|
Ngày 09 tháng 01 năm XXXX,
Bỗng dưng nhìn mưa rơi, lòng tôi chợt lạnh. Có lẽ cũng đã khá lâu rồi, tôi mới cho mình cơ hội ngắm nhìn nó. Từng giọt nước trong vắt tung bay trên nền trời. Cơn gió lạnh ùa qua, khiến tôi có cảm giác quen thuộc đến khó tả. Đã qua bao nhiêu tháng ngày rồi nhỉ? Tôi cũng không rõ, nhưng không hiểu sao hình ảnh anh bất chợt xuất hiện trong tâm trí tôi. Một Trần Hiếu Chính đứng dưới màn mưa năm ấy, đã khiến cho trái tim tôi xao động. Tâm hồn tôi cũng ướt theo những giọt nước kia. Đau đớn, giày vò, tôi đã cuốn mình vào tình yêu đơn phương nhưng không một lần thể hiện, chưa một lần bày tỏ.
Vì trong cuộc đời anh, đã xuất hiện một ai đó. Có lẽ với anh, cô ấy đóng một vai trò, một vị trí nhất định, ở nơi thế giới của anh, tự lúc nào. Có lẽ, anh đã không biết.
Khi nghe tin anh rời đi, tôi đã tự hỏi: "Liệu anh có hối hận không?"
Và liệu tôi cũng có như vậy?
Ngày 02 tháng 08 năm XXXX,
Hôm nay công ty tổ chức một bữa tiệc nhỏ, sau đó, mọi người rủ nhau đi quán bar.
Thật sự mà nói, đây là nơi tôi ghét cực kì, vì nó toàn mùi thuốc lá lẫn hòa cùng bia rượu. Thế nhưng, tôi lại đồng ý đi tăng hai cùng mọi người, trước ánh mắt ngạc nhiên như thể mới nhìn thấy quái vật của Tiểu My. Hôm nay tâm trạng không hề tốt, nên tôi cho mình cơ hội để hư hỏng. Hẳn vậy. Cơ mà khi bước vào căn phòng đầy tàn thuốc và chai bia vứt lăn lóc ấy, tôi lại thấy hối hận. Thế là, tôi nhanh chóng rời khỏi cái nơi phủ toàn tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Bởi, tôi cần phải chuồn trước khi bị tóm gọn.
Hành lang vắng người, nhận chút ánh sáng yếu ớt của vài bóng đèn vàng nhập nhòe, như có như không. Tôi nép người sát vào vách tường để tránh việc va chạm người khác, ấy vậy cũng có người khác nào đó đụng phải tôi cho bằng được. Bóng dáng cao gầy kia loạng choạng té xuống. Tôi không hề muốn mắc nợ một tí nào sất nên cất tiếng hỏi han, thế nhưng cái kẻ kia lại chẳng trả lời. Dù gì cũng va phải người ta, không thể làm trái với lương tâm mà bỏ đi được, tôi cúi thấp hơn để nhắc lại câu hỏi của mình lần nữa. Ấy mà lần này, người đó lại cất tiếng, nhưng chỉ với hai chữ khiến tôi hoảng hốt: “Trịnh Vy.”
Là Trần Hiếu Chính. Là anh ấy. Đã lâu lắm rồi tôi mới gặp anh ấy, lần đầu tiên của những tháng ngày anh rời khỏi nơi này để sang Mỹ. Cuối cùng anh ấy cũng đã về rồi.
Đang say sưa ngắm nhìn người trước mặt thì tôi lại nghe có tiếng người gọi tên anh. Họ vội vàng nâng anh dậy, mở miệng lầm bầm có vẻ khó chịu lắm. Anh lại đi rồi, để lại tôi với khoảng không có hơi thở còn sót lại của anh, đầy mùi thuốc lá lẫn bia rượu, thứ mà anh ghét nhất trong cuộc đời.
Trần Hiếu Chính, thì ra nhiều năm không gặp, anh đã thay đổi.
Ngày 09 tháng 08 năm XXXX,
Hôm nay trời mưa lất phất.
Rời công ty, tôi tới quán cà phê quen thuộc. Góc ngồi cạnh cửa sổ có thể ngắm nhìn cả con đường đầy người vội vã qua lại, đó là nơi tôi thường ngồi, hôm nay lại bị xâm chiếm bởi một kẻ khác. Thật đáng ghét. Ấy vậy tôi mặt dày ngồi đối diện người đó, tỏ vẻ chẳng quan tâm. Đối phương có vẻ hơi khó chịu, giương mắt lên nhìn, cất tiếng có ý không hài lòng. Tôi mặc kệ, lấy máy tính xách tay mình ra làm việc. Người đó gọi, tôi làm lơ. Được một lát, người đó tức giận gấp máy tính xách tay của tôi lại, nói gằn. Lúc này tôi mới ngước mặt lên nhìn, định giở giọng ngang ngược, thế nhưng lời nói đang định bật ra thì bị nghẹn lại cổ họng. Thì ra là anh ấy.
Có lẽ là ban ngày nên tôi mới có thể nhìn rõ diện mạo của anh. Anh trông có vẻ gầy, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt trũng sâu, môi tái nhợt. Dù thế nào, sao tôi vẫn thấy anh thật đáng thương? Lẽ nào, là vì cô ấy?
Khẽ mỉm cười, tôi cất giọng nhàn nhạt: “Anh có thích nước Mỹ không?”. Anh từ ngạc nhiên, khó hiểu chuyển sang hoảng hốt và đầy chán ghét nhìn tôi. Ấy vậy, tôi chẳng hiểu sao lại nghe thấy chính giọng mình run run: “Em đã nghe cô ấy hỏi như thế với rất nhiều lần đi xem mặt. Lúc ấy, em chỉ muốn nói với cô ấy rằng: “Thích một nơi nào đó không phải vì nó có gì, mà là vì nó có ai.” Thế nhưng, đến cuối cùng em lại chẳng nói được.”
Tôi thấy anh run rẩy, ly cà phê cầm trên tay cũng sóng sánh nước tràn cả ra ngoài.
“Thật ra anh biết không, cho dù có bao nhiêu nhớ nhung, có bao nhiêu hối hận, có bao nhiêu chữ “giá như” thì cũng chẳng còn cơ hội để anh lựa chọn lại nữa rồi.”
Tôi đã nói thế với anh, giọng bình tĩnh đến lạ thường. Tôi biết anh đau đớn, nhưng anh cần phải chấp nhận sự thật diễn ra trước mắt.
“Đám cưới cô ấy, sao anh không tới? Trốn tránh? Sợ hãi? Hay…”
Anh ngắt lời tôi. Anh nói tôi im miệng. Anh nói tôi biết gì mà lên tiếng. Anh còn nói: “Cô là cái quái gì?”
Tôi cười nhạt, bỏ máy tính vào trong túi, rồi khẽ khàng đứng lên. Bước gần về phía anh, tôi thấy sự phẫn nộ như muốn nuốt chửng lấy tôi. Thế nhưng, tôi lại không hề sợ hãi hay lo lắng. Giữ lấy khuôn mặt anh, trán áp trán anh, hơi thở anh bao trọn lấy tôi, lẫn cả mùi thuốc lá đáng ghét kia nữa: “Này, đồ ngốc. Đừng cứ nhìn về quá khứ mãi như vậy, anh sẽ chẳng khác nào con quái vật bị bỏ đói trong mê cung đâu. Tỉnh táo lại. Vì phía trước anh còn rất nhiều điều tuyệt vời mà. Vậy nên, đừng cố dìm mình vào đau khổ. Còn nữa, bỏ ngay thuốc lá, ghê chết đi được.”
Tôi rời khỏi, bỏ lại người phía sau từ giận giữ chuyển sang hoảng hốt. Tôi chẳng quên bồi thêm mấy câu để gửi lời tạm biệt: “Trả tiền nước giùm tôi nhé. Coi như quà gặp mặt và hẹn gặp lại.”
Anh biết không, anh tổn thương, tôi cũng đau đớn.
Ngày 09 tháng 02 năm XXXX,
Hôm nay trời nắng.
Từ sau ngày hôm ấy, tôi không còn gặp anh nữa. Có lẽ vì tôi là kẻ bướng bỉnh nên chẳng cho phép mình tìm đến anh, vì tôi sợ, tôi lại mong mình có thêm cơ hội. Không ổn rồi, như này là không ổn, tôi không được nhớ đến anh.
Ngày 14 tháng 02 năm XXXX,
Lễ tình nhân.
Hai người yêu nhau, mới là điều kiện được gọi hai chữ “tình nhân”. Còn tôi chỉ đơn phương độc mã trên con đường của mình. Nhưng tình nhân quái quỷ gì, tôi không quan tâm, cái đáng ghét ở đây là “bà dì” ngang nhiên đến nhà tôi bất hợp lí. Gì chứ, chỉ vì tôi ngủ không đủ giấc, ăn uống không điều độ thì có quyền đến lúc nào thì đến sao? Hôm nay, lại hết thứ cần thiết đó nữa, cái thể loại lười như tôi mong một buổi tối nằm ình ra coi ti vi cũng khó khăn tới vậy à? Chưa kể, cứ hễ vào những ngày này, là tôi lại bị đau bụng. Nhưng cằn nhằn thì cằn nhằn, vẫn phải đi mua cái thứ cần thiết kia.
Ghé tiệm tạp hóa gần đó, tôi rẽ ngay khu bán thứ ấy, rút ra hai gói mỏng, nhanh chóng ra quầy tính tiền thì tôi lại thấy cái người mấy tháng không gặp, Trần Hiếu Chính.
Anh đứng bên kệ thuốc lá, chọn lấy một bao. Thật là, tôi đã mắng tới mức đó còn đi mua nữa à? Cái người này thật tình. Tức giận, tôi giật lấy bao thuốc, đặt xuống vị trí cũ. Anh giương mắt nhìn tôi, giận dữ chọn một bao khác. Tôi phát quạu, hét lớn vào anh như này: “Anh hút một điếu, em sẽ hút hai điếu.” Anh thoáng ngạc nhiên rồi khẽ cười nhạt. Tên chết tiệt ấy. Nhưng mà, đau bụng quá. Thế là, tôi nắm chặt góc áo anh, cúi gập người xuống, đầu quay mòng mòng. Thời khắc đau đớn thế này, trong tâm trí tôi chỉ xuất hiện một nơi mà tôi muốn đến nhất: phòng vệ sinh.
Đang định phóng về nhà thì cái tên lúc cần quan tâm thì không quan tâm, lúc không cần quan tâm thì lại sốt sắng như thể mình chưa quan tâm ai bao giờ, lại bế xốc tôi lên, hoảng hốt mang tôi ra ngoài.
Trời ạ, nghĩ lại mà đau lòng, tôi cần phòng vệ sinh cơ, ấy thế anh lại mang tôi đến bệnh viện. Hức, mỗi lần tôi đau bụng vì “bà dì” đến thăm đều muốn đi đại tiện, nhưng cái người không biết điều nọ, lại đưa tôi tới nơi này.
Cơ mà khi nhìn cái người kia lo lắng hỏi han bác sĩ về bệnh tình của tôi, tôi lại thấy ấm áp.
Tim à, đừng trật nhịp nữa. Mày chỉ cần đập theo nhịp vốn dĩ của mày là được rồi, nếu không, tổn thương chỉ mình mày thôi.
Ngày 15 tháng 02 năm XXXX,
Đau bụng như nào thì cũng phải đi làm, vì cái miệng ăn này, tôi phải cứu rỗi thân thể mình. Thế nhưng kẻ nào đó cứ khư khư giữ tôi lại.
Tôi hỏi anh: “Không đi làm à?” Anh lạnh nhạt trả lời: “Đang nói chuyện với ai đó?”
Bắt lẻ, cái tên thích bắt lẻ này.
Tôi quấn chăn quanh người, vùi mình vào trong đó. Hê hê, thường “bà dì” tôi đến thăm thì nhiều lắm, hi vọng đỏ một mảng lớn, vết tích bám đầy trên chăn để anh quê độ chơi. Ai biểu chi. Trả tiền giặt ủi là anh mà. Tôi cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Ngày 16 tháng 02 năm XXXX,
Ông trời phụ lòng tôi.
Hi vọng mong manh cũng bị đánh vỡ mất. “Bà dì” cũng đang dần dọn đồ mà rời đi, còn ai đó, vẫn bắt tôi ở lại thêm một ngày nữa. Tôi năn nỉ xin anh cho ra ngoài dạo quanh. Anh gật đầu đồng ý. Lần đầu tiên tôi và anh sánh vai cùng nhau một cách chính đáng.
Hôm nay trời nắng đẹp.
Cỏ đẹp.
Khung cảnh đẹp.
Tất cả đều đẹp cả.
Chắc là vì có anh bên cạnh.
Ngày 17 tháng 02 năm XXXX,
Hôm nay tôi được cái tên kia cho phép ra viện. Hình như anh thích làm mọi thứ thái quá lên thì phải. Nhưng cũng không trách được, họ bắt tôi uống thuốc, tôi lại không chịu uống. Thế là, anh lôi đầu tôi ở lại. Tôi hỏi ai trả tiền viện phí, anh nói anh trả. Vậy thì, có ngốc mới không ở lại, được nghỉ việc tận hai ngày mà. Haha.
Hôm nay, cũng là một ngày nắng đẹp. Nhưng người đang đi bên cạnh tôi còn đẹp hơn cả nắng.
“Này, Trần Hiếu Chính.” – Tôi nhớ tôi đã gọi anh như thế, anh thì “ừ hử” trả lời, tôi tiếp tục câu nói đang dang dở của mình – “Anh thay đổi rồi. Lẫn tính cách hồi thời học sinh, cả mấy tháng trước cũng vậy, đều thay đổi tất. Là anh thay đổi, hay em thay đổi nhỉ?” Tôi cười tít mắt.
Còn anh thì nhìn tôi đầy hoang mang và đượm buồn. Trước khi đi trước vài bước, tôi đã nghe anh nói một câu, khiến cho tôi cảm thấy chính mình hụt hẫng: “Là vì cô ấy, nên anh mới thay đổi. Chỉ vì anh và cô ấy đã để lỡ mất một centimet.”
Vậy thì, vậy thì sao nhỉ? Vậy thì, khi cô ấy ngang nhiên rời khỏi cuộc đời của anh, chắc anh sẽ rất khó khăn chấp nhận để vượt qua.
Ngày 20 tháng 05 năm XXXX,
Không ràng buộc.
Không đau khổ.
Tôi sẽ không nhớ đến anh nữa.
Nhưng không hiểu sao, anh lại hay xuất hiện trước mắt tôi. Là vô tình hay hữu ý?
Nhưng không hiểu sao, tôi lại chỉ xem anh là một người xa lạ, trốn tránh anh.
Ngày 21 tháng 05 năm XXXX,
Anh nhắn tin hỏi tôi rằng: “Tôi có thể gặp em ngày mai được không?”
Con tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi thấy mình hạnh phúc đến cực độ. Vui vẻ nhắn lại cho anh chữ “được”, đến khi tin nhắn được gửi đi rồi tôi mới thấy hối hận. Nếu cứ như vậy, tôi sẽ không thể quên được anh mất.
Ngày 22 tháng 05 năm XXXX,
Hôm nay, tôi hẹn đi gặp anh. Anh dẫn tôi tới công viên giải trí, nơi tôi chưa từng có cơ hội đến đây lần nào. Lúc ấy, tôi đã nhảy cẫng lên vì vui sướng, còn anh khẽ cười, nhẹ nhàng giơ tay xoa đầu tôi. Anh, lại câu dẫn tôi nữa rồi. Hình như, càng ngày, sắc mặt của anh càng tốt hơn thì phải. Tôi có nên tự cho mình chút viễn vông rằng tôi đã khiến anh như thế không?
Cười lớn, tôi nắm lấy tay anh, ngang nhiên kéo đi. Anh cũng không hất ra, cũng không khó chịu, mặc kệ tôi như vậy. Nếu thế thì, hãy cho tôi ảo tưởng thêm một chút, chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Đến tối, lúc ấy tôi và anh đã thấm mệt, nên chọn chỗ ngồi ven hồ mà nghỉ một lát.
Gió lạnh thổi mát, tôi nhịp nhịp chân, miệng ngân nga hát, còn anh cười cười khẽ sửa lại mái tóc rối bù của tôi.
“Cho ôm tôi một lát được không?”
Tôi chỉ vừa kịp nghe xong câu nói ấy thì đã thấy mình được anh ôm trọn, rồi vùi đầu vào vai tôi, khẽ thì thào, tựa như nói cho tôi và chính anh nghe vậy:
“Cho tôi một khoảng thời gian nữa, được không? Tôi sẽ từ từ học cách quên cô ấy, và yêu em. Hãy đợi tôi đến lúc ấy.”
Hai chữ “được không” của anh rất nhẹ nhàng và đầy lo lắng. Tôi giương môi cười, choàng tay ôm lấy anh, cảm thấy thân hình anh khẽ cứng lại.
“Được.”
Tôi nghe thấy anh thở phào nhẹ nhõm, đầu vùi sâu vào hõm vai tôi hơn.
“Tôi nghĩ, tôi đã hơi thinh thích em rồi.”
Tôi bật cười, một nụ cười thỏa mãn và hạnh phúc.
Anh biết không? Em yêu anh, vậy nên chỉ cần anh nói em đợi, em sẽ đợi, nhưng đừng bắt em đợi quá lâu, vì em sẽ không biết mình sẽ phải đợi đến bao giờ.
Ngày 23 tháng 05 năm XXXX,
Hôm nay trời nắng. Ánh nắng chói chang của ban trưa như đốt cháy lượng mỡ của cơ thể, và ngay lúc này, có người nào đó ngồi bên cạnh, đang siết chặt tay tôi không muốn rời.
“Này, lòng bàn tay chảy hết mồ hôi hết rồi đấy.” – Tôi mắng anh, còn anh, cười như được mùa, lấy chiếc khăn trong túi áo ra, lau tỉ mỉ từng ngón tay tôi.
Trong túi áo anh, hình như có cái gì đó quen quen.
“Lại thuốc lá?”
Anh khẽ ho, lẩm bẩm nói: “Biết rồi, biết rồi, sẽ bỏ mà.”
Yêu, thì cần gì hơn, dẫu cuộc đời có thế nào, thì chỉ mong rằng chúng ta sẽ bên nhau như vậy.
Ngày 23 tháng 12 năm XXXX,
Tôi nhẹ nhàng phủi những cánh hoa đang buông xuống, vướng lại trên vai mình. Một buổi chiều ấm áp, hơi thở người bên cạnh vẫn còn vương đâu đây.
Anh vừa rời đi rồi. Công ty gọi điện nói anh cần về gấp vì dự án đang gặp một chút khó khăn. Nhìn anh bước nhanh, có mấy lần quay đầu lại, tôi khẽ mỉm cười, lòng cảm thấy vui vẻ lắm.
Dạo quanh một lát, tôi ghé tiệm tạp hóa ven đường thì gặp người nào đó vừa nói rằng phải đi vì lí do công việc, đang đứng nói chuyện cùng một cô gái. Tò mò lẫn hòa với khó chịu, tôi tiến lại gần họ hơn, mới phát hiện người con gái kia.
Là cô ấy. Trịnh Vy.
Lòng tôi chợt lạnh dần, quay lưng rời khỏi.
Thật sự tôi không muốn nghe gì hết. Vì tôi sợ, chính tôi sẽ phải biết những gì không nên biết.
Ngày 24 tháng 12 năm XXXX,
Cuộn quanh mình chiếc chăn ấm, tôi lười biếng vươn tay vớ lấy cái điều khiển ti vi đặt trên bàn, vừa lúc ấy, chuông điện thoại reo.
Nhạc chuông này, tôi chỉ cài đặt cho mình anh. Tôi thừa biết anh đang rất khó chịu khi từ sáng tới giờ tôi không một lần bắt máy, cũng chẳng trả lời tin nhắn.
Ừ, nói gì thì nói, tôi đang ghen đấy.
Tôi biết rằng để quên đi một ai đó từng yêu sâu nặng rất khó khăn, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy chính mình rất khó chịu.
Tôi lại giở chứng nữa rồi.
Sau một hồi tiếng chuông điện thoại dai dẳng, thì lần này lại là tiếng đập cửa cùng tiếng gọi của anh. Lười biếng chui ra khỏi chăn, tôi đi mở cửa. Ngờ đâu người kia hồng hộc xông vào, thở không ra hơi, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, mới dè dăt hỏi có chuyện gì xảy ra, còn anh thì ôm chầm lấy tôi, vòng tay siết chặt khiến tôi ngợp thở. Chưa kịp cất tiếng thì đã nghe anh nói như thế giới sắp sụp đổ đến nơi vậy: "Tôi tưởng em sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi như cô ấy."
Cảm xúc từ hoảng hốt chuyển sang hạnh phúc, tôi choàng tay ôm lấy anh, cười nhẹ nhàng: "Đã hiểu. Thế có người nào hôm qua nói chuyện với "cô ấy" nào kia?"
Anh ngạc nhiên, buông tôi ra, rồi ngờ nghệch hỏi tôi hôm qua đã thấy.
Lần này tôi "ừ hử" trả lời. Còn anh thì cười lớn, kéo tôi ngồi xuống ghế, tỉ mỉ kể về ngày hôm qua.
Anh nói, anh rất vui khi nghe cô ấy nói đã mang thai. Anh nói, có lẽ Lâm Tĩnh phù hợp với cô ấy hơn anh. Anh còn nói, nói rất nhiều điều.
Tôi nhìn vẻ mặt anh, tôi hiểu rằng anh không hề có chút buồn hay thất vọng.
Như vậy là đã đủ rồi.
Tên tác phẩm: Anh có thích nước Mỹ không?
Tác giả: Tân Di Ổ
Đánh máy: nutuongcuop
Sửa chính tả: nutuongcuop
Chuyển sang ebook: nutuongcuop |
|