|
.
Author: Chika
Disclaimer: DBSK thuộc về nhau
Rating: T
Pairing: YunJae
Category/Genre: Au, fluff, little angst
Status: Completed
Summary:
Chỉ là một cánh hoa vô tình đậu trên vai, mỏng manh xinh đẹp như giấc mộng.
Chỉ là một tình yêu, đẹp tựa cánh hoa kia nhưng vẫn phải đưa tay lên phủi đi.
Tình này, đến khi ngoảnh lại chỉ còn là hồi ức.
A/N: Quà sinh nhật cho bạn Fank nha~
Ai thấy nhột đừng la mình nha~
Và tiện thể làquà sinh nhật sớm cho hai anh thần luôn nha~
Ngoảnh lại chỉ còn là hồi ức
“Cô gái nào cầm hoa Tử đinh hương sẽ không bao giờ được mang nhẫn cưới”
(Ngạn ngữ cổ)
[1]
Vương triều Lilac.
Năm Bình An thứ mười ba.
Hoàng đế tại vị có bảy người con, ba hoàng tử, bốn công chúa. Trong đó, Đại công chúa và Tam hoàng tử là do Chính cung Hoàng hậu sinh, Nhị công chúa và Tứ hoàng tử do Han Quý phi sinh, Ngũ hoàng tử do An Chiêu nghi sinh, Lục công chúa và Thất công chúa do Jang Quý phi sinh đôi. Hiện tại, Đại công chúa và Nhị công chúa đều tròn mười bảy tuổi, một người đã thành thân với vương tử nước láng giềng, một người sắp thành thân với tân Trạng nguyên khoa võ. Tam hoàng tử mười bốn tuổi, vừa được sắc phong Thái tử, ngụ tại Thái tử cung. Tứ hoàng tử mười tuổi, bởi vì khi sinh ra không may mắc phong hàn nên thân thể luôn luôn không khỏe, Hoàng đế thương tình cho phép ra khỏi cung, về nhà ngoại là Tả thượng thư ở phía nam ấm áp để dưỡng bệnh. Ngũ hoàng tử bảy tuổi, mẫu thân mất sớm, lại có thiên tư thông minh, tính tình ngoan ngoãn lễ phép nên được Hoàng đế rất yêu quý, ban thưởng cho Yên Dạ điện ngay cạnh tẩm cung của mình. Jang Quý phi hiện là tân sủng của Hoàng thượng, Lục công chúa và Thất công chúa năm tuổi lúc nào cũng líu lo ríu rít, nhộn nhịp Hoàng cung.
Kim Jaejoong, con trai Thừa tướng đương triều, năm tuổi được đưa vào cung làm thư đồng cho Ngũ hoàng tử Jung Yunho.
[2]
Bên trong Yên Dạ điện có một cây hoa Tử đinh hương ngày xưa khi An Chiêu nghi còn sống từng trồng. Sau năm năm, cuối cùng mùa xuân ấy cũng khe khẽ nở hoa.
Hoa Tử đinh hương màu trắng thuần khiết, có hương thơm ngòn ngọt dịu êm, tuy chóng tàn nhưng lúc nở rộ lại rực rỡ tinh khôi không gì sánh được. Những bông hoa nhỏ cuộn vào nhau, che chở bảo vệ cho nhau, kiên định dịu dàng.
Dưới những đóa hoa Tử đinh hương của mùa đầu tiên, Yunho và Jaejoong gặp nhau.
Yunho lần đầu tiên nhìn thấy Jaejoong, giật mình. Trắng trắng tròn tròn, gò má phúng phính, bởi vì căng thẳng mà hai tay đan vào nhau vặn vẹo, chân cũng di đi di lại nền nhà như thể sắp bỏ chạy đến nơi. Nhún người, loạng choạng cố đứng vững như con lật đật.
“Thỉnh an Ngũ hoàng tử.”
“Đứng lên đi.”
Jaejoong ngước lên, lần đầu tiên nhìn thấy Yunho, thất thần. Cao hơn mình hẳn một cái đầu, mặt y chang cái bánh bao, hoàng phục màu xanh lam nhàn nhạt không có gió mà cứ bay nhè nhẹ. Phất tay, nở một nụ cười sáng bừng.
[3]
Ngũ Hoàng tử sinh nhật tám tuổi, Hoàng thượng ban tặng một con voi đồng to bằng nắm tay. Mang về Yên Dạ điện, đang băn khoăn xem phải làm gì với nó thì đã thấy thư đồng của mình giật mất, hai mắt chăm chú nhìn thích thú.
“Yun-ah~ Cho ta đi~”
“Đây là phụ hoàng…”
Gương mặt sáng rỡ, long lanh trước mắt khiến Yunho nuốt ngược nốt câu nói, bất đắc dĩ gật đầu. Đêm hôm đó, Jaejoong không chờ Yunho đi nghỉ rồi bắt kể chuyện, ôm con voi đồng lăn lóc ngủ trước từ rất sớm.
[4]
Ngũ hoàng tử Jung Yunho mười tuổi, Kim Jaejoong tám tuổi.
Tứ hoàng tử một lần về cung chơi, nhìn thấy con voi của Jaejoong bèn mỉm cười hỏi xin. Lúc đó bên cạnh không có Yunho, lại càng không thể từ chối vị hoàng tử được mọi người thương yêu trước mặt, Jaejoong đành ngậm ngùi đưa nó cho Tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử cầm con voi, thích ý xoa một hồi rồi khuôn mặt yếu nhược đột nhiên lạnh ngắt, ánh mắt sắc như dao, ném thẳng con voi xuống mặt hồ gần đó không thương tiếc. Jaejoong nhìn đồ vật mình thích rơi xuống giữa hồ, cả người run rẩy cố kiềm chế không dám khóc. Tứ hoàng tử hừ một tiếng, nói một câu rồi quay đầu bỏ đi.
“Ngươi không xứng có nó.”
[5]
Tam hoàng tử mười chín tuổi, âm mưu soán vị, bị Tứ hoàng tử phát hiện trình tấu Hoàng thượng. Hoàng thượng sau một đêm tóc gần như bạc trắng, hạ lệnh phế truất ngôi Thái tử của Tam hoàng tử, bắt giải vào thiên lao, chờ ngày xử trảm. Hoàng hậu nghe tin, nửa đêm cắt cổ tay tự sát.
Tứ hoàng tử chính thức trở về cung, nghe nói được một vị thần y chữa bách bệnh xem cho nên đã khỏi hẳn, không còn yếu ớt như xưa nữa. Hoàng thượng thấy Tứ hoàng tử một thân tài trí, chưa kể phe cánh bên Han Quý phi trong triều không nhỏ, bèn quyết định truyền ngôi Thái tử cho Tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử lên ngôi, việc đầu tiên làm là xin chuyển tới Yên Dạ điện. Lý do rất chính đáng, mới về, ở cùng Ngũ hoàng tử cho bớt lạc lõng. Hoàng đế xúc động, gật đầu đồng ý.
Lúc này, Ngũ hoàng tử mười hai, Kim Jaejoong mười tuổi.
[6]
Tứ hoàng tử ở Yên Dạ cung, Jaejoong phải từ bỏ rất nhiều thói quen.
Không được gọi Yun-ah~, phải gọi là Ngũ hoàng tử.
Không được nghịch ngợm khắp nơi rồi phấn khích bổ nhào lên, bôi trét đất vào mặt Hoàng tử.
Không được ngồi ăn cùng, càng không được bắt Hoàng tử chỉ được ăn bánh bao mỗi lần đau bao tử còn mình thì xơi hết sơn hào hải vị của người ta.
Tệ nhất là không được ngủ cùng Yunho nữa. Bởi vì lúc đến mới có năm tuổi, thấy hoàng cung rộng lớn, nhớ cha mẹ, chưa kể ở nhà từng nghe cả đống truyện thâm cung bí sử rợn người nên rất sợ hãi, thường hay khó ngủ. Mãi sau phát hiện nếu có Yunho ở bên nằm kể chuyện hoặc để mình ôm ôm một chút, cọ cọ một chút thì ngủ rất ngon, từ ngày đó Jaejoong chuyển hộ khẩu sang giường Yunho luôn. Bây giờ phải nằm trằn trọc cả đêm, vừa muốn hờn dỗi, lại vừa nghĩ tủi thân. Ôm con voi mà lần ấy, bản thân phải ngâm mình dưới hồ gần một ngày để mò đến mức bị cảm, lại bị Yunho mắng không tiếc lời, Jaejoong càng nghĩ càng giận Tứ hoàng tử. Không có Yunho, vẫn là không ngủ nổi mà~
Mấy ngày sau, chẳng hiểu vô tình thế nào Tứ hoàng tử lại nhìn thấy con voi đồng của Jaejoong. Lần này, không cần vờ yếu đuối xin xỏ, Tứ hoàng tử ngay lập tức giật con voi trong tay Jaejoong ra, bật lên tiếng cười không khỏi khiến người nghe rét lạnh:
“Xem ra ngươi vẫn không chịu an phận nhỉ.”
“Tứ hoàng tử, là do Jaejoong tìm thấy nên nó thuộc về Jaejoong.”
Jaejoong oán hận tích tụ bao năm, lần này thấy Tứ hoàng tử mặt dày không nói lý nên cũng chẳng để ý trước mặt là Thái tử, giọng rất kiên định. Tứ hoàng tử nhìn Jaejoong, miệng ngừng cười, gương mặt xinh đẹp ném ra tia lườm sắc bén:
“Ở đất nước này, có thứ gì ta muốn mà lại không được.“
Nói rồi đưa tay lên tát thẳng vào mặt Jaejoong. Khóe môi rướm máu, Jaejoong vẫn bất khuất đứng đó trừng mắt, nhất quyết đòi lại con voi đồng. Tứ hoàng tử giận dữ, mặt vặn vẹo, quát một tiếng gọi hộ vệ tùy thân, ném cho hắn con voi rồi quay ra nhìn Jaejoong cười ác độc:
“Mang nó đi nấu chảy cho ta! Để ta xem tình yêu của ngươi bền chặt đến mức nào.”
Hộ vệ dạ một tiếng, nhanh chóng rời đi khuất dạng. Tiếng cười châm chọc của Tứ hoàng tử vẫn văng vẳng bên tai Jaejoong, nghe đau nhói như kim chích vào tim.
[7]
Tứ hoàng tử vừa tròn mười tám tuổi, Hoàng thượng ban lệnh nạp Thái tử phi.
Thái tử phi là chị gái Jaejoong, ngày thành hôn có qua gặp Jaejoong qua một lúc, luôn miệng kể mình đã gặp Tứ hoàng tử như thế nào, Tứ hoàng tử đẹp đến ra sao. Gương mặt bởi vì hạnh phúc mà đỏ bừng, rạng rỡ. Jaejoong nuốt ngược tất cả khó chịu với Tứ hoàng tử trước đây vào trong, mỉm cười chân thành chúc hạnh phúc. Lúc chị em chia tay, tuyết đầu mùa đã rơi tự lúc nào, nhìn vạt áo của tân nương khuất dần trong lớp màn trắng muốt, đỏ đến chói mắt.
Thái tử đại hôn, đến giờ động phòng lại bị Hoàng đế bắt gặp đang gian díu với một thái giám nhỏ phía sau Ngự hoa viên. Hoàng đế sinh thời kị nhất những kẻ ham mê nam sắc, không khỏi tức giận, thổ huyết ngất đi. Đêm hôm đó, Thái tử phi vẫn mặc nguyên phục trang tân nương, mỉm cười mãn nguyện, buộc một dải lụa trắng, thắt cổ tự vẫn.
Hoàng đế ốm nặng, vừa tỉnh dậy đã sai người tuyên chỉ phế truất Thái tử, biếm làm thứ dân, đày lên phương Bắc. Bên cạnh đó, gọi Ngũ hoàng tử tới dặn dò nguyên một đêm, sau đó lập tức viết di thư truyền ngôi vị cho Jung Yunho. Hai ngày sau, Hoàng đế băng hà.
Vương triều Lilac, năm Bình An thứ hai mươi mốt, Ngũ hoàng tử Jung Yunho lên ngôi, đổi niên hiệu thành Đông Phương Thần Khởi, ý mong đất nước có thể hưng thịnh, trở thành bá chủ phương Đông.
Những ngày cuối đông, hoàng cung u ám. Máu hòa lẫn tuyết, loang lổ thê lương.
[8]
“Yun-ah~”
“Được rồi, ta phê nốt tấu chương này là xong.”
Yunho quay về phía Jaejoong cười cười, hai tay vô thức xoa xoa chân mày. Jaejoong ngồi trên bàn trong gian nghỉ tạm của Ngự thư phòng, chống cằm giận dỗi khuấy khuấy bát cháo trước mặt.
“Ngươi ngày nào cũng ăn không đúng bữa, thức khuya như thế thì ta nấu mấy thứ này có ích gì đâu? Cho ngươi đau bao tử chết luôn, hừ.”
“Được trả nhiều tiền thì phải nai lưng ra mà làm cho người ta chứ~”
Yunho bật cười, gập thẻ bài, đặt bản tấu vừa phê sang một bên. Đứng dậy bỗng có chút xây xẩm mặt mày, mà bụng đúng là vẫn còn đau âm ỉ.
“Bỏ đi. Ta dắt ngươi trốn ra khỏi cung, đi về phía nam. Về phía nam nha, nhà ngoại ta có cả bãi ngô lớn để ăn nha, có đồng khoai tha hồ bới trộm nha~ Mình nuôi con gà béo ú rồi bọc đất bỏ nướng thơm lừng~ Không cần cái quốc khố tiền đè chết người của ngươi đâu à, có ta ta sẽ nuôi ngươi~”
“Ngươi thật là, chẳng có chí tiến thân gì cả~”
Yunho bật cười, đi tới đưa tay búng trán Jaejoong. Jaejoong cau mày phồng má:
“Tiến thân cái gì, cứ như thế này hoài thì ta thành thái giám mất thôi~”
“Nếu thế mà giữ được ngươi lại bên ta thì ta sẵn sàng giúp một tay~”
“A, bỏ ngay cái vuốt sói của ngươi ra!”
Đùa giỡn một hồi, cuối cùng Yunho cũng ngoan ngoãn ngồi ăn chén cháo Jaejoong nấu. Mùa xuân vừa sang, trên bàn có đặt thêm một lọ Tử đinh hương mới cắt, sương li ti vẫn còn lấm tấm trên những cánh hoa. Jaejoong lơ đãng chạm vào phiến hoa mượt mà, chợt đưa mắt nhìn ra khoảng không tối đen bên ngoài Yên Dạ điện, khẽ nói:
“Nếu có một ngày, ta phải rời khỏi đây…
Ngươi có từ bỏ mọi thứ đi cùng ta không?”
Yunho yên lặng, không đáp.
[9]
“Chúng thần thỉnh cầu Hoàng thượng lập phi.”
Yunho giận dữ đen mặt đứng bật dậy, hạ lệnh bãi triều. Văn võ bá quan vẫn đồng loạt quỳ dưới đại điện, không mảy may động đậy. Cái gì mà yêu nghiệt mê hoặc quân vương, cái gì mà nối dõi tông đường, toàn một đám ăn không ngồi rồi bàn chuyện thị phi. Jung Hoàng đế vất vả năm năm trấn áp phản loạn khắp nơi, bảo vệ ngôi vị vững vàng, giữ yên lành từng tấc đất Lilac, đến lúc tưởng như có thể an nhàn nghĩ cho mình một chút thì lại bị dồn ép vào mấy chuyện hậu cung như vậy, quả thực là không bình tĩnh nổi.
Lilac năm Đông Phương Thần Khởi thứ năm.
Đối mặt với tất cả quan lại triều thần, Jung Yunho tuyên bố lập Kim Jaejoong làm Hộ Quân – chức vị quân sư cố vấn gần gũi nhất với Hoàng đế bấy giờ, ban tặng Yên Dạ điện, công khai khiêu chiến. Thừa tướng đương triều vừa nghe thánh chỉ, ngay lập tức tháo mũ, quỳ xuống xin được ban chết. Jung Hoàng đế hai tay dưới long bào nắm chặt muốn bật máu, cười lạnh:
“Đừng tưởng vì ngươi là cha Jaejoong mà trẫm không dám giết ngươi. Kim thừa tướng, trẫm từ trước đến nay luôn kính trọng nể phục ngươi, thế nên ngươi biết điều thì cứ yên ổn mà sống cho trẫm.”
Nói rồi phất tay áo rời đi, gương mặt của thanh niên tuổi hai mươi, bừng bừng khí thế, sắc bén như một con sói hoang không thể thuần phục. Nguyên lão trong triều âm thầm thở dài, Hoàng đế tuổi còn quá trẻ.
Sau ngày đó, hầu như hôm nào Jaejoong cũng bị ám hại. Một lần thích khách cầm kiếm suýt đâm trúng Jaejoong, đúng lúc Yunho nhanh nhẹn tới đỡ được, bàn tay Thiên tử đưa ra cầm lấy mũi kiếm máu chảy ròng ròng khiến triều thần càng kiên quyết chống đối. Yunho một bên sai ám vệ trung thành nhất của mình bảo hộ Jaejoong, một bên sai người đi thu thập chứng cứ yếu điểm của tất cả đám quan lại trong triều, trong thâm tâm nôn nóng, lý trí lúc nào cũng căng thẳng đến mức tối đa. Jaejoong nhìn Yunho mang hết sức lực ra bảo vệ mình, vừa cảm động vừa đau lòng, lo lắng. Bọn họ đã lớn, không thể cứ sống thế này mãi, không thể trốn tránh chỉ nghĩ cho bản thân mình. Jaejoong sao cũng được nhưng Yunho là một quân vương gánh trên vai cả thiên hạ, lại chưa lên ngôi được bao lâu, ích kỉ cố chấp chỉ làm bản thân người ấy tổn thương mà thôi.
Lại một hôm, sau khi Jung Hoàng đế vừa bãi triều thì có một cung nữ tới bẩm báo, Jaejoong trúng độc. Yunho mặc kệ lễ nghi phong thái, điên cuồng chạy về phía Yên Dạ điện, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nhìn Jaejoong nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, Yunho đột ngột ngã khuỵu xuống. Thái y thấy vậy, một bên báo cáo tình hình, một bên hoảng hồn lo lắng cho tính mạng bản thân. Sau khoảng thời gian im lặng rất dài mới nghe Hoàng đế phán một câu lạnh thấu tâm can:
”Tất cả các ngươi, trẫm mặc kệ dùng cái gì cũng phải cứu kì được hắn. Hắn có mệnh hệ nào, Lilac này trẫm để các người tự trị với nhau.”
. |
Rate
-
Xem tất cả
|