-Yêu thứ ba-
Yêu thương nối tiếp yêu thương
Lần này…em chẳng chờ anh nữa!
Ừ, anh cũng chẳng chờ em nữa!
Bởi chúng ta, sẽ chờ nhau.
Ga Eul à, nhớ giữ sức khỏe nhé
Ừ
Cô ôm lấy Jan Di lần nữa, bịn rịn lắm, nước mắt cô ngân ngấn rồi lại lăn dài trên gò má, rơi xuống vai Jan Di. Thật khó để nói lời chia tay, thật khó để rời cái ôm của người bạn đã qua bao nhiêu năm trời gắn bó và yêu quý.
Jan Di chùi nước mắt, chùi cả cô nữa. Nhưng chẳng thể ngừng rơi được. Những tháng ngày Ga Eul đi rồi sẽ thật đơn độc và buồn tẻ biết bao. Gắn bó với nhau còn hơn cả chị em ruột thịt, Ga Eul đi rồi, sao cô thấy cứ lo quá!
Trông kìa, hai đứa mình cứ như hai đứa con nít
Ga Eul bật cười, và cả Jan Di bật cười. Giờ đây, tất cả những lời nói đều thành điều vô nghĩa.
Khi đi đến nơi, gọi ngay cho tớ nhé!
Lòng cô chợt chạnh lại, cô bất giác nghĩ về anh.
Uh, tớ sẽ cố gắng..
“Chuyến bay…từ Seoul đến Tokyo”
Thôi trễ rồi, tớ vào nhé!
Cô vẫy tay, chạy đi rất vội, để nén đi nước mắt đừng rơi nữa, để kìm lòng mình lại. Nếu như, chỉ ở đây thêm một chút nữa thôi, cô sợ rằng cô sẽ chẳng thể bỏ Jan Di ở lại được nữa.
Cô bước vào trong, lấy tay vội vã chùi nước mắt, để rồi sự nhớ một chuyện rất quan trọng. Thôi chết rồi.
Cô chạy ra, cô chạy đi rất vội, thứ này, thứ này phải đưa cho Jan Di, cái lúc bịn rịn ấy cô đã trót quên mất. Đôi chân cô guồng lên, lấy hết tốc lực mà chạy, để rồi bất giác va phải một ai đó, với đôi tay ấm áp đỡ cô lên, thật dịu dàng.
Em đây rồi, Chu Ga Eul.
Cô giật mình, nghe tiếng thở ra nhẹ nhõm. Đôi mắt long lanh nứơc của cô ngẩng lên, cô không tin được vào tai mình.
Là giọng nói đó, là anh.
Anh thở phào nhẹ nhõm, đỡ cô đứng dậy, rồi phì cười trông khuôn mặt của cô vẫn chưa hết kinh ngạc nhìn anh.
Này, bộ anh là quái vật à?
Anh…làm sao…làm sao…làm sao anh lại ở đây?
Vậy anh không ở đây thì anh ở đâu? Anh phải cho kẻ tạt gáo nước lạnh vào mặt biết tay chứ?
Câu nói hóm hỉnh đó của anh làm cô phì cười.
Hay hén, đi mà không nói anh tiếng nào cả.
Khuôn mặt cô phụng phịu, cô đánh vào ngực anh, rồi cô thấy sống mũi mình cay xè đi. Khuôn mặt cô dần đỏ bừng lên và mắt cô thì long lanh nước.
Này này..ơ hay, sao lại khóc?
Anh đến nơi sao anh chẳng nói tiếng nào. Một năm qua rồi đấy Yi Jung à, anh có biết là em đã rất lo không?
Nhưng làm sao anh gửi về được, khi mà địa chỉ sai bét cơ chứ?
Cô ngạc nhiên nhìn anh, Yi Jung lấy từ túi ra tờ địa chỉ, khuôn mặt méo đến tội.
Em ghi cho anh, anh ghi lại rất cẩn thận, nhưng lần nào gửi cũng bị trả về. Đến mức bác đưa thư phát ghét cả anh.
Cô bối rối mở ra xem, khuôn mặt cô đỏ còn hơn quả cà chua chín.
Là..là tại em…em xin lỗi.
Thôi, biết sai là được rồi- Yi Jung thở phào- Anh còn tưởng em lừa cả anh.
Không…không…để em…
Không cần nữa, Ga Eul à.
Anh nắm tay cô, mỉm cười đầy âu yếm, thật dịu dàng, anh hôn lên vần trán bướng bỉnh và nhìn sâu vào mắt cô.
Gặp được em, là quý lắm rồi.
Nhưng…nếu không ghi lại, thì làm sao mà liên lạc? Chẳng phải anh từng nói với em trước khi đi là anh…
Đợt tập huấn rất tốt, và anh đã được trả điện thọai về- Yi Jung hí hửng giơ ra điện thoại.- Thậm chí là đã được nối mạng và cả máy tính nữa.
Cô im lặng, đôi mắt long lanh nước, cô mỉm cười nhìn dáng vẻ hào hứng của Yi Jung. Nhưng rồi bất chợt nhớ ra một chuyện gì đó…
Nhưng..làm sao..anh đến được đây…làm sao, anh biết là em đi du học?
Chẳng phải em đang học khoa giám định gốm ở trường Shinhwa sao?
Vâng..nhưng…
Và anh, chính là người đã mở ra khoa đó, cũng là người đề nghị trao học bổng cho những học viên xuất sắc. Những học sinh sau khi đi du học, sẽ nghiễm nhiên trở thành nhân viên của tập đoàn So
Yi Jung càng nói, đôi mắt Ga Eul càng mở to hơn, tròn hơn. Không ngờ, người thành lập khoa đó lại là chủ ý của anh, và càng không ngờ, cô đã nhận vào làm tập đoàn So lúc nào rồi mà chẳng biết. Một niềm hạnh phúc bỗng dưng lan tỏa, một nụ cười nở nhẹ trên môi.
Vì thế, nên sinh viên Chu Ga Eul phải học thật xuất sắc đấy nhé! Tập đoàn So đang rất thiếu người đó.
Tổng giám đốc cũng phải bỏ bớt các trò ăn chơi sa đọa, và cũng phải học thật tốt đấy.
Câu nói bẻ ngược của cô làm anh có chút giật mình. Nhưng rồi nó khiến anh bật cười.
Tất nhiên rồi, anh là So Yi Jung cơ mà.
Anh cười lớn, một nụ cười đầy tự tin, cô le lưỡi như phản bác. Bất chợt, cô nhớ về món quà ấy. Từ túi xách của mình, cô rút ra một chiếc khăn len, và quàng vào cổ anh.
Ga Eul…
Ở Thụy Điển rất lạnh, anh sang đấy, phải giữ ấm nhé. Em…chỉ làm được đến thế này thôi.
Cô bối rối nhìn vào những cúc áo của anh, anh ngỡ ngàng nhìn chiếc khăn trên cổ mình một chút và khẽ mỉm cười.
Tất nhiên là sẽ rất ấm áp rồi, vì anh đã có khăn của Ga Eul đan mà. Rồi còn có cả găng tay nữa chứ.
Anh vẫn còn giữ nó?
Tất nhiên, thứ ấm áp như thế tại sao lại phải bỏ đi?
“Các hành khách đi chuyến bay từ Seoul..đến Tokyo chuyến bay số…”
Đến giờ rồi, em vào trong lẹ lên.
Anh nắm lấy tay cô, kéo cô đi qua đám đông đang bước rất vội về phía cửa. Trong giây phút vội vã nhưng xen lẫn tất cả những hạnh phúc, khi được nắm tay anh, khi được anh kéo đi chạy giữa hàng người đông đúc.
Vào trong đi Ga Eul, không thì trễ mất.
Anh thở dốc, vì đã phải kéo cô chạy đi một quãng đường rất xa, cô cũng thở dốc, vì cũng phải cuống cuồng chạy theo anh để đừng lỡ chuyến bay. Họ đã đến cửa cách ly, và chỉ cách còn một khoảng nhỏ nữa thôi, để cô bước vào trong ấy.
Trong giây phút tạm biệt này, trong giây phút cô nắm rất chặt tay anh này, cô không muốn bỏ nó ra nữa, cô không muốn rời xa đôi bàn tay vững chãi đầy ấm áp này. Sẽ ra sao, nếu một lát nữa thôi, bàn tay cô rồi sẽ trở nên lạnh ngắt vì cô độc. Bốn năm trời đâu phải là một điều ngắn ngủi…Chỉ nghĩ đến thế thôi, nhưng bước chân cô cứ đặng đừng mãi, chẳng muốn rời đi.
Em sao thế, Ga Eul?
Anh ngạc nhiên nhìn cô, bàn tay cô vẫn nắm tay anh, cô vẫn cứ cố níu anh lại, rất chặt, khuôn mặt cô cúi xuống, cô không nhìn anh nữa.
Ga Eul à, sắp trễ máy bay bây giờ.
Nhưng cô vẫn đứng đấy, trong lặng thinh, cô không nói một tiếng nào nữa. Anh nhìn cô, khó hiểu, để rồi bất chợt hiểu ra một vài điều. Đôi môi anh khẽ mỉm cười, anh nắm chặt cả hai bàn tay cô, nhìn cô âu yếm và dịu dàng nói.
Đừng như thế Ga Eul à, em chẳng nhẽ, em lại tính bỏ tất cả những cố gắng và nỗ lực của mình, chỉ vì không muốn rời xa anh sao?
Đôi mắt cô ngước nhìn lên anh, anh mỉm cười lau những giọt nước mắt không muốn rời xa anh đấy.
Em là Chu Ga Eul cơ mà!
Cô im lặng, lại cúi xuống và nghịch nghịch bối rối những chiếc cúc áo to bản trên áo lạnh của anh.
Mạnh mẽ lên nào, Ga Eul.
Nước mắt cô bắt đầu rơi, rôi xuống găng tay len của anh, anh lau nó đi, nhìn cô bằng một ánh mắt da diết, thấu hiểu, và đầy thương yêu.
Nhưng bên đấy…sẽ rất cô độc…nhưng em…chỉ có một mình…nhưng rồi…học sẽ rất lâu…làm sao…
Anh vẫn luôn ở đây và chờ em mà.
Đôi mắt cô mở to tròn, cô ngạc nhiên nhìn anh.
Có thể, cách đây một năm anh nói rằng em hãy chờ anh. Nhưng bây giờ em cũng đi…
…..
Và anh chợt nhận ra, anh không chỉ bắt em chờ anh được, mà cả anh, cũng sẽ chờ em nữa.
Anh vẫn mỉm cười, một nụ cười đầy thu hút với cô như mọi khi.
Em không chờ anh, Yi Jung à!
Cô mỉm cười, nói bằng một giọng hóm hỉnh. Điều đó khiến anh lại ngỡ ngàng, rồi anh lại trấn tĩnh được. Anh nhìn cô bằng đôi mắt chấp nhận.
Ừ, anh biết, em đâu có chờ anh. Em mà chờ anh, thì em đã chẳng làm thế.
Không..ý em là..- Cô kinh ngạc, sao cô đùa mà anh lại hiểu theo nghĩa khác đi như thế.
Anh cũng đâu có chờ em?
Lần này thì đến cô kinh ngạc với thái độ xoay như chong chóng của anh.
Nãy..anh..-Cô nhìn anh trân trối, còn anh nhìn nhún vai ra vẻ ngây thơ, rồi mỉm cười nhìn cô thật dịu dàng. Bằng một giọng rất nhẹ, rất gọn, nhưng đầy chắc chắn, anh khẽ khàng nói.
Vì, chúng ta sẽ chờ nhau.
Cả thế giới bất chợt như im lặng, mọi vật đều biến mất, giờ đây, chỉ còn anh và cô mà thôi, chỉ còn mỗi hai người, trong một thế giới rất rộng, trong thời gian đang dừng lại, không trôi đi nữa.
Nhưng, ở những lúc này đây thôi, đã giúp cô hiểu ra quá nhiều thứ, rằng cho dù thời gian có trôi đi, rằng cho dù mọi chuyện có xảy ra như thế nào đi chăng nữa.
Ở phía cuối con đường, sẽ mãi mãi, luôn luôn có một người đang đứng và chờ đợi cô.
Em hiểu rồi, Yi Jung à. Em sẽ cố gắng học thật tốt, em sẽ không phụ lòng anh.
Giỏi lắm, Chu Ga Eul, phải thế chứ. Hãy ráng học tập, và trở thành một giám định viên thật xuất sắc.
Em đi nhé, Yi Jung. Anh đi học ở Thụy Điển, cũng phải giữ sức khỏe.
Anh biết.
Tạm biệt anh, So Yi Jung
Tạm biệt em, Chu Ga Eul.
Những câu chào vuột khỏi đầu môi, bỗng chốc mọi thứ biến thành những điều thật đơn giản. Cô vẫy tay, tạm biệt anh, xoay người và bước về phía phòng cách ly. Không cần nhiều hơn một lời tam biệt nào nữa, cũng chẳng còn bất kỳ một điều gì đặc biệt hơn thế này nữa. Bất giác, trong lòng cô bỗng thấy một chút nhói, bất giác, lòng cô chợt thấy chạnh lại với câu hỏi vụt ra trong suy nghĩ.
“Chỉ như thế này thôi sao?”
Này Ga Eul.
Một lần nữa bàn tay cô nằm gọn trong tay anh , cô ngỡ ngàng nhìn anh. Để rồi càng kinh ngạc khi anh ôm cô thật bất ngờ. Một cái ôm thật sự rất chặt, một cái ôm thật sự rất lâu.
Ga Eul, có hơn một điều nữa mà anh cần phải nói với em.
Cô im lặng, ôm lại anh trong cái ôm đầy thấu hiểu. Cô im lặng nghe tiếng hơi thở anh phập phồng, như anh đang hít thở thật sâu trước khi bắt đầu nói một điều thật quan trong.
Anh yêu em, Ga Eul yang.
Nước mắt cô rơi đầy, thấm ướt cả một phần áo anh, chỉ cần một câu nói này thôi, chỉ cần những cảm xúc này thôi để tất cả rồi sẽ lật sang một trang mới.
Chúng ta, sẽ bắt đầu một điều gì đó thật khác chứ?
Cô càng ôm anh hơn, rồi gật đầu thật khẽ trong lòng anh, nhắm mắt lại, để tận hưởng cảm giác hạnh phúc đang len lỏi trong từng tế bào của mình, trên mái tóc đang ngập tràn nụ hôn ngọt ngào của anh.
Hãy trở về, và anh sẽ luôn chờ em ở đây.
Em biết.
Và, Chúc em một Giáng Sinh thật hạnh phúc, Ga Eul-yang.
Anh cũng thế nhé, Yi Jung.
Anh sẽ luôn hạnh phúc, nếu như, mười giờ tối nay, em bắt điện thoại của anh.
***********************
Bốn năm sau
Này, Yi Jung, còn đứng đấy làm gì, về thôi chứ?
Cứ đến Paradise trước đi, tớ sẽ đến sau.
Cậu chờ ai à?
Cứ kệ hắn ta đi!
Ji Hoo nhún vai, anh đẩy tất cả đi về phía bãi đỗ xe, khẽ mỉm cười một nụ cười thật nhẹ. Anh quay đầu lại nhìn tên bạn thân đang chạy đi rất vội, ngẩng lên nhìn bầu trời cao vời vợi, và nhắm mắt lại đón một chút ánh nắng trong, lòng chợt nghĩ về những niềm vui và hạnh phúc thật gần.
“Cũng đã đến lúc rồi, có lẽ mình cũng nên tìm người yêu mà thôi”
.
.
.
.
“Chuyến bay từ Tokyo về đến Seoul…”
Cô bước ra theo dòng người đưa đẩy, ánh mắt vẫn không thôi tìm về tứ phía, biển người đông đúc lắm người qua, làm sao đây, để cô nhìn thấy anh trong hàng bao con người ấy.
Anh nói mà, anh sẽ luôn đợi em ở đây, đúng chứ?
Bước chân cô chợt dừng lại trước hình bóng thân quen, bốn năm rồi, vạn vật vẫn biến mất khi cô ở gần bên anh.
Anh mỉm cười, bước lại, đón lấy chiếc túi xách của cô và đặt lên trán cô một nụ hôn thật nhẹ.
Chào em, Ga Eul.
Cô ôm chặt lấy anh, nước mắt lại rơi cho niềm hạnh ph1uc ngày cô được gặp lại con người anh bằng xương thịt.
Nhớ anh đến thế sao?
So Yi Jung, anh thật đáng ghét.
Anh cũng nhớ em mà, Ga Eul.
Cô bật cười trước khuôn mặt giả vờ ủ ê của anh, để rồi đón nhận lấy thẻ nhân viên của mình.
Chào mừng em, đã đến với tập đoàn mỹ nghệ So.
Cô bật cười, rồi cùng anh sóng bước trong những nagỳ nhạt nắng, trong niềm vui và hạnh phúc của giây phút được gặp lại.
Yi Jung à?
Hửm?
Em cảm ơn anh, nhiều, nhiều lắm.
Tại sao?
Vì anh….đã cho em biết được soulmate của mình là ai, đã cho em biết soulmate của anh là ai. Đã cho em thực sự có một quyết định sẽ không bao giờ buông tay con người ấy ra nữa. Và…
Và?
Và cảm ơn anh, vì anh vẫn đợi em, ở đây!
END
=====================================
Một fic rất nhẹ nhàng cho một ngày Giáng Sinh vốn đã quá nhộn nhịp:)
Mong rằng mọi ng sẽ yêu thích Fic:)
Và chúc mọi ng Giáng Sinh thật vui vẻ, tràn đầy hạnh phúc
Merry Christmas :x
|