|
_HaeSung kìa !
YooJin bất giác giựt mình. Khẽ nhìn xung quanh xem Lian có ở đó không. Anh sợ…mà không phải, anh ghét bị Lian đẩy mình tới chỗ HaeSung. Anh ghét cái câu “YooJin, HaeSung kìa, tới đó đi !” của Lian. Anh phát mệt với những lần như thế. Tại sao lại không như JB, chỉ cần nói “HaeSung kìa “ và thôi đẩy anh. Thôi nhìn anh mà nhe răng cười…1 nụ cười với tình địch 1 cách…cực trơ trẽn nhưng lại rất trong sáng, như thể “chúng ta cạnh tranh công bằng!!”
Họ ko hiểu rằng, có 1 cái gì đó đã thay đổi trong anh
….
_Cậu có định mời cô ấy hát cùng không ?!
…
_Không biết !
YooJin tránh trả lời có hoặc không. Anh chưa xác định được và cũng chưa muốn xác định ngay bây giờ. Nếu Lian ở đây, thế nào anh cũng bị đẩy và thúc dục đến mời HaeSung và chắc chắn rằng anh ghét điều đó. Nhưng mà… anh cũng sẽ đi, anh sẽ tới chỗ HaeSung và nói…nhưng không phải chuyện đó và hẳn chỉ là những câu chào hỏi đơn thuần.
_Hỏi 1 chuyện dc ko?
_Chuyện gì? – JB nói, mắt vẫn dán chặt vào trang sách
_Sao lại chia tay với Lian?
_Vì… - JB nói, nhưng lại ngoảnh mặt lên nhìn YooJin – Gì? Bây h lại thích Lian à?
_LÀM GÌ CÓ – YooJin đứng phắt dậy và…nổi đóa vô cớ với JB
_Phản ứng ghê vậy? nếu mà có thì cũng đâu sao, dù sao bọn tớ cũng ko còn gì, thế càng tốt, sẽ ko ai giành HaeSung vs tớ nữa
_Ko đôi co vs cậu… - YooJin lầm bầm, rồi vụng về bỏ ra ngoài với cái dáng vẻ cứ như bị ai bắt thóp dc vậy
~ * ~* ~
_Nhóc con, sao lại nằm ườn ở đây rồi? – mẹ YooJin mỉm cười đưa tay vuốt từng lọn tóc đen rối tít mù của YooJin, cậu con trai bà đang nằm dài trên cái bàn mà đáng lẽ ra là cho khách người ta ngồi…
_Con bận suy nghĩ – YooJin trả lời, chẳng buồn nhỏm dậy nhìn bà
_Có chuyện gì khó nghĩ à? – bà ngồi xuống chiếc ghế đối diện – kể omma nghe dc ko?
_Omma…con… - YooJin lắc đầu vò đầu bức tóc trông khổ sở hết sức – con cảm thấy con ko còn thích HaeSung như lúc trc nữa
_Ờ..
????
“Ờ…”
“Thái độ gì đây???”
“Ờ…là sao???”
_Omma!!!!!
_Sao?
_”Ờ” là sao chứ?
_Con ko thích HaeSung nữa cũng đâu có ảnh hưởng tới hòa bình thế giới…haha. Con ko thích HaeSung nữa thì trái đất ngừng quay hay ngày tận thế hay sao mà omma phải lo lắng!!
_Lian đâu? Con bé dạo này ít đến đây nhỉ?
_OMMA!!!! – YooJin hét lên – con đang nói chuyện HaeSung mà!!!!
_Là do con ngốc hay thật sự ko chịu hiểu hả?????
_Dạ?
_Từ cái hôm đầu tiên con dẫn Lian đến đây, mẹ đã thấy 2 đứa ko bình thường
_Thì tụi con đâu có bị thần kinh – YooJin chớp chớp mắt
_JIN YOOJIN!!!! – 2 mẹ con thật là giống nhau T_T – người ngoài cuộc thì sáng suốt hơn, mẹ biết cánh cửa dành cho HaeSung đã đóng lại từ rất lâu rồi, 1 cánh cửa khác đã mở ra ngay trước mắt con, chỉ có điều con chưa nhận ra hoặc đã nhận ra nhưng chưa chịu chấp nhận mà thôi…
_CÔ ƠI!!!! – Có khách bước vào quán
_TỚI NGAY!!!! – bà vội đứng lên, trước khi đi còn chưa quên dặn dò 1 câu…
_YooJin à….
…..
Nắng dài. Trải trên những cái hành lang xám màu lạnh ngắt. Bên ngoài, nó trải lên những bong tuyết trắng xoá đã đọng từ tối hôm qua. Trong nó chả được thể hiện rõ trong cái màu trắng của tuyết nhỉ. Trông nó nhợt nhạt và dễ vỡ. Nhưng nó lại rất mơ hồ và lung linh.
Hôm nay trời ấm.
Trong cái mùa đông này, không mấy gió và trời cũng không mấy đổ tuyết. Một mùa đông đẹp và yên bình. Lại là một mùa đông khác…
YooJin bước đi trên những mảnh đá lạnh ngắt màu xám trong một dãy hành lang dài. Suy nghĩ. Gío nhẹ khẽ luồn qua tóc, hất tung cái mớ rối bù màu đen.
Bất chợt khựng lại.
Cái cảm giác hơi giật mình, hơi đột ngột và hơi bất ngờ này khiến 1 cái gì đó trong anh giật thót. Gío trong lòng lại thổi nhẹ, cuộn tròn mấy vòng trong bụng. Cồn cào và tưng tức…hoặc là khó chịu… cảm giác hồi hộp à ?
_Ch…chào… - anh mấp mấy môi. Giọng anh phát âm chữ chào lúc trầm, lúc bổng lại còn cà lâm nưa chớ.
_Chào ! – ánh mắt trong veo chẳng khác ngày thường kia chào lại, dứt khoát trong cái nụ cười mỉm.
Thịch !!
Cái thứ trong anh lại một lần nữa giật thót. Lần này rõ hơn lần trước. Gío trong lòng lại cuộn, mạnh gấp mấy lần hồi nãy. Lúng túng…
_Dạo này chả mấy khi gặp được cậu
Nhỏ nói. Đôi môi ấy mấp mấy, cử động theo những âm vần được thốt ra. Rồi kết thúc cái cử động ở môi, nhỏ lại cười. Cái nụ cười ấy khiến anh quay mặt đi chỗ khác. Tự dưng cảm thấy trời mùa đông mà sao nóng thế.
_Sao vậy ?!
Nhỏ nghiên người, đôi mắt bám chặt lấy mặt YooJin
_Kho…không có gì ! – YooJin nói nhanh. Nở một nụ cười gượng gập để đánh lạc hướng cải cảm giác nóng giữa trời mùa đông…
Im lặng.
Sau đó là gì nhỉ. Nên nói cái gì bây giờ. Khỉ thật ! Lại chưa kịp chuẩn bị, lại chưa kịp sắp xếp đề tài…
Hai đôi mắt mở to nhìn nhau. Im lặng. Trong đầu họ hẳn đang cố tìm một thứ gì để nói, tìm một thứ gì để đối phương cũng thấy thú vị để nói. Là gì nhỉ ?
Gío lại thổi nhẹ. Hất tung hai mái tóc. Một cái bồng bềnh, một cái bù xù như ổ quạ. Vì là gió nhẹ nên rất mát. Cái cảm giác mát này càng khiến cho cả 2 rối bời, hối thúc cái suy nghĩ nên khơi ra một đề tài…uhm, trước khi đối phương bỏ đi.
Nhưng sao… đôi mắt kia khẽ chớp, khẽ cúi xuống. Trong cái khoảng khắc ấy, trong một thoáng ấy, anh đã nghĩ đôi mắt kia thoáng buồn. Sau đó không lâu, đôi mắt ấy ngước lên, nhìn anh như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Một lần nữa đôi mắt xinh đẹp kia lại nhoẻm cười. Cười rất là tươi
_YooJin, HaeSung đang tới kìa, qua bên đó đi !
Cái thứ trong lòng anh lại thót lên. Nhưng mà lần này lại trượt dài đến nỗi anh không biết chừng nào mới ngừng. YooJin nhìn qua phía HaeSung, anh bứoc đi mà không thèm bỏ lại một cái nhìn. Anh ghét cái câu nói đó, nó ghét nụ cười đó và ghét cái cảm giác lẫn lộn bây giờ trong anh. Cái cảm giác ghen ghét nhỏ nhen như một đứa con nít khiến anh bỏ đi thật nhanh. Giận à?
_Mời HaeSung đi đi
Nhưng câu đó thốt lên ngay sau khi anh quay lưng. Cái cảm giác ghét trong anh giờ thật sự chuyển thành giận. Giận lắm. Một chút gì lạ là trong anh. Cái là lạ này rát buốt và khó nuốt không tưởng được.
Nhẫn tâm thật… |
|