|
Tác giả |
Đăng lúc 10-9-2013 16:51:36
|
Xem tất
Part 2
Lee Jun Ki và Jin là hai sinh viên khoa Y, là bạn thân của nhau, trong lúc thực hành Hóa học, Jun Ki đã bị hóa chất khi phản ứng bắn vào mắt phải, và Jin đã hiến mắt phải của cô cho anh.
Tôi bàng hoàng, tay bịt chặt miệng, hít thật sâu, hóa ra ngọn nguồn là thế. Khi Jin khóc, cô chỉ có một dòng nước mắt bên trái, vì mắt phải của cô, cô đã cho Jun Ki rồi, và tôi cũng biết, ở nơi nào đó, mắt phải của anh cũng đang chảy ra một dòng nước mắt. Linh tính mách bảo, tôi phải rời khỏi đó ngay, trước khi anh tới, nhưng quá trễ, khi tôi bước ra hành lang, tôi thấy anh - Jun Ki với một bên mắt còn đang vương những giọt lệ, khi anh gặp tôi, anh lau nước mắt, mỉm cười, đi sượt ngang qua tôi, bàn tay tôi đã muốn vươn ra, níu lấy tay anh, nhưng tôi đã không níu lấy được.
Tôi đã đứng đó thật lâu, kín đáo xem anh ôm Jin cùng khóc, lúc đó, tôi đã quyết định buông tay. Tối đó, tôi đã khóc biết bao nhiêu dòng lệ, nhưng đó là hai dòng lệ của riêng tôi, còn họ, họ chảy chung dòng lệ, tôi biết sẽ không tách họ ra được nữa.
Cuối thu, họ đã dành dụm đủ tiền mua một chiếc khinh khí cầu. Cả club và cả anh, đã dường như nhảy cẫng lên vì mừng.
Ngày thử khinh khí cầu, mọi người đã mua rất nhiều bia và rượu, cả đồ nhắm. Bầu trời đen tuyền, ánh sáng từ khinh khí cầu tỏa ra hơi ấm nhè nhẹ, tôi ngước mắt nhìn anh vừa cười vừa vẫy tay xuống dưới hét lên : " Mọi người xem này, bay rồi bay rồi !! " Trông anh như một đứa trẻ, tôi thầm nghĩ, chỉ cần như thế này thôi, chỉ cần nhìn anh, đứng nhìn anh là đủ, cho dù trong lòng anh không có tôi.
Tối hôm đó, tôi đã uống rất nhiều, gần như ngất đi, chỉ biết ôm dính lấy Jin, không buông, tôi biết anh đang nhìn tôi kì dị lắm, nhưng tôi mặc kệ, rồi ngất đi trên vai Jin.
Nhịp bước chân đều đều khiến tôi tỉnh dậy, anh đang cõng tôi trên vai, và đi bên cạnh là Jin, hai người họ nói chuyện rất vui vẻ, tôi chợt thấy tủi thân, trong lòng đắng kinh khủng, hóa thành dòng lệ nóng nhỏ lên trên má của anh.
Tạm biệt nhé, tình yêu của tôi.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu, nếu cứ nhìn anh cùng người khác, tim tôi sẽ hẫng mất một nhịp, đau đớn như thế. Sáng hôm sau, đến câu lạc bộ, hít thật sâu, cầm lấy tay nắm, chạy vào, hét thật to: " Tạm biệt các anh, em xin rời khỏi câu lạc bộ, cảm ơn các anh trong thời gian qua!" Bỏ qua các gương mặt kinh ngạc, tôi bỏ chạy, chạy ra khỏi nơi đó, nhưng tôi đã kịp thấy ánh mắt mở to của anh, như không thể tin được, tôi còn không thể tin được chính mình cơ mà. Ở phía sau, tôi vẫn nghe một tiếng gọi thất thanh: " Lee Soo Young !!!" Tôi biết anh sắp bắt kịp tôi rồi, cố gắng chạy chỉ là vô ích, đành đứng lại, từ sau lưng, tôi nghe tiếng bước chân của anh, anh hổn hểnh nói đứt quãng: " Hãy cho anh tặng em một món quà." Vừa dứt lời, tôi bị bịt mắt, bị anh cầm tay dắt đi, trong lòng hoang mang vô cùng, chỉ biết, tôi bước lên một tấm thảm nào đó, dày dày, cảm nhận hơi nóng, biết anh ở sau lưng tôi, gió lạnh phả lên mặt, vừa lúc đó, dải lụa bị mở ra, và tôi thấy mình đang lơ lửng, dưới chân là độ cao chết người, nhà cửa chỉ là những ô vuông nhỏ, gió cuối thu vẫn cứ phả lên mặt. Tay tôi tê rần, lạnh ngắt, ánh mắt tôi đảo khắp nơi, tôi quay lưng lại, đụng phải ánh mắt của anh, không dám đối mặt anh, tôi hoảng hốt quay người lại, anh đến gần tôi, đặt tay lên ủ ấm đôi tay tê rần vì gió lạnh của tôi, cằm gác lên vai tôi, nhẹ nói ra một câu: " Anh thích em, nhưng anh xin lỗi, anh không thể."
Tôi biết, một câu này, đủ để hiểu rõ. Tôi đã hết hi vọng mất rồi. Nhưng Lee Soo Young, mày đã làm anh ấy thích mày rồi, không phải sao? Mày đã thành công rồi, mặc dù chúng mày có duyên không phận, chấp nhận đi. |
|