|
4.
Thời gian thoáng chốc ngưng đọng.
Woo Bin nhìn chăm chăm vào đôi mắt cô. Trăm ngàn suy nghĩ chạy qua trong khoảnh khắc.
Mày điên rồi!
Sao mày lại hôn cô ấy cơ chứ?
Xong rồi, cô ấy sẽ chạy xa khỏi mày…
Nhưng cũng có thể… biết đâu… cô ấy sẽ chấp nhận…
Không biết đã qua bao lâu sau, Sora cất giọng nói:
“Anh bây giờ, là đang đùa giỡn với tôi?”
“Không hề.” – Woo Bin lắc đầu. Cảm thấy hơi men đã bốc sạch, giờ phút này anh hoàn toàn tỉnh táo.
Sora nghi hoặc chạm ánh mắt anh, trong ánh mắt đầy sự chân thành khiến cô hoảng sợ lẩn tránh. - “Tôi không cho rằng bây giờ là lúc trái tim tôi có khả năng tiếp nhận ai đó.” –Cô lạnh lùng trả lời rồi quay đầu bước đi.
“Em sẽ rời khỏi Jeju chứ?” – Woo Bin nói với theo sau lưng cô – “Dù nơi này thoải mái và ấm áp. Em sẽ sống ở đây cả đời sao?”
Bóng lưng cô thoáng chấn động, nhưng rồi rất nhanh, cô bước tiếp, bỏ lại sau lưng những cơn gió biển rì rào mãi không thôi.
…
Jeju, lễ hội đèn lồng.
Ánh trăng vàng nhạt phủ một màu lung linh huyền ảo cho những chiếc đèn lồng đủ màu sắc và kích cỡ dập dềnh trôi theo sóng nước.
Trên bờ sông Namgang, những người dân địa phương vui vẻ thả đèn lồng, nhảy múa và hát hò những bài hát truyền thống. Khách du lịch nước ngoài cũng hào hứng thích thú tham gia lễ hội, họ treo đèn lồng và cầu nguyện những điều may mắn.
Giữa đám đông, Woo Bin vẫn có thể nhận ra bóng hình duyên dáng ấy ngay lập tức. Sora thoải mái trong chiếc váy trắng, mái tóc xõa ngang vai và khuôn mặt xinh đẹp chẳng cần tô điểm.
Nếu cô muốn tránh anh, cô hoàn toàn có thể.
Nhưng sau buổi tối hôm đó, cô không hề trốn tránh anh. Tệ hơn thế, cô đơn giản là không để anh vào mắt, cũng vờ như không để lời bày tỏ của anh vào tai.
Woo Bin cười nhạt, như thế có nghĩa là anh đã thất bại thảm hại dưới tay cô gái nhỏ?
“Hey…” – Sora hơi giật mình quay sang, là một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh biếc.
“Ừm, Hi.” – Sora chào lại
Cô gái ghé tai thì thầm với Sora - “Do you know that guy?” – rồi hất cằm về phía xa.
Sora ngơ ngác nhìn theo hướng cô ta chỉ. Không khó để nhận ra đó là Kim Woo Bin. Hôm nay anh lịch lãm trong áo sơ mi màu rêu nhạt và quần tây, mái tóc không vuốt lên cao ngạo như mọi khi mà chải rủ xuống. Ừm… Sora không phủ nhận, hôm nay Woo Bin… trông rất hiền.
Bắt gặp ánh mắt cô, anh cười tươi, đưa tay vẫy cô rồi lững thững bước lại. Còn cô lướt mắt qua anh, coi như không nhìn thấy.
“Is he your lover? He keeps looking on you.” – Cô gái tóc vàng lại hỏi Sora
“Ah…” – Sora thoáng suy nghĩ, mỉm cười, cô đáp lại – “He is my brother.”
“Really? Can you help me ask for his phone number?”
Sora nghiêng đầu, chớp chớp mắt – “Oh, I think you d’better do it yourself. He is kind of very likes foreign girl, blonde hair, blue eyes, cute, just like you.”
Vừa đúng lúc Woo Bin đến nơi, cô gái tóc vàng thoáng bối rối nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ tự tin, nhìn anh cười nói:
“Would you mind taking me around?”
“Me?” – Woo Bin ngạc nhiên hỏi lại, anh quay qua nhìn Sora, cô le lưỡi với anh rồi tảng lờ như không biết chuyện gì.
“Your sister said that you’d love to take me around.”
Dường như đã hiểu mọi chuyện, Woo Bin đưa tay khoác lấy vai Kang Sora, cô giật mình vì hành động của anh, muốn thoát ra nhưng nhận ra bàn tay anh đang nắm vai cô rất chặt.
Woo Bin ghé tai Sora thì thầm nhưng vẫn đủ để cô gái kia nghe thấy: “Sister? You make me feel bitter honey…” – anh ngẩng đầu nhìn cô gái tóc vàng, mỉm cười lịch sự - “Sorry lady, I am the man of this girl”
…
“Em từ chối tình cảm của tôi, và giờ là giúp tôi tìm một nửa của mình mà không cần thông qua tôi?” – Woo Bin nhíu mày nhìn Kang Sora.
“Tôi chỉ nghĩ là có rất nhiều người khác sẽ hợp với anh hơn tôi. Nếu như anh cho cô ấy một cơ hội…”
“Vậy còn em thì sao? Tại sao em không cho tôi một cơ hội?”
Sora ngẩng đầu nhìn Woo Bin, cô thực sự bối rối và cảm thấy có lỗi với anh – “Tôi đã nói rồi, tôi vẫn chưa thể quên người đó.”
“Nhưng em có định một ngày nào đó sẽ mở lòng mình yêu một người khác?”
“Cho đến khi nào nhớ về anh ấy chỉ đem lại cảm giác ấm áp và thoải mái cho tôi… Tôi nghĩ, đến lúc đó tôi có thể sẽ yêu ai đó…”
Woo Bin rốt cuộc bật cười, anh xoa đầu cô, nói: “Vậy tôi đợi em đến lúc đó là được chứ gì.”
Nụ hôn đêm đó của Kim Woo Bin... Nếu bảo cô không có chút cảm giác gì. Là nói dối rồi...
"Tôi không muốn phải có lỗi với ai cả."
Woo Bin sờ lông mày - "Tôi biết em lo lắng điều gì. Này cô bạn nhỏ, anh đây có tự tin. Với lại, dù sao tôi cũng đặt chỗ trước nên có quyền ưu tiên đúng không?"
Vút! Đoàng!
Pháo hoa nổ rực rỡ trên sông. Những tia sáng xinh đẹp bay vút trong màn đêm rồi nhanh chóng biến mất.
Sora mỉm cười. Đúng vậy, dù sao cũng là chuyện của tương lai, thời gian rồi sẽ giải quyết tất cả.
Bất chợt, Woo Bin nhìn quanh, anh cảm nhận được ai đó đang dõi theo mình trong đám đông. Nắm lấy tay Sora, anh vội kéo cô đi.
“Anh làm gì vậy?”
“Đi theo tôi, tôi sẽ trả lời em sau.”
Đoàng! Sora giật mình, lẫn trong tiếng pháo hoa, cô nhận ra tiếng súng nổ, mùi thuốc súng thoảng qua. Không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng cô biết đây không phải chuyện lành.
Một tên áo đen xuất hiện, Woo Bin buông tay cô xông lên đánh nhau với hắn. Không hề nhận ra, trong lúc vội vã, ví tiền của anh rơi ra, bật mở trên mặt đất.
Đám đông hỗn loạn, xung quanh Sora không gian như đông đặc lại, cô không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy, trong ví của Kim Woo Bin là tấm hình của cô và Lee Teuk!
Cô chậm chạp nhìn về phía Woo Bin, anh ta nhanh nhẹn như một con báo tránh đòn rồi lại mạnh mẽ tung những cú đấm về phía đối thủ. Sau đó, cô để mặc cho anh ta kéo cô chạy đi.
Trái tim bỗng chốc như bị ai bóp nghẹn, trong đầu cô lúc này không còn suy nghĩ nào khác nữa…
Kim Woo Bin. Rốt cuộc anh là ai?
…
Dưới ánh trăng sáng, cánh đồng hoa cải dầu xào xạc trong gió. Tiếng chân đuổi theo đã không còn, Sora nặng nề hỏi Woo Bin:
“Anh là ai?” – cô đưa mắt nhìn anh, hoàn toàn xa lạ.
“Sora, tôi xin lỗi.”
“Tại sao phải xin lỗi tôi? Anh đã làm gì có lỗi với tôi sao?” – Sora nghe thấy giọng mình đều đều vang lên, trăm ngàn lần đều không muốn những gì cô đang nghĩ là sự thật.
Lee Teuk trước khi rơi xuống vực đã bị bắn bởi một tên sát thủ…
Anh ta đánh nhau rất giỏi…
Anh ta rất kì bí…
Cô đã từng chơi trò đoán tính cách với Kim Woo Bin, quả thực lúc đó cô đã nghĩ anh là sát thủ, sau khi quen anh, nghĩ lại cô thấy suy nghĩ này của mình thật buồn cười. Nhưng giờ phút này những suy đoán ấy quay lại giằng xé với những hình ảnh tốt đẹp của anh, tất cả những nghi hoặc trong cô như pháo hoa đã bắt đầu nổ tung, tán loạn tứ phía, chỉ khác là, mãi không biến mất.
“Tại sao anh lại có bức hình này?” – gằn giọng nói, cô giơ tấm hình nhỏ lên, nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô thoáng nhận ra vài tia kinh ngạc trong đáy mắt Woo Bin, anh cúi đầu, không biết qua bao lâu, mới trả lời cô - “Cái này… là của Lee Teuk.”
Khóe môi cô run lên, nghe thấy tên anh, hốc mắt cô đã bắt đầu ươn ướt, cô giật lấy khẩu súng trong tay Woo Bin, dí họng súng vào ngực anh – “Nói! Tại sao anh có bức ảnh này, tại sao anh biết Lee Teuk, anh xuất hiện ở đây không phải là một sự tình cờ đúng không?”
Đáp lại cô, Woo Bin chỉ lắc đầu, vai anh thõng xuống không còn sức lực, và khi anh ngẩng đầu nhìn Sora, trong ánh mắt là nỗi bất lực và khổ sở chưa từng thấy.
“Tại sao lại giết anh ấy?” – Giọng cô vang lên, khô khốc.
Kim Woo Bin thoáng kinh ngạc khi nghe cô hỏi, anh không trả lời cô mà hỏi lại – “Cục cảnh sát thông báo với em Lee Teuk mất tích khi nào?”
“Hơn một năm trước.”
“Hơn một năm trước, cũng là lúc tôi gặp Lee Teuk.”
Sora ngẩn người, bàn tay cầm súng hạ xuống. Lee Teuk không mất tích?
Woo Bin lẳng lặng đưa tay cởi những hàng cúc trên áo sơ mi, dưới ánh sáng mờ ảo của vầng trăng, những vết sẹo chồng chéo trên ngực anh hiện ra. Chỉ vào một vết sẹo tròn trên ngực trái, giọng anh nghẹn lại – “Đây là món quà anh ấy dành tặng tôi. Cục cảnh sát đưa tôi vào tổ chức tội phạm làm gián điệp từ khi tôi mười chín tuổi. Che giấu thân phận sống trong bùn đen suốt năm năm trời, đến khi tôi sắp quên mất cái tên Kim Woo Bin của mình, đến khi cái ác sắp ăn mòn trái tim tôi, Lee Teuk đã đến. Phát súng này chỉ cách trái tim tôi gần 2 cm, vừa đủ để trả lại mạng sống này của tôi. Anh ấy đẩy tôi ra khỏi tổ chức tội phạm, thế chỗ cho tôi…”
“Nói như vậy, anh ấy vẫn còn sống?” – Trái tim Sora rung lên một nhịp, chút hy vọng le lói, cô vội ngắt lời Woo Bin.
Đáp lại cô, anh chỉ lắc đầu, khó khăn cất giọng: “Anh ấy đã hy sinh rồi. Thực sự đã hy sinh rồi…”
Câu trả lời của Woo Bin như thuốc độc lan tràn trong người Sora khiến cô đau đớn đến toàn thân run rẩy. Nỗi đau giống như bánh xe xoay vòng, lại một lần nữa cán qua trái tim cô, lần này còn đau hơn lần trước gấp bội. Đôi chân cô mềm nhũn, quỳ thụp xuống trên cánh đồng, cô nắm chặt tay đấm mạnh vào ngực mình, tiếng khóc mới nghẹn ngào bật ra khỏi cổ họng.
Cô chưa bao giờ khóc lớn như thế, tiếng khóc đến giằng xé tâm can. Woo Bin đau lòng vòng tay ôm xiết lấy cô, chỉ mong có thể chịu đựng thay cô nỗi đau này.
“Tôi xin lỗi. Sao tôi có thể khiến em đau lòng thế này cơ chứ.”
“Nói dối… nói dối… Sao anh ấy lại có thể làm như thế này với tôi. Lee Teuk…” – Cô khóc nấc lên, tiếng nói đứt quãng – “không thể nào… anh ấy nói sẽ quay trở lại mà…”
Thời gian ngưng đọng…
Nước mắt vẫn không ngừng rơi…
“Kim Woo Bin, tao thật khó khăn mới tìm được mày!” – giọng nói trầm khàn vang lên từ phía sau, Woo Bin vội quay lại, là tên tội phạm trong tổ chức.
Rất nhanh anh nhét khẩu súng vào tay cô, thì thầm – “Mau chạy đi!”
“Bọn cớm đang lùng xục cắt nát từng mắt xích của tổ chức. Còn thứ phản bội như mày lại ở đây tình thương mến thương, vui vẻ quá nhỉ?”
“Dừng lại đi Hong Jong Hyun, cô ấy không có tội gì cả, mày tha cho cô ấy, tao thuộc về mày.” – Woo Bin khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, che chở cho cô, cứng rắn ra điều kiện.
“Mày nghĩ mày đang ở thế có thể sai bảo tao phải làm gì?”
“Jong Hyun! Xin mày đấy!” – Woo Bin gằn giọng.
Đáp lại anh, Hong Jong Hyun ném khẩu súng ra xa, hắn ngông cuồng nói – “Được thôi, dù sao cô ta cũng chẳng có chút thú vị, tao muốn tận tay tiễn mày qua thế giới bên kia, giống như…đã tận tay giết thằng cớm Lee Teuk kia vậy.”
Cả người Sora chấn động!
Hắn ta là người đã giết Lee Teuk?
Không hề suy nghĩ, cô bước ra phía trước, đối mặt với hắn, giơ súng lên
“Đừng làm thế Sora!”
Thế nhưng...
Cô không ngờ Woo Bin vọt qua chắn trước họng súng…
Hai tiếng súng vang lên đồng thời, Hong Jong Hyun ngã xuống, cảnh sát mai phục ùa ra. Ồn ào. Náo động.
...
Sora đứng bất động, trước mặt cô Woo Bin đưa một tay nắm lấy vai cô, cả mình dường như phải nhờ vào cô để đứng vững.
“Tôi đang phân vân suy nghĩ. Chỗ này của em…” – Woo Bin đưa tay lên ngực trái, nơi máu đang chảy đầm đìa – “…đều thuộc về người đó đúng không? Nếu…. nếu tôi chết, chí ít…” – anh chậm chạp dịch ngón tay lên đầu mình – “…em cũng có chút áy náy đau lòng mà đặt tôi ở đây chứ? Nhưng mà… nếu tôi còn sống, tôi chắc chắn sẽ theo đuổi em bằng được…”
Anh đổ mình dựa vào cô, thở khó nhọc.
Giữa cánh đồng hoa bao la, cô đỡ lấy anh trong lòng mình – “Anh vẫn còn cười được?”
“Giờ tôi cảm thấy thoải mái lắm, không còn nợ nần gì em nữa cả. Hơn nữa, em còn đang lo lắng cho tôi…”
“Đồ tồi!” – Sora mắng anh, hốt hoảng đưa tay bịt lại vết thương trên ngực anh, cô dáo dác nhìn quanh gọi xe cấp cứu.
Anh nắm chặt bàn tay cô, gắng sức nói: “Em chọn đi, tôi còn sống thì em sẽ cho tôi cơ hội chứ?”
“Anh tốt hết giữ tỉnh táo cho tôi. Anh sẽ sống!” - cô gào lên.
Woo Bin thở hắt ra, khẽ mỉm cười – “Được, tôi sẽ sống… vì em.”
…
Ba năm sau…
Đảo Jeju.
Bầu trời xanh trong không một gợn mây.
Mặt biển xanh thẳm dập dềnh những bông hoa cúc trắng. Gió đưa thoảng qua mùi hoa lưu luyến.
Sora đứng trên mỏm đá, nhìn về phía xa xăm. Mọi chuyện trôi qua giống như một giấc mộng. Lee Teuk, cô đối với anh giờ đây yêu hận đều không còn, chỉ còn lại những kỉ niệm như gió thoảng qua cánh hoa, ngọt ngào, êm dịu.
Cô đưa mắt nhìn người bên cạnh, anh nắm chặt lấy bàn tay cô, nụ cười tinh nghịch.
“Anh rất thoải mái đúng không? Không hề ghen tuông, thi thoảng em đều có thể nhớ về anh ấy… Tất nhiên là, không phải thi thoảng nhiều quá.”
Cô bật cười, lúm đồng tiền xinh đẹp nở rộ trên khuôn mặt. Cô kéo anh bước đi.
“Ừm. Anh rất thoải mái.”
“Hoàn toàn khác so với anh ấy đúng không?”
“Ừm, anh luôn khác so với anh ấy.”
“…”
“Cảm ơn anh… Cảm ơn anh đã sống vì em, Kim Woo Bin.”
END FIC.
|
|