|
1. Ấn tượng về Jongin
Ấn tượng đầu tiên của Kyungsoo về Jongin, là ngái ngủ và cafe đen.
Ở công ty, tầng nào cũng có máy bán nước ngọt, ngay bên cạnh là một máy pha cafe và chocolate miễn phí. Thời trainee, cho dù nhiều thực tập sinh khác cùng lớp thường rất eo hẹp về khoản tài chính, nhưng Kyungsoo lúc nào cũng rủng rỉnh tiền ba mẹ gửi cho. Tuy thế nhưng cậu thường lấy chocolate nóng miễn phí. Kyungsoo thích cái cảm giác khum hai bàn tay lại, hơi ấm từ chiếc cốc giấy mơn man lên lòng bàn tay non mịn, sóng sánh ngọt ngào.
Đã thành lệ, sau mỗi giờ tập hát, Kyungsoo luôn an ủi cổ họng của mình bằng một cốc chocolate sữa nóng. Cậu hay thích lỉnh vào trong cầu thang bộ, trời ạ tòa nhà SM cao thấy ớn, và thường thì chả ai thèm xài thang bộ. Thi thoảng, sẽ có vài thực tập sinh rúc vô đây hôn nhau, hay khóc thút thít vì nhớ nhà hoặc trưng dụng làm nơi tập hát. Đương nhiên, chỉ có thực tập sinh thôi. Kyungsoo yêu những lúc cầu thang bộ vắng lặng, cậu ngồi bệt ở khúc quẹo, nhìn xuống Seoul dưới chân qua lớp kiếng trong suốt lát thay tường, bật một bài nhạc nào đó và chơi vơi trong mơ hồ.
Đôi khi, Kyungsoo sẽ ngồi ở tầng tám. Đó là tầng của những thực tập sinh chuyên về nhảy, không khí luôn luôn náo động và ai cũng có cái vẻ rất phong cách. Sáu tháng đã trôi qua mà người ta vẫn không đả động chi tới chuyện sẽ dạy cho Kyungsoo nhảy. Một vài lúc, cậu nghe tụi trong lớp luyện thanh lao xao chi đó về những đứa được gọi là “ulzzang” trong cái công ty này. Chanyeol, Wufan, Sehun và Jongin, mới đây nhất là Luhan, thực tập sinh người Trung Quốc với cái mặt đặc sệt chất Hàn, nếu không có cái giọng Hàn lơ lớ ấy thì Kyungsoo vẫn chắc mẩm Luhan là dân Seoul chính gốc.
Kyungsoo có dẫn Luhan vào cầu thang bộ hai lần. Lần thứ nhất, hai đứa đã phải đợi thang máy hơn mười phút, mà cái thang máy nào cũng đầy nhóc người. Lần thứ hai, là khi hai đứa đã thân hơn một chút, và tiếng Hàn của Luhan đỡ ẹ hơn, ít nhất thì Kyungsoo cũng có thể vừa nghe vừa mò. Luhan nói tiếng Hàn rất dở, nhưng cái vẻ say sưa trên đôi mắt nai ấy đã bịt mồm Kyungsoo khỏi những lời khiếm nhã. Luhan nói nhiều, nói về Trung Quốc, về bánh gạo cay khác bánh màn thầu ở điểm gì, về khu chợ đêm ồn ã náo nhiệt, về lớp học nhảy mà Kyungsoo luôn ao ước…
“Anh khôn thích Moonkkyu”
“Moonkyu á? Cậu ta làm sao?”
“Cậu ta đôi lúc cứ thíc làm da vẻ chản chọe.”
“Anh đùa đấy à?” Kyungsoo cười “Moonkyu là trainee cưng của thầy Lee đó.”
“Anh bít. Cậu ta hay vào lớp nhảy trỉ để đùa cợt với Jongin và Sehun.”
“Thế à? Em nghe tụi nó bảo ba người này thân nhau mà.”
“Ừa. Thế nên anh khôn thích cậu ta.”
Cái lý do mà Luhan không thích Moonkyu, mãi đến sau này Kyungsoo mới hiểu. Nhưng lúc ấy, Kyungsoo chỉ đơn thuần nghĩ là Luhan nhạy cảm quá thôi.
Từ đó, Kyungsoo hay dẫn Luhan vô cầu thang bộ hơn. Đôi khi là tán dóc, nhưng có lúc chỉ đơn giản là Luhan dạy Kyungsoo tiếng Trung. Và đương nhiên, Kyungsoo bẩm sinh không có khiếu về chữ tượng hình.
- – -
Một ngày, khi Kyungsoo đang loay hoay lấy chocolate như thường lệ, cậu chợt nghe thấy ai đó đang chào mình “Chào Kyungsoo”. Cậu vội ngẩng lên, là Moonkyu với nụ cười nửa miệng quen thuộc của cậu ta. Kyungsoo khẽ cười lại, rồi cúi xuống lấy thêm một cốc cho Luhan. Liếc sang Moonkyu, cậu ta đang lấy một cốc cafe đen đặc, không thêm đường, rồi cậu ta quay lại đưa cho người đang đứng sau lưng.
“Này uống đi! Trông mày sắp gục đến nơi rồi.”
Một cậu trai da ngăm đen đón cái cốc giấy đắng nghét từ tay Moonkyu, một hơi cạn sạch. Trong khi Kyungsoo không biết có nên ngưỡng mộ cậu ta chỉ vì điều dớ dẩn này không thì cậu trai đứng bên cạnh lên tiếng, da trắng mịn, đầu tóc gọn gàng, tay đút túi quần và ánh mắt hững hờ.
“Hyung biết nó mà, thức nguyên đêm Starcraft đấy.”
Moonkyu giật lấy cái cốc rỗng trong tay cậu trai kia, liệng một đường chuẩn xác vào góc tường. Cậu trai ngăm đen uể oải vươn vai, tay dụi mắt và tóc tai rối bù, như thể cậu ta vừa xuống khỏi giường xong.
“Yah, hyung quen cậu mắt to kia hả? Dễ thương đấy.”
Rất lâu về sau, Kyungsoo mới biết Jongin có thói quen nói nhảm linh tinh trong lúc mơ ngủ và khi tỉnh táo lại thì quên tiệt hết. Nhưng không sao, Kyungsoo khẽ cười, đó là lời khen dễ chịu nhất mà cậu từng được nghe, không mang tí chút nịnh nọt hay đãi bôi nào, trái lại, là một lời khen không mang một nét gì chủ đích. Kyungsoo sẽ mãi khắc ghi trong tâm trí, hình ảnh một Jongin ngái ngủ, lấy tay dụi đôi mắt có quầng thâm và không ngừng tự vò rối tóc mình.
Cũng rất lâu về sau, Jongin thú thật với Kyungsoo, Jongin hổng có nhớ chi hết về lần gặp gỡ đó của hai người.
Kyungsoo cười, dùng đầu ngón tay vẽ những hình thù kì dị lên vai của Jongin.
“Không sao, để mình anh nhớ thôi. Kí ức đó là của riêng anh”. |
|