Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: gene_love_1999
Thu gọn cột thông tin

[Series] [Series | T] Các tình yêu của tớ!! | gene_love_1999 | Update story 4 :

[Lấy địa chỉ]
 Tác giả| Đăng lúc 23-11-2012 19:32:48 | Xem tất
*Note:
-Ôi em thật òng xin lỗi mọi người quá. Dạo này em hơi bận. Làm đề cương  chiền miên, sắp thi rồi, nên cía series này em hơi bỏ bê. Xin lỗi mọi người nhé.
-Thứ hai, là cái story 1 í. Đáng nhẽ sẽ có 2 part. Nhưng mà em bị mất bản kia rồi. Với lại không có time đánh lại à type, nên em quyết định dừng ở đấy, và sẽ post tiếp cái story 2. Em thật lòng xin lỗi vì cái tính ẩu đoảng của mình.
- Đây là cái short e nghĩ khi đang di học về, cũng viết lâu rồi nhưng chưa kịp type, nên có lỗ chỗ khó hiểu, mọi người không hiểu chỗ nào cứ nói em nhé. Và đáng lẽ là SE, nhưng vì lâu rồi em mới cb nên sẽ chuyển thành HE.Thanks mọi người đã ủng hộ em.



Tên Fic: Chia tay và gặp lạ
i
Author : Gene_love_1999 ( gene)

Rating (Giới hạn): Biết đọc thì có thể đọc được rồi :)


Pairings (Cặp đôi trong fic): MyungZy. Cameo: YoSeob

Thể loại: Sad, Happy

Disclaimer : Tất cả đều không phải của Gene. Nhưng trong fic này, số phận của họ do gene nắm giữ


Story 2 : Chia tay và gặp lại



Hoàng hôn – một buổi chiều tà.

Nó thả những sợi nắng vàng ươm xuống không gian. Tất cả mọi vật được bao bọc bởi một màu vàng. Màu vàng của sự tàn úa. Nó mờ dần rồi nhạt nhòa – Cái không gian thơ mộng của buổi chiều tấp nập.Nhưng dường như bó hoa tigon kia thì không. Nó vẫn vậy. vẫn mang một màu tím đến huyền ảo.

Ở một con dốc, nơi có những khóm hoa ti gôn xếp thành hàng, màu tím nhạt. Một chiếc bóng đổ dài trên mặt đường khúc khuỷu. Chiếc bóng liêu xiêu, đổ ngả đổ nghiên về tứ phía. Phải chăng chủ nhân của nó đang có chuyện gì?  Chủ nhân của chiếc bóng kia là người vô cùng xinh đẹp. Cô có  nước da trắng hồng không tì vết, dáng người cao với mái tíc màu hạt dẻ đẹp đẽ. Nhưng kìa! Đôi mắt kia? Sao nó lại buồn đến vậy. Có cả nhưng cuồng thâm, khóe mắt còn đọng lại vài hạt nước mắt. Cô vẫn bước đi. Mặc kệ dáng đi của mình đang làm cho chiếc bóng trở nên gập khúc, siêu vẹo. Ngước mắt nhìn những khóm hoa ti gôn đang nở, cô cũng vẫn chỉ hơi nhếch miệng cười. Hoàn toàn không có một chút biểu cảm nào từ khuôn mặt đẹp đến hoàn mĩ kia.

“Bốp” Cô đâm sầm vào  một người con trai.

Rồi cô ngã, ngã xuống sàn đất gồ ghề.

Rồi cô đau! Đang đau lắm. Đau ở tim kìa.

Trái tim đã vỡ ra nghìn mảnh của cô đang quặn lên từng hồi.

Như những mũi dao nhọn cứa sâu.

Máu!!

Tim cô đang chảy máu.

Và cô khóc..

Những giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mi. Nó nhòa đi, rồi mờ dần.

Đau đớn.

Nỗi đau thể xác từ cái ngã vừa rồi không thể lấp đầy nỗi buồn, trống vắng và cả sự mất mát  trong nó. Phải! Thật sự là không thể.

Còn về phía anh – Chàng trai xô ngã nó, à nhầm, bị nó xô ngã mới đúng chứ. Anh bị nó va phải, ngã nhào ra đât. Đôi mày thanh xô lại với nhau tỏ rõ sự khó chịu. Anh đang rất tức giận khi cô – đứa con gái đang xô ngã cậu kia – lại đang ngồi khóc , như  thể chính cô ta là người bị hại vậy. Anh ngồi bật dậy. cú ngã khiến anh cảm thấy ê mông và anh đang xoa lấy nó.

“Này cô” Cậu nói với tông 10 phần thì 7 phần là sự khing bỉ, 3 phần còn lại là sự tức giận chỉ trực trào ra.

Cô không trả lời, vẫn ngồi đó. Và đơn giản là vẫn khóc. Anh không biết gì vể cô cả!! Hoàn toàn không! Nhưng sao lại dùng cái tông giọng khinh bỉ ấy mà nói cô. Tại sao chứ? Anh khiến tâm trạng cô đã tồi tệ, nay còn phức tạp hơn. Cô đang nhớ đến người ấy anh có biết không? Nhó rất nhiều. Người ấy – người đã bước chân vào cuộc đời nó một cách nhẹ nhàng và ra đi cũng thật nhẹ nhàng. Đơn giản chỉ là một cái tin nhắn, nói ANH HẾT YÊU EM RỒI, CHÚNG MÌNH CHIA TAY ĐI là có thể kết thúc một tình yêu đẹp như hoa sao? Có phải vậy không Kim MyungSoo? Phải chăng anh yêu nó chỉ để đùa cợt, chơi đùa nó thôi sao?

Suzy’s POV “ Kim MyungSoo, anh có biết tôi hận anh lắm không?”

Nói vậy thôi, chứ cô nào đâu nỡ hận anh, phải không?

Cô vẫn còn yêu anh nhiều lắm Suzy ạ. Rất nhiều! Đừng cố giằn vặt mình nữa! Được không?

Anh – Kim MyungSoo – Tại sao lại rời xa cô? Tại sao?

Để cô bước đi trên con đường không có anh bên cạnh,

Cô sợ.

Cô cô đơn

Và… cô nhớ anh vô cùng.

MyungSoo à! Anh chia tay Suzy rồi. Liệu anh có biết rằng, ở nơi đây, Suzy đang vô cùng đau khổ, kiệt quệ vì anh không?

“Cô gì ơi…cô không s..?”

“Anh mặc kệ tôi đi”

Cô gào lên, hất phăng cánh tay của anh đang để trước mặt. Giận dữ trút lên cú hất văng vừa rồi. nặng nề.

“Anh thì biết gì chứ? Hức.. Anh cũng chỉ là người dưng thôi”

Anh thoáng ngạc nhiên, đôi môi tuyệt mĩ kéo lên nụ cười trâm biếm. Người dưng sao? Vậy thì để người dưng này giúp cô trốn thoát khỏi sự đau đơn này nhé.

Anh ngồi thụp xuống bên cạnh cô. Lấy tay lau những hạt lẹ nhỏ trên khóe mắt, chống cự những cái đẩy tay của cô, ôn nhu nói.

“Tôi biết mà. Cô đang rất buồn phải không?”

“Hahaha”

Anh đột nhiên nói rồi cười, nó còn không kịp trả lời.

“Câu nói của tôi hơi ngố phải không?”

“Xì…Không phải hơi mà là rất ngố í”

Cô thoáng cười!! Suzy đã cười rồi. Mọt nụ cười thật đẹp. Cô luôn cười nhu vậy, có phải là rất đẹp không Suzy.? Hãy luôn luôn cười nhu vậy nhé! Đừng đau buồn, bởi bất kì gã đàn ông nào.

“Cô cười rồi nhé”

Anh nói rồi cũng nở một nụ cười, không phải nụ cười trâm biếm kia, mà là nụ cười của thiên thần. Phải là một thiên thần đó.

“Tất cả là tại anh hết” Cô đnág bộp bộp vào người anh. “ Anh phải cho tôi biết tiên. Đó là hình phạt.

Cô nín hẳn.

Suzy này đúng là  Suzy của ngày xưa rồi, không xanh xao ủ rũ mà rất hồn nhiên, hoạt bát.

“Ầy..YangYoSeob. Còn cô?”

“Hihi. Tôi là Bae Suzy. Cảm ơn anh nhé.”

Anh đỡ cô đứng dậy, phịu bịu trên quần áo cô một cách tử tế. như một thằng bạn trai đang chăm sóc cho đứa bạn gsai hay mít ướt.

“Tôi đưa cô đi chơi nhé”

“Tại sao?”

“Cô đang buồn mà. Đi công viên”

“Muộn rồi. Nó còn…”

Cô băn khoăn, nhưng rồi chàng trai đối diện cũng kéo cô đi.

Hai người đến công viên vào một buồi hoàng hôn già. Thật đẹp.Nó làm cô nhớ đến ngày sưa, lúc anh còn yêu cô…Cũng như thế này. Cô muốn khóc. Nhưng rồi nghĩ lại, đằng nào hai người đâu còn là gì của nhau nữa, khóc để làm gì? Níu kéo mối tình đã cắt đứt hẳn sao?

Hai người chơi chán rồi lại đi xem phim – Những việc thường thấy ở những couple yêu nhau. Rất đơn giản, những sao cô thấy xa lạ quá. Cô chưa bao giờ thấy được cảm giác này khi owr bên cạnh MyungSoo. Những đối với YoSeob lại khác, anh chăm sóc cô rất chu đáo. Một cảm giác vui vẻ đến khó tả. Ý nghĩ đó hoàn toàn chiếm lấy cô. Phải chăng cô đã yêu Yang YoSeob rồi Không thể nào phải không Suzy? Cậy ý đã giúp mình, nên có cảm giác như vậy thôi.

Cuối cùng hoàng hôn đã tắt hẳn, Mọi vật cũng trở nên tĩnh lặng hơn. Bầu trời xám xịt điểm những ngôi sao sang lấp lánh.
Cậu dẫn nó về. Nhưng thức chất là dẫn nó về lại con dốc kia, chứ hoàn toàn không phải là nhà nó. Anh muốn đưa nó về, nhưng nó không cho.

“Tại sao không hỏi tôi” – Suzy – “Hỏi tại sao tôi lại khóc”

“Tôi biết em đau buồn vì chuyện gì! Tôi không muốn almf em đau them nữa”

“Cảm ơn..và cũng xin lỗi anh nhiều Seobbie ạ”

“Tôi nhận lời cảm ơn. Nhưng còn lời xin lỗi?”

“XIn lỗi vì đã làm phiền anh. Hì hì” – Suzy – “Chúng ta còn có thể gặp lại?”

“Nếu nó là định mệnh em ạ! Sự tình cờ “ – Anh nói.

“Không thể là sự sắp đặt sao YoSeob?”

“Tôi cũng không biết nữa”

Anh nói, đưa tay xoa lên mái tóc cô. Thật mềm mại.

Đường đi thật ngắn ngủi khi có bạn bè bên ta trò chuyện. Thoáng cái đã đến con dốc lúc nãy! Nó và anh lại sắp xa nhau? Giống như hôm nay. Nó và Myung Soo xa nhau sao?

“Tạm biệt nhé. Nhóc hoa ti gôn”

“Tại sao lại gọi tôi là hoa ti gôn?”

“Tôi không biết, nhưng đơn giản, cô rất giống nó”

“Aissii.. Cái anh này. Anh muốn chết à?”

“Tất nhiên là không rồi. hehe.. Nhớ phải cười thật nhiều nhé.”

“Tôi biết mà. Tạm biệt”

“Tạm biệt”

Anh quay gót bước đi. Lòng chua sót.

“Chúng ta còn có thể gặp lại?”

“Ừm. Nếu tôi có thể”

Cậu nói với lại, không quên gửi tặng cô một nụ cười.

Đi được kha xa, bong dáng cô gái nhỏ đằng xa cũng mờ dần. Cậu tấp vào một góc tường nhỏ. Thở dốc. Những tiếng thở hắt ra làm cậu đau đớn. Căn bệnh tim quái ác đã hành hạ cậu suốt tháng ngày qua. Đau đớn đến tận cùng da thịt.

“Khá làm MyungSoo à.”

Sâu bên trong màn đêm, tiếng nói vọng ra, cùng với tiếng cười khinh khỉnh.

“yang Yo Soeb?”

“Phải. mình đây, thằng bạn tồi này.”

“A…đau.. mình phải uống thuốc..Đau quá”

Anh nói, tay đặt lên ngực xoa xoa và lấy thuốc uống. Thật là phiền phức.

“Cậu dám mạo danh mình” YoSeob đe dọa. “Quay lại đi MyungSoo.. Đừng để phải hối hận.”

Anh khựng lại bởi câu nói của YoSoeb. Anh không ngờ một thằng playboy như hắn cũng thốt lên được những lời khuyên răn anh lên quay lại. Không ngờ.!!

“Nhưng mình…bệnh tim…” Cậu ngậm ngừng, nói không lên lời. Cũng chỉ vì cái bệnh tim quái ác này mà cậu chia tay cô. Chứ hoàn toàn không phải hết yêu cô rồi. Anh còn yêu cô nhiều lắm.

“Nói cho cô ấy biết. Không sẽ đau khổ lắm”

“Mình…sắp phẫu thuật rồi.”

“Nhanh lên, đuổi theo cô ấy đi”

“Ừm…Cảm ơn cậu, Seobbie ạh! Cậu là bạn tốt nhất của tớ”

Anh quyết tâm rồi. tốt qá.

Anh quay gót, chạy một mạch đến chỗ con dốc vừa rồi. Mặc kệ con tim đang đập thình thịch. Mặc kệ nhũng đau đớn của bản thận.

Cô kia rồi. Nhóc con hoa ti gôn của anh.

Cô vẫn chưa đi. Vẫn đứng đó ngắm những khóm hoa ti gôn. Anh mỉm cười.

“Zyzy à”

Zyzy sao? Cô có nghe lầm không? Đây chẳng phải là cách gọi anh của rieenga nh dành cho cô sao? Thật sự là anh sao?
Cô quay ra, khuôn mawtjc không giấu nổi sự ngạc nhiên.

“MyungSoo à.”

Cô chạy đến, ôm chầm lấy cổ của anh. Nước mắt tuôn rơi.

“ANh đây rồi nhóc, nín đi Zyzy ngoan”

“Anh xấu lắm..hix..anh nói anh không yêu em nữa…tại sao lại đến tìm em?”

Cảm xúc như vỡ òa. Có rất nhiều thứ nó muốn hỏi bây giờ. Nhiều lắm. Nhưng cổ họng như bị chặn lại. Nghẹn ứ.

“Anh biết, Anh xấu lắm”  Anh nói. Xoa đầu nhóc con của anh. “ Nhưng mà Zyzy à. Anh cần phẫu thuật” Anh chậm rãi nói.

“Tại sao chứ? Anh bị bệnh gì à?”

“Bệnh tim”

“Không thể nào. Anh còn rất khỏe mà. Không thể nào.”

Cô khóc to hơn nữa, không tin vào cái sự thật hiển nhiên kia.

“Ngoan nào Zyzy… em hãy đợi anh nhé. ..Chỉ một năm thôi… Anh sang Mĩ phẫu thuật.”

“Không, Anh cho em theo với.”

Cô vẫn khóc nức nở, kéo áo anh đòi đi theo. Nhưng anh không cho. Anh biết cô sẽ buồn.

“Tạm biệt em, Suzy. Hẹn một năm sau gặp lại.”

Anh rời khỏi vòng tay nó. Nó ngỡ ngàng. Chuyện gì vậy. Anh vừa quay lại với nó, đã lại đi rồi sao? Không thể nào.
Nó khóc thật to, gào thật tỏ như muốn nói với ông trời rằng sao người bất công thế.

-        - - -

Seoul. 1 Năm sau.

Đại học Gene – Khoa Điện ảnh diễn xuất.

“Suzy à, tạm biệt”

Từng lớp người quan nhanh, để lại bên cô những câu chào không rõ chủ nhân. Cô chỉ ậm ừ cho qua rồi thôi. Thế là một năm đã qua rồi. Một năm trước, anh nói giờ này anh sẽ về, nhưng giờ anh đâu? Anh lại định lừa nó một lần nữa sao? Thật vậy sao? Nếu vậy, Anh là đồ tồi đấy Kim MyungSoo. Khuôn mặt cô thoáng buồn, nụ cười kéo lên đầy sự khinh bỉ.

Bước ra khỏi cổng trường đông đúc, xa xa có chuyện gì đó, đám đông đang tụ lại. Tính tò mò có sẵn, cô chạy lại, hỏi han.
Trước mắt cô là anh, Kim MyungSoo bằng da bằng thịt. Anh đang đứng bên một con gấu bong với trái tim to tướng trước ngực, với dòng chữ : Zyzy à! Anh về rồi nè.

Nó bật khóc. Anh khờ quá đi. Đang làm trò gì vậy nè. Thật mất mặt nó quá.

Hàng tách ra, để lại lối đi cho hai nhân vật chính.

“Zyzy à. Lâu không gặp em”

Anh ngỏ lời, thì thâm vào tai cô. Cô cũng bật cười. Anh cũng thật là.

“Bobo…bobo”

Đám đông hô to, hối thúc hai người nên hôn nhau.

“Các bạn muốn chúng tôi hôn nhau công khai hả?”

Anh ngay thơ ngước nhìn mọi người.

“Đúng”

“Đương nhiên là phải hôn nhau… bí mật rồi”



End



Bình luận

tem của ta! *xé, nhai, nuốt*, mai comt sau!  Đăng lúc 23-11-2012 07:46 PM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
linhgiang + 5 Có chap mới rồi ♥ Đọc thôi ♥ C.

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 23-11-2012 19:56:48 | Xem tất
mất con tem, đc phong bì =))
fic buồn, tội Suzy quá đi ;)) khúc cuối ss k hiểu lắm :(( đọc nhanh quá hay sao í
em comeback, nhớ em quá, vote cho bé trong lời xin lỗi muộn màng rồi đó
hwaiting ^^

Bình luận

ah tại khúc đầu thấy đang sướt mướt xuống dưới happy 1 cái bỡ ngỡ =))  Đăng lúc 24-11-2012 04:35 PM
mãi chả ra cái gì :)) viết đại thoại vào :) hì hì. ss k hiểu chỗ nào ạh  Đăng lúc 24-11-2012 04:15 PM
keke :)) thanks ss ạh :)) hì hì :) dạo này m bận qá :((. Cái story này :) đang nhẽ là sad ker :) nhưng mà thấy tội qá:) nên em đổi lại, thế nên đoạn cuối ngồi nghĩ   Đăng lúc 24-11-2012 04:14 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 23-11-2012 20:08:09 | Xem tất
Nội dung chap 2 này hay quá đi em ây
Từ đầu ss nghĩ MyungSoo là người xấu cơ :))))))))))
Còn YoSeob và Suzy mới là nhân vật chính nên hơi thất vọng
Không ngờ hóa ra thành thế này, em viết hay quá ý
Cảm ơn em nhiều nha

Bình luận

hì hì :) thanks ss qá đi :))). em cũng định là Seobzy ss ơi :)) nhưng thôi :) tội tk Lờ :)  Đăng lúc 24-11-2012 04:16 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 27-12-2012 17:23:54 | Xem tất
Note:+Xin chào mọi người. Đã lâu lắm rồi em không vào lại cái topic này, không biết mọi người còn nhớ em không, hì hì, Tình hình là em thi xong rồi, có nhiều time, nên em ngồi viết cái shot này. Lại MyungZy, mong mọi người sẽ thích nó.

         +xl mọi người về cái long kia luôn nhé, tại để lâu không viết tiếp nên có thể nd sẽ không liền mạnh, em cũng sắp được nghỉ rồi, thời gian type fic sẽ nhiều hơn, em sẽ post chap thường xuyên.

@ss San :Cái shot này, e tặng cho ss San, hì hì. Dạo này không onl nhiều, cũng không hay nói chuyện với ss nữa, nên em viết cái shot này tặng ss. Không biết ss ship nhất ai, em nghĩ sẽ là MyungZy nên đã viết nó.Dạo gần đây cũng không vô fic ss thường xuyên được, xl ss nhé. Mong ss thíc nó. hì h
ì.


Enjoy!!

Tên Fic: Again?

Author : Gene_love_1999 ( gene)

Rating : T Chăng?

Pairing: MyungZy

Thể loại: Sad, HE

Disclaimer : Tất cả đều không phải của Gene. Nhưng trong fic này, số phận của họ do gene nắm giữ.



[img][/img]


story 3 : MyungZy fic. Again?






Suzy's POV

Mưa!

Lại mưa nữa rồi!

Tôi ghét mưa!

Dạo này mưa cứ rơi suốt!

Nó khiến tôi không thể làm gì cả! Và tôi ghét điều nó, sẽ thật nhàm chán nếu bạn kh
ông làm gì cả. Tôi cá đấy.

Và có lẽ… tồi tệ hơn nữa là bệnh cảm cúm của tôi. Nó chắc chắn sẽ xảy đến vào một ngày như thế này. Những cơn họ ập về bên tôi, nó khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Thuờng những ngày mưa như thế, bên tôi sẽ lại có một bờ vai rộng, cho tôi gối đầu ngắm những hạt nưa rơi. Hoặc là, mỗi sang thức dậy, sẽ có một vỉ thuốc đuợc đặt trên bàn với mẩu giấy nhỏ đong đầy những yêu thuơng. Tôi đã từng đuợc như vậy! Những mảnh kí ức lại xuất hiện trong tôi. Mặc dù tôi đã cố gắng..găm sâu nó trong tim, nhưng rồi giờ đây, một lần nữa nó lại hiện về, thật rõ nét.


Tôi thấy khó chịu. Lại them một lí do nữa để tôi ghét mưa rồi.

Những hạt mưa trĩu hạt táp vào cánh cửa ban công, làm cho những hạt mưa rớt lại trên đó trượt xuống, thành một vệt dài.

Trời mưa! Nó khiên mọi thứ xung quanh trở nên ẩm uớt, mờ ảo hơn. Mưa như gột rửa tất cả. Làm bốc hơi mọi thứ, lu mờ đi tất cả mọi thứ trong tôi.

Tôi khẽ thở dài. Cơn họ khan lại tìm đến với tôi rồi. Tôi muốn đi mua thuốc. Nhưng trời mưa quá, và nó chưa có dấu hiệu sẽ dừng lại. Tôi  mủn lòng. Thôi đành ngồi nhà vậy!

“Khụ khụ”

“Khụ khụ”

Cả căn phòng rộng như chỉ còn lại tiếng ho của tôi. Cảm giác lạc long bao trùm lấy tôi, muốn ngạt thở. Dù rằng tôi sống một mình đấy, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình cô đơn, ít nhất là cô đơn như bây giờ. Lần đầu tiên cái cảm giác them thuồng đuợc yêu thuơng, sự che chở ấy chiếm lấy tôi. Tôi nhớ về quá khứ. Nhớ về kỉ niệm vui vẻ giữa anh và mình. Nó ấm áp và tràn ngậm sắc hồng đẹp đẽ.Nhưng anh đã lừa dối tôi, vf vậy bây giờ, anh không còn là gì cả. Không là gì cả, với Bae Suzy cả. Tôi chấn rĩnh mình và khẽ ấn nhẹ lên tim, ngăn dòng nuớc mắt từ khoé mi chỉ trực trào ra.May mà tôi đã không khóc, nếu không thì trông thảm hại lắm. Có ai thích con gái mè nheo đâu.

Cơn ho đã nguôi ngoai đôi chút và tôi có thể thoẻ. Tôi hít một hoiư thật căng rồi tự thuởng cho mình một cốc sữa nóng. Tôi thích nó hơn Cacao nóng, nó không đắng như cacao mà có vị ngọt dịu dàng. Nhưng anh thì nguợc lại. Anh thích Cacao nóng!

“Mình sao vậy, sao cứ nhắc hoài đến anh ta vậy nè? Không là không! Anh ta không là gì cả.”
Tôi thốt ra trong vô thức voíư một vẻ mặt cau có đến dị nguời.
.
.
.

Sữa nóng thật ấm. Những làn khói phả ra nhè nhẹ, đi cùng nó là vị thơm ngon, béo ngậy của sữa. Mùi huơng thơm đến mê nguời. Tôi hé mở của ban công. Tôi muốn cảm nhận những hạt mưa một chút, mặc dù tôi rất ghét nó. Những hạt mữa trĩu nặng táo vào mặt mặt tôi thay vì cái cửa sổ đuợc kéo ra truớc nó. Hơi rát một chút. Những cảm giác khoan khoái đến lạ thuờng. Những hạt nuớc mưa thật mát, nó khiến cơn giận giữ trong tôi chẳng máay chốc đã nguôi dần. Tôi hít đuợc mùi bánh mì đặc sệt mùi phô mai thơm lừng của bánh mì khi nó quyện huơng vào những hạt mưa. Đánh mắt tìm kiếm cửa hang bánh mig, đập vào mắt tôi là một chàng trai voíư mái tóc màu nâu hạt dẻ, hơi ngắn. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, nhưng đã uớt nhẹp từ bao giờ bởi nuớc mưa rét buốt. Dáng nguời anh cao, dong dỏng và hình như anh ta đang đưa huớng nhìn của mình đến một trong những ngôi nhà nào đó trong trung cư của tôi.

“Reng…reng..”

Chuông điện thoại reo lên đập tan nỗi suy nghĩ mông lung của tôi về chàng trai duới kia.Với tay lấy nó, và tôi cũng để í rằng nguời con trau kia đưa điện thoại cũng đã uớt nhẹp của anh ta lên, bấm số và nghe.

Tôi nhấc máy.

“Suzy à..”

Giọng nói trầm, khan khan nhưng lấp đầy trong đó là sự yêu thuơng. Nó thật quen.

“Cho hỏi ai vậy?”

“Suzy à…hix..”

Có thể anh ta đang khóc, tôi nghe thấy tiếng sụt sùi của anh ta địên thoại.

“Anh đây!”

“Anh là ai? Chúng ta quen nhau ư?”

Tông giọng của tôi đã có phần hơi tức, thật sự thì tôi không thíc cái trò đánh đố này.

“MyungSoo…Kim MyungSoo”

Chất gịng trầm ấm nhưng hơi run lên, có vẻ vì lạnh của anh ta. Anh ta nói mình là  MyungSoo.

Kim MyungSoo sao?

Tôi nhào nguời ra khỏi ban công, và bây giờ tôi mới biết rằng, nguời con trai ấy từ nãy đến giờ vẫy cứ nhìn chăm chăm vầo ban công phòng tôi. Phải! Phòng tôi chứ không phải là phòng nào khác.Tôi vớ lấy cái ô trong góc tuờng và chạy ù ra ngoài. Ở ngày đang lạnh lắm, gió rít từng cơn lạnh thấu xuơng, mưa ngập đuờng. Tiếng mưa rơi lộp độp trên cánh ô hoà vào tâm trạng hỗn độn trong tôi. Mặc dù tôi hận, tôi ghét anh, nhưng tôi không thể bỏ mặc anh như thế này được. Bây giờ anh đang đứng truớc mặt tôi-Nguời con trai lên Kim MyungSoo đó.

"Anh đến đây làm gì?"

...

"Vậy thôi, tôi đi đây, mặc xác anh"

Tôi quay gót, định cất bước đi thì một bạn tay giữ tôi lại, kéo về phía sau.

Lạnh!

Bàn tay đó lạnh cóng, vuơng vấn trên đó là một ít nuớc mưa còn dính lại. Và tôi biết chủ nhân của nó.

Là anh.

"Anh làm gì vậy? Bỏ tôi ra!"

Tôi vùng vằng, cố gắng tác bàn tay mình khỏi đôi tay lạnh buốt của anh. Anh chìa ra...một vỉ thuốc...rồi thỏ thẻ.

"Của em.."

Thuốc cảm? Anh vì tôi mà mang nó đến đây sao?

"Anh cầm về đi, tôi không..."

Câu nói chưa dứt thì nguời con trai truớc mặt tôi đã ngã quỵ xuống từ lúc nào. Tôi sững nguời. Những hạt nuớc mưa vẫn cứ rơi. như đang trêu đùa trên khuôn mặt với làn da trắng nhọưt đã tái đi của anh. Tôi nên làm gì đây? Bỏ lại anh ở đây cũng không đuợc, mà mang anh vào cũng không xong.AAAA!! Tại sao anh lại quay lại thế này? Thật sự khiến tôi đau đầu và mệt mỏi mà!! Làm sao một đứa con gái như tôi làm sao có thể đưa anh ta lên nhà đuợc đây?
"Suzy à! Có chuyện gì không?"

"A! COn chà chú. Cái anh này...tự nhiên ngất ở đây.. con định đưa len nhà mình..nghỉ ngơi" - Ôi chó chuyện gì với tôi vậy nè, tại sao lại ấp úng cơ chứ. Suzy ơi là Suzy, mày ngốc quá đi thôi.

"Để chú giúp con"

"A! Nae. Con cám ơn'

.
.
.

Nhìn chăm chăm vào nguời con trai đang nằm trên giừong kia, tim tôi không khỏi nhói lên. Anh ta.. rõ ràng đã đá tôi truớc mà, nhưng sao giờ lại tìm đến tôi cơ chứ. Kim MyungSoo - anh quả thật khiến tôi điên lên mất.

"Suzy...em..anh nhớ em.."

Anh ta khẽ rên rỉ kéo tôi về thực tại, thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Anh ta gọi tên tôi? Nhớ tôi ư? Thật nậc cười mà! Rốt cuộc bây giờ anh đang bị làm sao vậy?

End Suzy's POV

"Ya!!!Ya! Kim MyungSoo. DẬY MAU!" - Suzy đánh mạnh vào chân MyungSoo và gào lên, chiếc quần jeans anh mặc vẫn còn đang sũng nuớc và nó đang rỉ ra trên ga giường của cô.

"Suzy à! Cho anh ngủ một chút thôi..nhé"

"Không! Dậy mau lên"

Khung cảnh này khiến Suzy nhớ về quá khứ, những kỉ niệm ngày sưa. Anh và cô đã từng như thế này, vui vẻ và luôn luôn bên nhau, trao nhau từng ánh mắt đến nụ cười. Cuối cùng thì nguời con trai kia cũng đã thức giấc , quần áo bó sát khiến MyungSoo cảm thấy khó chịu.

Cổ họng rát bỏng.

Người nóng bừng..

Anh ốm mất thôi..

"Suzy à, cho anh cốc nước đi" - Anh nói, tay lới lỏng hai cúc áo đầu, cứ như việc này đã quá quen thuộc, những điều anh đã làm truớc đây.

"Ya! Kim MyungSoo" - Suzy nổi đoá, khuôn mặt cô tự nhiên đỏ bừng lên - "Anh nói cái gì vậy? Đừng sai bảo tôi bất cứ thứ gì cả? Chúng ta bây giờ... ĐÃ HẾT RỒI...HẾT rồi đó, hiểu không?"

"Không, Suzy à, anh vẫn còn yêu em"

"Yêu tôi sao?Anh đang nói cái vớ vẩn gì vậy hả? Vậy tại sao khi đó...khi đó anh.." - Suzy khóc nấc lên, những giọt lệ thi nhau lần luợt buông lơi khóe mi và rơi xuống, vỡ tan.

"Anh ...anh muốn thử xem... Chúng ta yêu nhau được bao nhiêu..chỉ vậy thôi" - MyungSoo ngập  ngừng - "Và anh biết, anh yêu em nhiều lắm... có lẽ em đã bị tổn thuơng"

"Đồ xấu xa, đồ tồi! Anh là đồ tồi! Tôi ghét anh" - Những giọt nước mắt vẫn cữ tuôn rơi nơi khóe mi. Ngày một nhiều hơn. Cô cảm thấy thật tồi tệ lúc này. Thật mệt mỏi. Cái người con trai đó, anh ta dám trêu đùa cô trong suốt thời gian qua sao?

"Em không thể ghét anh được. Suzy à! Bởi vì..em yêu anh mà" - Anh nói khiến cô đơ người. Chẳng lẽ cô còn yêu anh sao?

MyungSoo tiến lại gần Suzy hơn, mặt đối mặt với cô. Vuốt nhẹ xương quai hàm của cô, anh khẽ nâng chiếc cằm nhỏ xinh xắn lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.

"Này! Anh đừng có mà tự suy.diễ..."

Câu nói chưa dứt thì Suzy đã cảm nhận thấy đôi môi mình đang bị ép lấy. Cảm giác ngạc nhiên xen lẫn sự tức giận đang hiện hữu trong cô. Thật là tức mà, anh ta dám coi thường cô sao? Cô dùng hết sức đẩy người con trai đối diện ra khỏi cơ thể mình.Nhưng mọi thứ hoàn toàn vô hiệu. Anh vẫn cứ ép lấy đôi môi căng mọng của cô mà ngấu nghiến. MyungSoo thật ranh mãnh khi anh mút lấy cánh môi dưới của Suzy.Đây là lần đầu tiên anh làm vậy với cô, những lần trước, đơn thuần chỉ là những nụ hôn phớt, nhưng chứa chan bao nhiêu tình cảm. Cái lưỡi như thuần thục tách đôi môi kia va và lùa vào trong vòm miệng của cô. Lưỡi anh vờn lấy lưỡi Suzy, cuốn nó vào  trong vòng xoáy ma mị của tình yêu rồi lại lới lỏng, hay nhả ra khiến cô cảm thấy hụt hẫng. Như để trừng phạt anh, Suzy đáp trả nụ hôn một cách nồng nhiệt và say đắm nhất. Truớc tiên, cô ma mãnh cắn lên bờ môi thô ráp của anh, nó đủ mạnh để khiến đôi môi ấy bật máu. Nụ hôn vẫn được tiếp thụ, nhưng nó có phần thô bạo hơn truớc. Hơi thở gấp gáp hơn...Lúc này, hay con người như hoà vào làm một, hoà vào vị máu tanh nồng.

.
.
.

Suzy's POV

Tôi tỉnh dậy khi những bông nắng đang đùa giỡn trên mặt mình. Thế là trời đã sáng rồi. Nhìn sang người con trai bên cạnh, cũng khiến tôi biết được chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua.

Thật là tồi tệ!

Tôi không nghĩ rằng mình lại đáp trả MyungSoo nồng nhiệt đến vậy. Có thể... tôi đã lại rơi vào vòng xoáy tình yêu của anh ta mất rồi.

Khoác tạm chiếc áo vắt ở đầy giường, tôi đi về phía nhà bếp. Tiếng đôi dép lê ma sát với sàn nhà tạo ra một thứ âm thanh thật hỗn độn. Nó làm tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi sợ sẽ đánh thức anh dậy. Tôi sợ phải đối mặt với anh.

Tôi pha cho mình một ly sữa nóng và.. một ly cacao nóng..cho anh. Tôi biết rằng anh sắp dậy rồi.Nói thật thì tôi chưa bao giờ dậy sớm như vậy. Công việc hiện tại không bao giờ đòi hỏi việc tôi ohải dậy sớm. Và đây là lần đầu tiên, Mặt trời hửng sáng nơi đằng Đông quện vào màu trời xanh rì khiến lòng tôi cảm thấy xao xuyến đến lạ. Cánh môi khẽ kéo lên thành một nụ cười...không toả sáng tựa ánh hoà quang, nhưng nó đủ sáng để sưởi âm lòng tôi.

"Em luôn cười như vậy, thì sẽ đẹp lắm"

Giọng nói trầm ấm quen thuộc lại vang lên. Cái lúc tôi cảm nhận được vị ngọt ngài trong giọng nói ấy cũng là lúc tôi cảm nhận thấy rằng anh đang ôm lấy tôi từ phía sau. Ôm một cách trìu mến.Vòng tay tôi nhung nhớ suốt mấy năm vừa qua, giờ đang ôm trọn lấy tấm thân tôi.Tôi nhớ nó. Có nhiều lúc tôi muốn tìm đến anh, tìm đến cái cảm giác được ôm trọn vào lòng nay, nhưng lòn tự tôn đã chiến thắng và tôi đã không làm điều đó.

"Hôm nay em có phải đi làm không Suzy?" - Giọng nói đó phả vào tai tôi, nóng ấm. Tôi dần dần  cảm nhận hương vị của nó mà đáp lại.

"Phải đi chứ! Nhưng em sẽ nghỉ" - Tôi nói -"Chúng ta hẹn hò nhé. Hôm nay"

"Tuỳ em thôi. Quý cô nhỏ"


End

Bình luận

cũng đc nghỉ mờ  Đăng lúc 29-12-2012 10:48 AM
hè hè nghỉ tết vui k em  Đăng lúc 29-12-2012 10:34 AM
uhm, ss ship hyunzy nhg toàn vik myungzy thui nên nhìu ng` nghĩ thế =))  Đăng lúc 28-12-2012 04:56 PM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
yool_bluespill + 5 Ủng hộ 1 cái!

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 27-12-2012 17:55:04 | Xem tất
giựt con tem, hú hú

em edit cho ss đây :

đầu tiên phải nói là........

Story hay cực :))

ui, MyungZy iu vấu của em

Story này hay thật lun đó ss

mà sao ông Lờ chơi ác vậy ?

làm bà Zy tưởng...... :))

bà Zy trả thù ghê nhỉ ? hơi bị ác :))

mau ra Story mới nha ss ^^

Bình luận

hà hà. tks e nhoé :)). cái story sau ss xg rồi :) những chưa có time tupy lên mt thôi. mai kia nghỉ ss sẽ post. tks e  Đăng lúc 28-12-2012 04:14 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 27-12-2012 18:18:11 | Xem tất
Nà nà 2K , fic này là tặng nà, sao vào trước ss hả :@ oánh giờ

Hề hề thanks em, lo học là vấn đề ưu tiên mà, k sao, ss cũng từng như em nên ss bik :lol

fic này ss thấy em viết rất hay, chắc do nhiều thời gian nên chăm chút nó rất nhiều ;P

ss cũng ship myungzy ;P dù ss ship hyunzy nhưng đọc fic mấy bé thành ship đôi này luôn ;P

Hai người này cứ thay đổi tính cách ghê, trả thù qua lại rồi lại đến với nhau thôi ;P

ráng học chăm chỉ nhe, sắp đến tết rồi :)

Bình luận

tết dương lịc thâu ss :)) cũng sướng. ngỉ dài:))  Đăng lúc 29-12-2012 10:37 AM
e cũng tưởng bở đây này ss :))  Đăng lúc 29-12-2012 09:34 AM
hè hè, tks ss San nhớ :)). e cữ nghĩ ss ship MyungZY :)) hoá ra Hyun Zy ạ:)  Đăng lúc 28-12-2012 04:13 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 28-12-2012 15:53:31 | Xem tất
fic này hay thật đấy bạn ơi
!mình ship myungzy lắm đấy.
fic hay lắm bạn ơi!!!
mau ra chap mới nhé bạn!:lol

Bình luận

comt 3 dòng nhé bạn  Đăng lúc 29-12-2012 01:15 AM
hì hì. tks bạn đã com. ok bạn.  Đăng lúc 28-12-2012 04:16 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 22-1-2013 11:40:32 | Xem tất
Ôi thật xin lỗi mọi người quá :(( Cái lần post story 3 em hứa là vài ngày sau sẽ post 1 story là Boylove ;X ker mà lười quá :)) Mọi người thông cảm nhá.
Hê hê. Cái fic này là em viết vào cái ngày chủ nhật nhàm chán nhất của mình :) lần đầu tiên mà viết tay xong 1 cái shot :) mệt gần chết.
Cái fic này là để dành tặng cho tk Út nhà zai chiều, phim nó sắp ra mắt rồi :)) cũng muốn thể hiện tinh thần fan gơ nổi loạn 1 tí nên em mới viết :)) Lần này couple chính sẽ là ChanJia .


P/s : Ngày đúng lúc tk bé nó ra phim là ngày 24 ker, nhưng mà hôm 24 em bận chết đi được :)) đi học mà như chạy show í, thế nên em sẽ post cái shot này vào ngày mai ngày 23 í nhá.

Tên Fic: Goodbye my rainy... And Hello my rainbow girl

Author : Gene_love_1999 ( gene)

Rating : Em cũng chả biết nó là raiting gì :)). Mọi người đọc rồi pm e để em edit :))

Pairing : ChanJia, little ChanKhun và KhunToria.

Thể loại: Sad, HE

Disclaimer : Tất cả đều không phải của Gene. Nhưng trong fic này, số phận của họ do gene nắm giữ.


P/S:+ Lại một cái shot nữa nửa sad nửa Happy và cũng lại 1 cái shot nữa liên qan đến mưa sau cái shot MyungZy kia. Em chả hiểu mình bị gì nữa, đời chả dỗi hơi đi ngắm mưa, cơ mà vẫn cứ thíc viết. Mong mọi người đừng thấy nó bỉ bỉ.
       +Tự em cũng thấy rằng đoạn đầu fic này qá nhảm, nhưng mà nó cũng để dẫn dắt vào chuyện thôi hì hì :))

      




            
Story 4 : Tạm biệt anh, cơn mưa của em...
Xin chào em, cô gái cầu vồng của anh
.



Có người đã nói với tôi rằng ... tình yêu là thứ tình cảm vĩnh cửu , là thứ tình cảm thiêng liêng, người sống trong tình yêu luôn luôn cảm thấy hạnh phúc ... mãi mãi.

Nhưng đối với tôi, tình yêu không đơn thuần mang lại cho tôi hạnh phúc, mà nó đem đến một thứ sức mạnh khác, nữa. Tình yêu là thứ tình cảm đầu tiên mang lại cho tôi cái cảm giác đau khổ nhất, tôi đã từng không hề nhỏ một giọt nước mắt nào khi người bà mà tôi yêu quý nhất ra đi, nhưng tôi đã khóc rất nhiều, gần như là cạn khô nước mắt khi mà tôi mất anh, người mà tôi nghĩ là mình yêu thương nhất trông cõi đời này, ngoại trừ bà..

Anh là một cơn mưa, cơn mưa đã từng là của riêng tôi

Anh là một cơn mưa, cơn mưa giúp tôi xoa dịu những muộn phiền

Anh là một cơn mưa, cơn mưa giúp tôi có thêm sức mạnh để nghĩ tiếp đến tương lại, nghĩ tiếp đến việc học,

Anh là một cơn mưa, vì tôi gặp anh vào một ngày mưa ...

Thật nhảm nhí khi tôi tự nhận anh là cơn mưa của mình ... theo tôi thấy, thậm chí anh chưa từng coi tôi là một điều gì đấy quá quan trọng với bản thân anh cả.




Tôi thất thểu bước đi trên con đường về nhà quen thuộc, nhà tôi vốn rất gần mà, sao bây giờ nó lại trở nên xa xăm, và khó đi thế này. Thế là người bà mà tôi yêu quý nhất cũng rời xa tôi mà đi rồi. Bà ơi sao bà lại xa con, bà không yêu con sao? Nhưng con yêu bà lắm... suy nghĩ rằng bà ghét tôi như choán lấy tâm can tôi, và rồi mưa bắt đầu rơi, nó như thấu hiểu tôi, hơn người mẹ, người bố của tôi kia. Dù bà là người tôi yêu thương nhất, nhưng không hiểu sao tôi lại không thể rơi một giọt nước mắt nào khi bà mất đi cả, còn mẹ tôi, bà đã khóc rất nhiều, nhưng nó hoàn toàn là giả tạo... Cô tôi nói, do tôi quá đau buồn nên không thể khóc được thôi, không phải do tôi quá bất hiếu đâu..Chắc chắn thế. Mưa rơi ướt áo tôi, ướt mái tóc lẫn khuôn mặt khá ưa nhìn của một thằng con trai. Mọi người nhìn vào, tôi giống như là một thằng bị thất tình nhiều hơn là vì quá đau buồn bởi sự ra đi của bà, tôi biết điều đó và tôi mặc kệ. Mặc kệ lời nói của những người đi đường, tôi bỏ ngoài tai. Mặc kệ những hạt mưa lạnh ngắt vẫn không ngừng đáp trên cơ thể mình, tôi coi như mưa chưa hề rơi. Nhưng rồi một tấm thân tiến lại phía tôi, với một chiếc ô màu xám, anh ta dang ô đến phía tôi và che cho những hạt mưa kia đừng làm phiền tôi nữa. Tôi ngước đôi mắt đã xụ cuống vì nước mưa nhìn chàng trai phía đối diện. Đập vào mắt tôi là một gương mặt rất điển trai, có khi còn đẹp trai hơn cả tôi ấy chứ, trong anh phảng phất một cái gì đó rất là dễ thương , khiến trái tim tôi đập liên hồi.Anh ấy nở mọt nụ cười với tôi, nụ cười như chiếu sáng tất cả, choán lấy tâm chí tôi và rồi tôi bị hút lấy bởi nụ cười ấy, tôi ngắm anh đến ngay dại.

.

.

.

Tôi không có thói quen nói chuyện với người mới quen biết, nhưng ở anh có một cái gì đó khiên tôi cảm thấy tin cậy và muốn dựa dẫm, tôi cảm thấy mình được an ủi phần nào khi ơ  bên anh


Anh và tôi gặp nhau như vậy đấy, sự gặp nhau định mệnh dưới một cơn mưa, kể từ đấy, anh là cơn mưa của tôi..

Khi tôi xác định được rằng đối với tôi , anh trên mức là một người hyun, tôi đối với anh có mọt thứ tifnhc ảm mờ mờ, ảo ảo nào đó mà tôi không thể xác định được nó là gì. Tôi rue anh đi xem phim cùng. Hôm đấy, anh không đến. Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, chắc do anh bận việc nên mới không đến được thôi. Nhưng có lẽ ngày sau đó, là ngàng tôi hận bản thân nhất, vì nó đã đưa tôi rời xa anh hơn

Khi anh nói đã tìm thấy nửa kia của mình, cảm giác đầu tiên xuất hiện trong tôi là sự tồi tệ, cái cảm giác bị phản bội ghê gớm lắm.Ừ thì chị ta xinh đọe, ừ thì chị ta học giỏi hơn em, ừ thì chị ta cũng là con gãi nữa...em ghen tị với tất cả những gì chị ta có, em ghen tị với chị ta vì chị có anh... Rồi
sau đó thì sao? Em sợ đối diện với anh và chị, sợi đối diện với tình cảm thân mật của hai người, sợ rằng em sẽ lao đến chỗ chị ta và mắng một trận, nói rằng anh là của em và em là người đến trước, em yêu anh hơn chị ta... Rồi sao? Để chị ta nghĩ em là thằng đồng tính và cũng tự kết luận ràng anh cũng vậy? Hay để mọi người xa lánh cả hai? Em sợ anh sẽ buồn mất.

Thôi được rồi, đằng nào anh cũng yêu chị ta hơn em, thôi thì cứ để cái tình cảm đơn phương trong em chìm xuống thật sâu vậy, em sẽ không sao đâu khi anh và chị bên nhau, sẽ không đau đâu khi thấy hai người vui vẻ, sẽ không cảm thấy đau khổ nữa.

....

Hwang ChanSung.. cố lên nào!! Mày làm được mà!

....

Hôm nãy cũng là một ngày mưa và tôi nhất định sẽ đi dạo dưới mưa, nó dường nhu đã trở thành một thói quen mất rồi. Người ta ghét mữa, nhưng tôi thì không, nó đã trở thành một phần vô cùng quan trọng đối với tôi. Cảm giác được những hạt mưa li ti bắn vào chân thật thíc, đang là mừa hạ mà, cũng mát nữa ^.^

Tôi dừng chân tại một trạm xe bus, trahm mà tôi và anh hay đi với nhau, nó cũng gần nhà tôi nữa. Ở đây có một chuyến xe rất thú vị. Trong một ngày chỉ có vài ba chuyến thôi, thời gian cũng thất thường nữa nhưng dường như có một cái gì đấy rất kì diệu, mỗi lần tôi muốn được ngồi chuyến xe đó, thì nó lại xuất hiện.  Nó sẽ trở bạn đi vòng vòng tất cả các nơi trong khu GangNam này. Trở tôi đi và thỏa sức ngắm cảnh, mọi người được cơn mưa bao lấy, nhập tràn trong màu nước
trắng xóa. Tuyệt đúng không?

Một chiếc xe dừng nơi bến đó, không phải chuyến này rồi, tôi thở dài, nhưng khi vừa định cúi xuống đọc tiếp quyển truyện tranh Conan mới phát hành thì đạp vào mắt tôi là một thân ảnh rất đỗi quen thuộc. Là anh- cơn mưa của tôi. Anh trông xanh xao và tiều tụy quá, đã gầy đi rất nhiều rồi, chúng tôi cũng lâu lắm không gặp nhau, chí ít là hai tháng trước. Sao trông anh lại như vậy? Chẳng lẽ anh và chị đã chia tay, vì quá đau buồn nên anh mới như vậy? Nói với bản thân rằng sẽ không sao đâu, nhưng giờ sao tôi cảm thấy nhức nhối quá, con tim vẫn cứ đập từng hồi thật mạnh mẽ, nhưng mỗi nhịp lại có một nỗi đâu nhỏ...rằng xé. Thôi cứ để anh đi qua luôn vậy, tôi mà cất tiếng gọi thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa... không khí giữa hai người sẽ càng bi lụy thêm thôi.. Tôi chưa kịp cúi gằm mặt xuống thì đã bắt gặp ánh mắt của anh, ánh mắt sâu trìu mến đã từng của riêng tôi, giờ trông thật là vô hồn và thiếu sức sống. Chuyện gì đã khiến anh ra nông nỗi này?

"ChanSung ya~~ "

Anh gọi tôi, và một lần nữa tôi không thể thoát khỏi sự bồi hồi trong lòng, rằng tôi luôn nhớ và mong ngóng được nghe giọng nói ấy, lẫn thân ảnh đó xuất hiện. Anh tiến gần về phía tôi, cũng như lần đầu gặp mặt, dưới trờ mưa, dáng người dong dỏng cao với chiếc ô màu xám. Tôi cố gắng im lặng, không trả lời, nhưng bây giờ có lẽ là quá muộn rồi, anh đã đến rất gần tôi.

"ChanSunggie ? Lâu lắm rồi không gặp em "

Anh cười, nụ cười khiến tôi thổn thức.

"Khun Hyung? Anh đi đâu vào thời tiết như thế này"

Tôi hỏi, lấy một khuôn mặt hết sức là thản nhiên và vui vẻ, che giấu cảm xúc thật của mình.. thật khó.

"Anh cũng giống em thôi... đi dạo"


"Đi dạo?"

Tôi hỏi và không thấy anh trả lời gì, chỉ thấm thoáng trong tiếng mưa có một tiếng "Ừm" thật trầm đục cất lên. Mãi lâu sau anh mới tiếp tục

"Muốn đi cùng anh không? Đến một nơi " Anh lại cười, dường như nụ cười luôn luôn hiện hữu trên môi anh, và nó dường như sắp giết chết tôi.

Anh chìa tay ra hiệu cho tôi nắm lấy, nhưng tôi đã không làm như vậy, việc nắm lấy tay anh và rồi một lần nữa để rơi vào vòng xoáy iêu thương ma mị nào đó, có lẽ tôi không làm được, có lẽ tôi không còn đủ tự tin để tiếp tục yêu anh. Tôi cười, vì mình đã lựa chọn đúng. Tôi thấy đôi mày anh hơi cau lại, nhưng tôi không muốn nghĩ gì nữa, nếu nghĩ, sẽ có một là một điều gì đó khiến tôi điên đảo mất. Tôi vui vẻ tiến lên trước anh, mặc dùng không biết nơi anh nói muốn đi... là đâu.

Tôi và Khun Hyung... đi bên cạnh nhau dưới cơn mưa mùa hạ mát mẻ như bao nhiêu những tháng ngày trước đây, chỉ có một điều khác biệt ở đây là : Chúng tôi, bây giờ đã không còn như xưa nữa, đã không còn chung nhau một chiếc ô và nói chuyện, cười đùa rôm rả nữa. Tôi cảm thấy cái không gian ngượng ngậ bây giờ là do mình,  tôi đã khiến cuộc nói chuyện trở nên thiếu tự nhiên, là tôi đã mặc cảm khi đi bên cạnh anh như thế này,

.

.

.

Anh và tôi vẫn đi dạo bên nhau , theo như lời anh nói thì chúng tôi đang đi đến bệnh viện, tôi mới ớ người ra, phải chăng anh đúng là đang mắc bệnh?

"Hyun, sao lại đến bệnh viện"

"Vì có người ở đấy"

"Ai cơ?" Tôi hỏi đầy hoài nghĩ, thế là anh không bị bệnh, lẽ nào...là chị?

"Phải..là Victoria.. em không muốn đến sao?" Anh dường như đọc được suy nghĩ trong tôi, chẳng lẽ cảm xúc của tôi bộc lộ rõ như vậy sao?

"Chị... làm sao?"

"Bệnh rồi.. sơ gan..gian đoạn cuối. Cô ấy... muốn gặp em" Anh nói với một tông giọng trầm buồn, giọng nói đã lạc đi vì xúc động, chắc anh không muốn nhắc đến căn bệnh của chị. Năm tiếng "Cô ấy muốn gặp em" nhu bám giết lấy chính bản thân tôi. Thì ra đó là lí do anh đến tìm tôi sao? Là vì chị muốn gặp tôi. Nếu chị không muốn gặp tôi, chắc lúc nãy hyung cũng đã không gọi tôi, thì ra vì chị nên mới bắt chuyện và muốn tôi đi cùng anh. Thực nực cười mà. Phiến môi tôi nhếch lên thành một nục cười chua chát. Thực sự anh yêu chị như thế nào vậy? Yêu nhiều như vậy sao?

"Chị ấy đang ở đâu, dẫn em ...đi" Tôi trả lời và tôi dám chắc rằng lúc này anh đang cười. Cũng phải thôi, tôi là một người em biết nghe lời mà.

Anh không nói gì mà chỉ dẫn tôi đi, tôi không chắc chắn rằng anh đang nghĩ gì trong thâm tâm, nhưng có một điều khiến tôi không thể không chắc chắn rằng, giờ anh đang rất vui vẻ, chí ít là anh cũng đã làm được một việc làm cho người anh yêu, Anh dừng lại ở một căn phòng. PHòng 279. Anh nhẹ nhàng mở của, đúng là chị đang bệnh thật. CHị trông xanh xao và tiều tụy hẳn đi, có khi còn hơn cả anh ấy chứ. Bây giờ trong tôi, cái cảm giác thương chị nhiều hơn là cảm giác khó chịu ban đầu.

"ChanSung~~ lại đay" Chị avaxy tay gọi tôi. Tôi không biết phải làm thế nào nữa, nhưng rồi đôi chân vô thức cũng đi đến bên giường chị, anh Khun cũng đo đóng cửa và đi đâu đí, Tôi thấy chị nắm tay mình, nó ấm áp hơn tôi tưởng,

"Chị bệnh lâu chưa?" Tôi cảm thấy như bàn tay chị đang siết chặt lấy tay mình, rồi chị thở gấp gáp, nhìn tôi mỉm cười.

"Cảm ơn em, ChanSunggie~"

"Cảm ơn em sao? Vì cái gì cơ chứ? Vì em đã đến đây à" Ý nghĩ nó lóe lên trong đầu tôi, nhưng rồi những gì tôi thốt ra cũng chỉ có hai từ "Vì sao?"

"Vì em đã mang Nichkhun đến bên chị" chị nói một cách yếu ớt,

Là tôi sao? Tôi đã mang anh đến bên chị sao?

"Là em?" Tôi hỏi. Chị xoa đầu tôi, giống như người mẹ xoa dịu nỗi băn khoăn của người con trai họ yêu quý. Sao từ trước đến nay tôi lại nghĩ chị hông tốt nhỉ? Chị thật dịu dàng, như một người mẹ ấy chứ.

"Ừ! Là em í nhóc" Rồi chị bắt đầu kẻ "Em nhớ không? Cai hôm em hẹn Nichkhun đi xem phim í, sah ấy đã không đến là vì chị. Bọn chị agwpj nhau lần đầu tiên trong lúc chị bị ngất vào anh ấy đã đưa chị đến cấp cứu. Rồi bọn chị tìm hiều và quen nhau từ đấy."

Chị nói một hơi liền mạch. KHông ngờ hôm ấy Hyung vì giúp chị mà đã không đến xem phim với tôi, vậy mà tôi đã nghĩ Hyung không tiist, vì anh có mới nới cũ, là vì anh yêu chị hơn tôi, nhiều và nhiều lí do nữa.. Đúng lúc ấy thì có tiếng mở cửa, Khun Hyung mang một đĩa trái cây đến  chỗ chúng toi. Anh ấy quả là một người bạn trai chu đáo, người con gái nào cũng bị anh ấy thu hút mất thôi.

"Hai người đang đứng nói xấu gì anh sao?" Anh hoi, đôi mày thanh hơi nhíu xuống tỏ vẻ nghi ngờ, nét mặt không thoát khỏi nét cười chúm chím đọng lại. Tôi thì cứ chói bay chối biến là không có nọ kia, còn chị thì chỉ cười thật tươi, Đúng là yêu nhau lắm thì hợp nhau cả tính cách tới nụ cười, trông chị bây giờ còn xinh hơn cả lúc make up lên nữa.

"Chị nghỉ ngơi đi nhé, em về đây... và cũng cảm ơn câu truyện của chị" Tôi nháy mắt vào chị cũng gật đầu theo, còn nháy mắt đáp trả nữa chứ. Khun Hyung bên cạnh thì cứ đăm chiêu suy nghĩ cái gì không biết.

"Kể gì vậy Vic, anh biết được không?"

"Tất nhiên là không rồi" Tôi và chị đồng thay rồi phá lên cười.

"Víc af~ Em ăn hoa quả đi nhé, anh tiễn thằng bé"

"Nae oppa, chị mỉm cười nhìn hai anh em tôi vờn nhau chạy ra cửa

....

...........


"Cảm ơn em nhé ChanSung" Hyun nói và xoa đầu tôi. Không khĩ giữa chúng toi cũng đã đỡ ngại ngùn hơn nhiều rồi. Cảm ơn chị nhé Victoria. Tôi đã không nghĩ rằng mọi chuyện lại xảy ra như thế này đâu, tôi nghĩ nó tồi tệ và đi theo một hướng khác cơ.

.

.

.

Ngoài trờ mưa vẫn rơi~

Mọi người vẫn cứ bận rộn với áo mưa và ô!

Tôi cũng vậy, đi dạo dưới trời mưa luôn là điều tuyệt vời nhất đối với tôi~


Chào tạm biệt anh... Cơn mưa của em...


.

.

.

Đi dạo, ngắm ánh đền loen ngoài đường nhấp nháy, vào một ngày mưa như thế này, là ý nghĩ đầu tiên  xuất hiện trong đầu tôi, Nhưng đôi chân lại phản chủ, nó vô thức đii đến trạm xe bus gần nhà tôi, có kẽ ngắm cảnh trên xe bus sẽ đẹp hơn chăng? Tồi ngồi chờ, khoảng 15' sau thì chiếc xe đó đến.

"Chào bác" Tôi cười và chào ông, hầu như là ngày nào tôi cũng đi chuyến xe bus này nên bác có lẽ sẽ nhớ mặt tôi.

"Chào cháu, ChanSung... A! Jia, cháu có lên luôn không?" Bác tài nhìn tôi mỉm cười, rồi nhìn ra phía cưa, cô gái tên JiA đang lưỡng lự xem mình có định lên chuyến xe này hay không.

"Em lên chứ?" Tôi hỏi, và dứt câu nói ấy, toi thấy mình vô duyên quá =))

"Ừm" em trả lời, chỉ là một tiếng thoảng ra thôi nhưng nghe thật em tai.

Em là một cô gái khá cao với mái tóc gợn xóng màu hạt dẻ xõa xuống hai bên.  Và em còn đội cả một chiếc mũ lưỡi trai nữa, nên hầu như toàn bộ khuôn mặt của em  đã bị che khuất, nhưng phần cằn thon nhỏ hơi nhô ra và đôi môi căng mọng đỏ hồng khiến tim tôi đập mạnh đoi chút. Thật sự phải nói là em rất đẹp. Tôi có quá biến thái không nhỉ, khi nghĩ đến môi của một người con gái? =))

Tôi nhường đường cho em và đứng đó tán gẫu với bác tài một lúc. Cho đến khi tôi quay người lại, định đến ngồi phía cuối xe thì phát hiện ra rằng, hiện giờ em đang ngắm nhìn tôi chăm chú, trên môi cô ấy vẫn còn vương lại một nụ cười. Như vậy là sao chứ? Ngắm tôi? Hay chỉ là nhìn đi đâu đấy và do tôi hiểu nhầm? Như là kẻ trộm bị phát hiện việc làm sai trái, em  thẹn thùng bước những bước vội vã về phía cuối xe, nhưng đúng lúc đó, không hiểu sao bác tài lại phanh rất đột ngột, làm  cả người em như chuẩn bị đổ xập xuống sàn đến nơi, tôi lao đến đỡ em, trước khi trên người em xuất hiện một vết thường nào.

Em lúc này đang nằm gọn trong vòng tay tôi, khuôn mặt em thật xinh xằn làm sao, chiếc mũi thanh tao cánh môi hồng đỏ mịn màng, đôi mắt nâu đen láy, còn đẹp hơn cả  Khun hyung. Khuôn má em xuất hiện một gợn mây hồng, đôi tai thì đang đỏ dần lên. Em vùng ra khỏi lòng tôi và chạy một mạch đến dãy ghết cuối hàng. Tôi mỉm cười nhìn em, thật dễ thương.

"Ah~~" Cô ấy la lên khi bị vấp ngax~ Aigoo, thật là ngốc quá đi. Chồng vở trên tay cô áy đổ xập xuống, một tờ giấy nhỏ khẽ rơi ra , nhưng dường như em không để í thấy điều đó, chắc tôi phải rúp rồi.

Nhặt tờ giấy lên, miệng tôi không khỏi há ra và đôi mắt mở to hết cỡ, gì vậy này.. "Làm quen nhé ChanSung oppa" Tên tôi sao? Hay chỉ là một người tên giống tôi thôi? Là sao?

"Của em?" Tôi lên tiếng, chìa tờ giấy ra trước mặt em, và rất nhanh sau đó em giật ngay lấy tờ giấy đó, và giấu ra sau lưng, dường như sự ngại ngùng đang bao lấy cả người em. "Tên trong đấy... là anh phải không?" Tôi biết như vậy sẽ khiến cô ấy càng thấy ngại hơn, nhưng biết làm sao bây giờ, tôi muốn biết điều đó lắm, tôi không thể khống chế cơn tò mò được.

Một lúc lâu mà em không trả lời, chắc em giận rồi, tôi cũng thôi không nhìn chằm chằm vào em nữa, tôi ngước nhìn những ánh đền loen bên đường. KHung cảnh về đêm thật đẹp. Và rồi tôi quay lại, thấy ánh mắt em đang rõi theo mình, không kiềm chết khỏi mỉm một nụ cười. Thấy vậy em vội vàng quay đi, như chưa có chuyện gì xảy ra. Em đúng là dễ thương thật đấy. A!! Trên cửa kính gần chỗ em ngồi có viết một cái gì đó.

"Là anh?" Tôi nhắc lại, là đang trả lời câu tôi vừa hỏi á? Người đó thực sự là tôi?

Và đôi bàn tay búp măng của em lại đưa lên viết một cái gì đó, lần này là "Phải"

"Nhưng sao lại là anh?"

"Chỉ là người đó là anh thôi" Nhưng nét chữ lại hiện lên, rồi nối đuôi nhau mờ dần, bàn tay em lướt trên cửa khính khiến tôi như xao động, ngắm em một cách ngây dại.

"Nhưng tại sao lại muốn làm quen với anh?"

"Bởi vì anh cô đơn... và em cũng vậy" cô ấy ngập ngừng khi nói đến điều này.

"Em cô đơn sao?"

"Đúng vậy"

"Vì cái gì chứ? Gia đình hay tình yêu?"

"Cả hai. còn anh?"

"Đối với anh, có lẽ là tình yêu" Nói xong câu đó, tôi cặm cụi viết một câu nói lên phiếm kính chỗ mình, Em sau một hồi không thấy tôi nói gì , cũng ngượng ngập quay lại. Đón em là nụ cười "muôn vàn tỏa sáng" của tôi và có lẽ cả dòng chứ kia nữa. Khuôn mặt Em chuyển từ đáng yêu sang ngạc nhiên, rồi dần dần đỏ lên nữa. Rồi em bật cười ...thành tiếng, tiếng cười giòn tan  xoa dịu lòng tôi.

Các bạn có biết tôi đã viết gì không? Nguyên văn câu ấy là : JiAnie, làm quen nhe~~

Tôi di chuyển vị trí và ngồi sát cô ấy hơn, cảm giác ngại ngùng lúc này còn hơn cả lúc nãy, đối với anh..
                                                                     

                                                 Xin chào em..cô gái cầu vồng của anh..



"Em trả lời đi, làm quen với anh nhé" Tôi mỉm cười, trưng ra một bộ mặt tươi rói nhìn em, em ngại ngùng đánh nhẹ lên vai tôi, vô cùng hồn nhiên.

"Tất nhiên rồi" Em trả lời, trong đấy có cả một sự chắc chắn vô hình nào đó rất đáng tin. Em thực sự khác với lúc nãy. Cũng giống tôi nữa, luôn ngại ngùng mà khép kín với mọi người, nhưng khi tìm hiểu và quen rồi, tôi sẽ lại thật hồn nhiên và vui tươi. Em hợp với tôi một cách tình cờ... và cả kì diệu nữa. Cứ như một định mệnh vậy.

"Tại sao lại muốn làm quen với anh?" Tôi họi lại, thực sự thì ý nghĩ nào nó đã thâu tóm tôi mất rồi, nếu mà không hỏi cho ra nhẽ... chắc tôi điên lên mất.

"Em đã nói rồi mà, bởi vì em thấy anh cô đơn" Em chu chu mỏ ra mà nói, dễ thương lắm.

"Nhưng tại sao lại như vậy?"

"Nói thật thì, em gặp anh từ hai tháng trước. Mỗi lần lên chuyến xe này tâm trạng của anh dường như chỉ có một . Một cảm xúc buồn đến khó tả, và lúc đó em nghĩ anh thực sự rất cô đơn và em thấy anh cần một bờ vai để dựa vào...vào em nguyện làm bờ vai đó...." Em nói hai tháng trước, phải, đúng là ngày anh và chị chính thức hẹn hò với nhau, lúc đó dường như tôi đã khóc rất nhiều và chọn chiếc xe này làm bạn. Hóa ra em là cái cảm giác đó đấy hả Jia, một cảm giác khiến anh an ủi bớt phần nào cảm xúc... Thế rồi, em chưa kịp dứt câu, tôi ép môi mình lên môi em. Chỉ là hôn nhẹ thôi, rồi tôi tách khỏi em ngay.Nói thế nào nhỉ, như một sự trả ơn chăng? hay là tôi đã bị em thu hút mất rồi. Nói thật thì toi rất đáng để bị em thu hút ấy chứ, em thật sự rất thú vị và vui tính. Dường như em có chút mơ hồ và ngạc nhiên về hành động của tôi thì phải, mặt em đơ ra và khuôn miệng thì há hốc, chắc em không hề nghĩ rằng tôi lại hôn em như vậy - người em vừa mới trò chuyện thôi, cách đây có nửa tiếng...

"JiA, đừng ngại" Tôi xoa đầu em "Hãy coi nó là một lời cảm ơn... và JiAnie này.. Làm Bạn Gái Anh Nhé" Tôi không hiểu sao mình lại thốt ra những lời này, nhưng thực sự nói ra rồi tôi lại cảm thấy rất vui. Dường như cảm giác tôi giành cho em là thật, không phải cái cảm giác quá mờ hồ mà tôi dành cho Khun Hyung. Có thể, có thể thôi nhá, em mới đúng là tình yêu đích thực của tôi. Và theo kinh cảm của một thằng con trai, em chắc chắn sẽ đồng ý.

Má em lại bắt đầu ửng hồng rồi, đôi môi hồng mịn màng khẽ chu lên "Anh tỏ tình như vậy đấy hả" Rồi em mỉm cười "Mình hẹn hò đi, bạn trai"

Và không hiểu sao, cả tôi và em lại cuốn lấy nhau, và tôi trao em một nụ hôn thật dài, thật sâu, có thể là không bao giờ kết thúc =))



Anh đã từng là của em, cơn mưa thật đẹp và ý nghĩa...
Nhưng giờ thì, tạm biệt anh nhé...
.   .
.
Này JiA à, người ta nói, sau cơn mưa , có cầu vồng xuất hiện đúng không.
Và em là cầu vồng của anh đấy, cô gái đáng yêu ạ.







End Story 4


























Bình luận

Ôi khuntoria >.<  Đăng lúc 23-1-2013 08:18 PM
à ss thấy ùi ;)) thanks em  Đăng lúc 23-1-2013 06:54 PM
ss đăng bận đăng kí môn học =.= mốt mới cmt cho em nha  Đăng lúc 22-1-2013 11:50 AM
Hóng cái fic của thg Út! ;))  Đăng lúc 22-1-2013 11:47 AM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
ngochanh721 + 5 hóng!!!

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 23-1-2013 18:49:31 | Xem tất
Anh là một cơn mưa, cơn mưa đã từng là của riêng tôi

Anh là một cơn mưa, cơn mưa giúp tôi xoa dịu những muộn phiền

Anh là một cơn mưa, cơn mưa giúp tôi có thêm sức mạnh để nghĩ tiếp đến tương lại, nghĩ tiếp đến việc học,

Anh là một cơn mưa, vì tôi gặp anh vào một ngày mưa ...


Story đúng là cảm động
Hoàn cảnh đưa đẩy con người đến với nhau, và có những khó khăn mà ai cũng phải trải qua.
Đau khổ rồi lại tan biến như cơn mưa đến và đi.
Rồi sau đó niềm hạnh phúc sẽ đến bên ta như cầu vòng xuất hiện.
Jia à, Chansung là một chàng trai tốt, bên Chan hạnh phúc biết bao ha.
Gờ phải hạnh phúc bên nhau đó.

"JiA, đừng ngại" Tôi xoa đầu em "Hãy coi nó là một lời cảm ơn... và JiAnie này.. Làm Bạn Gái Anh Nhé" Tôi không hiểu sao mình lại thốt ra những lời này, nhưng thực sự nói ra rồi tôi lại cảm thấy rất vui. Dường như cảm giác tôi giành cho em là thật, không phải cái cảm giác quá mờ hồ mà tôi dành cho Khun Hyung. Có thể, có thể thôi nhá, em mới đúng là tình yêu đích thực của tôi. Và theo kinh cảm của một thằng con trai, em chắc chắn sẽ đồng ý.

Má em lại bắt đầu ửng hồng rồi, đôi môi hồng mịn màng khẽ chu lên "Anh tỏ tình như vậy đấy hả" Rồi em mỉm cười "Mình hẹn hò đi, bạn trai"

Và không hiểu sao, cả tôi và em lại cuốn lấy nhau, và tôi trao em một nụ hôn thật dài, thật sâu, có thể là không bao giờ kết thúc =))


Hạnh phúc :X

Bình luận

hê hê :)) ss nhanh chân qá ker :)) e vừa kịp viết cái com trong fic ss :)))  Đăng lúc 23-1-2013 06:52 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 23-1-2013 19:35:30 | Xem tất
Uầy! thấy cái pic đầu tiên, cái mẹt bé Chan của ss là ss kết kịch liệt ròi đó
đến khi ngó qua cái mẹt của chị Jia nữa! Chời ơi ss xỉu lun
đúng bấn, trong missA ss kết couple này lắm đó
và đang có dự định ghép 2 ng này trong long fic sắp tới đây nè =))
ui chùi ui! yêu 1 ng lớn tuổi hơn hình như là style của Chan thì phải
nhưng rất hợp w chan ấy chứ, chap này dài đọc đã
mà còn có nhìu cung bậc cảm xúc khác nhau nữa
Chan phải lun yêu Jia và bảo vệ cho chị ấy nhá! hai ng hạnh phúc nha^^
ôi chời ss bấn khúc cuối =)) thèng Chan nó bá đạo hết sức ah!
gan thấy ớn! có xem ng ta là chị nữa đâu! =))

Bình luận

tks ss :)) em đang từ từ tìm hiểu cái couple này ;x :)) hóng cái part cuối of ss ".'  Đăng lúc 24-1-2013 11:55 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách