|
#15
Đó là một buổi sáng trời quang mây tạnh. Ông trời thiên vị ban tặng cho Newyork những tia nắng cuối thu ấm áp. Thời tiết đẹp như vậy nhưng Vương Nguyên lại không biết mình còn có thể trông thấy trong mấy ngày đây. Bản thân không đi được cũng không ngồi được. Mỗi ngày mở mắt ra đều cảm giác mình là gánh nặng cho người khác. Vậy tại sao ông trời không cho mình cái đặc quyền ngủ mãi không tỉnh đi. Được chết trong giấc ngủ là một chuyện không phải ai cũng có thể làm được.
Người bệnh đau một, người nhà bệnh nhân đau mười.
Điều Vương Tuấn Khải thống hận nhất không phải là bản thân không rõ Vương Nguyên đau đớn mà là nhìn em ấy đau đớn cũng không có cách nào ngăn cản.
Có lẽ đến lúc giải thoát cho em ấy rồi.
“Tuấn Khải, bình tĩnh một chút. Những điều tôi sắp nói sau đây có thể khiến cậu phát điên, cũng có thể khiến cậu đau đớn tột cùng, nhưng mà nghĩa vụ của tôi vẫn là thông báo cho cậu biết...Vương Nguyên rời xa chúng ta rồi”
Tiếng thút thít của Lộc Hàm nhanh chóng truyền tới. Vương Tuấn Khải đang ngồi họp lập tức bỏ về. Tại sao lần nào Vương Nguyên xảy ra chuyện cậu cũng là người biết muộn nhất? Tại sao lúc nào cũng là Lộc Hàm thông báo cho cậu? Vương Nguyên, rốt cuộc em xem anh là cái gì? Không có sự cho phép của anh, ai cho phép em chết chứ.
Trong mắt Tuấn Khải giờ đây là cơn điên trần trụi. Nước mắt giàn giụa như sóng biển thi nhau đổ xuống. Không còn bù đắp được nữa phải không, thật đáng tiếc, đó là lúc giấc mộng hạnh phúc của chúng ta tan biến rồi.
“Bíp...Bíp...Bíp”
“Ầm”
|
|