|
Tác giả |
Đăng lúc 29-10-2016 00:56:54
|
Xem tất
PART 3
12:00 AM - 29/10/2016
Zitao đón xe đến chổ hẹn, Kris gọi anh gấp nói có chuyện, và không thể nói qua điện thoại, chẳng hiểu sao anh đồng ý, dù gì hẹn ở nhà hàng tiện ăn trưa luôn nên dù có chia cái gì, hay chấm dứt cái gì cũng có cái bụng no mà về buồn một mình đến tối.
Từ đằng xa, Zitao đã thấy Kris ngồi ở chổ cũ, ánh nắng vàng bên ngoài rọi vào, trông Kris đẹp như tượng mẫu, bởi thế bao nhiêu phụ nữ say đắm thì anh chẳng lấy làm ngạc nhiên… anh bước từ tốn cố tỏ vẻ tự tin trước Kris, mặc dù anh biết rõ nói về sự tự tin thì Kris trội hơn anh.
Kris xoay người… anh thấy Tao từ ngoài cửa bước vào, cậu làm gì mà trông bảnh thế, à hình như hôm nay đi gặp khách hàng đối tác ký hợp đồng cho công ty, nhưng cậu có cần trưng diện lịch lãm đến thế không, anh biết phụ nữ cũng vây lấy cậu, cũng may là cậu không thèm ai.
Vậy cậu luôn thèm anh chứ, thật anh chỉ muốn cậu là của anh… mãi mãi… đừng buồn phiền khi anh yêu cậu theo cách của anh.
Kris đứng lên, lịch lãm như một người đàn ông kéo ghế cho Tao, nhưng Tao đã kéo cái ghế khác bên cạnh ngồi xuống nói nhỏ:
- “ Đừng biến em thành phụ nữ!”
Kris ngồi xuống bật cười nhẹ:
- “ Nhưng anh nhớ cậu từng nói cậu thích được anh chìu chuộng!”
Zitao ngả người ra ghế, một tay anh đặt lên bàn:
- “ Thế anh muốn em khóc lóc níu kéo anh à?”
Kris bật cười nhẹ gật đầu:
- “ Anh cũng muốn một lần xem thử!”
- “ Anh không có cơ hội!”
- “ Okie! Cậu có quyền cho anh những gì cậu muốn, anh gọi món cho cậu rồi!”
Zitao gật đầu:
- “ Không sao, về vấn đề ăn uống em không khó tính, chúng ta vào thẳng vấn đề đi!”
Kris xoay người mở cặp táp.
Zitao nhìn thấy Kris lục lọi gì đó trong cặp, rồi lôi ra một bì thư:
- “ Vé máy bay đây, căn nhà bên đó anh đã chuẩn bị xong, chuyến bay khuya nay, anh đã xin cho cậu nghỉ phép, cậu cứ qua đó nghỉ một tuần, nếu cậu không muốn tiếp tục với anh, cậu trở về với công việc cũ!”
Zitao khẽ nhướng mày, khi Kris đẩy bì thư vào tay anh, anh hạ giọng:
- “ Còn anh?”
- “ Ba ngày sau anh mới qua được, cũng như mọi lần, chuyện này chỉ hai ta biết, anh mong rằng ba ngày sau anh thấy cậu ở nhà chờ đón anh!”
Zitao thinh lặng, Kris tiếp:
- “ Anh nhờ cậu một việc, qua tới bên đó cậu đến nơi địa chỉ anh để trong bì thư này, đó là một viện cô nhi, anh đã hoàn tất mọi thủ tục nhận con nuôi, là một đứa bé gái khoảng 6 tuổi, người Pháp gốc Hoa, anh xin lỗi chưa hỏi ý cậu, nhưng anh nghĩ cậu sẽ thích khi thấy con bé đó!”
Zitao khẽ run rẩy, anh cảm thấy chút cay cay xộc thẳng lên sóng mũi trong tiếng nói của Kris:
- “ Anh không báo trước cho cậu biết vì anh sợ mình không làm được, nhưng giờ đến nước này rồi, thì anh mới biết, anh không thể tự mình làm tất cả mọi thứ, đừng cho anh chuyên quyền, anh để quyền lợi đặt tên con cho cậu, và cách dạy dỗ nó như thế nào, vì dù gì, cậu cũng biết sống hơn anh!”
Zitao cảm thấy Kris trước mắt khẽ nhòe đi… lại nghe Kris tiếp:
- “ Thông cảm cho anh, anh không chỉ có một mình, nên việc anh nhiều hơn cậu, lần này là lần cuối chúng ta không thể đi cùng nhau, nhưng mai này, bất cứ thứ gì chúng ta sẽ cùng nhau làm, không ai có thể chia cắt!”
Zitao cúi xuống… anh thích nhất ở Kris điểm gì, đó là những bất ngờ của Kris đem đến cho anh, dù cảm xúc nó có như thế nào thì anh cũng thấy xao động. Đó là thứ cảm giác mà anh luôn cần, để anh biết chí ít mình vẫn còn hiện diện trong một ai đó.
Kris đẩy bì thư sát vào tay Tao, như bảo Tao đồng ý, anh thấy Tao thinh lặng, mỗi khi Tao từ chối điều gì, phản ứng của Tao là thinh lặng rồi bỏ đi, anh thấy Tao vẫn không nhận bì thư, anh ngả ra ghế không nói thêm gì, khoảng 30 giây sau anh mới tiếp:
- “ Từ đây đến tối cậu đủ thời gian suy nghĩ chứ?”
Kris ngồi thẳng lại, anh móc ví lấy trong đó ra một tấm cạc:
- “ Tài khoản mới của chúng ta, anh sẽ chuyển qua hết nhưng cũng phải từ từ, cậu cầm đi!”
Zitao nhìn những thứ trên bàn, cái này nên gọi là gì nhỉ, vừa lúc đó có tiếng chuông điện thoại của Kris, anh lịch sự ngả người ra ghế, nghe Kris hạ giọng:
- “ Xin lỗi, mẹ anh gọi!”
Rồi Kris bước nhanh ra sân viên nhà hàng, Kris chọn lựa một chổ mà để Tao thấy.
Kris áp tai vào điện thoại, nhận cuộc gọi mà anh để tên *Mẹ 2*, nhìn vào có thể nói mẹ anh xử dụng 2 số, nhưng chỉ mình anh biết đó là của Michelle.
Zitao nhìn theo Kris, chỉ thấy Kris nhìn anh không rời, đôi mày Kris nhíu lại, cùng cái lắc đầu như miễn cưỡng, rồi lại gật đầu, có lẽ đúng thôi, Kris chịu nhiều áp lực hơn anh… câu nói vang lên trong đầu anh mà anh không muốn thốt ra bao giờ:
* Đây là thành ý của anh chứ Kris? Tại sao em lại cảm thấy có điều gì không thật ở đây…?*
Zitao nhìn thấy trên bàn, cái ví của Kris để đó mở toang, nhân viên đem món ăn ra, nên Zitao phải lấy nó cất gọn lại, vừa đụng đến cái ví thì giấy tờ bên trong rơi ra, Zitao nhét trở vào, anh gom lại thì thấy một hóa đơn, đặt hàng ở một hãng đồ chơi danh tiếng. Anh có chút ngạc nhiên thì nghe tiếng Kris…
- “ Anh cho con của chúng ta!”
Zitao ngẩng lên, chỉ thấy đôi mắt Kris thật sâu như chờ đợi, anh mỉm cười gật đầu nói vu vơ. Nhận lấy bì thư đem cất vào cặp táp:
- “ Anh chìu con quá đấy!”
Nghe giọng Kris với âm điệu lên, trở nên vui tươi:
- “ Cậu ghen à?”
Zitao bật cười nhẹ:
- “ Đến vợ hứa hôn của anh mà em còn không ghen kia mà!”
- “ Đó là điều làm anh bức rức!”
Zitao bật cười ngẩng lên, anh khẽ ngả người ra sau khi Kris chồm tới, thật nhanh chạm môi Kris vào môi anh khiến anh bối rối đưa mắt nhìn quanh. Kris thản nhiên ngồi xuống ghế…
- “ Cậu chuẩn bị tinh thần đi, vài ngày sau cậu còn nhận được nhiều bất ngờ hơn cái hôn này đấy!”
--
Kris chào tạm biệt Zitao ở sân bay với nụ hôn thật sâu như khiến Zitao đến nghẹt thở, anh bối rối không biết đáp lại ra sao khi Kris cứ ôm chặt lấy mình. Trong cái toilet sang trọng vắng tanh, cả hai trao cho nhau tình yêu tạm biệt cùng câu thì thầm bên tai của Kris:
- “ Anh sẽ nhớ mãi ngày hôm nay, tạm biệt cậu!”
Zitao không thể nói một lời nào chỉ biết đưa tay lên vẫy chào cùng đôi mắt có nước… đến phòng cách ly cậu chỉ biết thốt lên câu:
- “ Em sẽ cùng với con chờ anh về!”
Kris đưa tay quệt nước mắt gật đầu rồi chạy nhanh ra sảnh lớn, Zitao quay đầu, đến nơi hạnh phúc từ những lời hứa của Kris…
Kris lao mình vào xe, anh cho xe lao nhanh trên đường, như chỉ muốn có tốc độ của máy bay… cậu đi… nhanh quá, khiến anh không thể bước theo cùng… là cậu chọn chứ không phải do anh… Kris đạp mạnh chân ga cho xe chồm nhanh tới trước, con đường cua nhưng anh không bẻ lái, chiếc xe va vào song cản bên bờ biển, tông sập hàng rào lao xuống nước…
Kris mở mắt nhìn… từ từ đón nhận nước tràn vào khoang xe… không… anh không thể chấm dứt dể dàng mọi thứ mà anh đang có trong tay, và trong tương lai anh còn có nhiều hơn nữa, chỉ cần anh bước đến Thánh Đường, gật cái đầu mình xuống là anh trở thành vua…
--
11:59PM - 31/10/2016
Pháp.
Zitao đứng lặng trước cửa nhà, về đêm gió rất lớn, ngôi nhà biệt lập mang sự tự do, cho tình yêu khác biệt giữa anh là Kris, tiếng con bé vang lên bên tai:
- “ Ba Tao à? Nếu như ba Kris không về, chúng ta sẽ đi tìm ba Kris chứ?”
Zitao vẫn dõi mắt ra xa…
- “ Ừ Ann ạ!”
Bắc Kinh.
Kris nhảy lên giường tân hôn, anh kéo Michelle đến bên mình ôm chặt, rồi hạ giọng ngọt ngào với cô vợ mới:
- “ Chúng ta động phòng nào?”
Nhưng Michelle đã đưa tay ra cản Kris lại:
- “ Nói cho em biết anh đặt cả chục con búp bê Annabelle để làm gì?”
Kris thản nhiên đáp:
- “ Anh đặt dùm một người bạn!”
- “ Anh nói thật chứ? Em rất sợ nó, đừng để trong nhà hù em! Em sẽ đứng tim chết mất!”
Kris bật cười sảng khoái:
- “ Vậy à? Vậy để xem em có ngoan không đã!”
Nói xong Kris cúi xuống, anh chạm môi vào cái đôi môi mà anh từng cho rằng đầy mùi kẹo hóa học… nếm lấy nó… cảm giác muốn nôn khiến anh phải nuốt lấy, anh xoay đầu qua, nhìn thấy mình trong gương với đôi mắt màu đỏ… trong đầu anh vang lên câu:
* Chính cô đã khiến tôi phải ra tay giết người tôi yêu, Tao đã chịu những gì, mai này cô phải chịu điều đó. Còn giờ, chúng ta hãy làm trọn cái gọi là chữ hiếu đi nào…*
Kris đưa tay lên, tiếng xé vải vang lên trong đêm vắng…
Cùng lúc đó ở tận nơi xa xôi, trong một ngôi nhà tối đen đã bỏ hoang từ lâu mà không ai dám đến gần, chỉ một ngày trước người ta thấy có một thanh niên đến đó, mà sao nay thấy trong nhà vẫn tối om, tiếng rú ghê rợn lại nổi lên khi đêm về, tiếng của một đứa trẻ… giờ thì hình như có thêm bước chân của gã đàn ông…
Ngày thường đã không có ai dại gì mà bén mảng tới đó, còn hôm nay lại là 31/10 càng không có ai một ai. Gió vi vu vẫn thổi, xoáy vào trong từng ngóc ngách tỏa ra hơi lạnh lẽo, càng về đêm quang cảnh càng âm u…
23/10/2016
Aae Nguyen.
P/S: Đạp đạp anh, xong rùi đó nhá, Biết làm gì cho em rồi chứ! Hehe |
|