|
Đăng lúc 11-8-2015 20:02:08
|
Xem tất
Tâm sự thì ta cũng trao cho nhau rất nhiều rồi, những lời gởi gấm và cảm ơn cũng có đầy trong fic Nhóc đấy thôi. Nhưng để phân tích một câu chuyện thì chưa có nhỉ.
Giờ đây, ss sẽ dùng tâm lẫn trí mình phân tích câu chuyện này, bởi ss thật lòng đọc được những gì mà Nhóc muốn truyền tải đến… không riêng một mình ss.
Mỗi một “con” khi được sinh ra đều là nhờ ơn của Trời, cũng như mỗi giống loài đều có một giá trị riêng biệt. Nhưng Mèo không có cha, không có mẹ, dĩ nhiên là không có một tổ ấm. Sự sinh tồn mạnh mẽ của Nó vượt qua thứ gọi là số phận, sẵn sàng tiếp cận với những khắc nghiệt của cuộc đời, bởi Nó hiểu rằng thùng cát tông không là mái nhà để Nó tìm được chốn an lành cho sự trưởng thành của Nó.
Sẽ là “lạ lẫm” trên bước đường hội nhập. Thứ Nó đem theo trong tâm mình là niềm tin để vượt qua mọi rào cản. Rồi trên con đường đó, Nó chỉ nhận lấy sự “thương hại” của một người đi qua…
À… ừ… thì tôi thấy bạn đó, ừ thì bạn cứ ở đó thôi.
Bởi bạn là một con mèo đen khác lạ với đôi mắt màu xanh dương, một con mèo thuộc giống Siamese quý phái chỉ một mình bạn biết, để những lời nói gọi là “xã giao” trong một cộng đồng với nhịp điệu hối hả sống, để chỉ biết nhìn thấy những gì trước mắt mình… một cái nhìn với tầm nhìn… ngắn…
Lặng… để Nó tự bảo bản thân mình là một thứ xui xẻo… Khép đôi mắt màu xanh dương lại, cũng chỉ là một màu tối. Nó nhận ra những điều thực tế đến mức tàn nhẫn… Ừ… là trong cái khoảnh khắc đầy xúc cảm đó, sự bỏ mặc của mọi người khiến Nó đau đớn hơn… Có thể mọi người cho rằng: Nó quá yếu đuối, để bước đi bằng bước chân độc lập… Nhưng… có mấy ai hiểu được, một khi bản thân ta bị đánh trúng điểm yếu của mình, thì đó là một vết thương chí mạng.
Biết sao được… bản thân Nó chỉ có một niềm tin làm hành trang, nếu Nó từ bỏ chẳng khác nào Nó đã thua, đã tự đầu hàng cho một lý do có thể được chấp nhận, luôn luôn được chấp nhận, đó là “số phận”
Số phận đối với nó là gì? Có thể như bao người nghĩ… là phần họa phúc cho mỗi con người sống ở nhân gian, nhưng thường là nhiều họa hơn phúc. Ừ, thì là thế đấy… Nó gật đầu chấp nhận, chỉ để mạnh mẽ vượt qua, bởi Nó còn biết một điều rằng: “ Vượt lên số phận”
Khi bạn muốn vượt lên trong bất cứ một điều gì, bạn cũng phải trả một cái giá nhất định, bởi không bao giờ có ai cho không bạn một điều gì đó.
Mệt mỏi quá cho những ngày tháng bơ vơ, đói cùng khát tình của đời, chẳng lẽ Nó có trái tim, mà Nó không có quyền được biết yêu thương là gì sao?
Hụt hẫng cho mọi thứ. Nó dần chôn chặt mọi ước mơ, nhưng cố gắng vẫn tin tưởng một chút gì đấy… khi đã bắt đầu thấy mệt mỏi rồi.
Trong phút giây tưởng chừng đã hết, nó nhận lấy một tia sáng nhỏ… dù là mong manh, để mở mắt ra một lần nữa, tiếp cận với những mong muốn không thành… Nó mạnh mẽ hay yếu đuối, thì chỉ có bản thân Nó biết…
Một lần… một lần nữa… lại khép mắt lại… lại lặng yên trong góc tối của cuộc đời, chờ đợi… chờ đợi… tiếp tục chờ đợi… một hy vọng… sống…
Cuộc sống sẽ thay đổi khi có người bắt nguồn cho một tình yêu, nhịp cầu gắn kết đưa ta đến con đường rộng mở, dần dần Nó được tiếp cận với những con người có lòng trắc ẩn, nhưng những con người đó lại không thể vượt qua được bản thân.
Tự do là thứ mà mỗi con người chúng ta thấy cần thiết, lại khó có thể tìm được đúng nghĩa ở đời này. Để… Nó biết hài lòng, không dám đòi hỏi hơn, nhưng nó vẫn hướng mắt về cái gọi là tổ ấm thật sự.
Nếu nói theo những gì ta đang nghĩ, thì Nó là một con mèo cứng đầu. Nhưng… nghĩ theo những gì ta nên nghĩ… thì Nó là một con mèo có đầy đủ nghị lực nhất…
Mạnh mẽ… tự tin… bản thân Nó có đủ mọi ưu điểm nên Nó sẵn sàng biết lựa chọn, dù trước mắt mọi người Nó cũng chỉ là một con mèo hoang…
Rồi thì… sự tự tin đó lại khiến Nó tự cao. Lại thích được khám phá, thử thách… Nó bất chấp, lại lao vào sự nguy hiểm…
Giờ đây thì ta có thể dùng đến hai từ “số phận” được rồi.
Mỗi cuộc gặp gỡ trên thế gian đều có sự sắp đặt trước, nhưng nếu như ta chỉ biết chờ đợi cái gọi là “duyên” đến, thì ta phải hy sinh rất nhiều thời gian của bản thân mình.
Có thể đối với Nhóc, gặp ss là duyên.
Còn đối với ss, gặp Nhóc là sự chọn lựa của ss. Bởi bản thân ss luôn không từ bỏ một cơ hội nào đến với mình.
Khoảng cách xa quá cho những gì hiện tại đang ở trước mắt.
Ss sẵn sàng lùi một bước, chỉ là không biết Nhóc có chịu tiến lên một bước không?
Thời gian sẽ không bao giờ dừng lại, những thay đổi sẽ mãi tiếp diễn trong đời. Ta luôn hiểu nên trân trọng những gì có được trong ngày hôm nay thôi, là quá đủ rồi phải không Nhóc?!
Một ngày đẹp, một ngày an lành là phúc hơn họa cho cái gọi là số phận của mỗi chúng ta… Chia sẻ cho nhau những cái thiếu của bản thân, để bù đắp cho đong đầy, làm nên một con người mạnh mẽ, vượt lên mọi số phận, cố gắng bước qua những phiền muộn mà cuộc đời này khiến ta luôn phải nhận lấy.
Cảm ơn Nhóc với những ngôn từ mạch lạc giản dị.
Cảm ơn Nhóc với những ẩn dụ sâu xa.
Cảm ơn Nhóc với những chân thành giản đơn.
Cảm ơn Nhóc với sự lắng nghe một cách nghiêm túc.
Cảm ơn Nhóc với những nụ cười ẩn sau là nước mắt.
Cảm ơn Nhóc với những kỷ niệm không thể phai.
Cảm ơn Nhóc với khoảnh khắc đáng quý.
Cuối cùng… Cảm ơn Nhóc đã đồng hành cùng ss.
Một người bạn Siamese thông minh, hoạt bát, gần gũi, thân thiện và nhất là ấm áp…
Một Sora… vẫn chỉ là một màu đen, nhưng trong đấy có thứ ánh sáng xanh dương huyền hoặc, đủ để ss bước tiếp bằng đôi chân mệt mỏi của mình.
Ss quyết định sẽ ở lại nơi đây bên Nhóc, tạo dựng nên một con phố đẹp đẽ nhất, có những ngôi nhà bình yên và ấm áp, cho chúng ta… những tâm hồn cô đơn mỗi khi mệt mỏi sẽ tìm được giấc mộng bình yên.
Meo ~ yêu em! Cho chị ôm em nào
|
|