|
Bây giờ cứ nghĩ đến việc phải làm nô lệ cho đồng tiền thì không tránh có cảm giác xấu hổ với bản thân mình. Điều kiện sinh sống không đến mức thiếu thốn nhưng cũng không dư thừa để cuối tuần đi chơi. Dù có thật là dư ra chút đỉnh thì thời gian đa số đều dành cho việc còng lưng đi làm. Nhắc mới nhớ hôm trước có gửi phát nhanh quà sinh nhật cho Y. Hôm ấy Y vẫn phải đi làm nhưng hình như được thả ra sớm. Y hẹn ra quán Y làm để ăn mừng cùng đồng nghiệp mà do tính ngại người lạ, dù đã từng làm việc chung với những người đó, nên đã từ chối. Sau đó lại quanh quẩn trên đường phố ngắm người, ngắm đèn, ngắm xe cộ qua lại.
Sau khi Y uống đến say mèm thì được tôi đón về nhà. Quăng Y lên ghế sô-pha ngoài phòng khách rồi tự mình đi tắm. Y nằm yên ngủ ngon lành đến giữa đêm thì tỉnh dậy. Tôi đang ngồi xếp bằng trên thảm trải trước cái ghế Y đang nằm mà chăm chú duyệt bản thảo. Cảm nhận Y xoay người nhìn nhưng nghĩ Y trở mình rồi sẽ mau chìm vào giấc ngủ nên tôi không quay đầu lại. Đột nhiên thấy trên đầu mình hơi nặng, Y đặt tay lên đầu tôi rồi nhẹ nhàng xoa.
"Sao còn chưa ngủ?"
Y mới ngủ dậy nên giọng khàn đặc. Trên người còn mùi men nhè nhẹ.
"Sắp rồi."
Y không nói gì cũng không xoa đầu tôi nữa. Y đứng dậy rửa mặt rồi vào bếp nấu mì ăn.
"Ăn chung không?"
Y đặt tô mì lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh. Tự đút vài đũa mì rồi lấy điện thoại ra mở nhạc. Tôi vẫn cắm đầu vào màn hình, tay đánh máy liên tục. Y kết thúc bữa ăn, rửa chén dọn dẹp rồi đi đánh răng. Tôi ngẩng đầu khỏi màn hình liếc nhìn Y. Đã thay áo thun trắng và quần đùi rồi. Đúng lúc đang nhìn trộm thì Y quay đầu lại.
"Định cắm cả đêm đấy à?"
Tôi nghiêng đầu như đang suy nghĩ câu trả lời. Thật sự muốn đi ngủ nhưng chưa làm xong thì lại ngủ không yên. Cả tuần rồi chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng nên khi được Y hỏi, mí mắt cũng bắt đầu nặng trĩu.
"Pha cho chị ly cà phê đi. Mai ngủ bù."
Y ngoan ngoãn đặt xuống ly cà phê lên bàn rồi mang chăn ra phòng khách. Y nằm lên đùi tôi rồi kéo chăn qua đầu mà ngủ. Được một lúc yên tĩnh, chỉ nghe tiếng bàn phím lách tách không ngừng. Nghĩ Y đã ngủ, tôi nhanh chóng hoàn thành nốt công việc rồi nhẹ nhàng nâng đầu Y đặt lên cái gối mềm hơn. Mở tủ lạnh lấy chai bia ra ban công ngồi, tôi châm một điếu. Lấy tai nghe ra đeo vào, lướt tìm bài nào đó để giết thời gian. Chừng nửa điếu trôi qua, tôi không nhớ mình đã nghe cái gì, lời bài hát ra sao, ca sĩ là nam hay nữ. Thật sự là làm thất vọng cho người nghệ sĩ mà. Bỗng thấy có bóng đen đi tới, tính quay lưng để che đi điếu thuốc nhưng bị người ta ôm từ phía sau.
"Tại sao lại hút thuốc?"
Dù không quay lại, tôi vẫn thấy được điểm chữ xuyên giữa trán của Y. Vội vàng dụi tắt, thật không muốn Y ngửi khói thuốc lá mà.
"Có tâm sự sao?"
"Không có gì. Vào trong thôi."
Tôi co chân ngồi trên ghế sô-pha, cảm nhận hơi ấm còn lưu lại của Y.
"Đi ngủ."
Y cuối xuống định bế.
"Không cần đâu. Qua cơn rồi."
Tôi kéo tay để Y ngồi kế bên tôi. Dựa đầu vào vai Y. Rắn chắc. Đáng tin tưởng.
"Tối mai chị đi công tác. Có thể hai tuần sau về. Sớm hơn nếu tiến độ công trình xong nhanh hơn dự tính."
Nghe tiếng Y thở dài trên đầu. Tôi cũng thở mạnh theo.
"Không được thức khuya chơi game nữa. Không được ăn mì gói nữa."
Y không trả lời, chỉ xoa đầu tôi. Thích thật.
"Đầu bếp vô dụng. Chị không hiểu sao tài năng có thừa mà toàn ăn mì ăn liền."
Y hôn nhẹ lên đỉnh đầu rồi ôm tôi vào lòng.
"Phải sống tủi thân như vậy trước mặt chị để chị yêu thương em nhiều hơn."
Tôi phì cười, Y cũng cười theo. Sáng chói. Đây là nụ cười tỏa sáng cuộc đời tăm tối của tôi. |
|