|
Phải khó khắn lắm, tôi mới thoát ra khỏi đám đông vây quanh mình. Tôi đã rất mogn đợi sự xuất hiện của Thanh Trâm hoặc Minh Châu trong lúc này. Với tôi, họ là hai người duy nhất có thể kéo tôi ra khỏi đống hỗn độn này. Các thầy cô giám thị cũng làm việc hết sức cực lực để giải tán đám đông háo hức. Nhân cơ hội mọi người còn chưa nhận ra tôi đã biến mất khỏi vòng trung tâm, tôi bỏ trốn khỏi khu hội trường cấp III.
Việc đầu tiên tôi nghĩ đến chính là tìm Thanh Trâm và Minh Châu. Tôi cũng đang rất háo hức không biết họ đã hay tin tôi chiến thắng trong "Tuần Lễ Hòa Bình" chưa? Nếu đã biết, chắc họ sẽ vui lắm. Trong suốt khoảng thời gian 'Tuần Lễ Hòa Bình" diễn ra, Thanh Trâm và Minh Châu là hai người bạn duy nhất lúc nào cũng ở bên cạnh quan tâm và giúp đỡ cho tôi. Tôi chợt nghĩ, nếu không có hai bạn ấy, liệu tôi sẽ ra sao? Thật không dám tưởng tượng.
Tôi không phải là một người thông minh. Trái lại, tôi là một người rất ngốc nghếch và luôn làm hỏng chuyện. Việc tôi đột nhiên trở thành Princess của cấp I và II đã đủ làm cho mọi người kinh ngạc, nay "Tuần Lễ Hòa Bình" lại thành công. Thật là một chuyện không thể tin được. Cứ như là một giấc mơ vậy.
Nhưng hai người họ đã đi đâu nhỉ? Khu vực cấp III rộng như vậy, biết tìm họ ở đâu bây giờ? Ah, họ rất có thể đã trở về bên khu vực cấp II rồi. Tôi cũng nên quay về đó. Nhưng mà...tôi đang ở đâu đây?
Chết rồi...lần nào sang bên khu cấp III, tôi cũng bị lạc đường hết. Không ai ở đây hết...biết tìm đường ra ở đâu? Kêu cứu!
- Có ai không? Tôi bị lạc đường rồi!
Có tiếng đáp lại :
- Ngốc! Lạc đường cũng la lớn cho người ta nghe. Cô không thấy xấu hổ à?
Tôi quay lại. Đây là ý trời phải không? Người trả lời tôi đang đứng phía sau lưng tôi, không ai xa lạ mà chính là Khôi Nguyên. Sao lần nào tôi bị lạc trong khu vực cấp III, người đầu tiên tôi gặp lại là anh chàng này nhỉ?
- Tôi thấy cô đi lang mang vào trong này. Tôi đoán thế nào hồn cô cũng đang trên mây và lại không biết đường về. Đầu óc cô bé đến như vậy sao, Princess?
Tôi cười gượng. Khôi Nguyên nói đúng, tôi thuộc dạng người hay bị mù hướng. Nhưng việc gặp khôi Nguyên trong lúc này là hoàn toàn ngoài mong đợi của tôi, nhất là sau tất cả những chuyện vừa xãy ra đêm trước và sáng nay. Tôi đã gặp Khôi Nguyên trong bữa tiệc hóa trang. Anh chàng này lầm tưởng tôi là Minh Châu nên đã nói ra những lời rất thống thiết. Sau đó nữa, sáng nay anh ta là người đã giúp tôi lật ngược tình thế trong cuộc tranh đua với "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng". Thật ra Khôi Nguyên giúp tôi là có mục đích gì nhỉ? Vì Minh Châu phải không?
- Theo tôi! Đừng đứng ngẩn ra đó nữa. Cô không muốn về lại khu vực cấp II sao?
Tôi bước theo Khôi Nguyên. Nhìn từ sau lưng, tôi thấy Khôi Nguyên là một người rất đáng tin cậy. Mặc dù anh ấy lúc nào cũng nhằn nhừ tôi. Ah, về điểm này thì tôi cảm thấy không được công bằng rồi nhé! Sao với Minh Châu, ai cũng hết sức dịu dàng. Còn với tôi, họ lại hay quát nạt. Nhưng khôi Nguyên là một người tốt. Tôi tin vào trực giác của mình. Vậy sao Minh Châu lại không thích Khôi Nguyên?
- Cô đang nghĩ gì vậy?
- Vì sao Minh Châu lại không thích...Á!
Tôi giật mình hét lớn. Suýt tì nữa tì tôi đã nói ra rồi. Khôi Nguyên nheo mắt :
- Queen không thích cái gì?
- Ơ...không có gi hết. Tôi...ý tôi là...Ah, vậy "Nhóm những người không thuốc phe Nữ Hoàng" sẽ rời học viện Thiên Vũ thật sao?
Lời thách thức ban đầu giữa tôi và "Nhóm những ngưới không thuộc phe nữ hoàng" chợt thoáng qua. Nếu họ thua, họ sẽ phải rời khỏi học viện Thiên Vũ.
- Đương nhiên! Bộ cô nghĩ tụi này chỉ nói suông thôi à?
Tôi cúi mặt. Tôi không muốn điều đó xãy ra. Nếu tất cả bọn họ, nhựng người tài giỏi như vậy rời học viện Thiên Vũ thì đó chắc chắn là một điều rất đáng tiếc. Tự nhiên tôi ước nguời thua chính là mình. Nếu tôi thua, học viện Thiên Vũ chỉ mất đi một con bé ngốc nghếch. Còn ngượi lại, họ thua, trường đã mất đi những học sinh ưu tú. Tôi ước chúng tôi chưa bao giờ đặt ra giao ước với tôi.
- Đừng đi...
Khôi Nguyên quay lại nhìn tôi. Tôi nói :
- Xin lỗi...đáng ra tôi không nên là Princess. Trường Thiên Vũ thực chất không cần một Princess ngốc nghếch như tôi. Cái họ cần chính là những Thiên Tài như "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng".
Khôi Nguyên tự nhiên xoa đầu tôi :
- Đừng ngốc như vậy. Nếu cô mà có suy nghĩ đó thì cô thật sự đang làm cho tôi và Hoàng Lê vô cùng thất vọng. Chúng tôi chọn cô là vì học viện Thiên Vũ. Đừng quá lo lắng. Chúng tôi sẽ ổn thôi. Hãy là một Princess đúng nghĩa.
- Nhưng mà...làm như vậy có hơi quá bất công với "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" không?
Im lặng....
Hai phút sau...
- Cô thật sự lo lắng cho chúng tôi hơn là bản thân mình sao?
Tôi nhìn Khôi Nguyên, anh chàng gõ nhẹ vào đầu tôi :
- Ngốc! Cô là Princess ngộc nhất mà tôi từng gặp. Chúng tôi là nhựng người thông minh, lý nào lại không tính trước tình huống này xãy ra?
Tôi không hiểu gì hết. Ý Khôi Nguyên là sao?
- Dù cho có thắng hay thua, tụi này cũng phải rời trường thôi.
- Hả?!?
- Lệ Nga đã được học viện diễn xuất và kịch nghệ bên Pháp cấp học bổng rồi. Hoàng Yên quyết định sang Thụy Điển theo lời mời của một trường học công nghệ thông tin và thiết kế phần mềm trò chơi. Tôi và Khôi Nguyên cũng đi lưu diễn Châu Âu như một phần của kế hoạch của trường Thiên Vũ. Hosang2 Lê và Việt An thì được đại học MIT bên Mĩ cấp học bổng danh dự. Cô nghĩ xem làm sao tụi này có thể ở lại trường chứ?
Tôi ngỡ ngàng. Thì ra họ giỏi đến như vậy. Tất cả bọn họ sẽ đi tìm con đường tương lai cho mình.
- Vậy khi nào mọi người đi?
- Mai!
- Hả?!?
- Làm gì bất ngờ dữ vậy?
- Ơ...tôi...không có gì!
Khôi Nguyên bất chợ thở dài, rồi mỉm cười với tôi. Lần đầu tiên anh ấy cười với tôi.
- Cố gắng chắm sóc Queen và làm một Princess tốt. Cô chỉ cần đi thẳng từ chỗ này là ra đến khu vực cấp II.
Rồi Khôi Nguyên quay đi. Bóng anh ấy khuất dần sau bụi cây to bên kia góc đường. Lòng tôi chợt dâng lên một nỏi buồn. Khôi Nguyên sẽ đi vào ngày mai. Còn Minh Châu thì sao? Còn những gì mà anh ấy muốn nói với Minh Châu thì sao?
- Princess!
Tôi quay lại, một học sinh cấp II mỉm cười với tôi :
- Minh Châu đang tìm Princess đó.
Không được...tôi không thể để Khôi Nguyên ra đi như vậy đượ.
- Bạn có thể đưa tôi đến chỗ Minh Châu ngay bây giờ được không?
Nếu tôi cứ im lặng, như vậy sẽ không công bằng cho cả Minh Châu lẫn Khôi Nguyên.
Minh Châu đang ngồi trên băng ghế đá trong khuôn viên khu vực cấp II. Bạn ấy có vẻ rất chăm chú dán mắt vào một quyển sách. Đúng là phong cách của Minh Châu: dịu dàng và thanh tao. Tôi không cảm thấy lạ vì bạn ấy được nhiều người yêu mến. Minh Châu xinh đẹp như thế mà...
- Minh Châu!
Tôi cất tiếng gọi để bạn ấy nhận ra tôi đã có mặt ở đây. Minh Châu buông cuốn sách xuống và mỉm cười với tôi :
- Minh Trúc đến rồi!
Nụ cười đẹp quá. Nếu tôi là con trai, giống như Khôi Nguyên và thầy chủ nhiệm, tôi sẽ thích Minh Châu mất.
- Tôi đã nghe mọi người nói về "Tuần Lễ Hoà Bình" rồi. Chúc mừng Minh Trúc!
Tôi cười gượng :
- Ơ...cám ơn...
- Bạn giỏi lắm!
Giỏi...cái này gọi là hay không bằng hên thì đúng hơn. Quả thật, tôi luôn gặp may mắn.
- Theo giao hẹn, "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" sẽ rời khỏi trường Thiên Vũ vào ngày mai. Vậy Minh Trúc không cần lo rắc rối nữa.
"Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng"...tôi không ghét họ. Tôi cũng chưa bao giờ muốn đối đầu với họ hết. Tại sao sự việc lại ra nông nỗi này? Tôi đã sai rồi phải không?
- Và Minh Trúc sẽ là Princess của trường Thiên Vũ. Cấp III đã chấp nhận bạn.
Minh Châu đang mừng cho tôi. Nhưng sao tôi lại không cảm thấy vui nhỉ?
- Minh Châu à.
- Chuyện gì?
Tôi nhìn vào mắt Minh Châu. Bạn ấy đang chờ nghe xem tôi sắp nói gì. Tôi hít một hơi thật sâu rồi hỏi :
- Có phải tôi đã sai rồi không?
Minh Châu hỏi lại :
- Sao Minh Trúc lại nghĩ như vậy?
- Tôi...tôi đáng ra không nên tranht ài với "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng". Làm như vậy, học viện Thiên Vũ sẽ mất đi những Thiên Tài.
Minh Châu dịu dàng trấn an tôi :
- Đừng lo...không phải lỗi của bạn. Minh Trúc không làm sai gì hết. Đây vốn là một phần của cuộc sống. Lúc nào chùng ta cũng phải ganh đua với nhau thì mới có thể tiến bộ được. Những người yếu hơn thì phải nhường đường cho kẻ mạnh. Minh Trúc có bao giờ nghĩ đến bản thân mình nếu bạn là người thua cuộc chưa?
Tôi cúi mặt. Tôi có từng nghĩ đến, và cũng đã rất lo sợ.
- Họ sẽ ổn thôi. Bạn đã bảo họ là những người rất thông minh mà. Tôi tin họ sẽ nhanh chóng tìm ra một hướng đi mới khả quan hơn. Cho nên, Minh Trúc đừng tự trách mình nữa, được không?
Lại cười. Minh Châu quả thật rất biết cách xua tan những băn khoăn phiền muộn trong lòng người khác. Tôi cảm thấy khá hơn một chút rồi. Nhưng còn Khôi Nguyên thì sao?
- Minh Châu...tôi có thể cầu xin bạn một chuyện được không?
Minh Châu nhìn tôi. Tôi chưa bao giờ xin Minh Châu làm cho tôi chuyện gì hết. Lần này ngoại lệ, tôi rất cần sự giúp đỡ của bạn ấy. Không phải dành cho tôi, mà là cho một người khác.
Khôi Nguyên đặt bàn tay lên các phím đàn dương cầm và bắt đầu dạo bản nhạc đầu tiên. Bên ngoài, trời đang chuyển dần sang màu xám. Mây đen đang kéo đến. Hình như hôm qua Tivi có nói hôm nay trời sẽ mưa.
Tiếng nhạc mang âm hường của gió, lùa qua ngọn cây xáo xạc và cuốn tung mọi thứ lên. So với bạn nhạc mà tôi nghe hôm đầu tiên gặp Khôi Nguyên, bản này buồn hơn nhiều. Đây là lần cuối cùng Khôi Nguyên chơi đàn ở trường Thiên Vũ, ở căn phòng bí mật của anh ấy. Ngày mai, vào giờ này, anh ấy đã ở trên máy bay sang một đất nước khác.
Có một bàn tay khác đột ngột chen vào để ấn một thanh âm khác. Một giọng nói vang lên từ sau lưng Khôi Nguyên, nhưng cũng ở rất gần :
- Lạc điệu rồi. Khôi Nguyên đã không bắt kịp bước nhảy của gió phải không?
Khôi Nguyên rời khỏi ghế và nhìn ra sau lưng mình. Minh Châu mỉm cười :
- Không ngờ bạn vẫn còn dùng chỗ này làm căn phòng bí mật.
Khôi Nguyên còn chưa hết ngạc nhiên khi Minh Châu tự dưng có mặt ở đây vào lúc này. Minh Châu nói :
- Là Princess đã cho tôi biết Khôi Nguyên đang ở đây.
Ngay khi biết được ngueyn6 nhân, Khôi Nguyên quay mặt đi :
- Princess nhờ Minh Châu đến đây à?
Minh Châu nhẹ ngàng bước lại gần :
- Chuyện ai nhờ tôi đến đây, với Khôi Nguyên lại quan trọng như vậy sao?
Khôi Nguyên không trả lời. Minh Châu đặt tay lên phím đàn :
- Nếu thật như vậy, tôi sẽ lập tức rời khỏi đây ngay.
Không có lời nói nào trong suốt mấy phút. Cho nên thời gian cứ thế trôi qua một cách chậm chạp. Mưa bắt đầu rơi. Minh Châu bắt đầu trước :
- Tôi chỉ đến tiễn chân một người bạn thôi. Như vậy được không?
Minh Châu mỉm cười. Khôi Nguyên cứ lặng yên mà nhìn. Minh Châu ngồi xuống bên chiếc đàn Piano và bắt đầu dạo khúc.
Mưa đang rơi ngày càng nặng hạt. Tiếng đàn ban đầu rất nhỏ và nhẹ nhàng, sau đó cường độ tăng dần, nhưng cũng không làm cho người nghe cảm thấy nó nhanh. Minh Châu khoe léo tạo những khoảng trống trong đó để mọ người có thể theo kịp, và cũng để họ có thời gian để suy nghĩ và cảm nhận.
Tôi đã từng nghe Khôi Nguyên đàn. Anh ấy chơi đàn hay lắm! Nhưng nếu so với Minh Châu thì quả thật vẫn còn kém xa. Lúc này, tôi không còn nghi ngờ gì chuyện Minh Châu chính là người đã dạy cho Khôi Nguyên chơi đàn. Nếu Minh Châu mà đi dự thi, Khôi Nguyên sẽ mất danh Thiên Tài chứ chằng chơi.
Nhưng đây đâu phải lúc so sánh tài năng của hai người họ. Gió đã hát nước mưa và người tôi. Ướt hết rồi! Này là ông trời muốn trừng phạt một người có tính tò mò đang nấp sau cửa sổ căn phòng bí mật này phải không?
Khôi Nguyên ôm Minh Châu từ sau lưng :
- Không bao giờ chạm vào trái tim của Minh Châu được! Kể cả trong tiếng đàn!
Minh Châu gỡ tay Khôi Nguyên rạ Khôi Nguyên hỏi :
- Thật ra thì tôi cần phải làm những gì để có thể tìm được chiếc chỉa khóa mở trái tim của Minh Châu ra?
Minh Châu mỉm cười :
- Đừng cố gắng...những thứ đã không thuộc về mình rồi thì dù cho có gượng ép như thế nào cũng vô ích. Tại sao chúng ta lại khơng6 thể như trước kia?
Khôi Nguyên cúi mặt. Minh Châu đặt tay lên mặt Khôi Nguyên :
- Tôi thích Khôi Nguyên của trước đây hơn.
Im lặng...
- Uh!
Cuối cùng cũng có câu trả lời. Nhưng như vậy nghĩa là sao?
- Kết thúc rồi! Bạn còn tính ngôi đó tới bao giờ?
Nhìn sang, tôi suýt hét lên khi phát hiên ra Thanh Trâm đang ngồi cạnh mình. Giống như lần trước, Thanh Trâm bịt miệng tôi lại :
- Muốn chết à? Đang nghe lén người ta còn la lớn?
Đợi tôi trấn an lại, Thanh Trâm mới buông tay ra. Tôi hỏi ngay :
- Nhưng...nhưng sao Thanh Trâm lại ở đây?
Thanh Trâm tình bơ :
- Nếu bạn ở đây được thì tại sao tôi lại không chứ?
- Nhưng mà...nhưng mà...
- Đừng dây dưa nữa! Nếu không mau rời khỏi đây, chúng ta có hai nguy cơ lớn : Một là bị mưa ướt het61, hai là bị phát hiện.
Thanh Trâm nói đúng, cho nên hai chúng tôi vội đi khỏi.
Tôi ngoảnh mặt lại nhìn căn phòng bí mật một lần cuối, rồi mỉm cười. Tôi nói :
- Chúc may mắn cho chuyến bay ngày mai, Khôi Nguyên!
Xong, tôi đuổi theo bước chân của Thanh Trâm quay về lớp học...
|
|