|
Tác giả |
Đăng lúc 8-8-2015 21:08:22
|
Xem tất
6. Nơi chỉ chúng ta mới biết.
Tháng sáu, giữa gam màu nâu sẫm của sàn nhà và sắc trầm mặc của đồ nội thất xuất hiện một chậu lan.
Bởi vì là mùa hè nên mới năm giờ trời đã sáng rạng. Em được Chị bế ra sofa, ngơ ngác nhìn Chị chuẩn bị túi xách, máy ảnh và vài thứ linh tinh. Sau khi làm xong những việc đó, Chị viết một tờ giấy nhắn dán trên tủ lạnh dành cho Kyo.
“Hôm nay, chị và Nhóc kỉ niệm một năm hẹn hò, bọn chị ra ngoài tới tối mới về, đồ ăn sẵn trong tủ lạnh, không có việc gì thì đừng gọi điện làm phiền.”
Lần này thì đến lượt em kinh ngạc, Chị đã lên kế hoạch cho cả ngày hôm nay sao, từ bao giờ và tại sao...
“Nào Nhóc muốn chị bế hay tự đi?” – tiếng nói thanh thanh cắt đứt tư tưởng ngang trái.
Em đắn đo nhìn Chị một lúc. Sau rồi nghĩ tới ngày “trọng đại” như hôm nay thì không nên để Chị ôm trong lòng như thú cưng được. Thế là em co chân nhảy lên vai Chị, ngồi một cách lịch lãm như một quý ông thực sự, Chị thấy vậy liền bật cười. Chị cười cái gì, bộ chưa thấy con mèo nào thông minh như em sao?
“Chúng ta đi thôi”
Tiếng cười khúc khích chấm dứt khi Chị hắng giọng lại và mở cổng. Tuy rằng không biết Chị đã chuẩn bị những gì nhưng em có cảm giác đây sẽ là chuyến đi tuyệt nhất và xa nhất của bọn em.
Ít ra là tới lúc này.
Đầu tiên, bọn em đi bộ tới trạm xe bus gần nhà. Đúng sáu giờ chiếc xe mang biển số 27 cập bến, trên xe chỉ lác đác vài người, hầu như bọn họ đều đang gà gật ngái ngủ. Chị lên xe, anh phụ xe hỏi Chị xuống đâu. Chị vô tư – là cuối bến ạ. Là bến nào? Là ... bến cuối ạ.
Đoạn hội thoại thật nhiều kiến thức. Anh phụ xe uể oải đọc lộ trình xe chạy và chỉ sang hàng ghế phía bên kia.
“Một vòng quanh thành phố, sang bên đó ngồi đi, yêu cầu kì cục...”
Chị mỉm cười cảm ơn. Anh phụ xe trước khi quay đi còn lẩm bẩm.
“Để con mèo trên vai là biết không bình thường rồi”
Nghe thật “tử tế” nhưng Chị chẳng nói gì, chỉ cười trừ vào chỗ của mình.
Một tua xe bus thường sẽ kéo dài hai tiếng. Em không biết tại sao Chị lại muốn ngồi trên thứ phương tiện chậm rì này suốt hai tiếng đồng hồ và nhìn ra đường. Có gì thú vị...
“Meow...”
“Nhóc không biết chứ Chị đã mong muốn một buổi hẹn trên xe bus từ rất lâu rồi, cảm giác cùng người mình yêu thương đi cùng một lộ trình, ngắm nhìn thoải mái mà không sợ xấu hổ, rồi khi mệt có thể tựa vào vai người đó mà ngủ... thực sự là trải nghiệm tuyệt vời”
“Meow” – thì ra đây là ý đồ của Chị.
“Ê, hoa bằng lăng nở rồi kìa!”
Chị rào rỡ chỉ ra ngoài ô kính. Em nheo mắt nhìn theo, thú thật mắt mèo kém nhất vào ban ngày, ở cự li xa như thế em chỉ thấy một bầu trời tím, ngoài ra chẳng thể biết hoa bằng lăng trông như thế nào.
“Một mùa bằng lăng tím nhắc ai đó về tình bạn tình yêu” – Chị lại tiếp tục tản mạn về mùa hoa.
“...”
Chị nhiệt tình trong cái sự bằng lăng của em. Những câu chuyện về hoa cứ thế mà tiếp diễn...có lẽ là suốt cuộc hành trình. Bởi vì em đã vô tình ngủ quên trên vai Chị.
Cảm giác tựa vào vai người mình yêu thật an toàn.
Đến lúc tỉnh dậy em đã thấy mình nằm trong túi xách của Chị. Em ngóc đầu qua khe túi không kéo khóa, phát hiện ra bọn em đang đứng ở rạp chiếu phim. Và Chị thì đang suy tư lựa chọn giữa hai tấm poster.
“Đại chiến mèo...”
Cái tên phim nghe thú vị làm sao. Nội dung kể về cuộc đổ bộ của một binh đoàn mèo máy với âm mưu thống trị thế giới...à, meow. Em dời mắt khỏi tấm poster, lịch bịch trong cái giỏ xách khi Chị di chuyển tới quầy vé.
“Cho tôi hai vé phim này lúc chín giờ”
“Chị đi một mình mà” – anh chàng nhân viên e ngại.
“Tôi đi cùng bạn trai”
“Vậy bạn trai chị đâu?”
“Đây!”
“Meow""..."
...
Một giờ chiều, bước ra từ rạp chiếu phim thì trời tự dưng lất phất vài hạt mưa. Mưa sượt qua vai áo Chị, mưa rơi trên tóc nhưng thật may vẫn không quá ướt để bị xe bus từ chối.
Địa điểm tiếp theo của tụi em là một vườn dâu. Những quả dâu tây chín mọng lủng lẳng trên cành. Chị là khách quen được đặc cách xách túi vào nhà kính hái dâu. Em lúc này đã chui ra khỏi túi xách, xáp lại bụi dâu tây hà hít hương thơm.
“Nhóc, không ăn được đâu, mang về cho Kyo”
“Meow...” – ích kỉ.
“Này đừng có nghĩ thế, thánh đường dâu tây ngoài chị ra Nhóc là người thứ hai được bước chân vào đó!”
“Meow” – tại sao.
“Tại vì chị yêu nhóc mà”
“...”
Lời thú nhận lâng lâng trong chiều mưa lác đác. Làm con mèo sợ hãi chui tọt vào túi của ai kia.
Thời tiết mùa này lạ lắm. Nói xong một câu thì mưa cũng tạnh mất tiêu.
Nắng dần dần trở về trên phố. Chị cảm thấy còn sớm nên chưa chịu về nhà, nhảy xe ba chuyến, cuối cùng bọn em đứng trước bờ biển phía Tây.
Tất nhiên là ở trên đường nhìn xuống.
Biển hoàng hôn đẹp chẳng thua kém gì bình minh rạng sáng.
Ánh sáng nhòe chiếu xuống mặt nước, sóng sánh từng đợt như dát vàng.
Chị lấy chiếc digital 12 chấm ra khỏi túi, nâng máy ảnh tách một cái chụp lại khung cảnh mê người kia. Rồi Chị đặt em lên bệ, chỉ tay ra phía xa.
“Đó là biển mà chị thường vẽ trên những bức tranh hồi còn đi học, biển mênh mông và rộng lớn.”
Em hướng đôi mắt về phía kì quan trước mặt, em cảm thấy tim mình xém chút thì rớt ra ngoài.
“Nhưng mà từ khi gặp em, đặc biệt là lúc nhìn vào đôi mắt em, chị mới biết rằng thì ra ngoài biển còn có đại dương...”
Một cơn sóng ập tới làm tiếng nói của Chị bị át đi. Vành tai em run rẩy khi những lời thì thầm của Chị văng vẳng bên cạnh. Em quay đầu lại đăm đăm nhìn Chị như muốn khẳng định một điều gì đó. Tơ rinh, tơ rinh...âm thanh cất lên, đến khi em kịp nhận ra thì chiếc chuông nhỏ đã nằm im trên cổ.
“Em chính là sora của chị. Chỉ cần em đeo chiếc chuông này thì có đi đâu, làm gì, chị cũng sẽ tìm được em”
Nói rồi Chị ôm em trong vòng tay ấm áp. Bằng tất cả sự chân thành và yêu thương, cái ôm tưởng như xiết chặt lại dịu dàng đến không tin nổi.
Mãi sau này em mới biết sora trong tiếng Nhật có nghĩa là bầu trời.
Chúng em tiếp tục đứng đó thêm một lúc. Đợi cho tia nắng cuối cùng tắt hẳn, màn đêm buông xuống mới chậm rãi về nhà.
Sau ngày hôm đó cuộc sống lại quay về chế độ cũ.
Chị bận bịu với công việc và những đơn đặt hàng cao chót vót.
Kyo cũng bắt đầu nộp đơn xin việc nên thời gian ở nhà ngày càng ít.
Còn em, em lại quay về là chú mèo nghịch ngợm thích leo trèo, nhảy nhót.
Sẽ chẳng có gì xảy ra nếu em chạy nhảy quanh sân và không quá mặn mà với việc vượt qua những bức tường rào.
Mới tuần trước người ta cảnh báo về nạn câu chó, giờ thì tới mèo nó cũng không tha...
“Meow...Meow!!”
Vượt qua bức tường rào một mét tám, những tưởng sẽ đáp chân xuống đất nào ngờ rơi thẳng vào miệng bao tải mà bọn câu mèo vạch ra. Em giãy giụa kêu gào, cào cấu cái bao tải, nhưng tất cả đều bất lực khi nghe tiếng động cơ nổ máy.
Rồi xong... |
|