|
1.
Vốn dĩ là kì nghỉ hè 1 tháng 8 ngày, cuối cùng thành ra kéo dài hơn tôi dự kiến. Trở về từ L.A tôi mới biết công ty của bố phá sản. L.A sôi động của tôi bỗng chốc cách xa tôi đến vài năm ánh sáng. Nhưng tôi nói rồi, tôi sẽ quay trở lại đó bằng mọi giá. Ann Soo Jung này nói được làm được!
“Này Ann Soo Jung, em đang làm gì thế?”
Vội vàng gấp lại trang nhật kí, tôi nhướng mày nhìn lên, thở hắt ra một cái nhẹ nhõm khi biết đó là tên ngốc Kang Seung Yoon. Tại sao lại nhẹ nhõm nhỉ? Chắc tại anh ấy quá ngốc để có thể hiểu được những suy nghĩ cao siêu của tôi, vì anh ấy không hiểu nổi nên có bị nhìn thấy cũng chẳng làm sao. Nếu bị Ann Jong Suk bắt gặp, tội đại họa rồi. Đứng dậy bỏ lên tầng, tôi không quên ném lại vài câu, coi như chào hỏi
“Chẳng làm gì cả? Mà sao anh cứ đến nhà em suốt thế?”
“Cũng đâu phải nhà của em, là nhà của chú em đấy chứ. Anh đến giúp Jong Suk làm cái mô hình”
Tên ngốc ấy vừa nói vừa cười chạy theo tôi lên cầu thang.
“Seung Yoon đến rồi hả cháu?” – mẹ nói vọng ra từ trong bếp – “Chết rồi, trời mưa rồi, giúp cô thu đống quần áo trên tầng mau!”
“Dạ!”-Seung Yoon dạ rõ to rồi chạy vọt qua tôi lên cầu thang. Gấp gì chứ? Cũng chẳng phải quần áo của anh ta.
Bố tôi thích Seung Yoon vì anh là con trai của viện trưởng viện “Trung Y” lớn nhất Busan.
Mẹ tôi thích Seung Yoon vì anh hay mua cua biển mang đến, mua mĩ phẩm tặng mẹ, giúp mẹ nhặt hành, vặt đầu cá, thu quần áo, khi mẹ bị đầy bụng còn bấm huyệt chữa cho mẹ.
Tên ngốc Ann Jong Suk thích túm lấy anh cùng chơi điện tử, cùng ăn trứng, cùng đi tán gái lung tung.
Tất cả đều yêu thích Kang Seung Yoon “tiện lợi”
Tôi thích ... quên đi, tôi không thích Kang Seung Yoon. Ừm, cũng không ghét, cơ bản là ... không quan tâm.
.
.
.
Kang Seung Yoon là kẻ thích làm chuyện bao đồng nhất trên đời này. Một kẻ vô cùng ngốc nghếch. Stupid! Haizz, đến ngay “stupid” là gì anh ấy cũng chẳng hiểu nữa, khiến tôi đến gọi anh là “stupid” cũng mất hứng.
“Này stupid, sao anh lại không đi học?” – tôi luôn tò mò chuyện này, mà không đúng, tôi chẳng có gì phải tò mò về stupid cả, tôi vốn không quan tâm đến stupid. Là ... hỏi cho có hỏi thôi.
“Ừ, tại đầu óc anh không thông minh lắm, anh cũng chẳng hứng thú với chuyện học hành” – Seung Yoon vừa nhặt đầu cá cơm vừa trả lời. Đương nhiên, cá cơm là của nhà tôi. Anh ta lại làm chuyện bao đồng ấy mà.
“Đã thế sao còn ước mơ làm tổng thống?” – Đây cũng chỉ là hỏi cho có hỏi thôi
“Thì ... làm Tổng thống chẳng phải rất tốt sao? Có thể giúp đỡ được nhiều người. Hơn nữa, nói gì người khác cũng tin, có thể thuyết phục người khác nghĩ Trái Đất là hình vuông giống như anh”
“Oh My God, anh không phải vẫn tham gia diễn đàn ‘Trái Đất vuông’ kia đấy chứ?”
“ ...” – cười cười.
“Ôi stupid!”
“ ...”
“Này stupid, anh nhiều tiền lắm đúng không?”
“Cũng tương đối”
“Có thể đưa em quay trở lại L.A được không?”
“Chuyện đó thì không thể”
“Nếu thế ... đưa em đến sân trượt băng được không?”
“Không được”
“Tại sao? Đâu hết bao nhiêu tiền đâu?”
“Nhưng anh không thích trượt băng”
“Lí do quái đản gì thế? Thì anh chỉ cần đưa em tiền rồi em tự đi một mình là được mà. Buing ~ buing ~” – tôi vì muốn đi trượt băng đã vô cùng hạ giọng nài nỉ, đến ngay cả buing buing cũng làm luôn rồi.
“Không thích, em đi một mình rồi anh biết làm gì cho vui?”
Hết lời.Thật muốn xông vào đá cho anh ấy một phát. Tôi đá thật luôn.
2.
Ann Soo Jung nói là sẽ đệm đàn piano cho tôi trong cuộc thi hát lần này. Đổi lại, chỉ cần tôi cho con bé mấy trăm ngàn won để mua áo mới. Tủ quần áo của nó chẳng phải đã đầy ự rồi sao? Còn muốn mua áo mới nữa, thật kì lạ.
“Hồi còn ở L.A, em làm thêm trong một quán ăn, nghệ sĩ dương cầm Yiruma thường đánh đàn ở đấy nên em học lỏm được không ít” – Khi nói câu này với tôi, vẻ mặt con bé rất thành thật, còn chớp chớp đôi mắt to tròn của mình.
“Anh có tin em được không?” – Tôi ngập ngừng,tự nhiên lo lắng nó lừa tiền tôi. Cũng còn may, nó chưa giở thói lừa tình.
“Tại sao lại không thể? Em chơi đàn rấttt tuyệt đấy. Mặt anh dài ra thế là sao hả? Đưa em bản nhạc đây!” – Soo Jung nói chắc nịch
.
.
.
Jong Suk nghe tôi kể lại thì ôm bụng lăn lộn trên giường cười nhạo tôi cả ngày
“Cậu tin nó sao? Yiruma mà lại chơi đàn trong quán ăn ư? Cậu có biết muốn nghe ông ấy đàn phải tốn bao nhiêu tiền không? Nói thế mà cũng tin được? Cậu ngốc thật” – nói xong cậu ta không kìm được lại cười ha hả
Kể ra thì cũng hơi nghi ngờ thật
“Mà cậu nghe nó chơi đàn bao giờ chưa? Mình là anh nó mà mới chỉ nghe nó chơi bập bõm mấy bài hồi tiểu học thôi, mẹ mình cho nó đi học mà nó có chịu học đâu. Đúng là phí tiền vào nó mà”
“ ...” – Tôi ngồi phịch xuống ghế, tay bất giác run run, cổ họng cũng khô khốc.
“Cậu không biết nó nói dối thành thần rồi à?” – Jong Suk càng sát muối thêm vào lòng tôi
Giờ tôi mới nhớ ra, kì thực tôi chưa nghe cô ấy đàn bao giờ.
.
.
.
“Soo Jung này ...” – Không hiểu sao tôi cứ phải ngập ngừng, đứng trước con bé này tôi cứ thành bé tí ấy
“Ừ, sao?”
“Sao anh không thấy em tập luyện gì cả. Cuộc thi lần này rất quan trọng với anh ...”
“Em có tập mà” – Lại mở tròn đôi mắt nhìn tôi
Soo Jung vẫy tôi lên cái gác xép của con bé, lục tìm dưới gối một hồi, lôi ra một tấm bìa đưa tôi. Tấm bìa hình chữ nhật, bên trên kẻ những vạch đen trắng xen kẽ như những phím đàn. Tôi ngây ngô nhìn tấm bìa rồi lại ngẩng lên nhìn Soo Jung, môi giật giật
“Em. Cái này ...”
“Em luyện tập bằng nó đấy. Anh có muốn xem không?
Con bé “chơi đàn” cho tôi nghe thật, những ngón tay thon dài nhấn trên tấm bìa giấy, chân cũng nhấn nhấn theo nhịp.
Tôi cạn lời.
“Em không phải lừa tiền anh đấy chứ? Chỉ vì mấy trăm ngàn won mà em lừa anh sao? Tiền thì thôi bỏ đi, anh đã nói với em cuộc thi lần này rất quan trọng với anh rồi mà. Chết tiệt, đáng ra anh nên nghe lời Jong Suk chứ”
“Ann Jong Suk nói gì với anh rồi? Em không nói dối anh, sao anh lại nghĩ em nói dối anh cơ chứ?”
“Nếu thế tại sao không chơi đàn thật mà lại đánh cái đàn giấy này?” – Tôi mất kiên nhẫn nổi cáu
“Được, anh đi với em đến nơi có đàn!” – Soo Jung nói rồi kéo tay tôi đi
Cái biển ghi hai chữ “đóng cửa” treo lủng lẳng trên cửa kính. Nhà hàng có piano mà Soo Jung kéo tôi đến hôm nay đóng cửa. Con bé buông bàn tay đang nắm lấy cổ tay tôi chạy đến ngó qua cửa kính.
“Aeerrrrr, sao lại đóng cửa thế này. Mai quay lại đây, em sẽ đàn cho anh xem”
“Thôi đi Soo Jung” – tôi chán nản với màn lừa gạt của con bé –“Em biết trước chỗ này đóng cửa nên mới đưa anh đến đây đúng không? Em đâu cần phải làm như thế? Chỉ cần nói với anh một câu, thời gian bây giờ gấp thật, nhưng anh vẫn có thể tìm người khác thay thế. Em như thế này thật làm anh thất vọng”
“Ya Kang Seung Yoon! Anh nghĩ em vì tiền mà lừa gạt anh sao?” – con bé lôi đống tiền trong túi ra ném vào tôi rồi bỏ đi.
Tôi thoáng thấy mắt con bé đỏ lên. Seoul hôm nay lạnh thật.
|
|