Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: 1791999
Thu gọn cột thông tin

[Series] [Series | T] Wu Yi Fan’s Stories | 1791999 | Kris (EXO)| Ngoại truyện 2: Đợi nhau tới 10 năm - P2 |Completed

[Lấy địa chỉ]
 Tác giả| Đăng lúc 31-3-2015 22:11:05 | Xem tất
Ngoại truyện 2: Đợi nhau tới 10 năm – P1

Quảng Châu của mùa hạ, cứ hễ hôm trước nắng ráo là hôm sau sẽ mưa. Có người sớm này bước chân trái ra cửa thì thở dài bảo hôm nay trời đẹp đấy, mang ô theo đi. Đứng cách đó hai ba bước chân là phu nhân của người nọ. Nghe chồng nhắc nhở thế mới nghễnh cổ ra nhìn. Thề với cái mắt kính, cô gái trẻ chỉ nhìn thấy một màu trong veo. Cái kiểu thời tiết như kia sợ là một gợn mây cũng không có chứ đừng nói tới mưa. Mà không có mưa mang ô theo làm gì.

“Dự báo thời tiết hôm nay sẽ nắng”

“Tôi cũng không bảo mình hôm nay sẽ mưa”

“Vậy mang ô theo làm gì?”

“Che nắng”

“...”

Quen nhau mười năm, yêu nhau năm năm và chung sống cũng ngót nghét hai năm rưỡi mà vẫn giống như đang tập yêu. Những chuyện hiển nhiên vẫn đem mang ra nhắc nhở hằng ngày. Nhà chỉ có hai đứa thế mà bao năm chẳng sắm nổi cái gì. Chồng cũng vậy mà vợ cũng thế, cái vòng xoay củi, gạo, mắm, muối tưởng chừng đơn giản mà lại quá gian lao. Có khi chỉ lơ đễnh một chút là đã mất tất cả chứ nói gì đến dành dụm. Nhưng đã chấp nhận nắm tay nhau đi tới cuối đời thì không được phép sợ những thứ đó. Phải, sợ thì không sợ nhưng mà lo.

“Ngày mai tôi đi giao hàng cho khách, đi cùng chứ?”

“Có gì à?”  

“Không, chỉ là lâu rồi vợ chồng mình không có không gian riêng cho nhau với lại...” – giọng nói cứ thế nhỏ dần.

Người đối diện đang và vội bát cơm vào mồm đột nhiên thấy thái độ của vợ thay đổi cũng đâm ra lo lắng. Buông đũa xuống nghiêm túc hỏi có chuyện gì sao.

“Tôi có điều bất ngờ dành cho mình” – người vợ đột nhiên hào hứng lạ thường.

“Có thai hả?”

“Nếu có thai mình nghĩ nó là con mình sao?”

“Ai biết được”

“...”

“Nếu mình không có thai thì chả nhẽ ba mẹ cho phép chúng ta về nhà?” – tiếp tục đoán già đoán non.

“Cũng không phải. Tóm lại là ngày mai sẽ biết, ok? Ăn cơm đi”

“Biết rồi”

...

..

.

Sáng hôm sau.

Trời hôm nay là một mảng xám xịt, mới nhìn còn tưởng tranh của ai đổ nhầm màu. Giữa mùa hè có kiểu thời tiết thu, đông thế này không phải ở Việt Nam thì hẳn là lạ. Nhưng mà lạ thì cũng có làm sao, chỗ này mấy năm nay đều vậy, mưa trái mùa càng lúc càng nhiều. Cặp vợ chồng nọ mặc cho thời tiết không yên ả là thế vẫn cứ đèo bồng nhau đi làm. Giống như đã giao hẹn hôm qua hai người luồn lách nhiều ngõ hẻm của thành phố, sau cùng cũng dừng chân ở một con phố yên tĩnh. Người vợ trẻ nhanh chóng bấm chuông trong khi chồng vẫn lúi húi không biết nên làm gì. Nghe thấy tiếng mở cửa cô liền quay lại bảo với chồng có lẽ sẽ lâu, nếu buồn chán thì sang quán cafe đối diện ngồi đợi. Tiền cafe vợ trả.

Khẽ gật đầu một cái rồi quay xe, cũng chả kịp nhìn cái dáng người dong dỏng ra mở cửa cho mình là người quen lâu ngày không gặp. Căn bản cũng không nghĩ lại gặp người đó ở đây mà.

“Nó có giận không?”

“Luhan, chồng em, cô ấy đã đợi ngày này mười năm rồi” – cô gái trẻ lắc đầu, nhìn theo bóng người nhà mình bất giác mỉm cười.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 1-4-2015 01:04:05 | Xem tất
Ây da lại cut chap cái kiểu huyền thoại này ah

nên chẳng thể đoán non già gì ráo trọi

nói chung là một mái tranh 2 quả tim vàng

ko hợp thời bây giờ cho lắm

nhưng đồng chồng, đồng vợ, tát biển Đông cũng cạn

thôi, cứ tát đi bởi biển Đông có nhiều kho báu lắm lắm, há há

Cảm ơn nhóc P1

Ps: Chỉ dám comt kiểu này trong fic của nhóc và Kyo thôi, Jae đi nghĩa vụ, nàng Kyo cuốn gói đi theo lun rùi nhóc ơi, huhu
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 4-4-2015 17:18:51 | Xem tất
Part 2

Quán cafe đối diện căn nhà số 7 là kiểu nhà phục cổ thu nhỏ. Vốn làm bằng chất liệu gỗ nên nhìn thoáng qua có vẻ cũ kĩ, đơn sơ nhưng thực chất cũng chẳng có gì mới mẻ. Một chiếc máy phát nhạc cổ điển, những khung ảnh trang trí giản dị, bàn ghế bằng gỗ mộc mạc lại có chút quê mùa. Bước vào rồi mới tặc lưỡi một cái, chỗ này đúng là dành cho người già.

“Cho một Latte trà xanh”

Tôi đứng trước quầy pha chế nói vọng vào. Cái dáng cao cao đang cúi xuống làm việc riêng vì nghe tiếng nói của tôi mà gián đoạn. Anh ta dừng công việc chính mình nhanh chóng đứng dậy hỏi tôi uống đá xay hay đá viên.

“Đá...xay” – tôi lắp bắp trả lời.

Sự hiện diện của anh ở đây thật khiến tôi bất ngờ. Mái tóc như bức tranh tô màu của học sinh tiểu học ngày nào giờ đã chuyển sang màu đen. Gương mặt vốn đã trưởng thành nay lại càng chững chạc hơn. Anh từ một chàng trai biến thành một người đàn ông tôi không có gì phủ nhận. Chỉ là thời gian dài như vậy không có tin tức gì còn tưởng anh đã đi nước ngoài...

“Anh sống ở đây hả?” – tôi rụt rè lên tiếng.

“Ừm, nhóc nói tiếng Quảng Châu sõi hơn anh tưởng đấy” – anh trả lời với vẻ hiển nhiên.

“Anh biết em?” – tôi thoáng sửng sốt.

“Anh biết hôm nay em sẽ tới”

Tôi giật mình nhìn xung quanh, chợt nhận ra cả quán cafe rộng lớn chỉ có mình mình. Lại nghĩ tới lời nói của vợ, có khi nào bất ngờ của cô ấy chính là anh không.  

“Của em đây”

Anh cười hiền lành đặt ly cafe trước mặt tôi. Tôi cảm ơn rồi lấy ống hút khấy vài cái, sau đó cũng nhấm nháp thử.

“Anh pha cafe không tệ, mùi vị rất đặc trưng”

“Anh biết”

Cha mẹ anh không dạy anh câu cảm ơn sao.

“Anh rảnh chứ? Có thể nói chuyện với em không?”

“Được”
...

..

.

“Anh sống ở đây thế nào?”

“Không khí trong lành, không ồn ào, khỏe mạnh, làm việc đủ ăn có được xem là tốt không?” – Kris lém lỉnh đáp lại.

“Quán mọi khi cũng vắng vẻ thế này à?”

“Ban đầu cũng có khá nhiều người qua lại, lâu dần thì ít đi, hiện tại chỉ còn khách quen nhưng hôm nay là cuối tuần bọn họ có lẽ dành thời gian cho gia đình.” – Kris nhìn vào đồng hồ ở góc quán nhận định một cái.

Tôi khẽ gật đầu, không nói gì thêm bởi vì nhận ra ẩn sâu trong lời nói của anh là một sự nuối tiếc không hề nhẹ. Nói gì thì nói cũng đã một thời gian dài trôi qua. Có lẽ anh cũng đang gặp khó khăn với chính cuộc sống của mình. Lúc thì là người nổi tiếng, biết bao ngưỡng mộ. Khi thì lại biến thành thường dân không hơn không kém. Sự hụt hẫng đâu phải ngày một ngày hai là nguôi ngoai. Bởi thế mới cảm thấy cuộc đời không hề giống cuộc sống, cuộc sống thì rất tuyệt vời còn cuộc đời thì đầy những tuyệt vọng.

“Còn em? Tại sao lại đến đây?”

“Nếu em nói là em bỏ trốn sang đây...anh có tin không?” – tôi nhếch miệng hỏi.

“Team bỏ trốn vì tình yêu?” – Kris nhướn đôi mày sâu róm hỏi.

“Sao anh biết vậy? Anh theo dõi em hả?” – tôi giả vờ tức giận.

Kris trông điệu bộ ngô nghê đến phát bệnh của tôi chỉ lè lưỡi lắc đầu. Chắc là ở trong cổ họng đang muốn thét ra cái câu mày ảo tưởng sức mạnh vừa vừa thôi với tôi. Cơ mà ai lại nỡ đập vào mặt người mới gặp lần đầu câu vô duyên đó, vậy cho nên im lặng khinh bỉ.

“Vậy thế nào rồi? Sống ổn chứ?”

“Bấp bênh. Người Việt Nam ở đây bị chèn ép lắm, nói anh đừng buồn chứ người Trung Quốc các anh phân biệt đối xử bọn em ra mặt” – tôi thành thật đáp.

“Thế mà hai đứa vẫn trụ vững, chắc là yêu nhau sâu đậm lắm hả?”

“Thì cũng kiểu cãi nhau buổi sáng đến tối lại huề, nhưng đôi khi ức chế quá nghĩ ngày đó nếu chết cùng nhau có khi không phải chịu dằn vặt như này...” – tôi cười nhạt nhẽo.

Kris nhíu mi tâm suy nghĩ điều gì đó, sau cùng là nở một nụ cười như thấu hiểu vấn đề của tôi.

“Chết vì nhau thì dễ nhưng sống vì nhau mới khó, giới trẻ bây giờ cứ nghĩ cái chết mới là thể hiện sự vĩ đại của tình yêu trong khi anh nghĩ điều đó rất ngu xuẩn, thay vì chết vì nhau, sống vì nhau có ý nghĩa hơn rất nhiều.”

“Anh nói thì hay rồi” – tôi lơ đễnh nhìn ra bên ngoài - “ Phải chi cái gì cũng giống như anh nói thì ngày đó có lẽ đã khác”

“Mọi thứ đều có giới hạn thôi, chúng ta lớn rồi nên học cách chấp nhận”

“Em hiểu, ngày đó nếu em nghe lời ba mẹ lấy chồng thì có lẽ con em cũng sắp vào tiểu học rồi, tiếc cái em lại yêu con gái. Anh biết không em đã vì một cô gái mà làm trái ý ba mẹ đó, điều em chẳng bao giờ nghĩ tới” – thực sự tôi đã muốn chia sẻ câu chuyện này từ rất lâu rồi. “Ngày trước còn yêu EXO, bỏ ra hai, ba triệu để đi xem buổi biểu diễn của các anh em cảm thấy rất xa xỉ nhưng khi yêu cô ấy em đã phải bỏ cả tương lai rực rỡ của mình lại cảm thấy rất thanh thản. Cuối cùng thì em cũng bị đuổi đi, phải bươn chải đủ đường, sống cũng chẳng ra sao...”

“Nhóc có hối hận không?”

“Nói không là nói dối. Còn anh, để lỡ nhiều chuyện như vậy anh có hối hận không?”

“Có chứ, trong những giấc ngủ không bao giờ anh hết cảm thấy tội lỗi nhưng khi tỉnh lại, nhìn thấy người mình yêu thương nhất bên cạnh, người mà mình đã hy sinh rất nhiều thứ để ở bên đó...anh cảm thấy ít ra trong hàng trăm điều tội lỗi vẫn có một việc anh đã đúng.” – Kris nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi trả lời.

Khoảng cách giữa idol và fan, khoảng cách tuổi tác bỗng chốc đều tan biến. Dẫu vẫn biết cái gì cũng có hai mặt của nó nhưng cái mặt thứ hai của Kris nó hoàn toàn khác xa với những gì tôi nghĩ. Trò chuyện với anh, tôi có cảm giác như được trò chuyện với chính mình ở tương lai. Cái gì tôi trải qua anh cũng trải qua, khi tôi sinh ra anh đã ở đó, đến bây giờ anh cũng là đợi tôi đến gặp anh. Giữa chúng tôi có cái gì đó vô hình mà lại liên kết rất chặt chẽ.

“Những lúc đó anh có nghĩ tới mẹ không?”

“Ừ...”

Dường như tôi đã đánh trúng điểm yếu của anh. Điệu bộ chần chừ né tránh ánh mắt của tôi đã tố cáo nỗi bất an trong lòng anh. Giống như tôi gia đình đối với anh chính là điều đáng trân trọng nhất, đồng thời cũng là điểm yếu duy nhất.

“Nhưng anh tin vào chính mình, anh tin một ngày nào đó mẹ sẽ nhận ra sự cố gắng của anh, đến lúc đó không cần giải thích mẹ cũng sẽ dang rộng vòng tay chào đón anh trở về. Nhóc có dám cá không?” – Kris nhìn tôi thách thức.

“Anh dám cược thì em dám cá.” – tôi nhún vai đáp.

“Được, vậy chúng ta cùng nhau nỗ lực. Anh chờ tin vui của em.” – Kris đưa ngón út ra hiệu.

Tôi đưa ngón út của mình lồng vào ngón út của anh mới bĩu môi một cái hỏi còn anh thì sao.

“Anh biết mình sẽ thắng”

“...”

Tôi dựa lưng vào ghế nhắm mắt thư giãn, trong khoảng không gian không xác định vô tình nghe thấy tiếng dép loẹt xoẹt dưới sàn nhà của ai đó. Được một lúc thì tiếng bước chân không còn, thay vào đó là chuỗi giọng mèo kêu chạy thẳng vào tai.

“Ông xã, em đói!”

“A, công chúa giá đáo, hôm nay người muốn ăn gì nào?”

“Sườn xào chua ngọt, cháo bào ngư, hoành thánh còn có cua rang me...”

“Được được, anh liền đi mua về làm cho em...nhóc dậy đi, ngại quá anh phải làm nghĩa vụ của một người chồng rồi...em có thể...”

“Close”

Tôi nhìn trân trân vào bảng thông báo của quán cafe thở dài mất mấy cái. Trước khi xách làn đi chợ Kris có vỗ vai chúc tôi may mắn còn bảo có một người vợ tốt như vậy nên trân trọng. Điều này cần anh nhắc sao, dĩ nhiên là em biết rồi...nhắc tới vợ...khoan đã, vợ...vợ tôi đâu mất rồi.

...

..

.

Nhà số 7.

“Hình như giờ này Kris Wu đi chợ cho tiểu Đào rồi đó, em cũng nên gọi cho chồng đi” – Luhan cầm ly sữa cứ đi ra đi vào hóng hớt.

“Em mất giá thế sao, để chồng em sang gọi đi, Sehun tập trung nhiệm vụ cái mana của em cạn mất rồi kìa!!!” – cô gái nọ đang chăm chú vào màn hình TV cỡ lớn thi thoảng lại hét lên.

Oh Sehun cầm máy chơi game bên cạnh muốn dùng cả cái điều khiển đập vào đầu con nhỏ. Để Luhan của anh cứ chờ mãi, mày có biết mày cản đường cản lối lắm không con kia.

“Vợ à, mau về thôi...mưa rồi!!”

“Mưa?! Chồng về cất quần áo đi rồi tới đón vợ nhá”

Trẻ con, có lớn vẫn cứ ham vui. Trời mưa, Oh Sehun cùng Luhan đầu muốn bùng cháy, khẽ cầu nguyện cho đống quần áo ở nhà tụi nó ướt sạch.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 4-4-2015 20:52:58 | Xem tất
Một thế giới của một giấc mơ thật ngọt ngào

Nó sẽ trở thành hiện thực bởi chính đôi bàn tay ta tạo dựng nên

Nhưng để nó được sống với hiện tại.

Ta phải biết chịu đựng sóng gió.

Nếu thật lòng ta biết yêu thương

Một người khác hơn bản thân mình

Ta còn phải biết đối diện

Bởi thực tế bao giờ cũng phũ phàng và cay đắng hơn những gì mà ta đang thấy

Mạnh mẽ chỉ có thể tìm kiếm được ở giữa gia đình, mới là thứ mạnh mẽ mà ta không cần dùng bất cứ thứ gì để đổi chác

Cảm ơn nhóc câu chuyện đầy tâm tư này!

Ps: Luôn bên nhóc, ủng hộ nhóc vô điều kiện, nhóc nhé ^^

Bình luận

okay, mai nói tiếp ^^  Đăng lúc 4-4-2015 10:44 PM
Keke, ngủ ngon nha ss, mai chưa đi mà  Đăng lúc 4-4-2015 10:25 PM
Thật ở nhóc ss cũng tìm được cho mình sự mạnh mẽ và niềm tin, cảm ơn nhóc nhiều nhiều ^^  Đăng lúc 4-4-2015 10:19 PM
Em có thể làm hậu thuẫn cho ss  Đăng lúc 4-4-2015 10:04 PM
chứng tỏ là nhóc quá thực tế, và quá hiểu chuyện đời, ss cảm thấy rất yên tâm khi chơi với nhóc ^^  Đăng lúc 4-4-2015 09:00 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách