|
Câu chuyện số 20: Ba bước và ba mươi ngàn bước
Đầu năm đi chùa thầy bói bảo năm nay khả năng cậu yêu xa là cao lắm. Tao hoảng hốt mới là hỏi tại sao thì người ta vuốt râu nói thiên cơ bất khả lộ yêu xa là yêu xa chứ sao hỏi nhiều quá cho xin tiền quẻ đi.
Thế rồi thì giữa năm đúng là yêu xa thật. Kris Wu lặng lẽ tách nhóm sang Trung Quốc phát triển sự nghiệp. Đi cũng không có nói với ai tiếng nào ngay cả điện thoại cũng tắt máy làm Tao cáu lắm. Thế, đi ra công khai nói xấu người ta, nói chán thì chuyển sang hát, hát khản tiếng là bắt đầu khóc. Thiên hạ kêu Tao hai mặt, cũng ghét cậu rất nhiều. Nhưng đâu có ai biết cậu làm nhiều chuyện tào lao như thế chẳng qua cũng chỉ hy vọng người nào đó ở đại lục nếu còn tình cảm sẽ quay trở về. Tiếc là chờ hoài cũng chẳng thấy người về. Mãi tới tận cuối tháng bảy mới nhận được tin nhắn từ một số lạ mà nội dung thì chẳng đâu vào đâu, chỉ vỏn vẹn một câu “Zitao chúng mình yêu xa đi”.
Giờ nghĩ lại Tao thấy mình vĩ đại lắm, đang công khai yêu nhau trước công chúng lại chuyển sang yêu vụng trộm qua internet cảm giác nó yomost quá đi. Đấy, vừa bảo là onl rồi kìa.
“Người yêu ớiii”
Hôm nay đang vui nên pm trước.
“Người yêu đây, gọi gì người yêu đấy?”
Trên màn hình máy tính sáng lên dòng thoại ngắn, đằng sau còn kèm theo tim hồng phấp phới. Người ở Seoul nhìn thấy trái tim thì thích lắm, lọc cọc đi tìm một rổ tim đáp lại người ta ngay.
“Em nhớ người yêu lắm!”
Kris mỉm cười nhìn lời nhắn vụn vặt của trẻ con nhà mình, đã hai mươi mấy tuổi rồi mà còn như con nít nhớ cũng phải nói rõ ra đáng yêu phải biết.
“Người yêu cũng nhớ em nhiều lắm, lắm, lắm!!!”
“Phim người yêu bao giờ chiếu vậy em định đi coi nè”
“14/2 thôi đừng đi”
Người đang háo hức đợi tin nhắn lại nhận được ngay cái tin bảo mình đừng đi thì trong lòng cảm thấy bị xúc phạm. Hằn học nhắn lại.
“Tại sao?”
“Anh sợ em buồn”
“...”
“Nhìn người mình yêu đóng cảnh thân mật với cô gái khác em chịu được hay sao, tốt nhất ở nhà chơi với Sehun hay phá Chanyeol, Baekhuyn cũng được đừng đi xem”
“...”
Thì ra là vậy. Trách nhầm người yêu rồi.
“Cuối tháng này anh về Seoul chứ?”
Thích là đổi chủ để. Huang Zi Tao nói chuyện không đầu không đuôi là do Wu Yi Fan dạy hư đó.
“Cuối tháng này rất nhiều việc...”
“KHÔNG VỀ THÌ BREAK UP”
Dỗi là nhắn tin cộc lốc như thế xong còn chèn một đống hình ảnh minh họa sinh động tới hoa cả mắt. Gấu trúc khóc nhè nè, tức giận nè, chọi dép nè
Kris Wu cũng không biết dỗ thế nào cho ổn, từ ngày anh đi Tao nhạy cảm lắm cái gì không vừa ý sẽ nổi khùng. Giống như ban nãy anh còn chưa truyền đạt hết ý mà cậu đã đòi chia tay rồi. Kể ra thì yêu xa cũng phức tạp quá há.
“Anh còn chưa nói hết mà...thế này đi em đang ở trong phòng đúng chứ, đứng dậy xoay người lại bước ba bước đi”
Cơn giận vẫn là chưa lắng xuống lại nhận được yêu cầu kì cục như thế kia thì kì thị lắm bảo có bị khùng đâu mà nghe anh dụ.
“Em cứ bước đi, nhớ là đúng ba bước đấy nhé sẽ có điều kì diệu cho em, anh off đây!”
Lúc đọc xong tin nhắn cũng là lúc trang cá nhân của người kia tắt ngúm. Tao định hỏi thêm vài câu nữa nhưng cũng chẳng kịp. Lại nghĩ đến yêu cầu vớ vẩn của người ta mà ngẩn ngơ suy nghĩ. Có nên bước không đây, nếu tính ba bước của cậu từ đây đi ra thì sẽ dừng lại ở cửa. Mà ở cửa thì có điều kì diệu gì, Kris này càng ngày càng dở hơi mà. Vừa đi vừa lẩm bẩm dứt lời cũng là tới cửa rồi, ba bước, cậu bước đủ rồi đó có cái gì đâu. Hay là mở cửa ra?
“Cạch”
“Người yêu, chào em”
Kris Wu bằng xương bằng nhìn cậu mỉm cười. Nụ cười ấm áp mà hơn tám tháng nay cậu không nhìn thấy, dạo này có da có thịt cười cũng đẹp hơn rồi.
“Anh...sao anh lại...” – ZiTao xúc động rưng rưng lệ.
Kris Wu lắc đầu ôm lấy cậu vào lòng giải thích.
“Cuối tháng này rất nhiều công việc nên anh quyết định sẽ về sớm hơn...thật ra chiều nay anh đã ở Seoul, vừa rồi là mượn laptop của Suho chat với em đó...”
“Anh lừa em! Sao về mà không báo em biết trước?” – ZiTao trợn mắt trách cứ.
“Anh muốn cho em bất ngờ mà” – Kris Wu nghiêng đầu đáp lại.
ZiTao gục đầu vào vai Kris khóc tiếp, thiên ngôn vạn ngữ bây giờ đều không bằng cái ôm ấm áp của anh. Zi Tao ở trong lòng anh là thoải mái nhất, tự do tự tại nhất tiếc là hơi ấm của anh giờ đây không thể theo cậu nữa rồi. Vậy cho nên khi có cơ hội phải ôm anh thật chặt.
“Em đâu xứng đáng để anh làm thế...hức...”
“Đừng nói không xứng đáng, chả nhẽ anh lại phải chịu bao nhiêu khổ sở chỉ vì một người không xứng đáng hay sao...Tao à...ban nãy anh bảo em bước ba bước chính là muốn nói với em tuy khoảng cách của chúng ta rất xa nhưng anh chỉ cần em bước ra ba bước còn anh sẽ bước ba mươi ngàn bước còn lại để tới bên em, bởi vì anh yêu em”
“Kris Wu...em...cũng...yêu...anh huhuhu”
Kris Wu vuốt ve người yêu nhỏ trong lòng mới là cảm thấy thanh bình hơn cả. Dù ngày mai anh có phải quay lại nơi phồn hoa chen chúc kia, lại phải đối mặt với camera của phóng viên thì anh vẫn muốn hôm nay được ở bên cậu. Ở bên người mà anh thương yêu nhất.
Bởi vì có một ZiTao ích kỉ, trẻ con và hiếu thắng.
Nên mới có một Kris Wu chững chạc, bao dung và luôn nhường nhịn cậu ta.
Gần gần xa xa đều gói gọn ở hai chữ “distance” – khoảng cách địa lí thì có thể xa nhưng khoảng cách con tim thì lại rất gần.
Ba bước và ba mươi ngàn bước.
Vì có người ích kỉ chỉ muốn bước ba bước
Nên sẽ có một người chấp nhận bước ba mươi ngàn bước còn lại để tới bên người kia.
Dù bước ngắn hay bước dài thì hai người bọn họ đều rất hạnh phúc vì gặp được nhau. |
|