|
Tác giả |
Đăng lúc 26-3-2015 20:06:22
|
Xem tất
Xiumin – Kris – Luhan – 90line
Nếu cậu tới Bắc Kinh một mình hãy bước ngược 100 bước, dù ở bất kì nơi đâu mình cũng sẽ tới đón cậu.
Lỡ quay lại mà không thấy thì sao?
Bị ngu à, không thấy thì phải biết đường móc điện thoại ra mà gọi chứ.
Kris Wu!!!
Xiumin lắc đầu cười cay đắng, tâm trạng là lồi lõm một cách lạ thường. Người ta nói trái đất rất nhỏ, những người yêu nhau cuối cùng cũng quay trở về bên nhau. Nhưng Xiumin lại thấy ngược lại trái đất này cực kì lớn, quay lưng một cái là đã vĩnh viễn chẳng gặp lại. Bắc Kinh của một năm nọ hạnh phúc là thế, vui tươi là thế mà giờ đây chỉ đìu hiu, cô quạnh có một mình. Gần thế này rồi cũng có tới được đâu...
1...2...3...4...5
Năm năm trước, lần đầu tiên Kim Minseok gặp Luhan. Trong tình cảnh cậu một mình chống chọi năm đàn anh trong nhà vệ sinh. Cái gọi hai chọi một không chột cũng què đó, Minseok nghĩ năm chọi một...thằng kia chết chắc rồi.
“Này anh gì ơi...”
“Cái gì?” – thanh niên vai hùm chân gấu gầm gừ nhìn cái thằng mặt búng ra sữa đang cắn bánh mì khinh thường hỏi. “Đừng nói là mày tới cứu thằng này?”
“Không phải. Anh chưa kéo khóa quần kìa” – thằng nhai bánh mì vẫn tiếp tục nhai bánh mì.
“...”
“Hahahahaha”
“Chạy!!!”
Minseok vừa hô một tiếng, ném cả cái bánh còn đang cắn nham nhở sang bên lôi thằng nằm một đống dưới sàn bỏ trốn. Chạy được một đoạn khá xa rồi mới dám buông tay con người ta ra, hỏi thăm là còn sống hay đã chết.
“Mất nửa cái mạng nhưng chưa chết” – tóc vàng đưa tay lau vết máu ở khóe miệng cười đáp.
“Tên gì? Thực tập sinh mới hả?”
“Luhan, mới tới được một tuần.”
“Tôi là Minseok, cậu ở kí túc xá phỏng? Khu nào? Tự về được không?”
“Khu B3, trặc chân rồi cõng về giùm cái”
Ở đâu lại có loại người trơ trẽn thế này. Kim Minseok xốc Luhan trên vai mới biết thằng này trẻ trâu vãi, có thân thiết gì đâu mà tự nhiên kể quá khứ gia đình cho mình nghe. Đã vậy kể được ¾ rồi còn lăn ra ngủ. Thế, kết quả về tận kí túc xá Minseok vẫn không biết rốt cuộc cuối cùng con chó nhà Luhan có bị thịt hay không.
“Kính coong!! Kính coong!!”
“Luhan sao...” – thanh niên cao hơn mét tám mặc quần hawaii đắp mặt nạ bùn chống nạnh mở cửa.
Kim Minseok suýt chút nữa làm rơi cả Luhan khi nhìn thấy anh bạn này. Tự nhủ với lòng là trên đời còn có nhiều loài chưa tiến hóa hết. Không cần hoảng sợ.
“Luhan nhà mấy cậu bị người ta đánh, tôi giúp mang cậu ta về đây, chăm sóc cậu ấy tốt một chút nhá người tối cổ”
Nhanh chóng giao trả sản phẩm Minseok phủi tay tạm biệt rồi bước đi. Đằng sau hình như nghe loáng thoáng thằng kia nó đang rủa mình. Ờ, đại khái là thế...à còn có
“Tôi tên là Wu Yi Fan!!!”
99...100...
Xiumin mỉm cười quay lại...đúng như đự đoán chẳng có ai. Đường phố vắng lặng một cách đáng sợ, chỉ có tiếng gió xào xạc qua tán cây. Chả nhẽ bây giờ lại bốc điện thoại lên đập cho thằng bạn một câu nhói lòng mề là tớ đang ở Bắc Kinh, sao cậu không ra đón à. Cũng muốn lắm, cũng muốn gọi cho nó để hỏi lắm nhưng cầm điện thoại rồi mới phát hiện ra nó đổi số từ hồi nào.
“Kim Minseok! Mình ở đây”
“Bị ngu à, đã bảo không thấy thì phải gọi điện thoại cơ mà...”
Cái giọng cằn nhằn bao nhiêu năm vẫn không đổi. Cả cái giọng ngường ngượng, ngọt ngọt mà ngày xưa vẫn được mệnh danh là giọng ca chính ấy. Chả nhẽ chúng nó đến thật? Hay chỉ là một ảo giác do Xiumin tự nghĩ ra. Nếu quay lại có nhìn thấy nhau không hay lại chỉ mình anh huyễn hoặc. Vừa vui vừa sợ như thế có dám quay đầu đâu. Mãi tới khi lấy hết dũng cảm định ngoảnh lại thì hay tay đã bị khoác chặt cứng. Vang vang đâu đó là giọng trầm như hang động của ai kia.
“Đừng quay lại một mình, để bọn tớ dẫn cậu tới phía trước”
Tháng ba, đi dạo tập thể dưới ánh đèn đường thì bị kêu là sến. Xiumin vui vẻ bước bước cũng khe khẽ bảo sến quá đi.
Hạnh phúc không phải một điểm đến mà là một cuộc hành trình. Có khi sẽ mỏi chân, sẽ dừng lại nhưng không bao giờ dừng ở một trạm quá lâu. Bởi vì có bước đi mới có hạnh phúc.
END
|
|