|
Part 2 :
Tại phòng giám đốc, công ty ShinCom Ent.
- Không được. – Jun Jin ném mạnh tập tài liệu xuống bàn.
- Chỗ nào không được – Giám đốc điều hành – Eric – ngồi trên ghế tựa đằng sau bàn, đan hai tay vào nhau ung dung nhìn anh.
- Tại sao anh lại để họ đăng những tin vớ vẩn này mà không ngăn lại? – Mặt Jun Jin đỏ gay, ai nhìn vào cũng biết anh đang rất tức giận.
- Vớ vẩn? Đây sẽ là scandal khiến tên cậu đứng thứ nhất trên từ khoá tìm kiếm ít cũng 3 ngày đấy.
- Tôi không cần. – Jun Jin đứng dậy bỏ đi, được vài bước anh quay lại chống tay lên bàn nhìn tên giám đốc. – Tuyệt đối không được để họ đăng bài báo này lên.
Nói rồi anh đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Ở trong phòng, Eric hất hàm với trợ lí đứng bên cạnh :
- Cậu cứ bảo bên đó đăng cho tôi.
- Dạ
Lee Sun Ho lúc này đang ngồi trên bàn học làm bài tập về nhà, chốc chốc lại nhìn sang điện thoại để bên cạnh.
Bỗng có tin nhắn từ Jun Jin gửi tới.
“Dù em có thấy gì đi nữa thì em vẫn phải tin anh, tin vào tình yêu của anh.”
Cậu nhanh chóng nhắn lại.
“Có chuyện gì vậy anh?”
Cậu chờ 5 phút vẫn không nhận được hồi đáp.
Cậu ấn nút gọi, giọng nói của tổng đài viên vang lên trả lời cậu.
--
Sáng hôm sau, vừa bước vào chỗ ngồi, mấy cô bạn đã chạy sang bàn Sun Ho :
- Cậu nghe tin gì chưa?
- Tin gì? Đùi gà tăng giá sao? – Cậu uể oải rút sách vở từ balo ra và nhận lại một quyển vở nện vào đầu
- Đừng có đùa, chuyện động trời đây. Jun Jin đang hẹn hò với Ahn Mi Young đấy?
Tay cậu khựng lại, tim cậu ngừng đập 1 nhịp.
- Gì?
- Trên mạng đang đưa tin rầm rộ kia kìa, có cả ảnh nữa. Daebak thật, Dispatch đúng là gì cũng moi ra được mà.
Cậu nhanh chóng rút điện thoại truy cập vào trang Dispatch. Quả nhiên ngay đầu trang là bài báo “Ca sĩ Jun Jin hẹn hò với nữ diễn viên Ahn Mi Young?”.
Bên dưới là một loạt ảnh paparazzi chụp được ở một cửa hàng, hai người khá thân mật, anh còn xách đồ giúp nữ diễn viên kia nữa.
Cậu chạy lên sân thượng, ngó nghiêng xung quanh, không thấy ai cậu liền ấn nút gọi cho anh. Vẫn không thể liên lạc.
Cậu gọi cho quản lí của anh, báo máy bận.
Thì ra hôm qua anh nói với cậu là vì việc này. Khi anh tỏ tình với cậu, anh cũng nói sau này cậu sẽ phải chịu khổ rất nhiều.
Anh không thể nói với mọi người rằng cậu chính là người yêu chính thức và duy nhất của anh. Cậu cũng không thể đem hạnh phúc của mình chia sẻ cùng ai. Cậu cũng sẽ phải chịu đựng những scandal công ty dựng lên để đẩy danh tiếng anh lên, như lần này.
Khi đó cậu quá hạnh phúc vì lời yêu của anh mà không suy nghĩ đến những điều đó. Ngay lúc này cậu cũng không hối hận vì việc mình làm. Nhưng trái tim cậu vẫn quặn đau đến thế.
Nước mắt vẫn không tự chủ được mà lăn trên gò má.
Trong giờ học, cậu lén thò tay xuống ngăn bàn đọc những bình luận từ các trang mạng về tin tức hẹn hò của anh. Đa phần là bất bình, phản đối, có cả những bình luận mắng nhiếc cô diễn viên vốn đã có rất nhiều scandal hẹn hò kia là ả lẳng lơ, lăng nhăng, Jun Jin cũng chỉ là một nạn nhân của cô.
Dù vậy, vẫn có những bình luận chúc phúc cho họ, nói họ đẹp đôi. Đọc được những dòng này, nước mắt lại trực tuôn rơi.
Cậu đã thử gọi cho anh rất nhiều lần nhưng đều không được.
Tối đó cậu về nhà như người mất hồn, bước vào nhà trên TV mà bố cậu đang xem cũng nhắc đến tin tức của Jun Jin, họ nói bên phía đại diện của cả hai nghệ sĩ không hề lên tiếng xác nhận tin đồn này.
Thấy cậu mẹ cậu vui vẻ nói
- Con cưng về rồi, thay quần áo nhanh rồi xuống ăn cơm, bố nó vào giúp tôi dọn cơm.
- Đây đây.
- Con không ăn đâu. – Cậu mệt mỏi nói khiến bố mẹ cậu chưng hửng.
- Sao lại không ăn? Hôm nay mẹ làm gà rán…
Cậu vào phòng rồi khoá cửa lại, thả người xuống giường rồi lấy gối bịt tai lại để tránh xa tiếng gọi và đập cửa của bố mẹ cậu.
“Anh nói em phải tin anh, em tin anh, nhưng em vẫn đau lắm”
Cậu mếu máo nói, nước mắt đua nhau rơi, ướt sũng nệm.
Rồi cậu mệt quá mà thiếp đi. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại reo, cậu mặc kệ, nhắm nghiền mắt ngủ. Tiếng chuông cũng không bỏ cuộc mà reo đến lần thứ ba, thứ tư. Lại thêm một tin nhắn, hai tin nhắn.
Cậu bực bội ngồi dậy, với tay lấy điện thoại. Đã 10 giờ tối.
Cậu nhìn màn hình, 4 cuộc gọi nhỡ 5 tin nhắn.
Đều là của anh.
Cậu mở tin nhắn ra đọc.
“Em có ở nhà không? Anh đợi em dưới cửa”
“Anh muốn gặp em”
“Anh biết là em đang giận anh, để anh giải thích, mau xuống đây”
“Em đang khiến anh lo lắng đấy”
“Anh sẽ chờ đến khi em xuống”
Cậu khoác vội chiếc áo đồng phục rồi chạy xuống nhà, rón rén mở cửa. Là anh.
Anh đứng dựa vào một bức tường, một tay đút túi quần, một tay kẹp điếu thuốc.
Khi nhìn thấy anh, bao giận hờn, buồn phiền trong lòng cậu dường như tan biến hết.
Nghe thấy tiếng cổng mở, anh ngước lên, nhìn thấy cậu, anh vội dụi điếu thuốc rồi đứng thẳng người chờ cậu bước đến.
Cậu mỉm cười nhào vào lòng anh ôm chặt lấy anh. Anh cũng dang tay đón lấy cậu.
- Anh xin lỗi.
Cậu lắc đầu, dụi vào ngực anh. Nơi đây ấm áp biết bao.
- Em hiểu mà.
- Hiểu thật không? – Anh kéo cậu ra nhìn vào cậu – Mắt em sung húp rồi kìa. Muộn rồi mà vẫn mặc đồng phục.
- À…
Nhìn cậu lúng túng, anh phì cười rồi ôm lấy cậu.
- Chuyện này, khi nào sẽ được giải quyết? – Cậu ngập ngừng hỏi.
- Phía công ty nói sẽ phủ nhận tin đồn này, nhưng phải đợi vài ngày nữa. Anh và Mi Young sẽ lên tiếng.
- Hả? – Cậu ngước lên nhìn anh, lúc nào cậu cũng phải mỏi cổ mà vẫn không nhìn thấy biểu cảm của anh nếu anh không cúi xuống nhìn cậu.
- Hôm nay anh nói chuyện với Young Mi, anh và cô ấy chỉ là anh em cùng công ty, cô ấy cũng có người yêu nhưng chưa thể công khai. Cũng sợ người yêu buồn nên cô ấy muốn phủ nhận tin đồn này trước báo giới càng sớm càng tốt.
Cậu không nói gì, mấy chuyện trong giới nghệ sĩ vô cùng phức tạp, quá lớn lao với một cậu sinh viên chưa biết mùi đời như cậu.
- Dù sao, anh cũng không muốn em phải chịu ấm ức.
- Em … - Cậu muốn nói mình không sao nhưng không thể thốt ra được.
- Em làm sao?
- Em… em… đói bụng.
- Haha – Anh cười đến mức phải dựa vào vai cậu, trong khi cậu mặt đỏ bừng đập vào tay anh, đẩy anh ra định chạy vào nhà.
Anh liền nắm tay cậu kéo lại, người anh vẫn rung lên vì nhịn cười. Cậu tức đến xì cả khói. Anh cố gắng không cười nữa rồi nói
- Được rồi , anh cũng đói, anh đưa em đi ăn.
- Em không thèm, hôm nay mẹ em còn làm gà rán
Mặc kệ cậu cằn nhằn đằng sau, anh nắm tay cậu kéo đi. Còn cậu, vẫn cằn nhằn đằng sau và … mặc kệ anh kéo đi.
-
Ngày hôm sau, Ahn Mi Young đăng trên twitter đính chính việc hẹn hò với Jun Jin là hoàn toàn không có, hai người chỉ là bạn bè và cùng giúp đỡ nhau trong công việc.
Ngay sau đó, Jun Jin cũng đăng một status trên trang facebook với một nội dung tương tự.
Bình luận thì vô cùng đang dạng, có người nghi ngờ giải thích là muốn che giấu, có người thở phào nhẹ nhõm, có người tiếc nuối cho mối tình này.
Lớp Sun Ho cũng loạn lên vì những tin tức này, cậu lại tỏ ra không mấy ngạc nhiên khiến bạn học khó hiểu.
Tin đồn qua đi như một cơn gió, mọi chuyện lại trở về quỹ đạo vốn có. Anh và cậu vẫn lén lút hẹn hò, vì lịch trình concert kỉ niệm 6 năm ca hát và tour châu Á nên anh không thể gặp cậu thường xuyên, liên lạc qua điện thoại cũng thưa thớt.
Lúc này thì cậu đã quen với việc nửa đêm anh nhắn tin gọi cậu ra ngoài, chỉ gặp nhau vài phút rồi anh lại đi.
Cậu cũng vài lần gửi đồ ăn tới công ty cho anh như bao fan bình thường khác. Cậu cũng đánh dấu một chút để anh nhìn là biết của cậu.
Có vài lần anh nhắn tin đã nhận được nhưng không nói có ngon hay không. Chắc anh không có thời gian ăn nữa.
Nhìn anh ngày một gầy, trên mặt râu mọc lởm chởm vì ít có thời gian cạo. Mỗi khi cậu nói đùa rằng anh cạo râu rồi hẵng tới gặp cậu, anh lại đưa cằm cọ vào cậu khiến cậu buồn cười khúc khích.
Khi anh đi tour vòng quanh châu Á cũng là lúc cậu được nghỉ hè. Lúc ấy có lẽ sẽ chán lắm. Cậu nó nên đăng kí học hè hay đi làm thêm không nhỉ.
Khi cậu đang nằm trên giường tham khảo các lớp học hè trên mạng thì nhận được tin nhắn. Khỏi cần xem cũng biết là anh gửi tới. Cậu chạy xuống nhà rồi rón rén mở cửa.
Nghĩ lại cũng có vài lần bị bố cậu bắt gặp bộ dạng lén lút này cậu lại phải nói dối chạy ra hàng bách hoá 24h mua bút chì. Bố cậu chắc cũng tự hỏi cậu học hành kiểu gì mà bút chì nhanh hết thế.
Khi cậu mở cổng ra, vẫn là thân hình cao gầy đứng dựa vào tường chờ cậu. Cũng như mọi lần cậu chạy tới ôm anh, cảm nhận cơ thể rắn chắc và mùi mồ hôi nam tính của anh.
Cậu và anh nắm tay nhau đi tới bãi đất trống gần đó. Đây là bãi đất trống nên các nhà xung quanh cùng góp tiền mua xích đu, đu quay và các máy tập thể dục đơn giản đặt ở đây.
Cậu và anh ngồi trên chiếc xích đu, cậu hỏi anh về công việc, ăn uống, rồi dặn anh dù bận vẫn phải chăm sóc bản thân.
Nói đến đây cậu lại thấy có lỗi vì không thể ở gần chăm sóc anh được. Như mọi lần anh sẽ xoa đầu cậu mà đùa
“Em không phải để anh chăm sóc là anh mừng lắm rồi”
Nhưng lần này anh im lặng một lúc rồi nói:
- Vậy em đi theo chăm sóc anh đi
- Dạ?
- Tour châu Á ấy. Em được nghỉ hè mà. Đi theo chăm sóc anh đi.
- Làm sao em đi được.
- Anh sẽ giới thiệu em làm staff trong đoàn, nói em là họ hàng xa của anh.
- Vậy cũng được ạ?
- Đương nhiên là được. Em muốn đi không?
- Em muốn
Tất nhiên là cậu rất vui rồi, được đi vòng quanh châu Á, được trải nghiệm cách tổ chức concert, quan trọng hơn là được ở bên anh, xem anh biểu diễn.
- Nhưng…. – Cậu ngập ngừng
- Sao vậy?
- Em có được lương không?
Anh vò đầu cậu rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn.
2 tuần sau chính thức bước vào kì nghỉ hè, cậu xin phép bố mẹ nói là đi về quê bạn và làm thêm tại đó. Dù thấy vô cùng có lỗi nhưng không thể để cho bố mẹ cậu biết sự thật được.
Concert đầu tiên trong tour châu Á của Jun Jin tại Bắc Kinh, Trung Quốc, kết thúc tại Bangkok, Thái Lan. Đi qua 6 nước.
Khoảng gần 2 tuần sau khi bắt đầu nghỉ hè cậu cùng anh bay tới Bắc Kinh, mang thân phận là staff của đoàn, lại là họ hàng của Jun Jin. Cậu và anh có thể gần gũi nói chuyện mà í tai nghi ngờ.
Nhưng nếu là người thân cận, quan sát kĩ hành động của hai người sẽ thấy ngay điều kì là. Từ ánh mắt, nội dung câu chuyện, hành động của cả hai.
Tất cả những điều đó đều bị stylist của Jun Jin – Han Sarang – nhìn thấu. Đương nhiên nếu như bao người khác cô cũng sẽ không để ý những gì diễn ra giữa hai người.
Vì cô tình cảm với anh, từ khi cô còn là một cô bé nhút nhát được anh động viên, cổ vũ.
Cô vẫn luôn chờ một ngày anh sẽ nhìn cô với một ánh mắt trìu mến yêu thương chứ không phải ánh mắt động viên mà cô từng nghĩ anh thương hại cô.
Chờ một ngày anh có thể cảm nhận được rằng ngay bên cạnh anh có một người luôn sẵn sàng trao cho anh một tình yêu chân thành.
Ấy vậy mà…
Lúc đầu cô vô cùng đau khổ, trái tim cô như có ai nắm chặt rồi vò nát. Cô trốn tránh Sun Ho mỗi khi cậu muốn bắt chuyện với cô, rồi dần dần cô luôn gắt gỏng, làm khó cậu.
Mỗi lần như vậy, Jun Jin lại đứng ra khuyên bảo cô rằng cậu là người mới, cô hãy từ từ chỉ dạy rồi quay sang xoa đầu cậu trách cậu không chú ý vào công việc.
Nhưng giọng điệu đó ai nghe cũng không hề thấy một chút tức giận nào trong đó, thậm chí còn mang theo cưng nựng, yêu chiều.
Đầu cô gần như bốc cháy, muốn nhào tới tát mạnh vào gương mặt tràn ngập hạnh phúc kia của cậu.
Cô hận Lee Sun Ho, cũng hận cả Jun Jin.
Còn anh và cậu vẫn không hề biết có một người đã phát hiện ra tình cảm của mình. Cậu vẫn đứng từ cánh gà, đôi khi đứng dưới hàng ghế khan giả mà dõi theo anh. Còn anh đứng từ sân khấu hoa lệ mà đưa mắt tìm cậu ở phía dưới.
Đôi khi trong lúc nhảy anh còn đưa tay làm hình trái tim về phía cậu. Fan đứng xung quanh cậu hét lớn. Cậu chỉ mỉm cười nhưng cảm giác ngọt ngào trong lòng là không thể che giấu.
-
Một tháng rưỡi sau, Jun Jin và đoàn staff kết thúc tour châu Á với thành công rực rỡ đáp xuống sân bay Incheon.
Anh được thưởng kì nghỉ một tuần trước khi bắt tay vào công việc mới. Anh định cùng cậu đi đâu đó chỉ có hai người để bù đắp cho cậu những thiếu thốn khi bên anh.
Vừa đặt chân xuống sân bay, quản lí tới đón anh và nói giám đốc yêu cầu anh về công ty ngay lập tức. Anh nhìn sang cậu với gương mặt áy náy, cậu thì đã quen việc này nên đẩy nhẹ tay anh rồi dơ tay vẫy taxi.
- Giám đốc nói dẫn theo cả Sun Ho – quản lí của Jun Jin – Young Hee nói.
Nửa giờ sau, trong phòng giám đốc công ty Shincom Ent.
- Cậu không muốn làm ca sĩ nữa phải không? – Eric đập một tờ báo xuống bàn.
Anh liếc qua tờ báo, gương mặt cứng lại vài giây rồi trở lại bình thường nhìn Eric.
Sun Ho đứng sau lưng anh không hiểu chuyện gì xảy ra. Mười lăm phút trôi qua, Eric vẫn tức giận thở dốc, Jun Jin lại chỉ đứng đó nhìn.
Cậu rụt rè bước tới cầm lấy tờ báo. Nếu gọi cậu đến đây chắc chắn có chuyện liên quan đến cậu.
Là báo sáng nay.Trên trang nhất là tin tức hẹn hò của anh, nhưng lần này không phải là một nữ diễn viên hay nữ ca sĩ nào, bức ảnh trong bài báo là hình ảnh của anh và cậu.
Tất cả đều là ảnh khi diễn ra tour. Mà đều là hình ảnh trong hậu trường.
Cậu ngạc nhiên nhìn giám đốc rồi lại nhìn anh.
- Giám đốc … - Cậu định giải thích thì bị ngắt lời
- Tôi nghĩ việc này không phải là cậu làm. – Eric nhìn anh
- Đương nhiên. – Vẫn giọng điệu lạnh lùng anh trả lời
- Vậy chỉ có thể là staff – Eric khi nói câu này liền liếc qua cậu – Dù thế nào, trước tiên tôi sẽ cho phủ nhận tin này…
- Không được – Anh nhanh chóng phản đối
- Tại sao? – Giám đốc anh dường như đã lường trước việc này.
- Anh – Cậu lay tay anh, dù vì ai hay vì điều gì thì đối đầu với giám đốc cũng không phải chuyện nên làm, hơn nữa, cậu cũng chưa sẵn sằng
- Đằng nào cũng công khai, tại sao phải phủ nhận.
- BÂY GIỜ THÌ KHÔNG THỂ!! – Eric gằn giọng.- Lần trước cậu tự mình phủ nhận tin đồn tôi chưa động đến cậu, cậu đừng nghĩ bây giờ cậu kiếm tiền về cho tôi thì cậu muốn gì cũng được.
Anh cười khẩy
- Tuỳ anh thôi. Tôi nói lần cuối, KHÔNG ĐƯỢC PHỦ NHẬN TIN ĐỒN NÀY.
Anh cầm tay cậu kéo đi, bỏ mặc Eric ở đằng sau trong mắt hằn lên tia máu, tay nắm chặt đến trắng bệch.
Cậu mở điện thoại lên, gần trăm cuộc gọi nhỡ lần tin nhắn từ bố mẹ, họ hàng, bạn bè của cậu.
Nhưng lúc này cậu không muốn giải thích.
Cậu nhìn anh khoanh tay đứng quay lưng về phía mình, trầm ngâm suy nghĩ. Cậu bước tới gần anh, đột nhiên anh quay lại giữ chặt hai cánh tay cậu, ánh mắt cương nghị nhìn cậu nói :
- Em sẽ không sao chứ?
- Vâng, em không sao, anh đừng làm căng với giám đốc, cứ phủ nhận… - Cậu vui mừng vì anh có lẽ quyết định không đối đầu với công ty nữa, con đường này là ước mơ của anh mà, nghĩ thì nghĩ vậy, nói thì nói vậy nhưng khoé mắt cậu từ lúc nào đã ngập nước.
Anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt chậm rãi lăn xuống.
- Ý anh là nếu anh công khai em sẽ không sao chứ, em chuẩn bị tinh thần chưa.
Nói về chuẩn bị, cậu đã chuẩn bị rất lâu. Cậu rất nhiều lần tưởng tượng cảnh anh nắm lấy tay cậu và nói với tất cả mọi người cậu là người anh yêu, nhưng khi sự việc đến thật cậu vẫn thấy nó quá đột ngột.
- Nhưng anh…
- Quan trọng là em, nếu bây giờ anh phủ nhận, sau này sẽ rất khó khăn để công khai tình cảm của chúng ta. Anh muốn nhân cơ hội này… - Anh không nói gì nữa.
Cậu nhìn vào mắt anh, trong đó tràn ngập tình yêu, trìu mến… và cả sự thương xót.
Cậu mỉm cười, một người yêu cậu như vậy. Cậu chịu chút khó khăn thì có gì là sai chứ. Huống hồ, trước sau gì cậu cũng phải đối mặt.
Cậu nhẹ nhàng gật đầu, anh thở dài rồi ôm cậu vào lòng. Có thứ gì quan trọng hơn nữa chứ?
Một tình yêu chân thành, một người yêu mình sâu đậm, sẵn sàng hi sinh vì mình.
Thế là đủ.
Ở một góc rẽ, Han Sarang nắm chặt tay nhìn cậu hạnh phúc ôm lấy anh. Cô cung cấp tin tức cho báo chí hòng chia rẽ họ, nhưng kết quả lại vượt xa dự tính của cô.
Giơ điện thoại lên, ở giao diện tin nhắn, giám đốc gửi cho cô, chỉ một dòng chữ.
“Cô gan lắm, dám phá tôi”
Cuối cùng cô mất cả chì lẫn chài.
--
Bạn có hâm mộ thần tượng nào không?
Khi bạn là fan của ai đó, bạn sẽ sưu tầm đủ thứ về idol của mình, album, ảnh, nhạc, video…. vân vân … và … mây mây.
Có thể bạn cũng lấy đó làm hình mẫu lí tưởng cho người yêu tương lai của bạn.
Hoặc ít nhất một lần thầm mơ idol trở thành người yêu mình.
Chàng trai trong câu chuyện của chúng ta là Lee Sun Ho. Sinh viên năm hai của Đại học Seoul, khoa tài chính – kinh doanh.
Chàng trai này cũng là fan của một ca sĩ.
Và cậu vô cùng, vô cùng, rất rất may mắn hơn bao fan khác.
Idol của cậu – cũng chính là người yêu của cậu.
Người này lại vô cùng, vô cùng yêu thương cậu.
END
Vì hoàn thành gấp gáp nên phần kết có hơi vô duyên, mong bạn đọc thông cảm
Đây là fic tặng sinh nhật Jun Jin trước khi mình đi quân sự và phải tạm dừng fic Đoá hoa nở muộn
Sau khi trở lại nếu có điều kiện mình sẽ viết thêm phần Ngoại truyện cho fic này
Cảm ơn ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
|
|