|
Tác giả |
Đăng lúc 13-12-2011 11:06:46
|
Xem tất
Tôi mở tủ lấy dây nơ màu hồng có dòng chữ Princess ra. Tôi nhìn lên chiếc gương trước mặt mình. Tôi có thể thấy gương mặt đầy lo lắng của bản thân, và vẻ do dự chần chừ đối với những gì mà tôi sắp làm. Lần đầu tiên khi thức dậy vào buổi sáng, tôi có ý nghĩ khôi hài như thế này. Tôi cho rằng những rắc rối mà tôi gặp phải đều bắt nguồn từ dải nơ này. Tại sao nó lại có thể thay đổi cuộc sống của tôi nhiều như vậy chứ? Nhìn kĩ thì đây cũng chỉ là một sợi dây nơ vô thức. Nhưng tôi biết, một khi tôi đã buộc nó lên tóc của mình rồi thì tất cả sẽ đổi khác.
Minh Châu thật ra đang nghĩ gì đây? Minh Châu thông minh như vậy, liệu bạn ấy có đoán ra được việc tôi sẽ không có ngày bình yên khi trở thành Princess hay không? Nếu Minh Châu biết, bạn ấy sẽ vẫn đặt tôi vào vị trí này chứ?
Minh Châu lúc nào cũng vậy. Bạn ấy rất dịu dàng với tôi. Mỗi lần nghĩ đến Minh Châu, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh bạn ấy mỉm cười hiền lành với tôi. Tôi tin Minh Châu, đúng là trước đây tôi đã từng nói như thế. Nhưng sau tất cả những chuyện vừa rồi, Minh Châu đặt ra cho tôi một câu hỏi rất lớn. Điều mà tôi muốn biết nhất là hiện giờ bạn ấy đang nghĩ gì, và những chuyện bạn ấy đã làm là nhằm mục đích gì? Tôi có cảm giác mình giống như là một con cờ phía sau lưng Minh Châu vậy. Tôi chỉ có thể đi những bước tiếp theo khi nào bạn ấy vẫy tay ra hiệu. Vậy còn Thanh Trâm thì sao? Thanh Trâm đối với Minh Châu như thế nào?
Tôi đã theo hai bạn ấy gần một năm nay rồi, nhưng những mối quan hệ phức tạp giữa Minh Châu và Thanh Trâm đối với tôi vẫn luôn là một ẩn số. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi bắt đầu nhận thấy tầm nguy hiểm mà bản thân tôi đang mắc phải. Nếu cứ tiếp tục ở bên cạnh Thanh Trâm và Minh Châu như thế này, tôi sẽ không được an toàn. Tôi đang cảm thấy sợ. Nhưng tại sao lại sợ? Tôi không biết. Tôi cũng sợ chuyện xãy ra hôm trước, nhưng nỗi sợ đó không đáng là gì, so với Minh Châu. Tôi ý thức được con người bí ẩn sau nụ cười thiên thần của Minh Châu khi tình cờ nghe vài học sinh cấp II hôm qua nói với nhau là Minh Châu đang nổi giận. Thanh Trâm cũng bảo với tôi là tốt nhất đừng đến trường trong thời gian này. Tôi không biết ý Thanh Trâm là sao. Nhưng nếu không đi học, gia đình tôi sẽ rất lo lắng. Tôi không muốn họ biết chuyện của tôi ở trường.
- Minh Trúc! Con còn không nhanh lên sẽ bị trễ đó.
- Vâng!
Tôi bỏ dây nơ trở lại chỗ cũ tồi lật đật chạy xuống nhà. Tôi không muốn mang tâm trạng bất an như thế này suốt cuộc đời học sinh của mình. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều đêm qua rồi. Tôi không muốn làm Princess nữa. Tôi muốn làm một học sinh cấp II bình thường. Lần này, tôi mặc kệ bất cứ chuyện gì có xãy ra với tôi. Thà như vậy còn hơn phải thấp thỏm từng ngày sau này.
- Thưa Ba Mẹ, con đi học.
Đóng cánh cửa chính lại sau lưng mình, tôi bắt đầu rời khỏi nhà.
- Chào buổi sáng, Princess!
Tôi ngạc nhiên nhìn xung quanh mình. Có ít nhất là 10 người mặc đồng phục trường Thiên Vũ đang đứng đợi tôi. Họ đã ở đây từ khi nào nhỉ? Nhưng họ làm vậy là có ý gì đây?
- Các người...
- Queen bảo chúng tôi từ này phải cùng Princess đến trường.
- Hả?!? Cùng...cùng tôi đến trường?
Đáp lại tôi là những thái độ hết sức thản nhiên. Chuyện này là sao đây?
Tôi tin rằng người có thể tôi câu hỏi này một cách rõ ràng nhất chỉ có thể là người đã ra lệnh cho họ làm như thế.
- Minh Châu...
- Ah, chào buổi sáng, Minh Trúc!
Đợi tôi đến gần, Minh Châu cười :
- Hôm nay bạn cảm thấy thế nào rồi? Có khá hơn chút nào không?
Bất chợt nhận ra cái nhìn khó chịu của tôi, Minh Châu ngưng cười :
- Chuyện gì vậy?
Tôi chỉ tay ra sau lưng mình. Đám người đó vẫn còn đứng chờ tôi :
- Họ...như vậy là sao đây? Minh Châu ra lệnh cho họ theo sát tôi à?
Tôi chưa bao giờ nói chuyện với Minh Châu bằng thái độ này hết. Nhưng tôi thật sự đang bực mình lắm. Nhất là việc Minh Châu tự ý quyết định bó buộc tôi như thế này.
Minh Châu nhìn về phía những người kia rồi hỏi :
- Minh Trúc giận tôi à?
Tôi quay mặt đi chỗ khác. Tuy là tôi không trả lời câu hỏi đó, nhưng thái độ của tôi đã tỏ rõ là tôi thật sự không thích những chuyện như thế này. Minh Châu tỏ ra ăn năn :
- Xin lỗi...tôi chỉ vì lo lắng cho Minh Trúc thôi.
Mắt tôi và Minh Châu chạm nhau. Minh Châu thở dài :
- Chuyện xãy ra hôm đó...Tôi cảm thấy rất có lỗi vì đã không bảo vệ Minh Trúc được.
Tôi cúi mặt. Minh Châu nói tiếp :
- Và sau đó, tôi cũng không thể cho bạn mượn vai khóc lúc bạn cảm thấy buồn nhất.
Nghe qua những lời này, tôi đoán là Minh Châu đã nhìn thấy cảnh tôi khóc với Thanh Trâm hôm qua. Thì ra Minh Châu cũng đi tìm tôi khi không thấy tôi xuất hiện ở lớp hôm qua. Bạn ấy thực sự rất quan tâm đến tôi.
- Tôi thấy xấu hổ lắm! Minh Trúc xem tôi là bạn thân, vậy mà tôi không làm gì được cho bạn hết. Tôi đã không thể ra mặt trong lúc bạn gặp khó khăn ở "Tuần Lễ Hòa Bình", không xuất hiện lúc bạn cần sự giúp đỡ, và ngay cả khi bạn khóc, tôi cũng không có mặt để an ủi bạn. Tôi...
Mắt Minh Châu đỏ hoe. Tôi vội ngăn lại :
- Đừng khóc! Xin lỗi Minh Châu. Là lỗi của tôi hết. Minh Châu không có lỗi gì cả. Cái gì tôi cũng tự mình quyết định. Là do tôi tự đem đến phiền phức cho mình thôi.
Minh Châul au vội những giọt nước mằt vừa chảy xuống :
- Tôi chỉ mong Minh Trúc hiểu là tôi rất ân hận về những chuyện đã xãy ra với bạn trong thời gian qua. Có phải Minh Trúc đã trách tôi về chuyện biến bạn thành Princess hay không?
Tôi không nói được lời nào. Đúng là những suy nghĩ của tôi đều bị Minh Châu nhìn thấu.
- Nếu không muốn, Minh Trúc có thể không là Princess.
Tôi nhìn lên. Minh Châu nói thật sao?
- Có là Princess hay không, điều này do Minh Trúc chọn lựa. Tôi chưa hề ép buộc bạn phải trở thành Princess.
Vậy là mong ước của tôi đã trở thành sự thật. Tôi có thể rũ bỏ "Princess".
- Chỉ cần bạn muốn, bất cứ lúc nào bạn tháo dây nơ Princess đó ra, bạn cũng có thể quay trở lại làm chính mình.
Sau cuộc nói chuyện với Minh Châu buổi sáng, quả thật cấp II đã không còn gọi tôi là Princess như mọi khi nữa. Họ đã gọi tên tôi một cách bình thường. Minh Châu nói đúng. Chỉ cần tháo dây nơ, biểu tượng của Princess ra thì tôi sẽ có thể quay lại cuộc sống của một học sinh cấp II bình thường, y như những gì mà tôi đã mong đợi từ rất lâu nay.
Minh Châu không đến lớp. Nhìn qua bên cạnh, chỗ ngồi của Thanh Trâm cũng trống trơn. Hai bạn ấy giận tôi à?
Minh Trúc, bạn đã nghe tin gì chưa?
Tôi nhìn lên, mấy cô gái trong lớp đang vây quanh tôi.
- Ơ...tin gì?
- Nhà trường đang có ý định xây dựng lại những bất tường đó.
Tôi giật mình :
- Hả?!? Xây lại những bức tường?
- Uh. Bảng thông báo của trường có ghi rõ như vậy mà.
Tôi chạy vội ra khỏi lớp, đến trước bản thông báo. Những gì ghi trên đó khiến cho tôi ngỡ ngàng. Như vậy nghĩa là sao? Tại sao lại xây dựng lại những bức tường? Khó khắn lắm 3 cấp mới hòa nhập với nhau mà.
- Vì chuyện 3 cấp hòa hoãn với nhau bây giờ chỉ là tạm thời, không có tính lâu dài.
Đó là câu trả lời tôi nhận được từ cô hiệu trưởng.
- Nhưng mà...sao chúng ta không thử duy trì không khí này thêm một thời gian nữa? Biết đây mọi người sẽ vui vẻ sống với nhau chung một mái trường như thế này?
- Em lấy gì ra để đảm bảo là giữa 3 cấp sẽ không xãy ra xích mích chứ? Ý tưởng hội nhập 3 cấp của thầy hiệu trưởng đã thất bại rồi. Thầy ấy cũng đã rất cố gắng để mang mọi người đến gần nhau, nhưng kết quả thực tế vẫn vậy. Trước khi trường Thiên Vũ rơi vào cảnh hỗn loạn, tôi muốn dùng những bức tường tách họ ra khỏi nhau.
Tôi cúi mặt. Cô hiệu trưởng kết thúc vấn đề :
- Tôi rất tôn trọng những cố gắng của em, Minh Trúc. Nhưng nếu không có người đứng ra thống nhất 3 cấp, tôi đành phải tiến hành xây dựng lại những bức tường để duy trì hòa bình cho trường Thiên Vũ.
Tôi rời khỏi phòng hiệu trưởng với một tâm trạng nặng nề. Như vậy là sao đây? Sao tự nhiên tất cả mọi chuyện quay lại điểm khởi đầu hết trơn vậy?
Tôi là người mong muốn những bước tường được xây dựng lại nhất, đó là trước kia, khi thầy hiệu trưởng bất ngờ quay trở về và đưa ra ý tưởng quái dị này. Quái dị...thì ra ngay cả tôi cũng cho rằng việc phá vỡ những bức tường và sát nhập 3 cấp là chuyện điên rồ. Nhưng rồi sau đó, chính tôi lại là người đứng ra đấu tranh cho ý tưởng này. Tôi đã rất cố gắng để học sinh của 3 cấp hòa hợp với nhau. Là tôi?
Tôi nhìn vào đôi bàn tay mình. Đúng rồi! Chính là tôi. Tôi đã dùng đôi tay này xây dựng lên "Tuần Lễ Hòa Bình". Tôi đã chủ động trở thành tâm điểm tẩy chay của cấp III lúc họ nổi giận. Tôi nổ lực tìm ra nguyên nhân tại sao 3 cấp lại không thể hòa bình với nhau. Tôi đã làm cho cấp III có thiện ý với cấp I và cấp II. Phải rồi! Tôi đã làm tất cả những chuyện ấy. Nhưng...đó là lúc tôi là Princess. Tôi dùng thân phận Princess để liên kết mọi người với nhau.
Tôi đã bảo là không muốn làm Princess nữa mà.
- Cẩn thận!
Có người đã ôm tôi lại khi tôi vô thức bước đến chuồng sư tử.
- Nè, bạn có bị điên không vậy? Định vào hỏi thăm sức khỏe sư tử à?
Thanh Trâm...bạn ấy đang ở đây à? Nhưng mà đây là đâu nhỉ? Ơ...hình như tơi đi nhầm vào vườn thú cấp II rồi.
- Có chuyện gì vậy?
Tôi cúi mặt. Thanh Trâm cằn nhằn :
- Đừng có làm ra vẻ như người mất hồn như vậy. Nói cho tôi nghe xem chuyện gì đã xãy ra.
Sao lần nào cũng vậy, lúc tôi cảm thấy buồn thì Thanh Trâm lại xuất hiện và hỏi tôi chuyện gì đã xãy ra.
- Không nói thì thôi, đứng khóc như vậy. Nè, mọi người đang nhìn đó! Đừng khóc.
Tôi cứ đứng đó khóc với Thanh Trâm. Bạn ấy luôn là người nghe tôi khóc, phải không?
Chờ cho tôi định thần lại với lon nước ngọt trên tay, Thanh Trâm nói :
- Tôi có nghe qua chuyện những bước tường rồi. Minh Trúc không cảm thấy như vậy là tốt à? Từ nay đỡ phải rắc rối.
- Nhưng mà...
- Sao?
Tôi lại khóc :
- Không biết sao tôi cảm thấy tức lắm. Vậy chẳng hoá ra những chuyện tôi làm trước kia là vô nghĩa à?
Thanh Trâm thở mạnh, rồi đứng lên :
- Đừng suy nghĩ đến chuyện đó nữa. Lo mà sống những ngày tháng êm đẹp của bạn đi. Tôi nghĩ tốt nhất là Minh Trúc không nên ở lại đây nữa.
Tôi nhìn lên. Thanh Trâm nói vậy nghĩa là sao?
- Hãy rời khỏi học viện Thiên Vũ đi, trước khi chuyện-đó xãy ra.
Đôi mắt tôi mở to hết cỡ. Rắc rồi chỉ mới đến thôi phải không? Sao tôi không có cảm giác là chúng đã kết thúc nhỉ?
|
|