|
Bài dự thi số 10
Bạn đã bắt đầu tình yêu với Park Yoochun như thế nào?
Phần 1
Xin được dành bài viết này như những dòng tự sự hơn là câu trả lời cho câu hỏi “Đã thích Yoochun từ khi nào?”
Em đã yêu thích anh từ khi nào ạ?
Đối với em mà nói, câu hỏi đó thật khó trả lời.
Bởi, em đã biết anh từ nhiều năm về trước, nhưng để thực sự yêu thích anh như bây giờ, chính là cả một quãng đường dài, như quãng thời gian em biết đến anh.
Lần đầu tiên, phải nói là không thể gọi là lần đầu tiên anh xuất hiện, mà phải nói là lần đầu tiên em nhìn thấy anh, em đã nói rằng: “Chưa từng thấy một tên nào điên như thế, đầu tóc áo quần gì mà, thiệt là, ca sĩ Hàn thật chẳng ra sao, thật luộm thuộm và đầy chí rận”.
Anh trong ấn tượng đầu tiên với em là như thế đấy, ai mà biết được, tại sao trên đời lại xuất hiện một tên chẳng ra làm sao lạc lõng giữa rừng hoa như thế.
Tất cả bốn anh còn lại, sao ai cũng đẹp như hoa, sao lại nhét một cái tên chẳng ra gì vào đây thế này, thật là khập khiễng, thật là chẳng lứa vừa đôi gì cả.
Và từ đó, em lập hẳn một khoảng cách với anh, dù em rất thích DBSK, thích thật sự, nhưng riêng với anh, em lại căm ghét cực kỳ, dù anh có làm cái trò gì em cũng thấy kinh khủng, và không chấp nhận được. Em đã tự xây cho mình bức tường ngăn cách giữa anh và em, giữa anh và các thành viên còn lại.
“Trong DBSK tuyệt như thế, tại sao lại có một tên điên như vậy ở đây chứ? Không chấp nhận được, vừa xấu vừa lập dị, không thể chấp nhận, lạy trời cho hắn rời nhóm sớm đi, càng sớm càng tốt”.
Và rồi em đã sống cả quãng đời học sinh của mình với những tình cảm yêu thương và ghét bỏ lẫn lộn như thế, Uknow của em, đáng yêu quá chừng, Min bé nhỏ của em, trông tươi tắn và rạng ngời biết bao, Su ú và Jae Joong giọng hát ngọt ngào, mượt mà ấn tượng làm sao. Chỉ trừ hắn ta, cái gã Micky Yoochun, thật là đáng ghét, sao hắn lại ở trong những bông hoa rực rỡ như vậy chứ, nhìn thật ngứa mắt, không được, không thể chấp nhận nổi.
Thế nhưng đau khổ là, dù em có ấm ức bao nhiêu, thì em vẫn phải thừa nhận một điều rằng, anh là một phần DBSK, và khi DBSK xuất hiện thì anh không thể không có mặt. Và vì sự có mặt của anh, em đã trở nên không còn hâm mộ DBSK như ngày trước, và em đã quyết định lãng quên DBSK.
Lãng quên DBSK…………. Vâng em đã thực sự lãng quên, vì không muốn nhìn cái bản mặt chẳng ra gì của cái gã Micky xấu xí ấy.
Em đã từ bỏ một thời gian dài âm nhạc, và tất tần tật những thứ thuộc về DBSK, em bỏ hết, bởi em biết, nếu có DBSK là y như rằng có anh. Em chỉ tìm hiểu, chỉ quan tâm từng thành viên một, và nhất là Uknow của em, em không thể từ bỏ các anh ấy, chỉ có điều em không thể chấp nhận việc anh xuất hiện bên cạnh các anh ấy.
Rồi một ngày, trên tít báo xuất hiện cái tin “DBSK, nhóm nhạc lừng danh sẽ tan rã.”, em không tin vào mắt mình, hay em nhầm, chắc có thể lắm, vì DBSK nổi tiếng thế cơ mà, sao đột nhiên lại tan rã, hồi nào đến giờ, chưa bao giờ có dấu hiệu các thành viên sẽ hoạt động solo mà, bây giờ lại có cái tin này nhỉ? Chắc đó không phải là sự thật đâu.
Nhưng... nếu đó là sự thật, thì biết đâu cái tên Micky lạc loài đó, sẽ ra khỏi nhóm chăng, híc, có thể lắm chứ, cầu trời cho hắn đi ra khỏi nhóm đi cho rồi, chẳng gì hắn cũng không thể tồn tại bên cạnh những con người tuyệt vời như thế, đi đi cho khuất mắt.
Và em yên tâm với cái suy nghĩ đó, em luôn mong cái ngày thấy anh cuốn gói rời khỏi DBSK. Thế rồi, chuyện học hành thi cử, kiến tập đã cuốn trôi em đi, hầu như em không có lấy một chút thời gian nào để tìm hiều các thông tin sau đó, và rồi em đã quên đi cái tin đó, đúng ra rằng, em đã không còn tâm trí để nhớ đến nó.
Một thời gian sau, đột nhiên em lại bất ngờ và vô cùng sững sốt khi thấy cái tít khác: “Micky Yoochun, thành viên của TVXQ sẽ chính thức debut làm diễn viên”.
CÁI GIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIÌ? Em đã thét lên vì không tin nổi vào mắt mình, trời ơi, cái tên điên này, lại tiếp tục làm trò gì đây, quậy nát DBSK chưa đủ hay sao? Giờ lại chuyển sang làm diễn viên, hắn tính làm xấu đi hình ảnh các diễn viên Hàn hay sao chứ, không được, thế này là sao chứ?
Em đã tức điên lên, như thể có bị dội gáo nước lạnh vô mặt, bị rải muối vì vô tình đi lộn vào nhà người ta, và rồi em đã tuyên bố: “Bộ phim nào mà có nhà ngươi tham gia, còn khuya ta mới xem, nhớ lấy, cái bản mặt của nhà ngươi, đừng mơ có này ta đếm xỉa đến nhá.”
Không thể chấp nhận một tên như vậy một lần nữa lại tàn phá thế giới hạnh phúc của em, thế giới điện ảnh, thế giới của những bộ phim từng làm nao nức lòng em, giờ hắn lại tiếp tục ám theo nữa, sao lại điên thế cơ chứ?
Giận tím tái mặt mày, em ghim vào lòng cái suy nghĩ sẽ không bao giờ xem phim của anh, nếu em xem, em sẽ từ bỏ lòng tự tôn của mình, nếu em xem, em sẽ phải yêu mến Yoochun suốt đời, và em biết điều đó là không thể, nên em vô cùng yên tâm, và thề thốt như thế. Làm sao có chuyện có ngày Đông Anh lại yêu thích một tên điên như thế chứ.
Thế là em đã thấy vô khối tin tức đập vào mắt mình, rằng anh sẽ tham gia Sungkyunkwang Scandal, điên hết người lên được, em đã thầm mắng: “Ông đạo diễn nào bị bồ lệt ăn mất mắt rồi mới đi mời một tên như hắn đóng phim, kiểu gì cũng rớt đài.”
Và rồi, em đã vô cùng sung sướng khi xem các tin tức liên quan đến rating của phim, chả hiểu sao em lại chăm chỉ tìm hiểu thế, có thể như người ta thường nói, ghét cũng là một thứ tình cảm, anti cũng là một kiểu quan tâm, chắc cảm giác của em khi đó là như thế, ham muốn tìm hiểu để hạnh phúc sung sướng vì thấy phim rating lẹt đẹt, chả có chút thành quả nào mấy, ôi sướng rân lên. Thấy chưa, ai biểu đi mời một tên chả ra gì đóng phim, nên mới có kết quả thế, đáng đời, đáng đời lắm.
Một ngày nọ, em đã vô tình xem bộ phim Midas, hẳn mọi người đều biết phim này, và nhờ bộ phim này mà em có thêm tình yêu mới, Noh Min Woo, anh ý làm em mê đắm, và phải nói là em say sưa tìm hiểu về anh ấy. Và một lần em vô tình phát hiện ra anh ấy là thành viên của The Trax, em lại ngạc nhiên hơn nữa, khi The Trax lại hợp tác cùng DBSK. Vì The Trax, vì Min Woo em đã lần mò vào xem. Triangle, một bản nhạc lạ hoắc, thú thật, em chưa từng nghe bài hát này của DBSK, có lẽ trong quãng thời gian em bỏ phế việc tìm kiếm thông tin của DBSK mà em mới không biết đến bài hát này chăng? Thế là em lân la nghe thử, và thật ra là vì The Trax mà em mới quyết định làm liều như thế.
Đột nhiên, em lại được thấy hình ảnh 5 anh, lạ quá, cả 5 anh lần đầu tiên khiến em cảm thấy hợp nhau đến thế. Sao thế, cái gã Micky này, sao trong bản nhạc này lại khác hẳn thế nhỉ, sao không giống cái thời The way u are nhỉ? Không hiểu sao lúc đó trái tim em đã mách bảo khác, hắn trông không giống với hình ảnh trước đây em biết, khắc hẳn với cái thời Rising Sun (Vì sau The way u are, em nhảy qua xem Rising sun, và ko hề biết sự tồn tại của Triangle). Con mắt của em, thay đổi dần dần, hóa ra còn có một Micky như thế này sao? Cảm giác khác hẳn với những cái clip trước kia em đã xem của DBSK. Em không biết diễn tả cái cảm giác đó như thế nào, vì chính em cũng không hiểu sao em lại bắt đầu thích thích cái tên điên rồ đó. Giọng hát của hắn không giống như The way u are, không khàn đặc như có đờm trong cổ họng, mà lại ấm và manly lạ thường, sao lại thế nhỉ, cả những bước nhảy của hắn, không ngang chằng chằng như Rising Sun, mà lại nhẹ nhàng bay bổng thế? Và tạo hình lại thật ấn tượng, sao tự dưng mình không thấy sợ mớ đầu điên điên của hắn nữa nhỉ?
Em mơ hồ phát hiện ra, còn có một hình ảnh khác về Micky mà bấy lâu em vô tình bỏ quên đâu đó, à, phải nói là em không biết đến sự tồn tại của hình ảnh đó, bởi anh ạ, thời đó em đi học được 10000 một lần thôi, và nếu em muốn nghe nhạc, thì hiển nhiên em phải đi tiệm net, và rồi cả nửa tháng, có khi 3 tháng em mới đi net một lần, làm sao em kịp thời cập nhật hình ảnh của các anh một cách tuần tự được, và đã có sẵn ấn tượng ghét nên càng không muốn xem. Và mỗi khi em mân mê vào xem DBSK hát thì lại thấy anh với một hình ảnh đáng ghét không chịu được >”<. Nhưng thật ra em cũng chỉ tìm hiểu về diễn viên, chứ các ca sĩ Kpop em lại không để ý nhiều, nên rồi lâu dần em không có khái niệm tìm kiếm các anh. Anh à, có lẽ điều đó là một thiếu sót đúng không anh? Nhưng đời học sinh mà, em làm thế nào khi 1 tuần em chỉ được 50000 tiền, mà hàng khối thứ phải lo, đồ ăn sáng, đồ ăn trưa, tiền quỹ, tiền xe buýt... Em không dám liều lĩnh chi ra một khoảng 3, 4 ngàn để ngồi net mà dạo tin tức của các anh. 3, 4 ngàn đó có được là vì nửa tháng em cố tích cóp dư dả ra để đi chơi với bè với bạn ấy chứ. Và thế là lại được vào net, và vào rồi thì toàn thấy hình ảnh không ra gì của anh, đối với ấn tượng từ đầu, quả điều đó không bao giờ phai.
Nhưng rồi em đã xem đến Triangle, thế rồi, em phát hiện ra những cảm xúc lạ thường đó, những cảm xúc ngày xưa chưa bao giờ có. Em không nghĩ, một Micky lại là một chàng trai nam tính như thế, chết thật, sao tới tận lúc ấy mới có một phát hiện như thế nhỉ? Chả khác nào, một nhà bác học miệt mài cả hàng chục năm mới phát hiện ra thứ mình cần nghiên cứu, cảm giác khi đó của em nó giống thế đó.
Tuy nhiên, lúc đó em chưa thực ấn tượng về anh, bởi hình bóng của Woo quá lớn, cộng thêm Uknow và Min, cũng không thể có chỗ trống cho anh, và hơn nữa, cái cảm giác ghét cay ghét đắng của em với anh, vẫn chưa ngọt được thêm miếng nào.
Sau đó, hẳn anh cũng biết, em đã xem được tin rằng, anh sẽ tham gia Miss Ripley, cũng lạ, em lại lân la mò vào xem các news ấy, sao ghét mà cứ phải quan tâm thế này nhỉ, chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa. Nhưng anh ạ, anh có biết rằng, sau bao năm thề thốt sẽ anti phim của anh đến cùng, giờ đây em lại phá lệ không? Lần đầu tiên em phá lệ sau khi đã thề như đinh đóng cột, không bao giờ đếm xỉa đến những bộ phim nếu như có tên Park Yoochun.
Vậy mà, em đã phá lời thề đó, và down tập 1 của Miss về xem.
Anh ạ, có thể, vì em đã thề quá độc rằng nếu em xem phim của anh dù chỉ 1 lần thì em phải từ bỏ lòng tự tôn của mình, và..... em.... phải..... yêu...... mến...... anh..... suốt...... cuộc..... đời. Có thể lời thề đó đã đánh ngược lại em. Khi chỉ mới một ep của Miss, đột nhiên em lại vô cùng thích thú như thế. Đột nhiên, chính em cũng không hiểu nổi sao em lại thích xem đến thế, sao lại thích chờ đợi bộ phim từng giờ từng phút như thế.
Như thế là sao chứ? Cái gã Micky xấu xa ấy, sao đột nhiên lại cuốn hút mình đến thế, sao đột nhiên lại khiến mình quan tâm nhiều đến thế. Và rồi em cố gắng gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, không được, làm sao mình có thể yêu thích hắn, hết người để hâm mộ rồi hay sao?
Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, em đã bị quật ngã hoàn toàn, khi em được nhận một món quà từ một cô bé hay chat qua mạng với em. Khi cô bé ấy hỏi em, em có thích phim Miss không? Em bảo: “Có chứ, ss thích chứ, mới xem một tập thôi đã ấn tượng rồi.”
Cô bé ấy lại nói, Chun xuất hiện ấn tượng quá ss nhỉ? Em làu bàu: “Ấn tượng nổi gì, tên đó có gì mà ấn tượng, ss ghét hắn nhất đấy. Vì hắn suýt nữa ss không xem phim này rồi.”
_ Sao thế ạ?
_ Không biết, chỉ là ghét quá không muốn xem thôi.
_ SS có xem SKKS không?
_ Xem làm gì?
_ SKKS hay lắm đấy, ôi em bấn Chun trong này lắm ss ạ.
Em thầm nghĩ: “Trời, có cái gì mà bấn, hắn có gì đâu mà bấn, một tên quái dị thế mà cũng bấn mới lạ”.
_ Không chỉ thế ss ạ, âm nhạc cũng hay lắm, em thích Jae thật sự từ bản nhạc này luôn đấy.
Và......... giống như định mệnh vậy, em ấy đã gửi qua cho em cái clip ấy, để khoe rằng Jae hát hay, và tuyệt vời lắm. Em định bụng không xem rồi, nhưng cái máu tò mò lại nổi lên, và rồi em đã play nó, anh không hiểu khi em xem cái clip ấy, em đã hối hận như thế nào đâu. Đột nhiên em không còn nhớ giọng hát của Jae ngọt ngào thế nào, không còn nhớ em đã từng căm ghét Micky Yoochun thế nào, em chỉ biết mê mẩn mà xem cái clip ấy, xem hết lại xem lại.
Trời, hóa ra, Yoochun đóng phim lại thế này sao, thế bao lâu nay, sao mình không phát hiện ra, sao mình không biết còn có một Yoochun tuyệt vời đến thế, hình như bây giờ mới phát hiện ra là một điều quá muộn màng.
Anh ạ, khi xem cái clip ấy, bao nhiêu những tình cảm ghét bỏ anh hằng bao năm qua trong em tan biến hết, như có một cơn cuồng phong, cơn hồng thủy cuốn phăng đi tất cả, không một dấu vết của sự căm ghét đó còn lại trong lòng em.
Em đã down SKKS về xem, và em nhận ra rằng, em đã sai lầm lớn như thế nào, sai lầm vì định kiến mà đã bỏ qua cái hạnh phúc được xem anh diễn trên màn ảnh nhỏ.
Từ bao giờ nhỉ, Lee Sun Jun con người ấy, đã in sâu trong tâm trí của em, đã hàn gắn hết những sứt mẻ trong tình cảm của em dành cho anh, nhờ Lee Sun Jun em mới biết, có một Yoochun khác tồn tại trong cuộc đời, tuyệt vời hơn cả những lời ca ngợi trước đây họ nói về các anh.
Lee Sun Jun, tất cả mọi biểu cảm của anh ấy, khiến em hình dung ra tất cả những sự bỡ ngỡ, về một cuộc sống mới, về những trải nghiệm mới trong anh đã bộc lộ hết qua đó.
Là một diễn viên gần như nghiệp dư, anh đã đưa đến cuộc đời của em một Lee Sun Jun ấm áp đến thế. Một anh chàng Lee Sun Jun “cứng nhắc” từ tính cách nhân vật, cho đến diễn xuất của anh, nhưng, sao em lại yêu vô điều kiện như vậy. Em có thể cảm giác được tại sao Kim Yoon Sik lại yêu anh đến thế, dù mọi người xung quanh có đôi khi thắc mắc, với một kẻ chỉ biết sống theo những quy tắc khô cứng như thế mà lại được yêu thương như vậy. Em hoàn toàn hiểu Yoon Sik, bởi chính em cũng yêu anh như thế cơ mà. Yêu một Lee Sun Jun học vấn uyên bác, mà lại lúng túng trước bài học về tình yêu, yêu một Lee Sun Jun luôn ngẩng cao đầu và không khuất phục trước ai, vậy mà lại lọng cà lọng cọng, luống ca luống cuống trước người bạn cùng phòng. Cảm giác hoảng sợ, khi mình trót ái nam hơn ái nữ, cái cảm giác cố chạy trốn bản thân mình, cố ép mình với mối lương duyên cùng một cô gái chỉ để chạy trốn bờ môi và đôi mắt của người bạn ấy. Sao anh lại diễn như thế, khi mà anh đã đưa nguyên cảm xúc của mình vào nhân vật, không phải Lee Sun Jun lúng túng, mà hình như Yoochun đang lúng túng, em cảm thấy sự chân thật đó trong anh, thế nên, không hiểu sao, em còn yêu anh hơn cả Yoon Sik yêu anh. Và em nhận ra rằng, nếu cuộc đời có một người ngố tàu đáng yêu như thế, em sẽ không bao giờ để tuột khỏi tay mình đâu. Đôi khi em nuối tiếc cho Yoon Sik vì có đã nhiều lần suýt để mất anh như thế, giá cô níu anh lại chỉ cần nói một câu thôi: “Tôi thích huynh.”, là em đã mãn nguyện lắm rồi. Nhưng dường như cô không nói được lời nào, và cô lại dẫn dắt Sun Jun đến một thế giới khác tràn đầy cảm giác hoang mang, lo sợ và khó hiểu bản thân mình, khi không thể yêu bất cứ cô gái nào, mà lại cứ nhè người bạn cùng phòng mà thương.
Sao em lại thế anh nhỉ? Em đã trót yêu một Lee Sun Jun như thế rồi, yêu không thể dứt ra, cái gì của Sun Jun cũng khiến em yêu, cái điệu buồn, cái điệu nhí nhố, cái điệu tương tư, và cả cái điệu tranh giành tình yêu của Yoon Sik với Kiệt Ngao của anh, và nhất là lời tỏ tình trong nước mắt của anh khiến em mê đắm đuối như thế.
Và từ yêu Lee Sun Jun, em mới bắt đầu, bắt đầu yêu cái người đã đóng Lee Sun Jun. Yêu cái kẻ mình đã một thời căm ghét không thể đội trời chung, không muốn nhìn thấy mặt, giờ mình lại bắt đầu cảm thấy yêu hắn, bắt đầu muốn tìm hiểu về hắn, muốn biết hết tất cả những gì thuộc về hắn.i
|
|