Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 1954|Trả lời: 7
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Series] [Series | T] Những câu chuyện miên man bên bờ vực | zinnia reigia | Casting

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
Bài được Hss2105 sửa lúc  8-2-2014 12:48 AM

Câu chuyện 1:

Cuốn vào giấc mơ

Author: zinnia reigia

Beta reader: khr_yamamoto

Disclaimer: họ không thuộc về phía tôi, cái tôi sở hữu là những giấc mơ của họ.

Rating: T

Category: AU, những mẩu truyện ngắn xếp với nhau.

Summary: không có, mỗi giấc mơ, đều là một câu chuyện.

A/N:

- Đừng để cái tên đánh lừa, cuốn vào những giấc mơ mới thấy giấc mơ đôi khi tàn nhẫn hơn thực tế rất nhiều.

- là cái kiểu truyện ngắn, rất ngắn, vô nghĩa, rất vô nghĩa, viết ra để làm dịu mình và viết ra để điên một chút.

P/S: không phải Zin điên thật đâu, Zin cũng không tự kỉ đâu nhá, vì net nó lag, ấm ức mới viết cái dở hơi này.

P/P/S: câu chuyện thứ 3, 4 là giấc mơ thật của Zin, nhưng Zin thay bối cảnh rồi, và Zin không khó ngủ vào thứ 7 vs Chủ Nhật đâu.


1. Câu chuyện thứ nhất: Mảnh vỡ của chiếc gương.



Jenifer thích soi gương. Cô là một cô gái đẹp, mọi người đều nói thế. Rõ ràng, cô ấy rất đẹp, với đôi mắt nâu trong vắt và chiếc mũi thẳng cùng khuôn mặt thon. Dáng người đẹp, khá mảnh và có một chiều cao vừa đủ cho một cô gái Á Đông. Cô ấy thích soi gương. Kể cả trong những giấc mơ, những chiếc gương luôn phảng quang khiến cô ấy trông giống một nữ hoàng quyền quý hơn là một nàng công chúa xinh đẹp và kiêu kì.



Những giấc mơ của cô luôn là những giấc mơ về những bộ quần áo và một cái gương thật là to. To đùng.



Cô nhìn vào đấy, và thứ cô thấy, chỉ duy nhất bản thân mình, không ai cả, và đằng sau là một khoảng trắng. Cô đưa tay chạm vào chiếc gương và bị hút vào trong đó. Cô bị giam cầm trong một thế giới màu trắng y hệt thế giới bên kia.



Cô đã bước sang thế giới bên kia.

Một thế giới ngoài sự sống.




Rồi cô hét lên, trong hạnh phúc, bất chợt, chiếc gương vỡ tan. Jenifer cũng vỡ tan.



Cô tỉnh lại, thấy mình đang bị giam cầm trong chính những chiếc áo của mình. Cô đang đứng thử quần áo, và trước mặt, là một chiếc gương to. To đùng.



Xung quảnh, mảnh vỡ của chiếc gương vung vãi, và cô nhìn thấy tất cả mọi mảnh gương đều có cô.



Cô chưa ra khỏi giấc mơ của mình.



Cô đã chết. Thật sự sang thế giới bên kia.



2. Câu chuyện thứ hai. Lông vũ trong đêm trăng.



Cô múa vũ điệu thiên nga đen trong đêm trăng dài thật dài. Cô xinh thật xinh khi thực hiện cú xoáy đúp 32 vòng. Ròi cô tung người trong đêm trăng huyễn hoặc đó. Lông vũ chợt tuôn rơi trong đêm trăng, khi ngẩng đầu, cô giật mình khi thấy con thiên nga đen bay vụt qua bầu trời. những sợi lông đen tuyền rơi xuống. cô cho là điềm xui rủi, và dù thế nào, cô cũng chạy vội vào trong. Không hề tha thiết rằng bên ngoài kia, những con thiên nga đang bay thành vòng thật đẹp.



Cô đã bỏ lỡ một khoảnh khắc tuyệt vời.



Cô đi vào, khi cô vừa bật đèn lên, chùm đèn chợt rơi xuống, trúng đầu cô. Người cô nát bét.



Cô bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt vời, và bỏ lỡ cả mạng sống. Cô đã quên rằng, cô cũng là một con thiên nga đen.



3. Câu chuyện nhỏ bên bờ hồ.



Cô bừng tỉnh và hoảng hốt. Trong giấc mơ cô mơ thấy mình đang ngồi bên bờ hồ ngắm trăng và bất chợt, rất nhiều người xuất hiện. Bọn họ nói bọn họ sẽ hút máu người. Cô mặc kệ, cô chẳng quan tâm, chỉ cần đừng đụng đến cô.



Rồi cô tiếp tục ngắm trăng, cho đến khi bọn họ rời đi, chỉ có một người ngồi bên cạnh cô. Anh ta rất đẹp, một vẻ đẹp hiền hòa, nhưng có một đôi mắt tuyệt vời mà cô không nhớ nổi nó là màu gì. anh ngồi cạnh cô rất lâu rồi bắt đầu câu chuyện.



- Tôi cần máu cô, linh hồn tôi sẽ nhập vào thể xác cô, cô sẽ chết, nhưng tôi sống.

- Vậy sao? Ồ, sao giống như là chúng ta sẽ có một đứa con! – cô bật cười rồi khua tay múa chân loạn xạ - anh là zombie, đứa con của chúng ta sẽ thừa hưởng mọi thứ tốt nhất của anh và tệ nhất của tôi…



Cô nói nhiều, nói liên tu bất tận, cô đồng ý cho anh lấy thân xác mình, còn anh ta cứ tủm tỉm cười. Rồi bất chợt, những tia nắng đầu tiên rọi đến.



- Không cần nói nữa, tôi đi đây, em sống tốt! – rồi anh ghì cô xuống và hôn cô, cô không kháng cự, cô hôn anh cho đến khi anh tan đi trong tay cô và dướ ánh nắng mặt trời. Hồ vẫn yên ả, anh đi mất.



Cô vẫn đồng ý cho anh lấy thân xác mình…



Cô tỉnh dậy, ghi nhớ nó và sẽ tìm lại anh.



Cô sẽ cho anh thân xác mình…

Cô cho anh thân xác cô…



4. Huyết thanh và cơn ác mộng một chiều



Cô cầm nến đi qua một hành lang sâu, dài và tăm tối, bóng cô đen sì và bước trên những bước tường sau bước chân của cô. Cô dừng lại và đánh rơi cây nến xuống khi nhìn thấy cuối hành lang, một cái xác nằm trên cái bàn bằng đá. Cái xác của một người con gái, cô biết khuôn mặt này như thế nào nếu một bên da mặt không chảy dài xuống để lộ hai hốc mắt sâu và rỗng, mãi tóc xõa xưỡi, xơ xác, và quai hàm mở ra, dấu hiệu của một cái chết lâu ngày và da thịt chưa hè biến mất hết.



Cô nhìn rồi ghi nhớ, cô lẩm bẩm rằng: “cô ta mà còn sống thì sẽ rất đẹp”. Rồi cô trở về nhà. Ngày hôm sau, cô đi ra thị trấn và vào một nhà thờ cầu nguyện. Cô sửng sốt khi thấy cái xác hôm qua xuất hiện, đứng trước nhà thờ, cái miệng bị xé toác ra, đôi mắt chưa hề được lắp lại, vẫn thân xác tàn tạ như cũ. Cô cảm thấy như cô là thủ phạm giết người con gái đó, nên vội chạy đi vì ân hận và sợ hãi.



Cô ta không đuổi theo cô.



Ngày hôm sau nữa, khi cô đến nhà thờ lần thứ hai, cô lại thấy cô ta, nhưng, lần này, cô ta sống, khuôn mặt xinh đẹp nhất mà cô từng được biết. Cô ta đang hát Thánh Ca, một giọng hát tuyệt vời… Nhưng, cái cô chú ý ở cô ta là cánh tay quấn đầy băng, những sợi vải trắng cuốn liền cô ta. Cô sợ hãi, chạy trốn khỏi cô ta, rồi cô đâm vào một người lạ mặt.



- Tôi đã giúp cô ta sống nhờ huyết thanh này, và cô ta phải cuốn băng suốt đời để thân xác không bị vỡ vụn. Cô là kẻ đã giết cô ta.



Cô tỉnh dậy, sợ hãi, khi nhìn thấy trời hẵng còn chưa sáng, cô đã nói rằng đó chỉ là một cơn ác mộng. Cô nhắm mắt vào ngủ tiếp, và tiếp tục mơ tiếp giấc mơ đó. Kể từ đó, những cơn ác mộng luôn quấy nhiễu cô vào buổi tối thứ 7 và rạng sáng ngày chủ nhật.



5. Đêm



Ta giết người mất, ta giết ngươi mất thôi, ta giết người mất, ta giết ngươi mất thôi…


Đừng đi, đừng đi, đừng bỏ rơi ta…


Con bướm đêm đó lại đến, cánh nó ta bằng cả căn phòng của ta… nó sẽ giết ta mất, đừng mà, đừng giết ta…


Khi ta chết, ta sẽ giết ngươi, khi ta chết ta sẽ giết ngươi…


Ta giết người mất, ta giết ngươi mất thôi… ta yêu ngươi, ta không muốn giết ngươi, nhưng ta giết ngươi mất, ta giết ngươi mất thôi…




Dòng chữ đỏ tươi chảy dài trên bức tường bằng gỗ, cô khua tay cuồng loạn và khóc nấc lên trong không chung.



Đừng đi, ta giết người mất…



Xua tay điên cuồng.



Ta không muốn giết ngươi…



Khóc nấc lên.



Bướm đêm cướp linh hồn ta rồi…



Bật cười man dại.



Ta sẽ giết ngươi…



Ánh lửa ma chơi chập chờn trong khu rừng, sáng những dòng chữ rĩ xuống, chảy lan tràn trên mặt đất khô cong. Mùi chết chóc.



Ánh lửa hoang tàn trong đêm dài vô tận, cô ta ngồi rũ rượi trên nền đấ và thét gào, cánh bướm đêm chao nghiêng trng cái tối tăm thinh lặng.



Ánh lửa đê mê trong căn nhà gỗ, sáng lên rực rỡ, một màu vàng đỏ rực soi rọi trên khuôn mặt xinh đẹp thất thần và ánh mắt màu tím lạnh.



Ánh lửa cô liêu chấp chới chấp chới bay rồi lao xuống đất, lao đi như gió, thiêu đốt xung quanh…



Cô dùng máu người để viết rằng cô không muốn giết ai. Và để có số máu đó, cô đã giết rất nhiều người.



Màu đỏ đặc quánh… kết lại, dính dính và bện thành màu nâu xỉn. Cô đứng lên, những bước chân xiêu vẹo, bước qua những xác người, cất tiếng hát thê lương ai oán, hát thật to, hát thật cao, giọng thật trong…



Cô tìm nhà thờ và xưng tội.



Cô không muốn giết người.



6. Ngày


Nắng! nắng trải dài, nắng rộng, nắng rợp, nắng miên man… nắng.



Cánh đồng hoa hướng dương ngút ngàn cùng nắng. Nắng ngập ngụa…



Nắng thật là nắng, nắng thật là đẹp, nắng thật là vàng… nắng.



Nắng phát nóng, nóng đến cháy da cháy thịt. Nắng lắm!



Hướng dương đẹp trong nắng, màu vàng rạng rỡ đan xen màu xanh xinh đẹp hòa với bầu trời bao la… một màu xanh thẳm, xanh thanh thiên trong và cao vút, cao ngút ngàn.



Cảnh rất đẹp. Người ta nhìn cảnh, mà quên mất rằng, hạn hán đã làm rất nhiều người già và trẻ em chết.



~~~ Hết ~~~

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
kyoluvjj + 5 Hay thế sao ko viết tiếp

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 13-9-2011 13:08:04 | Chỉ xem của tác giả
Câu chuyện 2:


Điên

Author: zinnia reigia

Disclaimer: hờ, disclaimer ư? Tất cả đều là của tôi hết đấy

Rate: k có đâu

Category: cái thể loại truyện rất ngắn là gì ấy nhỉ?

Note: khuyên chân thành, bạn nào đang cuồng cp nào đó, tin tưởng lí lẽ tình yêu hay cái gì gì thì đừng nên đọc, bạn sẽ sock vì chẳng hiểu cái gì đang diễn ra, và sau đó rời khỏi đây với tâm trạng tồi tệ.

Làm ơn, mình không chạy theo xu hướng, và cái này viết ra, khắc họa một khắc chơi vơi của mình.



1.



Có lẽ tôi nên chọn hình ảnh của 1 thiên thần, khỏa lấp trong sự sợ hãi và nhịp tim vội vã. Tôi chẳng phải là thiên thần, nhưng, tôi chưa mục rỗng đến nỗi thế. Tôi không tàn nhẫn, tôi chỉ tàn nhẫn khi nào tôi có thể.



Hơi thở dồn dập, đặc quánh trong không gian. Bóng tối bao trùm lên tất cả, cả ánh sáng lập lòe và le lói trong khoảng không đen đặc.



Tôi im lặng, gõ vội những dòng chữ trước khi bản thân mình trở nên tha hóa hơn nữa, và tàn ác hơn nữa.



Tôi không phải là thiên thần, nhưng chưa là ác quỷ!



Chết tiệt, cái gì đang ám ảnh lấy tôi đây? Một nỗi sợ mơ hồ, và con tim chợt bị bóp nghẹt…



Ra thế, loài người cũng có thể đóng kịch một các hoàn hảo. Viết bao nhiêu lâu, tôi nên hiểu rõ điều đấy, vì tôi đã tạo ra điều đó mà nhỉ!



Ôi, thật là chết tiệt làm sao. Cái thứ gì đang phủ lấy nỗi đau này thế?



“Tôi sẽ tìm được anh”


“Anh đã chết rồi”


“À, tôi chưa nói rằng… tôi là kẻ giết anh sao?”




Ra thế, đời thật trâng tráo làm sao!



Tốt nhất, đừng bao giờ nên làm một thiên thần!



2.



Tôi đọc truyện về nàng công chúa thiên nga.



Nàng hạnh phúc khi người tình cưới nàng…



Nhưng hạnh phúc đó phải qua một thử thách.



Tôi tự hỏi:



Chàng ta yêu nàng, sao vẫn còn nhầm nàng với con gái của phù thủy?



Rồi rút ra: đàn ông là lũ khốn nạn…



3.



Tôi thích màu xanh lá.



Cây có màu xanh lá.



Tôi thích cây.



Nhưng cây có hoa?



Tôi ghét hoa.



Tôi từng vặt trụi hoa của một cái cây. Rôi bật cười… cây chẳng còn gì cả, kể cả lá!



Ghen ghét có thể giết chết yêu thương…



4.



Mẹ nói tôi bị điên.



Mẹ nói tôi là con nhóc tự phụ.



Tôi không điên, vì người điên không viết những thứ này.



Tôi không tự phụ… vì chẳng ai đáng để tôi tự phụ cả.



Tôi là một đứa khốn nạn với đời.



5.



Tôi ghét bà nội tôi.



Thương hại giả dối.



Tôi ghét giả dối, tôi không cần thương hại.



Bà có cả hai, tôi ghét bà.




6.



Yêu là gì nhỉ?



Dù là gì đi chăng nữa…



… thì…



… tôi cũng…



… không chết cho tình yêu đâu!



7.



Tôi dừng ở số 7.




Số 7 là một con số ma thuật khốn nạn.




Thất là mất… vì sao lại thích nhỉ?




Vì mất mát… mới có tôi trên đời.




~~~ End ~~
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 8-10-2011 23:51:41 | Chỉ xem của tác giả
Mặt trái của thần thoại

Author: Zinnia Reigia (wanttosayzin)

Beta reader: kaillar :x

Rate: T+ (tàn nhẫn là chính, không nhiều cảnh M)

Disclaimer: họ là nhân vật trong cổ tích, tôi chỉ mượn số phận của họ mà thôi.

Category: OOC, fantastic, tragedy một cách vui vẻ (cái tragedy này không cướp được lòng thương cảm của ai đâu)…

Characters: Tiên Cá, hai Hoàng Tử, hai Công Chúa

Note:

Ta hận Hoàng tử đã không nhận ra nàng tiên cá, ta hận cả công chúa đã ngang nhiên đến tước đoạt tình yêu, nhưng ta không có cách nào yêu quý nàng tiên cá được, ta chỉ tiếc cho sự mỏi mòn của nàng ấy. Rồi khi ta đọc Cổ Tích Ngược của chị VV, ta mới tự hỏi, liệu có thể nào Tiên Cá sẽ giết chết Hoàng Tử để cứu lấy trái tim của nàng hay không. Thật ra ý tưởng này vốn đã có từ lâu… chỉ là, bị ta quên, nên khi đọc lại Cổ Tích Ngược của chị VV, ta mới nhớ ra để mà viết :”)

Warn:

Ta không chào đón những bạn tin yêu và phân định cái thiện cái ác rạch ròi, ta xin nói thẳng, thiện ác không phân biệt được đâu, nên trong fic này, có bạn nào ghét Tiên Cá, hãy lặng lẽ rút lui.

Các bạn tin vào Soulmate, xin phép để các nàng đoc đến phần gần cuối, phần cuối, thì thôi, giữ cho Soulmate nguyên vẹn là được rồi.

Các bạn tôn thờ tình yêu trải đầy hoa và HE, chậc, ta lại đành cáo lỗi nữa thôi…

---


Cổ tích là gì? Là những câu chuyện thần tiên với những nàng công chúa dịu dàng và xinh đẹp. Là những bến đỗ tình yêu hạnh phúc trăm năm, là thăng trầm chưa bao giờ dừng lại những kết thúc lại ngọt ngào hơn cả mật ngọt. Nhưng mặt trái của thần thoại, lại là những thứ khác, khi ở sâu thẳm trong lòng, nhân cách đều có thể trộn hòa, tráo đổi…


Ngày xưa, xưa lắm rồi, khi mà loài người và loài vật còn nói chuyện được với nhau, khi mà trời đất vẫn dung hòa và hoàn hảo, thì câu chuyện đã xảy ra, mang theo cả bi kịch vun đầy máu và nước mắt. Cũng là ngày xa xưa đó, dưới lòng đại dương, biển cả mở ra những ngày tháng huy hoàng và đón chào sự xuất hiện của nàng công chúa thứ 13.


Nàng xinh đẹp, mái tóc đỏ rực như lửa và làn da trắng nõn nà, đôi mắt sắc sảo mang theo màu của tím của hoàng hôn, nàng xinh đẹp, nét đẹp mang theo vài phần ma quái, không có sự tinh khôi trong trắng thuần khiết như các chị nàng, nhưng nàng đẹp nhất. Nàng được yêu thương và nuông chiều bởi người cha đầy quyền lực, lớn lên trong nhung lụa, nàng đã sớm quen với việc muốn gì có nấy.


Nàng 16 tuổi, vẻ đẹp ngọt ngào sáng bừng đại dương, năm đó, lần đầu tiên, nàng trút bỏ làn nước và tung mình lên không để ngắm cảnh đẹp trần thế. Đôi môi nàng cong lên kiêu kì, khi trước mặt nàng, đất liền hiện ra, hoang sơ và trần tục. Nàng bĩu môi khinh thường. Ở nơi này, sao sánh được với xa hoa tại thủy cung kia? Ở nơi này, đâu thể ngày ngày hát ca và vui đùa thỏa thích tại đáy đại dương kia? Ở nơi này, có gì mạo hiểm như việc chui vào bụng cá mập và vỗ về chúng rồi sau đó thoát ra, mang theo cái xác cá về làm thành đệm trải. ở nơi này, đâu có âm nhạc huyền vi của thần thánh? Nàng khinh thường rồi ngạo mạn cười vào sự nghèo nàn của đất liền, rồi nàng lặn xuống biển sâu.


Nàng không biết, sự xuất hiện của nàng đã bị loài người phát hiện, một nàng công chúa kiêu sa nhưng hiền lành, giản dị nhưng quý phái. Một nàng công chúa kiều diễm đôn hậu xuất hiện ở nơi này, là để ngóng đợi vị hôn phu của mình từ biển trở lại. Nàng đã thấy nàng tiên cá đó. Đã thấy nhan sắc diễm lệ của nàng ấy, và bất giác, trong lòng gắt gao muốn nắm lấy trái tim Hoàng Tử của mình.


Nàng tiên cá lặn xuống Thủy cung, không thèm đếm xỉa gì đến cảnh đẹp trần thế. Nàng mặc sức vui đùa với đàn cá và các chị của nàng. Mái tóc màu đỏ rực rỡ, đôi mắt tím loang tà mị, nàng ngày ngày sống trong sự đằm thắm của hạnh phúc.
Cho đến một hôm, nàng nghe tiếng trên đầu mình những tiếng nổ lạ lẫm và tiếng reo hò phía trên, và các chị của nàng đều reo lên khe khẽ.


“Pháo hoa đấy, đó là pháo hoa. Pháo hoa đẹp làm sao, em à, lên xem chứ?”

“Vâng!” nàng buông tay khỏi đám rêu phong và thôi không đùa nghịch với lũ cá, quẫy đuôi nổi lên mặt nước. Trước những cơn gió phiêu du, nàng ngẩn mình, khi pháo hoa bay đầy trời, muôn ngàn mầu sắc lung linh rực rỡ đến không ngờ.


Khi đó, nàng 18 tuổi. thời gian dưới thủy cung nhanh hơn nhiều so với mặt đất. Hai năm dưới biển bằng hai tháng trên đây, nàng nương theo dòng nước, khoát tay, tiến về phía sau để thu gọn cả bầu trời trong tầm mắt, cho đến khi nàng chạm phải mạn thuyền nàng không thấy.


Ngước nhìn lên, đôi mắt nàng mở to, làn môi cong lên một nụ cười say đắm, trong ánh sáng này, chàng trai đứng trên mạn thuyền kia, còn đẹp hơn cả thứ pháo hoa phù phiếm, nàng nhìn chàng, say mê vô hạn. Ngụp lặn xuống biển sâu, nàng nghĩ rồi, nàng là con người chỉ có sự yêu thương cho những điều nàng say mê, nàng sẽ cướp đoạt chàng, nếu có thể, nàng sẽ biến chàng thuộc về nàng mãi mãi.


Nàng cầu xin phụ vương cho trời nổi lên giông tố. Nàng cầu xin Phụ vương sai khiến sóng bạc đầu đập vỡ con thuyền đó, mặc kệ sự sống chết của bao kẻ. Nàng khóc lóc, nàng quỵ lụy, nàng đớn đau thét gào. Nàng bất chấp cả việc cướp đoạt trượng thần của phụ vương, chỉ cần con tàu có thể đắm, nàng đau thương giày vò bản thân mình, nàng tha thiết xin cha cho nàng thứ duy nhất nàng muốn ở trần gian, đó là một con người đoản mệnh.


Và cha nàng chấp thuận. Sự nuông chiều, đã khiến nàng như thế, coi thường tất cả, khinh ngạo tất cả, và khiến nàng, sớm đã trở nên tha hóa và băng hoại đạo đức vì sự bao che và yêu thương đó…


Nàng cứu chàng, nằm ôm chàng bên bờ biển, đặt nụ hôn nồng nàn mùi biển lên môi chàng, cuốn lấy chàng trong say đắm. nàng quyến luyến chàng, cứ dây dưa trên người chàng và không ngớt ôm lấy mùi hương của chàng. Nàng không biết đến tình yêu, nàng chỉ biết đến sự say mê cuồng dã cho chàng, với chàng mà thôi. Nàng vuốt mái tóc đỏ của mình, rúc đầu lên cổ chàng, khẽ gọi, giọng du dương đến mê mẩn.


Và, lần thứ hai, nàng công chúa đó nhìn thấy nàng, lần này, nàng kinh hãi khi nàng ta quyễn rũ đến vậy. Sự lo sợ đã khiến tim nàng như ngừng đập, yếu đuối nhu mì, nàng vẫn không cam lòng để người con gái kia cướp lấy chàng đi. Nàng xua đàn chó ra, đuổi lấy vị tiên cá kia đi. Trước khi nàng ấy lặn xuống biển, Công Chúa sửng sốt khi nhận được cái nhìn của Tiên Cá. Nàng ấy cười thật tươi, và từ từ lặn xuống, chỉ có màu tím huyễn hoặc đã đâm một nhát dao vào tâm can của Công Chúa. Một màu tím mà sau này nàng mới biết, đó là án tử hình ngọt ngào cho chính nàng và tình yêu bệnh hoạn của nàng.





“Chàng dậy đi thôi… đã sống sót được rồi…!” Công Chúa lay Hoàng Tử và khi chàng mở mắt, nàng cười dịu dàng.

“Là nàng cứu ta sao? Ta đã về rồi đây…” Hoàng tử ôm lấy nàng, để nàng thổn thức trong niềm vui tột cùng và những tiếng nấc nghẹn ngào vang lên ngay sau đó.

“Không sao, đã ổn rồi, ta còn sống… ta còn sống!” Chàng gắt gao ôm lấy nàng, thưởng thức mùi hương son phấn dịu nhẹ trên người nàng có phần thắc mắc, mùi biển nồng mặn kia vẫn vương trên môi chàng, mùi tanh của biển vẫn còn vấy trên người chàng, vì sao, lại không thấy trên người của Công Chúa?


Chàng mặc kệ, vẫn ôm nàng trong gió vi vu của biển. Không hay biết, phía sau mỏm đá kia, một mĩ nhân ngư nhìn chàng, đôi
mắt tím ánh lên những tia bất nhẫn. Tiên Cá mỉm cười, nụ cười của đại dương ngày bão tố. Mái tóc đỏ thuôn thả trên làn nước, nàng ngụp xuống biển sâu, tìm đến vùng phép thuật huyền bí.


Nàng chưa bao giờ bước vào cùng phép thuật này kể cả khi vua cha có thúc ép nàng. Nàng luôn cợt nhả và đùa bỡn lấy những vị phù thủy mực tí hon bằng những cái quẫy đuôi hất họ ra khỏi nàng. Nàng ghê tởm túi mực của loài động vật đáng thương đó. Nàng càng không thể chịu đựng người đàn bà nắm trong tay quyền hạn của vùng đất linh thiêng này: Mụ Phù Thủy già. Mụ phù thủy già đã sống cả vạn năm, đã nghe những khúc ca bi tráng nhất của những khúc tình buồn day dứt, của chiến tranh đau thương, của mất mát tột cùng lại là một con Bạch Tuộc khổng lồ, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài lừa gạt và dọa dẫm, thực chất, đó là một nữ phù thủy trẻ trung và xinh đẹp với mái tóc màu tìm huyễn hoặc và nụ cười tươi hơn cả đám san hô mang màu huyết dụ.


Tiên Cá xuất hiện ở đó, như một kẻ càn rỡ quấy phá không khí linh thiêng, nàng sục xạo khắp nơi cốt để tìm ra thứ thuốc khiến nàng hóa thành kẻ có lốt người trần tục.


Nàng điên cuồng tìm kiếm nhưng không thể thấy, chỉ cho đến khi những ngón tay mảnh dẻ của nàng siết lấy cái cổ thon mảnh của nữ phù thủy, nàng mới nhận được một lọ thuốc thủy tinh và thứ nước trong đó mang một màu vàng mê li. Nàng say đắm ôm lọ thuốc vào lòng, bàn tay buông cái cổ kia ra, và khẽ đặt lên má phù thủy một nụ hôn mờ ám. Ngay sau đó, nàng dùng tay siết chết nàng ta. Việc nàng biến mất không ai được phép biết, kể cả cha nàng.


Không hay biết, lời nguyền dành cho nàng đã được thoát ra từ đôi môi xinh đẹp kia, lời nguyền giam vào một cái lọ, một cái lọ vô hình dễ vỡ.
Chỉ chờ đến khi định mệnh hình thành..



Nàng lùng sục một hồi lâu, rồi mãn nguyện khi cầm lấy một con dao đã cũ, hoen rỉ. Khi nàng cứa thử lên da thịt dần lạnh của Nữ Phù Thủy kia, lưỡi dao ăn máu, bỗng trở nên bóng loáng và sắc lẻm. Nàng nhìn thứ vũ khí mới lạ, khuôn mặt vẫn nhoẻn ra nụ cười tà đạo.


Nàng lên mặt đất, đặt những bước chân trần trụi lên nền cát rồi nằm xấp xuống. Cám nhận cái gai phủ khắp da thịt nàng, rồi khẽ dùng dao, cứa lên tay một vệt thật dài. Nàng bất tử, nàng là Công Chúa thứ 13 của Thủy Cung, những vết cắt sẽ rất mau lành, kể cả khi nàng đội lên dáng vẻ của một người con gái sắp chết.


Và nàng biết chàng hoàng tử sẽ xuất hiện. Ân cần mang nàng đi, bồng bế nàng trên đôi tay rắn chắc. Không… hắn không phải là chàng hoàng tử dịu dàng trong những câu chuyện khi xưa, hắn là một vị Hoàng Tử tàn nhẫn, khác với kẻ đứng trên mạn thuyền vào buổi tối lệ hoa ngày đó, hắn đã tước đi rất nhiều hạnh phúc của đất nước khác, một con người được mệnh danh là Quỷ. Hắn đẹp hơn kẻ trên mạn thuyền rất nhiều, nhưng, nàng đang say đắm Hoàng Tử kia, liệu có thể nào quay sang cuồng si với gã đàn ông trước mặt. Huống hồ, nàng nhận thấy rằng, hắn không yêu nàng. Không một chút yêu nàng.


Nàng câm lặng tựa cá, nàng ít nói, nàng chỉ cúi chào vị Hoàng Tử này và vị Công Chúa nọ, còn đối với kẻ đã đưa nàng vào cung, nàng không muốn dây dưa với hắn.


Nàng ngày đêm bên vị Hoàng Tử trẻ trung và tìm mọi cách ngăn cản Công Chúa. Nàng vòi vĩnh chàng, nàng thông tuệ, nàng lém lỉnh, nàng cười. Nàng thậm chí còn ngồi hát cho Hoàng Tử nghe, múa cho chàng xem, dù mỗi bước chân, cảm giác đau đến ngạt thở cứ cứa vào tim nàng, bỏng rát. Và… nàng ghen tuông.


Sự ghen tuông của nàng, khiến Hoàng Tử vừa bối rối, lại vừa có sự hả hê thầm kín. Chàng nhìn nàng căm tức khi Công Chúa đến và hôn chàng. Chàng cười khi nàng cố gắng mòn mỏi gọi chàng trong đêm tân hôn của chàng với nàng Công Chúa. Và, chàng mãn nguyện khi nàng cầm dao, đâm vào Công Chúa kia với tia nhìn ai oán. Nàng yêu đương một cách cực đoan.


Chàng nói rằng chàng hận nàng.

Chàng nói rằng hương vị của nàng quá nồng nặc mùi tanh của biển.

Chàng nói rằng nàng không thể thuần khiết như vị công chúa kia.

Chàng nói rằng nàng rút cục cũng chỉ là kẻ thế thân một khi nàng tổn hại đến Công Chúa của chàng.


Nàng cắn răng, day day môi dưới. Rồi chạy vội theo chàng, chới với dùng đôi tay mảnh dẻ ôm siết lấy chàng tứ phía sau, thì thầm thật khẽ.


“Hãy yêu em đi!”


Và chỉ cần có thế, Hoàng tử quay lại nhìn nàng, ánh mắt chàng tràn trề sự hài lòng và niềm kiêu hãnh. Bế bồng nàng lên, Càng đưa nàng về phòng ngủ và ném nàng lên chiếc đệm của mình. Lao xuống, ghì xiết lấy nàng và bàn tay, tháo từng nút thắt trên tấm áo của nàng.


Nàng có mùi của biển, mùi vị ngày đó trên người chàng, chàng đã từng nhung nhớ đến da diết, thèm khát đến hoang mang, nay, khi mùi vị đó đang bên dưới chàng, chàng lại chỉ cảm thấy kinh tởm.


Nàng đạp chàng ra, cười khan lạnh lẽo.


“Thì ra thế, rút cục, ngươi chỉ là thèm khát thân thể của ta. Tìm Công Chúa của ngươi đi!” nàng đứng lên, nhặt áo của mình và khoác vào, dáng người mong manh bước ra khỏi căn phòng, để mặc kẻ phía sau quỵ chân sụp đổ.


Chàng đã làm gì rồi? Cuống cuồng đứng lên, chạy vội đi tìm người đàn bà của mình, nàng Công Chúa hiền lành ở đâu? Hành lang lạnh lẽo đến bơ vơ, chàng đứng sững nhìn cái xác đứng đó vô hồn rồi dịu dàng ôm ấp lấy nàng, vùi mặt vào ngực nàng và khóc mặc cho Công Chúa ngây dại, trong tay, từ khi nào đã có thứ kim loại lạnh lẽo, lưỡi dao sắc của đại dương. Những giọt nước đắng lòng. Chàng đã phản bội lại nàng, người con gái trắng trong như tuyết. Nhìn xuống nền đá hoa sáng như gương, chàng thấy bóng dáng của mái tóc đỏ, đôi mắt tím và dáng vẻ xinh đẹp, vẻ đẹp của quỷ.


“Là nàng ta nói ta nên đâm nàng ấy. Ta đã làm thế. Nàng ta sẽ không chết…” nàng thì thào, dù trong tay chàng, người con gái kia vẫn bất động đến đáng thương.

“Ta biết!” trả lời, đôi mắt dõi vào hư không, câm nín.

“Là ta cứu ngươi ngày hôm đó, nhưng nàng đã có mặt ở đó và nghiễm nhiên cướp chàng đi!” nàng tiếp tục mỉm cười rồi thản nhiên đứng tựa vào cột đá.

“Ta biết!” vẫn câu trả lời hờ hững đến thương tâm

“Là ta đã tự muốn giết nàng, nhưng ta muốn xem chàng có thể hả hê khi thấy ta ghen tuông. Chàng đã hả hê, chàng yêu ta không?” một câu hỏi, nàng không cần câu trả lời.

“Ta có!” khẽ đáp lại, ánh mắt chàng di chuyển xuống người đàn bà trong tay mình đang run rẩy.

“Phải rồi… nhưng ta là một con quỷ, và ta đã hết hứng thú với chàng rồi.” nàng thở dài…

“Ta biết!” Chàng nhìn nàng, vẫn nụ cười dịu dàng thảm thương và tình yêu của trái tim thối nát.


Chàng, chính chàng đã cầu khẩn Công Chúa sai khiến Tiên Cá giết nàng. Chính chàng ra lệnh cho Công Chúa phải ôm chàng vồn vã, hôn chàng đắm say. Chính chàng đã thúc đẩy hôn lễ và hoan ái để cho Tiên Cá vì chàng mà giết Công Chúa và chàng sẽ cướp đoạt nàng ấy.

Nàng biết… và mỉm cười

Nàng nói rằng chàng chê người nàng tanh tưởi, nhưng lại si lụy nó.

Nàng nói rằng chàng không hận nàng mà lại mang vẻ chiếm hữu quá cao.


Nàng nói, nói rất nhiều, rồi rũ váy bỏ đi, tìm về biển cả. Rồi quay trở lại, với một thanh gươm sắc bén. Công Chúa vẫn mãn nguyện ôm chàng, nụ cười chan chứa trên làn môi tái ngắt, vết thương của nàng đang lành lại, nhưng tại đây, nơi tim nhói lên buốt giá. Hoàng Từ nói chàng yêu vị mĩ nhân ngư kia, nàng bình thản nhìn lên, buông chàng ra, nhìn cả chàng và Tiên Cá.


Dùng toàn sức lực, nàng xoay mũi dao trong tay, đâm thẳng vào lồng ngực của Hoàng Tử. Tiên Cá mỉm cười nhìn Công Chúa, nàng đi đến bên cạnh cô gái đó, cười như mặt biển đông lại, và dùng gươm, thanh gươm của nàng, đâm vào cả người con gái ấy. Đôi tình nhân ngã xuống, hành lang lạnh ngắt, thân xác lạnh ngắt. Họ yêu nhau, yêu bằng tình yêu ghê tởm của sự phục tùng và nô lệ thể xác.


Rồi, Tiên Cá nhìn lên tay mình… Vết nứt toác của vết sẹo trên tay khiến nàng hoang mang cùng cực. Nàng đã làm gì rồi? Giết người ư? Nàng quên mất, chỉ cần giết người, một vết thương dù nhỏ nhất trên da thịt nàng cũng sẽ rách ra, tứa máu, đó là quy luật của Thủy Cung. Nàng hoảng hốt nhìn quanh, cầu cứu những bóng ma lơ lửng trên tường rồi suýt ngất lịm đi, khi kẻ đó đến với nàng.


Kẻ tàn nhẫn như Quỷ. Hắn cô độc cao ngạo nhìn đôi tình nhân đã chết, máu dàn trải ra nền hoa cương sạch sẽ, hắn không để mắt đến nàng. Máu hòa với nhau, hắn quay lại, nhìn nàng chăm chú, khóe miệng giật giật.
Hắn yêu nàng Công Chúa đã chết. Vì sự thánh thiện của nàng, vì đôi mắt trong như ngọc, vì tâm thần thuần túy dịu dàng. Hắn chán ghét Tiên Cá, hắn chán ghét sự đeo đuổi của nàng cho Hoàng Tử kia nhưng lại biết ơn nàng vì đã khiến người tình trong tim hắn đau đớn. Hắn hài lòng khi Công Chúa đau, hắn thật sự hạnh phúc về điều đó. Nàng ấy là của hắn, kể cả khi thân xác đã bị dày vò bởi tên Hoàng Tử tha hóa, hắn vẫn hài lòng.


Nhưng, hắn không thể để nàng chết. Nàng không đáng bị giết bởi một kẻ chàng căm ghét. Còn Tiên Cá, nàng nhìn hắn, một cái nhìn mỉa mai lóe lên trong máu tím hoang tàn.


Và hắn cứu nàng.


Một điệp khúc của bản tang ca… lặp lại hoài, lặp lại mãi…


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
 Tác giả| Đăng lúc 8-10-2011 23:55:27 | Chỉ xem của tác giả
Nàng sống trong cung điện của hắn, bị bỏ rơi, nhưng không hề thiếu thốn. Nàng đã có thói quen tước đoạt, sẽ có thói quen cướp bóc, nàng tàn nhẫn hệt như một loại ma quỷ ghê tởm nhất trên đời. Nàng sẵn sàng giết người khi nàng không đoạt được thứ mình muốn. Bỗng chốc, thế gian quanh nàng chợt trở nên hiu quạnh. Mọi thứ đổ vỡ. Nàng đã quá quen trong sự nuông chiều, nên trở nên cực đoan tàn nhẫn đến táng tận lương tâm. Nàng không cần sự yêu thương, nhưng nàng cần cái gọi là “được người khác cần và được cần người khác”.


Nàng một lần nữa, lại lùng sục cả Hoàng cung để tìm kẻ có thể cần nàng và nàng có thể cần. Thời gian cứ trôi qua với sự vô vọng của nàng. Mái tóc của nàng vẫn đỏ rực kiêu sa, đôi mắt của nàng vẫn màu tím loang tàn bạo, làn da nàng vẫn nõn nà như sứ, nụ cười nàng vẫn khinh ngạo bất cần, chỉ có điều, nàng thay đổi.


Nàng đẹp hơn, đẹp đến nghẹt thở, đẹp đến nỗi, người ta có thể chết vì cái đẹp đó. Nàng không ngần ngại sử dụng vẻ đẹp của mình, để san bằng nhiều thứ, để tước đoạt nhiều thứ nữa. Cho đến một ngày… nàng cô độc.


Nàng bước trên hành lang lạnh giá, tìm đến chủ nhân lâu đài. Nàng đứng tựa ngoài cửa, nghe thấy tiếng thở dồn dập bên trong, khóe môi khẽ nhếch. Hắn đang yêu đương, nàng không phiền hắn. Nàng rời lâu đài, cầm theo thanh kiếm lấy được từ một tên lính trẻ. Nàng đứng trên ngọn đồi phía sau, phóng tầm mắt hòa vào màu xanh thảo nguyên bát ngát.


“Thì ra, trần gian cũng có nơi đẹp thế này.”


Và từ đó, cứ chiều chiều nàng lại lên đó, và, rất nhiều lần, rất nhiều lần nàng nhìn thấy hắn ngồi đơn độc trên ngọn đồi, vầng hào quang cam sẫm phủ lên người hắn, đẹp đến bải hoải. Nàng cũng nhiều lần nhìn thấy hắn múa kiếm khi những cơn gió hoang liêu bạt ngàn thổi tới, vẫn vẻ ngoài phóng khoáng và khi đó, con tim nàng, lần đầu tiên đổi nhịp.


Khi say mê Hoàng Tử, nàng chưa bao giờ để con tim mình thay đổi, vẫn nhịp đập đều đều, chưa bao giờ gay gắt hay hồi hộp, quả tim nhỏ bé của nàng, từ lâu đã quên mất cái cảm giác và tốc độ đập nhanh như thế. Tim nàng lỗi nhịp rồi. Nàng biết, thứ cảm giác này, không phải say mê nhất thời, mà là yêu thương chân thật.


Một lần nữa, thế gian lại thấy nàng cười, một nụ cười ma quái và chiếm hữu. Kể cả khi hắn khinh thường nàng, căm hận nàng, nhưng nàng biết, hắn sẽ không lợi dụng nàng như kẻ đã bị nàng giết kia.


Nàng có thể an nhàn sống và tìm cách chiếm hữu tình yêu của hắn, nhưng nàng không ngờ, lại một màn kịch nữa lặp lại: một cô công chúa đức hạnh khác lại tìm đến hắn và được hắn yêu thương, trong một buổi tiệc mừng chiến công của hắn. Nàng công chúa đó là tù binh của đất nước đã bị hắn chiếm, dám ương ngạnh không khuất phục hắn. Nàng cười thầm.


Không khuất phục ư? Chỉ sợ rằng, ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ta đã bị hắn hớp hồn, nhưng lại ra vẻ kiêu sa đoan chính. Nàng chẳng thiết tha gì, đã rất nhiều, rất nhiều lần nàng tạo cơ hội để cô ta biến mất, để cô ta có thể tự do, nhưng không… Nàng Công Chúa cố chấp với chính sự đoan trang đã phản lại sự tự do mà hiếm khi trên trần đời này có thể tìm thấy. Nàng ta, thật sự cuồng si gã Quỷ kia đến nao lòng.


Nàng thở dài, đành lén để người đưa cô ta biến mất, và thay thế cô ta.

Người nàng có mùi son phấn, không có mùi của hoa hồng. Nàng tắm bằng hoa và đan lên áo những cánh hoa rạng rỡ nhất.

Nàng có đôi mắt sắc lạnh, nàng đứng trước gương, tập cho đáy mắt trở nên dịu dàng.

Môi nàng chỉ nồng mùi muối, nàng đã làm, đã làm mọi thứ để gột sạch những tàn tích của biển trong người nàng.


Hắn nhìn nàng, cho nàng toại nguyện, tuột áo cùa nàng ra, là một đêm mây mưa hoan ái đầy đau khổ. Khi da thịt đụng chạm, nàng chỉ thấy nỗi đau đến từ trong tim.


Nàng yêu rồi. Nàng đã si lụy còn hơn cả thứ tình ái ngày nào. Rồi từ đó, nàng uốn mình, từ một kẻ trong mắt chỉ có máu, nay trong mắt nàng, chỉ có bóng đêm cùng cô độc. Nàng mang lên người những bộ quần áo xa hoa, nàng mang lên người những trang sức chói lòa, và cá tính của nàng khiến nhiều người điêu đứng, chỉ có hắn vấn thờ ơ, lướt qua nàng. Và ban cho nàng cái còng tay bằng sắt.


Nàng bị khóa, bị giam cầm, nàng tù túng đến quẫn bách, như nàng không lo, nàng sẽ thấy ánh sáng mặt trời sớm thôi.


Xét cho cùng, một con quỷ, cũng chẳng thể chạm đến thiên thần.


Điều đó luôn đúng, đồng loại mới có thể tìm đến với nhau và hắn gọi nàng đến, đồng loại của hắn và uống rượu cùng nàng. Đôi tay bị khóa đến bỏng rát, nàng từ tốn rót rượu cho mình, thưởng thức trong thinh lặng, và vị rượu đến đầu môi, thật đắng chát.


“Ngài biết không, em có thể giết ngài, khi em không thể có được ngài.” Nàng u mê nói, đôi chân mày bên kia nhíu lại, nét đẹp như khắc của hắn khiến nàng lại cong môi khiêu khích.

“Thế sao?” hắn hờ hững đáp rồi tiếp tục uống.

“Em đẹp đúng không? Đẹp nhất trần gian này, có cô gái trần tục nào đẹp được bằng em đây? Không có đúng không? Cả hai cô gái mà ngài thích nữa, chẳng ai trong số họ đẹp bằng em cả.” nàng cười nhàn nhạt, đôi mắt buông lơi vẻ ngà ngà say.

“Đúng thế!”

“Vậy vì sao… ngài không yêu em?” xiêu vẹo đứng lên, nàng đến bên hắn, tì ngực vào hắn và đứng lên, xoay mìh, vạt áo tung bay huyền ảo, rồi nàng giật phăng từng lớp vải trên người xuống, một tấm thân đứng trước mặt hắn, nàng cười ngọt ngào.

“Ai nói ta không…?” Dứt lời, đã đến bên nàng, dùng thân che chắn cho nàng và đưa nàng về phòng ngủ, tiếp tục dày vò nàng. “Ta cần thân xác xinh đẹp này của ngươi.”


Nàng nhắm mắt, khóc thầm…


Nàng ở trên giường hắn mỗi ngày, nàng để hắn cuồng dã và đôi khi sát thương nàng khi dùng dao cứa lên ngực nàng. Nhưng, trong nỗi đau, cảm giác khẽ khàng vấn khiến nàng hạnh phúc.


Hắn nhìn nàng nhẫn nhịn, nhìn nàng chịu đựng, và nàng câm lặng như cá. Lại câm lặng như cá, một hồn ma với đôi còng tay sắt thắt chặt đến rớm máu. Những vết sẹo hiện lên trên nền da ngọc trai trắng sáng, đôi mắt tím có nếp thâm quầng mờ nhạt, nàng đẹp hơn, yếu đuối mòn mỏi, nàng đẹp một cách tiều tụy.


Hắn nhìn nàng, lại hả hê. Hắn bên nàng quá nhiều để rồi lại thân thuộc mùi hương của nàng, cử động của nàng khi nằm ngủ sâu trong tay hắn khi trời dần sáng. Nàng cựa mình rất khẽ, và tiếng thở nàng, nhiều khi là ngắt quãng, với những chơi vơi hắn không hiểu. Nàng không giống những người đàn bà đã ân ái cùng chàng, không rúc mặt vào ngực chàng, cố tìm hơi ấm, nàng tránh xa chàng khi cơn mây mưa đã dứt, đi tìm một tấm chăn riêng cho mình và cuốn chặt lấy thân người gầy mảnh. Và sau đó, vùi mặt vào khối để ngủ.


Nàng có thói quen dùng tay phải kì lạ, đó là khi nàng uống trà, mỗi lần cầm ấm lên, nàng đều không cứ thế mà cầm, sẽ là ngửa lòng bàn tay ra, rồi úp xuống một cách duyên dáng, những ngón tay thon sẽ làm một động tác tuyệt vời rồi mới cầm ấm trà lên. Đó là một phản xạ tự nhiên của nàng.


Hắn đã quen nhìn nàng ngồi một chỗ, đôi mắt tím trống rỗng dõi về phía trước và làn môi nhoẻn cười, nụ cười ngạo mạn không bao giờ đổi thay. Nụ cười quyền quý.


Hắn không biết nàng là ai, nhưng, nàng là một kẻ đã được sinh ra và lớn lên trong một sự nuông chiều đến hư hỏng và trong nhung lụa bạt ngàn. Hắn đã thấy nàng ánh mắt của nàng khi nhìn châu báu, đó là ánh mắt không mảy may hứng thú, là ánh mắt vô tình lãnh đạm, là ánh mắt khinh thường. Nàng không thích cảnh xa hoa như hắn  tưởng. Và hắn mới biết, nàng luôn có mặt ở ngọn đồi sau lâu đài và trầm mặc ngồi đó. Vẫn đôi mắt mang theo bóng đêm tàn nhẫn vô hình.


Vì đã quá thân quen, nên đến khi, nàng biến mất, như khói như sương lại khiến hắn hoảng sợ. Kể cả khi vị Công Chúa kia đã trở về, vẫn dáng vẻ kháng cự yếu ớt, nhưng thậm chí, không thể gây hứng thú cho chàng. Không đúng, có dấy lên yêu thương ngọt nhạt, rồi sau đó, lại tìm kiếm Tiên cá trong thân xác của nàng ta.


“Nàng có yêu ta không?” Hắn hỏi thân xác bên dưới mình bằng chất giọng trầm đến đê mê.

“Ta hận ngươi!” một sự dối trá trắng trợn, hắn cười, vẫn là mùi vị hoa hồng chàng mong muốn đó, nhưng, lại thiếu đi sự mặn mà và mệt mỏi của người con gái ấy.

“Thật ư?” Hắn cười “Vậy nếu ta bỏ rơi ngươi, ngươi sẽ hạnh phúc đúng không?”

“KHÔNG!” nàng ta thét lên vội vã và rối rít ôm lấy chàng, thổn thức “Ta yêu chàng, nhưng chàng đã tước đoạt gia quyến của ta. Nhưng ta yêu chàng… Ta thật sự yêu chàng!”


Cái gì đó xẹt qua chàng… hoang mang dấy lên, người con gái kia chưa một lần nói “Yêu”, chưa một lần, nàng chỉ chờ đợi và cực đoan cướp lấy chàng, bằng mọi giá. Một sự lo lắng xâm chiếm lồng ngực chàng. Buông vội Công Chúa chàng từng yêu thích, chàng lại lao đi tìm Tiên Cá trong vô vọng. Chàng thậm chí, chưa bao giờ hỏi tên của nàng.



Nàng đã biến mất, biến mất trong thinh lặng, cùng đôi bàn tay bị khóa lại, rớm máu. Đôi bàn tay với những vết trầy đỏ nâu sần sùi rách toác. Nàng cứ đi, lang thang rất lâu, từ sáng cho đến khi đêm tối đổ bộ lên nàng, dõi vào tâm nàng, nàng nhận ra, mình đã ở biển.


“Ta yêu rồi… nhưng tình yêu đó thậm chí còn khó giữ hơn cả mạng sống. làm sao đây, biển cả của ta.”


Nàng dịu dàng hỏi. lần đầu tiên nàng dịu dàng. Khi yêu thương, khi thương đau, nàng đều có cái gọi là Lần Đầu Tiên. Lần đầu tiên nàng cười dịu dàng, lần đầu tiên nàng không gắt gao chém giết những kẻ bên hắn, lần đầu tiên rũ bỏ sự tàn nhẫn, lần đầu tiên… lần đầu tiên.


Nàng rũ mình xuống, rồi bất chợt, con dao trong người nàng rơi xuống. Nàng nhìn lưỡi dao đã gần hoen rỉ, quá lâu rồi, nó không uống máu, bất giác, trên mặt, một nụ cười thê lương. Đã không thể độc chiếm khi hắn sống, nàng sẽ giết hắn, và tung mình xuống biển. Có chết, cũng là trong đại dương, có chết, cũng là trong lời ru của biển cả.


Nàng trở về, những bước chân vội vã, và thấy hắn đứng đó, đôi mắt đen nhìn nàng giận dữ, túm lấy nàng, mặc kệ nàng nghĩ gì, đã cúi xuống, hôn thật sâu, nụ hôn vấn thêm mùi máu. Nàng nghi hoặc tiếp nhận, nhưng rồi lại chìm đắm trong nụ hôn cường bạo đó, mặc cho hắn gần như rút cạn không khí của nàng, mặc cho hắn có cực đoan đem nhốt nàng lại. Nàng cam tâm, chỉ cần hắn ở đó như thế.


“Nàng là công chúa của ta…” Hắn thều thào, rồi ôn nhu bế nàng lên, không mảy may quan tâm tới tiếng kim khí rơi chạm đất.

“Vâng…” Nàng đáp lời, nước mắt tuôn rơi.


Truyền thuyết nói “Nước mắt nàng Tiên Cá, là báo hiệu cho bi kịch của nàng.”


Nhưng nàng đang hạnh phúc, nàng chỉ cần bản thân nàng hạnh phúc, đã là quá đủ rồi. Nhưng… nước mắt của nàng ngày hôm đó, đã chính thức đánh vỡ lọ giam lời nguyền giành cho nàng. Nàng sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể ở bên hắn.


Nàng Công Chúa thấy nàng trở lại, bên cạnh hắn, bên cạnh Hoàng Tử sắp lên ngôi, nàng lo sợ, nàng dày vò mình rồi đưa ra quyết định. Nàng sẽ làm điều đê tiện đó, buộc Hoàng Tử nhìn nàng. Nàng có thể không xinh đẹp, nhưng nàng có sức mê hoặc vô cùng.


Và nàng khiến Tiên Cá tin rằng Hoàng Tử vẫn chỉ coi nàng như một nhành hoa vỡ nát… Nàng tiên cá đó, lại một lần nữa, đem trái tim thương tổn dồn vào trong uất hận.


Nàng yêu thương, yêu thương rất nhiều. Đứng trên ngọn đồi phủ đầy gió, phía sau lưng, là hắn. Đôi tay nàng chưa từng được mở ra, đôi mắt nàng chưa bao giờ thôi tăm tối, nàng đã có rất nhiều cảm xúc đầu tiên, những cảm xúc của trần thế, nhưng nàng không thể thay đổi nhân cách của nàng, nhân cách nàng đã tôi luyện trong xa hoa, trong độc chiếm, trong sự nuông chiều đến tha hóa của cha mẹ và các chị. Nàng nhìn hắn, Hoàng Tử của nàng, Hoàng Tử mà người ta gọi là Quỷ, nàng mở miệng, khẽ hỏi.


“Người tên là gì?” suốt những ngày thàng bên hắn, nàng chưa bao giờ mở miệng hỏi hắn về tên. “Ta tên là Cellia Royal.”

“Ta ư?” Hắn nhìn nàng, đôi mắt ngạc nhiên, nhưng rồi lại mỉm cười ấm áp đến ngột ngạt “Ta là Edward Cruell, là Tân Hoàng Đế của xứ xở này.”

“Ta thích màu đỏ, máu tím, và cả màu đen. Ta yêu biển cả, ta thích giông tố, ta thích nhìn kẻ khác khóc lóc cầu xin ta… Còn ngài?” nàng vẫn hỏi, đều đều, như tiếng sóng.

“Ta yêu quyền lực, ta yêu mùi máu, ta yêu cảm giác chinh phục, và ta thích đàn bà.” Hắn đáp lời nàng, một câu trả lời không khiến nàng ngạc nhiên nhưng khiến nàng hoảng sợ, nàng không đòi hỏi hắn thành thật đến thế, nàng cười buồn bã.

“Ngài có yêu ta không?”

“Nàng thì sao?” hắn chờ đợi, trong đôi mắt đen của hắn, không một tia hồi hộp, nhưng trong lòng, bất giác nôn nao đến lạ.


Nàng không đáp, nhường lại khoảng không cho gió và ánh sáng dần lùi về phương Tây.


Nàng phất tay áo, lắc đầu rồi quay lưng bước xuống đồi, trở lại Lâu Đài của hắn. Nàng gặp vị Công Chúa kia, sớm đã được trở thành mọt Thứ Phi của hắn. Nàng cùi đầu và nhún mình, nàng không danh phận ở nơi này. Khi nàng lướt qua cô ta, người con gái đó, còn cố tình kéo đôi tay bị còng của nàng lại, đôi mắt đẹp nhìn nàng, cười lười nhác.


Nàng gạt tay cô ta ra, nụ cười nhỏ nhắn nham hiểm của nàng dọa cô ta lùi lại. Nàng có thể sẽ giết cô ta, nhưng giết người rồi, những vết thương trên người nàng sẽ rất đau, chúng sẽ lại tứa máu, và nàng sẽ chết ở nơi giá lạnh này.


Nàng nhớ biển cả của mình. Nàng nhớ cha của mình, nàng rất nhớ.




Đêm đến.


Bóng đêm trùm lên nàng, cái bóng của nàng trải trên đất, liêu xiêu lay động.


Nàng ngồi đó, tay vân vê lưỡi dao hoen rỉ.


Hắn đứng trước cửa phòng nàng, trước cánh cửa gỗ im lìm chết chóc. Cười cái sự ngu xuẩn của nàng. Nàng yêu hắn, hắn biết. Nhưng, hắn cần ở nàng nhiều hơn thế. Hắn quay lưng, vị Thứ Phi của hắn đang cần hắn.


Những bước chân vọng lại, âm vang, dội vào lòng nàng, sự đau thương điên loạn.


Nàng là Tiên Cá đáng thương. Nếu số phận của nàng không thể tìm thấy tình yêu, đành thế vậy, nàng sẽ giết chết tình yêu của nàng. Tình yêu vỡ vụn của nàng, tình yêu băng hoại của nàng.





“Ngươi nói thật đi… là ngươi đã khiến Thứ Phi biến mất phải không?” hắn điên cuồng siết lấy cổ nàng, nàng nghi hoặc rồi gật đầu.


Nàng biết cô ta sẽ đi, đi rồi trở lại, như một đấng cứu thế.


“Vì sao ngươi buộc cô ta đi?” sao nàng không nhìn thấy sự mỏi mòn của hắn chứ, hắn trông đợi một câu trả lời của nàng, không phải vì Công Chúa kia, mà là vì hắn.


“Vì ta hận ả, ả cướp ngươi đi…”


Một tiếng cười mãn nguyện. Nàng không hiểu.


“Và nếu ngài muốn bức ta, ta sẻ giết ả.”


“Ả ta chết rồi…” hắn đặt nàng xuống “Ta giết ả.”


Nàng co mình lại, tiếp tục chơ vơ nhìn hắn, bất an dâng lên, nàng nghi kị nhìn hắn. Hắn có thể giết kẻ mà hắn yêu thương, hắn sẽ giết nàng. Nàng thà giết hắn, và giết mình còn hơn là để hắn cứ cô đọc và để linh hồn nàng vỡ ra như bong bóng. Linh hồn nàng không thể bất tử, không thể bất tử để hắn phải hoảng sợ hồn ma bóng quế. Nàng không hiểu đâu, hắn yêu nàng, nàng không hiểu đâu.





Nàng hẹn hắn ở một nơi xinh đẹp, nàng nói đó là nơi nàng yêu nhất, nàng khẩn khoản hắn đến đó cùng nàng. Nàng không biết hắn đã hạnh phúc đến thế nào đâu. Nàng không biết trong đêm chuẩn bị, hắn đã mang theo cái gì cho nàng đâu, chiếc nhẫn của mẹ hắn, của người duy nhất hắn yêu sau nàng, chiếc nhẫn đó là giành cho nàng, là giành cho Hoàng Hậu của hắn. Hắn lần đầu tiên cảm thấy nhớ nhung đến thế, hắn lần đầu tiên cảm thấy khát khao đến thế, mùi muối biển của nàng, mặn mà pha trộn với mùi hoa hồng ấm ngọt. Hắn yêu thích hương vị đó hơn bất cứ hương vị nào trên đời này.


Nàng mặc bộ đồ đỏ rực như lửa, cá tính của nàng, vẻ đẹp của nàng, sắc đỏ và tím của nàng, tất cả là mặt nạ cho buổi diễn kết thúc tình yêu ngày hôm nay. Dắt con dao của nàng vào người, nàng chấp nhận nỗi đau vì hắn.


Hắn không yêu nàng, nàng biết chứ.

Hắn hận nàng, nàng biết chứ.


Vì thế, nàng sẽ kết thúc đau khổ và dày vò của hắn, sẽ cao ngạo làm nàng công chúa thứ 13 của biển cả.


Trời mùa hạ lộng gió. Nàng không biết thế gian có bốn mùa, với nàng, ngày nào cũng thế, nóng lạnh nàng đều không cảm nhận được, nàng không hề biết rằng ngay cả bầu trời, cũng khác nhau.


Nàng chờ hắn, trong bộ dạng xinh đẹp, đôi mắt âm u ánh lên nét cười man rợ.


Khi hắn đến, nàng đưa hắn lên bờ vực sâu hoắm, bên dưới, sóng biển xô vào cuồng điên, mạnh mẽ đe dọa. Nàng nhìn chính sự chênh vênh dưới chân mình, và ngồi xuống, buông thõng chân ra khoảng không rộng lớn, nắm lấy tay hắn, kéo xuống ngồi bên cạnh nàng.


“Một lần thôi, hãy để em làm bất cứ điều gì và đừng gạt em ra, đừng nói, hãy để mình em tự diễn vai diễn này thôi.”


Nàng nhìn hắn, đôi mắt hắn không hề suy chuyển, hắn gật đầu chấp thuận.


“Em biết chàng không yêu em, đôi tay em vẫn rớm máu vì chàng, chiếc còng này, đã uống lấy máu của em, rất nhiều lần rồi, em không đau, thứ đau, là ở trong tim. Em là kẻ ít nói đến vụng về, yêu đương đến cực đoan, em sẽ giết người, em sẽ hại chàng, em sẽ khiến cho tất cả hóa thành bình địa, đống tan hoang và đổ nát sẽ ngã dưới chân em. Chàng không biết điều đó đúng không?”


Nàng ngừng lại, gió luồn qua tóc nàng, bay bay. Hắn gật đầu.


“Chàng đã hứa sẽ không nói gì, sẽ không gạt em ra…” nàng tựa đầu mình lên vai hắn “Em không biết sự lãng mạn nào cả, cha mẹ và các chị không nói cho em, nhưng em nghĩ, điều này có lẽ là sự lãng mạn duy nhất an ủi được trái tim của em đã nhiều lần nứt toác. Em không biết cảm giác gì, cho đến khi gặp chàng, với Hoàng Tử trước, là sự say mê nhất thời của một đứa con gái, chưa từng chuyển thành tình yêu thuần túy.”


Hắn nhíu mày, nàng nói tiếp, giọng cứ đều đều, đọc lên cảm xúc của mình, trong tay áo, ló ra lưỡi dao của Đại Dương ngày ấy.
“Lâu rồi em không nhìn thấy pháo hoa, có lẽ, cũng khó lòng thấy lại, có thấy lại, cũng không phải là bên cạnh chàng. Em xin lỗi, đó là lời duy nhất em có thể nói mà thôi. Em thà rằng để chàng đau thương, chứ nhất quyết không tự dày vò bản thân thêm nữa. Em xin lỗi chàng.”


Hắn ngạc nhiên khi nàng ngẩng lên, rướn người đặt lên môi hắn một nụ hôn rất nhẹ. Rồi thấy thốn đau nơi ngực. nàng dùng dao, đã đâm thẳng vào tim chàng, kể từ khi đó, nhịp đập tim nàng vỡ tung rồi lặng ngắt.


Hắn nhìn nàng, kinh hoàng nhìn nàng. Nàng kéo hắn dậy, ấn mạnh con dao vào tim hắn, máu tứa ra, vấy trên tay nàng, nàng nhếch cười. Là nàng của ngày đấy, còn tàn nhẫn, còn lạnh lẽo của ngày ấy, lại dấy lên trong nàng. Ánh mắt nhìn hắn, từ yêu thương bỗng hóa thành thù hận.


Hắn quỵ xuống khi nàng rút mạnh con dao ra, lưỡi dao vẫn sáng sáng quắc khác thường. Mũi dao xoáy vào vết thương sâu hoắm, làm quả tim đó đột nhiên trống hoắc, máu cứ tuôn ra, mặt đất, váy, tóc, bầu trời, ngập tràn sắc đỏ.


Nàng dìu hắn đứng dậy, ôm hắn thật chặt.


“Thà rằng không thuộc về bất cứ ai, còn hơn là thuộc về kẻ nào khác ngoài em…”


Hắn khẽ nói. Tiếng thì thào cuốn đi theo gió. Trong một giây, đã khiến nàng chết hẳn lí trí của mình.


“Ta… luôn cố… nói… ta yêu nàng… rất… yêu!” hắn đã có thể, nói ra câu nói của riêng hắn cho nàng…


Nàng buông tay, thân xác đó tung mình vào không chung, chiếc hộp mang theo mầu huyết dụ từ ống tay áo của hắn văng ra. Nàng xoay người, tung mình xuống biển, nắm lấy tay hắn, quơ quạng điên cuồng dò tìm lấy cái hộp văng ra đó, khi bắt được thứ đồ nhỏ nhắn, nàng bật cười khô khốc.


Nhẫn cưới.


Đỏ… tím… đen… của riêng mình nàng.


“Hoàng Tử của em…”




Câu chuyện của nàng kết thúc, nàng tiên cá, kể cả khi nắm giữ mạng sống cho mình, cũng không thể tìm thấy cái gọi là tình yêu đích thực. Biển cả ôm lấy nàng và người tình yêu dấu, thân xác nàng lại nhuốm máu. Có đau, cũng không còn có thể nữa.
Ru mình từ nay, quên một tình yêu không bao giờ có kết thúc.


~~~ The End ~~~
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
Đăng lúc 9-11-2011 19:23:21 | Chỉ xem của tác giả
Chào e
ss thik nhất câu chuyện Tiên cá
Câu chuyện này rất mới lạ
Đau khổ và máu me
ss thik thế
ss là mọt người tin vào Soulmate
Muốn nghe lời em
Không đọc hết đoạn cuối
nhưng lời văn của em rất sâu sắc
Làm ss chỉ muốn đọc tiếp mà thôi
Em  hãy viết thêm một fic như thế này nhé
Em k ghi thì uổng lắm
Nói chung là ....
Rât mong đợi fic sau của e :x

Bình luận

chị không thấy fic này bên đó. Nhưng comm là dc rùi :] Hì hì  Đăng lúc 10-11-2011 04:13 PM
em đăng cái này trên kst mà :)) tiện thể =)) em làm mod box fanfic bên đó =))  Đăng lúc 10-11-2011 12:13 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
Đăng lúc 9-11-2011 19:30:32 | Chỉ xem của tác giả
ss rất thik cậu chuyện thứ 2 của em
và ss rất thik câu này của e
Chàng ta yêu nàng, sao vẫn còn nhầm nàng với con gái của phù thủy?



Rồi rút ra: đàn ông là lũ khốn nạn…


ss cười sặc sụa khi nghe thấy câu này
Nhưng còn một câu nữa mà
ss cảm thấy như
em cũng hiểu dc nó như ss
Tôi ghét bà nội tôi.



Thương hại giả dối.



Tôi ghét giả dối, tôi không cần thương hại.



Bà có cả hai, tôi ghét bà.


ss ghét cả bà nội và bà ngoại
bà nội thì làm như yêu cháu lắm. Trong khi đó vào đúng ngày 30 tết nói là
" Mày không bảo cháu tao"
Rồi sau đó bố chị sang hỏi thì còn chối nữa
Sau đó bà xuýt nữa làm bố mẹ chị ly dị. Vì bà k thik mẹ chị từ lúc mới cưới
Bà ngoại ông ngoại thì lúc nào gặp cũng chửi chửi và chửi

Cuối cùng cũng gặp người đó ghét ông bà mình
Hạnh phúc quá ... :]

Bình luận

em thích cái com của chị :x  Đăng lúc 10-11-2011 12:12 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
Đăng lúc 12-11-2011 15:26:26 | Chỉ xem của tác giả
giật mình khi đọc truyện của bạn, u ám đến đau thương, chân thực đến phũ phàng, khiến mình hoang mang, cảm xúc lẫn lộn, lại kéo mình trở về nơi mơ hồ mà bản thân vừa cố thoát ra

nói chung cảm xúc lẫn lộn, đi về sẽ edit sau...

---------------------------------------

đêm.... tỉnh dậy.... thấy mệt mỏi và cô đơn...một mình...nên cần viết ra...

dạo này mình tòan thế, ngày mệt mỏi vì đi học, đêm thức vì chuột !

ss gọi e là e nhé, vì ss hơn tuổi e, nhưng mà ss cũng bất ngờ về tuổi e đấy, đúng là tuổi tác k đi cùng với suy nghĩ :D

đọc bài viết của e, có chút đồng cảm và chua xót, đồng cảm là vì ss cũng đã từng có những suy nghĩ ấy, và chua xót là vì ss đã qua tuổi đấy, đã nhận ra rằng cuộc sống thay đổi mỗi ngày, nên cũng chẳng muốn ai giống như mình ngày xưa

ss thuộc dạng người khó hiểu, có lẽ cung Nhân Mã là thế, đến mình chẳng hiểu hết mình thì ai có thể hiểu mình đây?nực cười là ở chỗ, có nhiều ng tự nhận là hiểu mình, ờ thì, tranh cãi là k tốt, nên kệ thôi..

nói về cái sự khó hiểu, mng cứ nghĩ ta vô tư vô tâm, nhưng lại chả có ai biết rằng trái tim ta mệt mỏi lắm rồi, đôi khi,ước có ng phá vỡ đc lớp vỏ bọc bên ngoài, để ta thôi k thấy lạc lõng giữa đông ng nữa, nhưng đồng thời, ta lại thích gặm nhấm sự cô đơn...một mình

ss đã từng rất bệnh, rất điên, yêu thương điên cuồng đến mức điên cuồng giết yêu thương, đến lúc tỉnh lại, thấy sợ chính bản thân mình, rất may, chưa gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, và cũng may, bệnh hiện đang ngủ yên


hồi bằng tuổi e, ss có sở thích tự tử trong tưởng tượng, để biết cảm giác chết là thế nào, chưa thành vì ss sợ bị đau, và vẫn đủ tỉnh táo để thấy chết đi thì lãng nhách quá, chết rồi ai còn thương nhớ đến mình, bây giờ đủ sống để biết, ng đã chết còn ám ảnh ng còn sống hơn, ít ra với ss là thế


cũng bằng tuổi e, ss tuyên bố với con bạn thân "ông t chết t sẽ k khóc đâu", vì ss ghét ông lắm, nhưng lớn rồi, đau lòng khi thấy ông yếu đi, sau mất mát vẫn là nc mắt....


ss sợ làm mình tổn thương, nên luôn hạn chế yêu thương, lại thấy, con ng giả tạo quá, nên tự cô lập bản thân mình lại, cuối cùng, giữ khoảng cách với tất cả mọi ng

ss hay bị trầm cảm, mà lại là trầm cảm theo chu kỳ, ss coi đó là điều tất yếu


dạo này ss hay đọc ngôn tình, chỉ để giải trí, tuy nhiên, ss thích đọc những truyện đau thương và phũ phàng, như e viết, thể loại dễ dàng gợi dậy phần bên trong đang ẩn nấp của ss, và hài lòng khi thấy lòng mình đang quặn lên

lan man thế cũng chỉ là để tự vỗ về bản thân...viết loằng ngoằng cũng chẳng biết muốn nói gì...
Dành cho 1 đêm mất ngủ....

@ chỉ muốn nhắn với e, dù sao cuộc đời k quá đen tối...
Thân.

Bình luận

like :x  Đăng lúc 20-11-2011 12:17 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
 Tác giả| Đăng lúc 21-11-2011 12:17:42 | Chỉ xem của tác giả
Đằng sau cái tên Zinnia Reigia


Author: Zinnia Reigia

Disclaimer: tôi thuộc về tôi, kể cả những giấc mơ.

Category: Tự truyện, thành thật đáng ngạc nhiên

Rating: chỉ cần có hứng thú, có thể đọc.

Character: tôi, và những câu chuyện.

Summary: một cuộc đời trong hơn 16 năm có lẻ, và một phần của nó được thể hiện ra.

A/N: tặng Wiz – người đầu tiên hỏi viết về tôi.
---
1.


Tên: Zinnia Reigia (không cần biết tên thật đâu mà)

Ngày sinh: 30/04/1995 (còn rất nhỏ, cái ngày cả nước cờ hoa ý :x)

Gender: cái tên nữ tính trên kia mà tròng được vào một đứa con trai á? Không có chuyện đấy đâu.

Sở thích: làm Hoàn Châu cách cách, và hưởng thụ thiên đường.

Sở ghét: hoa và động vật… chúng giống như ác mộng vậy.

Tình trạng sức khỏe hiện tại: không được bình thường, cơ thể oặt ẹo lắm.


Trên là một vài lời tâm sự nhỏ nhoi về cái bản hồ sơ lí lịch chết tiệt. à, đừng thắc mắc vì sao ta không viết tên, chậc, thật ra thích được mọi người réo gọi bằng cái tên Zin và Rei hơn, huống hồ, công nhận đi, chúng ta hoàn toàn xa lạ.


Khởi đầu cứ là một bản sơ yếu lí lịch như thế này là đủ rồi, có lẽ nên bộc lộ một chút về cái bản tính đầy “thú vị” mà Wiz đã đem gán vào cái con người này đây.


Cũng chả có gì thú vị cả, một đứa cứ suốt ngày luôn miệng “Gọi tao là Cách Cách” và luôn đặt biệt danh cho tất cả mọi người bằng những cái tên không thể chấm than hơn được thì cũng chỉ là đứa điên khao khát được hình thành một nhân cách nhất định nào đó mà thôi.


Vậy nên, Wiz à, về Zin, cũng không có nhiều điều thú vị đến thế đâu Wiz.


2.


Nếu nói ta là một đứa trẻ bình thường thì cũng đúng nhưng mà sai, nhiều là đằng khác. Không một đứa trẻ bình thường nào đi tìm và tôn thờ một ngã sống để rối sau đó là đòi tự băng hoại chính bản thân ta. Cũng chẳng đứa trẻ nào cứ sống vô tâm và tuyệt nhiên không bao giờ muốn ghi nhớ bất cứ thứ gì. Cũng sẽ chẳng đứa trẻ nào hồn nhiên vơ vội mọi tội lỗi cho ta và sau đó mặc nhiên sống cùng nó. Ta không đặc biệt, chỉ là mang cái suy nghĩ không giống người thường lắm và đang dần cố gắng nhiều, nhiều nữa để chạm vào mức điên. Điên thật ý.


Thực ra thì, cái này là viết cho Wiz, đưa lên đây, là để cho Lila xem này, Cú xem này (chị tạm gọi em là thế đi), Xu xem… (Xu à, chị chỉ toàn nhớ tên em là Kyuseo Hikari mà thôi) và có thể là Fu xem nữa, nhưng để mọi người hứng thú với một kẻ không tiếp xúc quá nhiều thì… hơi khó.


Xem nào… ai đã nói chuyện với ta trên Y!M ý nhỉ, chỉ cần không phải cái lúc ta ngồi máy tầm 5-6 tiếng để chân tay đau nhức, lưng mỏi ghê gớm và không phải lúc ta trầm cảm thì giơ tay lên ta coi?


Ta từng nói chuyện với một chị, hơn ta tầm 3-4 tuổi gì đó, và chị ấy thản nhiên nói rằng “Em giống như một kị sĩ, áo giáp đầy ta và không để ai tiếp xúc với em một cách chân thật nhất.” Ta chẳng hiểu đâu… cơ mà có lẽ thế thật.


Kể cả khi tiếp xúc với Wiz cũng thế, tự nhiên biết Wiz lớn tuổi hơn ta, ta đâm ra đề phòng rất nhiều. Tự nhiên là sợ hãi thôi, ta không biết ta sợ cái gì, chắc là sợ bị bóc mẽ bản thân. Thực ra, trên đời này, ngoài cha mẹ của ta ra, thì chắc cũng chỉ có một người hiểu ta vừa đủ.


3.


Ta là đứa văn hoa theo cách vớ vẩn… thật đấy! Nhưng mà ta cũng cố gắng sống thật nhất với cảm xúc của ta.


Cứ như mẩu đối thoại này này:


“Tớ không thích người lạ ngồi đây với bọn tớ đâu.” Ta nhìn chăm chăm vào cái người thản nhiên ngồi xuống với ta, bé bồ của ta và cháu của ta rồi nói thế.

“Cậu mà không biết tớ.” cô ta tròn mắt hỏi lại ta, miếng mì đột nhiên nhạt vị.

“Tớ không biết cậu và tớ thật sự không thích cậu ngồi đây đâu.” Ta lắc đầu, còn cô ta cười. Ta biết cô ta nghĩ ta đùa, ta lại đành ngẩng lên, dùng ánh mắt chân thật nhất mà ta có thể có và nhìn thẳng vào mắt cô ta “Tớ không đùa đâu, tớ nói thật đấy.”

Ta tin, sau chuyện này, chắc không có bạn nào ngồi với ta cùng đồng bọn đâu… và hình như tiếng giữ chỗ của ta cứ thế bay xa thì phải. Cơ mà đâu có sao.




Thực ra, sau đó, ta có hỏi hai đứa bạn thân yêu cũng chứng kiến cảnh đó, cả hai đứa cứ hồn nhiên trả lời rằng: “Em thừa biết tính anh rồi, cũng chẳng có gì là lạ lẫm, chỉ tội cho đứa đấy, lần đầu gặp đã gặp phái một đứa dở hơi.” Còn đứa cháu: “Cháu thấy bình thường, ngồi gần chú cả năm trời, chơi với chú cả năm trời, chú hành xử thế với cháu cũng chẳng lạ lẫm, cơ mà đứa kia sốc lắm đấy!”. Ta chép miệng gật gù “lần sau hứa sẽ không thẳng băng như thế, sẽ đuổi thẳng cổ đi!”
Hì cứ coi đó là một ví dụ nho nhỏ về ta đi. Sẽ còn nhiều ví dụ nữa lắm lắm! Điên có hạng bệnh hoạn chắc cũng có thừa, đầu óc ta chứa toàn những thứ đen tối đến mức nhiều khi ta cũng phải tự thốt nên rằng “Sao ta có hứng giết người đến vậy?” Và không ít lần cắn bé Khoai bên cạnh. Ta nói thật, lúc đấy ta ngứa răng. Và bé Khoai cạnh ta chỉ nói “Cậu hâm rồi (…) ạ. Ý, cậu điên chứ, quên quên.”


4.



Ta yêu màu xanh lá đến mãnh liệt, và ta rất rất rất căm hận kẻ nào chà đạp lên màu xanh lá. Biểu hiện của sự chà đạp đó là gì? Là đi giày màu xanh, giẫm đạp lên màu xanh lá, làm bẩn màu xanh lá từ cái giầy, chính thế dù ta yêu xanh lá đến điên cuồng, ta cũng không nỡ làm tổn thương màu bằng cách đi kiếm đôi giày màu như thế, chứ quần áo ta thoải mái lắm, cơ mà đồ vật dụng mà ta hay quăng quật, còn lâu lắm ta mới dám dùng xanh lá.


Hình như, cũng vì thế, mà ta yêu tờ 100.000 kinh khủng, ta không thích 500.000 ta thích 100.000 cơ, màu đấy đẹp kinh dị và quyễn rũ đến tuyệt đối, ít ra, với ta là như vậy. Chứng tỏ ta cũng không tham tiền lắm.


Về chuyện màu xanh lá của ta, cũng không có gì nhiều, ta chỉ từng đè nén, cướp giật một số thứ xanh lá của bạn ta thôi, thành ra, giờ các bạn chả dám mang cái gì xanh lá đi cả (mếu) tổn thương vô hạn… nhưng mà, được cái, cứ sinh nhật ta hay dịp nào đặc biệt, các bạn ý toàn tặng ta màu xanh lá mà thôi.


5.


Con người ta rất là ích kỉ và ta cũng thế mà thôi. Ta có thêm cái sự độc chiếm ngạo nghễ mà có lẽ những người đồng giới bằng tuổi của ta khó có thể tin nổi. ta đã nói ta cắn bé Khoai *chỉ* ở phía trên rồi và đơn giản là, chỉ có ta được độc quyền ngồi với Bé Khoai và cắn bé ấy mà thôi.


Ta yếu đuối lắm! Thật đó, và vì yếu đuối nên sinh ra ích kỉ, cứ để bản thân bấu víu vào và thậm chí là “ghen tuông trong tình bạn”. Ta nói thật đấy, ta không muốn, không muốn bất cứ ai chạm vào ranh giới của ta và những người bạn, cũng có thể gọi là đồng bọn được *cười*. Ta thậm chí không bao giờ, nói thế nào nhỉ, ừm, cứ ví dụ là bé Khoai bỏ ta mà ngồi với bất cứ kẻ nào đó trong phạm vi ta không yêu quý, ta sẽ giận bé ấy cả ngày trời rồi mếu máo rồi khóc lóc cho mà xem. Ta không thích việc bé ấy rời bỏ ta như thế. Đừng lầm tưởng, ta hoàn toàn là một đứa con gái bình thường, không có việc ‘đồng tính’ ở đây đâu nhé.


Đấy là với người ngồi cạnh ta đấy. Còn với người tâm giao thần kì nhất mà ta may mắn vô cùng mới có được, ta xin nói thật rằng đừng nói đến kẻ ta không yêu quý mà đến kẻ ta yếu quý lại chạm vào cuộc đời của ta và tình yêu tâm giao của ta là không được. Không chấp nhận được! Và lạy Chúa, có lẽ chuyện ta yêu mến người đó đến mức ngưỡng mộ đã hiển nhiên như việc ta điên cuồng màu xanh lá ý, bất kể việc gì, họ biết thứ ta làm đầu tiên là cho Tri Kỉ của ta.


6.


Ta bị trầm cảm. Chỉ đơn giản là nhiều khi, ta cảm thấy lòng ta trống hoác một mảng, lớn đến kinh khủng. Và khi đó, ta cảm thấy trong miệng đắng ngắt và lúc sau lại cảm thấy mọi thứ vô vị. Đến mức, khi đứng trên tầng 4 của trường, ta đã suýt nữa buông ta xuống đó, để tìm một phút giây khiến cho ta cảm thấy đời còn vị mặn. Chỉ cần có vị mà thôi. Tất nhiên ta không nhảy, nếu nhảy, ta còn ngồi đây đánh máy hay sao?


Ta không biết khi trầm cảm mọi người thế nào, ta chỉ níu kéo thật chặt vào những người ta yêu quý, nhưng người ta yêu quý nhất ta lại không đưa tay ra để nhờ giúp đỡ, vì ta biết… tâm giao của ta cũng có những nỗi đau sâu hoắm trong tim và quá khứ đã tạo nên hai đứa trẻ cứ vô tình lớn ngược.


Ta chỉ nhớ, ta trầm cảm thì ta cười nhiều đến điên loạn. Đến mức kể cả khi họ biết ta vốn đã có vấn đề về nhận thức cũng phải lùi xa ta thêm một bước. Thật ra, lúc đấy ta rất muốn giết người.


Ta hay thủ sẵn một con dao 21.000 trong hộp bút, tất nhiên là nó màu xanh lá và có 5 lưỡi dao trong con dao rọc giấy đấy.


Ta tin, nếu ta muốn, ta đã có thể rạch tay tất cả những con người ở đó và reo ta tự tử rồi. Chỉ là, ta vẫn còn cái gọi là sự sáng suốt ít ỏi và nhận thức điên rồ lởn vởn trong đầu ta.


Xét cho cùng, có giết người thì khi đó, lòng ta cũng không thể chắp vá lại.


7.


Ta thích vũ khí. Không thích súng bằng dao đâu. Ta thích ngắm lưỡi dao và miết nó trên tay ta. Ta thề, ta chưa từng cứa tay, ta có stress nhưng ta cũng sợ đau lắm, nên ta chẳng cứa tay đâu, nhưng việc sử dụng lưỡi dao đã thành thói quen của ta, và ta chưa bao giờ để dao ăn máu của ta cả.


Thật ra, việc chảy máu do đồ sắc hoàn toàn là do ta dùng nạo, nó cứa vào móng rồi chạy xuống dưới khiến ngón trỏ của ta bị bật máu. Nhìn trông hay hay.


Ta nhớ hồi cấp hai, ngoài con dao rọc giấy, ta có cả dao díp đa năng, dao… gọi là dao gì ý nhỉ, nó có thể phi được ấy? Tóm lại là ta có ba loại đó, luôn mang theo bên ta. Ta là con gái mà, ta hứng thú với đồ nhọn và tìm cách tự vệ chính đáng thôi. Ta vô tội.


Ta dạo này bắt đầu thích súng, nhưng nếu muốn biết súng ta phải chơi nhiều game một chút, đọc nhiều thông tin một chút mà những thứ đó ta không làm được đâu. Nên thôi, tình yêu vào gió gửi hết cho Chị yêu của ta.


Ta có ước mơ lớn nhất: Làm cái gì đó liên quan đến việc cầm súng. Ta đã xem trên Discovery rồi, việc chế tạo súng nhiều vấn đề bất cập lắm, nên ta thích làm kẻ mua súng, mua dao nữa. Cái hồi mẹ ta đi chơi, không cho ta đi (vì ta không có hộ chiếu – khóc lóc) ta đã nài nỉ mẹ mua cho ta dao, bị mẹ mắng cho một trận. Oan ức chưa cơ chứ lị…


8.


Ta phát hiện ta thích cắn người, nhưng chỉ có mỗi bé Khoai cho ta cắn thôi, vợ cũ của ta không cho, mà có cho ta cũng không thèm, đồ yêu mèo đấy, người toàn dính lông mèo thôi. Nó dính vào người của ta, vo tròn thành cục ý…


9.


Ta hỏi trong số các nàng, có ai có những giấc mộng như một câu chuyện không? Chính xác là hôm nay mơ thế này nhưng bị ngắt quãng và ngày hôm sau, tiếp tục mơ tiếp cái phần bị ngắt quãng cho đến hết câu chuyện?


Hoặc giả dụ thần kì hơn là khi ta đã tỉnh dậy và quẫy đạp biết rằng đó là mơ, trấn an bản thân rồi và nhắm mắt ngủ tiếp, giấc mơ đó lại tiếp tục?


Tuy tầm thường nhưng việc những giấc mơ của ta cứ lặp đi lặp lại, hai ba năm, hai ba tháng hoặc hai đến ba tuần, giấc mơ lặp lại sẽ lại dẫn đến những câu chuyện khác.


Và cảm xúc, trong mơ, cũng thật đến vô cùng. Thậ tới mức khi tỉnh dậy, giấc mơ đau khổ khiến ta khóc lóc giàn rụa.


Ta sợ những giấc mơ ám ảnh ta, đến nỗi ta không thể thoát li khỏi ảo mộng.


Vì nó thật đến độ đáng ngờ.


Ta sống trong cuộc đời đâu có tội lỗi gì, vì sao trong mơ, ta cứ bị ám ảnh mãi thế?


Ta đã muốn đi khám tâm lí, nhưng ngoài điên ra, ta nào có cái gì nữa đâu, nên là thôi. Chỉ là, giấc mộng chập chờn lắm. Có những hôm, ác mộng vây lấy ta làm ta khốn đốn đến nỗi gần như thức trắng đêm dài.


Và ta thề là ta khóc.


Khóc là việc rất tự nhiên và đơn thuần thôi, không có gì đặc biệt cả để mà kể lể. *cười*


Và nếu ai giống ta, có những giấc mơ viết thành câu chuyện, thì nói với ta và chia sẻ nỗi sợ với ta. Mẹ ta không tin ta và giấc mơ. Ta cũng không muốn tin…


10.


Ta ghét đọc tiểu thuyết xuyên không và tiểu thuyết tình cảm ba xu cực kì. Thật đấy. Nếu kể đến những bộ truyện ta thích thì chỉ có truyện của Thượng Quan Sở Sở và truyện Tuyết Ti Thiên Thiên Nhiễu là ta hâm mộ.


Thật ra, ta dị ứng với thể loại một đứa con gái tầm thường đến thế mà có đến năm - bảy loại đàn ông yêu. Ta chả tin bao giờ. Đành rằng ừ thì mị lực mê hoặc, thì nó cũng ở mức vừa phải thôi chứ. Trên cái thế gian này, kiếm được người đàn bà được yêu nhiều như thế thật giống mơ lắm! Mà ta thấy hãn hữu vô cùng ấy vậy mà tiểu thuyết nó nhan nhản ra, ta đọc xong ta cười ngất. Xuyên không mà với tính cách như vậy mà tròng được cả đống thằng… chậc, ta mà xuyên không, chắc là nam nhân trong thiên hạ bị ta giết phân nửa quá!


Ta ngoài ra, còn cực kì cực kì cực kì ghét cái “Bí mật tình yêu phố Angel” đấy là ta còn lịch sự nói tên mà không lái sang câu nói khác đấy… Thật sự, ta ngẫm rồi, đọc cũng nhiều rồi, mà không hiểu con bé nhân vật chính não nó để đi đâu. Bị nuốt bởi Toán Lí Hóa hay sao? Thế là ta rút ra chân lí, quyết không học giỏi Toán Lí Hóa kẻo não bị trôi mất, mịn màng nhẵn nhụi thì khổ lắm.


Xong rồi đã đành, lại thêm motif quen thuộc đến nhàm chán… Ta đọc trên vnfiction còn thấy nhiều truyện hay gấp ngàn lần.


Ờ, coi như ta ba hoa abc xyz, ta cam đoan ta viết chuyện diễm tình cũng phải hay hơn thế. Đùa thôi… nếu thế thì ta đem sách xuất bản từ lâu rồi ý chứ.


11.


Ta thích viết darkfic kinh khủng, những câu chuyện suy sụp tinh thần và số phận nhân vật đau thương đến nỗi nếu có chết cũng chỉ là một vết chích nhỏ nhoi trên thân xác tàn tạ rồi.


Trong đầu ta nó đen tối tới mức nhiều khi ta viết xong mới phải xóa đi vì nó kinh khủng lắm. Ta thích ngồi miêu tả cảnh đầu rơi máu chảy mà tốt nhất ta không nên liệt kê ra, ta nghe ta tả xong ta còn thấy cồn cào trong bụng. Ta không biết, ta tàn nhẫn thế…


Thì ra là một phần của ta bị tha hóa rồi.


Ây za, không trách ta được, sớm muộn gì ta cũng bị tống vào khu biệt lập với thành tích mang theo sự hoang tưởng khủng hoảng tinh thần.


12.


Ta mới biết, khi ta căm ghét một ai đó, ta sẽ khinh bỉ đến mức kì quặc. Thậm chí, cảm giác hít chung một bầu không khí với kẻ đó cũng khiến ta cảm thấy ta bị nhiễm phóng xạ. Và cảm giác đó nó không hề thuyên giảm, cho dù ta đã cố gắng bới móc lương tâm đủ thứ và cứ tự nhủ tự nhẩm rằng “ta tuy không thánh hiền cơ mà ta là người tốt, không được ghét bạn ý thế! Chết tiệt, sao ta ghét nó thế không biết!”


Ta không thích nó một tí nào, ta cũng nhận thấy bản thân ta tồi tệ lắm, cơ mà lương tâm ta không cắn rứt ta, cũng chẳng ai rảnh rỗi khai sáng lương tâm cho ta cả, đến tâm giao của ta còn thản nhiê nói rằng “Ghét nó cực kì” thì ta cứ thế mà níu giữ cho ta cái tính căm ghét này thôi.


Ta đã cố gắng thành thật hết mức có thể, hạn chế đến tối đa việc giao tiếp với nó. Tính ta cũng quá đáng, cơ mà nếu không quá đáng thì ta lại mang theo cái cục nợ trên người thì ta không làm được. Gì chứ, ta là đứa con gái tầm thường thôi cơ mà, được cái ta ngủ tốt lắm.


Ta vốn chưa bao giờ ghét ai nhiều đến thế, có ghét thì cũng chỉ dừng ở một mức rất thấp, còn lần đầu tiên ta ghét thế này, chắc chắn nó có vấn đề. Mà thái độ kì thị của ta thì đừng hỏi. Ta không ưa nói xoáy, cái trò nói xoáy này ta không thích dùng. Thật đấy, ta nói thẳng, thế nên nó cũng biết điều, hạn chế sự đáng ghét của nó xuống, cơ mà tầm phóng xạ kinh khủng quá. Ta ngồi xa cả trăm dãy mà vẫn cảm nhận được (thực ra là cách nó có 10m thôi).


13.


Ta thích số 13, kết thúc cái tự thuật này cũng nên dừng ở cái số 13. Thậ ra, ta chưa hề nói về cái tên Zinnia Reigia của ta đúng không?


Zinnia là tên một loài hoa, tượng trưg cho ý nghĩa “Nhớ bạn bè xa vắng”, ta thích cái tên và ý nghĩa này từ năm lớp 6. Chứ ta ghét hoa lắm lắm lắm ý, sau này có người yêu, ta sẽ chọn ai không tặng hoa và thú bông hay thú sống cho ta. Những thứ đó phiền phức. Quên, tóm lại là tên Zinnia vì nghe nó hay hay và ý nghĩa rất tuyệt. Ta không coi trọng tình yêu như tình bạn được.


Tiếp đến là Reigia. Cái họ này ta nghĩ ra khi ta học lớp 7, làm bài văn thuyết minh, ta đi tìm tư liệu về cây phượng, thấy tên khoa học của nó là Regia. Ta chỉ thêm chữ “I” vào sau chữ “E” mà thôi, cho thi vị. Cho nó thay đổi. Cơ mà, tên ta, ta phải viết đến cả trăm lần cho bé Khoai với bé Miêu, với bé bồ của ta các bé ấy mới nhờ… sơ sơ.


Thế là ta đành đổi tên FB là Anatoria Calla… cơ mà… các nàng ấy cũng chẳng nhớ nổi. Đấy, ơn nghĩa vợ chồng bạn bè cả năm trời bị đem quẳng vào nơi nào không biết. Bất lực lắm cơ. Nói thế thôi, họ yêu ta chết đi được. Chỉ là cái tên của ta lằng nhằng quá thôi.


Đấy trên đây là bản sơ khảo về ta, Zinnia Reigia, ta cũng chẳng có gì hay ho đáng để khám phá cả… haizzz…


Yêu yêu :x
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách