Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Xem: 676|Trả lời: 15
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Fic] [Longfic] Where is love?

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
Một cô gái với niềm tin là có thể dùng năng lực của mình để chiến thắng tất cả khó khăn, một cô gái thích tự do ngôn luận, làm theo những điều mình thích, làm theo những điều mình cho là đúng. Một cô gái cảm thấy nước Nhật thật bình yên, cảm thấy mọi thứ xung quanh mình thuộc về nước Nhật, thành phố Tokyo có thể giúp cô quên hết mọi ưu phiền. Cô gái không còn nhớ nhiều về quá khứ, chỉ biết rằng, mình đã sống rất hạnh phúc với cha mẹ nuôi người Nhật, với một ông anh vô dụng nhưng lại đáng yêu, rất sợ cô em gái của mình, nhưng lại luôn yêu thương và là chỗ dựa cho cô mỗi khi cô muốn khóc. Cô gái ấy tin rằng, cuộc sống là phải được tự do làm theo suy nghĩ và những điều mình thích. Và cô tin rằng tình yêu cũng như thế, chỉ cần thấu hiểu và tin tưởng thì tình yêu sẽ luôn bền vững. Cô luôn tin tưởng vào tình yêu của anh, và luôn làm hết tất cả những gì anh muốn, và như vậy tình yêu của cô trôi qua thật êm đềm, với bao nhiêu những hồi ức đẹp, hiện tại đầy hạnh phúc, và tương lai mai sau luôn tươi sáng.
Nhưng rồi… có một ngày, một người khác đã xuất hiện trong cuộc đời cô, một kẻ hoàn toàn đối nghịch với cô, về mọi mặt. Anh ta, không giống như một người đàn ông tốt trong suy nghĩ của cô, một kẻ kiêu ngạo, một kẻ quái dị, và khá là tâm thần. Hắn ta chẳng biết làm gì ngoài việc ra lệnh, ngoài việc đặt ra những câu thật ngớ ngẩn, và còn một điều là hắn ta cực kỳ, cực kỳ ghét nước Nhật, ghét cay ghét đắng… Hắn ta trái ngược hoàn toàn với cô, và cô cảm thấy ghét hắn còn hơn những kẻ tồi tệ trên đời này. Chẳng còn có thể nhớ bao nhiêu lần cô đã cãi nhau với hắn, cảm thấy hắn giống như của nợ từ trên trời đổ xuống. Thế nhưng, mọi chuyện không như cô tưởng tượng, khi mỗi ngày trôi qua, trái tim cô đã thay đổi, và rồi cô dần phát hiện ra rằng, cái kẻ xấu xa đó, đã dần thay thế hình bóng của người cô yêu, và không biết từ lúc nào hắn đã ở trong trái tim của cô.










cr: mycp
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 20-7-2012 09:14:52 | Chỉ xem của tác giả
Seoul thế kỷ mới!




“Tôi đã đến đất nước này, à không, phải nói là tôi đã trở về với quê hương của mình. Tôi vốn là người Hàn Quốc mà. Ngồi trên máy bay tôi hồi hộp và nghĩ về cảm giác khi đặt chân lên mảnh đất quê hương này, bao lâu rồi nhỉ? Tôi tự hỏi bao lâu rồi tôi mới trở về Hàn Quốc. Thậm chí trong trí nhớ của tôi cũng không còn rõ ràng nữa. Tôi thật sự rất lo lắng, liệu tôi có thể thích nghi ngay được với cái không khí chẳng thể hiểu quen hay lạ đó không? Tôi ngồi và cố tạo ra mọi tình huống, và tự nhẩm lấy tiếng Hàn Quốc, vốn tiếng Hàn ít ỏi của tôi, tôi cảm thấy hơi sợ, bởi tôi không biết phải đối đáp với họ như thế nào? Bao năm xa quê nhà, lần đầu tiên tôi trở về Hàn Quốc, xa lạ, một cảm giác không giống như khi tôi đi học ở Florida, hay tôi đi công tác ở Paris, mà bây giờ tôi đang trên đường về Hàn Quốc, về chính quê hương của tôi. Con người ở đó như thế nào nhỉ? Phố xá ở đó như thế nào nhỉ? Tất cả bao nhiêu là câu hỏi đặt ra, nhưng lại chẳng có câu trả lời nào, bởi đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên trong sự trưởng thành của tôi, tôi trở về Hàn Quốc.”


Chiếc máy bay đáp cánh xuống phi trường Gimbo, một phi trường khá lớn của Hàn Quốc, Yukiko bước xuống với nỗi niềm lo lắng của người con xa quê hương bao năm trở về. Lần này cô được đặc phái đến Hàn Quốc để tìm hiểu về mảng đề tài mỹ phẩm, có lẽ bởi cô là người Hàn nên mới được giao nhiệm vụ này chăng? Nhưng biết làm sao được, cô chẳng còn nhớ gì về Hàn Quốc hết, cái cô nhớ duy nhất chính là món kimbab của Hàn mà thôi. Làm sao bây giờ đây?
Chợt có cái vỗ vai bất ngờ từ phía sau. Yukiko quay lại, thì ra là chị Hariya. Cô thốt lên:
_ Ôi, chị, sao lại đánh em?
_ Em làm cái gì mà thần người ra thế, cứ như cái cây trôi đứng vậy?
_ Em đâu có thế đâu?
_ Thế mà có đấy, mau đi ra cửa chính đi.
_ Ôi thật là, mà ai nghĩ ra việc phái em về Hàn vậy, mặc dù em đúng là người Hàn, nhưng em đâu có nhớ gì về đất nước này đâu.
_ Chị cũng chẳng hiểu, nhưng đó đã là lệnh của chủ biên rồi, phải làm theo thôi, còn có chị mà, em đừng có lo, cứ làm tốt nhiệm vụ đi.
Đành vậy chứ biết làm sao, Yukiko đưa đôi mắt buồn tha thiết như mọi khi nhìn xung quanh mình, quang cảnh nhộn nhịp xung quanh cô không thu hút nổi và cũng không dễ lấp đi nỗi lo lắng tràn ngập trong cô.



Về đến khách sạn, Yukiko lấy khóa phòng, và cất hành lý. Chị Hariya cùng ở một phòng với cô, nhưng có cuộc điện thoại gấp từ tòa soạn nên chị ấy nhờ Yukiko mang hành lý lên giùm. Yukiko sắp xếp hành lý, và lại lấy ví của mình, mở ra và ngắm tấm ảnh trong đó, cô mỉm cười, giống như được tiếp thêm một sức mạnh mới, hình ảnh của Seung Woo tươi cười nhìn cô, chưa bao giờ Yukiko cảm thấy mệt mỏi nếu cô nhìn thấy hình Seung Woo đâu đó chung quanh mình. Việc cô phải làm việc chăm chỉ như vậy, cũng chỉ vì mục đích, chờ đến ngày cô và Seung Woo có thể nắm tay nhau bước vào lễ đường. Cô lại tiếp tục mở trang blog của mình ra, và trút hết bầu tâm sự vào đó, nhưng nỗi niềm của cô khi lần đầu tiên cô trở về Hàn Quốc, và những cảm giác nhớ nhưng cô dành cho Seung Woo, tất cả cô chỉ có thể thổ lộ qua trang blog này.
Tiếng chị Hariya vang lên:
_ Nhanh lên em, chúng ta phải đi lấy tin.
_ Ngay bây giờ ư?
_ Chứ em nghĩ lúc nào nữa chứ, chúng ta qua đây là để săn tin chứ không phải đi du lịch.
_ Ôi ngay bây giờ sao? – Yukiko phụng phịu tắt điện thoại và chuẩn bị đồ dùng cho buổi săn tin lấy ảnh.
_ Thôi mà, đừng đưa bộ mặt bánh bao đó ra nữa, nếu làm tốt về chị sẽ thưởng cho mà.
Hai người nhanh chóng xuống sảnh và đón chiếc taxi rời khỏi khách sạn. Yukiko ngắm nhìn đường phố Seoul, sao chẳng có một chút thân quen nào với cô, thật lạ và cũng thật xa xôi. Cô chẳng biết diễn tả điều đó thế nào, giá mà có Seung Woo ở đây. Hai bên đường phố xe cộ tấp nập qua lại, mọi người bận rộn lao đi như tên bắn trên các vỉa hè, cái không khí đó cũng tương tự như Tokyo, nhưng chẳng hiểu sao nó khác xa một trời một vực, xa lắm, đến nỗi cô không biết mình sẽ thích nghi như thế nào với con người ở đây. Buồn và thật sự rất tủi thân, sao quê hương của mình mà lại xa lạ như vậy nhỉ, thật khó hiểu làm sao.
Buổi tối hôm đó trở về thật mệt mỏi, Yukiko cảm thấy ngày dài hơn thế kỷ nữa, làm sao để thoát khỏi cảm giác này. Chị Hariya vui vẻ:
_ Hôm nay em làm tốt lắm.
_ Tốt ư, em còn nghĩ sắp chết đến nơi ấy.
_ Thế á, nhưng chị thấy em làm rất tốt đây, thôi đi ăn gì đi.
_ Ôi em không muốn đi nữa đâu.
_ Sao lại thế? Bao lâu mới trở về Hàn Quốc mà em không muốn đi tham quan khắp nơi sao? Chị nghe nói sông Hàn cũng rất tuyệt đấy, đi đi, chị sẽ đãi em ăn tối.
Chị Hariya kéo tay Yukiko đi, cô la lên:
_ Ôi chị!!!!!!!!
_ Đi đi nào, chị có còn là cấp trên của em không?
Yukiko đành lê cái thân mệt mỏi đi theo chị Hariya, cô tự nhủ: “Thôi kệ, đã lỡ đi rồi thì cũng phải đi xem Seoul thế nào.”
Hai chị em xuống sảnh và chị Hariya bảo Yukiko đứng đợi và đi gọi taxi. Yukiko đứng và ngó qua ngó lại xung quanh, phải nói là không khí buổi tối thật trong lành, mọi người lại tiếp tục ra vào, chắc lại có tiệc tùng gì trong đó. Tự dưng theo quán tính, Yukiko lấy máy ảnh ra và chụp lại mọi vật xung quanh mình. Và rồi cô bất chợt dừng máy ảnh lại, ngay trước vòi phun nước ở sân cây cảnh của khách sạn, một người đàn ông mặc bộ đồ trắng, đang đứng trầm ngâm ở đó. Yukiko giống như bị một luồng điện hút vào, cô bất giác nhìn người đàn ông ấy, dù cô không biết anh ta là ai. Chỉ nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của anh ta, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy anh ta đang đắm chìm trong nỗi buồn vô thức nào đó, ánh mắt của anh ta thật xa xăm, ngắm nhìn những tia nước từ vòi phun bắn ra tung tóe. Trông anh ta ăn mặc khá sang trọng, và ra dáng một quý ông, nhưng đôi mắt thì lại buồn quá, có vẻ như sắp khóc, và cũng có vẻ như sắp nổi giận, cảm giác lẫn lộn. Anh ta cứ mãi ngắm vòi phun nước ấy, nhưng lại hoàn toàn bất động. Yukiko lại bật máy ảnh lên, vì cô muốn chụp lại hình ảnh của chàng trai ấy, cô không hiểu sao mình lại làm như vậy, nhưng sự thật cô đã bị cuốn hút bởi anh ta. Anh ta giống như một nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết mới của cô vậy, có thể thế không nhỉ? Người đàn ông mặc bộ đồ trắng, đứng ngắm nhìn vòi phun nước với một đôi mắt đầy tâm trạng, ưu tư, có thể sẽ là một nhân vật mới trong câu chuyện của cô. Có thể lắm.
Chị Hariya gọi taxi xong liền gọi lớn:
_ Yukiko!!!
_ Vâng, em tới ngay.
Yukiko vội cất máy ảnh, và vội vàng rời đi, nhưng cô lại đứng lại, không hiểu sao cô lại không thể rời mắt khỏi chàng thanh niên kia. Chị Hariya lại và kéo Yukiko đi. Cuối cùng cô cũng phải rời khỏi khách sạn.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 20-7-2012 18:47:14 | Chỉ xem của tác giả
Buổi tối đáng nhớ!



“Chẳng có món ăn nào có thể ăn được cả, món ăn Hàn Quốc là thế này sao? Ôi!!!!!”
Yukiko chán nản liếc đôi mắt của mình qua dọc tủ kính đầy thức ăn, không hiểu sao chẳng có món nào cuốn hút được cô.
_ Em sao thế? Chọn lấy một món đi, không lẽ cứ đi tới đi lui hoài vậy?
_ Chọn món nào ạ?
_ Sao chị biết được em thích ăn gì, cứ thấy thích cái nào thì chọn đi.
_ Em đã nói là em không muốn ăn mà.
_ Thôi nào dù gì cũng đã đến đây rồi, không lẽ tốn cả mớ tiền taxi chỉ để đi qua đi lại thế này thôi sao?
_ Ôi!
Cuối cùng Yukiko cũng đành chọn lấy một món, không biết có phải là sự lựa chọn sáng suốt hay không, bởi cô cũng chẳng có lấy chút tâm trạng nào để ăn uống.
Hai người ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ, ở đây có thể ngắm phố xá xung quanh.
_ Em rời khỏi Hàn Quốc từ năm mấy tuổi?
_ Có lẽ là ba hay bốn tuổi gì đó, em không nhớ rõ nữa.
_ Thế à, thế chắc em cũng chẳng còn nhớ tên Hàn Quốc của mình nhỉ?
_ Tên Hàn Quốc ư? Có lẽ thế. – Yukiko vừa ăn vừa mỉm cười nhẹ nhàng.
Thật ra, dù có lãng quên tất cả, nhưng Yukiko chưa bao giờ lãng quên tên tiếng Hàn của mình, chỉ có điều dường như cô chưa bao giờ tiết lộ tên thật của mình cho bất cứ ai, kể cả Seung Woo, không hiểu sao cô lại muốn giữ lấy bí mật đó cho riêng mình.
Chị Hariya mua lại một vài món tráng miệng.
_ Chị nghe nói món tráng miệng ở đây là ngon lắm đấy.
_ Sao lại toàn bánh ngọt thế?
_ Em không thích bánh ngọt à? Ăn bánh ngọt tráng miệng là tốt lắm đấy.
_ Sao chị lại có sở thích giống y như Seung Woo thế nhỉ? Em thì chẳng tài nào nuốt nổi mấy món bánh ngọt này.
_ Ồ thế sao? Chị không biết đấy, nhưng thôi chị đã lỡ mua rồi, ráng ăn một chút đi, xem như chị năn nỉ em.
Yukiko lấy nĩa xắn mấy miếng cố gắng nhét vào miệng.
_ Đã có quyết định chưa?
_ Quyết định gì ạ?
_ Cuốn sách thứ hai của em ấy?
Nhắc đến đề tài này, mắt của Yukiko đột nhiên sáng rỡ lên:
_ Chuyện đó ấy ạ? Vâng em đã nộp bản thảo rồi, họ đang trong giai đoạn duyệt thảo lần hai.
_ Ồ đã được duyệt thảo lần hai rồi à, chà tuyệt thật đấy.
_ Vâng ạ, khi nghe họ gọi điện thông báo như vậy, em đã sướng phát điên lên đi được. Chị biết không, em đã hơn 50 tin nhắn cho bạn bè em để thông báo về tin mừng ấy đấy.
_ Thế sao không nhắn cho chị?
_ Hả, em không nhắn cho chị sao?
_ Em hỏi nghe rất hay, em nhắn cho chị rồi thì chị còn hỏi em làm gì?
_ Ôi thế sao, híc, đầu óc em đãng trí quá, xin lỗi chị ạ.
_ Hay thật, chị cứ nghĩ là những tin vui thế em sẽ san sẻ cho chị trước nhất, hơn cản Seung Woo ấy chứ.
_ Ôi chị tha lỗi cho em, chị cũng biết tính đãng trí của em mà.
_ Haizzzzzzzz, bởi biết tính đãng trí của em, nên chị càng lo hơn, bởi vì Seung Woo mà lấy em về rồi thì chỉ có khổ.
_ Chị này thật là...
_ Chị không lo cho Seung Woo mà là cho em ấy, em sẽ làm thế nào để giữ cậu ấy đây.
Đột nhiên chị Hariya nhắc đến điều ấy khiến Yukiko chạnh lòng suy nghĩ, từ bấy lâu nay cô luôn tin rằng chỉ cần có niềm tin vào người yêu thì bao nhiêu khó khăn cũng sẽ vượt qua được. Nhưng sự thật cô có rất nhiều điều thắc mắc muốn hỏi Seung Woo, các mối quan hệ của anh, các cô gái vây quanh anh, rất nhiều những dấu chấm hỏi đặt ra trong suy nghĩ của Yukiko, một lời cũng khó nói hết. Yukiko lại ngồi sững ra, chị Hariya lay cô:
_ Em sao thế?
_ Ơ, dạ, ơ, không, không có gì.
_ Em cũng nên suy nghĩ xem nên làm thế nào đi, Seung Woo đẹp trai lại nhiều triển vọng như thế thì bao nhiêu cô theo đuổi đấy, hãy cẩn thận mà giữ lấy.
Yukiko không muốn nói gì thêm, cô cũng không biết nên mở lời thế nào. Cuối cùng lại chỉ ngồi im lặng như thế và lại hướng ánh mắt mình về phía cửa sổ, cuộc sống luôn nhộn nhịp đến thế sao? Chừng nào thì ánh đèn chạy dài trên mọi nẻo phố đó sẽ tắt, một câu hỏi thật khó để trả lời, bởi chỉ có khi sự sống không còn thì ánh đèn đó mới tắt mà thôi, con người còn sống thì sẽ còn làm việc, còn bận rộn, và cuộc sống sẽ còn vội vã như thế. Yukiko suy nghĩ miên man trong đầu cho đến khi tiếng nói của chị Hariya vang lên:
_ Em làm gì mà lại ngồi thần ra thế?
_ Hả, à không, không có gì đâu ạ.
_ Đi về nào, chị đã tính tiền rồi.
_ Vâng.
Hai người bước ra và Yukiko lại càu nhàu như mọi khi:
_ Chị à, lần sau đừng đưa em đến mấy nhà hàng như thế này nữa, cũng đừng ăn bánh ngọt nữa nhé, em thật là chán lắm rồi.
_ Ôi chị biết rồi mà, em không cần phải cáu lên thế.
_ Chị biết là em khổ thế nào với cái tính mê bánh ngọt của Seung Woo không?
_ Thế hả?
_ Ở đây em chẳng biết gì cả, tiếng Hàn cũng không còn nhớ nhiều, kể cả món ăn Hàn lại cảm thấy sao sao ấy, không tài nào nuốt nổi, em nói thật em không thể nào kham nổi nữa.
_ Ồ chị xin lỗi, nhưng bù lại chị có thứ này cho em.
Chị Hariya rút ra từ trong giỏ xách một chai rượu vang, Yukiko nhìn thấy và reo lên:
_ Ôi chị, chị Hariya, chị thật tuyệt vời.
_ Để kỷ niệm quyển sách của em được duyệt lần hai, chị đã mua cái này đấy.
_ Chị đúng là luôn mang lại những điều ngạc nhiên.
Yukiko mỉm cười tươi tắn, rồi cả 2 chị em lên xe và ra về.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
 Tác giả| Đăng lúc 25-7-2012 23:11:43 | Chỉ xem của tác giả
Tại khách sạn!


Yukiko đã trở về khách sạn, hai chị em khui chai rượu vang và cùng thưởng thức, Yukiko mơ màng:
_ Thật sự em đã rất sung sướng khi chủ biên Raydown gọi điện cho em, quyển sách của em đã được duyệt lần hai ư, thật bất ngờ, em đã sướng đến phát điên lên. Giá mà anh Seung Woo có thể minh họa nó thành truyện tranh thì tốt quá.
_ Sao em không thử đề nghị với cậu ấy?
_ Em đã thử đề nghị rồi, nhưng anh ấy lại bảo, không muốn dựa dẫm vào em, chẳng hiểu sao anh ấy lại nói như thế, thế nào là dựa dẫm chứ? Em viết truyện và anh ấy vẽ tranh minh họa, đồng sáng tác mà anh ấy lại biến nó thành sự dựa dẫm là sao nhỉ?
_ Seung Woo và em, cả hai đứa giống như nhau thôi, đứa nào cũng cứng đầu cả.
_ Thật chứ ạ? Em lại nghĩ lòng tự trọng của anh ấy cao quá, khiến cho công việc không suôn sẻ, giả sử chẳng có cái gọi là lòng tự trọng đó thì có lẽ sẽ không vất vả thế này, đúng không chị?
_ Uhm, cũng đúng, haizzzzzzzzz, nhưng em cũng thế thôi, chẳng phải đã mấy lần cãi nhau với chủ biên để nâng cao giá trị của bản thân đó sao? Thế này thì hai đứa rất hợp nhau còn gì.
_ Em cũng muốn làm cái nhiều cái cho anh ấy, nhưng rồi anh ấy lại bảo, anh ấy có thể tự lo được, và anh ấy đã đẩy em ra như thể em không có vị trí nào trong lòng anh ấy, em cảm thấy anh ấy xem em như người lạ vậy. Hay tại em đa nghi quá?
_ Chị khuyên em, nên để cho Seung Woo có thời gian, cậu ấy luôn muốn chứng tỏ mình, luôn muốn chứng minh cho em thấy cậu ấy có thể đem lại cho em hạnh phúc đó mà, hãy chờ đợi cậu ấy.
_ Thế ạ? Có lẽ nên làm như thế.
“ Mình đã mơ ước có thể làm điều gì đó, có thể được viết nên những suy nghĩ của mình, được làm những gì thuộc về thế giới của mình. Những gì mình phải viết, phải tìm hiểu để đăng báo hằng ngày, mình cảm thấy không chân thật, cứ như mình là một con người khác, một thế giới khác không thuộc về mình. Nhân vật, mỹ phẩm, nữ trang, những sự kiện, đời tư... tại sao mình cảm thấy nó thật xa lạ, như một câu chuyện cổ tích không tồn tại. Mình không thể nói điều đó với ai, bởi mình phải công nhận một sự thật rằng, những thứ phù phiếm đó đem lại đồng lương cho mình, đem lại miếng cơm cho mình, nên chẳng còn cách nào khác, mình phải sống vì nó. Seung Woo có thể hiểu được tâm trạng đó của mình không? Chắc là khó hiểu lắm. Người có thể duy nhất hiểu được mình chính là trang blog này, chỉ có nó mới hiểu mình.”
Yukiko thở dài và buông chiếc điện thoại xuống, lúc này đại sảnh khách sạn thật vắng lặng, có mỗi mình cô cùng những chiếc ghế sofa xung quanh, một bầu không khí yên tĩnh. Yukiko cúi xuống nhìn chiếc điện thoại chăm chú. Bất chợt vang lên tiếng cười của một cô gái từ phía xa, Yukiko ngước lên, một cặp đôi bước qua, cô gái nắm lấy tay chàng trai, hạnh phúc cười đùa, Yukiko nhìn theo ngưỡng mộ, dù chỉ được nhìn từ phía sau lưng:
“Ôi một cặp thật đẹp đôi làm sao, cứ như từ trong câu chuyện cổ tích bước ra vậy. Chàng hoàng từ và nàng công chúa, ôi!” Yukiko lấy điện thoại ra chụp lại cặp đôi ấy.
“Hình như họ là một cặp đôi giàu có, trông họ sang trọng quá, thật tuyệt vời. Hoặc là không phải thế, cũng chỉ là một cặp đôi bình thường, cùng làm nhân viên trong khách sạn hay một công việc bồi bàn ở đâu đó, hôm nay là dịp đặc biệt nên họ phá lệ và hẹn hò trong khách sạn sang trọng, để khiến cô gái được vui chàng trai đã dành dụm tiền để cho cô ấy một đêm đáng nhớ, có thể thế.”
Yukiko mỉm cười với suy nghĩ của mình, thì cô lại ngờ ngợ trong suy nghĩ: “Mà khoan, sao trông anh chàng kia có vẻ quen quen.” Yukiko ngước lên nhìn lần nữa, và lần này cô bất ngờ vô cùng khi nhìn thấy cảnh tượng diễn ra ở ngay trước cửa khách sạn. Chàng trai đó, một người đàn ông mặc bộ đồ vest trắng sang trọng, lịch lãm, hất tay bạn gái của mình ra, một hành động bất lịch sự chưa từng có, cô gái ngỡ ngàng cũng y như Yukiko. Cô gái ấy nói chuyện bằng tiếng Hàn:
_ Sao thế anh?
Chàng trai quay lại về phía cô ấy, lúc này Yukiko lại càng sững sốt: “Ôi gương mặt nhìn nghiêng đó, phải rồi, chính là...”. Thì ra chính là người đàn ông mà Yukiko đã nhìn thấy ở vườn hoa của khác sạn khi nãy, người đàn ông với ánh mắt buồn ưu tư, ngắm nhìn vòi phun nước đó, chính là anh ta. Yukiko tròn xoe đôi mắt ngắm nhìn cặp đôi ấy, không là ngắm chàng trai ấy, trong khi cô gái kia cố chèo kéo anh, thì anh ta lại hất tay ra một cách không thương tiếc, khác hẳn với hành động lãng mạn vừa nãy. Yukiko vô cùng ngạc nhiên, anh ta nói cái gì đó với cô gái. Cô ấy lại khóc và nói to hơn:
_ Oppa, sao anh lại thế, đó đâu phải là lỗi của em, chỉ là thua một ván bài mà anh lại nổi cáu lên thế sao?
_ Thua một ván bài, cô nói đơn giản quá.
Sau đó anh ta rút ra từ trong túi một tờ giấy và đưa cho cô nàng kia:
_ Đây, cái này chắc đủ rồi nhỉ? Hay cần hơn thế?
Cô ấy vẫn cố níu kéo:
_ Oppa, anh làm sao vậy?
Anh ta hất ra:
_ Đừng có nhiều lời nữa, đi đi, trước khi tôi tống cô ra khỏi đây, thì đi trong nhẹ nhàng vẫn hơn.
_ Nhưng anh à!
Anh chàng đó bất ngờ quay lại phía Yukiko, nhìn thấy cô ấy cầm điện thoại, anh ta hét lớn:
_ Không được chụp hình.
Yukiko sững lại: “Gì cơ?”, vì cô chưa kịp nghe ra anh ta nói gì bởi tiếng Hàn Quốc Yukiko vẫn chưa thành thạo lắm.
Anh ta tiến nhanh lại phía Yukiko giựt mạnh điện thoại, cô vô cùng bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì, lại nhìn anh chàng đó sững sốt.
_ Tiếng Nhật à? Anh ta cười khẩy, nói lại một câu tiếng Nhật:
_ Người Nhật thật chẳng ra sao?
Yukiko đứng phắt dậy:
_ Anh nói cái gì chứ?
_ Tôi nói là người Nhật chẳng ra sao cả.
_ Cái gì?
_ Tòa soạn báo nào cử cô tới đây? Tôi sẽ xóa bức ảnh này.
Lúc này Yukiko mới giựt bắn người, cô cố giằng để lấy lại điện thoại:
_ Anh làm cái trò gì thế hả, trả lại điện thoại cho tôi.
_ Cô buông ra đi. Anh ta hất tay và Yukiko ngã nhào xuống ghế sofa.
Xong xuôi anh ta quăng luôn điện thoại vào mặt cô:
_ Lần sau muốn làm paparazzi thì nên chuyên nghiệp một chút.
Yukiko lật đật giở lấy điện thoại, cô tức điên và gào lên:
_ Cái gì thế này, trang blog của tôi. Tên khốn, anh, anh đã xóa luôn cả trang blog của tôi rồi.
_ Thì sao chứ, là cô đã gây sự trước mà.
_ Gì chứ?
Nói rồi anh ta đã hất nguyên ly rượu đang cầm trên tay vào mặt của Yukiko.
_ Đây là cái giá cho kẻ đi theo chụp lén của người khác.
Không chỉ thể, kẻ xấu xa tồi tệ ấy đã quăng một tờ chi phiếu vào mặt Yukiko:
_ Cầm lấy, và đi mua lại một bộ quần áo cho phù hợp hơn ấy.
Nói rồi hắn ta bỏ đi. Yukiko sửng sốt đến nỗi cô không thể phản ứng được gì trước một loạt những sự việc bất ngờ xảy ra như thế.
Cô gái kia cứ chạy theo và gào lên: “Oppa, chờ em, em xin anh mà, em đã làm gì sai chứ? Oppa, oppa à?”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 25-7-2012 23:12:48 | Chỉ xem của tác giả
Mâu thuẫn


Lúc này Yukiko mới hoàn tỉnh lại, cô không chỉ tức điên lên mà còn cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, không thể chịu đựng hơn được nữa, từ trước tới giờ chưa có kẻ nào dám làm thế với cô.
Cô đuổi theo:
_ Nàyyyyy, tên khốn kia. Yukiko tiến lại phía hắn ta, vung một tay đấm mạnh vào mặt hắn, một cú trời váng.
“Bùmmmmmmm”
Tên khốn ấy ngã xuống đất chúi nhũi, cô gái kia vội chạy lại đỡ. Yukiko cầm lấy tờ chi phiếu ném vào mặt hắn.
_ Để tôi cho những loại người như anh biết, không phải ai cũng có thể mua bằng tiền đâu, đồ tồi, thật uổng phí khi tôi nghĩ anh là một người đàng hoàng, còn cư xử như thế tôi sẽ giết chết anh đấy.
Cô gái kia hét lên: “Mày làm trò gì thế hả?” và định xông lại đánh Yukiko, nhưng gã kia nắm lấy tay cô và hất ra, rồi đứng dậy, cười, cái kiểu cười của một kẻ sở khanh, theo trí nhớ của Yukiko.
_ Ra là thế, cô cũng tuyệt đấy chứ...
Hắn chưa kịp nói thêm gì, thì đột nhiên có một người đàn ông chạy từ bên ngoài vào, cúi chào hắn ta:
_ Chúng ta trở về thôi, ngày mai chúng ta phải lên đường sang Nhật, cha cậu đã yêu cầu như thế.
Yukiko không hiểu ông ta nói gì với tên xấu xa kia, chỉ thấy thái độ của hắn ta vô cùng kích động.
_ Cái gì chứ, ai ra lệnh như thế?
_ Thưa, là cha của cậu, chúng ta phải... Ôi, cậu chủ, mặt của cậu, sao lại thế ạ?
Ông ấy hốt hoảng khi nhìn thấy máu tứa ra từ miệng của hắn, hắn ta hất tay ông, và hét lớn:
_ Tại sao lại là Nhật Bản chứ (bằng tiếng Hàn), sau đó quay về phía Yukiko, nói bằng tiếng Nhật: “Người Nhật thật chẳng ra làm sao.”
_ Cái gì, anh còn dám.
_ Được thôi, thế thì đi vậy.
Nói rồi anh ta đột nhiên kéo tay Yukiko lôi đi, Yukiko hoảng hốt la lớn:
_ Này anh làm cái trò gì thế hảaaaaaaa?
_ Cô im lặng đi giùm tôi.
Yukiko vung vẫy cố gắng hất tay anh ta ra, nhưng vô ích, anh ta kéo cô đi như thể một món đồ:
_ Này, buông tay tôi ra. Anh làm cái trò gì thế hả? Này…
Trong khi đó cô gái kia cùng người đàn ông đuổi theo:
_ Oppa, oppa.
Hắn lôi Yukiko vào cầu thang máy, người đàn ông và cô gái kia đuổi tới, nhưng vô ích, cửa cầu thang đã đóng lại. Còn lại Yukiko và hắn ta trong cầu thang, lúc này hắn hất tay Yukiko ra, cổ tay của cô đau nhói như thế bị trặc, cô tức tối:
_ Sao lại có tên khốn như anh chứ, một kẻ vũ phu.
Nhưng dường như hắn chẳng nghe lời cô nói mà lại quay mặt hướng khác, nói lảm nhảm một câu gì đó, trông hắn phát sợ lên được, Yukiko không còn chịu đựng được nữa, cô hét tướng lên, bằng một cái giọng to chưa từng thấy:
_ Nàyyyyyyyyyyyyyyyy, tên khốn kiaaaaaaaa….
Lúc này hắn mới giật bắn người quay sang nhìn Yukiko, bằng đôi mắt ngạc nhiên như nhìn thấy một sinh vật lạ từ trên trời rớt xuống, rồi hắn hỏi, với cái giọng xấc xược:
_ Sao cô lại ở đây?
Yukiko tròn xoe mặt nhìn gã đó, rõ ràng hắn đã lôi cô vào đây mà.
_ Trời, không ngờ người Nhật cũng có cái kiểu bám đuôi như thế sao? Thảo nào…
Hắn vừa nói vừa cười, cái gương mặt đáng ghét không chịu được, Yukiko cảm thấy chỉ muốn đấm cho hắn thêm một cái nữa. Cô gào lên:
_ Ai mà thèm theo một tên khốn như anh vào đây, rõ là đồ tâm thần, anh là người đã lôi tôi vào đây kia mà.
_ Cái gì? Tôi lôi cô vào đây?
_ Thế thì tự dưng tôi lại ở đây à?
_ Cô có chân thì tự đi vào chứ, sao còn hỏi tôi?
_ Cái gì chứ?
Sự kiên nhẫn của Yukiko tắt ngấm, cô xấng lại vung tay lên và định tát cho hắn một cái, lúc này hắn chụp lấy tay của cô.
_ Này lúc nãy tôi là quá bất ngờ nên không kịp phản ứng gì, còn bây giờ thì đừng hòng nhé.
Nói rồi hắn đấy cô sát vào vách, một tay giữ lấy cô, một tay chống lên vách cầu thang, Yukiko chưa kịp phản ứng gì, cô hốt hoảng nhìn hắn: “Ôi làm sao thế này, anh ta định làm gì vậy?”
Cô định làm một cái gì đó chống cự lại, nhưng đột nhiên ánh mắt của hắn nhìn cô, ánh mắt đó nhìn xuyên thấu cứ như thế anh ta đang dò xét điều gì đó. Nhưng thật kỳ lạ, khi nhìn vào đôi mắt đó, Yukiko cảm thấy toàn thân mình đông cứng lại, không thể làm được gì, ánh mắt ấy có một sức hút đặc biệt với cô. Đột nhiên toàn thân của Yukiko run rẩy lên. Thấy vậy anh ta mỉm cười.
_ Không tồi nhỉ?
Rồi anh ta bất chợt cúi sát vào mặt Yukiko, và… hôn vào môi của cô, Yukiko trợn tròn hai con mắt lên, cô bất ngờ đến nổi không còn phản ứng gì được nữa, hai tay cô bình thường linh hoạt là vậy, mà giờ cứ như vật để trưng dụng ấy.
Hắn ta ngước mặt lên nhìn vẻ hốt hoảng của Yukiko, và rồi lại mỉm cười:
_ Hóa ra là như thế này, cũng thú vị quá chứ.
Hắn ta toàn buông ra những lời gì đâu, và cực kỳ khó hiểu, Yukiko định thần lại, thì hắn đã bấm cầu thang dừng lại ở tầng 15, lúc đó cô vẫn còn đang thở dốc, cánh cửa cầu thang mở ra, kẻ xấu xa ấy bước ra khỏi rồi quay lại vẫy tay chào Yukiko:
_ Tạm biệt nhé, em yêu.
Hắn hôn nhẹ lên tay, rồi vẫy vẫy chào, cho đến khi cánh cửa thang máy khép lại, nụ cười nhếnh mép đầy dạng khinh khi ấy, có lẽ in sâu mãi mãi trong trí nhơ của Yukiko, nụ cười đó trái ngược hoàn toàn với ánh mắt của hắn. Một kẻ xấu xa và điên rồ.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
 Tác giả| Đăng lúc 25-7-2012 23:41:09 | Chỉ xem của tác giả
Thiên thần trong mắt em?



Yukiko chẳng thể phản ứng gì vì thậm chí cô vẫn còn chưa hoàn hồn kịp. Khi cô bình tĩnh lại thì cánh cửa thang máy đóng lại từ lâu rồi. Và Yukiko chợt nhớ ra lời hắn nói lúc nãy:
_ Cái gì chứ? Hắn gọi mình là gì? Em yêu à? Ôi trời điên rồi, hắn điên thật rồi. Dám gọi mình bằng cái kiểu bất lịch sự như thế sao?
Yukiko định dừng cầu thang máy, thì không ngờ nó đã lên tới tầng 18 rồi. Cô tức tối, lấy tay lau mạnh môi của mình, ấm ức: “Đồ tồi, đồ khốn.”
Cô vừa bước ra sảnh, vừa lẩm nhẩm: “Được lắm, tôi sẽ cho anh biết tay, sẽ có ngày tôi sẽ trừng trị được cái thói kiêu ngạo của anh, để rồi xem, tôi sẽ ghi nhớ cái gương mặt đáng ghét đó, cứ đợi đấy.”
Đi được một đoạn Yukiko nhìn tay của mình, cô hốt hoảng: “Ôi trời túi của mình.” Ngẩng mặt lên trần nhắm nghiền hai mắt lại: “Thật là.”
Rồi cô lại phải ra thang máy, và xuống lại sảnh để lấy lại túi. “Tên khốn anh cứ chờ mà xem, sẽ có ngày tôi đấm vào mặt anh như con mèo cho xem.”
Xuống tới sảnh, Yukiko lại chiếc ghế sofa vừa nãy mình ngồi, rất may là cái túi vẫn còn nguyên vẹn ở đó. Yukiko lại và giật mạnh cái túi cầm đi, cô đang tức tối quá nên trút giận lên cái vật vô tri này, cảm thấy chẳng đáng, nhưng thực sự không kiềm chế được. Yukiko định quay lưng đi, thì cô chợt đứng lại, thắng gấp còn hơn phanh. Yukiko nhìn xuống sàn nhà của sảnh, một hình ảnh đã cuốn hút cô hơn bao giờ hết. Cô bước lại gần, nhìn xuống, và rồi cúi xuống nhặt lên, đó là một chiếc đĩa giấy lót ly bình thường trong các quán bar, nhưng lúc ấy đối với Yukiko nó không hề bình thường, bởi trên đó, có một bức tranh, một bức tranh rất đẹp, vẽ bằng chì đen. Bức tranh ấy là một người đàn ông có đôi cánh thiên thần, với đôi mắt sầu thảm, nhưng lại thu hút Yukiko đến nỗi cô không còn nhớ gì xung quanh. Đôi mắt đó cô đã thấy đâu đó rồi, Yukiko mỉm cười, nhìn hình ảnh của người đan ông ấy. Bao nhiêu nỗi bực dọc trong cô tan biến hết.
Có phải là định mệnh không? Cô đã thực sự phải lòng người đàn ông thiên thần ấy rồi, không rõ là ai đã vẽ nên một bức tranh tuyệt vời như thế, nhưng hẳn là người ấy có rất nhiều tâm sự, ẩn chứa qua đôi mắt buồn bã này, đối với Yukiko người đàn ông thiên thần ấy, đã trở thành nhân vật chính trong tác phẩm của cô, và hiển nhiên Yukiko không hề ngờ rằng, người đàn ông ấy cũng chính là định mệnh của cuộc đời cô.
Một ngày đáng nhớ trong cuộc đời Yukiko………….
Có lẽ hình ảnh đó, với biết bao chuyện đã diễn ra, khiến Yukiko cảm thấy rằng, quê hương của cô chẳng có gì là tốt đẹp, con người nơi ấy, cảnh vật nơi ấy chẳng có gì khiến cho cô lưu luyến cả.
Gã con trai đáng ghét, khiến cô cảm thấy như mắc nghẹn nơi đáy cổ, vì cảm giác tức tối khi bị hắn coi thường như vậy, nếu như có ngày gặp lại, cô sẽ ko tha cho hắn, sẽ cho hắn một trận đòn nhừ tử
Nhất định sẽ có ngày mà Yukiko có thể phục thù, cái kẻ đáng ghét, xấu xa đó.
Chiếc máy bay bay cao dần, và dẫn cô đến với một mối suy nghĩ, rối như tơ vò, nhưng cô vẫn ko tự mình gỡ ra được. Cái cảm giác đó vẫn ám ảnh cô, vẫn gợi lên trong cô sự tức tối. Thế nhưng cảm giác tức tối chỉ là một phần nhỏ, cái cảm giác tò mò, mới là điều thôi thúc Yukiko trong hoàn cảnh này.
Hắn ta, cái gã đó, là ai? Thật sự anh ta là người như thế nào?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
 Tác giả| Đăng lúc 26-7-2012 22:15:21 | Chỉ xem của tác giả
Thiên thần xuất hiện?



Cuối cùng, Yukiko cũng đã kết thúc đợt công tác lấy tin ở Seoul và lên đường trở về Nhật Bản. Phải nói rằng khi chị Hariya báo tin là chuẩn bị trở về Nhật, tâm trạng của Yukiko mới thực sự tốt trở lại. Không hiểu sao tại cái thành phố “quê hương” này không cho Yukiko được cái kỷ niệm tốt đẹp nào, mỗi khi nghĩ lại, Yukiko chỉ muốn xóa sạch hết mọi hình ảnh thuộc về thành phố này, đất nước này, nhưng kể cũng lạ, không hiểu sao Yukiko không xóa đi được hình ảnh của cái tên xấu xa đó ra khỏi đầu, không biết tên hắn ta là gì, nguồn gốc từ đâu đến, giá mà Yukiko biết, cô sẽ đến và cho hắn biết tay, chừa cái thói kiêu ngạo đó đi…
Chuyến bay đáp xuống phi trường, một buổi sáng khá trong lành. Đây mới thực sự là nơi cho Yukiko cảm giác bình yên nhất, cô nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu, khoan khoái với cảm giác được trở về nhà. Chị Hariya lấy xe từ trong sân bay ra và ra dấu cho Yukiko chuyển hành lý lên xe rồi về nhà. Trên đường đi chị ấy không ngừng nói chuyện với chủ biên qua điện thoại, chả còn tí thời gian nào dành cho Yukiko nữa, thế là cô lại ngồi im ngắm nhìn dòng xe hai bên, thói quen thường ngày của cô khi đi công tác chung với chị Hariya.
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Yukiko, cô bước xuống và ra khoan sau lấy hành lý, chị Hariya vẫy tay chào Yukiko, hai người hẹn gặp nhau ngày hôm sau ở tòa soạn. Sau đó chiếc xe rồ máy chạy đi, Yukiko kéo hành lý vào nhà, cô đang hình dung bên trong ngôi nhà thể nào cũng là một đống hỗn độn của anh trai cô cho xem, ngẫm lại đã nản.
Thế nhưng khi cánh cửa vừa kéo ra, thì đột nhiên từ trong nhà một người phi ra như bay ôm chầm lấy Yukiko, khiến cô chới với không kịp định thần là chuyện gì. Tiếng người đó vang lên:
_ Ôi anh nhớ em quá đi mất.
Lúc ấy Yukiko mới tỉnh hồn, ôi thì ra là Seung Woo, cô đẩy Seung Woo ra và nói, giọng ngắt quãng:
_ Seung Woo, anh làm em… giật bắn cả người.
Seung Woo nói giọng khá bối rối:
_ Tại vì lâu quá rồi anh không nhìn thấy em, anh xúc động quá nên chẳng kìm nén được gì cả.
Yukiko nghe vậy, cảm động vô cùng, như thường ngày, nước mắt cô lại rưng rưng, cô ôm lấy Seung Woo:
_ Em cũng nhớ anh lắm.
Không thể hình dung được khuôn mặt của Yukiko khi ấy, đúng là không khác gì một cô mèo ngoan nũng nịu trong vòng tay ấm áp của người chủ.
Seung Woo cười hạnh phúc, cả gần nửa tháng anh không được gặp người yêu, làm sao nói lên được cảm xúc này. Sau đó Seung Woo kéo hành lý của Yukiko vào nhà, vừa đi vừa nói:
_ Em chuẩn bị về mà không báo trước với anh, lúc em lên máy bay rồi, anh Yukata mới gọi điện bảo anh, thế là anh nghĩ tốt nhất là nên chuẩn bị điều bất ngờ cho em ở nhà hơn là đón em ở sân bay.
Yukiko vừa xếp quần áo vừa nói vọng ra:
_ Thật ra đây đâu phải là lần đầu em đi công tác, sao anh lại phải lo lắng thế?
_ Em không biết đó thôi, mỗi khi em đi công tác anh đều rất lo, đột nhiên lần này lại lo hơn hẳn. Em lại không gọi điện về nhiều, nên anh lại càng không yên tâm.
_ Anh cứ làm như em là trẻ con không bằng. À mà anh Yukata đi đâu anh có biết không?
_ Anh không biết, anh ấy chỉ gọi điện và nói đón em ở sân bay. Anh ấy có vẻ bận rộn.
_ Vâng.
Yukiko vừa nói chuyện với Seung Woo vừa dọn hành lý, đột nhiên trong túi của cô rớt ra một vật. Yukiko cúi xuống nhặt lên, chiếc đĩa người đàn ông với đôi cánh thiên thần, cô mỉm cười, dùng tay của mình vuốt nhẹ lên gương mặt của người đàn ông ấy. Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, Yukiko giật bắn người quay phắt người lại, Seung Woo thấy vậy rất ngạc nhiên:
_ Em làm gì mà cứ như nhìn thấy ma vậy?
_ Ơ em đâu có…
Vừa nói Yukiko vừa lúng túng giấu tấm ảnh sau lưng, Seung Woo nhìn có vẻ dò xét:
_ Em đang giấu cái gì sau lưng thế?
_ Ơ đâu có gì…
Nói rồi Seung Woo vào phòng, tiện tay định giật món đồ mà Yukiko đang giấu sau lưng, nhưng cô giằng co không cho anh xem:
_ Ôi em đang có bí mật gì thế, cho anh xem với?
_ Không em nói là không có mà. Yukiko cười lớn: “Không có gì đâu mà.”
Rồi cô hơi đẩy Seung Woo ra phía trước, rồi cười nói với anh:
_ Chỉ là mấy thứ linh tinh, anh không cần phải bận tâm đâu.
_ Thái độ của em hôm nay lạ lắm nhé.
_ Không có gì mà. Yukiko đẩy Seung Woo ra khỏi phòng:
_ Anh coi chừng món spaghetti cháy hết rồi kìa.
Nhắc tới món ăn, Seung Woo mới sực nhớ ra chảo spaghetti trên bếp, anh hốt hoảng phóng ra rồi la lớn lên, cái giọng chả lẫn đi đâu được:
_ Ôiiiiiiiii chết tôi rồi!!!!!!!!!!
Yukiko vừa cười vừa thuận tay kéo cánh cửa lại, trong căn phòng kín, cô lại lặng im ngắm nhìn bức tranh ấy.
Bữa ăn đã được dọn lên, Yukiko vừa dọn muỗng nĩa vừa trò chuyện với Seung Woo về quyển sách của mình sẽ được duyệt lần hai. Seung Woo rất phấn khởi, anh hỏi Yukiko về dự định tiếp theo của cô, Yukiko nói:
_ Em định nếu thành công, thì sẽ biên soạn nó thành truyện tranh, anh thấy thế nào?
_ Ý kiến đó hay đấy.
_ Nếu em thành lập dự án đó thật, anh sẽ giúp em biên soạn tranh minh họa cho truyện nhé? Chị Hariya cũng gợi ý với em về điều này rồi.
_ Anh á?
_ Vâng.
_ Không được, sao anh lại làm thế được?
_ Sao lại không được, em viết truyện còn anh vẽ tranh, điều đó thì có vấn đề gì đâu?
_ Anh không thích thế, anh phải tự mình sáng tác một câu chuyện hoàn chỉnh. Anh không thích đòng sáng tác với người khác đâu.
_ Hợp tác với em mà anh cũng khó chịu đến thế sao?
_ Không phải là khó chịu, mà chỉ đơn giản là anh muốn tự khẳng định mình thôi.
_ Vâng em hiểu rồi.
Gương mặt của Yukiko thoáng nét buồn, cô biết rằng dù cố thuyết phục thêm thì cũng không ích gì. Seung Woo là vậy, chủ nghĩa cá nhân đặt rất cao, trong khi Yukiko thì chỉ đơn giản nghĩ rằng, sẽ thật tuyệt nếu hàng tác giả là ha cái tên Anita Yukiko Hiranasto, Jo Seung Woo, như thế thì còn gì bằng.
“Mình chỉ muốn tên của bọn mình được sánh bên nhau, nếu như thế hoàn toàn có thể khẳng định hai đứa mình là một, dù ở đâu cũng sẽ bên nhau, ngay cả trên bìa của quyển truyện...”
Trang blog kín mít cả chữ, chỉ có điều không làm vơi đi nỗi buồn của Yukiko, Seung Woo sau khi nghe một cú điện thoại đã lật đật bỏ đi về trước, không kịp nói lời tạm biệt Yukiko, khi cô làm xong nước ép kiwi mà anh rất thích trở ra thì không còn thấy Seung Woo đâu cả. Đây không phải lần đầu Seung Woo có biểu hiện như thế, và không lúc nào có thể cho Yukiko một lời giải thích, và cô lại tiếp tục tự an ủi mình, công việc của Seung Woo quá bận rộn, vì thế anh không có thời gian giành cho cô nữa.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
 Tác giả| Đăng lúc 26-7-2012 22:16:42 | Chỉ xem của tác giả
Chút nắng trong tâm hồn


Yukiko khóa cửa và leo lên giường ngủ, cô muốn được ngủ một giấc thật ngon, bù lại những ngày làm việc quay cuồng trong cái không khí chẳng có chút thoải mái nào.
Nhưng vừa đặt lưng xuống, thì trong cô lại hiện lên hình ảnh của cái tên khốn đó, thật không sao chợp mắt được.
Yukiko lại ngồi dậy, cô định lấy chiếc điện thoại ra để trút bầu tâm sự tiếp, thì vừa lúc đó có tiếng chuông reo lên. “Reeengggg.”
Đôi mắt cô bừng sáng: “Là điện thoại của biên tập Raydown.”
_ Alô, vâng chào ông ạ. Vâng tôi là Yukiko đây.
_ A, Yukiko, chiều nay cô có thể ghé qua tòa soạn của tôi được không? Tôi có việc cần phải trao đổi với cô.
_ Vâng, được chứ ạ, tất nhiên là được rồi. Tôi sẽ đến đó ạ. Vâng… vâng….
Oaaaaaaaaaaaaaaa, Yukiko hét lớn lên, và cô bật tung chăn bay xuống giường, nhảy tung lên hạnh phúc: “Ôi tuyệt vời quá, hạnh phúc quá đi thôi.”
Yukiko chụp lấy điện thoại, vội vã viết vào blog: “Một ngày hạnh phúc, may mắn của Yukiko đã đến rồi, cảm ơn trời.”
Vừa lúc đó có tiếng ở ngoài vọng vào: “Yukiko ơi, em về chưa?”.
“Yukataaaaaaaaaa.”
Yukiko mở cửa phòng ra, đúng là Yukata thật, cô chạy phóng lại ôm chầm lấy anh trai của mình: “Anh Haiiiii, em về rồi đây.”
Yukata muốn bật ngửa ra sau, nhưng vẫn cố níu lấy Yukiko, nói bằng giọng nghẹt thở: “Ừ, ừ anh biết rồi, thả anh ra với, ngợp quá.”
Yukiko nới tay ra, Yukata sặc sụa, cứ như người bị ngợp nước vậy, thấy vậy, cô bĩu môi:
_ Chưa từng thấy ai như anh, em gái vất vả đi xa về mà đón chào kiểu đó đấy, thật là buồn quá đi mất.
Nói rồi cô ngúng nguẩy quay đi, Yukata cười lớn:
_ Ôi trời, chưa gì hết mà em nhảy phóc ra ôm siết lấy anh thế, ai mà kịp nói lời gì? Anh còn chưa kịp định thần là em mà.
_ Tại em đi lâu ngày nên nhớ anh thôi, anh trai của người khác á, gặp em gái về là ra đón ở tận sân bay, còn anh, chán khủng khiếp.
Yukata vồ lại ghế, ôm choàng qua vai của Yukiko, cô muốn hất ra, nhưng Yukata níu lại:
_ Nhưng mà em cũng chẳng tìm thấy ông anh nào, sẵn sàng đưa đầu cho em gái đấm mỗi khi nó lên cơn tam bành đâu nhá.
Yukiko phụng phịu, lấy gối đánh vào mặt anh mình: “Ghét này, ghét này.”
Anh Hai cười lớn: “Thôi thôi, anh chịu thua, chịu thua, được chưa?”
Yukiko mới chịu dừng gối lại, Yukata đứng dậy và nói: “Để anh dọn cơm em ăn nhé.”
_ Seung Woo đã nấu hết rồi, tiếc là anh ấy đã có việc bận, đi nữa rồi.
Yukata vừa mặc tạp dề, vừa nói:
_ Seung Woo có nói với anh rồi, nên anh phải về sớm đây.
_ Thế ạ. – Yukiko với lấy cái chén mà anh cô thường ăn. Hồi nãy bọn em định dọn cơm ăn cùng nhau, nhưng anh ấy lại bỏ đi mất, chả kịp nói câu nào.
_ Thế nên anh mới về nhà chịu trận đây.
_ Anh thật là…. Yukiko phùng má lên, anh cô vội né sang bên:
_ Ấy không không, ý anh là, anh rất vui được ăn cơm cùng em gái.
Yukiko dịu lại, gương mặt giống hệt một chú mèo được vuốt ve âu yếm:
_ Có thế chứ.
Hai anh em bắt đầu dọn bàn ăn, Yukata ngồi vào bàn, vui vẻ hỏi:
_ Chuyến đi Seoul của em đợt này thế nào, vui chứ, trở về quê hương chắc em vui lắm nhỉ?
_ Có gì mà vui chứ, em chẳng thấy cái gì là vui cả.
_ Sao vậy?
_ Chả sao cả, em chỉ thấy mọi thứ thật lạ lẫm.
_ Thế à, thế không phải vì cái tên khốn đó, cái tên chọc tức em trong khách sạn mà khiến em không ưa thích Seoul đó sao?
Yukiko dừng tay, quay phắt sang nhìn anh trai, với đôi mắt ngạc nhiên, sững sốt.
_ Sao anh biết?
_ Còn không biết, nó hiện rõ trên mặt em kìa.
_ Thật ư?
_ Còn hỏi sao, em ấy, anh bảo em nên học cách che giấu biểu cảm đi, nhìn vào mặt em người ta biết rõ mọi việc à.
Yukiko vội vã dùng hai tay sờ khắp khuôn mặt, rồi cô nhắm chặt mắt, cúi đầu đập vào bàn: “Ôi trời ơi!!!!!”.
Yukata mỉm cười nhìn cô em gái, anh nói tiếp:
_ Thôi mà chuyện qua rồi, tên khốn đó thì thiếu gì, xem như em bị chó cắn hoang đi.
Yukiko bật đầu ngồi thẳng dậy, bất ngờ đến nỗi, anh trai của cô rớt luôn cả đôi đũa đang cầm trên tay.
_ Hắn, hắn mà để em gặp lại lần nữa xem, em sẽ đấm cho hắn nát hết mặt, bức hết tóc cho hắn trọc đầu, rồi đá hắn cho chân tay gãy hết mới thôi, một tên xấu xa, tồi tệ, đáng ghét, để rồi xemmmmm.
Giọng nói của cô lớn vang lên, gương mặt của cô hùng hổ đến nỗi, Yukata đang định gắp miếng đồ ăn trước mặt, lặng lẽ bỏ ngay xuống, bởi anh biết ngay sau màn tức tối đó, đồ ăn sẽ không còn trên bàn nữa, mà sẽ bay hết vào miệng của Yukiko, quả không sai, cô lại bắt đầu ăn lấy ăn để, dường như để cho cái tức trôi theo thức ăn xuống dạ dày thì phải.
Yukata nhìn em gái mình, lại thở dài…
Chiều hôm ấy.
Yukiko đến tòa soạn Raydown như đã hẹn, cô ăn mặc rất chỉnh tề, đúng phong cách của một người làm việc công sở, rồi bước vào Raydown với một tâm trạng phấn khởi và hồi hộp.
Biên tập Raydown gặp cô, vui vẻ bắt tay và mời vào phòng ông. Ông cầm sấp bản thảo, hồ hởi nói:
_ Lần này cô đã chỉnh sửa lại rất hoàn hảo. Tôi rấy vui, cô hãy chuẩn bị ký hợp đồng với chúng tôi nhé.
_ Ôi thật chứ á? Mắt Yukiko sáng rực lên.
_ Tất nhiên rồi, Chủ tịch cũng rất hài lòng về tập bản thảo này, bảo nếu xuất bản có thể đạt thành công rất cao.
_ Ôi thế thì hạnh phúc quá, cảm ơn biên tập. Yukiko nắm lấy hai tay ông, hạnh phúc đến nỗi mắt cô rơm rớm nước.
_ Tôi còn vui mừng hơn cô ấy chứ, tập bản thảo này đã chuẩn hơn rất nhiều so với các bản thảo trước đây, tôi không còn gì bàn cãi nữa cả.
_ Vâng, nếu có thể tôi muốn xuất bản nó thành truyện tranh, được không ạ?
_ Thế thì còn gì bằng, cô suy nghĩ và hoàn thành dự án đó đi nhé, nhưng trước tiên cứ xuất bản thành văn đi đã.
_ Vâng, vâng, tôi rất biết ơn, cảm ơn biên tập lắm.
_ Không có gì.
Yukiko vội vã đứng dậy chào biên tập ra về, chưa bao giờ mà bình minh lại rực rỡ trong lòng cô như thế. Cô cố gắng kiếm một góc khuất, nhắn tin cho Seung Woo: “Tác phẩm của em đã được chọn rồi, ôi hạnh phúc quá.”
Yukiko vui mừng nhảy múa, cô phấn khởi đến nỗi không kịp để ý mọi thứ xung quanh, tung hứng như một người vừa bắt được báu vật vậy. Bất ngờ: Rầmmmmmmmmm. Yukiko bật ngửa ra sau, hình như cô vừa đụng phải một cái gì đó, đầu cô đau nhói, khi mở hé được mắt ra thì thấy giấy tờ vươn vãi xung quanh mình. Yukiko vội vã ngồi dậy, dường như cô đã đụng phải một ai đó, có vẻ như là một cô gái, cô ấy đang quỳ và nhặt lại mớ giấy hỗn độn. Hốt hoảng, cô vội vã vơ lấy giấy tờ sắp xếp lại cho người ấy, miệng thì nói xin lỗi lia lịa: “Xin lỗi, vì tôi đã không để ý, xin lỗi, xin lỗi.” Khi cô cầm lấy tờ giấy cuối cùng, thì cũng là lúc cô chạm mặt cô gái ấy, cả hai ngơ ngác nhìn nhau:
_ Yukikooooooo.
_ Nayumiiiiiiiii.
Cả hai cùng hét lớn lên: “Ôiiiiiiii”, rồi ôm chầm lấy nhau, cười lớn một cách hạnh phúc, đập đập vai nhau như cả mấy năm rồi chưa gặp lại.
Tại một coffee shop trên tầng thượng tòa nhà.
_ Nghe nói cậu đi học ở Anh, giờ đã về rồi sao, cậu về từ khi nào thế?
_ Mình mới về hôm qua, gọi điện cho cậu mãi mà không được, mình đã báo với Seung Woo rồi, mà chẳng thấy cậu hồi âm.
_ Mình đi công tác ở Seoul, mấy ngày rồi, mới về sáng nay thôi.
_ Thế hả, thế Sueng Woo không báo với cậu là mình đã về sao, mình mới gặp anh ấy sáng nay mà.
_ Sáng nay?
_ Uhm, mình còn hỏi sao cậu không đến, anh ấy chẳng nói gì cả, bảo cậu đang bận. Nayumi nói, vẻ mặt có vẻ buồn.
Nhưng Yukiko còn buồn hơn, khi nghe Nayumi nói như vậy, sao Seung Woo không báo cho cô biết, thảo nào mà vội vã bỏ đi.
Nayumi nắm tay Yukiko khiến cô giật bắn người, choàng tỉnh lại.
_ Hôm nay cậu đến Raydown có việc gì thế?
_ Mình á?
_ Uhm.
_ À, à thì, aaaaaa, phải rồi, tác phẩm của mình đã được chọn để in ấn đấy.
_ Sao cơ? Thật chứ? Ánh mắt của Nayumi rực rỡ hẳn lên.- Thế thì còn gì bằng, tuyệt quá Yukiko ạ. Khi mới đọc tác phẩm đó là mình đã biết ngay thể nào nó cũng được chọn. Chúc mừng cậu lắm nhé.
_ Cũng nhờ có cậu xem xét và góp ý chỉnh sửa câu văn giúp mình.
_ Ôi có gì đâu, mình chỉ góp tí công sức thôi ấy mà. Ôi hạnh phúc thật đấy Yukiko, thế cậu có ý định xuất bản thành truyện tranh chưa, Seung Woo nói thế nào, anh ấy chấp nhận vẽ truyện cho cậu chứ?
Yukiko lại buồn bã, Nayumi ngạc nhiên:
_ Sao thế? Không thuyết phục được sao?
_ Mình cũng chẳng biết, nhưng không hiểu sao anh ấy nhất định không chấp nhận đề nghị của mình.
Nayumi hét lên bức xúc:
_ Cái tên làm sao thế, cứng đầu đến thế là cùng, còn có cơ hội nào tuyệt vời bằng như vậy đâu.
_ Thì thế, nên mình mới nghĩ, có nên nài nỉ anh ấy thêm hay không?
_ Ừ, cứ thử thuyết phục xem, có gì mình sẽ giúp cho, để xem hắn chạy đâu cho thoát.
Vừa lúc đó có tiếng chuông điện thoại reo lên, Nayumi ra dấu cho Yukiko: “Xin lỗi cậu chút nhé.”, Yukiko gật đầu mỉm cười.
Nayumi nghe xong điện thoại, vội quay sang nói với Yukiko:
_ Mẹ mình gọi vào gấp rồi.
_ Ô thế thì cậu vào đi, mình cũng chuẩn bị về đây.
_ Thế nhé, khi nào rảnh, bọn mình lại hẹn gặp nhau nói chuyện.
_ Được thôi.
_ Vậy nhé, mình vào đâu. Nayumi mỉm cười nắm cố tay Yukiko, rồi vẫy chào và đi vào trong.
Còn lại một mình Yukiko, cảm thấy thật hỗn loạn, tâm trạng vui buồn lẫn lộn khó tả, cô ngồi, hướng ánh mắt nhìn ra khắp thành phố, đẹp quá, quang cảnh buồi chiều mát mẻ, đẹp, nhưng man mác buồn. Có lẽ do tâm trạng của Yukiko chăng, cô cũng không hiểu.
Trang blog, phải rồi, trang blog để trút bầu tâm sự của cô, cô vội vã mở ra:
“Cảm giác như bị vứt bỏ sang một bên, sao không nhìn nhận sự tồn tại của bản thân mình, ai cũng bảo mình là tuyệt, nhưng mình lại cảm thấy trái tim mình thật nhỏ bé, có lẽ không nên buồn, hãy hít thở thật sâu không khí để sống, đó là điều duy nhất mình có thể làm được trong lúc này…”
Tích… tích…, tiếng tin nhắn vang lên, Yukiko mở ra, tin nhắn của Seung Woo, có nên đọc không, cô phân vân, nhưng rồi trái tim cô lại mách bảo là: “Hãy đọc đi.” Yukiko lại mở ra.
“Chúc mừng em nhé, cuối cùng ước mơ của em đã thành hiện thực.”
Yukiko bất giác mỉm cười, cô muốn nhắn lại điều gì đó cho Seung Woo, nhưng cuối cùng lại buông điện thoại xuống.
Yukiko trở về, phố xá xung quanh tấp nập người qua lại, cái quang cảnh cũng ồn ã như những ngày cô ở Seoul, cái cảm giác đột nhiên lạ lẫm với mọi thứ xung quanh, bao trùm lấy cô. Chợt Yukiko sực nhớ điều gì đó, cô vội vã rút ví ra, à, là chiếc đĩa lót ly bằng giấy, Yukiko cười rạng rỡ, không hiểu sao mỗi khi ngắm nhìn bức tranh ấy, trái tim của cô lại cảm thấy thanh thản kỳ lạ. “Đúng rồi, gạc bỏ hết mọi ưu phiền, vì điều đó chỉ là gió thoảng qua thôi.”
Cô nắm lấy chiếc đĩa lót ly, ngẩng nhìn lên bầu trời, lúc này đang chìm dần trong ánh chiều le lói: “Yukiko hãy vui cười lên, mạnh mẽ lên nào.”
Nụ cười của cô hòa vào ánh nắng lấp lánh của buổi ban chiều, ánh nắng buổi chiều không rực rỡ như bình mình, nhưng nó lại có cảm giác thư thái đến lạ lùng, cứ bền bĩ và ấm áp như thế. Trải rộng tấm lòng của mình, tâm hồn trở nên đẹp hơn bao giờ hết.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
 Tác giả| Đăng lúc 26-7-2012 22:20:38 | Chỉ xem của tác giả
Mất tích!

Tokyo 1 tuần sau ngày Yukiko trở về.
Tại khách sạn MJ_Yaki, một khách sạn nổi tiếng của Nhật Bản, tập đoàn Taedo dự định mua lại khách sạn này để mở rộng thị trường của họ sang Nhật Bản.
Chánh đại diện của Taedo là ông Mashuto Makayo, đang hối hả chuẩn bị cho buổi đón tiếp đại diện của Taedo sang Nhật Bản để hoàn tất thỏa thuận của tập đoàn trong việc thu mua khách sạn.
Ông đang yêu cầu nhân viên phải sắp sửa hành lý của người đại diện này, và chuẩn bị bữa ăn đặc biệt cho ông ta, vì người này bị đau dạ dày, nên cần phải chuẩn bị thật chu đáo.
Các nhân viên sắp xếp quần áo với một thái độ ngạc nhiên:
_ Cái gì cũng màu trắng thế này sao?
_ Nhìn này, sơ mi cũng trắng, vest cũng trắng, giày cũng trắng, ôi trời, cứ như hoàng tử trong truyện cổ tích.
Các nhân viên lại kháo nhau:
_ Này mọi người có biết gì về người đại diện này không?
_ Nghe đâu chẳng một ai biết mặt ông ta, chả hiểu ông ta già hay trẻ, ông ta không chịu tiếp xúc với báo chí, một con người quái dị.
_ Nghe đồn ông ta tán gái kinh lắm, chả hiểu sao lại ngồi ở vị trí cao thế.
_ Nhìn cái cách ăn mặv là thấy một tên ra dáng cao quý rồi, nực cười, chắc hắn xấu xí lắm nên mới bày ra đủ trò thế này đây, chẳng giống ai.
Họ xầm xì như vậy, cho đến khi người quản lý đi ngang, tất cả vội vã rã đám trở về với công việc của mình, nhưng câu chuyện vẫn không dừng ở đó.
Chánh đại diện Mashuto đi kiểm tra công việc chuẩn bị của nhân viên, ông hướng dẫn mọi người để hoàn thành thật tốt nhiệm vụ. Sau đó ông quay trở lại phòng, ngồi lặng lẽ ở bàn làm việc của mình, và lấy ra trong hộc bàn, một bức ảnh. Trong bức ảnh ấy, có một đứa bé đang mỉm cười rất tươi, trên tay cầm một chùm bong bóng, ông nhẹ nhàng mỉm cười, và vuốt tay lên gương mặt của đứa bé, với vẻ âu yếm: “Chào mừng cậu trở lại Nhật Bản, cậu chủ của tôi.”
Một giờ sau, mọi chuyện gần như xong xuôi, bất ngờ, một nhân viên chạy tốc cửa vào phòng chánh đại diện, thở dốc và nói:
_ Chánh, chánh đại… diện…
Ông nhìn nhân viên ấy, nghiêm mặt hỏi:
_ Có chuyện gì vậy?
_ Xảy ra chuyện lớn rồi… thưa chánh đại diện.
_ Chuyện gì nói mau. Ông đứng phắt dậy.
_ Người đại diện của Taedo,… biến mất rồi…
_ Cái gì???? Sao lại có thể như thế?
_ Chuyên cơ đáp cánh xuống phi trường đúng giờ, và chuẩn bị đưa ông ấy ra xe, không ngờ, ông ấy bảo đi vệ sinh, vệ sĩ đứng đợi bên ngoài, 1 tiếng sau vẫn không thấy, sợ bệnh của ông ấy lại tái phát nên mới chạy vào, thì chỉ còn lại quần áo trong đó.
_ Trời ơi, không xong rồi, cử người đi tìm, nhanh lên. Nhanhhhhh.
_ Vâng, vâng thưa chánh đại diện.
_ Gọi tất cả vào có cuộc họp khẩn.
_ Vâng….
Ông Mashuto yêu cầu các nhân viên vào họp, và cắc cử từng nhóm đi khoanh vùng để tìm kiếm đại diện của Taedo, ông ra lệnh mà gương mặt thật sự hốt hoảng.
_ Nhanh lên, nếu xảy ra sơ suất gì thì tất cả các cậu sẽ bị thôi việc hết đấy. Rõ chưa?
_ Tuân lệnh.
Ông nhanh chóng gọi về Hàn Quốc, bên kia đầu dây, người thư ký của Tổng giám đốc Lee Yunsoe của Taedo đi vào phòng và đưa điện thoại cho anh, lúc ấy đang ngồi bàn bạc với đối tác.
Yunsoe ngước lên nhìn người thư ký, vẻ mặt của người thư ký báo cho anh biết có chuyện chẳng lành, liền ra dấu xín lỗi người đối tác, và đi về phòng làm việc của mình.
Anh giật phắt người quay lại:
_ Ông nói sao? Mất tích là thế nào?
_ Chúng tôi đang cho người khoanh vùng để tìm kiếm, xin Tổng giám đốc đừng lo.
Yunsoe ôm trán:
_ Tôi đã tin tưởng vào giao phó trách nhiệm cho ông, nhưng tại sao lại để xảy ra chuyện thế này. Bảo tất cả mọi người, cho dù phải lật tung cả nước Nhật lên cũng phải tìm cho bằng được, nếu như có chuyện gì không hay thì tôi sẽ bắt tất cả phải chịu trách nhiệm đấy.
_ Vâng, thưa Tổng Giám đốc.
_ Chuyện này tuyệt đối không được báo với chủ tịch, nếu có gì sơ suất, tôi sẽ không để yên đâu.
_ Vâng tôi hiểu, rất may báo chí vẫn chưa hay biết gì.
Yunsoe cúp máy, anh hốt hoảng nhìn ra phía sổ: “Tại sao lại như vậy chứ? Lẽ ra từ đầu ba không nên làm như thế, Yunsu mà có chuyện gì, con sẽ không để yên đâu.”
Vẻ mặt của Yunsoe không còn chút sức sống, khi người thư ký đi vào, anh ngồi phịch xuống ghế, và lệnh cho anh ta nói lại với người đối tác, sẽ hẹn lần khác. Người thư ký cúi đầu tiếp nhận và quay ra.
Yunsoe ôm lấy trán của mình, anh cảm thấy lo lắng tột cùng, chuyện gì có thể xảy ra, lẽ ra anh nên quả quyết ngăn cản cha mình khi có quyết định điều động nhân lực sang Nhật. Tức tối, ấm ức, và trên tất cả là sự lo lắng, Yunsoe như muốn nổ tung ra, anh ước gì anh có thể bay sang Nhật ngay tức khắc.
Yunsoe lặng lẽ nhìn chiếc đồng hồ cát đặt trên bàn, có khi nào mọi việc sẽ dừng lại ở điểm xuất phát hay không? Anh nhớ lại lần ông nội đã tặng cho anh chiếc đồng hồ cát ấy, và nói: “Mọi thứ đều có quy luật của nó, cát nơi đây cuối cùng rồi cũng sẽ chảy đi hết, vì thế nếu cháu muốn nắm giữ điều gì, thì trước tiên hãy để vật ấy ra khỏi tầm tay, vì càng níu giữ cháu sẽ càng vuột mất.”
“Thật sự bây giờ cháu không thể biết rằng chuyện gì sẽ xảy ra nếu như những năm tháng đó lại quay trở, cháu cảm thấy bất an quá, ông ơi…”
Yunsoe lại mở tủ và lấy trong đó một tấm ảnh đã hoen ố màu, tấm ảnh của gia đình anh những ngày hạnh phúc, nước Nhật là mối duyên nợ gì với gia đình anh, nếu như, nếu như, Yunsu gặp lại người ấy ở nơi đó, thì điều gì sẽ xảy ra đây?
….
Mọi thứ rối ren lên kể từ ngày người đại diện của Taedo đột nhiên mất tích, dường như không khí nơi đó thật nặng nề.
Nhưng mọi việc chung quanh nó vẫn tiếp diễn, mọi cuộc sống vẫn cứ trôi qua.
Yukiko lại tiếp tục đi làm, hôm nay cô phải nộp bản thảo bài báo về người mẫu nổi tiếng Anita Chikiyumi. Rất may người bạn thân của Yukiko – Nala là stylist chuyện nghiệp của cô người mẫu này, nên Yukiko mới có cơ hội được phỏng vấn cô ấy.
Bình thường thì xem như họ thật sự rất hòa đồng trước công chúng, nhưng có ai biết được cánh phóng viên đã khổ đau như thế nào để có thể phỏng vấn được họ. Phải chiều ý họ từng ly từng tí, Yukiko cảm thấy bực bội và áp lực, nhưng đã là công việc thì biết nói làm sao, cứ nhắm mắt mà chấp nhận thôi. Cuối cùng Yukiko cũng hoàn thành được bài phỏng vấn và hôm nay cô phải nộp bản thảo cho chị Harya.
Trên đường đi, Yukiko liến thoắng và nhìn qua một shop bán quần áo, cô sững sờ trước một chiếc áo màu xanh nước biển được treo trong cửa hiệu, cái áo đẹp đến nỗi, Yukiko ước gì mình được mặc thử 1 lần, cô vội vội vàng vàng lấy máy ảnh ra chụp, chưa kịp làm gì, đột nhiên có cánh tay ở đằng sau với mất cái áo ấy, Yukiko chới với, há hốc mồm tiếc nuối: “Ôi chỉ còn chút nữa là chụp được mà, thật là.”
Cô ấm ức cất cái điện thoại, ai lại có diễm phúc mua được 1 chiếc áo đẹp thế, trong khi cô hoàn toàn hiểu được rằng, những thứ trong cái cửa hiệu đó, tháng lương của cô chưa chắc mua nổi một chiếc giày. Sau màn thở dài quen thuộc, thì cuối cùng cô lại nắm tay lại: “Chả việc gì phải bi quan, chiếc áo đó có là cái gì chứ, Yukiko này không thèm.” Tự an ủi bản thân, Yukiko nhanh chân bước đi.
Bên trong cửa hiệu, người bán hàng đang tính tiền và quẹt chiếc thẻ vào máy, có vẻ như đó là thẻ tín dụng của người khách đang mua hàng. Đó dường như là một người đàn ông, anh ta mặc một chiếc áo cao cổ, đội nón kết, đeo kính râm, trông dáng khá sang trọng, giọng nói trầm ấm. Anh ta mua khá nhiều quần áo, nhân viên bán hàng quẹt thẻ và gói hàng cho anh ta, trong số đó có cả chiếc áo xanh nước biển mà Yukiko đã nhìn thấy.
_ Ôi anh thật là có mắt thẩm mỹ, chiếc áo này là hàng mới nhập, anh mua tặng người yêu chắc chắn cô ấy sẽ rất thích đấy ạ. Người nhân viên suýt soa.
_ Thích à, thích hay không còn tùy thuộc vào con mắt của kẻ đó, dù tôi có thích mà cô ta không có mắt nhìn thì có tặng cũng bằng không. Cho nên tôi mua về để mặc cho con Harang của tôi, chó mà, dù có thích hay không thì nó cũng sẽ chấp nhận sự sắp đặt của chủ nhân mà không chống cự lại, còn con người chẳng phải là rất phức tạp sao?
Người nhân viên sửng sốt trước câu nói của người khách, dường như cô chưa bao giờ thấy ai nói chuyện theo phong cách như vậy, đây là lần đầu tiên.
Nhân viên ấy cúi đầu chào, cảm ơn vị khách, anh ta giật lấy túi đồ và đi ra.
Lẩn đằng sau dải treo quần áo, Nayumi im lặng và lắng nghe cuộc nói chuyện lạ kỳ ấy, cô ngoái nhìn theo dáng của người thanh niên đó, con mắt trở nên hiếu kỳ kỳ lạ.
Khi ra khỏi cửa hàng, người thanh niên bước đi thật nhanh một cách dứt khoác, và đến trước cửa tòa soạn của Yukiko, cứ giống như là định mệnh vậy, anh ta lại ném túi đồ đựng chiếc áo đó vào sọt rác, và quay lưng bỏ đi: “Màu xanh nước biển ư, thật điên rồ.” Cái điệu cười nhếch mép quen thuộc ấy lại hiện lên trên gương mặt anh ta.
Một sự đảo lộn bắt đầu!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
 Tác giả| Đăng lúc 27-7-2012 21:52:05 | Chỉ xem của tác giả
Nayumi ra về mà trong đầu vẫn mãi suy nghĩ về chàng trai kỳ quặc đó. Đối với cô, lần đầu tiên cô gặp phải một con người lạ lùng như thế.
Trên đường lái xe về nhà, Nayumi vẫn nhớ như in lời nói của anh chàng đó, cô mỉm cười và khẽ lắc đầu, có lẽ cũng chỉ là sự hiếu kỳ nên cũng không có gì đáng để bận tâm chăng? Nhưng không hiểu sao, anh chàng đó lại khiến Nayumi quan tâm đến thế nhỉ?
_ Cô chủ về rồi ạ?
_ Mẹ cháu đã về chưa ạ?
_ Vâng, phu nhân đang đợi cô chủ ở phòng đọc sách.
_ Thế ạ?
_ Vâng.
Nayumi bước vào phòng đọc sách, có tiếng vang lên từ sau kệ sách:
_ Con đã về rồi đấy à?
_ Dạ? – Nayumi khẽ giật mình, rồi mỉm cười và ngồi xuống chiếc ghế sofa. Vâng ạ, con mới đi mua sắm quần áo mùa thu về.
Phu nhân Keiko bước ra, bà chính là mẹ kế của Nayumi, mặc dù là mẹ kế, nhưng tình cảm của hai mẹ con Nayumi rất tốt, thậm chí Nayumi chủ động gọi kế mẫu của mình là mẹ, có thể nói phu nhân Keiko là người có ảnh hưởng rất lớn đến sự trưởng thành của Nayumi, và là hình mẫu để Nayumi phấn đấu và hướng đến.
Keiko ngồi xuống đối diện với Nayumi:
_ Sinh nhật năm nay con có định tổ chức tiệc không?
_ Sinh nhất ấy ạ, mẹ à, mẹ cũng biết là con không thích tiệc tùng mà.
_ Mẹ cũng biết, nhưng năm nay nhà ta chính thức gia nhập Hội viện Báo chí Tokyo, hơn nữa cũng là việc kinh doanh khách sạn của ba con, nên có một buổi tiệc chiêu đãi như vậy cũng là việc tốt mà.
_ Con chẳng hứng thú với các buổi tiệc cho lắm đâu.
_ Thôi xem như đây là cơ hội để chúng ta mở rộng quan hệ. À nhân tiện đây mẹ cũng muốn giới thiệu con với con trai ngài Bộ trưởng, cậu ấy mới đi du học về.
_ Mẹ, con không thích đâu.
_ Mẹ có bắt con đồng ý đâu, chỉ là gặp mặt và làm quen thôi.
Nayumi phụng phịu, Keiko thấy vậy, ngồi lại gần và vuốt tóc con gái:
_ Mẹ chỉ là có ý giới thiệu để con làm quen, chứ không có ý gì khác, con đừng nghĩ ngợi gì cả.
_ Dù thế nào, con cũng chỉ muốn được lựa chọn người mà con yêu thương thôi.
_ Mẹ hiểu mà, nhưng tiếp xúc nhiều mối quan hệ cũng đâu phải là điều xấu, con cũng không nên quá lo lắng về chuyện này, và cứ xem như là gặp mặt làm quen thôi.
_ Vâng.
Nói rồi Nayumi quay sang với lấy giỏ đồ cô mới mua, cô định lựa ra chiếc khăn quàng cổ tặng mẹ, nhưng chợt nhớ điều gì đó, Nayumi quay ngoắt lại mẹ mình:
_ Mẹ ơi, con hỏi mẹ cái này được không ạ?
_ Chuyện gì vậy con.
_ Mẹ có bao giờ thấy một ai đó mua bộ váy hang hiệu cho con chó của mình chưa?
_ Cho chó á?
_ Vâng ạ.
_ Ôi, trừ khi đó là một người điên, hoặc không thì quá dư tiền nên làm chuyện ngông cuồng.
_ Hôm nay con đã gặp một người như vậy đấy.
_ Ôi trời, ai mà lại như thế.
_ Con không biết, nhưng xem ra anh ta không bình thường chút nào, khi người nhân viên bán hang khen anh ta có mắt chọn đồ, anh ta lại nói rằng mua về cho con chó ở nhà. Có gì đó không bình thường phải không ạ?
Keiko nghe xong, phá lên cười:
_ Ôi một kẻ điên đó mà, con để ý làm gì cho mệt mỏi thế.
_ Nhưng không hiểu sao con vẫn có cảm giác lạ lùng, con nghĩ chắc anh ta có suy nghĩ khác nên mới nói thế chăng, nhưng nếu cô gái nào mà mặc bộ váy đó chắc sẽ bị tổn thương nhiều lắm.
_ Con quan tâm đến mấy việc đó làm gì? Cứ xem như gió thoảng qua tai đi.
_ Vâng.
Nayumi gật đầu, nhưng sự thật thì những gì đã diễn ra trước mắt cô ngày hôm đó không phải là gió thoảng qua tai, những lời người thanh niên đó nói, vẫn in sâu trong tâm trí của Nayumi.
***
Yukiko chuẩn bị ra về, đến gần sảnh của tòa soạn, cô nhìn thấy Kofumi, một nhân viên quét dọn mà cô quen thân, Yukiko cất tiếng chào:
_ Cô Kofumi, cô vẫn chưa về ạ?
Cô Kofumi quay lại nhìn thấy Yukiko liền nở nụ cười tươi tắn:
_ Chào Yukiko, cháu chuẩn bị về à?
_ Vâng ạ.
Yukiko chạy lại nắm lấy tay cô Kofumi, và hớn hở khoe:
_ Cô ơi cháu sắp được duyệt bài báo mới rồi đấy ạ.
_ Ôi thế á, chúc mừng cháu của cô nhé. – Cô Kofumi vỗ vai của Yukiko – Cô biết cháu của cô là giỏi nhất mà.
Bất chợt cô Kofumi nhớ ra điều gì đó, liền nắm tay Yukiko kéo đi, Yukiko ngạc nhiên:
_ Có chuyện gì thế ạ?
_ Cô có cái này cho cháu xem.
_Gì thế ạ?
_ Đi theo cô nhanh lên.
Cô Kofumi kéo Yukiko vào phòng trực của các nhân viên thu dọn của Toàn soạn, cô lấy ra một túi đồ, có vẻ như đó một túi đồ hàng hiệu, rồi đưa cho Yukiko:
_ Cháu xem này, hồi nãy cô mới dọn dẹp ở sảnh trước, thì thấy túi đồ này. Cháu xem đi.
Yukiko cầm lấy và giở ra, cô vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc áo màu xanh nước biển mà cô đã thấy khi đi ngang qua cửa hiệu lúc sang.
_ Sao cái này lại ở đây ạ?
_ Cô cũng không biết. Cô tưởng là ai đó để quên, nhưng không phải, rõ ràng đã để vào thùng rác mà, vậy là cố ý bỏ lại rồi.
_ Hay cô hãy đưa đến bảo vệ hỏi xem sao, lỡ đâu người khác vô tình ném đi thì sao?
_ Ôi, cháu nghĩ thử xem, ai mà vô tình ném đi chiếc áo đẹp thế này chứ, là hàng hiệu hẳn hoi đấy, chắc là có vấn đề gì rồi.
Yukiko nhớ là rõ ràng có người đã mua nó, nhưng tiếc là cô không thấy mặt người đó, cô nghĩ thầm: “Kẻ nào lại điên như thế, ném bỏ một chiếc áo đẹp như vậy.”
_ Yukiko à, thật ra cô không có ý gì, cô chỉ là quý cháu, thấy vật này nên muốn giữ lại cho cháu thôi, chiếc áo này rất hợp với cháu, cháu lại thích màu xanh nước biển nữa, còn gì tuyệt vời bằng, chiếc áo còn mới tinh tươm, còn cả nhãn mác thế này, ném bỏ nó thật là uổng phí, hay cháu mang nó về đi.
_ Ôi, trời ơi sao cháu lại làm thế được, cô nên để đây để có ai mất thì họ sẽ tự đến nhận.
_ Cô nghĩ là không có đâu, thôi nghĩ đến cô, cháu cứ cầm đi, cô chẳng có quà gì cho cháu được cả, cháu cứ xem như đây là quà chúc mừng cháu.
_ Cô à…
_ Cháu cứ nhận lấy đi nào.
Hai cô dùng dừ mãi, cuối cùng Yukiko phải cầm lấy túi đồ đó và ra về, dù sao cũng là một mối duyên kỳ lạ, Yukiko cũng chưa hiểu tại sao lại có chuyện hoang đường này, chắc chắn là có uẩn khúc gì đây.
Trên đường về, Yukiko lại mở chiếc túi ra xem lại, cô vẫn chưa hết ngạc nhiên, rốt cuộc là ai đã ném nó đi như thế. Yukiko khẽ cầm chiếc áo lên ngắm nhìn. Là mối duyên kỳ lạ, tại sao lại ở đây với cô.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách