|
Tác giả |
Đăng lúc 13-12-2011 11:19:30
|
Xem tất
Tôi bắt đầu cảm thấy không ổn rồi. Sau hai nhóm người từ hai ngôi trường kia xuất hiện, tôi nhận ra rằng phòng hiệu trưởng không phải lúc nào cũng an toàn. Và trong trường hợp nà, nó đúng là hơi bị nguy hiểm. Hay là tôi nên rời khỏi đây nhỉ? Nhưng Thanh Trâm có dặn tôi ở yên chỗ này và đừng ra ngoài mà. Tuy nhiên, nếu không đi khỏi ngay, thế nào cũng sẽ có nhiều người khác đến tìm tôi nữa. Mặc kệ, cứ đi ra trước rồi giải thích với Thanh Trâm sau vậy. Nhưng đi bằng của chính coi bộ không ổn à. Nghĩ vậy, tôi liền quay ra cửa sau. Nhưng ngay lúc đó, đã có mấy người nữa đứng chặn đường :
- Chào! Princess đang tính ra ngoài à?
- Ơ...tôi...nhưng mấy người là ai?
Thiên Long cười xòa :
- Mau quên thế? Chúng tôi là người mua Cá Viên Chiên do cô bé bán hồi trưa này, nhớ không?
Cá Viên Chiên...đúng là tôi có sang bán hộ mấy bạn bên gian hàng đó. Nhưng nhiều người đến mua như vậy, làm sao tôi nhớ hết được.
Thiên Long lên tiếng :
- Giới thiệu lại nhé! Tôi là Huỳnh Thiên Long, lớp 12 trường Anh Đức.
Anh Đức...ngôi trường đứng thứ tư trong bảng xếp hạng của các trường. Thôi rồi...hôm nay là một ngày như thế nào nhỉ?
Khuôn viên khu vực cấp II khi đó.
- Nghe nói Thanh Trâm đang tìm tôi à?
Minh Châu đang đứng quay lưng vê phía Thanh Trâm. Thanh Trâm im lặng không nói gì. Nhưng chỉ mỗi việc Thanh Trâm xuất hiện như thế này cũng đủ trả lời cho câu hỏi vừa rồi. Mih Châu tiếp tục :
- Có chuyện gì không?
Thanh Trâm ngần ngừ một hồi rồi hỏi :
- Minh Châu sắp xếp cho các trường gắp mặt Princess là có ý gì?
Minh Châu quay lại, nụ cười dịu dàng vẫn ngự trên môi :
- Đâu có gì. Chỉ vì tôi thấy họ thật sự rất muốn gặp Princess cho nên mới giúp họ toại nguyện thôi. Có gì không ổn trong này à?
Thanh Trâm đáp lại Minh Châu bằng gương mặt lạnh lùng của thường ngày :
- Làm như vậy không phải sẽ rất bất lợi cho Princess sao? Nếu như những người đó...
- Từ lúc nào Thanh Trâm trở nên quan tâm nhiều đến Princess như thế vậy?
Im lặng...mấy mươi giây sau, Thanh Trâm nhép môi :
- Tôi chỉ quan tâm đến danh tiếng của trường Thiên Vũ thôi. Minh Châu đâu phải không biết Princess ngốc đến cỡ nào. Nếu Princess trở thành trò cười cho các trường thì danh tiếng của trường Thiên Vũ cũng sẽ bị phá vỡ.
Đến lúc này, Minh Châu không còn cười nữa, mà trở nên nghiêm túc một cách lạ thường :
- Đừng mượn cớ! Mặc dù không nói ra, nhưng tất cả những gì Thanh Trâm làm, tôi đều biết đến từng chi tiết một. Tôi có ý nhiều lần đẩy Princess vào chỗ nguy hiểm cũng chỉ vì lý do này. Tôi muốn biết thật ra Thanh Trâm quan tâm cho Princess đến mức nào, và còn định giấu tôi đến bao lâu.
Bầu không khí tự dưng trở nên căng thằng. Lần đầu tiên, Minh Châu nổi giận với Thanh Trâm...
Trở lại phòng hiệu trưởng.
- Tôi biết mọi người có câu hỏi dành cho tôi. Nhưng trước hết, để tôi hỏi một câu được không?
Thiên Long gật gù. Tôi hỏi :
- Sao mọi người có thể vào đây dễ dàng như vậy?
- Là Minh Châu cho tụi này vào.
- Hả?!?
Tôi mở to mắt nhìn họ. Tôi không nghe lầm chứ?
- Minh Châu à?
- Đúng vậy! Nếu không nhờ Minh Châu, cô bé nghĩ tụi này làm sao qua được hàng rào an ninh dày đặc của học viện Thiên Vũ chứ?
Họ không nói dồi tôi chứ? Là Minh Châu để họ vào thật sao? Nhưng họ cũng không có lý do gì để nói dối tôi hết. Vì tôi biết, hệ thống an ninh của trường Thiên Vũ tuyệt đối không lơi lỏng như vậy. Nhưng Minh Châu làm như thế là có ý gì? Bạn ấy muốn tôi gặp những người này để làm gì?
- Princess à, giờ tới phiên tụi này hỏi được chưa?
- Huh?!? Ah, mọi người muốn hỏi gì thì cứ hỏi!
Sao cũng được. Tôi tin Minh Châu có chủ ý riêng của mình khi quyết định để họ gặp tôi. Lúc nào cũng vậy, tôi tin Minh Châu.
- Tôi luôn tin tưởng Thanh Trâm. Bạn đã từng nói với tôi rằng tất cả những gì bạn làm cũng chỉ vì tôi mà thôi, và tôi đã tin bạn. Chính vì lòng tin này mà bất cứ những gì bạn làm, tôi đều làm như không biết. Nhưng sau những gì mà bạn đã làm vừa qua, tôi bắt đầu đặt nghi vấn và quyết định làm một cuộc thử nghiệm. Kể ra thì Thanh Trâm cũng làm cho tôi thất vọng thiệt đó. Bạn thông minh như vậy mà lại không nhận ra những cái bẫy đơn giản do tôi giăng. Mỗi lần Thanh Trâm hỏi, tôi đều bảo là muốn thử thách Princess. Nhưng thực chất người mà tôi đang muốn thử thách chính là Thanh Trâm chứ không phải là ai khác. Cho tới lúc này, trước tất cả những chuyện vừa qua, Thanh Trâm có thể lập lại một lần nữa rằng bạn vẫn đang vì tôi mà hành động không?
Đáp lại Minh Châu chỉ có sự im lặng của Thanh Trâm. Một hồi sau, Thanh Trâm mới nói :
- Dù sao đi nữa, những gì mà tôi đã và đang làm hiện nay đều không có ý tổn hại đến Minh Châu.
Sau khi nghe xong câu trả lời này, Minh Châu đã cười, nhưng nụ cười nom buồn lắm :
- Vậy à? Nhưng bạn không thể nói là vì tôi nữa hay sao?
Thanh Trâm không trả lời. Minh Châu tiến lại gần :
- Thanh Trâm biết không? Bạn đã thay đổi nhiều lắm. Kể từ lúc Minh Trúc đến học viện Thiên Vũ cho tới giờ, bạn dường như không còn là Thanh Trâm mà tôi đã sống chung suốt mưới mấy năm qua nữa. Bạn thay đổi là vì Princess phải không?
Vẩn là sự im lặng từ phía Thanh Trâm. Minh Châu nói tiếp :
- Trước đây bạn luôn đi bên cạnh tôi, lặng lẽ như một cái bóng, không nói lời nào. Tất cả những gì Thanh Trâm làm lúc đó là nghe và phục tùng mệnh lệnh của tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ bảo Thanh Trâm phải nhất thiết làm theo những gì tôi nói hết. Bạn có quyền không làm theo. Tôi sẽ không nổi giận đâu. Nhưng bây giờ, không cần đợi lệnh của tôi, bạn đã tự ý hành động theo bản năng. Tất cả cũng chỉ vì bảo vệ Princess. Có thể cho tôi biết lý do được không? Hay tôi trong lòng Thanh Trâm không còn quan trọng như lúc trước nữa? Những người chống lại tôi đều có một kết quả thảm thương, Thanh Trâm theo tôi lâu như vậy, đâu phải là không biết. Nếu là người khác, trải qua những việc vừa rồi, chắc chắn họ đã chết lâu rồi. Nhưng vì bạn là Thanh Trâm...
Ngưng lại...đoạn Minh Châu đặt tay lên mặt Thanh Trâm :
- Tôi đã từng nói là muốn Thanh Trâm ở bên cạnh tôi như thế này mãi mãi. Tôi sẽ không thay đổi những gì mình đã nói đâu. Thanh Trâm tốt nhất là nên ngưng tất cả những chuyện này lại đi. Dù cho bạn có làm gì đi chăng nửa, bạn cũng sẽ không ngăn được tôi đâu.
Và đặt một nụ hôn dài lên môi Thanh Trâm. Thanh Trâm không có phản ứng gì gọi là chống trả hết, trái lại còn rất bình thản đón nhận nó. Xong, Minh Châu rời khỏi Thanh Trâm và nói :
- Đừng để tôi nổi giận với Princess. Nếu không, cô ấy sẽ không có ngày bình yên đâu.
Ánh mắt của một nữ hoàng...rồi lạnh lùng đi qua mặt Thanh Trâm.
Còn lại một mình, Thanh Trâm đứng lặng người một hồi lâu. Đôi bàn tay nắm chặt lại.
- Thanh Trâm!
Thanh Trâm quay lại. Tôi khó khăn lắm mới thoát ra được. Tôi vội chạy tới chỗ Thanh Trâm :
- Bạn thấy Minh Châu đâu không? Tôi đang tìm bạn ấy.
Thanh Trâm im lặng nhìn tôi. Tôi tỏ ra ngạc nhiên :
- Gì vậy?
Thanh Trâm nói :
- Hãy chạy đi! Càng xa càng tốt! Đừng quay lại học viện Thiên Vũ.
Không biết lúc đó trời xui khiến thế nào mà pháo hoa kết thúc Open Day được bắn lên, ngay lúc Thanh Trâm định nói với tôi cái gì đó. Tiếng nổ của pháo và tiếng reo hò của mọi người làm tôi không nghe gì hết. Thanh Trâm đả nói gì với tôi thế nhỉ?
Mấy ngày sau đó, chúng tôi nhận được tờ báo gời từ các trường tham dự Open Day gởi đến. Trong bài báo của ba trường Thành Nam, Anh Đức và Ngọc Diệp đều có nhắc đến tôi. May sao là họ không chê bai gì.
- Cô hiệu trưởng hình như rất hài lòng về Open Day. Thât là may mắn!
Trông thấy tôi thờ phào nhẹ nhõm, Minh Châu phì cười :
- Thì tôi cũng đã nói Minh Trúc tổ chức Open Day rất tốt mà. Ah, hè này Minh Trúc có đi đâu chơi không?
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói :
- Không...Ba Mẹ tôi định về Quê thăm họ hàng. Tôi sẽ sang nhà anh Tuấn trong suốt mấy tháng hè.
Minh Châu mỉm cười :
- Thay vì đến nhà anh họ, Minh Trúc có muốn ghé thăm chỗ tôi không?
- Hả?!?
- Tôi có một ngôi biệt thự trên núi. Cảnh vật ờ đó rất đẹp! Tôi nghĩ là Minh Trúc sẽ thích.
Tôi tròn mắt nhìn Minh Châu :
- Trên núi à? Tôi nghĩ bạn đả có Queen Villa rồi chứ.
Minh Châu cười nhẹ :
- Lần này không phải Queen Villa, mà là Princess Villa. Bạn muốn đến không?
Dù gì tôi cũng không có hoạt động gì đặc biệt hè này. Tôi lại rất muốn tìm hiểu thêm về Minh Châu và Thanh Trâm nữa, cho nên tôi đã gật đầu :
- Uh!
Princess Villa...ngôi biệt thự của Công Chúa. Chỗ đó sẽ như thế nào nhỉ?
Nhiều lúc tôi tự trách mình qua vô tư. Tôi không hế suy nghĩ đến những thứxa vời hơn. Cho nên tôi đã không biết rằng chuyến đi này đã lái câu chuyện theo một hướng đi khác, và làm thay đổi cuộc đời của tôi. |
|