|
Phiên Ngoại 2.2
Các Bé Cưng Nhà Thiếu Tá Lục
Hai đứa nhỏ lớn dần, Vân Thường kinh ngạc phát hiện, tính cách bọn trẻ quả thật là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, thậm chí… có hơi đảo lộn.
Tính Thanh Phàm rất nhẹ nhàng, ai tới cũng cười ngốc nghếch với người ta. Ngược lại Thanh Tiêu, càng lớn càng ít cười, cứ thích nghiêm cái mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ đó, rõ ràng là giống cha bé!
Lúc Thanh Phàm và Thanh Tiêu hơn bốn tuổi một chút, chuyện thích làm nhất là nhìn binh lính chạy bộ, huấn luyện.
Lính canh gác sớm đã quen với hai búp bê nhà Lục Diệp, cũng chỉ mắt nhắm mắt mở với việc chúng suốt ngày chạy ra ngoài.
Lúc này thiếu tá Lục đã thành trung tá Lục, cấp trên đã có ý thăng anh lên thượng tá, điều về miền bắc.
Lục Diệp có cảm tình rất sâu đậm với nơi này, tháng cuối cùng ở đây, mỗi ngày đều huấn luyện tân binh, buổi tối lại tìm đồng đội cũ cùng uống rượu.
“Mẹ nói không cho phép chạy ra ngoài.” Thanh Phàm kéo Thanh Tiêu đang muốn thẳng tiến sân huấn luyện, gương mặt non nớt bày ra bộ dạng anh trai tốt.
“Mẹ không biết.” Thanh Tiêu xụ mặt, cố gắng giật lại vạt áo mình từ tay anh trai.
Thanh Phàm cau mày “Không thể nói dối, nếu không mẹ sẽ không yêu em.”
“Ai mách lẻo người đó là chó con!” Rốt cuộc Thanh Tiêu giật được vạt áo mình ra, nhe hàm răng trắng uy hiếp Thanh Phàm: “Anh mà nói với mẹ, em nói chuyện anh đánh nhau với người ta mấy hôm trước!”
Đôi mắt đen lúng liếng của Thanh Phàm đầy hoảng hốt “Em, sao em lại không biết tốt xấu như thế! Anh mặc kệ em! Sau này cũng không chơi với em nữa! Hừ!”
Nói rồi phồng mang trợn má, tức giận đùng đùng ngoảnh đầu bỏ đi. Con gái thật phiền phức! Lục Thanh Tiêu dã man như thế lớn lên nhất định không có ai cưới!
Sân huấn luyện, Lục Diệp vừa nói giải tán thì có người ở đằng sau cười gọi: “Trung tá Lục, con gái rượu của anh tới rồi!”
Lục Diệp quay đầu nhìn, đúng thế, con gái nhà anh đang xoạc cặp chân ngắn ngủn đi từng bước tới chỗ anh này!
Anh bước lại mấy bước, bế Thanh Tiêu lên, hôn một cái lên cái má mũm mĩm của con “Lại tới gây chuyện!”
“Không có đâu!” Thanh Tiêu vặn vẹo thân mình phản bác, mắt to nhìn Lục Diệp, lên án.
Lục Diệp cảm thấy buồn cười “Vậy là gì?” Nhìn chung quanh không thấy con trai đâu, liền sờ mặt Thanh Tiêu hỏi “Anh con đâu?”
“Con cũng muốn giống ba!” Thanh Tiêu thò tay sờ quân phục của trung tá Lục “Thanh Tiêu lớn lên cũng làm lính!”
Lục Diệp bị con gái chọc cười, cũng không để ý, lại cắn một miếng trên mặt Thanh Tiêu mới thả con xuống “Được, được, Tiêu Tiêu nhà ta lớn lên cũng như ba. Nói ba nghe, anh con đi đâu rồi?”
Thanh Tiêu trề cái miệng nhỏ “Con không biết!” Nói xong ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Lục Diệp gãi đầu sột sột, lấy làm khó hiểu, hai con cún này đánh nhau à?
Một mình Thanh Phàm ngồi trên tảng đá lớn trên lối đi, chốc chốc lại ngóng về phía sân huấn luyện, con nhóc thúi này sao còn chưa về nữa? Nhóc không có chờ nó đâu! Nhóc chỉ ngồi đây một lát thôi!
Mãi đến lúc Thanh Phàm bắt đầu bực mình thì Thanh Tiêu mới lắc lư đi từ bên này lối đi đi lại. Thanh Phàm đi tới nhìn, lập tức nổi giận, sao trên mặt con nhóc còn có dấu răng?
“Mặt em làm sao thế?” Thanh Phàm nhíu mày, cảm thấy trên mặt trắng nõn của em gái nhà mình, cái dấu răng đỏ lòm đó nhìn đặc biệt ngứa mắt.
Tuy bình thường Thanh Tiêu luôn thích bắt chước Lục Diệp nhưng suy cho cùng vẫn là trẻ con, lúc này vừa thấy anh, mắt lập tức đỏ lên, nước mắt ròng ròng “Chu Gia Minh cắn em! Em, em đánh không lại nó!”
Chu Gia Minh là hàng xóm nhà chúng, lớn hơn hai đứa hai tuổi, là đứa đánh lộn với Thanh Phàm mấy ngày trước.
Thanh Phàm mím môi, cũng nghiêm mặt lên, dắt tay Thanh Tiêu “Anh dẫn em đi báo thù!”
“Nhưng, nhưng em đánh không lại nó.”
“Có anh đây.” Thanh Phàm khom lưng bốc một nắm sình quệt lên mặt em, lại kề tai Thanh Tiêu thì thầm mấy câu, bấy giờ mới kéo Thanh Tiêu thẳng tiến nhà Chu Gia Minh.
Bình thường tuy Thanh Phàm luôn có bộ dạng ôn hòa, nhưng đó là vì không có ai chọc đến nhóc. Nếu có người chọc đến nhóc thật, Thanh Phàm lập tức như một con thú nhỏ hung dữ, thò vuốt, nhe nanh xông lên, không cào địch nhân te tua quyết không ngừng!
Lục Diệp cứ lo tính cách con trai anh quá ôn hòa, đó là vì trước mặt họ Thanh Phàm không bộc lộ mặt khác của nhóc.
Nếu Lục Diệp tinh tế chút sẽ phát hiện, trong quân khu mấy đứa nhỏ sàn sàn cỡ Thanh Phàm, đều mơ hồ có xu thế mọi việc do Thanh Phàm cầm đầu.
“Ôi cha, hai con cún con này sao lại tới đây?” Thượng tá Chu mở cửa, mừng rỡ hỏi.
Tầm mắt quét đến Thanh Tiêu thì khựng lại “Tiêu Tiêu làm sao thế? Lại đây cho bác xem nào!”
Người Thanh Tiêu vặn lại, đột nhiên ngồi phịch xuống đất wao một tiếng khóc lên.
Vành mắt Thanh Phàm cũng đỏ, dáng vẻ thút tha thút thít làm người ta thương không thôi “Anh Gia Minh, hu hu… đừng, đừng đánh Tiêu Tiêu, hu hu… cháu, cháu dẫn Tiêu Tiêu tới xin lỗi!”
Thượng tá Chu biến sắc. Tuy hơn bốn mươi ông mới có Chu Gia Minh nhưng chưa từng nuông chiều, thế là thô lỗ rống với vào nhà “Chu Gia Minh, con lăn ra đây cho ba!”
Chu Gia Minh chớp chớp mắt, từ trong nhà đi ra.
“Ba hỏi con, Tiêu Tiêu do con đánh phải không?”
“Dạ, nhưng mà…”
Thượng tá Chu trừng mắt, vung tay đánh một cái vào lưng con.
“Ba có dạy con như vậy sao? Ăn hiếp em gái? Con có bản lĩnh ghê nhỉ?” Nói rồi lại bốp một cái.
Mắt Chu Gia Minh đỏ lên rồi song nhịn không dám khóc.
Thanh Tiêu thấy cậu như thế, toét miệng muốn cười, Thanh Phàm nhanh tay lẹ mắt túm bé xoay đi.
Thượng tá Chu tưởng ông dọa đến hai đứa nhỏ, vội vàng dỗ dành một trận, cuối cùng Thanh Tiêu và Thanh Phàm nhét một túi đầy kẹo, thắng lợi về nhà.
“Anh, anh lợi hại ghê.” Hình tượng Thanh Phàm trong mắt Thanh Tiêu lập tức bốc lên cao.
“Đương nhiên rồi!” Thanh Phàm ưỡn ngực, kiêu ngạo “Sau này có người ăn hiếp nữa em nói với anh!”
“Dạ!” Thanh Tiêu gật đầu, ghi nhớ câu này của anh bé cả đời. Vì thế sau này người quen Thanh Tiêu đều biết, Lục Thanh Tiêu có một người anh nhìn thì ôn hòa, thực tế một bụng xấu xa, ai muốn ăn hiếp Lục Thanh Tiêu thì chờ anh cô ấy lột da đi!
Buổi tối hai nhóc con về nhà, Vân Thường thấy mặt con gái lấm lem bụi đất, hoảng hồn, vội vàng hỏi xảy ra chuyện gì.
Thanh Phàm lập tức nhào vào lòng mẹ kể công, kể một lèo chuyện xảy ra hôm nay, mắt to lấp lánh chờ khen.
Vân Thường nhìn Thanh Tiêu rõ ràng đang chột dạ đứng một bên “Sao Gia Minh lại cắn con?”
Thanh Tiêu cắn cắn môi, mắt to lấp lánh “Mẹ, Tiêu Tiêu đau quá.” Anh nói rồi, về nhà nhất định phải giả bộ đáng thương trước mặt mẹ!
“Lục Thanh Tiêu!” Lúc mẹ tức giận mới kêu cả tên lẫn họ các bé. Thanh Tiêu run lên, lắp bắp “Bọn con, bọn con chơi hai con ong mật, ai, ai thua bị cắn một cái.”
Vân Thường lập tức dở khóc dở cười, Gia Minh nhà người ta đúng là oan uổng chết.
Cô quay sang Thanh Phàm “Đi xin lỗi Gia Minh, nhanh lên, còn con nữa, Thanh Tiêu, đi cùng với anh con!”
Thanh Phàm ngước mặt lên “Mẹ, không đi được không?” Như thế thì mất mặt chết…
“Hay là thôi đi, chuyện bao lớn đâu mà.” Lục Diệp đi lại nhét một quả táo vào tay Vân Thường “Ngày mai anh nói với anh Chu một tiếng là được.”
Vân Thường lườm anh “Lục Diệp, bọn trẻ như thế là do anh chiều đấy! Nếu tiếp tục không dạy không biết còn gây ra chuyện gì nữa!”
Lục Diệp rụt vai, nhất thời không dám nói.
“Phải đi! Lục Thanh Tiêu, rõ ràng con giao kèo với người ta rồi vì sao lại muốn lật lòng? Còn kêu anh ra mặt giúp con nữa, con thật giỏi! Mau đi xin lỗi!”
Thật ra Thanh Tiêu rất hiểu chuyện, nhà họ Lục lại thiên vị con gái, nên Vân Thường và Lục Diệp hầu như chưa từng mắng mỏ nặng bé như thế bao giờ.
Bây giờ Vân Thường nghiêm mặt quả thật làm Thanh Tiêu hoảng sợ. Thanh Tiêu cảm thấy tủi thân vô cùng, Chu Gia Minh cắn bé đau như thế, tại sao bé không thể kêu anh đi tính sổ với nó?
Giờ mẹ còn mắng bé hung như vậy nữa, Thanh Tiêu vừa khổ sở vừa sợ hãi, mũi cay cay, nước mắt đổ rào rào.
Vân Thường không chiều bé, cô không muốn Thanh Tiêu còn nhỏ như vậy đã nuông chiều thành ngang ngược.
Đứng phắt dậy khỏi sofa “Con ở đây khóc đi. Ba mẹ đi ngủ. Thanh Phàm con không cần đi theo! Không đi xin lỗi đừng mơ mẹ tha thứ cho con!”
Lục Diệp còn định nói, bị Vân Thường quét mắt lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo Vân Thường về phòng ngủ.
Thanh Tiêu khóc mệt rồi, lom lom nhìn phòng ngủ chính, song không thấy mẹ ra dỗ bé, khổ sở quá.
“Thanh Tiêu, chúng ta đi đi.” Thanh Phàm biết mình vô lý, duỗi tay lau nước mắt cho em gái. Ba nói rồi, là nam nhi thì phải dám nhận sai.
Tuy có hơi xấu hổ nhưng chuyện này là nhóc sai, nhóc không hỏi rõ thì nên đi xin lỗi.
Nhưng em là con gái… không phải nam nhi, tóm lại có nên đi không? Thanh Phàm cũng khó xử.
“Em không đi!” Thanh Tiêu bướng lên, cứng cổ không chịu thua.
Thật ra bé cũng biết mình không đúng, nhưng tại sao mẹ lại mắng bé dữ thế? Nếu… nếu mẹ dỗ bé, nhất định bé sẽ đi.
Có phải mẹ không yêu bé nữa không? Mẹ không cần bé nữa!
Thanh Tiêu vừa nghĩ, nước mắt chảy càng dữ. Làm Thanh Phàm ở bên sốt ruột muốn chết, vội vàng chạy vô bếp rót nước cho em.
Thanh Tiêu càng nghĩ càng tủi thân, cảm thấy mình sắp bị ba mẹ vất bỏ rồi. Nói không chừng mẹ sẽ vất bé vào núi cho sói xơi!
Bé con nước mắt tèm lem khóc hu hu, cảm thấy bé không muốn sống nữa! Dù sao mẹ cũng không yêu bé nữa rồi! Mẹ còn có anh trai!
“Đừng giận nữa, Thanh Tiêu còn bé.” Lục Diệp than thở, ôm Vân Thường vào lòng. Vợ anh cứng đầu lên rồi, xem ra lần này gái rượu nhà anh phải chịu phạt thật rồi.
“Hơn bốn tuổi mà còn nhỏ?” Vân Thường đẩy anh ra “Lục Diệp, em nói cho anh biết, anh muốn con gái anh sau này lớn lên làm xằng làm bậy thì anh cứ bênh nó đi!”
Trung tá Lục là anh sợ vợ, vội vàng tỏ rõ cõi lòng “Anh không có! Anh không có! Em cứ tha hồ dạy! Tại anh sợ em tức mệt người thôi!”
Bấy giờ mặt Vân Thường mới giãn ra chút, mở miệng định nói thì nghe tiếng đập cửa ầm ầm.
Giọng nói non nớt của Thanh Phàm đầy kinh hoảng “Mẹ, mẹ, không xong rồi, Thanh Tiêu sắp chết rồi!”
Lục Diệp lộp bộp, vội vàng mở cửa chạy xộc ra phòng khách, bế Thanh Tiêu lên “Sao rồi? Sao rồi?”
“Ba, tạm biệt, hu hu…” Thanh Tiêu khóc sướt mướt, đôi mắt to sũng nước nhìn Vân Thường “Mẹ, tạm biệt…”
Vân Thường thấy con ổn thỏa, bấy giờ mới thở hắt ra “Thanh Tiêu đừng phá, mẹ…”
“Mẹ, em sắp chết rồi” Thanh Phàm cũng khóc theo “Mẹ, hu hu… em uống thuốc tự sát, hu hu… mẹ…”
Mặt Vân Thường trắng bệch, Lục Diệp cũng biến sắc, bồng Thanh Tiêu chạy tới bệnh viện “Uống thuốc gì, hả? Con bé này…”
Vân Thường hoảng hồn cơ hồ muốn ngất, song vẫn gắng gượng đi theo sau Lục Diệp “Tiêu Tiêu, con nói cho mẹ nghe, con uống, uống thuốc gì?”
Nói đến cuối đã nhịn không được nghẹn ngào.
Thanh Tiêu chùi nước mũi lên người ba, bấy giờ mới nhìn Vân Thường bi thương “Mẹ, con biết mẹ không yêu con nữa, con uống Ngân Kiều Phiến [18], sắp chết rồi, sau này mẹ muốn cũng không thấy được con nữa, hu hu…”
Chân Lục Diệp khựng lại “Con uống thuốc gì?”
Thanh Tiêu thút thít “Ngân, Ngân Kiều Phiến.”
“Uống bao nhiêu?”
“Một, một miếng…”
Trận tranh chấp này cuối cùng vẫn chấm dứt bằng việc Thanh Tiêu và Thanh Phàm đi xin lỗi Chu Gia Minh. Lục Diệp luôn cưng con gái mà lần này cũng không cản nữa, mặc cho Vân Thường xử.
Chỉ có điều chuyện Thanh Tiêu uống Ngân Kiều Phiến tự sát lan cả quân khu, thành chuyện cười cho người lớn lúc trà dư tửu hậu.
Mãi đến khi Thanh Tiêu lớn rồi còn có người chọc cô bé chuyện này.
Hơn tháng sau, Lục Diệp được điều về quân khu miền bắc, quân hàm cũng biến thành thượng tá.
Chỗ này rất gần nhà, cao hứng nhất không ai ngoài Lục phu nhân. Cứ vài ngày lại chạy tới nhà Lục Diệp bốc Thanh Tiêu và Thanh Phàm về nhà ở mấy ngày.
Chỉ là Vân Thường dạy dỗ Thanh Phàm và Thanh Tiêu càng thêm nghiêm khắc. Lục Diệp cũng không chiều bọn trẻ nữa, thành thử mọi người ai cũng nói, hai đứa nhỏ nhà họ Lục còn bé thế mà đã có tác phong quân nhân rồi.
“Mẹ, chúng con tan học về rồi.”
Lúc Thanh Phàm và Thanh Tiêu năm tuổi thì được Vân Thường cho vào tiểu học. Hai đứa nhỏ đều rất thông minh, cứ để chúng đi mẫu giáo chỉ lãng phí thời gian.
“Gọi điện thoại hỏi chừng nào ba về, chờ ba về lại ăn cơm.”
“Dạ.” Thanh Phàm đáp một tiếng, bấm số điện thoại của Lục Diệp “Ba, cả nhà chờ ba về ăn cơm nè!”
“Nói với mẹ, ba đã tới nhà rồi.” Lục Diệp đậu xe trong ga ra, vừa nói chuyện với con vừa lên lầu.
“Mẹ, ba nói ba về rồi!” Thanh Tiêu vểnh tai ở bên nghe được Lục Diệp nói chuyện.
“Ừ, các con đi rửa tay, lập tức dọn cơm.” Vân Thường nói với hai đứa con một tiếng, liền đi vào bếp dọn cơm.
“Anh giúp em.” Lục Diệp mở cửa tiến vào, đón lấy bát đũa trên tay Vân Thường.
“Hôm nay về sớm thế.”
“Ừ, bên kia không có việc gì.”
Lục Diệp ừ một tiếng, kéo Vân Thường vào lòng, cúi đầu xuống.
“Đừng, các con ra liền đó.” Vân Thường ngoẹo đầu không chịu phối hợp.
“Anh coi chừng mà!” Lục Diệp thì thầm, tìm được môi Vân Thường một cách chuẩn xác, phủ lên.
“Anh, đừng kéo em, em muốn ăn cơm!”
“Ba nói thấy ba và mẹ như thế không được đi ra.”
Thanh Tiêu mù tịt, chớp chớp mắt “Ồ, vậy sau này thấy ba với mẹ như vậy cũng không được đi ra sao?”
Thanh Phàm xoa xoa đầu em gái: “Ừ.”
Thượng tá Lục được triệu hồi về miền bắc, lúc đi nộp hồ sơ cho sĩ quan huấn luyện hồi trước của anh, sĩ quan lơ đễnh liếc nhìn phần thông tin cá nhân của Vân Thường.
Kinh ngạc nhìn Lục Diệp: “Vợ cậu mới hai bảy? Được nha, nhỏ hơn cậu những chín tuổi! Chờ cậu bốn mươi rồi, người ta mới ba mươi.”
Thượng tá Lục buồn bực, anh đã rối rắm vấn đề tuổi tác của mình và Vân Thường từ lâu rồi, bị sĩ quan nói như thế nhất thời lại rúc vào sừng trâu.
Phải ha, mình cũng sắp bốn mươi rồi, Vân Thường hãy còn đang trẻ trung, đến lúc mình biến thành ông già, liệu cô ấy có ghét bỏ mình không đây?
Thượng tá Lục rầu rĩ không vui từ phòng làm việc của sĩ quan đi về nhà mình, lúc ngang qua sân huấn luyện thì gặp thượng tá Chu.
“Hê! Ông Lục! Xong thủ tục rồi? Chúc mừng nhé!” Thượng tá Chu là người hời hợt, không thấy khuôn mặt đang sa sầm của Lục Diệp, vừa gọi vừa đi lại chỗ anh.
Ông Lục? Mặt thượng tá Lục càng đen, ngay cả môi cũng mím chặt thành đường kẻ.
Hồi trước bọn họ đều gọi anh là Tiểu Lục, cách xưng hô này biến thành ông Lục từ lúc nào vậy?
Thượng tá Lục càng mất vui, nhìn thượng tá Chu toét miệng cười đi tới, làm sao cũng thấy không vừa mắt.
Chưa chờ người ta đi tới, tự mình đã đi lên tặng cho người ta một cú quét giò.
Thượng tá Chu đã quá bốn mươi, thể lực không bằng hồi trước, bây giờ đã không đi làm nhiệm vụ gì nữa, hơn nữa lại không đề phòng Lục Diệp, một thoáng bất cẩn, bị Lục Diệp quét ngã.
Tức thì nổi giận mắng “Ớ! Thằng ranh này nổi điên gì thế? Muốn ăn đòn à!”
Thật ra thượng tá Chu cũng chỉ nói miệng mà thôi. Quan hệ giữa ông và Lục Diệp rất tốt, bình thường đùa giỡn thế này cũng không thiếu, vả lại, nếu thật sự so găng không thôi thì ông cũng không đánh lại Lục Diệp.
Ai biết câu này chính hợp ý Lục Diệp, anh thong thả cởi nút quân phục, quăng bộ quân phục màu xanh sẫm xuống đất, trầm giọng nói với thượng tá Chu: “Tới đi!”
Huấn luyện kế bên đã hoàn tất, binh sĩ đã giải tán lập tức đổ xô lên, ở một bên cổ vũ.
“Thượng tá Chu, lên đi!”
“Phải đó! Thượng tá! Chúng tôi dọn chỗ cho các vị!”
Thượng tá Chu nhìn ánh mắt như thú dữ của Lục Diệp, nhất thời hít hơi lạnh, cánh tay bắp đùi già cỗi của ông, chịu không nổi thằng liều này hành hạ đâu!
Nhưng giờ mà không ứng chiến thì chứng tỏ là mình sợ!
Thượng tá Chu tiến thoái lưỡng nan, đang do dự bỗng nhiên hai cái đầu củ cải lấn đám đông chui vào.
“Ba! Ba! Ba định đánh nhau hả? Mẹ nói đánh nhau là sai!”
Giọng nói lảnh lót của Thanh Tiêu vang bên tai Lục Diệp, thượng tá Lục ngẩn ra, quay đầu nhìn con gái dễ thương của mình cùng con trai y hệt thần bảo vệ nho nhỏ đi theo bên cạnh, lập tức cảm thấy cơn buồn bực biến mất không ít.
“Tiêu Tiêu, lại đây.” Sự chú ý của thượng tá Lục cuối cùng cũng dời khỏi thượng tá Chu, ngồi xổm xuống ngoắc tay với con gái rượu nhà anh.
So với Thanh Phàm, Lục Diệp càng thương yêu Thanh Tiêu hơn. Dù sao Thanh Phàm là con trai, trong mắt Lục Diệp, con trai phải nuôi thả, không thể nuông chiều!
Nhưng mà con gái thì không giống thế, con gái là của báu!
Thanh Tiêu nhào vào lòng ba, vẫn chưa chịu thôi mà hỏi “Ba, vừa nãy có phải ba định đánh nhau với bác Chu không?”
Thượng tá Lục há miệng định nói thì nghe Thanh Phàm bảo: “Ba, ba mà đánh nhau, mẹ sẽ giống lần trước, không cho ba vào phòng ngủ!”
Lần trước, Lục Diệp lên cơn điên, một mình khiêu chiến với mười lính đặc chủng, tuy cuối cùng thắng song cũng bị thương.
Vân Thường hoảng hồn, cảnh cáo anh sau này không được làm tàng nữa. Thượng tá Lục lại phớt lờ, trước mặt Vân Thường dương dương đắc ý, mười tên là cái gì chứ? Lần sau anh còn tính khiêu chiến với hai chục người nữa!
Kết quả bị Vân Thường đuổi ra ngủ sofa một tuần, quả thực là khổ không nói nổi.
Thanh Phàm ngước mặt nhìn Lục Diệp, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc “Đến chừng đó ban đêm ba lại phải gõ cửa năn nỉ mẹ, con và Tiêu Tiêu bị ba ồn không ngủ được!”
Nói xong còn nhìn em gái “Đúng không? Tiêu Tiêu?”
Thanh Tiêu nhìn anh, lại nhìn gương mặt càng lúc càng đen của ba, gật đầu thật mạnh, nhanh nhẹn đáp một tiếng “Ừ.”
Mấy ngày đó ba thật là phiền! Còn thích quấn lấy mẹ, hại mẹ không ôm hai bé luôn!
Phì. Một đám lính cười nghiêng ngả, mặt thượng tá Chu toàn là vẻ sung sướng khi người gặp họa “Ông Lục, hóa ra ông sợ em dâu thế! Chậc chậc, thật là mở mang tầm mắt.”
Ông chùi bụi bám trên tay lên quần, toét miệng quay sang nói với đám lính “Nghe thấy chưa? Sau này nếu thượng tá Lục ăn hiếp các cậu, cứ đi kiện với chị dâu các cậu! Kiện đâu trúng đó!”
Mặt Lục Diệp tái mét, nhìn cún con ăn cây táo rào cây sung nhà mình hận không thể tát cho một cái.
“Ba…” Thanh Tiêu e dè rụt vai, ba bây giờ đáng sợ quá!
Lục Diệp cúi đầu nhìn, trong mắt con gái rượu nhà anh toàn là sợ hãi, vội vàng dằn cơn giận xuống, không đếm xỉa đến thượng tá Chu đang cười nghiêng ngả nữa.
Bồng Thanh Tiêu sải bước đi về nhà, cười đi! Cười đi! Bọn họ đều ghen tị! Đều ghen tị!
Thanh Phàm thấy ba chỉ bồng em gái không bồng nhóc cũng không giận, đôi mắt đen nhánh đảo lịa, lộ ra hai cái lúm đồng điếu trên má, chạy nhanh như gió đến trước mặt Lục Diệp “Ba, con về nhà tìm mẹ trước!”
Hứ! Nhóc cũng không dễ chọc đâu! Ai kêu mấy ngày trước ba tịch thu mô hình xe tăng ông nội cho bé!
Gần đây không biết ai kéo Vân Thường đi đổi kiểu tóc, để thêm tóc mái.
Buổi tối Lục Diệp cứ nhìn chằm chằm tóc mái của Vân Thường, cảm thấy vợ mình làm kiểu đầu này xong nhìn càng trẻ.
Chết tiệt thật chứ! Sao mình với Vân Thường chênh lệch lớn thế này? Thượng tá Lục không nuốt nổi cơm nữa.
Giống như bụng mọc một con giun, ủ thật lâu mới mở miệng hỏi: “Vân Thường, em xem anh, xem đầu anh có tóc bạc chưa?”
Vân Thường đang uống canh khựng lại, không biết trong đầu ông chồng nhà mình đang nghĩ cái gì, đầu cũng không ngẩng lên, vất luôn hai chữ “Không có.”
Cô ấy còn không thèm nhìn mình lấy một cái! Thượng tá Lục hoảng, lại không nghĩ ra cách ứng phó, càng lúc càng khó chịu.
Ngay lúc này, bỗng nhiên Thanh Phàm thả muỗng xuống, lau miệng bằng khăn giấy Vân Thường chuẩn bị sẵn, bấy giờ mới quay sang Lục Diệp “Ba!”
Thượng tá Lục không muốn để ý đến nhóc, con trai nhà anh cứ như sinh ra để đối chọi với anh ý! Nhưng Vân Thường còn ngồi đó, nếu mình không trả lời, nói không chừng cô ấy lại cho mình ngủ sofa.
Đành đáp nhỏ một tiếng “Ơi.”
Đôi mắt to trong veo của Thanh Phàm nhìn Lục Diệp, đôi môi hồng há ra “Ba với bác Chu lớn gần bằng nhau, con thấy bác Chu có tóc bạc rồi á! Mặt còn có nếp nhăn nữa! Xấu ghê!”
Một câu, tim thượng tá Lục nháy mắt rớt xuống hố băng.
Buổi tối đi ngủ, thượng tá Lục trằn trọc mãi không ngủ được. Chẳng lẽ mình già thật rồi? Con cún nhà mình cũng nhìn ra luôn! Làm sao đây?
Vân Thường bị anh hại cũng không ngủ được, cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng kỳ cục. Nhắc anh một tiếng, anh vẫn không ngủ.
Vân Thường dứt khoát ngồi dậy, ôm gối đầu định đi ngủ chung với hai đứa nhỏ.
Kết quả mới xuống giường thì bị thượng tá Lục ở đằng sau ôm lấy, giọng đàn ông suy sút trong bóng đêm nghe cực kỳ tội nghiệp: “Vân Thường, anh già rồi.”
Vân Thường ngạc nhiên: “Ai nói?”
Thượng tá Lục còn chưa hoàn hồn sau trận đả kích của con trai, ôm Vân Thường không buông tay, nghiến răng nghiến lợi: “Thằng nhóc khốn kiếp kia cũng nhìn ra luôn!”
Thằng nhóc khốn kiếp? Khó khăn lắm Vân Thường mới nhớ tới màn trên bàn cơm, nhất thời dở khóc dở cười.
Lục Diệp nghiêm khắc với Thanh Phàm hơn Thanh Tiêu nhiều, bình thường hai cha con luôn đối chọi gay gắt.
Thanh Phàm luôn cười híp mắt, dễ nói chuyện. Vân Thường cứ nghĩ tính nó giống mình nhưng dần dần phát hiện, Thanh Phàm không giống mình cũng chẳng giống Lục Diệp.
Cái thằng quỷ con này! Nói không chừng lại nảy ra ý xấu gì đây, thế mà Lục Diệp không nhận ra.
“Đừng nghe lời nó.” Vân Thường quay đầu an ủi Lục Diệp “Đâu có già chỗ nào, thật đó.”
Cô thấy Lục Diệp hãy còn xoắn xuýt vấn đề này bèn ngẩng đầu hôn môi anh “Lục Diệp, ngủ thôi.”
Thượng tá Lục vẫn còn vướng mắc nhưng bà xã đã nói thế rồi, cũng đành an phận nằm trên giường, tính toán ngày mai lại tìm người xác nhận một chút.
Chỉ là thượng tá Lục bị con bán đứng trước mặt bao người, cảm thấy tìm bộ đội hỏi thì quá mất mặt nên cứ nghẹn mãi trong lòng.
Sau khi điều về miền bắc, giai đoạn mới nhậm chức, Lục Diệp đặc biệt bận, nhiệm vụ liên tiếp, tìm kiếm liên hệ… chiếm phần lớn thời gian của anh, thành thử một thời gian dài anh không nhớ tới vấn đề này nữa.
Mãi đến một hôm nào đó, bỗng nhiên Thanh Tiêu muốn đi ăn cơm thịt bò ở quán Cát Dã, Lục Diệp bèn dắt bảo bối lớn nhỏ nhà mình đi mua.
Lúc nhà họ đi ăn cơm tiệm, luôn là Vân Thường và bọn trẻ chọn món, Lục Diệp phụ trách trả tiền hoặc xếp hàng chờ.
Nhưng lần này, Vân Thường sợ Lục Diệp gọi nhiều quá, lãng phí bèn cùng anh xếp hàng.
Xếp hàng được một nửa, vạt áo Lục Diệp bỗng bị giật giật, anh cúi đầu nhìn, là một cô bé xấp xỉ Thanh Tiêu.
“Chú ơi, chú có thể nhường cháu đứng trước chú không?” Cô bé chớp chớp đôi mắt to, bộ dạng trắng trẻo sạch sẽ nhìn rất đáng yêu.
Vân Thường bèn kéo Lục Diệp lùi ra sau, cười với cô bé “Được thôi cháu.”
Cô bé nghe xong lập tức vui vẻ: “Cám ơn chị!”
Lông tơ sau cổ thượng tá Lục lập tức dựng lên. Gọi anh là chú lại kêu Vân Thường là chị! Điều này nói lên cái gì?
Lúc ăn cơm, Vân Thường phát hiện Lục Diệp lại không tập trung, tưởng là công việc của anh xảy ra vấn đề nên cũng không hỏi ngay tại chỗ. Đợi đến khi về nhà rồi, hai đứa bé đã đi ngủ cô mới lên tiếng.
“Công việc của anh có vấn đề à?”
Thượng tá Lục giật mình, lắc đầu.
“Thế anh làm sao thế?”
Thượng tá Lục ngồi trên ghế không nói, Vân Thường cũng nhẫn nại chờ.
Mấy phút sau, bỗng nhiên thượng tá Lục đứng phắt dậy, nốc một miệng trà, bấy giờ mới thì thầm: “Vân Thường, anh nói thật với em, anh…”
Vân Thường dỏng tai chờ anh nói tiếp.
Thượng tá Lục nuốt nước miếng, tiếp tục “Em thấy anh không già thật chứ?”
Hóa ra vẫn rối rắm vấn đề này à, Vân Thường hết chỗ nói: “Thật mà. Cả ngày anh cứ nghiêm mặt, chẳng lẽ mấy cô bé có thể kêu anh được?”
Thượng tá Lục bán tín bán nghi “Thật chứ?” Cho dù anh luôn nghiêm mặt nhưng hẳn là cũng không khác nhau lắm mà, một người là chú, một người là chị… con nít đúng là không có mắt nhìn!
Vân Thường gật đầu “Thật đó.”
Thượng tá Lục còn tính hỏi tiếp bỗng dưng nghĩ đến một chuyện, lén lút liếc Vân Thường một cái.
Nghĩ tới chuyện tối qua, bỗng nhiên lại cảm thấy có lòng tin rồi.
Anh bước nhanh tới trước mặt Vân Thường, đột ngột bế bổng Vân Thường lên chạy thẳng về phòng ngủ.
“Lục Diệp, đừng…” Vân Thường đỏ mặt dựa vào ngực anh “Đã trễ lắm rồi, mai anh còn phải đi bộ đội.”
Thượng tá Lục cúi đầu hôn lên mặt cô “Em nói anh không già?”
Vân Thường chớp chớp mắt “Ừ.”
Thượng tá Lục đá cửa, thả Vân Thường xuống giường, tiếp đó đè lên “Anh không tin, nên anh muốn chứng minh một chút.”
Vân Thường: “Sao… ưm…”
Tất cả lời lẽ đều bị nuốt vào bụng, chỉ còn lại triền miên và nồng nàn mãnh liệt khắp phòng. Ngay cả ánh trăng sơ ý lẻn qua khe cửa sổ vào phòng cũng thẹn đỏ mặt.
[16]Nguyên gốc là小崽子(tiểu tể tử) cách gọi yêu con mình của các ông bố bà mẹ bên TQ, VN mình có nơi cũng gọi con mình là chó con (điển hình là bố ta, chuyên gia gọi ta là con chó con >__<)
[17] Mẹ 妈 pinyin ma
Đánh 打pinyin dă
[18] Tên đầy đủ của nó là Ngân Kiều Giải Độc Phiến, là một loại thuốc thảo dược cổ truyền của Trung Quốc dùng để chữa bệnh cúm, thành phần của nó gồm Ngân hoa, Liên kiều, Cát cánh, Bạc hà, Cam thảo, Kinh giới, Đậu xị, Ngưu bàng tử, Lô căn, được chế ở dạng miếng hoặc viên. Uống một lần 4-6 miếng/viên, ngày 2 lần.
Mọi người muốn tìm hiểu thêm thì xem ở đây
http://www.dongyminhphuc.com/Tim ... ieu-Giai-Doc-351652
Hoàn |
|