|
Tác giả |
Đăng lúc 6-6-2012 21:06:08
|
Xem tất
THE JOURNEY
PART 4
…
Nắng chiếu qua vai anh, chắp tay sau lưng anh đi bên cạnh cô bé 4 tuổi thích – được – gọi – là – công – chúa… Anh khẽ cười, dáng vẻ cô bé làm anh có cảm giác rất quen thuộc, rất gần gũi… nụ cười đó, cái cách ôm hộp sữa vừa lấy sau ba lô đó làm anh muốn nắm lấy đôi tay cô bé, muốn bế bổng Ji Min lên, để đôi chân bé xíu kia khỏi phải chạy lon ton trên vỉa hè đầy hoa cánh bướm… Anh chẳng để ý, có một cánh bướm thật, cánh bướm anh đã nhìn thấy nhiều lần đang bay trên đầu anh và cô bé, cánh bướm chấp chới bay… Nắng trong đuổi theo từng bước nhỏ Ji Min đi…
- Chú ơi, con đường này, Ji Min thích nhất con đường này…- Đột nhiên không nói nữa, Ji Min bỏ cây kẹo mút trên tay ra…
Hoàn toàn bất ngờ, anh sững sờ nhìn cầu thang trước mặt, từ nãy, đi cùng Ji Min, nghe cô nhỏ líu lo đủ thứ chuyện, anh không nhận ra rằng con đường mình đang đi rất đỗi thân quen… Là con đường anh và cô đã từng đi qua, có những bức họa màu sắc dọc theo bờ tường, dọc theo từng hàng rào trồng đầy hoa violet… Ký ức hiện về, ngập trong nắng, ngập trong nỗi nhớ… Dáng cô nhỏ bé, nụ cười cô hiền lành… Những ngày tháng không có anh, cô có lại đi qua con đường này… lần theo từng bức vẽ này…?
Anh như chôn chân trước cầu thang đá mà người ta vẽ hình hoa hướng dương trên đó, hình như mấy bông hoa vừa được trùng tu lại, mới hơn, vàng hơn ngày anh ngồi đây, sau lưng cô, mỉm cười hạnh phúc…
- Á!... Đau…
Anh giật mình, tiếng khóc của Ji Min làm anh choàng tỉnh khỏi những ký ức của bản thân, công chúa nhỏ đang nửa ngồi nửa quỳ trên cầu thang đá, khóc thút thít…
Không kịp suy nghĩ, anh chạy vội đến cạnh cô bé, tim bỗng như thắt lại khi nhìn vết thương trên đầu gối nhỏ, rỉ máu…
- Sao vậy Ji Min, Ji Min có sao không?
- Con bị té…
- Để chú xem, có đau lắm không?
- Đau, con bị té mà… hức hức… Máu kìa…
- Không sao rồi, ổn rồi, ổn rồi công chúa…
- Để chú bế con đến tiệm thuốc… Chỉ cần sát trùng thôi…
- Không cần đâu… - Ji Min cởi ba lô, thò tay vào lấy ra một chiếc hộp nhỏ - Mẹ luôn giữ hộp y tế này trong cặp Ji Min, vì Ji Min hay té…
- …
…
- Không đau nữa chứ công chúa, ngồi yên nào, con phải ngồi yên chú mới giúp con sát trùng vết thương được chứ? Đừng khóc nhé, sẽ hơi rát tí thôi, nhưng là công chúa, Ji Min phải dũng cảm mà, phải không?
- Mẹ bảo nước mắt cũng như thuốc sát trùng, thuốc sát trùng làm vết thương hết đau và mau lành… nước mắt cũng vậy, nước mắt làm tổn thương trong lòng mình sẽ hết đau, sẽ liền lại… nước mắt là thuốc sát trùng của tâm hồn… Vậy nên mẹ bảo nếu đau, Ji Min cứ khóc, rồi sẽ không sao… vì sau đó, Ji Min lại cười thôi… Mẹ thích cầu thang này lắm, mẹ bảo, bố mẹ đã từng ngồi đây nè… - Ji Min chỉ chỉ phía sau lưng anh… - Bố ngồi đó, còn mẹ ngồi đây… Bố ngồi sau lưng mẹ…
Anh mỉm cười, mẹ cô bé này thật sự là một người rất đặc biệt, cô ấy dạy con mình thật dễ thương, “…khóc khi đau… vì sẽ lại mỉm cười…”
Những cánh bồ công anh xoay tít, đậu lên vai anh khi anh nhấc bổng cô bé trên tay… Tiếng cười cô bé trong veo… cánh bướm chấp chới…
…
Ji Min nắm chặt tay anh, nhảy loi choi dưới nắng, mùi vanilla trong tiệm bánh cupcake bên đường thơm phức…
- Ji Min thích vẽ… Con vẽ tất cả những thứ con thích…
- Vậy sao?
- Chú muốn xem không?
- Đây nè, cái này là cầu thang hoa hướng dương… - Công Chúa nhỏ mở tập vẽ chỉ cho anh thấy – Đây là Boo Young ji… - Đây là tiệm Pizza của dì… - Đây là chợ nơi bà ngoại…
- Còn đây nè, đây là nơi mẹ thích đến nhất…
Bức tranh vẽ một cây xanh rất lớn, tỏa bóng thật rộng… dưới bóng cây là chiếc ghế đá… Một cô gái ngồi đó… một mình… Đường chân trời phái xa ửng đỏ…
Anh nhìn Ji Min… - Đây là mẹ con…Mẹ luôn ngồi ở đây… Còn Ji Min thì chơi ở đằng kia… đến rồi nè chú, đến cây hạnh phúc của Ji Min rồi nè chú…
Anh và Ji Min vừa dừng chân dưới tán cây đó, tán cây nơi anh và cô vẫn ngồi, nơi cô cầu hôn anh, nơi họ nắm tay nhau, nơi mà với cả hai, còn thân thuộc và gần gũi hơn cả căn gác mái…
- Mẹ bảo, bố mẹ đã ngồi ở đây, và mẹ thích nơi này nhất vì mẹ biết bố cũng thích nơi này…
…
“Tại sao lại là nơi này…? Cô bé này là ai?...”
PART 4 - END
THE JOURNEY
PART 5
…
Lòng anh càng lúc càng bối rối, rốt cục cô bé này, tại sao anh lại đi theo Ji Min, tại sao? Tại sao anh lại có cảm giác gần gũi và thân thiết với cô bé đến thế? Tại sao?
Những câu hỏi của anh lớn dần lên theo từng bước chân, con đường càng lúc càng quen thuộc, anh bắt đầu hồi hộp và lo lắng… Tại sao lại vào khu phố này…? Tại sao càng lúc càng gần đến gác mái… nhà của anh và cô?
Anh sững sờ khi Ji Min bắt đầu nhảy chân sáo lên cầu thang và ngoái lại vẫy gọi anh…
- Chú ơi, nhà con đây rồi, con muốn chú lên đây, chú là người đưa con về mà…
Từng bước một nặng nề, anh khó nhọc theo Ji Min, lòng hoang mang… “Chuyện này là sao…? Cô bé này là ai? Tại sao cô bé lại ở đây?... Còn Park Ha thì sao?...”
Hai chân anh gần như muốn đóng băng khi đặt chân lên khoảng sân trước của căn nhà, vẫn vậy, vẫn chiếc bàn đó, những chiếc ghế đó, những hàng cây đó, những chong chóng có con gà trống đó, vẫn cánh cửa đó, vẫn nhiều những ô cửa sổ trắng đó… Còn cô, cô ở đâu… Ji Min là ai?
- Ji Min về rồi hả con? Mẹ con đâu? - Một người phụ nữ đứng tuổi ôm giỏ đồ từ trong nhà bước ra…
- Con bị lạc mẹ, mẹ chưa về… Chú này đưa con về nè… - Ji Min nhanh nhảu, tay vẫn ôm khư khư cái hộp nhốt chú bọ cánh cam…
- Cảm ơn cậu… Cậu là…
- Làm ơn, bác làm ơn cho hỏi, chủ nhà này…
- À, tôi là người trông trẻ, mới đến làm việc hơn 1 tháng nay thôi, tôi nghe cô chủ nhà này bảo, vợ chồng cô ấy là chủ nhân mới của căn nhà này được khoảng 4 năm rồi, nhưng hiện giờ chỉ có mẹ con cô ấy, còn người chồng thì hiện không có ở đây…
- …
- Mẹ bảo ba không ở trên thiên đường như ba của bạn Su Mi, mẹ bảo ba đang phải làm một việc quan trọng, vậy thôi… Bác Choi ơi! Bs vẫn ở đây, ngay đây này… - Ji Min áp đôi tay bé nhỏ vào ngực trái, mỉm cười
- Ừ, bác biết, công chúa luôn đúng… - Người giữ trẻ nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, bà bối rối “Mình đã nhìn thấy cậu này ở đâu rồi?...”
…
Anh ngồi yên trên chiếc ghế đá dưới tán cây, không một giác quan nào hoạt động, cô đã đi rồi sao? Sau hôm lễ, cô không còn ở đây… Anh sẽ tìm cô ở đâu? Tại sao không ai nhắc đến cô ấy? À, phải, anh giờ là Yong Tae Yong, anh không biết Park Ha… Anh sẽ tìm cô, tìm cô ở đâu?...
“Mẹ bảo bố không ở trên thiên đường như bố của bạn Su Mi, mẹ bảo bố đang phải làm một việc quan trọng, vậy thôi… Bác Choi ơi! Bố vẫn ở đây, ngay đây này…” – Lời Ji Min bỗng chạy xẹt qua đầu anh… - “Việc quan trọng, việc đó là gì? Tại sao con đường từ cung Chang Deok đến đây lại quen thuộc đến như vậy, tại sao chỗ này lại là chỗ mẹ Ji Min thích nhất… Hình ảnh cô gái trong bức tranh của Ji Min… dáng vẻ đó, dù là qua nét vẻ của một cô bé 4 tuổi, vẫn có gì đó làm tim anh loạn nhịp… và… đôi mắt của Ji Min, đôi mắt của cô bé, đôi mắt nâu đó… Ji Min 4 tuổi… 4 năm… Ji Min… Ji Min là ai… mẹ cô bé là ai? Tại sao lại luôn đưa cố bé đến đây, đến cung Chang Deok?...
Cánh bướm bay trước mặt anh… Nhẹ nhàng, nó đậu lên bàn tay run rẩy của anh…
- Mẹ, mẹ chú ấy đây nè, con biết mà, chú ấy sẽ ở đây mà! Chú ấy đã đưa con về mà – tiếng Ji Min hân hoan…
- Mẹ, biết, từ từ thôi con… Con lại giống lúc nãy rồi, lúc con chạy khỏi Cung ấy…
PART 5 - END
THE JOURNEY
PART 6
Anh quay lại…
Cô ngẩng đầu khỏi cô con gái nhỏ…
…Có những khoảnh khắc mà không gian và thời gian đều ngưng đọng lại… Để từ đó, nó kéo những đứt vỡ của bóng tối và ánh sáng lại gần nhau, để vũ trụ này xoay theo một hướng ngược lại… để định mệnh lại một lần nữa mim cười… Để một Đấng nào đó trên cao có thể hài lòng với những gì mình đã làm… Để hai con người có thể nhìn nhau, trong ngạc nhiên, trong bàng hoàng, trong thảng thốt, và trong vỡ òa…
Cô đứng đó, nhìn anh, gần như ngừng thở… Anh là ai?
…
Anh không đứng đó nữa, anh nhìn cô, nhưng chạy về phía cô đứng… Anh không nói lời nào nữa… Trong khoảnh khắc này… Chỉ một cái ôm, người ta có thể giải thích tất cả, bỏ qua tất cả những câu hỏi và câu trả lời… Bởi vì, người ta nhận ra nhau…
…
*Flashback*
- Ta yêu em…
- Thêm một lần nữa…
- Ta yêu em…
Cô nhoài người sang ôm anh… Cảm giác sợ hãi khi tưởng tưởng đến việc anh có thể tan biến ngay bất cứ lúc nào nhường chỗ cho cảm giác hạnh phúc vì có anh ở đây, ngay lúc này… Ôm cô… Ấm áp…
Anh hôn nhẹ lên mái tóc cô, cảm nhận mùi hương của mái tóc cô, của thân thể cô…
Anh hôn lên trán cô… lên đôi mắt nhòe nước của cô, lau đi giọt nước mắt vừa tràn khỏi hàng mi, hôn lên đôi môi luôn làm anh cười và hạnh phúc… Cô rướn mình, đón nhận nụ hôn của anh, với tất cả tình yêu… Phải, cô thuộc về anh…
… Có những thứ tan vào nhau… Ngọt ngào… Ấm áp… Tràn ngập yêu thương…”…
…
- Đi rồi sao? Đi thật rồi sao…?...
…
- Park Ha unnie, chị không sao chứ, dạ dày chị có vấn đề sao? Chị không ăn được thứ gì cả tuần nay rồi… - Mi Mi lo lắng… - Becky Becky… Lấy cho em ly nước đi, chị ấy lại nôn rồi…
…
- Chúc mừng cô, cô Park, em bé được 8 tuần tuổi… Tim thai rất tốt… Cô giữ gìn sức khỏe nhé. Tôi gửi lời chúc mừng ông xã nhé, hai bạn lên chức bố mẹ rồi…
…
Nước mắt cô rơi… “Em phải làm sao đây? … Con của chúng ta, Cheoha, là con của chúng ta… cảm ơn anh, cảm ơn anh, Cheoha…” Bóng cô lẻ loi, dưới tán cây đã ngả vàng khi sang thu…
*End Flashback*
3 tháng sau…
- Đó là lý do vì sao con luôn thích gọi là công chúa sao? – Anh quậy ly cà phê trước mặt
- Phải, con là công chúa mà… - Ji Min mân mê con bọ cánh cam trên tay
Anh bật cười, nhớ lại cái dáng vẻ dứt khoát và cái nghếch mặt của cô con gái nhỏ, khuôn mặt của Ji Min giống hệt mẹ, nhất là đôi mắt nâu luôn làm anh tan chảy… Nhưng hành động và lời nói thì “Luôn giống anh… và làm em phát bực… Chỉ thích làm theo ý mình… Con bé giống y anh… Đúng là…”, cô càm ràm mỗi lúc Ji Min tỏ ra cứng đầu và gọi anh – Ba, mẹ lại bắt đầu rồi!
- Được rồi, con ăn nhanh lên, ba đưa con đến trường, mẹ về mà con chưa ăn xong thì ba không chịu trách nhiệm nổi đâu…
…
- Gì vậy? – Cô giả vờ tỏ ra bình thường…
- Em biết là gì mà?
- Em không biết, để em ngủ… Mai còn đưa Ji Min đi hội thao của trường…
- Ta tiêu rồi… Nếu còn ở Joseon thì anh tiêu rồi…
- Ăn nói kiểu gì kỳ cục vậy? – Cô bật dậy
- Thì đúng rồi, thân là vua mà chỉ có mỗi cô công chúa, không tiêu mới lạ… Em cứu ta đi…
- Cái đồ… - Cô quăng cái gối vào anh…
Nhanh như cắt, anh chụp chiếc gối bông to tướng, ném sang một bên, đẩy cô ngả xuống ngay bên cạnh mình… Quá bất ngờ, Park Ha không kịp phản ứng… - Á, đau em…
Bị bịt miệng bởi một nụ hôn ngọt ngào, không còn ngoan cố giả vờ, cô cười, đón nhận hạnh phúc…
“Ta yêu em… Park Ha … Ta yêu em…”
…
- Con không biết đâu ba… - Ji Min vứt ba lô lên bàn, phụng phịu
- Sao vậy công chúa?
- Bọn con trai thiệt là kỳ cục! Khó hiểu!
- Bọn con trai?
- Phải! Con đã nói rõ ràng rồi…Con không thích Ji Sub oppa… ở lớp học Piano Mà oppa cứ đi theo con… Còn Yoo Chun nữa…
- Yoo Chun làm sao?
- Bảo là không thích con, chỉ thích chơi với con thôi… Nhưng mà, hôm qua, lúc đi tham quan Bảo tàng Gấu Teddy thì cứ nắm tay con…
- …
- Hồi nãy Ji Sub oppa cho con kẹo mút thì Yoo Chun đến giựt lấy rồi còn bôi sôcôla lên áo Ji Sub oppa nữa… Cả 3 đều bị cô giáo phạt…
- Con thích Yoo Chun không?
- Ghét!
- Vậy ba gọi điện đến trường đổi lớp cho công Chúa nhé?
- Hơ, không…
- Sao vậy?
- Con…
- …thích Yoo Chun…?
- Con không chơi với ba nữa… - Ji Min ôm cái hộp của Sora chạy đi, đuôi tóc lắc lư
Anh cười… “Công chúa nhỏ của ba thiệt là…”
…
Lễ hội của trường mẫu giáo Cầu Vồng…
- Ji Min, cậu thích ăn kem gì… Các mẹ có kem Vanila, kem sôcôla, kem dâu… - Yoo Chun đội chiếc mũ gấu Panda trên đầu, cậu nhóc lí lắc đứng trước mặt Ji Min – Wow, Sora lớn thật đấy!
- Không ăn!
- Chunnie không như vậy nữa, Chunnie sai rồi, Chunnie thích Ji Min mà…
- Dâu! – Ji Min không thèm ngẩng mặt khỏi con bọ cánh cam
Cậu nhóc Yoo Chun khổ sở chạy đi…
- Nè, Dâu của Ji Min, cái này, sôcôla của tớ…
- Đưa cây sôcôla cho tớ…
- Sao vậy? Ji Min nói ăn dâu mà?
- Giờ tớ muốn ăn sôcôla!
Yoo Chun tiu nghỉu gật đầu, đưa cây kem của mình cho Ji Min
Liếm.
Ji Min chìa cây kem trả lại, giọng bình thản:
- Đưa cây kem dâu cho Ji Min?
- Hở?
- Cậu ăn cây này, đưa kem dâu cho tớ?
- Sao mà Ji Min…?
- Đánh dấu rồi, từ nay, chỉ có Ji Min mới được ăn kem của Yoo Chun thôi!
- …
- Ăn đi!
Cậu nhóc Yoo Chun nhanh như cắt chu mỏ, thè lưỡi liếm luôn cây kem dâu trên tay Ji Min – Chunnie cũng vậy! Đánh dấu rồi! Từ giờ không ai được ăn kem của Ji Min, chỉ có Chunnie thôi!
Ji Min chun mũi. Cười.
Tiếng cười trong veo và khuôn mặt rạng rỡ của hai cô cậu nhóc làm sáng bừng cả một góc sân đầy nắng…
Từ sau lưng, anh và cô quan sát cô Công Chúa nhỏ của mình, cô cười – Cái giọng điệu của Ji Min, đúng là, dòng máu Hoàng gia trong con bé, không lẫn đi đâu được… Sau này lớn, không biết sẽ còn giống anh đến mức nào nữa…?
- Chỉ cần em của Công chúa giống Mẫu hậu là được rồi, đúng không? – Anh nháy mắt, tay vỗ nhè nhẹ bụng cô…
- Á!
- Sao vậy? Có chuyện gì?
- Em bé… Con vừa đạp em…
Anh nắm chặt tay cô… Ánh sáng chan hòa… Từ trên cao, cánh bướm lấp lánh… Có tiếng gì đó lan tỏa xung quanh…
“Dù 300 trăm nữa… Chúng ta cũng sẽ mãi ở bên nhau…”
Nắng…
Yêu thương…
Hạnh phúc…
Khi tất cả chúng ta tin…
THE END |
|