|
Câu chuyện số 8: Gia sư
Kris bước từng bước thật chậm dọc hành lang, trên đầu dải đầy hắc tuyến. Hôm nay sẽ là lần cuối cùng anh tới đây, bước vào căn phòng đó và gặp mặt thằng vượn người kia. Nghĩ tới đó là đủ điên người rồi, cái thằng vô dụng sao lại không chịu học hành chăm chỉ để anh mất việc thế này.
“Cạch”
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, anh buồn chán chạm chân vào. Căn phòng mấy chục mét vuông bị phủ kín toàn quần áo và rác, chủ nhân của nó thì hoàn toàn biến mất. tiến sâu hơn nữa anh bắt gặp “học trò” của mình đang rung đùi nghe nhạc trên ghế, miệng thì nhồm nhoàm thức ăn, thật không ra thể thống gì. Cái bản mặt phe phởn làm anh thấy ghét nhìn là chỉ muốn phi. Vậy mà anh đã phải chịu đựng cái mặt cà trớn của nó suốt 2 năm qua, thật nể phục mình sát đất. Giờ đây thì kết thúc rồi nhé, tại cậu mà anh mất việc, hôm nay anh phải trả thù mới được.
- Park – Chan - Yeol! – anh rít từng chữ gọi tên cậu ta.
Cậu học sinh “ngoan ngoãn” ngoảnh lại nhìn anh, cười khờ một cái. Cười cái gì mà cười, tôi tới đây không phải để cười với cậu. Anh hung hăng bước tới chỗ cậu ngồi, không kiềm chế dùng cái balo bách khoa toàn thư phang xuống người cậu.
“Bốp!”
“Bụp!”
- Park Chanyeol, tôi hận cậu!! hôm nay không giết được cậu tôi thề tôi không mang họ Wu.
Kris tiên sinh lần đầu tiên giở thói côn đồ trước mặt học trò lại còn trực tiếp đem hình tượng đập vỡ thành trăm mảnh để chiến đấu với nó. Park Chanyeol đáng thương bị thầy giáo ngang nhiên hành hung không rõ nguyên do ban đầu chỉ dám kháng cự yếu ớt. Kris được đà càng ra tay mạnh hơn mỗi lần đập xuống đều dùng hết khí lực mà đánh. Tức nước vỡ bờ Chanyeol giằng lấy balo của Kris ném sang một bên dũng cảm đứng lên đấu tranh mà câu đầu tiên thốt ra là...
- Thầy giáo – quát lớn- …anh làm cái gì vậy hả? – ủy khuất hỏi.
- Tôi làm gì hả? – Kris cười mỉa mai – Trả thù cho những ngày tháng bị cậu hủy hoại của tôi! Park Chanyeol cậu chết đi!! – nói rồi tiếp tục đánh bằng tay.
Chanyeol nhận ra cứ đứng như vậy trước sau gì cũng bị anh đánh cho tan xác, trước mắt chạy là thượng sách.
Bịch….bịch
Chanyeol vừa chạy vừa khóc lóc thảm thiết.
- Thầy giáo à…anh sao vậy…đừng đánh em nữa mà….huhu
Cuối cùng cũng chạy ra cửa phòng, đúng lúc chuẩn bị mở cửa thì anh lại nhanh hơn kéo cậu lại, túm tóc lôi cậu ngã xuống giường. Chanyeol lồm cồm bò dậy lùi sâu vào góc giường, ánh mắt hoàn toàn sợ hãi như con mèo nhỏ bị phạt mà rưng rưng. Mặt mày tái méc cầu xin.
- Thầy giáo tha cho em…em đã làm gì sai? Anh đừng đánh nữa……
“Bụp”
Kris tức giận cầm cái gối ném thẳng vào người cậu. Trong đôi đồng tử màu đen đã ánh lên những sợi tơ máu đầy giận dữ.
- Cái này là sao hả? tại sao tôi bảo cậu học hành chăm chỉ mà lại thi trượt? – Kris móc ra bảng điểm của Chanyeol ném về phía cậu.
Chanyeol run rẩy nhặt bảng điểm lên. Trong đó môn nào cũng dưới trung bình, lại còn bị gạch đỏ chói vì tội làm loạn phòng thi. Mặt cậu đã xanh nay còn trắng bệch ra nữa, anh vì cái này mà đánh cậu sao. Thôi kì này là xác định chết với ông thầy này rồi.
- Cậu còn gì muốn nói không? – Kris khoanh tay hất cái nhìn thương hại về cậu.
- Huwaa..oan cho em lắm thầy ơi….hix…hôm đó em bị ốm chứ bộ…nên làm bài không tốt…anh phải hiểu cho em chứ! Lần sau em hứa em nhất định làm tốt – Chanyeol lăn tới chỗ anh khóc lóc, hứa hẹn.
Nhưng rất tiếc cho bạn trẻ là thầy giáo chẳng mảy may thông cảm tí nào. Anh gõ đầu cậu một cái rõ đau rồi trừng mắt nói.
- Lần sau? Làm gì có lần sau, hôm nay là ngày cuối cùng tôi tới đây gặp cậu vậy cho nên đừng có than thở hay hứa hẹn gì hết, tất cả game over rồi. Biết chưa?
- Hả? Tại sao lại cuối cùng? Anh định nghỉ việc sao, không được, ba mẹ em sẽ không để yên đâu! – Chanyeol vừa nghe anh có ý định đi liền kích động mà giãy
nảy.
Bộ dạng khẩn trương của cậu chỉ càng khiến anh cảm thấy nực cười. Anh chẹp một cái, thẳng tay dứt cái thứ bẩn thỉu đang bám chặt ra khỏi áo mình dõng dạc thông báo.
- Ba mẹ cậu đâu có để yên, mẹ cậu đuổi việc tôi rồi đó.
- Sao? Mẹ em đuổi việc anh ư? Không thể nào! – Chanyeol gào lên phủ định.
- Không thể có thể gì, là sự thật đấy. Haizz trời ơi…cái đồ đầu đất này sao lại thi trượt chứ…mình lại mất việc rồi…huhuhu – Kris bắt đầu mặc niệm.
- Không được! em không để anh đi đâu, em làm sao có thể tìm được một thầy giáo vừa đẹp trai lại đọc tiếng anh hay như anh chứ, không bao giờ. Cho dù có chết em cũng sẽ phản đối. – Chanyeol kiên quyết không chấp nhận.
- Phản đối? định tuyệt thực hay bỏ nhà ra đi? Nè nói cho mà nghe nhá cách này tôi làm hoài rồi không có tác dụng đâu với lại tôi cũng chẳng muốn dính líu với thằng vượn người như cậu nữa. Chúng ta tốt nhất đường ai nấy đi đi – cười khổ nói.
Kris vừa nói xong chiếc điện thoại trong túi anh cũng đổ chuông. Anh vội vàng bắt máy trực tiếp kể lể.
- Alo em yêu hả, anh lại mất việc rồi, làm sao bây giờ..ưm… ưm..anh về với em nhá!
Anh vừa nghe điện vừa thu dọn đồ rồi đi ra khỏi phòng để lại Chanyeol còn đang tiếc nuối bên trong. Cậu nhìn dáng anh khuất sau cánh cửa mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa….
- Thầy giáo em nhất định không để anh cứ thế mà đi đâu!
2 tháng sau
Kris vẫn chật vật cầm tấm bằng đại học đi xin việc khắp mọi nơi nhưng dường như chẳng chỗ nào tiếp nhận anh cả. Tiền ăn, tiền thuê nhà, tiền phục vụ cho bản thân thì càng lúc càng tăng dựa vào mấy đồng lương làm thêm ít ỏi lại không đủ trang trải Kris tự hỏi không biết bản thân sẽ đi đến đâu trong vòng 1 tháng nữa. Nghĩ lại khoảng thời gian làm gia sư cho Chanyeol tiền lương vừa nhiều lại vừa nhàn hạ dù hay bị thằng nhóc đó quấy rối(?) nhưng tình hình vẫn tốt hơn bây giờ. Không có tiền không có tình cuộc sống như vậy còn chưa đủ bi thảm sao, ông trời ơi sao ông lại đối xử với con như thế..ông có tin là con gửi đơn cho ngọc hoàng khiếu nại ông làm ăn tắc trách để con dân khổ sở không?
Đùng! Đoàng! Chéo! Xoẹt
Một tia sét loằng ngoằng rạch ngang trời đánh xuống sát nơi Kris đứng nếu không phải nhanh chân thì anh đã thành rồng nướng rồi nguy hiểm quá, đúng là không thể đùa với thần linh được. Coi vậy nhưng hình như Kris vẫn chưa biết sợ là gì.
- Có nhầm không vậy? sao lại cho sét đánh tôi người có lỗi là ông mà!!
Xoẹt!
Phựt
Tán cây phía sau bất ngờ đổ xuống trước mặt Kris nó là vừa bị sét đánh khét lẹt đó mà, chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này bạn trẻ Kris mới chịu khó ngậm miệng lại, anh bạn trẻ để tôi nói cho nghe nha muốn tồn tại thì phải vô lại đừng có oán trách ông trời số cậu nó chó má liên quan gì đến trời đất hả?
“Reng! Reng!”
Không biết đứa nào gọi lúc này? Vừa đưa tay vào túi móc điện thoại vừa lầm bầm tự hỏi.
- Alo… hả? Chào chị..dạ dạ…sao…Chanyeol…tôi biết rồi, cảm ơn chị ngày mai tôi sẽ tới, thực sự cảm ơn chị…dạ…tạm biệt chị…
Kris nghe điện thoại mà như trúng giải độc đắc vừa hét vừa nháo cứ như người kia đang ở trước mặt mình mà cúi đầu cảm ơn tới cả chục lần. Rốt cuộc ai gọi điện mà lại khiến anh vui vậy chứ, còn cái gì Chanyeol? Chẳng lẽ mẹ Chanyeol muốn anh quay lại làm gia sư cho nó sao?
That’ s right!
Hôm nay trời nhẹ lên cao, tâm trạng Kris cũng vì cuộc điện thoại hôm qua mà trở nên phấn khích quá độ. Từ nãy tới giờ đứng trước gương ngắm lên ngắm xuống đã hơn nửa tiếng vẫn chưa biết chán miệng lại còn nghêu ngao hát mấy bài đồng dao theo giai điệu tiếng anh.
- You are three, you go to school…she loves you because you don’t cry…you don’t cry your mom grow fruity…go factory grandparent’re happy là lá la la là là lá la la….( bé lên ba, bé đi mẫu giáo, cô thương cháu vì cháu không khóc nhè, không khóc nhè là mẹ trồng cây trái, đi vào nhà máy ông bà vui cấy cày là lá la la là là lá la la)
Tự hát tự khen sao mình có giọng hát hay dữ vậy ta
Hàng xóm xung quanh nghe tội nghiệp sao mà nó tự kỉ quá vậy ta.
Sau khi xịt đầy đủ kem chống nắng, kem dưỡng da, nuốt gần 1kg phấn và son bóng Kris mới chịu lê bước ra ngoài đường. Không hiểu là anh ta đi dạy học hay đi làm đám cưới nữa, cả người trưng diện không thiếu món nào ngay cả đôi giày dưới chân cũng là hàng ngoại nhập. Anh đúng là điển hình cho mẫu thanh niên bán nhà cũng không chịu rời điện thoại đây mà, chạy theo xu hướng đối với giới trẻ ngày nay đã là một trào lưu rồi.
Lảm nhảm vậy đủ rồi, Kris thong thả một hồi đã đứng trước ngôi biệt thự kiểu Pháp quen thuộc mà cũng khá xa lạ. quen vì trước đây đã có thời gian tới đây còn lạ vì hình như nhà mới sơn lại mặt tiền và nuôi thêm đàn chó mới.
“Gâu! Gâu!”
- Lu, Ki không được hỗn với khách mau vào trong…thầy giáo mời thầy vào!
Giọng nói trầm trầm phát ra từ cái loa phóng đại nào đấy trước cửa nhà. Sau khi nghe giọng nói đó cất lên hai con cún ngoan ngoãn chui vào trong, cánh cổng màu trắng tự động mở ra chào đón Kris. Anh không hề tỏ ra nao núng khi cánh cổng vừa mở ra cứ cao cao tại thượng bước vào như ngôi sao quốc tế. Vào đến phòng khách thì đã thấy mẹ Chanyeol đợi sẵn ở đó, mặt mày vui vẻ chạy lại rối rít cảm ơn.
- Thầy giáo, tôi thực không còn lời nào để nói…cảm ơn thầy, Chanyeol nhà chúng tôi nhờ thầy dạy dỗ mới có thể đứng thứ hạng cao như vậy…thầy xem này – vừa nói bà Park vừa mang bảng điểm của con mình ra khoe.
Kris ban đầu hơi khó tin nhưng sau khi nhìn vào điểm số của Chanyeol thì gương mặt cũng rơi vào trạng thái O.O đứng thứ 50 trong tổng 500 học sinh khối 12? Chanyeol làm sao có thể?
- cái này…chuyện này…
- Thầy không phải khiêm tốn, tôi biết hết rồi Chanyeol nói nó được như vậy chính là nhờ thầy đã không quản ngày đêm dạy dỗ, thậm chí ngay cả khi đã nghỉ việc vẫn soạn đề gửi cho nó làm và kiểm tra…tôi thực sai lầm khi đuổi việc thầy…thầy Wu bây giờ tôi thật lòng mong thầy dạy lại cho Chanyeol..nó nói ngoài thầy ra nó không học ai hết với lại thành tích nó tốt như vậy thầy dù ghét tôi thì cũng hãy vì Chanyeol mà dạy lại được không? – bà Park thật lòng đề nghị.
Dĩ nhiên không cần suy nghĩ cũng biết Kris trả lời có rồi, anh là chờ cơ hội này suốt 2 tháng qua nha làm gì có chuyện từ chối. Cơ mà để giữ chút sĩ diện thì vẫn nên lịch sự khước từ đã.
- Park phu nhân chuyện này hơi đột ngột hay để tôi suy nghĩ lại.
- Không cần suy nghĩ đâu, tôi sẽ tăng lương gấp 2 cho thầy!
- Nhưng.. ..
- Gấp 3!
- Tôi nghĩ..
- Gấp 10!
- Tôi sẽ dạy Chanyeol!
***
“Cạch”
- Chanyeol à anh đến rồi đây! – Kris vui vẻ mở cánh cửa mà anh cho rằng sẽ không bao giờ lui tới nữa.
Căn phòng bừa bộn ngày nào đã được dọn dẹp gọn gàng, ngăn nắp. Chiếc bàn thay vì bày truyện tranh thì giờ đây đã chất đầy sách tham khảo. Kris dù đã được Park phu nhân kể chuyện nhưng vẫn là không thể tin thằng nhóc nhiều chuyện, vô dụng đó lại có ngày trưởng thành thế này. Có lẽ nó đã lớn thật rồi. Anh bước tới giữa phòng vẫn chưa thấy bóng dáng cậu học trò đâu ngược lại chỉ cảm thấy có gì đó rất lạ. Trước mặt anh là cái thúng cát tông rõ to lại còn rục rịch lung tung, đây không phải là truyện kinh dị sao tự nhiên lại có chi tiết này? Kris lấy hết can đảm đưa tay mở nắp thùng cát tông và…
“Bang”
- Thầy giáo chào mừng anh trở về!
Chanyeol bất ngờ đứng dậy trên tay là chiếc bánh kem sặc sỡ, vẫn hàm răng yêu tinh nhe ra mỉm cười với anh. Kris ngạc nhiên suýt nữa ngã dập mông nhưng trong lòng cũng không nén nổi hạnh phúc, đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười đặc biệt của Chanyeol.
- Yah! Thằng nhóc này làm anh hết hồn!
- Chúc mừng sinh nhật em đi, em đã làm rất tốt phải không? Thầy giáo anh đã lên đây tức là đồng ý làm quà sinh nhật cho em rồi, sau này không được tự ý bỏ việc đâu đó bởi vì em sắp thi đại học rồi..anh không muốn nhìn em thi trượt chứ? – Chanyeol xuất chiêu ageyo.
- Chanyeol em nói cái gì đó hả? Ai là quà tặng của em, tôi vì mẹ em nên mới nhận lời thôi…còn những việc khác em đừng có ảo tưởng!
- Được rồi, được rồi! Sao cũng được miễn là anh đã ở đây thì hãy cùng em cắt bánh sinh nhật đi hôm nay là sinh nhật em đó! Nếu không muốn em buồn thì mau ngồi xuống hát mừng sinh nhật cho em. – Chanyeol ra lệnh.
- Không ngờ em lại dùng cách này để bắt anh quay lại…nhưng mà Chanyeol em giỏi lắm từ hạng thứ 500 lên 50 làm anh bất ngờ đó! – Kris vừa nhận lấy bánh kem vừa cười nói.
- Em đã nói sẽ chăm chỉ mà, anh không tin em thì thôi sao lại nghi ngờ em…vì anh đừng nói 50 ngay cả hạng 1 em cũng có thể! – Chanyeol kiên quyết nói.
“Bụp”
- Tốt! vậy sau này anh muốn em mua cả công ty Apple được không?
Kris hồn nhiên trét kem lên mặt Chanyeol nửa đùa nửa thật hỏi. Chanyeol liếm kem trên mặt xong cũng quay sang úp nguyên cái bánh vào mặt Kris tự tin đáp.
- Đương nhiên rồi, anh hãy chờ mà xem!
Kris ngập mặt trong kem nhìn Chanyeol tự tin như vậy cũng không biết là tốt hay xấu nữa. Dù sao đó cũng là chuyện tương lai hiện tại cùng nhau mỉm cười mới quan trọng, Chanyeol chúc mừng sinh nhật, anh luôn tin tưởng em. P/s: Chúc mừng sinh nhật Pặc Dẹo, 27/11/1992 – 27/11/2014, chúc em luôn hạnh phúc bên những mỹ thụ xinh đẹp nhưng khốn nạn của mình và đừng quên luôn có một mỹ nam đợi em ở cuối con đường nhé!
|
|