Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Tác giả: lulu26
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Other] Góc văn học

[Lấy địa chỉ]
21#
 Tác giả| Đăng lúc 14-12-2011 12:10:31 | Chỉ xem của tác giả
Mẹ Ngân đẩy cửa vào, tròn mắt ngạc nhiên trước khung cảnh phòng của đứa con gái vốn được cho là ngăn nắp từ bé. Đống giấy bị vò nát, vứt ngổn ngang dưới nền nhà, sách truyện trên giá bị lôi hết thảy xuống giường và bàn học, kể cả truyện tranh. Ngân đang nằm bò trên giường, lật hết cuốn này sang cuốn khác, cắm cúi đọc rồi lại hí hoáy viết.

- Con đang làm gì đấy?

- Mẹ thấy rồi mà. Con viết kịch bản – Con bé đáp mà vẫn không ngước lên.

- Con có bạn tới chơi đấy. Cậu ấy đứng ngoài cổng.

- Ai vậy mẹ?

- Hiếu. Lâu lắm mới thấy cậu ấy đến nhỉ.

Ngân không hỏi thêm nữa mà chạy vội xuống nhà. Tên con trai đang đứng quay lưng với nó. Dáng người dong dỏng cao, mái tóc lúc nào cũng bù xù. Đích thị là Hiếu rồi.

- Này! - Ngân hắng giọng.

Hiếu quay lại:

- Ờ, ra rồi à? Mặc phong phanh thế, lạnh đấy.

- Thế thì vào nhà đi.

- Thôi, đứng đây được rồi. Một lát thôi mà. Này, quàng tạm đi kẻo ốm.

Hiếu cởi áo khoác ra đưa cho Ngân. Như một phản xạ tự nhiên, nó đưa tay cầm lấy. Cả hai cứ đứng thế hồi lâu, cho đến khi Ngân lên tiếng trước:

- Có việc gì không?

Hiếu trả lời, mắt nhìn bâng quơ:

- Xin lỗi việc sáng nay. Không nghĩ là khóc nhanh thế. Chỉ định đùa một chút thôi, ai ngờ...

- Ừ!

Ngân bật cười. Toàn nói trống không. Thực ra Ngân đâu có giận Hiếu. Chỉ tại thời gian qua học tập căng thẳng, thêm vào đó lớp cứ đội sổ suốt, rồi sắp tới 20/11 mà chưa nghĩ ra tiết mục gì cho lớp làm Ngân cảm thấy stress vô cùng. Câu nói của Hiếu chỉ là giọt nước tràn ly thôi. Nhìn dáng điệu ngại ngùng vẻ hối lỗi của cậu bạn lúc này, Ngân quên hết cả mệt mỏi. Đây mới đúng là con người thật của Hiếu. Ngỗ nghịch, phá cách, chẳng qua chỉ là cách để Hiếu giấu đi hình ảnh một cậu con trai sống tình cảm mà thôi. Sống trong một ngôi nhà rộng thênh thang nhưng lúc nào cũng chỉ có mình và người giúp việc, dăm bữa nửa tháng mới gặp bố mẹ, họa chăng chỉ có những kẻ “máu lạnh” mới không cảm thấy tủi thân. Nhưng mà, cách nổi loạn của Hiếu thì hơi... đặc biệt.

Trời buổi tối lạnh thật. Ngân xuýt xoa, cho tay vào túi áo khoác của Hiếu, bỗng chạm phải vật gì đó có hình khối. Nó rút ra. Là một bao diêm.

- Này, từ giờ đừng breaking rules nữa nhé. Thế là đủ rồi đấy.

Hiếu thấy Ngân cầm bao diêm giơ lên, ánh mắt nghiêm nghị, thì nhún vai:

- Tối qua nhà mất điện, thắp nến xong tiện tay bỏ vào túi áo thôi. Cậu nghĩ tớ tập tành hút thuốc à?

- Không phải thì tốt quá. Hì  – Ngừng một lát, Ngân nói tiếp – Dạo này... ổn cả chứ?

Hiếu cười hơi nhếch mép:

- Ừ. Hai ngày một lần bố hoặc mẹ về nhà ăn cơm cùng. Thế cũng may rồi.

- Vậy thì tớ có thể yên tâm là trong thời gian này Thái Khắc Hiếu sẽ không nổi loạn chứ? Hứa với tớ, nhé!

Ngân cười, nheo mắt nhìn Hiếu. Cậu bạn không nói gì, nhưng nó biết là Hiếu đã ngầm đồng ý. Vui thật đấy. Hóa ra hôm nay không tồi tệ như nó nghĩ. Việc kéo một  “thiên thần sa ngã” ra khỏi vũng lầy của sự tăm tối có cảm giác chắc còn vui hơn việc chèo kéo đoàn quân 12A1 từ vị trí cuối trường lên đầu sổ nữa.

- Hiếu này, tớ sửa kịch bản nhé!

- Không, cậu đừng sửa. Tớ nghĩ kĩ rồi. Như thế phù hợp hơn. Giai đoạn nước rút này cần tập trung cao độ, chờ sau khi đỗ đại học cũng chưa muộn mà. – Ngân bất giác thấy Hiếu đỏ mặt. – Biết đâu, có người xem kịch xong lại áp dụng, như tớ chẳng hạn...

Hiếu nói gấp gáp và bước đi rất nhanh mà không dám quay lại chào Ngân. Ừ, may là không quay lại, nếu không thì cậu ấy đã bắt gặp hai vầng mặt trời song hành ngự trị trên đôi má vốn đã mũm mĩm của Ngân rồi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
 Tác giả| Đăng lúc 14-12-2011 12:31:41 | Chỉ xem của tác giả
Đêm tổng duyệt...

Vở kịch về tình yêu học trò của 12A1 có vẻ đang thành công ngoài mong đợi. 7 phút trôi qua từ khi bắt đầu lên diễn, cả khán phòng vẫn lặng như tờ theo dõi diễn biến câu chuyện. Thầy cô trong ban giám khảo cũng chăm chú không kém, thỉnh thoảng còn nói nhỏ vào tai nhau điều gì đó rồi mỉm cười ghi ghi chép chép. Ngân đừng phía dưới, khoanh tay nhìn thành quả của mình, lòng đầy lo lắng. Bên cạnh là Hiếu, Bảo Nam, Hoài Anh cùng lũ yêu quái của lớp.

- Mình... mình thích cậu!

- Mình xin lỗi, Quân à. Mình cũng rất mến cậu, nhưng mình không thể. Cậu cũng biết là đây là năm học quyết định cơ mà. Hãy chờ thêm một thời gian nữa, khi cả hai chín chắn hơn, được chứ?

- Mình hứa sẽ không sao nhãng học hành, mình sẽ cân bằng mọi thứ.

- ...

- Được rồi, nếu cậu đã quyết như vậy...

- Thực ra...

- Chúng ta sẽ vẫn là bạn tốt chứ?...

Vở kịch sắp kết thúc rồi... Cảnh cuối sẽ là cái nắm tay của hai người bạn. Tình yêu tuổi ô mai thật đẹp, nhưng đẹp hơn là họ biết đặt tương lai của mình lên trên hết. Đó là thông điệp mà Ngân muốn gửi đến toàn thể học sinh khối 12 trong vở kịch này. Một kịch bản hoàn hảo. Ngân mỉm cười.

Nhưng...

- Quân này! Nghe tớ nói hết đã! – Trên sân khấu, Chi đang lên tiếng.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Ngân hốt hoảng, quay sang nhìn Hiếu. Cạnh bên, Nam và Hoài Anh cũng sững sờ không kém. Lẽ ra vở kịch phải kết thúc rồi chứ. Chi đang tự ý sửa kịch bản ư?

- Thực ra đó chỉ là câu thoại mà tớ đọc được trong một kịch bản, một kịch bản hoàn hảo. Nhưng bản thân tớ lại không thích cái gì đó quá hoàn hảo. Vì thế, tớ đã có câu trả lời cho riêng tớ. Cảm ơn cậu đã thích tớ. Cảm ơn cậu đã nói ra điều này. Tương lai của chúng ta là do chính chúng ta làm chủ cơ mà. Tớ tin cậu, và cả tớ nữa, sẽ biết cách cân bằng cuộc sống, giữa học tập và tình yêu. Tớ tin những tình cảm trong sáng của tuổi học trò sẽ tiếp thêm sức mạnh, sẽ là nguồn động lực giúp chúng ta vững tin chinh phục cánh cổng đại học. Tớ muốn nói rằng... Tớ... cũng thích cậu.

Lặng im...

Rồi cả khán phòng vỡ òa trong tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo, tiếng hô vang: “Tuyệt vời! Tuyệt vời!”. Một cái kết quá bất ngờ. Phải nói đây là cái kết hoàn hảo cho một kịch bản không hoàn hảo mới đúng. Trên sân khấu, hai nhân vật chính đang nắm tay và nhìn nhau cười hạnh phúc. Ngân nghẹn ngào. Nó biết rằng, Chi và Quân, diễn mà không diễn. Đây chính là cảm xúc thật của họ và là câu trả lời của Chi dành cho Quân.

-Tuyệt lắm Chi ơi! – Ngân hét to, mắt rơm rớm.

Bỗng, có ai đó nắm chặt tay Ngân. Bất giác nhìn sang, Hiếu chợt mỉm cười rồi ghé vào tai nó, nói nhỏ:

- Tớ thích vở kịch không hoàn hảo này hơn, Ngân ạ!


kenh14.vn
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách