|
Part 3
Một ngày nữa Victoria tìm đến nơi đây.Nhưng hôm nay,cô không thể ngủ được.Vì có ai kia vẫn cứ làm ồn mãi với cây cọ lông và khay pha màu cách đó không xa.Cô lặng im,cố bình tâm trở lại nhưng cảm thấy thật khó khăn.Phải,rất khó để suy nghĩ khi mà bên tai cứ văng văng tiếng hát vu vơ và tiếng khua loạn xạ.Cứ như anh chàng họa sĩ đang cố để không cho cô ngủ vậy.
_Tôi làm phiền cô lắm đúng không?-Anh ta đột nhiên lên tiếng,phá vỡ bầu không khí im-lặng-mà-như-không-im-lặng trước đó.
_...
_Nhưng cô cứ ngủ đi,tôi sẽ cố giữ cho bản thân mình không gào thét ầm ỹ làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô-Anh ta cười,một nụ cười mà theo ánh nhìn của cô thì có phần mỉa mai.
_...
_...
Cô bắt đầu nhắm nghiền mắt.Lặng tĩnh.Vậy là anh ta đã chịu ngồi yên.Những kí ức lại bắt đầu ùa về chỉ trong tích tắc.Và cô dần chìm vào những giấc mơ đầy ma mị không có lối thoát kia.
_Cô biết không,tự dấn thân mình đi tìm vào những giấc mơ chỉ để tìm lại hình bóng của một người nào đó thức sự không phải là một cách hay đâu.
Cô khẽ giật mình,thở dài và mở mắt ra.Cô biết là anh ta sẽ không để cho cô ngủ nữa đâu mà.
_Cô đang làm hại tới chính sức khỏe của mình đấy,cô biết chứ?
_...
_Tôi nói vậy không phải là tôi đang cố tỏ ra mình hiểu biết hay gì đó,vì rốt cục,tôi vẫn chỉ là một chàng họa sĩ quèn mà thôi-Cô nghe thấy tiếng cười khùng khục của anh ta.
_...
_Nhưng làm như vậy là cô đang tự đày đọa mình đó,cô hiểu chứ?-Giọng anh ta trầm xuống.
_...
_Tôi có một cậu em trai.Cậu ấy cũng có một tình yêu rất đẹp.Nhưng rồi một tai nạn thảm khốc xảy ra với cả hai.Nó đã cướp đi sinh mạng của cậu ấy và khiến cho cô bé người yêu kia chìm dần vào cơn mê.Dường như biết được rằng người mình yêu đã không còn tồn tại nữa,cô bé ấy cũng cứ ngủ mãi.Dù chúng tôi có làm bất cứ điều gì đi chăng nữa,cô ấy cũng không chịu tỉnh lại.
_...
_Cô biết tôi đã cảm thấy thế nào về cô bé ấy không?
_...
_Tôi cảm thấy tiếc thương cho cô ấy.Trong suốt thời gian hôn mê,cô ấy đã bỏ lỡ biết bao nhiêu điều,bỏ lỡ cả một tuổi thanh xuân.Một đóa hoa đang tàn lụi.
_...
_Và qua đó,tôi cũng chắc là cô sẽ hiểu tôi đang muốn nói gì.Nếu cô cứ mãi đắm chìm trong quá khứ,thì mãi mãi cô không bao giờ có thể tỉnh dậy,cô hiểu chứ?
_...
_Hãy để ý tới thế giới xung quanh cô đi,cô sẽ thấy rằng nó đẹp đẽ biết bao.Dừng lại và lắng nghe tiếng thở của thiên nhiên,tôi chắc chắn rằng cô sẽ cảm thấy tiếc nuối những gì mà mình đã bỏ lỡ trong suốt thời gian qua đấy.Đừng tự biến mình thành nàng công chúa ngủ trong rừng,được chứ?
Cô khẽ thở dài.Victoria nhắm nghiền mắt,nhưng cô không cố khơi gợi lại những nỗi đau của quá khứ nữa,mà thay vào đó,cô lắng nghe thiên nhiên,giống như lời khuyên của anh ta.Cô im lặng,đếm từng nhịp điệu của gió,từng câu hát của cỏ,nếm vị ngọt của nắng nơi đầu lưỡi…Và cô chìm vào giấc ngủ.
Lần đầu tiên,cô không còn mơ thấy anh nữa….
Hôm nay,cô lại quyết định đến đồng cỏ này.Đã nhiều ngày nay,cô không còn nhìn thấy anh trong mỗi giấc ngủ,mà thay vào đó là những hình ảnh thật đẹp của thế giới xung quanh.Cô nhớ đến cha,nhớ đến mẹ,nhớ đến 4 đứa em nhỏ: Sulli,Soo Jung,Sun Young và Amber,cô nhớ đến những người đã quan tâm tới mình…Điều đó khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.Nhưng con tim vẫn không dứt được những nhớ nhung da diết.
Cô đưa mắt nhìn quanh,không có ai cả.Anh chàng họa sĩ không có ở đây.Phải chăng anh ta đã hoàn thành xong tác phẩm của mình?Cô nằm xuống đám cỏ mà anh ta hay ngồi.Dường như nơi đây vẫn còn vương lại chút hơi ấm.Gió lại thổi,hoa cỏ lại ngân nga khúc hát quen thuộc và nắng lại lan tỏa khắp cơ thể cô,như muốn ủ ấm cho cô.Và lại một lần nữa,Victoria vô thức chìm vào giấc ngủ.
Cô thấy mình vẫn nằm trên đồng cỏ quen thuộc.Cô ngồi dậy,không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.Cô cứ bước đi những bước thật chậm,hít căng đầy hai buồng phổi cái không khí ngọt ngào này.Bản nhạc của thiên nhiên lại một lần nữa cuốn cô vào những đam mê ngày bé.Nhảy múa.Cô cứ múa theo cảm xúc,theo giai điệu du dương này.Và cô cũng sẽ chìm đắm trong nó,nếu không có sự xuất hiện của một chàng trai.
Suýt chút nữa,trái tim cô đã ngừng đập khi cô nhìn thấy anh.Và phải cho đến khi,cô thực sự xác định được rằng đây là một giấc mơ,cô mới dám nở một nụ cười thật tươi và bước đến bên anh.
_Victoria!-Kyu Hyun dang rộng vòng tay,ôm lấy cô.
Nhưng cô lại đẩy anh ra.Khóe miệng vẫn lưu giữ lại nụ cười.
_Đừng,Kyu Hyun ah!
_Tại sao?-Anh nhìn cô ngạc nhiên.
_Vì em biết,đây chỉ là một giấc mơ-Nụ cười trở nên chua chát-Và em cũng biết,nếu em chạy đến bên vòng tay anh lúc này,thì em sẽ mãi mãi không bao giờ có thể thoát ra khỏi nó.
Ánh mắt chan chứa đầy yêu thương của anh dành tặng cho cô thoáng buồn.Nhưng đôi môi lại uốn cong tạo thành một nụ cười hiền quen thuộc.
_Em đã thực sự quên đi quá khứ.
_Không phải em quên-Cô gạt đi-Mà chỉ là em không muốn sống mãi trong nó nữa mà thôi.Em không muốn đánh mất cuộc sống.Còn có quá nhiều thứ mà em cảm thấy tiếc nuối.Anh…đừng giận em,có được không?
_Ừh,tất nhiên rồi-Anh khẽ chạm tay lên gương mặt cô-Làm sao mà anh lại giận em vì cái việc mà em đáng ra phải làm cách đây 3 năm cơ chứ?
Cô cảm nhận được những ngón tay của anh,ấm nóng.Anh…là thật.
_Tại sao anh không xuất hiện trước mặt em sớm hơn?-Cô cảm thấy khóe mi cay cay-Tại sao anh không kéo em ra khỏi những giấc mộng đó?
_Vì em không muốn anh làm việc đó-Anh cười buồn-Anh vẫn luôn ở bên em.Anh mãi mãi ở bên em,nhưng em thì không thấy anh.Đã nhiều lần,anh cố gắng đánh thức em,nhưng em hoàn toàn im lặng.Em không nhận thấy sự hiện diện của anh.
_Vậy tại sao em lại cảm nhận được anh vào lúc này?-Cô đang khóc.Những giọt nước mắt nóng hổi ướt đẫm gò má ửng hồng.
_Vì…em đã thức tỉnh-Anh vẫn giữ nụ cười ấy-Em đã nhận ra được sự thật.Em đã nhớ ra được mình là ai,em nhớ ra được cha mẹ,nhớ ra được 4 cô em gái,em nhớ tới những người yêu thương em,em nhớ được ước mơ của chính mình…Và chính điều đó đã kéo em ra khỏi những giấc mộng.
_Không phải em,không phải tự em làm được điều đó-Cô lắc đầu nguầy nguậy-Còn có—
_Phải rồi,anh chàng họa sĩ-Anh xoa đầu cô-Em cũng không bao giờ được quên anh ấy,đừng bao giờ,nhớ chứ?
_Em nhớ-Cô gạt đi những giọt nước mắt mặn chát-Và em cũng sẽ không bao giờ quên anh,em sẽ không bao giờ quên đi những những kỉ niệm của chúng ta,không bao giờ em quên đi tình yêu này!
Cơ thể anh bỗng chốc vụt sáng.Cô cảm thấy trái tim lại vỡ nát.
_Đã đến lúc anh phải đi rồi-Kyu Hyun ôm lấy người con gái ấy.
Cô vẫn thút thít trong vòng tay anh,gục mặt vào ngực anh,như để níu kéo một chút hơi ấm.
_Victoria ngoan,đừng khóc-Anh hôn lên vầng trán cô-Hãy nhớ rằng anh sẽ mãi luôn ở bên em,được chứ?
_Em sẽ không cảm thấy cô đơn,vì em biết là anh sẽ không bao giờ rời bỏ em-Cô rời khỏi anh.Nhưng bàn tay hai người vẫn cuốn lấy nhau không chịu rời.
Kyu Hyun ngắm nhìn lần cuối gương mặt của người con gái anh yêu,ghi nhớ từng đường nét trước khi anh hoàn toàn tan biến vào trong hư vô.
Victoria chết trân và cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể anh đang dần biến mất.Cả người anh tỏa ra một vâng hào quang rồi chỉ trong phút chốc,bàn tay cô không còn nắm lấy tay anh nữa.Chẳng có gì hết.Hoàn toàn trống rỗng.
Cô khóc.Những giọt nước mắt lại rơi một cách lặng lẽ.
Rồi cô nghe thấy những âm thanh hỗn độn.Tiếng người nói,tiếng la,rồi cô cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng đi.Gió đang mang cô đi,gió đang mang cô trở về với cuộc sống thực tại.
_Bác sĩ!!!Cô ấy tỉnh rồi!!!Có ai đó không?Victoria đã tỉnh rồi!!!!
TBC |
|