|
Tác giả |
Đăng lúc 17-2-2015 20:43:34
|
Xem tất
Part 1: Thuốc lá
Tôi và anh tính đến nay đã được 2 năm. Tưởng chừng như già đi hai tuổi, nhưng với tôi, anh chính là cuộc sống, là cả cuộc đời tôi. Tôi không thể sống thiếu anh. Anh cũng vậy.
Và...
Khi giấy báo đậu đại học của tôi được gửi về tận nhà thì tôi vui mừng gọi điện thoại cho anh. Tôi nghĩ anh bây giờ cũng đang rất vui. Cùng với tôi. Vì anh cũng thi vào trường đó với tôi mà.
-Em có giấy báo đậu rồi oppa...vui quá...
-Àh...thế hả?...
-Anh cũng được nhận rồi phải không? Họ báo tuần sau nhập học rồi nên...chắc hôm nay là hạn cuối rồi đó...
-Em à...
Tôi chợt nhận ra rằng, hình như chỉ có mình tôi cười. Còn anh, thì nói lắp, giọng buồn buồn
-Oppa, có chuyện gì sao? Anh ốm hả?
-Àh không...không có gì...
-Thật không đó?
-Thật mà!
-Á vậy thì bây giờ hai đứa mình đi ăn kem nhá! Em tự dưng thấy thèm quá!
-Uh...tùy em thôi. Em thích là được
Tôi cúp máy với nụ cười rạng ngời trên môi. Không chần chừ mà ném chiếc smartphone lên giường rồi nhanh chân ngồi xuống trang điểm. Nói thì trang điểm vậy thôi chứ tôi chỉ đánh một chút son, tô một ít phấn rồi đi thay đồ thôi. Không quá lòe loẹt.
Xách đôi giày búp bê xuống cầu thang, tôi cười tươi với mẹ
-Con đi ăn kem với Jongin oppa nha mẹ! Đừng chờ cơm con
Ra cổng, tôi không mấy ngạc nhiên khi anh đã ở đó, đứng đợi tôi
***
-Anh chị dùng gì ạ?
-Àh, cho tôi một ly kem dâu. Còn oppa? Oppa ăn kem vị socola như thường nhé?
-Àh...không. Cho tôi ly Café là được rồi
Anh nhìn tôi. Cười nhẹ. Khoảnh khắc này làm tôi nhớ lại hồi mới yêu nhau. Lúc đó, anh chỉ thích vị cà phê sữa và cực kì ghét cà phê đen. Nó đắng. Đắng đến nỗi cả khuôn mặt điển trai của anh phải nhăn lại một cách xấu xí. Tôi đã cười. Cười anh trong buổi hẹn hò đầu tiên. Nên anh tức giận. Bởi anh không thích ai cười vào mặt anh như vậy. "Cái tôi" của anh cao vút trên trời khiến vài lần tôi mệt mỏi. Nhưng rồi cái gì qua cũng sẽ qua. Hy vọng tôi sẽ thay đổi được anh từ từ.
Bữa tiệc nhỏ chúc mừng chúng tôi đậu đại học kéo dài chừng đến 9h đêm. Kết thúc. Tôi và anh ra về trong tiếc nuối vì giới hạn của thời gian. Hyoyeon tôi, phải về nhà với mẹ rồi.
-Em vào nhà đi!
-Anh về trước đi!
-Không. Anh sẽ đứng đây đợi đến khi em vào nhà mới thôi!_giọng Jongin nhẹ nhàng
Tôi biết anh nói là sẽ làm. Tôi cũng chưa bao giờ từ chối được anh. Thế nên tôi ngoan ngoãn bước vào nhà rồi chạy ngang qua mẹ, lên phòng. Tôi lại càng thừa biết là anh sẽ đợi ở dưới đó cho đến khi nào tôi tắt đèn đi ngủ mới chịu về.
"Cạch" - Tôi tắt đèn ngay sau khi thay đồ. Nhưng tôi chưa ngủ. Tôi đứng lại nhìn anh ra về cho đến khi khuất bóng mới chịu đi tắm. Chúng tôi yêu nhau thế đấy!
***
Một tuần trôi qua, tôi và anh chỉ có hẹn hò qua tin nhắn. Khá nhàn hạ. Cũng hơi buồn khi không được gặp mặt anh. Nhưng chắc là anh đang bận thu xếp đồ đạc để chuyển đến kí túc xá trường đại học đây mà. Thôi thì, tôi thông cảm vậy
Ngày nhập học đã đến, tôi xách cả một chiếc vali màu hồng to đùng xuống xe Bus. Hít một hơi thật sâu, tôi ngắm nhìn ngôi trường mà sắp sửa phải làm lại từ đầu một cách khó khăn. Tôi cười. Dù sao cũng sẽ có anh. Tôi không sợ.
Tôi liền nhắn tin cho anh
-Oppa đang ở đâu vậy? Em gọi mà không bắt máy nữa.
-…
-Em đang đứng ở trước cổng nè! Đến đây gặp em đi. Cả tuần nay không gặp nhau rồi mà oppa
Tôi khá là lo lắng khi anh mất liên lạc. Và tôi, chẳng thích sự cô đơn như lúc này một chút nào.
-Alo
-Vâng, cháu chào bác. Cháu là Hyoyeon đây ạ. Jongin oppa lúc này phải có mặt ở trường rồi chứ bác. Nhưng cháu chẳng thấy anh ấy đâu, liên lạc cũng chẳng được nên cháu rất lo ạ. Bác...bác có biết anh ấy đang ở đâu không ạ?
-Nó chưa kể cho cháu sao?
Tiếng bác gái đầu dây nhẹ nhàng. Đưa tôi về với sự bình tĩnh
-Jongin nó...không đi đâu cả, nó đang nằm trong phòng và khóa chặt cửa lại.
-...
-Nó rớt rồi con à!
Như tiếng sét đánh ngang tai, bàn tay tôi mất tự chủ mà lắc lư trên không trung. Nực cười thật đấy! Sao anh là người nhảy giỏi hơn tôi mà lại không được vào trường nhảy này chứ? Thậm chí tôi còn dẫn anh đi ăn kem chúc mừng. Hóa ra là chỉ mình tôi vui thôi sao?
Tôi kéo chiếc vali lên sân thượng khổ sở, nới lỏng tay rồi bước đến bên lan can. Tôi khóc
-Em...em xin lỗi...
Con tim tôi lại càng đau hơn khi nghĩ đến khoảnh khắc anh gượng cười ngày hôm đó. Đây chính là ngôi trường anh muốn đặt chân vào, chính là hy vọng anh được tỏa sáng trong tương lai. Vậy mà tôi...Tôi thật quá tàn nhẫn phải không?
Nắm chặt lấy sợi dây chuyền móc hình nốt nhạc anh tặng, tôi càng khóc lớn hơn, tim tôi lại càng đau hơn nữa. Và rồi ông trời cũng không chấp nhận cho tôi.
Mưa. Ông cho mưa xuống. Làm ướt nhẹp cả tấm thân.
Nếu có anh ở đây thì...
-Bướng quá đi. Mưa như vậy rồi mà không chịu vào trong sao? Lỡ như em cảm lạnh thì anh biết làm thế nào đây!!
Tôi yêu anh. Thế nên, tôi kéo vali chạy vào trong trú mưa. Nhìn xung quanh kiểm tra xem có ai không. Bởi tôi muốn thay đi bộ đồ ướt nhẹp này.
***
Buổi học đầu tiên trôi qua quá tẻ nhạt. Có rất nhiều người bắt chuyện với tôi. Khen tôi nhảy tốt. Tôi chỉ cười nhẹ. Và, có một con bé nào đó cứ bám lấy tôi, bảo tôi dạy nhảy cho nó. Tôi từ chối. Rằng tôi đang rất bận nhưng nó không nghe mà cứ bám diếc lấy tôi về đến cả kí túc xá. Nó cứ đứng đợi trước cửa phòng tôi vậy. Lì lợm quá! Trời thì mưa càng nặng hạt hơn. Nó vẫn cứ đứng đợi đó làm tôi thấy áy náy. Tôi chạy lại, đưa một chiếc ô cho nó
-Cho mượn ô về này. Đừng có bám theo tôi nữa! Tôi không rãnh dạy thêm cho cậu đâu. Về đi!
-Không ai chịu ở chung phòng với tôi cả. Ở kí túc phòng trống nhiều...Cậu biết đấy...tôi không nhảy đẹp...hắc xì...bị cô lập...tôi...
-Đi vào! Vào phòng tôi ở với tôi. Cảm lạnh rồi kìa
Tôi ngắt lời nhỏ, đặt lên tay nhỏ chiếc ô, còn tôi thì đi trước với chiếc ô sẵn trên tay vào phòng. Tôi nghe thấy tiếng nhỏ cười. Tôi cũng mừng.
-Tên?
-Hả? Cậu hỏi tôi hả? À...tên tôi...Taeyeon, Kim Taeyeon
-Uh. Thay đồ mà đi ngủ đi!
-Của cậu này
Nhỏ tên Taeyeon đó đưa sợi dây chuyền hình nốt nhạc mà anh tặng cho tôi. Tôi ngạc nhiên định hỏi thì nó nói
-Cậu biết đấy thôi...tôi chưa có phòng nên hồi chiều có lên sân thượng...uhm...cậu khóc...rồi nó rớt...thế đấy!
-Đã thấy hết rồi thì kể luôn vậy. Nếu cậu kể cho ai nghe thì tôi không dạy thêm cho cậu đâu.
-Àh cậu..._nhỏ vui mừng_hứa rồi nhá!
Thế là tôi kể tất cho nhỏ về chuyện tình giữa hai chúng tôi và cả chuyện anh không đậu. Tôi khóc. Nhỏ Taeyeon thì cười tôi. Nó cũng kể cho tôi nghe nhiều chuyện của nó. Rằng nó sinh ra đã nhận phải ánh mắt kì thị của ba má nó khi thấy nó là con gái. Rồi họ ly dị, không ai chịu nuôi nó. Nên nó phải tự nuôi nó lớn. Tôi thấy hơi nể nó. Nên ngừng khóc.
Cứ thế, một tuần học trôi qua, ngày chủ nhật đã đến, tôi không chần chừ gì mà thu dọn vài thứ vào trong balo rồi xách ra bến xe Bus. Tôi muốn đến thăm anh
***
"King kong"
-Là cháu, Hyoyeon đây ạ!
-Cháu vào đi!
-Jongin oppa...
-Nó cứ ở lì trên phòng đó con. Bác bất lực rồi con ạ.
Tôi vứt chiếc balo xuống nền, chạy một mạch lên phòng anh. Gõ cửa đến ba lần mới nghe tiếng trả lời
-Con không đói.
Tôi cứ gõ, gõ nữa. Đến mức tôi thấy rác rác ở xương ngón tay thì anh mới chịu mở.
-Con đã nói là con không...đói...
Anh đứng hình vài giây khi thấy tôi. Tôi liền nhanh chân chạy vào trong không đợi anh đóng cửa lại. Ngay lập tức có mùi gì đó rất lạ ở trong phòng ập vào mũi. Đến ngạc thở. Tôi trừng mắt ngạc nhiên nhìn anh
-Anh hút thuốc?
-...
-Còn cả một đống tàn thuốc trên gạc, trên cả nền nhà nữa này. Anh...có chuyện gì với anh vậy?
-Anh muốn ở một mình.
-Đáng ra anh phải kể với em chứ! Chúng ta đã hứa là không có bí mật rồi mà.
-Em...về đi!
Giọng anh buồn buồn. Ánh mắt thì đỏ láy lên tia đáng sợ như thể đốt cháy vạn vật muốn cản trở vậy. Nhưng tôi không tin mình không thể cản được anh.
-Anh đừng quá tự ti nữa đi. Hãy chia sẻ cùng em...
-Tôi bảo cô ra ngoài!!
Anh hét lên. Hét vào mặt tôi. Tôi không nói gì được nữa. Vì đây không phải là anh. Không còn là người bạn trai lý tưởng tôi yêu suốt hai năm nữa. Kim Jongin bây giờ mà nói, là một tên chỉ biết nghĩ cho bản thân, chỉ nghĩ cho cái tự trọng của mình mà không hề nghĩ gì đến lòng tự trọng của bạn gái. Anh giờ còn là tên nghiện thuốc lá nữa. Thật nực cười mà!
-Anh định...chấm hết thế này sao?
-Đi về đi. Tôi không muốn nói nhiều.
Anh lấy bật lửa châm điếu thuốc lên. Thổi phà khói thuốc ngột ngạt trước mặt tôi. Anh nhếch mép cười. Còn tôi, tôi chỉ biết bỏ chạy ra ngoài, bật khóc nghẹn ngào.
Mưa.
Mưa xuống.
Thật trùng hợp với tôi, tôi cũng đang khóc.
Như ông trời.
Một lần nữa
|
|