mới chợt nhận ra điều gì đó từ lời nói của Fei, không lẽ chuyện cô được điểm A là do Junsu sao?
--------------------------------------------------
Trong khi đó ở một lớp học khác…
- “Người cuối cùng… Hwang… Chan… Sung” – Junsu cười một cách thích thú khi đọc tên của Chansung
- “Sao lại là em chứ?” – Chansung đứng bật dậy tỏ vẻ không hài lòng
- “Không được ý kiến, không được phản bác, ngồi xuống và nghe tôi nói tiếp đây” – Junsu ra hiệu cho Chansung ngồi xuống – “Chuyến tập huấn này sẽ diễn ra vào kì nghỉ đông sắp tới… vì thời gian không dài – chỉ 1 tháng thôi – nên mấy đứa tốt nhất hãy tận dụng nó để cải thiện mình… không thì đừng trách tôi độc ác…” – Junsu nhếch mép cười rồi bước ra khỏi lớp
- “Chuyện gì thế này, hắn ta… hắn ta...” – Chansung nói không thành lời khi nhìn thấy vẻ mặt ung dung của Junsu khi bước ra khỏi lớp
- “Vậy sao đây, cậu có đi không?” – Wooyoung cười lớn chọc Chansung
- “Điên tớ mới đi…”
- “Ok, vậy lên phòng ba tớ hỏi xem sao…” – Wooyoung vỗ mạnh vào vai Chansung
Vì không muốn tên của bản thân mình vô cứ bị nằm trong danh sách đen nên Chansung đã cùng Wooyoung đến phòng hiệu trưởng để hỏi cho rõ ràng… nhưng trong lúc đi ngang qua một dãy hành lang thì đột nhiên bị Joo và IU chặn lại…
- “Ông thầy giáo chết tiệt của hai người đâu rồi?” – Joo bực tức hỏi
- “Ai chứ?” – Chansung thắc mắc hỏi
- “Jung Junsu” – Joo nói một cách cộc lốc
- “À, dạy xong thì biến mất rồi, chắc ở phòng giáo viên cứ đâu? Mà sao vậy?” – Wooyong nói
- “Lên ấy tìm rồi mà không thấy...” – Joo vẫn nói một cách cộc lốc với Chansung và Wooyoung
- “Nhưng mà có chuyện gì?”
- “Joo có tên trong danh sách đi tập huấn gì ấy đấy” – IU nói nhỏ với Wooyoung
- “Lớp em cũng có sao?”
- “Hả? Vậy lớp anh cũng...”
- “Uhm... lúc nãy thì Jung mới thông báo xong...” – Wooyoung gật đầu
- “Vậy anh có...” – IU lo lắng hỏi
- “Anh thì không... nhưng mà...” – Wooyoung ái ngại nhìn sang phía Chansung
- “Chansung oppa, anh... cũng có tên sao?”
- “Nhưng giờ bọn anh định...” – Wooyoung định nói với Joo và IU là cả hai dự định lên phòng hiệu trưởng nói với ba mình là Chansung không muốn đi nhưng chưa kịp nói thì đã bị Chansung chặn lại
- “Định đi ăn đây, hai em có muốn đi không?”
- “Không có tâm trạng, hai người đi đi, tôi còn phải đi kiếm ông anh hai của tôi nữa...” – Nói xong Joo lách mình qua khỏi người Chansung rồi chạy đi tìm Junsu, IU cũng chạy theo sau cô
Wooyoung nhìn theo IU một cách tiếc nuối sau đó lại nhìn sang Chansung
- “Không phải lúc nãy bảo là không đi sao?”
- “Suy nghĩ lại rồi, lâu lâu... vận động một chút cũng tốt mà...” – Chansung cười thầm rồi bỏ đi, để lại mình Wooyoung đứng đó ngạc nhiên vì không hiểu sao thằng bạn mình lại thay đổi nhanh như thế nữa...
--------------------------------------------------
Quay trở lại với Victoria, sau khi ra khỏi nhà thì cô lập tức chạy đến công ty tìm Nichkhun nhưng anh không có ở đó, vội chạy qua nhà thì cách cửa cũng đã được đóng một cách im lìm...Gọi điện thoại cho Nichkhun cũng không được, điều đó càng khiến cho Victoria lo lắng hơn... Nichkhun à... thật sự anh đã đi đâu rồi chứ?
Trong lúc Victoria đang lo lắng tìm Nichkhun ở khắp nơi thì anh lại đi dạo cùng với Yuri ở một gốc phố nhỏ...
Dù đã trả tất cả tiền viện phí cũng như thuốc men cho Yuri nhưng Nichkhun vẫn thấy có lỗi với cô gái này, nên anh đã chủ động đến bệnh viện thăm hỏi và thường xuyên trò chuyện với cô. Dần dần giữa họ hình thành nên mối quan hệ bạn bè và Yuri luôn là nơi để Nichkhun tâm sự về chuyện tình cảm của anh
- “Hôm nay cô ấy vẫ không liên lạc với anh à?” – Yuri hỏi khi nhìn thấy vẻ mặt u sầu của Nichkhun
- “Uhm, từ cái ngày hôm đó thì cô ấy luôn tránh mặt tôi, cô ấy không thèm đến công ty, điện thoại cũng không gọi cho tôi lấy một lần...” – Nichkhun gật đầu nói
- “Chắc cô ấy cần thời gian để suy nghĩ thôi... Mà sao anh không chủ động gọi cho cô ấy thử đi...” – Yuri đưa ra ý kiến
- “Tôi cũng muốn lắm nhưng lại sợ cô ấy còn giận...”
- “Anh không thử thì sao mà biết chứ?” – Yuri đánh mạnh vào vai khích lệ Nichkhun
- “Thôi không nói chuyện đó nữa... quen cô cũng lâu rồi mà tôi vẫn chưa biết cô làm nghề gì?” – Nichkhun xua tay nói
- “Hả? Nghề của tôi sao?” – Yuri hơi ngạc nhiên khi nghe Khun hỏi về công việc của mình
- “Phải” – Khun gật đầu nói
- “Có nên nói không nhỉ?” – Yuri mỉm cười một cách chua xót nói
- “Sao vậy?”
- “Nghề của tôi... có lẽ là cái nghề đáng khinh bỉ nhất thế giới này...” – Mắt Yuri hướng về một nơi xa xăm nào đó
- “Ý cô là...” – Hướng ánh mắt nghi ngờ về phía Yuri
- “Tôi làm việc... trong quán bar... anh hiểu rồi chứ?”
- “Uhm... vậy hóa ra cô...” – Khun khẽ cúi mặt xuống như đang suy nghĩ điều gì đó
- “Sao hả? Giờ anh không muốn làm bạn với tôi nữa rồi đúng không?” – Yuri dừng lại nở một nụ cười khinh bỉ
- “À không, ý tôi không phải vậy đâu. Xin lỗi cô, tại vì tôi không nghĩ một cô gái đáng yêu như cô mà lại làm nghề đó”
- “Ở đời không ai biết được điều gì cả mà...” – Yuri quay sang nói với Khun
- “Cô có thấy đáng tiếc không?” – Khun hỏi khi cả hai tiếp tục đi nốt con dường còn lại
- “Tiếc... về điều gì chứ? Về cái cuộc đời đốn mạc này của tôi à? Cha mẹ tôi qua đời khi tôi còn rất nhỏ, sống ở nhà dì thì bà ta coi tôi như một con thú thế nên tôi năm 16 tuổi tôi đã trốn ra khỏi nhà và bắt đầu làm cái nghề đáng khinh bỉ đó... Dù gì cũng là con đường tôi chọn... tiếc nuối gì nữa chứ?”
- “Xin lỗi, tôi không cố ý nhắc lại chuyện đau buồn của cô”
- “Có gì đâu mà... anh chịu nghe tôi nói, tôi càng mừng ấy chứ, cũng lâu rồi chẳng có ai tâm sự với tôi”
- “Hình như tâm trạng của tôi và cô hôm nay đều không tốt nhỉ?”
- “Vậy tôi với anh có nên đi uống vài ly không nhỉ?” – Dừng lại một lần nữa, Yuri nghiêng đầu hỏi Khun
- “Sao? Uống vài ly á? Tôi không giỏi uống đâu” – Nichkhun định từ chối với đề nghị của Yuri nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bả của cô thì anh lại có suy nghĩ khác - “Nhưng mà nếu cô thích thì đi thôi”
Thế rồi Yuri và Nichkhun vào một quán rượu gần đó, ban đầu thì họ chỉ vừa uống vừa trò chuyện chơi với nhau mà thôi nhưng dần dần thì những câu chuyện họ nói với nhau càng nhiều và số vỏ chai rượu cũng mỗi lúc một nhân lên...
Có thể đối với Yuri thì số rượu đó chẳng là gì cả nhưng mà đối với Nichkhun thì lại khác... Dáng vẻ của anh lúc này y như mới vừa rớt vào trong một hồ bơi chưa đầy rượu vậy... Nichkhun say thật rồi, anh cứ ngồi đó nói làm nhảm điều gì đó rồi thỉnh thoảng lại gào thét lên cái tên Victoria khiến cho mọi người xung quanh đều quay sang nhìn với anh mắt khó chịu...
Thấy thế nên Yuri đành quyết định đưa anh chàng này về nhà, cơ mà... cô làm sao biết được nhà anh ta ở đâu cơ chứ...
- “Này, nhà anh ở đâu vậy?” – Yuri vừa khoác vai Nichkhun ra ngoài vừa hỏi
- “Victoria, sao em không gọi điện thoại cho anh” – Nhưng Nichkhun chẳng nghe được câu hỏi của Yuri, anh cứ mãi gào thét thế thôi
- “Này, tôi hỏi nhà anh ở đâu cơ mà…” – Yuri mệt mỏi vác Nichkhun trên vai, cô thật sự không biết phải làm thế nào đây vì hỏi Nichkhun không chịu nói nhà anh ở đâu còn bản thân cô thì lại không thể mang anh về nhà mình được… Cuối cùng Yuri quyết định mang anh chàng này về quán bar của Taeyeon vậy, chứ cô không thể nào để anh một mình ở đây mà không lo vì dù sao cô cũng là người khơi mào chuyện đi uống rượu này mà…
Quán bar Hands Up
- “Haiz, kiểu này chắc dẹp luôn cái quán bar này cho rồi” – Taeyeon thở dài khi nhìn vào những con số trên cuốn sổ ghi chép của mình
- “Này, sao vậy?” – Fany từ đằng sau vỗ mạnh vai Taeyeon
- “Yah, hết hồn…” – Taeyeon giật bắn người hét lên
- “Ai chọc cậu mà hôm nay nhìn cậu buồn vậy? Nói tớ nghe, tớ xử nó cho” – Fany lấy hai ngón tay chỉ chỉ vào má Taeyeon
- “Muốn thì tự mà đi xử cậu trước đi” – Taeyeon giận dỗi gạt hai tay Fany ra khỏi má mình
- “Sao vậy? Fany làm Taeyeon giận chuyện gì à?” – Fany làm bộ mặt cún con nhìn sang Taeyeon
- “Nè, nhìn đi, nhìn cho rõ vào xem tháng này với tháng trước khác nhau cái gì?” – Taeyeon đưa cuốn sổ sang cho Fany xem
- “Á… sao tháng này so với tháng trước thiếu hơn 1 nửa vậy?”
- “Á á á… không phải tại cậu chứ tại ai? Từ khi quen với tên kia là cứ đi suốt thôi… cậu thử tính xem tháng này cậu đi làm được nhiêu ngày hả Tiffany…” – Taeyeon đưa bàn tay ra tính số ngày cho Fany xem
- “Xin lỗi mà, nhưng mà 1 mình tớ thì làm sao mà làm cho cái quán này tụt dốc đến thế chứ?” – Fany ngồi co rút người lại, cô lí nhí nói
- “Uhm, thì còn cái tên Yuri kia nữa… tức chết đi mà, hôm nay cũng không biết đi đâu rồi… nghỉ ở nhà hơn nữa tháng vì cái chân, giờ chân hết đau cũng chả thấy mặt mày đâu hết… haiz”
- “Cậu đang mắng tớ à?” – Ngay lúc đó Yuri khệ nệ vác Nichkhun vào
- “Gì thế? Anh ta là ai vậy hả?”
- “Đừng nói nhiều mà, phụ tớ vác anh ta vào coi, nặng quá à...”
- “Cậu lôi anh ta từ đâu về thế?” – Taeyeon hỏi sau khi phụ Yuri lôi Nichkhun vào phòng nghỉ
- “Anh ta là người lần trước lái xe đụng vào tớ đấy...”
- “À, anh chàng hào phóng trả hết tiền viện phí và thuốc men cho cậu đó hả? Nhìn cũng được đó chứ?” – Taeyeon nhìn Nichkhun cười một cách thích thú
- “Cậu nghĩ gì vậy hả? Anh ấy thấy hôm nay tớ không được vui nên uống vài ly với tớ thôi...” – Yuri ngồi xuống thở dốc nói
- “Vài ly mà nằm một đống thế này hả?”
- “Uhm thì... ai bảo anh ta uống dở làm gì, mới vài ly mà đã lăn quay ra đó rồi...”
- “Thiệt tình... vậy giờ sao đây?”
- “Tớ nghĩ tối nay cho anh ta ngủ ở đây một hôm vậy, chứ tớ không biết nhà anh ấy... mà giờ cũng đâu thể dưa anh ta về nhà mình” – Yuri lắc đầu nói
- “Thế sao không đưa anh ta ra khách sạn quách cho rồi, dẫn về đây làm gì?” – Taeyeon một lần nữa đưa mắt nhìn về Nichkhun
- “Ờ ha... sao tớ không nghĩ ra vậy nhỉ?” – Lúc này Yuri mới chợt nhận ra, cô vỗ mạnh vào đùi mình nói
- “Cậu bị tên này làm mờ mắt rồi” – Taeyeon phì cười nói với Yuri
- “Yah...”
- “Thôi, muốn làm gì với anh ta thì làm, tớ ra ngoài đây... không làm phiền cậu nữa...” – Taeyeon bước ra ngoài trong khi vẫn ôm bụng cười vì nhìn thấy thái độ ngượng ngùng của Yuri
- “Này, này, này, nói vậy là ý gì hả? Yah, Kim Taeyeon...” – Yuri hét lên khi nhìn thấy Taeyeon cười gian đi ra ngoài... sau đó cô quay sang nhìn Nichkhun đang trong bộ dạng say khướt và luôn miệng gọi tên Victoria kia – ”Không biết sao tôi lại dưa anh về đây cho chúng nó chọc thế này không biết”
|