|
Part 2
[] Bên kia đầu dây là những tiếng la hét inh ỏi và đầy chói tai.
Jackson thầm nghĩ, thiệt là rất vui khi được hâm mộ nhưng mà đau đầu thật đấy.
[OPPPPAAA] Rồi tiếng giữ giọng kìm chế của cô gái đầu dây.
“Xin hỏi người đầu dây là ai thế ạ?”
[Em là Yemin ạ, rất vui được nghe giọng Oppa]
Có lẽ nó hơi đường đột và vô duyên khi bắt chuyện bằng một người khác, nhưng mà cậu phải tìm hiểu nguyên nhân nó như thế nào nữa.
“Yemin-ssi, bạn có thể cho tôi biết làm sao bạn có được số điện thoại này không?”
[Jackson oppa, em có được từ..] bên kia đầu dây bị dừng lại, những tiếng nói của các cô gái bàn bạc với nhau.
[Này cậu chắc chứ]
[Tớ muốn nói chuyện với oppa trước, YEMIN!]
[CHO TỚ NGHE GIỌNG ANH ẤY NỮA]
[Grrr]
[Nhưng anh ấy đang hỏi mà]
[Cũng phải ha, không trả lời là ảnh nghĩ mình là fan bất lịch sự]
[Nhưng nhanh đó nha]
[Ah, dạ oppa! Tụi em có được từ…]
Jackson nhanh chóng vớ lấy cái áo khoác phông LA của mình rồi trùm kín đầu. Cậu đi ra khỏi phòng và nhanh chóng rời khỏi kí túc xá càng nhanh càng tốt. Nhưng mà khổ nỗi thì đi ra đâu phải chuyện dễ dàng gì.
Mark thì vừa đi vào vừa lẩm theo kịch bản.
“Này, cậu đi đâu đấy.”
“Oppa, em đi giải quyết mọi việc.”
“Hừm, đi cẩn thận nhé.”
Youngjae cũng vừa ló đầu ra khỏi phòng và bị Bam Bam núp ở gần đó tóm lấy cổ đấm đấm.
“Đừng có up clip đó.”- Bam bam gào
“It’s too late rồi cưng ạ.”- YoungJae –“ Nhưng mà Mark hyung này, thường thì các hyung phải dặn là không cho đi, đừng để mọi việc rối thêm lên.. blah blah blah chứ?”
Bam Bam cũng nhìn cả hai ông anh của mình.
“Em nghĩ nên báo lên bố già mặt to của mình thì tốt hơn.”
“Thôi đi mấy đứa ạ, cho cậu ta đi đi.”- JR cũng vừa từ phòng tắm chui ra.
“Việc này do cậu gây ra, cậu tự giải quyết.”- JB vỗ vai anh bạn rồi nháy mắt –“ Nhưng tốt hơn hết là hãy về sớm, cậu cũng biết rồi đấy Changmin hyung sẽ đến đây lúc 10h để kiểm tra.”
“Cám ơn mọi người.”- Jackson mỉm cười
Cậu nhanh chóng rời đi.
Những người còn ở lại thì cùng thở dài.
“Hôm nay anh im lặng thế Mark”- Yugyeom nhìn hyung của mình.
“Cậu đó, qua tập kịch với anh sẽ biết anh im như thế nào.”- Mark nở nụ cười tinh ranh.
Hình dáng một cậu thanh niên có dáng vẻ khả nghi đi trên đường, cố gắng hằng giọng, sửa kính ngay ngắn khi đến chỗ các bác đang ngồi.
“Dạ, các bác cho cháu hỏi, đường ABX này ở đâu vậy ạ?”
“Ahaha chàng trai trẻ à, cậu cứ đi thẳng quẹo trái rồi quẹo phải rồi đi đến hết đường có con hẻm. Nó đó nha!”
“Dạ cháu cám ơn ạ.”
Cậu chào tạm biệt rồi nhanh chóng đi theo sự hướng dẫn. Cậu vừa đi vừa lằm bằm, thiệt là bực quá đi mà.
Cô đó nghĩ mình là ai mà cho số của mình cho nhiều người thế. Mà thật sự không yêu mình sao ta, hay tại mình vội vã quá ta, tiến tới tỏ tình không thích hợp. Hay cô gái đó có bạn trai, nhưng nếu vậy sao lại xin chữ ký của mình nhiều thế? Không phải vì muốn trưng dán đầy phòng sao?
Aigoo, nhưng quan trọng là giờ cậu phải thay số, hay làm cách nào đó để thoát khỏi các cô gái fan cuồng của mình.
Cậu ngước nhìn lên bầu trời đen lấp lánh, xung quanh là những ánh đèn sang rực đầy màu sắc. Những chiếc xe hơi, xe máy cứ vội vã lao trên đường. Những con người thành thị cứ nhanh chân trở về nhà, có người tụm năm tụm sáu lại tíu tít bên các quán cà phê. Ở những chiếc xe đồ hàng cũng nhiều cặp đôi chen vào hỏi giá.
Sao ngay lúc này cậu lại thấy cô đơn đến thế?
ỰC
Cậu nuốt nước bọt và nhìn lại con đường mình đi. Chắc rồi, quẹo trái rồi quẹo phải.
Đi ngang những cửa hàng thời trang sang đèn, khách tấp nập vào. Cậu len mình vào con đường vắng và đi đến con hẻm. Từ đằng xa, những tiếng hò hét của các cô gái đã vang dội lại nơi cậu đứng.
[Có cái áo thun với chữ ký của Wooyoung chưa?]
[CÁI CD CỦA TUI ĐÂU RỒI]
[CÔ CÓ CHỮ KÝ CỦA JAEBUM KHÔNG?]
[BAM BAM, BAM BAM CỦA TUI]
[Nè Jackson đâu hả?]
“Mọi người bình tĩnh cái đã”
Kia rồi, tiếng cô gái ồn ào đang đứng trước chiếc bàn với những thứ gì đó. Cô gái mặc áo khoác lạnh đỏ chóe cùng quần jeans xanh đầy bụi. Cô vừa vén cái mái tóc ra sau và bắt đầu lắc chuông kêu leng keng.
“MẠI DÔ MẠI DÔ! ĐỒ CÓ CHỮ KÝ CỦA CÁC SIÊU SAO GOT7, 2PM ĐÂY ! MẠI DÔ MẠI DÔ!”
[THIỆT LÀ, cậu mau nhanh chóng bán đi chứ!]
[Đúng đấy, tụi tui đứng đợi gần cả tiếng rồi]
[Đừng có rao nữa, bán đi nào]
“Rồi rồi đây, chữ ký này 80 chẵn, cái áo thun kia tui lấy 100”
[Cậu bảo giảm giá mà, không thì tụi tui qua khu của đám MinAh đó]
“Rồi rồi bình tinh nào các cô gái, tui giảm 5% hết đó”
“Vậy tui lấy cái này”
“Cho tui cái này, mau lên”
Cậu đứng núp vào những thùng gỗ, tránh mặt các cô gái vừa đi ra. Và buổi buôn bán kết thúc, cô gái còn lại duy nhất đi ra nở nụ cười mãn nguyện.
“100 , 200 , 300, 400”- Sueji cười thích thú.
“Việc buôn bán đồ thế này vui lắm sao, cô em?” Jackson chặn cô lại
“Ờ”- Sueji ngạc nhiên há mồm nhìn cậu
Jackson ép cô gái vào tường, một tay đè lên cổ cô gái giữ chặt.
“Buông tôi ra, không tôi la bây giờ.”
“HAHA, cô thật sự làm tôi phát điên đấy Sueji ạ.”- Jackson –“ Sao cô lại có thể cho số điện thoại của tôi cho cô gái khác?”
“Đồ của tôi, anh ký lên thì vẫn là của tôi. Tôi muốn làm gì chả được.”- Sueji phùng má.
Dù trong tình huống này một chàng trai bực bội nhưng thật sự thì cô gái trước mặt đã hớp hồn cậu mất rồi.
Trong lúc cậu đang bận suy nghĩ, Sueji tinh quái phang một chưởng và khiến cậu gục ngã đau đớn.
“Cô”
“HAHA anh chàng ngốc, có thật sự anh là siêu sao không vậy?” – Cô gái cười đùa, vừa chạy được một đoạn quay người lại, lấy tay để lên mí mắt rồi kéo nhẹ xuống thè lưỡi nhát ma Jackson.
“Cô”
Bỏ qua đau đớn, Jackson lồm cồm bò dậy và rượt theo khiến Sueji hoảng hốt vội vã lao ra on đường ồn ào. Cậu tăng tốc chạy hết tốc lực, giờ là lúc phải phát huy sức mạnh tối đa.
Cậu rượt theo cô qua những quán cà phê ban nãy, quẹo qua khu vực thác nước và tới ngã tư đường. Cậu chạy tới kịp giữ tay cô kéo lại ôm chặt trước khi một chiếc xe tải chạy ẩu băng vượt đèn đỏ. Những chiếc xe cảnh sát nhanh chóng rượt theo chiếc xe tải ấy.
Và ở tình huống này, cậu từ từ nhẹ nhàng buông cô gái ra.
“CÔ CÓ PHẢI CON KHÙNG KHÔNG VẬY? LAO RA GIỮA ĐƯỜNG?”
“TÔI CÓC CẦN ANH QUAN TÂM”
“CÔ BỊ CÁI GÌ VẬY HẢ?”
Cả hai bắt đầu to tiếng với nhau.
Sueji tát Jackson một cái.
“Cô”
Và ôm chầm lấy cậu, bắt đầu khóc nức nở.
“Xin lỗi.”
Chẳng hiểu sao, cả thân thể cậu như muốn rã đi. Mọi thứ trong người cậu đang tăng cao nhưng giờ đã dịu đi. Cậu cũng vòng tay quanh cô và ôm chặt. Cậu nhận ra, đằng sau chiếc áo bị chấp vá khá nhiều. Cậu cũng nhận ra rằng sao mọi thứ quanh cậu nó bắt đầu chuyển động chậm dần vậy nhỉ?
Cậu cũng ước rằng, khoảnh khắc lúc này cứ mãi dừng lại thế này. Có lẽ sẽ tuyệt hơn. Vì cậu không muốn rồi mọi thứ sẽ bị lãng quên, chia ly.
Cả hai tản bộ về công viên nhỏ ở khu phố yên tĩnh. Rời xa những ánh đèn màu ở các khu phố náo nhiệt, rời xa những con đường đầy xe chạy qua lại. Từ lúc nãy đến giờ, cả hai chưa thật sự nói với câu nào nữa.
Chợt Jackson dừng lại, ngồi xuống thành bồn hoa lát gạch.
“Chậc”
Sueji quay người lại và ngồi xuống. Tất nhiên là cô chọn ngồi cách cậu hai chậu bông rồi.
“Cô”- Jackson lại nói rồi lại dừng lại thở dài. –“ Cô thật là quá đáng.”
“Sao?”- Sueji ngồi đá cục đá nhỏ dưới chân mình, hai tay đút vào túi áo rồi bật cười.
“Cô biết mình gây tội gì không?”
“Ồ, anh vui tính nhỉ. Cứ nói thế thì tôi biết sao trả lời.”- Sueji co chân chụm gối lại –“ Cứ nói huỵch toẹt ra đi.”
“Cô!”- Jackson lại bắt đầu lên cơn điên, mà nói thật, ở nhà thì cậu đã lao vào bụp đám em hay đám bạn rồi. Nhưng cậu cũng chừa một mình hyung Mark ra thôi.-“ Cô thật là…Cô cho số điện thoại của tôi, cô khiến mọi việc trở nên rối răm biết không?”
“AHHHH GRRRR.”
Cậu đưa tay lên vò đầu rồi bực mình.
“Hahah anh chàng vui tính”- Sueji đứng dậy –“ Tôi xin lỗi nhé”
“Cô phải đền bù cho tôi đấy.”
“Tại sao tôi phải làm thế?”
“Vì tôi lỡ bán tim tôi cho cô rồi.”
“Ồ, thật sao? Khi nào vậy?”- Sueji cười –“ Để tôi tính xem nào, tim anh đáng giá bao nhiêu 1000 Won, 2000 Won hay 100 Won?”
“Aiiiii thiệt là”- Jackson cũng đứng dậy kéo tay cô gái trước mặt mình lại sát gần mình hơn.
“Vậy giờ tôi hỏi thật, cô muốn bán tim tôi cho người khác thật sao?”
“Anh đùa tôi chắc, chúng ta không là gì của nhau cả.”- Sueji vòng tay quanh cổ Jackson cười điệu đà –“ Vì thế tôi bán cho ai là việc của tôi.”
Và cô buông tay ra. Từ từ gạt tay anh và đi thụt lùi để đứng cách ra xa.
Tít tít tít
Bản nhạc bài Don’t forget me vang lên, giọng hát của cô gái vang lên thật trong trẻo. Cô hát theo bản nhạc chuông của mình.
So don’t forget me, me, me
Please remember me, me, me
nareul itjimarayo nareul nareul
nareul jebalgieokhaejwoyo nareul nareul
“Thôi, tôi đi đây nhé!”
“Khoan đã”- Jackson
Nhưng cô gái đã bước đi.
“Lời bài hát tiếp theo là Chỉ một lời chia tay, nhưng sao mà khát khao đến vậy? kia mà”- Jackson cứ độc thoại
“Nè, ở lại hát hết đi chứ!”
“NÈ cô kia”
“NÈ SUEJI”
Farewell only comes once but why does longing come a lot?
I have never forgotten you for a single moment
I love you
ibyeoreun hanbeoninde geuriumeun wae manheunji
hansungando nan ijeunjeogeobseotjyo saranghaeyo
May mắn thay là cậu trở về ký túc xá kịp lúc trước khi ông quản lý ký túc Changmin đi rà xoát. Sau khi bị tra khảo đủ chuyện từ đám nhóc và các thằng bạn lắm mồm. Tất nhiên Mark vẫn im lặng, hyung tốt mà. Cậu trở về căn phòng của mình, ngã người xuống chiếc giường quen thuộc.
Tít tít, rè rè rè
Cái điện thoại rung trên bàn khiến cậu bật dậy, vớ lấy ngay và unlock nghe liền.
“Alo”
Và ở bên kia đầu dây có tiếng nói vang lên.
[Ồ, cứ tưởng anh sẽ không bắt máy chứ]
So don’t forget me, me, me
Please remember me, me, me
THE END
|
|