|
CHƯƠNG II: TA YÊU THẦM HẮN SAO???
Khi ta chào đời, chim hoàng yến bay đầy trời, phụ thân bảo đây chính là điềm lành nên rất cưng chiều ta, coi ta là bảo bối của người gọi ta là Ngọc Nhi.
Phụ thân ta làm quan nhất phẩm trong triều, lại hết sức trung thành và đối nhân xử thế đâu vào đấy nên được mọi người rất kính trọng. Mẫu thân ta là chính thất, lại là con gái của Tể tướng đại nhân nên địa vị của ta ở trong phủ có thể nói là cao bằng trời.
Càng lớn ta càng biết được địa vị của bản thân trong phủ nên rất ngỗ nghịch, các tỷ muội khác của ta nhìn ta với con mắt đầy ghen tị còn phụ thân chỉ cười xoa đầu ta, không có một lời trách mắng trước những việc làm khiến gà bay chó sủa của ta.
Dưới sự chăm sóc và cưng chiều hết mực của phụ mẫu, ta lớn lên trong cảnh sung túc vô lo vô nghĩ.
o0o
Năm ta mười lăm tuổi, khi lẻn ra ngoài chơi ta gặp hắn lần đầu tiên. Một kẻ nghèo hèn nhưng ngạo mạn, không để ta – một tiểu thư quyền quý – vào trong mắt. Mới gặp nhau lần đầu nhưng ta đã bị vẻ bề ngoài của hắn cuốn hút. Gương mặt anh tuán với cặp mắt sáng ngời, vầng trán cao rộng thông minh nhưng mang theo nét ngạo nghễ.
Ta muốn làm quen với hắn, thật sự rất muốn làm quen với hắn nhưng không biết phải làm sao, rồi không biết do đâu mà ta bước đến trước mặt hắn nói to:
"Này, ta muốn làm quen với ngươi. Ta là Ngọc Nhi, con gái của quan nhất phẩm Lưu Mạnh, ngươi tên là gì vậy??!"
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái không trả lời rồi lách người bỏ đi làm ta đứng sững sờ giữa đường.
"Này, ta hỏi người tên gì mà, sao lại không trả lời mà bỏ đi như vậy hả??!"
Chạy theo níu lấy áo hắn lại, ta muốn hỏi rõ nguyên nhân sao hắn lại không thèm để ý đến mình vậy chứ.
"Ta không có nghĩ vụ phải trả lời tiểu thư, xin tiểu thư thả tay ra, ta còn có việc" – hắn nói giọng đầy vẻ khó chịu.
Đây là lần đầu tiên trong đời ta phải chịu nỗi ấm ức lớn như vậy, mọi người trong phủ luôn luôn tìm cách lấy lòng ta, làm cho ta vui. Còn hắn được ta để ý tới lại làm bộ mặt chán ghét ta là sao, ngước nhìn bóng dáng khuất dần của hắn, ta không nuốt trôi cục tức này mà.
Về đến phủ, nỗi bực tức của ta vẫn không có nguôi ngoai, ai làm gì cũng không vừa ý của ta cả khến mọi người cứ nơm nớp lo sợ bị trách mắng. Đến khi người hầu ta sai đi điều tra tin tức của hắn về thì ta mới dịu bớt phần nào.
"Bẩm tiểu thư, theo những gì nô tài điều tra được thì hắn tên là Hạo Thiên, năm nay mười tám tuổi, sống ở ngoại ô phía Tây. Nhà hắn chỉ còn mỗi mình hắn, phụ mẫu hắn qua đời cũng đã được mấy năm rồi. Hắn rất thông minh và tài giỏi nhưng lại không thi khoa cử, mọi người xung quanh cũng không hiểu vì sao. Bản tính của hắn lạnh lùng và ngạo mạn, nhiều bà mối đến ngỏ ý nhưng hắn đều từ chối thẳng thừng".
Thì ra hắn như vậy với tất cả mọi người chứ không riêng gì mình. Được thôi, xem ngươi lợi hại hay là ta lợi hại - ta mỉm cười suy nghĩ.
Từ đó trở đi, mỗi khi không phải học mấy thứ nữ công đáng ghét thì ta lại lẻn ra khỏi phủ tìm hắn gây sự. Lúc đầu hắn chẳng thèm quan tâm đến sự tồn tại của ta, nhưng càng về sau cứ thấy ta là hàng lông mày của hắn lại nhíu lại làm ta càng khoái chí hơn càng muốn chọc hắn hơn nữa.
Khi phụ thân biết chuyện đã khiển trách ta rất nhiều, còn cấm cửa ta ra khỏi phủ. Nhưng ta là ai chứ, là viên ngọc quý trên tay người thì làm sao người nỡ nặng tay với ta chứ, nên chuyện đâu lại vào đấy không à.
Ta dõng dạc nói với người: "Phụ thân yên tâm, hắn chỉ là trò tiêu khiển của nhi nữ thôi, đến lúc nhi nữ đùa nghịch chán thì sẽ không gặp hắn nữa".
Nhưng đã ba năm rồi mà sao ta vẫn không chán, ngược lại mỗi khi xa hắn ta lại càng nhớ hắn hơn. Bồn chồn, khó chịu khi những cô gái khác liếc mắt đưa tình với hắn, khi chủ đề của những câu chuyện phiếm giữa các cô gái với nhau là hắn thì ta chỉ muốn lao ngay vào mà mắng cho một trận.
Rốt cuộc ta bị làm sao thế này??!
Rồi tự nhiên đầu ta chợt lóe lên một suy nghĩ làm ta choáng váng cả mặt mày.
Chẳng lẽ đây gọi là yêu thầm mà trong mấy cuốn tiểu thuyết hay nhắc đến sao.
"Ta, đại tiểu thư của quan nhất phẩm Lưu Mạnh lại đi yêu thầm cái gã kiêu căng ngạo mạn đó sao? Thật là quá hoang đường mà, nhưng thật sự nếu không gặp hắn ta lại càng khó chịu hơn. Vậy thì phải làm sao đây??!"
Bứt rứt khó chịu đi đi lại lại trong phòng, rồi ta thầm đưa ra quyết định:
"Nếu ta thích hắn thì phải nói cho hắn biết, nếu không hắn bị mấy cái liếc mắt kia dụ dỗ mất thì nguy to".
Mới nghĩ đến đó thôi, ta đã nhanh chân chạy ra ngoài làm nha hoàn nhốn nháo chạy theo, tiếng gọi của phụ thân ta cũng không để ý.
o0o
Lúc đứng trước mặt hắn, mọi dũng khĩ của ta bỗng dưng biến đi đâu mất sạch, ấp úng mãi không nói nên lời.
"Lại có chuyện gì nữa đây tiểu thư cứng đầu?" – nhìn thấy ta hắn hững hờ hỏi.
"Ta..t..a..ta phát hiện ra là t...ata thích huynh mất rồi!"
Ngượng chết ta mất thôi, khẽ ngước nhìn lên khuôn mặt không có vẻ gì là ngạc nhiên của hắn, ta thẹn quá hóa giận muốn bùng nổ.
"Sao huynh lại không ngạc nhiên gì hết vậy??"
"Bây giờ mới phát hiện ra sao, mấy năm qua không có việc gì là lại đến tìm ta gây sự, muội nghĩ ai cũng ngốc như muội sao?"
Ta càng thẹn thùng hơn, mặt đỏ lựng hết cả lên:
"Vậy...vậy huynh thì sao, c...có thích muội không??!"
Giọng hắn chợt cừng ngắc hẳn đi, mặt thì cũng dần dần đỏ lên húng hắng ho mấy cái rồi trả lời:
"Ừ thì cũng có chút chút, nếu không ta đâu có rỗi hơi để chơi mấy cái trò mà muội gây ra chứ".
Môi ta từ từ nhếch lên, sau đó thì bật cười lớn làm mặt hắn ngày càng đỏ hơn. cả ta nữa.
"Muội...muội cười cái gì chứ, có cái gì hay đâu mà cười".
"Tại vì muội vui quá đó mà, nghĩ kĩ lại thì thấy huynh như bây giờ đáng yêu hết sức à, không còn cái bộ dạng kiêu căng đáng ghét chỉ muốn lao vào mà đánh cho mấy phát".
Nói xong liền chạy đến ôm chầm lấy hắn, làm hắn giật mình né tránh như phải bỏng.
"Muội...muội.. làm gì vậy, có biết là nam nữ thụ thụ bất thân hay không hả?"
Ta không trả lời mà ôm chặt hắn hơn. Cuối cùng hắn cũng chịu thua, mặc ta tùy ý làm gì thì làm.
"Muội vui quá đi, thật sự rất rất vui".
Có tiếng cười khẽ vang lên: "Huynh cũng vậy, huynh đợi ngày này lâu lắm rồi".
"Vậy tại sao huynh không nói cho muội biết sớm hơn?".
"Với tính tình của muội, ta mà nói ra không chừng lại thành trò cười cho muội cũng nên à, ta đâu có ngốc như vậy chứ".
Ta ngẫm nghĩ hồi lâu cũng gật đầu thừa nhận điều đó.
o0o
Những người đang yêu nhìn cái gì cũng đẹp, cũng hay. Ta cứ líu lo suốt ngày, đôi lúc còn mỉm cười vu vơ làm cho mọi người trong phủ tò mò hết sức, nhất là hai vị song thân của ta. Nhưng ta biết bây giờ chưa phải là lúc thích hợp để nói ra chuyện này, chắc là phải đợi một thời gian nữa. Bởi vì dạo gần đây phụ thân cũng có những chuyện phiền lòng hay sao mà toàn ngồi trong thư phòng trầm ngâm hồi lâu, nhiều khi ta vào cũng không biết.
Nhiều khi ta dò la hỏi thì phụ thân nói đang suy nghĩ chuyện chính sự nên ta cũng không để ý đến sự khác thường của người nữa.
Ngày qua ngày, chúng ta luôn hẹn gặp dưới gốc cây rợp bóng nói từ chuyện này sang chuyện khác như không bao giờ hết chủ đề, những giấc mơ hoài bão, tương lai sau này của hai đứa, những thề non hẹn biển. Ta sung sướng kề lên bờ vai của huynh ấy mà vẽ ra những viễn cảnh cho tương lai. Bây giờ, huynh ấy đối xử với ta khác trước rất nhiều, quan tâm dịu dàng với ta, thậm chí còn kể những bí mật cho ta nghe.
"Hôm nay, lúc nằm huynh lại thấy giấc mơ đó, người đàn ông với thanh kiếm hiên ngang đánh tan những đội quân hùng mạnh, sau đó cứ mỗi lần tỉnh giấc trong lòng như có cái gì đó thôi thúc bộc phát nhưng lại không biết phải làm như thế nào cả, muội nói xem như vậy là sao?"
Hay: "Huynh luôn cảm thấy huynh chính là nguồn gốc của mọi nỗi bất hạnh, muội nghĩ mà xem, mọi người thân của huynh đều từ từ rời bỏ huynh mà đi. Nhiều lúc huynh nghĩ liệu muội có như vậy với huynh hay không, huynh thật sự rất sợ, nếu điều đó xảy ra huynh không biết phải làm sao nữa".
Ta ôm cánh tay huynh ấy, trầm ngâm suy nghĩ, không biết phải trả lời ra sao nữa.
|
|