|
Winter Sonata
Mối tình đầu
Ai mà không trải qua cảm giác về mối tình đầu, hạnh phúc, niềm vui, giận hờn vu vơ, và đôi chút đau khổ. Song hiếm có mối tình đầu nào có thể gìn giữ trọn vẹn, vì người ta luôn quan niệm tình đầu như gió thỏang mùa thu, chóng đến rồi cũng chóng phai. Tuy nhiên vẫn có nhứng trường hợp ngọai lệ, vì có những con người vẫn sống suốt cuộc đời trong những hồi ức về mối tình đầu. Yoo Jin và Joon Sang là những con người như thế.
Về Yoo Jin thì không còn gì phải nói, khi mà cô luôn khắc ghi những kỷ niệm về Joon Sang, và không nguôi nhớ nhung anh. Trong suốt 10 năm qua, điều duy nhất khiến Yoo Jin vững lòng để sống nốt quãng đời còn lại, đó là cô vẫn luôn tin tưởng Joon Sang vẫn luôn bên cô, dù biết rằng anh đã không còn trên thế gian này nữa thì vẫn không thể ngăn được việc cô nhớ Joon Sang. 10 năm đằng đẵng, hầu như Yoo Jin vẫn không cảm thấy thời gian trôi qua, bởi vì trong cô tất cả vẫn dừng lại ở thờ điểm Joon Sang ra đi. Ký ức đó tồn tại như mới diễn ra ngày hôm qua, tất cả đều nguyên vẹn trong trái tim của cô. Về lần đầu tiên Joon Sang chơi đàn vì cô, bài Lần đầu tiên; về lần đầu tiên cả hai trốn học đi chơi ven bờ hồ, đạp xe đạp, ngắm nhìn lá thu rơi và nắm tay nhau đến hết con đường; lần đầu tiên hẹn hò với Joon Sang bên bờ hồ vào ngày tuyết rơi đầu tiên, nơi đó khắc ghi biết bao ký ức của Yoo Jin về Joon Sang, hai người đã bước đi trên bóng của nhau, và đã trao nhau nụ hôn đầu đời. Nhẹ nhàng, ấm áp khiến cô không thể nào lãng quên. Một thời gian đã trôi qua, có lẽ Yoo Jin đã tìm lại được niềm vui mới trong cuộc dời, cô đã bắt đầu chấp nhận một tình yêu mới, và chuẩn bị để cho một cuộc sống gia đình, trong sự chúc phúc của người thân và bạn bè. Cô đã bắt đầu sống một cuộc sống mới, và lẽ dĩ nhiên tất cả đã thuộc về quá khứ. Nhưng rồi ký ức đó lại ùa về khi bất chợt trên phố cô đã bắt gặp một người giống hệt như Joon Sang, ngay tại giây phút đó, Yoo Jin giống như đã sống lại với ký ức của mình, cô đã bất chấp tất cả để đuổi theo anh, với hy vọng rằng đó chính là Joon Sang. "Có phải em đang mơ giấc mơ hình bóng của anh hay không? Ký ức của em về anh vẫn nguyên vẹn trong trái tim của em. Khi lần đầu tiên anh đã chơi đàn vì em. và trong buổi hòang hôn bên bờ hồ, khi chúng ta cùng đi bên nhau. nụ cười rạng rỡ của anh khi anh nắm tay em. Em luôn ao ước rằng mình có thể nhìn thấy nụ cười đó một lần nữa. Hình bóng mà em đã mơ trong ngày tuyết rơi đầu mùa là thật chứ? Những gì em nhìn thấy không phải là giấc mơ phải không? Joon Sang à, anh đang ở đâu? Bây giờ anh đang ở nơi nào?". Trên con phố ấy, vào chính ngà tuyết rơi đầu mùa, cô lại một lần nữa nhìn thấy hình bóng đó, nụ cười ấy, gương mặt ấy, và cả niềm hạnh phúc khi nhìn thấy tuyết đầu mùa rơi đã khiến cho ký ức của Yoo Jin sống lại. Chỉ cần như thế thôi cũng hiểu được rằng, Yoo Jin chưa bao giờ lãng quên mối tình đầu của mình, chưa bao giờ lãng quên Joon Sang. Bởi vì cô không có một cơ hội để bắt gặp lại hình vóng ấy, khi mà Joon Sang đã ra đi, mỗi khi nhớ anh, Yoo Jin đã gọi tên anh, nhưng hình như chung quanh cô chỉ là một khỏang không vắng lặng, không có tiếng trả lời, không có ai nhìn lại, vì hình như Joon Sang đã thật sự không còn trên thế giới này nữa. Cô cảm thấy bất lực và đành phải chấp nhận sự thật rằng Joon Sang đã chết. Song khi nhìn thấy lại hình bóng đó, cô đã không do dự và tin rằng chắc chắn Joon Sang vẫn còn sống và đang quay trở vè tìm cô. Niềm tin về mối tình đầu trong Yoo Jin thật mãnh liệt và sâu sắc, vì vậy cô không có gì phải hối tiếc khi biết rằng thật sự Joon Sang vẫn còn sống, và tình yêu cô không có gì đáng phải xấu hổ khi cô vẫn một mực tin tưởng và chờ đợi người mà cô yêu thương.
Thế còn Joon Sang thì sao nhỉ? Mối tình đầu trong anh liệu có sâu sắc như Yoo Jin hay không?
Joon Sang đến với Joonjoen này với một mong muốn là có thể tìm lại người cha đã bỏ rơi mình. Lần đầu tiên xuất hiện trước mọi người, anh đã tạo cho tất cả một cảm giác thật khó gần, và họ đã đặt cho anh biệt danh "Vua băng giá". Trông anh lúc nào cũng u buồn và có thật nhiều bí mật, dường như con người của anh không ai có thể hiểu được và không ai có thể vén bức mà bí mật trong anh. Joon Sang luôn thích chống đối mọi người và thường gây gỗ với họ, anh không có bạn bè, cũng không ai biết gì về gia đình anh. Joon Sang không thích giao tiếp với mọi người chung quanh, anh đúng là một con người có trái tim băng giá. Nhưng kể từ khi gặp Yoo Jin, Joon Sang đã thay đổi, anh đã bắt đầu sống một cuộc sống mới, bắt đầu làm quen với bạn bè, bắt đầu tham gia các cuộc dã ngọai, và điều tất yếu đó là anh đã bắt cười nhiều hơn, nụ cười trên gương mặt của anh tràn đầy hạnh phúc. Một con người chỉ biết sống trong thế giới của riêng mình, sống trong thế giới của mùa đông băng giá, giờ đây lại luôn nở nụ cười tràn đầy sức sống và niềm hạnh phúc. Bởi vì anh đã tìm thấy được tình yêu, tìm thấy được người mà anh khao khát được che chở, khao khát muốn cùng người dựng xây cuộc sống mai sau. Đó la người anh muốn bước đi vào bóng hình của người đó, muốn được chia sẻ mọi điều cùng người đó và muốn được ở bên người đó trọn đời. Yoo Jin đến với anh giống như ánh nắng ấm áp, khiến anh cảm thấy rằng mình không còn cô đơn, và chỉ cần có Yoo Jin là đủ, anh không mong muốn gì hơn như thế. Lần đầu tiên hẹn hò với một cô gái bên bờ hồ, Joon Sang cảm thấy đó chính là định mệnh của mình, anh muốn dành hết mọi niềm vui cho Yoo Jin và muốn cùng cô xây dựng những hồi ức không thể lãng quên. Và trong giây phút ấy Joon Sang đã dùng hết sức can đảm của mình để trao cho Yoo Jin nụ hôn đầu tiên, nụ hôn mà trong suốt quãng đời sau này của mình, Yoo Jin đã không bao giờ tìm thấy lại được nữa. Lời ước hẹn ngày 31/12 Joon Sang đã mong đợi để có thể thốt lên với Yoo Jin rằng: "Anh yêu em." Tình yêu đã sống lại trong tâm hồn bất hạnh của Joon Sang, anh vô cùng hạnh phúc khi tìm thấy được người con gái của đời mình, và anh tin rằng cuộc dời của mình về sau sẽ chỉ có niềm vui và nụ cười.
Thế nhưng. số phận không cho họ hạnh phúc vẹn tòan, Joon Sang bàng hòang nhận ra Yoo Jin, người con gái mà anh yêu nhất thế giới này, người con gái mà anh đã mong được sẻ chia cuộc sống, lại chính là em gái của anh. Joon Sang đau đớn vô cùng, như đất trời sụp đổ, và anh nhận ra rằng, có thể anh thích Yoo Jin ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ đó là do cảm giác máu mủ chăng, đó có thể là tình cảm của những người có cùng chung huyết thống. Vì vậy anh quyết định phải rời xa nơi này, rời xa Yoo Jin và tất cả những ký ức về cô và Joonjoen. Trong lúc dường như tất cả đã đúng như kế hoạch, thì Joon Sang bất ngờ tìm thấy chiếc bao tay màu hồng trong túi áo. Khi ấy, Joon Sang tin rằng giữa mình và Yoo Jin là định mệnh, không thể có chuyện hai người là anh em, Lời ước hẹn đêm 31/12, anh tuyệt nhiên không thể thất hứa, đó là người con gái anh yêu, anh không muốn lạc mất cô gái ấy. Joon Sang bất chấp cả sự phản đối của mẹ, tống cửa xe và lao ra để tim đến với Yoo Jin. Anh muốn tìm đến để trả lại cho cô ấy đôi găng tay và nói với cô ấy rằng anh yêu cô ấy, và dĩ nhiên là anh muốn được ở bên cô ấy trọn đời Anh không tin người con gái đã bước đi trên dấu chân của anh, người con gái anh đã trao nụ hôn đầu tiên lại có thể là em gái của anh, anh không thể tin vào điều đó, có một điều gì đó thôi thúc anh phải chạy đến bên cô ấy. Vượt qua bao nhiêu ngã đường, vượt qua bao nhiêu hàng xe trên đường phố, nhưng rồi Joon Sang vẫn không thể vượt qua chính số phận của mình, tiếng xe tải thắng gấp, ánh đèn lóa lên, và sự sững sốt tột đỉnh của Joon Sang, cái nhìn thất thần của Yoo Jin, tất cả tất cả đã chìm dần trong sự mờ ảo và tiềm thức của Joon Sang. Anh chỉ kịp gọi lên: “Yoo Jin”. Tất cả hồi ức của anh mờ dần trong bóng tối, và tiếng gọi của anh hòa vào tiếng pháo bông mừng năm mới rộn rã. Tất cả đã không còn hiện hữu nữa, khi mà anh đã ra đi. Joon Sang đã chết, hồi ức duy nhất mà anh mang theo, đó là hình bóng và cái tên Yoo Jin, đã sống mãi trong tiềm thức của anh.
Joon Sang có thật sự chết hay không?
10 năm sau, tất cả đều đã đổi thay, cảnh vật, con người cũng đã thay đổi. Mùa đông giờ đây hòan tòan khác lạ với mùa đông của năm ấy. Đám bạn ngày xưa, giờ đây mỗi người một công việc, mỗi người một ước mơ. Yoo Jin cũng đã thay đổi, cô đã trưởng thành và đã bắt đầu tìm thấy niềm vui mới. Một buổi lễ đính hôn long trọng sắp được tiến hành, cô dâu tương lai vội vã chạy đến nơi tổ chức, đã bất ngờ nhìn thấy tuyết đầu mùa rơi, cảm giác ấm áp ngày xưa lại ùa về, khiến cô mơ màng hạnh phúc. Và chính ngay giây phút ấy, cô đã tìm thấy hình bóng của người xua. Joon Sang đang bước đi giữa biển người vô tận, một nụ cười rạng rỡ thóang qua trên môi khi anh bắt gặp tuyết đầu mùa. Cảm giác đó không thể nào nhầm lẫn trong Yoo Jin, cô bất giác đuổi theo chàng trai đó, quên mất đi cả việc mình sắp đính hôn, và vội vã đuổi theo anh ta, giờ đây cô đã tin cảm giác của mình là sự thật, cảm giác Joon Sang vẫn còn sống, ở một nơi nào đó, và đang tìm kiếm cô, cảm giác ấy là sự thật, chính là người con trai ấy, người ấy chính là Joon Sang.
Linh tính đã mách bảo với Yoo Jin rằng người đó chính là Joon Sang. Và cô đã không lầm, bởi Joon Sang vẫn còn sống, sau vụ tai nạn đó, anh vẫn sống nhưng đã đánh mất đi ký ức của mình và được thay thế vào đó là một cuộc đời mới, cuộc đời của Lee Min Hyung. Tất cả quá khứvề Joon Sang đã đã bị chôn vùi, và giờ đây anh đã sống với một thân phận mới, một cuộc đời mới, và cuộc đời ấy không có Yoo Jin. Trong khi Yoo Jin ngày đêm mong nhớ Joon Sang, thì anh lại chẳng hề hay biết gì và vẫn luôn vui vẻ sống với cái tên là Lee Min Hyung. Joon Sang là một khái niệm không hề tồn tại trong Min Hyung, và tất nhiên Yoo Jin cũng không hề tồn tại.
Nhưng có thật là như thế hay không? Có thật là Yoo Jin không hề có vị trí nào trong mảng hồi ức của Joon Sang và cả Min Hyung hay không? Đó không ơhả là sự thật. MÀ sự thật là Yoo Jin đã chiếm trọn trái tim của Joon Sang và Min Hyung. Tại sao mình có thể nói như vậy bởi vì dù chưa một lần gặp mặt, nhưng Min Hyung vẫn cảm giác được rằng ở một nơi nào đó xa xăm, dường như có một ai đó đang chờ đơi anh, điều đó khiến Min Hyung luôn thao thức, nó thôi thúc anh phải đi tìm người ấy cho bằng được. Min Hyung rất thích đi dạo, anh thích đi khám phá đây đó, nhưng thật chất ra anh đang muốn đi tìm lại quãng đời đã bị đánh mất, quãng đời của Joon Sang. Min Hyung luôn tìm kiếm một điều gì đó xa xăm, bất định và cũng không hiểu tại sao mình lại thích như thế. Anh đặc biệt thích trò chơi ghép hình, bởi anh muốn ghép lại những hồi ức đã bị lãng quên. Suốt 10 năm ròng rã, anh đã luôn đi tìm người con gái của đời mình, người con gái mà từ lâu, anh đã mang trong tiềm thức, đã yêu tự kiếp nào. Và cho đến khi gặp lại Yoo Jin, thì dường như bao nhiều nỗi mong chờ, bao nhiêu nỗi nhớ nhung đều được thỏa mãn, anh không thể hiểu được mình, không thể lý giải được vì sao anh lại cảm thấy gần gũi với cô ấy đến như thế, không hiểu vì sao anh muốn làm tất cả mọi việc với cô ấy, luôn muốn được gặp mặt cô ấy bất chấp cả việc cô ta đã có vị hôn phu. Và đặc biệt hơn cả, đó là anh rất thích được gọi tên cô ấy “Yoo Jin”. Giống như anh đã gặp được cô ấy từ rất lâu, giống như anh đã yêu cô từ đâu đó rồi, và giờ đây khi gặp mặt anh chỉ muốn được thể hiện tình yêu của mình, thật mãnh liệt, thật nồng ấm. Anh muốn được che chở cho cô ấy, muốn được nắm tay cô ấy, muốn được ôm cô ấy vào lòng, muốn được chia sẻ cuộc đời của mình cho cô ấy. Tất cả những điều đó thôi thúc anh bởi anh chính là Joon Sang, chính vì thế mà anh suốt đời cứ đi tìm kiếm một điều gì đó, vì trong giây phút cuối cùng khi ra đi anh chỉ nghĩ đến việc phải tìm được Yoo Jin, và khi tất cả ký ức của anh bị xóa nhòa thì có một thứ không bao giờ xóa được đó chính là cái tên Yoo Jin. 10 năm qua, dẫu cho có là Lee Min Hyung thì anh vẫn sống với cái tên của người con gáia áy trong trái tim mình, dù rằng không thể nhớ, không thể gọi nhưng sâu thẳm trong tâm hồn của Min Hyung cái tên đã ngự trị từ rất lâu rồi. 10 năm trôi qua như một giấc mơ, song không hề làm cho Joon Sang lãng quên Yoo Jin, trái lại anh vẫn mang một nỗi lòng đi tìm người con gái cuối chân trời vẫn chờ đợi anh, dù không biết mặt cô ấy nhưng mà anh vẫn yêu, vẫn mong nhớ và vẫn hạnh phúc mỗi khi nghĩ về cô ấy, mặc dù lúc này trong anh đã không còn hồi ức đó, thì Min Hyung vẫn tin rằng sẽ có một ngày mình tìm lại được quáng đời đã bị đánh cắp, và rồi anh sẽ tìm lại được mối tình đầu mà anh đã lãng quên bằng tất cả tấm lòng, bằng tất cả tấm lòng của anh.
|
|